← Quay lại trang sách

Chương 11 Lưu thọt

Thôn này nàm ở tỉnh lân cận, ngồi máy bay một lát là tới. Hơn nửa số hộ sống tại khu đó vốn là người cùng thôn, số còn lại phần thì bán, phần thì để trống hoặc cho thuê, chủ yếu là phân cho người trong thôn nhưng họ lại không ở.

Viên Trận chờ đã lâu, mau chóng dẫn chúng tôi tới gặp trưởng thôn. Khác với hình dung, ông ta rất lịch thiệp trí thức chứ không hề thô kệch, câu chuyện trưởng thôn kể, về cơ bản chúng tôi đều đã nghe từ Viên Trận. Ngoài ra ông ta còn tiết lộ thêm, ngôi nhà này trước đây đã từng được thầy phong thủy bài trí, người đó nói gia đình ông sẽ có tai ương đổ máu, nguy hiểm tính mạng. Dù sao cũng là người nông thôn nên ông ta khá mê tín, cộng thêm việc dư dả tài chính nên muốn bỏ ra chút tiền nhờ thầy phong thủy kia giúp bài trí nhà cửa.

Cụ thể thầy phong thủy đã làm gì trưởng thôn cũng không rõ lắm, vì trong lúc tiến hành người đó không cho phép ai đến gần. Vốn ông ta cho rằng chỉ cần có thầy phong thủy giúp bài trí nhà thì dù không thể thăng quan tiến chức cũng có thể bình an vô sự. Chẳng ngờ người kia rời khỏi không bao lâu, nhà ông liên tiếp gặp bất trắc. Ông ta lại cho tìm người khác đến, nhưng không ai tìm ra nguyên cớ, lần này mời hẳn chúng tôi, hi vọng chúng tôi giúp đỡ, tránh cho gia đình ông phải chịu giày vò thêm.

Nghe xong, tôi mới bất ngờ nhận ra mình và Tần Nhất Hằng ở trong giới này cũng có chút tiếng tăm. Nhưng sự nổi tiếng cũng chỉ là vô nghĩa, muốn kiếm tiền vẫn phải dựa vào bản lĩnh, vì thế chúng tôi cũng không trì hoãn thêm mà lập tức đi xem nhà.

Ngôi nhà của trưởng thôn xa hoa sang trọng thế nào, tôi không tiện miêu tả. Nhưng tôi dám khẳng định, dự án lần này ông ta vơ vét cũng không phải ít. Đây là một tòa nhà kiểu 6+1 [22] hiện nay hiếm thấy, có sáu tầng để ở, tầng trệt làm nhà xe.

Trưởng thôn cùng vợ sống ở tầng một và hai, tầng ba và bốn là của cô con trưởng, hai tầng trên cùng thì của cô út.

Tôi cùng Tần Nhất Hằng xem xét từng tầng, thật sự mất sức, may mà phong cách trang trí nội thất của ba căn không giống nhau nên cũng đỡ nhàm chán. Tần Nhất Hằng xem xét hồi lâu, vẻ mặt khó hiểu quan sát khắp nơi. Tôi hỏi hắn, nhà này có vấn đề gì không? Hắn chỉ lắc đầu, nhỏ giọng nói, nơi này đúng là được thầy phong thủy bài trí, từng cái cây bày trong nhà cũng đều có nguyên nhân.

Ngôi nhà này chắc chắn không chỉ sinh tài lộc mà người sống ở đây cũng sẽ khỏe mạnh, hoàn toàn không xấu như trưởng thôn đã nói.

Tuy tôi không hiểu phong thủy nhưng từ góc nhìn của người bình thường thì lúc bước vào nhà cũng chẳng thấy gì lạ. Tần Nhất Hằng cũng không phát hiện ra điểm kì quái, chúng tôi đành quay trở về chỗ trưởng thôn.

Tần Nhất Hằng nói, ngôi nhà này hiện tại không thấy vấn đề gì, trong nhà chưa từng có người qua đời, thậm chí khu vực xung quanh cũng không có ai chết bất đắc kì tử. Gia đình họ ai nấy đều khỏe mạnh, đủ hơi người để trấn áp ngôi nhà, hồn ma qua đường cũng không dám trú ngụ. Hơn nữa từ góc nhìn phong thủy, ngôi nhà này đích thực là một nơi tốt. Mặc dù phong thủy không thể hiện qua việc ở đây có oan hồn hay không, nhưng ít nhất nó sẽ vận dụng khí trời để từ từ phân tán vận đen, tà khí và oán khí, cho nên hoàn toàn không có cơ sở để nói là ngôi nhà này dữ. Nói vậy, hiện tại khả năng lớn nhất chính là phong thủy của ngôi nhà không tốt như đã thấy, tiếc rằng về phương diện này Tần Nhất Hằng cũng chỉ biết đại khái. Huyền học, trừ tà và phong thủy liên quan đến nhau, nhưng vẫn có chút khác biệt, như hình học và đại số vậy, tuy cùng là toán, có nhiều điểm giống nhau, nhưng chuyên sâu thì vẫn còn nhiều chỗ bất đồng.

Chuyến này đi xem như uổng công, vì chúng tôi không đủ sức giải quyết vấn đề. Nhưng giờ quay về thì tôi lại tiếc rẻ, vuột mất một triệu thật không đành lòng.

Tôi hỏi Tần Nhất Hằng có thể thử sử dụng cách phù phép nào đó hay không, hắn ngẫm nghĩ rồi nói có thể thử, nhưng e mạo hiểm, lỡ làm không tốt dễ dàng rước họa vào thân.

Tôi thấy tiền sáng mắt, nghĩ dù xảy ra chuyện gì cũng có hắn ở bên cạnh bảo vệ. Vậy nên tôi bảo hắn thử xem sao, nếu không được thì về, tuy không kiếm được tiền nhưng trong lòng sẽ không cảm thấy lấn cấn nữa.

Cứ thế, chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị những đồ vật cần thiết, tôi chỉ giúp hắn xách túi nên cũng xem như nhàn nhã. Những món đồ chuẩn bị lần này cơ bản vẫn là những thứ trước đây thường dùng, khác biệt duy nhất là hắn đã mua nhiều dây đỏ. Trước tiên tẩm nước mận vào những sợi dây đó, rồi tết chúng lại thành đoạn thừng dài vài chục mét, cuối cùng thắt vài nút ở chính giữa dây, trên từng nút đều buộc một túi nhỏ đựng ngũ cốc, ở mỗi đầu dây lại buộc một hòn đá nhỏ. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, chúng tôi quay trở lại nhà trưởng thôn, nhắc người nhà họ tối nay ngủ bên ngoài, cũng nhờ trưởng thôn nói những hộ ở bên cạnh tạm thời lánh đi. Khi tất cả mọi người đều rời đi rồi, chúng tôi vào trong chờ trời tối.

Ăn qua loa vài món, hút vài điếu thuốc cũng đã gần 10 giờ tối. Chúng tôi bình tĩnh chờ thêm một lát, đến gần 11 giờ mới bắt đầu hành động. Tần Nhất Hằng rải nhiều bột ở trước cửa nhà, dùng tay chà nhẹ, sau đó bảo tôi cầm lấy một đầu của sợi dây đứng ở tầng sáu, ngay trước cửa nhà cô gái út của trưởng thôn, dặn đi dặn lại tôi không được buông tay. Nếu cảm thấy có ai đang đẩy thì lập tức quay về phía bức tường, nhắm chặt mắt lại, không được ngoái đầu nhìn.

Thấy hắn dặn dò với vẻ nghiêm túc quá đáng, tôi lập tức căng thẳng, hỏi hắn định làm gì. Tần Nhất Hằng nói chuẩn bị dụ ma vào nhà. Chúng sẽ bám vào sợi dây đỏ kia để leo lên, dừng lại ở tầng nào thì là tầng đó có vấn đề. Mắt của người thường có giới hạn, nhưng những thứ thuộc cõi âm dễ phát hiện ra. Bởi trong một ngôi nhà phong thủy tốt thế này, chỗ bị người ta giở trò, hướng đi của phong thủy sẽ tập trung nhiều âm khí. Loại âm khí này mỏng, Tần Nhất Hằng không nhận ra, nhưng đám ma quỷ kia nhất định sẽ tìm được.

Nghe Tần Nhất Hằng giải thích, chân tôi mềm nhũn, lúc đi lên cầu thang cứ cảm thấy sợi dây cựa quậy trong tay, mồ hôi lạnh toát ra.

Đến tầng sáu, tôi cúi xuống dưới hét lớn thông báo, Tần Nhất Hằng đáp ừ, tôi bắt đầu đứng đợi. Một lát sau, đèn dưới lầu phụt tắt, Tần Nhất Hằng đã ngắt điện cả tòa nhà. Xung quanh tối đen như mực, tai tôi trở nên nhạy cảm hơn. Tôi loáng thoáng nghe tiếng Tần Nhất Hằng lạch cạch dưới lầu nhưng do khoảng cách khá xa cộng thêm chiều dài hành lang khiến âm thanh bị phân tán không ít, rốt cuộc cũng chẳng biết hắn làm gì.

Cứ đứng như vậy một hồi lâu không thấy điều gì khác thường, tôi mới yên tâm hơn. Sợi dây đỏ trong tay ươn ướt dinh dính, không biết vì thấm nước ép mận hay do tôi đổ mồ hôi quá nhiều. Đang nghĩ không biết có nên đổi tay để lau hay không thì đột nhiên tôi cảm thấy sợi dây động đậy. Ban đầu tôi còn cho rằng Tần Nhất Hằng ở phía dưới giật dây, nhưng càng lúc nó càng rung mạnh.

Tôi tự an ủi, sóng to gió lớn mình cũng từng gặp rồi, chuyện nhỏ thế này có gì đáng sợ, nhưng tức khắc rợn cả da đầu. Có thể đây chỉ là Tần Nhất Hằng cố ý giật dây dọa tôi, nhưng nếu không phải thì việc đang diễn ra thực sự khiến người ta sợ đến són ra quần, bởi tần suất dao động này giống bước chân người, mà người này lại đang từ từ lên lầu. Không cần nói thêm nữa, rõ ràng Tần Nhất Hằng đã dụ được oan hồn vào nhà.

Tôi nín thở, không đám nhúc nhích, thậm chí cảm giác được thứ tác động lên sợi dây bắt đầu tiến gần về phía mình. Theo bản năng, tôi muốn nhìn rõ phía trước, nhưng dù đôi mắt đã thích ứng với bóng tối thì cũng vẫn bị hạn chế. Tôi đã có ý muốn bỏ chạy, cảm giác thứ đó đã lên đến cầu thang tầng sáu nên càng lúc càng hoảng loạn, thậm chí tay giữ dây cũng run lên bần bật. Tôi chỉ mong có chút ánh sáng, bèn lục tìm bật lửa. Chẳng ngờ căng thẳng quá nên tìm mãi không thấy, sợi dây đỏ lại đột nhiên tuột khỏi tay.

Tôi vốn đã luống cuống, giờ lại càng rối rắm hơn. Nhìn không rõ nên tôi cúi sát xuống đất, nhưng mò mẫm một hồi cũng chẳng thấy sợi dây đâu. May là mấy vụ trước tuy không thu hoạch được gì nhưng tính bạo dạn thì đã được rèn luyện. Qua vài giây, tôi bình tĩnh lại, bật lửa soi để nhặt sợi dây lên.

Lần này, tôi không dám khinh suất nắm sợi dây thật chặt nữa, tôi cầm bật lửa soi cầu thang trước mặt, may mà không có gì, nếu không chắc tôi sẽ chết vì khiếp đảm mất. Chiếc bật lửa nóng đến phỏng cả tay, tôi đành tắt nó đi, hành lang lại tối om như cũ. Vừa nãy mải tập trung quan sát xung quanh, đến khi tắt lửa tôi mới nhận ra là không thấy gì rung rinh nữa.

Tôi cảnh giác chờ đợi, nhưng năm phút trôi qua cũng không có chuyện gì xảy ra, đang định thở phào thì bỗng thấy có điểm là lạ. Cầu thang mơ hồ vọng đến tiếng bước chân, rất khẽ khàng, như thể có người đang kiễng chân, cố gắng đi càng nhẹ càng tốt.

Bóng tối thật sự khiến người ta bất an, tôi đang định bật lửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tần Nhất Hằng hét: Chạy mau! Thứ đó đang ở sau lưng anh! Đừng quay đầu lại, chạy xuống đây!

Tôi phát hoảng, gần như trượt thẳng xuống cầu thang, chẳng bận tâm tới sợi dây trong tay hay gì nữa. Xuống tới nửa cầu thang thì thấy Tần Nhất Hằng đã chạy đến giữa tầng năm. Tôi chẳng hé răng, chỉ cắm đầu chạy thục mạng. Xuống hết cầu thang chân đau như sắp gãy, nhưng tôi cũng không bận tâm, vẫn tiếp tục chạy.

Ra tới cổng, thân thể theo quán tính lao thêm 30 mét nữa rồi nằm vật ra đất thở hồng hộc, chẳng biết là do sợ hay do mệt. Đến khi thở đều hơn được tôi mới nghĩ, Tần Nhất Hằng vẫn còn ở trên tầng, liền đảo mắt nhìn về phía của tòa nhà, chưa thấy hắn ra.

Tôi nghĩ bụng, chết rồi, tôi chạy ra ngoài trước, Tần Nhất Hằng sẽ không gặp chuyện gì trong đó chứ? Tôi lo lắng nhưng cũng không dám tùy tiện quay lại, đành đứng trước cổng ngóng vào trong. Đương nhiên nào thấy bóng dáng hắn.

Lớp bột Tần Nhất Hằng rải trước cửa đã tung tóe vì bị tôi chạy qua. Tôi bèn ngồi xổm xuống quan sát cho kĩ, nhận ra ngoài dấu chân của tôi còn có những dấu chân khác hướng vào hành lang. Hình đế giày không có vân, giống với loại giày vải mà các ông bà già thời xưa ưa dùng.

Tóc gáy tôi lập tức dựng đứng hết cả, mẹ kiếp, Tần Nhất Hằng to gan thế sao? Thực sự dụ mấy thứ này lên tầng? Tuy tôi vẫn tương đối tin vào khả năng của Tần Nhất Hằng, nhưng giờ trên kia chỉ có một mình hắn, lại mãi không thấy động tĩnh gì, tôi vẫn nên lên xem sao.

Tôi châm một điếu thuốc để tăng thêm can đảm, cũng chẳng dám do dự vì sợ đi được nửa đường lại chùn chân, đành cứ thế phăm phăm sải bước. Lên được tới tầng năm, tôi dừng lại, lắng tai nghe ngóng động tĩnh tầng sáu. Trên đó yên tĩnh lạ thường, thậm chí còn chẳng cảm nhận được tiếng hít thở của Tần Nhất Hằng. Chẳng lẽ có lý do khiến hắn phải nín thở? Nếu vậy giờ tôi tùy tiện đi lên liệu có gây phiền phức cho hắn không? Thế nhưng cân nhâc xong, tôi quyết định mình vẫn nên đi tiếp, phòng trường hợp hắn chẳng may choáng ngất.

Tôi hít một hơi thật sâu, bất chấp tất cả, lấy hết can đảm bước một mạch lên tầng sáu. Sau khi đứng vững, mở bật lửa rọi xung quanh, tôi càng bối rối hơn. Tầng sáu chẳng ngờ lại trống không. Soi xuống đất, cũng không thấy sợi dây đỏ ban nãy đánh rơi đâu cả.

Lúc này tôi mới sực nhớ trên đường vào đây mình không để ý chuyện sợi dây, hẳn là Tần Nhất Hằng đã nhặt đi rồi. Lúc chạy từ trên lầu xuống, cho dù trong một khoảng thời gian ngắn không để ý có ai ra theo sau hay không, nhưng nếu là hắn, nhất định sẽ gọi tôi. Theo suy đoán này thì Tần Nhất Hằng chắc chắn còn đang ở trong. Hiện tại chỉ có một khả năng, hắn đã phát hiện ra vấn đề của tòa nhà nhờ sợi dây đỏ. Trưởng thôn đã đưa chìa khóa nhà họ cho chúng tôi từ trước, nói không chừng hắn đang ở trong phòng nào đó cũng nên.

Nghĩ vậy tôi bình tĩnh lại, thử ghé tai vào một cánh cửa ở tầng sáu, không thấy động tĩnh gì bên trong. Tôi bèn gõ cửa, tự nhủ sẽ gõ lần lượt từng phòng từ đây cho đến tận tầng dưới cùng. Nếu không tìm được thì tức là hắn đang ở bên ngoài nhà.

Nào ngờ tôi mới gõ vài tiếng đã nghe thấy Tần Nhất Hằng gọi mình, nhưng tiếng gọi không phải từ trong phòng vọng ra mà từ phía trên vọng xuống. Ngẩng lên nhìn, thấy hắn đang ló nửa khuôn mặt ra khỏi cánh cửa trên trần hành lang. Loại nhà 6+1 này thường dùng thang chữ u bằng sắt cắm vào tường để leo lên tầng thượng chứ không giống nhiều nhà cao tầng khác xây cầu thang dẫn lên đó. Lúc trước tôi không để ý, cộng thêm đang sốt ruột và tầm nhìn có hạn nên không phát hiện ra.

Nhờ Tần Nhất Hằng kéo, tôi leo lên thì thấy sau lưng hắn không xa có một cục tròn tròn lăn lóc trên sàn, chưa rõ là gì.

Tần Nhất Hằng chỉ vào nó và nói, vấn đề của nhà trưởng thôn đều là do vật này gây ra.

Nghe vậy tôi lại càng hiếu kì, bèn ngồi xổm xuống xem. Vật này không lớn lắm, xấp xì quả bóng rổ, hình như làm bằng đồng, không sờ thử nên tôi cũng chưa dám khẳng định, có khi chỉ là nhựa giả đồng cũng nên. Chẳng biết Tần Nhất Hằng nhốt hồn ma vào thứ này thế nào nhỉ?

Tôi toan sờ thử thì Tần Nhất Hằng nhanh tay đẩy tôi một cái, mắng, đến giờ anh vẫn chưa biết thân à? Thứ hồi nãy bám theo anh đã bị hãm dưới cái đỉnh này, anh mà nhấc nó lên, bị ám thì tôi cũng chẳng cứu nổi đâu.

Tôi đành lui lại, tránh xa vật đó rồi mới tiếp tục nhìn nó, hỏi Tần Nhất Hằng đây là thứ gì.

Hắn hừ mũi, vật này gọi là đỉnh Thiên Kim, gọi như thế vì nó có thể đựng vừa một ngàn đồng tiền. Đây là vật cầu tài lộc trong phong thủy, tác dụng lớn nhất là để trấn trạch, bình thường được bày ở đại sảnh hoặc nơi phong thủy tốt trong nhà. Đỉnh này có đủ mọi kích thước khác nhau, to thì có thể hơn cả một chiếc ô tô, nhưng loại đó chỉ dành cho cung điện hoàng gia, người thường cơ bản hay dùng cỡ trung bình như chiếc đang nằm kia thôi. Hiện tại có nhiều thương gia và các công ty ưa bày loại đỉnh tương tự để cầu tài. Kì thực cũng như mèo chiêu tài hoặc thiềm thử, tác dụng tâm lý của chúng lớn hơn tác dụng thực tế.

Nhưng vật này bày ở đây thì lại có chuyện, bởi phòng ốc ở các tầng dưới đều được bài trí theo phong thủy. Tinh khí đất trời lưu chuyển, từ đất bốc lên, ở trên cao lượn xuống, đó là một vòng tuần hoàn. Cái đỉnh Thiên Kim này lại bị lật úp trên nóc nhà, xem như đã ngăn chặn sự lưu chuyển ấy, cho nên thoạt nhìn phong thủy dưới nhà có phúc khí, nhưng lại biến thành đại hung vì cái đỉnh này.

May mà chúng tôi phát hiện ra tương đối sớm, nếu không nhà trưởng thôn nhất định sẽ chết sạch. Điều này chắc chắn là do kẻ được gọi là cao nhân kia sắp đặt. Nếu tầng dưới không được bài trí như vậy và tầng thượng không đặt cái đỉnh này thì cảnh đại hung nào có đến.

Nghe Tần Nhất Hằng nói vậy, tôi cũng hiểu vài điều, có lẽ trưởng thôn đã làm mếch lòng ai đó, bị người ta bày kế hãm hại, nhưng dùng đến các thủ đoạn phù phép thế này thì thực sự quá thâm độc.

Hiện tại mọi việc đã rõ, tôi lại càng tò mò không biết hắn đã giải quyết thứ bám theo tôi như thế nào.

Tần Nhất Hằng bảo cũng tương đối dễ dàng, bởi tôi không quay đầu lại nhìn nên cũng không bị nó ám vào người. Có những lái xe ban đêm thi thoảng bắt gặp một vài hình ảnh dị thường, phải nhớ bất cứ giá nào cũng không được quay đầu lại. Theo lẽ thường mà nói, ngoái đầu lại dễ làm phân tâm, dẫn đến tai nạn giao thông, còn trên phương diện huyền học thì những thứ đó thích bám theo người từng thấy chúng. Điều này thật ra dễ hiểu, bởi chúng cũng hi vọng tìm được người có khả năng kết nối với mình. Hiện tại thứ đó đã bị hắn giam trong cái đỉnh này, sáng mai chúng tôi vào thôn kiếm bao bố cũ bỏ chúng vào, dùng bút chấm chu sa phong ấn miệng túi rồi tìm một chỗ đủ nắng đốt đi là được.

Nghe vậy, tôi cũng yên lòng, tiếp tục bảo hắn giải thích về việc dùng sợi dây đỏ lúc trước.

Tần Nhất Hằng đáp, chuyện đó lại càng dễ hiểu hơn, trải tinh bột trước cửa chính là để dựa vào dấu chân xem thứ đó lớn hay nhỏ, còn nước mận là thứ có thể kết nối âm dương. Nghe nói nếu thường mang theo mình một nhánh cây mận thì còn triệu hồi được ma quỷ. Dùng nước mận bôi lên sợi dây đỏ là để dẫn dắt vong linh, đại khái cho chúng một biển chỉ đường.

Ngũ cốc thì có thể trừ tà, còn dùng để tế lễ ác quỷ. Mặc dù thời nay ít người chết vì đói, nhưng lỡ có một con quỷ đói xuất hiện thì xúi quẩy. Hai hòn đá ở hai đầu dây gọi là đá trụy hồn, phải là loại được thác nước bào mòn mới có tác dụng ổn định hồn phách của mình, không bị những thứ được gọi tới làm hoảng loạn.

Sự tình đã sáng tỏ, vừa nghĩ đến một triệu tệ sắp tới tay, bao nhiêu sợ hãi trong lòng tôi bay biến sạch.

Ngày hôm sau, trước tiên chúng tôi lên thị trấn kiếm bao bố. Loại bao này khá hiếm bởi ngày nay người ta đã đổi sang dùng túi sợi hóa học, cho nên mãi chúng tôi vẫn không tìm được. Vất vả lắm cuối cùng cũng thấy một chiếc, chúng tôi lập tức trả cho người ta một trăm tệ rồi cầm về. Không bị hét giá mà chúng tôi trả thẳng giá cao để tránh cò kè mặc cả. Tần Nhất Hằng nói, đồ mua về để trừ tà thì không nên mặc cả, như vào miếu dâng hương cũng không thể hỏi người ta bán rẻ chút được không. Chưa tính đến chuyện mất thiêng, nhiều việc ta cứ phải thành tâm trước đã.

Mua xong chúng tôi lại nghỉ, kiên nhẫn đợi đến lúc ánh nắng chói chang nhất, bấy giờ Tần Nhất Hằng mới nhấc cái đỉnh kia lên, lấy sợi dây đen thắt nút thòng lọng chà vào đáy đỉnh mấy cái, xong xuôi hắn lại nhét sợi dây đó vào bao, từ đầu đến cuối chẳng khác nào một màn kịch câm.

Tôi thấy hình như sợi dây đó không còn nút thắt nữa, nhưng cũng chẳng biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, nhìn cái bao cứ cảm thấy nó động đậy như chứa ma quái.

Cuối cùng Tần Nhất Hằng châm một mồi lửa ngay trên sân thượng, đốt sạch cái bao bố kia. Tôi đứng cạnh nhìn nó cháy, phát ra tiếng xèo xèo, kì thực có thể là tạp chất nào đó cháy mà thôi, nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ nó giống tiếng thét chói tai của thứ kia.

Xong xuôi, Tần Nhất Hằng cất cái đỉnh vào một chiếc túi chuyên dụng của dân thể thao. Tôi thấy hắn định đem đồ xui xẻo về thì không khỏi bất an. Nhưng hắn kiên quyết nói cái đỉnh này đẹp, về nhà sẽ tìm một chỗ thích hợp để bày, tôi cũng chịu thua.

Chúng tôi cùng đi tìm trưởng thôn, kể vắn tắt mọi việc cho ông ta, trưởng thôn nghe xong phát hoảng, mặt mày ủ rũ. Có điều ông vẫn hào phóng, đồng ý ngày hôm sau sẽ chuyển tiền vào tài khoản của tôi. Tần Nhất Hằng dường như không quá để tâm tới chuyện tiền bạc, lại cứ gặng hỏi thông tin của vị cao nhân nọ.

Trưởng thôn ngẫm nghĩ một lúc, nói người đó cũng không có gì đặc biệt, bề ngoài khỏe mạnh, không cao, khi nói chuyện thường cười híp mắt.

Tôi không hề tò mò về người này, nhưng Tần Nhất Hằng lộ vẻ lạ lùng. Hắn cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng lên hỏi trưởng thôn, tay người đó có sáu ngón phải không?

Tôi nghe mà giật mình, thấy hắn chẳng có vẻ gì là đùa, tôi bèn đưa mắt nhìn sang trưởng thôn, chờ ông ta trả lời. Nhưng trưởng thôn xem chừng quá đỗi lơ đãng, nói rằng khi ấy không chú ý đến tay của người kia, nên không xác định được.

Tần Nhất Hằng tỏ ra thất vọng. Tôi trộm nghĩ, sự việc tiến triển như thế thì kì quái quá nhỉ! Cái gã Sáu ngón lần trước lừa chúng tôi tới tòa biệt thự để phá trận “cửu tử trấn long” giờ còn chạy đến đây, dùng phong thủy hại người ta tan cửa nát nhà? Gã định làm gì vậy? Nếu tất thảy đều do gã ra tay thì đâu là lý do?

Tôi hoàn toàn không nhìn ra được gì từ biểu cảm của Tần Nhất Hằng, mà hắn cũng không có được tin tức cần biết từ ông trưởng thôn. Trò chuyện xong, chúng tôi chuẩn bị lên đường về nhà. Trưởng thôn vốn hiếu khách muốn mời chúng tôi ở lại ăn một bữa cơm nhưng Tần Nhất Hằng từ chối. Tôi để lại số tài khoản của mình rồi cùng Tần Nhất Hằng ra thẳng sân bay. Trên đường, tôi hỏi Tần Nhất Hằng sao lại nghĩ người kia là Sáu ngón?

Tần Nhất Hằng lắc đầu đáp, thực ra hắn cũng chỉ tò mò mà thôi, bởi xâu chuỗi những việc đã xảy ra có thể thấy, chắc Sáu ngón cũng là người trong nghề. Giới này không phải ai cũng quen nhau, nhưng ít nhiều sẽ biết tiếng. Tần Nhất Hằng chưa từng nghe ai nhắc đến gã Sáu ngón này, đây không phải vấn đề hắn thu lượm được thông tin nhiều hay ít, mà một người có điểm gì đó đặc biệt chắc chắn sẽ vương vãi ở đây ở kia chút thông tin. Bài trí phong thủy thoạt trông chỉ đơn giản là sắp xếp đồ vật, pha phối màu sắc, nghe qua không khác gì nghề trang trí nội thất, nhưng thiếu bản lĩnh thì cũng chẳng làm nổi. Vậy nên hắn mới suy đoán rồi hỏi trưởng thôn, rốt cuộc lại không có đáp án.

Hắn nói một tràng, tôi nghe vào tai không được mấy.

Chẳng hiểu vì sao từ nhà trưởng thôn về, tai tôi cứ lúc ù lúc không. Tôi lắc đầu vài cái thật mạnh thì thấy khá hơn, nhưng chẳng bao lâu sau lại như cũ. Song tôi cũng không bận tâm, có lẽ là bởi mấy ngày gần đây nghỉ ngơi không tốt mà thôi. Đang nghĩ về nhà phải uống Lục Vị Địa Hoàng Hoàn [23] mới được, trước đây xem quảng cáo thấy bảo loại thuốc đó chuyên trị ù tai, thì Tần Nhất Hằng nói tài xế quay xe, không ra sân bay nữa mà tới bến xe khách. Tôi hỏi mới biết, hắn lo rằng mang theo cái đỉnh này sẽ không qua được khu kiểm tra an ninh ở sân bay.

Lúc này tôi mới nhớ cái đỉnh kia vẫn còn trong túi hắn, bèn nàn nỉ hắn lấy ra cho mình xem. Tần Nhất Hằng do dự một lát, cuối cùng vẫn không đồng ý, thậm chí còn để nó ra xa tôi hơn.

Tôi tự nhủ, đó là đồ cổ chăng? Thế thì lúc chia tiền đằng nào chẳng phải tính cả nó. Nghĩ vậy cũng không khăng khăng đòi xem nữa.

Vốn dĩ đường bay ngắn, ngồi xe khách lại thành dài, tuy vậy chúng tôi vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Tần Nhất Hằng vừa lên xe đã bắt đầu ngủ, tôi cũng buồn chán, bèn chơi game trên điện thoại di động. Chơi chán, đang định ngủ cho khỏe thì tôi phát hiện tai đã ù đặc, không nghe được gì nữa.

Tôi sợ hãi đánh thức Tần Nhất Hằng, kể cho hắn việc này. Hắn đáp, có khả năng tôi nghe tiếng linh hồn bị đốt xong, chân khí trong cơ thể cũng tắc nghẽn. Khi về hắn sẽ giới thiệu cho tôi một thầy lang mát tay, bấm huyệt vài lần sẽ khỏi, nói xong hắn lại ngủ tiếp.

Tần Nhất Hằng đã nói không có gì đáng ngại, tôi cũng yên tâm, nhắm mắt toan đánh một giấc. Chẳng dè tai bị ù khó chịu, dọc đường chẳng ngủ được chút nào.

Xe về đến bến, Tần Nhất Hằng đã ngủ đủ, chúng tôi định đón taxi về thẳng nhà nhưng do tai tôi đã ù đặc, Tần Nhất Hằng bèn đưa địa chỉ bảo đi tìm một người tên Lưu thọt.

Kì thực tôi đã từng nghe đến cái tên này, nhưng gặp mặt thì đây là lần đầu tiên. Trước kia Tần Nhất Hằng có kể về bản lĩnh của Lưu thọt, có người nói gã trị được nhiều chứng bệnh nan y bằng các phương pháp cổ truyền, giỏi hơn thần y Hi Lai Lạc trên ti vi nhiều. Tần Nhất Hằng dẫn chứng mấy ca bệnh kinh điển Lưu thọt đã chữa khỏi, có điều tôi chẳng hề hứng thú, bởi tôi cũng không tin vào hiệu quả của mấy bài thuốc dân gian cho lắm.

Tôi nghĩ nếu nó mà có tác dụng thì các công ty dược đã căn cứ vào đó chế ra những viên thuốc thông dụng rồi. Thương nhân mà, đều vì lợi nhuận cả thôi, huống chi những người làm ăn lớn chắc chắn rất nhanh nhạy. Bọn họ không thể không thấy cơ hội kinh doanh này được.

Nhưng nếu Tần Nhất Hằng đã bảo tôi đến gặp thì người này hẳn tin tưởng được, và lại tôi cũng tò mò muốn biết người đã từng gặp Diêm vương trông như thế nào. Tôi từng nghe Tần Nhất Hằng kể, Lưu thọt vốn không thọt, ban đầu cũng có công việc đàng hoàng như bao người. Vào một mùa hè vô cùng nóng nực mười mấy năm trước, Lưu thọt tan ca đêm, trong nhà lại oi bức khó ngủ nên gã quyết định trải chiếu nằm dưới đất. Thế nhưng ngủ rồi không tỉnh. Người nhà cho rằng gã đã chết, khóc hết nước mắt rồi chuẩn bị mang đi hỏa táng, chẳng ngờ gã sống lại một cách thần kì.

Sau khi tỉnh lại, Lưu thọt kể gã bị quỷ gọi hồn bắt đi, bảo gã là kẻ ác độc. Quỷ sai dẫn gã xuống địa phủ để chuẩn bị thẩm vấn. Cuối cùng Diêm vương nhìn gã vài lần, phát hiện ra đã bắt nhầm người, lại sai quỷ sai đưa gã trở về. Gã sợ đến mức tè ra quần, về tới cổng nhà, sợ quỷ sai kia đổi ý, còng chân chưa kịp mở hết gã đã vùng chạy vào trong. Khi tỉnh lại, cái chân chưa tháo còng thành ra khập khiễng. Đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân, làm giãn tĩnh mạch một thời gian cũng không khỏi, từ đó trở đi gã mới có tên là Lưu thọt.

Đương nhiên chuyện này do người nhà Lưu thọt kể, không ai kiểm chứng được thật giả, nhưng chuyện gã bị thọt thì ai cũng thấy. Chưa nói việc chết đi sống lại trên phương diện huyền học, trong khoa học chẳng thiếu trường hợp chết lâm sàng, cho nên việc này cũng không lạ lẫm gì. Nhưng từ đó Lưu thọt hoàn toàn thay đổi.

Theo lời gã, sau khi bị thọt thì tinh thần kém sút, suốt ngày nằm mơ. Một đêm nọ, gã mơ thấy tên quỷ sai bắt hồn mình hồi trước đến tìm, trách gã quá hấp tấp. Hiện tại cái còng đã theo về dương gian, không tháo ra được nữa, cho nên quỷ sai dạy cho gã một vài bài thuốc dân gian, xem như đền bù việc đã bắt nhầm người.

Lưu thọt tỉnh dậy, nhớ lại nội dung giấc mơ rồi đem thử nghiệm vài lần, thấy thật sự có hiệu quả, gã quyết định kiếm sống bằng chúng, dần dần cũng có chút danh tiếng. Tôi nghĩ gã Lưu thọt này muốn tăng giá trị bản thân nên đã bịa ra câu chuyện kì lạ kia, nhưng thật giả thế nào phải gặp gã xong mới biết được, thuốc thang quái gở quá thì tôi không dùng là xong.

Tôi đi thẳng đến nhà Lưu thọt. Nơi gã ở cũng không hẻo lánh như tôi tưởng tượng mà nằm trong một khu vực sầm uất, nhà cửa có phong vị cổ xưa. Nghe đâu có nhiều nhà đầu tư thèm muốn mảnh đất này, hiềm nỗi tiền đền bù cao quá, dự án đành gác lại.

Tôi tìm được số nhà Lưu thọt mà không tốn mấy công, đến gần mới thấy trên cửa nhà hắn có một tờ giấy đỏ viết chữ “Lưu”, chắc hắn dùng luôn tên làm bảng hiệu.

Tôi gõ cửa, thấy Lưu thọt xuất hiện. Khuôn mặt gã làm tôi hơi bất ngờ, không giống gian thương mà còn đôn hậu. Tôi nói thẳng lý do đến đây cho Lưu thọt, gã gật gật đầu, nói không phải là chuyện khó giải quyết, rồi bảo tôi ngồi chờ ở phòng khách, gã vào trong chuẩn bị.

Gã nói vậy khiến tôi cũng hồi hộp, không biết có lấy ra thứ gì kì quái bắt tôi ăn không đây. Vừa suy nghĩ, tôi vừa quan sát cách bài trí trong nhà. Vào nghề đã lâu, chuyện này cũng đã thành thói quen rồi.

Phòng khách sắp xếp gọn gàng, trong góc có một cái bàn thờ, không biết là thờ vị thần nào. Tôi tò mò đứng dậy xem, thì ra đó là một pho tượng Phật, có điều pho tượng Phật này kì quặc, bị đặt quay mặt vào tường, lưng xoay ra ngoài.

Đây là bất kính, gã ngang nhiên đặt ở nơi này, không sợ bị trời phạt sao? Tuy tôi không rõ những điều cần chú ý khi thờ cúng lắm, nhưng lâu lâu nghe Tần Nhất Hằng nhắc vài câu, đại để với tượng thần thì không thể nói là mua về mà phải kính trọng nói “thỉnh” về. Ngày thỉnh về cũng phải xem lịch chọn cho kĩ. Muốn thỉnh vị nào về thì lúc vào cửa hàng phải xem một lượt, cảm thấy vị nào nhìn mình cười thì mới là có duyên, thỉnh về mới linh. Nghe hơi khó tin nhưng quả thật nhiều người nói rằng đã nhìn thấy tượng cười. Lại nói, trong cả loạt tượng đều từ một khuôn đổ ra không thể có riêng pho nào cười được, có thể đó chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi.

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, Lưu thọt đã cầm một bộ kim châm quay trở lại. Gã bảo tôi ngồi xuống, mở dây gài nút bên ngoài lấy ra một cây châm, tay ấn vào đầu tôi bảo đừng cử động, sau đó lấy ngón tay dò trên cổ tôi xác định lại huyệt vị mấy lần mới đâm kim xuống. Không đau như tôi sợ, mà tai quả thật cũng bớt ù hơn. Lưu thọt lại vê nhẹ kim cho máu chảy ra, đoạn nói với tôi, được rồi.

Tôi lắc đầu vài cái, tiếng ù tai đã hoàn toàn biến mất, không ngờ gã lại giỏi đến vậy. Sau khi ngồi thẳng lại tôi không kìm được nhìn gã kĩ hơn. Lưu thọt cũng không nói gì, đứng dậy nhắc lại lần nữa hai chữ “được rồi”, chưa đề cập gì đến chuyện tiền bạc đã xoay người định về phòng.

Tôi thấy gã quả có chút tài năng, những muốn trò chuyện vài câu. Gã nghe thấy tôi hỏi nên ngồi lại. Chúng tôi tán gẫu câu được câu chăng. Nói là tán gẫu chứ thực ra tôi tò mò hỏi gã là chính, gã cũng không ngại phiền, chuyện lớn chuyện nhỏ đều giải thích cho tôi.

Nhờ thế mới biết, gã giỏi nhất không hẳn là cách trị bệnh dân gian, mà là biết cách trị “viêm”. Làm sao để giải thích “viêm” là gì được nhỉ? Thật tình mà nói đó là một loại bệnh, nhưng cũng không phải một loại bệnh theo y học định nghĩa. Những người ở vùng Đông Bắc nhất định đã từng nghe, “viêm” được phân thành ba mươi sáu loại, nhẹ có nặng có, có loại phải trị gấp, có loại trì hoãn được, bệnh trạng cũng không giống nhau. Chữa trị thông thường không thể nào trị dứt được mà phải tìm người biết cách chữa “viêm”, bởi mỗi loại “viêm” đều gây nguy hiểm đến tính mạng.

Cụ thể vì sao nó được gọi là “viêm” thì không ai giải thích được, cá nhân tôi nghiêng về ý kiến cho rằng loại bệnh này giống bệnh “viêm ruột” ở chó con. Khi chó con bắt đầu lớn lên thì sẽ có một lần “viêm ruột”, nếu vượt qua được thì nó sẽ lớn lên thuận lợi; không vượt qua được thì sẽ dễ chết non. “Viêm” cũng vậy, nhưng người mắc bệnh không chỉ có trẻ nhỏ. Tuy rằng số người bị không nhiều nhưng thực sự có, mà trong cả cái thành phố này chỉ e người trị được “viêm” có mỗi mình Lưu thọt. Nếu gã ra giá cao thì hoàn toàn có thể làm giàu.

Lưu thọt muốn tôi hiểu rõ hơn nên lấy vài ví dụ đơn giản, như là “viêm công tâm” nghe đâu nhét tỏi vào hậu môn mới chữa được; “viêm dương mao” thì phải châm vào chỗ nào đó trên thân thể, lấy ra một thứ như lông dê. Nghe cũng thấy quái dị.

Trò chuyện với gã một lúc, thu nạp thêm được không ít kiến thức, tôi mới thuận miệng hỏi vì sao tượng Phật lại xoay mặt vào tường. Lưu thọt cười ha hả, bảo đây chính là quan niệm Phật diện bích [24] sám hối. Đại bất kính hay tôn kính, gã cho rằng duy tâm có nhiều cách, trong lòng không vướng bận mới có thể đối mặt với thần linh. Nói xong Lưu thọt tỏ ý hôm nay trò chuyện đến đây thôi, không có việc gì nữa thì xin hãy sớm quay về.

Tôi thấy gã vừa nói những lời sâu xa, giờ lại tỏ ý tiễn khách, chẳng biết mình có nói sai gì không, nhưng nghĩ kĩ lại cũng không thấy gì, đành phải đứng dậy đi về.

Trước khi ra cửa, Lưu thọt bỗng gọi tôi lại, hỏi có phải gần đây tôi đã nhìn thấy thứ không sạch sẽ không. Ban nãy tôi đến không hề đề cập đến chuyện mới trải qua, gã hỏi vậy làm tôi ngạc nhiên, nhưng nghĩ cho kĩ thì mình cũng chưa hề tận mắt thấy thứ đó. Có điều làm nghề này, lần nào cũng phải tiếp xúc với chúng. Chẳng biết Lưu thọt hỏi vậy là có ý gì?

Lưu thọt không đáp, vào phòng lấy một cái chổi nhỏ ra đưa cho tôi, dặn tôi về nhà trước khi vào cửa thì lấy chổi quét hai bên vai, tránh mang xui xẻo vào nhà. Nói xong không để tôi kịp nói cảm ơn, gã đã vào phòng.

Ra khỏi cửa, tôi vẫn còn thắc mắc, nghĩ rồi cởi áo khoác ra xem có gì hay không. Một dấu tay mờ mờ in trên vai làm tôi giật mình, suýt nữa thì chết ngất. Nhớ lại lúc ở nhà trưởng thôn, Tần Nhất Hằng có hét bảo rằng thứ đó ở sau lưng, nhưng chẳng ngờ nó ở sát tôi đến vậy. Bấy giờ mà chạy chậm thì có lẽ không đứng ở đây được nữa. Trên đường về tôi vẫn còn sợ, trước khi vào nhà lấy chổi phủi sạch hai vai một lúc lâu mới dám mở cửa bước vào. Nhưng sau đó tôi chẳng còn sức đâu để sợ nữa, mấy ngày nay thực sự quá mệt mỏi. Tôi cởi quần áo, tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ.

Đang mơ màng thì nghe tiếng điện thoại reo, tôi bèn nheo mắt tìm, mở lên hóa ra Tần Nhất Hằng gọi tới. Hắn bảo tôi ngày mai đi xem một ngôi nhà, hắn sẽ chờ tôi ở đó. Tôi còn định hỏi vừa kiếm được món lớn như vậy, sao đã phải gấp gáp đi xem nhà làm gì, tiếc rằng buồn ngủ quá nên chỉ ừ đại một tiếng rồi cúp máy.

Ngủ thoải mái cả đêm, giữa trưa hôm sau tôi mới tỉnh. Nhớ mang máng Tần Nhất Hằng có gọi, tôi mở điện thoại xem, thấy hắn còn gửi một tin nhắn cho biết địa chỉ của ngôi nhà.

Nói thật, tôi thực sự không muốn làm tiếp, chuyện mua bán này quá nguy hiểm. Hơn nữa một triệu kia có lẽ đã vào tài khoản, tôi lại càng không cần phải đi liều mạng.

Tôi gọi cho Tần Nhất Hằng, muốn khuyên hắn ngừng lại, không ngờ hắn đã tắt máy. Đọc tin nhắn mà tôi đo dự mãi, nghĩ hay là cứ đi xem sao? Hắn nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi vì ngôi nhà này, chắc hắn sẽ kiếm được không ít tiền. Tôi nhìn địa chỉ, thấy chỉ ở ngay thành phố lân cận, ngồi xe lửa thực ra cũng nhanh, cuối cùng nghiến răng quyết định lên đường, dù sao cũng chưa muộn lắm.

Tôi gọi điện thoại đặt vé, thu dọn rồi chuẩn bị lên đường. Vừa xuống nhà, tôi đã thấy một chiếc taxi ấn còi gọi mình. Lưu thọt thò tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy, bảo tôi lên. Tôi ngạc nhiên, hỏi ra mới biết Tần Nhất Hằng bảo gã đợi tôi ở đây để cùng tôi đi xem nhà. Lưu thọt sợ làm phiền tôi nghỉ ngơi nên cứ chờ ở dưới. Lần này tôi vui vẻ, ít ra trên đường cũng có bạn, không đến nỗi nhàm chán. Tôi bèn gọi điện thoại đặt thêm một vé tàu, đến đại lý lấy vé rồi đi thẳng ra ga.