Chương 12 Ông lão
Đường sá dù không xa xôi nhưng chạy chỗ này chỗ kia cũng tốn chút thời gian, khi chúng tôi đến thị trấn nọ thì đã chạng vạng tối. Tới bến tôi gọi cho Tần Nhất Hằng, nào ngờ hắn vẫn tắt máy. Tôi và Lưu thọt đành đi thẳng tới ngôi nhà nọ.
Lúc ngồi trên xe, tôi đưa địa chỉ cho tài xế rồi tiện thể hỏi vài câu. Ngôi nhà này nằm trong khu vực khá đẹp, tuy rằng không ở trung tâm thành phố nhưng cũng cạnh đường chính, đi đâu cũng thuận tiện. Gần đó còn có một trường đại học nổi tiếng, điều kiện và vị trí đều lý tưởng. Thế nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngôi nhà đó chẳng những không có ma ám, mà còn có người đang ở.
Nghe gõ cửa, một bà lão tuổi đã cao nhưng vẫn minh mẫn ra đón chúng tôi. Tôi hỏi có phải bà muốn bán nhà không. Bà lão gật đầu, đưa chúng tôi vào trong.
Tần Nhất Hằng vẫn chưa tới, tôi không rõ vì lý do gì hắn lại đến muộn, nhưng đã đến rồi thì chi bằng cứ hỏi han tình hình ngôi nhà trước đã, Tần Nhất Hằng tới cũng tiết kiệm được thời gian.
Bà lão nói chuyện điềm đạm, kể rằng đây là ngôi nhà hai vợ chồng họ chung sống. Nhưng người bạn đời mới đây đã khuất núi, những người thân khác đều ở nước ngoài, bà muốn bán nhà rồi sang đó sống cùng gia đình cô con gái, tránh thấy vật nhớ người lại tiện có con cái chăm lo lúc tuổi già sức yếu.
Tôi đứng dậy đi một vòng trong nhà, ba phòng ngủ, hai phòng khách, áng chừng khoảng 140 m², đồ nội thất tuy không xa hoa nhưng trang nhã. Xem lướt qua thì từ hướng đến thiết kế... tôi đều hài lòng, bèn ngồi xuống hỏi giá.
Bà lão ra một mức giá khá mềm làm tôi không khỏi xao xuyến, nhưng Tần Nhất Hằng bảo tôi tới xem ngôi nhà này thì ắt chẳng phải ngon ăn. Tôi bèn hỏi thẳng bà lão rằng ngôi nhà phải chăng có chuyện gì?
Bà do dự một lát rồi đáp, thực ra cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng muốn mua thì phải chấp nhận thêm một điều kiện vào hợp đồng, đó là mua nhà chỉ để ở, hơn nữa phải giữ nguyên nội thất trong phòng ngủ.
Điều kiện của bà thực sự quá khó, đồng ý thì khác nào mua dây buộc mình. Tôi mới hỏi vì sao bà lại yêu cầu như thế, viền mắt bà lão chợt đỏ hoe, chỉ vào phòng trong nói, chồng bà mãi không chịu siêu thoát, bây giờ vẫn còn ở trong phòng ngủ đó. Bà chẳng muốn đi, nhưng cứ ở mãi đây cũng không được. Hơn nữa cũng không phải bà không muốn cho người ta động vào đồ, chỉ tại ông nhà bà nóng tính, thường hay đập phá lung tung, cứ dăm bữa lại đập một chén trà... Nếu không cho ông vài thứ đồ để đập, ông sẽ đi qua đi lại trong phòng suốt đêm. Bà lo ông mệt mỏi nên luôn để sẵn vài cái chén. Dù sao đó cũng là ông lão nhà bà, làm người khác sợ hãi bà cũng không đành lòng.
Tôi thầm nghĩ, thế này mà bảo là không có vấn đề gì lớn? Đây còn không phải chuyện ma sao? Tuy vậy nghe bà lão kể, ngoại trừ đập cốc chén, hồn ma kia hình như chẳng làm được gì nữa, nhưng thế thôi cũng đủ phiền rồi. Tôi do dự muốn chờ Tần Nhất Hằng tới rồi bàn bạc kĩ hơn, không ngờ Lưu thọt lại gan cùng mình, nhờ bà lão dẫn chúng tôi vào xem phòng ngủ, tôi cũng đành theo sau.
Phòng ngủ bày biện sạch sẽ, có một mặt tường được thiết kế thành giá sách lớn, chất sách gần đầy. Hơn nữa đúng như lời bà lão nói, trên chiếc tủ nhỏ đầu giường có đặt vài cái chén. Thực ra lúc vào phòng này tôi không hề thấy khó chịu, nhưng Lưu thọt dường như cảm giác được gì đó, hàng chân mày nhíu chặt lại.
Xem xét qua loa, chúng tôi ra khỏi phòng, Lưu thọt hỏi bà lão, ông nhà đã chết như thế nào?
Bà lão nghe vậy bắt đầu kể lể tràng giang đại hải, tóm lược đại khái như sau: ông lão trước kia là giáo sư đại học, đời này chỉ yêu thích hai thứ, một là nghiên cứu, hai là chơi cờ tướng. Từ khi về hưu thì bao nhiêu sức lực ông đặt hết vào bàn cờ, thi thoảng còn mời bạn đánh cờ về nhà, chơi nguyên ngày cũng được. Khoảng nửa tháng trước khi qua đời, ông lão gặp được một cao thủ, ngày nào ông cũng túm người ta về nhà chơi cờ, mỗi lần kết thúc đều thấy chưa thỏa mãn. Mấy bận như vậy, ông không chịu nổi, đến một đêm thì đột ngột lên cơn đau tim, cứ thế ra đi, đi lúc nào bà lão ngủ bên cạnh cũng không hay biết, mãi đến sáng hôm sau đẩy ông mấy cái, thấy người ông đã cứng đờ thì mới phát hiện ra.
Nghe bà lão kể xong, tôi cũng thấy mờ mịt, ông lão sống thọ và chết tại nhà, theo lý thì phải đi đầu thai rồi chứ nhỉ. Tôi theo thói quen quay lại nhìn Tần Nhất Hằng, rốt cuộc chỉ bắt gặp vẻ mặt hoang mang của Lưu thọt.
Việc đã đến nước này cũng chỉ còn cách đợi Tần Nhất Hằng tới mới giải quyết được. Tôi bèn hẹn bà lão hôm sau, dặn bà nếu có một người tóc dài tới tìm thì nói chúng tôi đã tới, nhắn người đó gọi điện cho tôi.
Ra khỏi cửa, Lưu thọt chép miệng, tôi hỏi làm sao vậy. Lưu thọt đáp, gã cảm thấy chuyện này có hơi kì lạ. Khi nãy chúng tôi vào xem phòng, có một mặt tường toàn là sách, nghiêm túc mà nói thì sách có thể trừ tà, bởi vì chữ đều là “chính”, “tà” không áp được “chính”, thế nên bình thường những chỗ như thư viện đều khá sạch sẽ. Bởi vậy việc ông lão đã là hồn ma còn có thể ở trong căn phòng đó thực không thể giải thích nổi.
Lưu thọt mặc dù không phải là người thạo chuyện ma quỷ, nhưng phân tích thuyết phục. Chữ có thể trừ tà, đây là việc chắc chắn, nếu không thì chữ viết trên bùa làm sao trừ tà được chứ? Tiếc rằng chúng tôi không mấy hiểu biết về mấy thứ phù phép, chẳng thể nghiên cứu gì thêm, đành tìm khách sạn nghỉ lại trước đã. Tôi ngủ thế nào cũng chẳng yên được, cứ lo nhỡ điện thoại của Tần Nhất Hằng, thành ra nửa tỉnh nửa mê đến tận hừng đông, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì của hắn.
Tần Nhất Hằng không đến, ngôi nhà kia cũng không mua được. Hiện tại tôi có hơi lúng túng, về thì lại sợ hắn tới, chúng tôi bỏ lỡ nhau; mà không về thì cũng chỉ còn biết ở lì đây mà đợi.
Lưu thọt bảo tôi cứ chờ đi, cùng lắm thì chúng tôi quay lại ngôi nhà đó hỏi han thêm, nói không chừng có thể tìm ra cách giải quyết. Có nhiều chuyện không nhất thiết phải dùng huyền học giải quyết, ông lão không chịu đi có thể là vì lưu luyến gì đó.
Tôi nghĩ gã nói cũng có lý, ông quan triều Thanh trước kia không phải cũng vì thánh chỉ mà mãi chẳng chịu đầu thai đó sao? Không chừng trong ngôi nhà kia cũng có thứ mà ông lão vương vấn.
Vì thế chúng tôi quay lại ngôi nhà, trên đường đi tôi nghĩ, nhỡ điều ông ta lưu luyến lại là bà lão thì chuyện không đùa được đâu.
Bà lão vẫn hiếu khách, có lẽ vì sống một mình quạnh quẽ, thấy chúng tôi ngồi xuống bèn hàn huyên chuyện này chuyện nọ. Nói mãi đột nhiên nói đến chuyện đánh cờ, bà lão không khỏi cảm khái ngày xưa ông nhà bà mê đánh cờ tới mức nào. Giờ bộ cờ tướng của ông vẫn còn trong phòng ngủ, chẳng ai động vào.
Tôi nghe vậy liền nghĩ, có lẽ ông lão lưu luyến người bạn chơi cờ kia chăng? Nói không chừng ngày xưa ông lão chưa được thỏa niềm đam mê đánh cờ. Nghĩ thế tôi thuận miệng hỏi bà lão có tin gì về người bạn đánh cờ nọ không, nào ngờ nghe bà lão nói xong đầu tôi ong cả lên. Bà nói sau khi ông lão chết thì người bạn đánh cờ nọ không thấy tới nữa. Bà không liên lạc được với người đó, thậm chí đến cả tên họ cũng không biết, chỉ biết ông lão gọi người đó là Tiểu Lục Tử, bởi gã có bàn tay sáu ngón.
Tôi đã mang máng hiểu vì sao Tần Nhất Hằng lại bảo mình tới xem ngôi nhà này rồi. Chắc chắn hắn đã nghe ngóng được tin tức gì đó, nhưng hiện tại hắn không có mặt ở đây, như vậy mọi việc cũng khó lòng giải quyết.
Tôi muốn bàn bạc cùng Lưu thọt, nhưng gã thậm chí còn chẳng biết Sáu ngón là ai. Nhất thời không còn manh mối nào, tôi đành phải tranh thủ ban ngày vào xem phòng ngủ. Quả nhiên trên bệ cửa sổ còn bày một bàn cờ tướng, có lẽ làm bằng gỗ, được chế tác tinh xảo, giá chắc cũng chẳng rẻ. Tôi không dám động vào nó, chỉ lại gần quan sát, đột nhiên sau lưng có tiếng chén vỡ làm tôi sợ khiếp vía.
Bà lão vội vàng chạy từ phòng khách vào, cẩn thận nhặt những mảnh vỡ, nhắc chúng tôi đừng chạm vào bàn cờ đó. Bà còn nói, trước kia người giúp việc nhà họ từng làm rơi một nửa số quân cờ, làm ông lão vô cùng phật ý.
Tuy vẫn chưa hoàn hồn nhưng tôi cảm thấy vấn đề tám chín phần là ở bộ cờ này rồi. Tôi mặc dù không giỏi cờ tướng lắm nhưng xem qua thì cũng có thể hiểu. Trên bàn cờ quân đỏ đã sắp bị quân đen dồn vào đường cùng, tôi đoán ông lão chơi quân đó, khó trách sau khi chết ông vẫn không yên. Quân của ông lão sắp thua rồi.
Tôi nói chuyện này với Lưu thọt, gã nghe xong mắt sáng lên, bảo tôi rằng trước kia từng nghe nói về chuyện ma quỷ. Lần này vừa khéo gặp được, gã muốn thử một lần.
Tôi hỏi gã định làm gì?
Lưu thọt hạ giọng nói với tôi, đêm nay chúng ta lại tới, tiếp tục chơi ván cờ này cùng ông lão rồi cố ý thua, chẳng phải xong việc rồi sao?
Ý này cũng đáng thử, có điều trong lòng tôi hơi bất an, lỡ xảy ra chuyện gì thì hai cái mạng nhỏ của chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm. Song lại nghĩ, dù sao đến lúc đó cũng là Lưu thọt làm, cứ để gã thử xem sao. Tôi biết như vậy thực ra ích kỉ, nếu gã thành công, ngôi nhà này tôi chẳng tốn mấy sức đã mua được; lỡ không thành, người rước họa vào thân cũng chẳng phải tôi. Do dự một thoáng, tôi đồng ý. Chúng tôi ngỏ ý với bà lão, bà ủng hộ. Tôi và Lưu thọt hẹn bà lão tối nay sẽ quay lại rồi đứng dậy ra về.
Trở về khách sạn chỉ để giết thời gian vì chúng tôi không phải chuẩn bị gì. Ăn uống qua loa, chờ gần đến giờ hẹn thì quay lại. Trước khi bắt tay vào việc, Lưu thọt dặn dò bà lão, dù trong phòng có xảy ra chuyện gì bà cũng không được vào. Chẳng may bà có mặt đúng lúc linh hồn của ông lão hiện ra, có thể hồn của ông ấy sẽ bị rối loạn, dễ xảy ra chuyện không hay.
Đợi thêm vài tiếng nữa, thu xếp ổn thỏa cho bà lão xong, tôi và Lưu thọt đóng cửa phòng ngủ, bê bàn cờ xuống. Thực ra tôi chẳng muốn dây vào, nhưng dẫu Lưu thọt muốn tự thỏa mãn tính hiếu kì thôi thì cũng là giúp tôi hành sự, về tình về lý tôi đều nên ở bên cạnh gã.
Đêm đến, thời gian trôi qua thật nhanh, chúng tôi chờ mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì. Thoạt tiên tôi còn hơi sợ, nhưng mãi sau lại thấy bình tĩnh. Lưu thọt cho rằng cứ tiếp tục ngồi không thế này chẳng phải cách hay, hỏi tôi có đem theo vật trừ tà nào không, biết đâu đã xua đuổi âm khí trong phòng khiến ông lão không thể xuất hiện. Tôi tìm tới tìm lui cũng không thấy gì. Lưu thọt thấy thật kì lạ, bảo, hay là do dương khí của chúng ta quá mạnh? Anh tránh mặt một lúc đi vậy?
Tôi chỉ mong gã nói thế ngay từ đầu, vừa khéo có thể tránh xa cái nơi đáng sợ này. Tôi đang định ra ngoài, Lưu thọt lại nói, thôi bỏ đi, lỡ xảy ra chuyện gì muốn tìm người giúp cũng không có. Chúng tôi suy đi tính lại, Lưu thọt bỗng bảo tôi trốn dưới gầm giường.
Chiếc giường có chân cao, gầm rộng rãi, trốn ở dưới đó có trở mình cũng không thành vấn đề, chẳng qua bụi nhiều thôi. Tôi ngồi xổm xuống nhìn gầm giường, cảm thấy đề nghị của gã chẳng hay ho chút nào, nhưng nếu không đồng ý thì chúng tôi cũng không thể cứ đợi mãi được. Tôi nghĩ cứ chui vào “ra vẻ” chút đã, sau khuyên gã từ bỏ ý định cũng dễ hơn.
Thế nên tôi lấy mấy tờ báo trong phòng ra lót rồi bò vào gầm. Vì nằm sấp nên tầm mắt cũng hẹp hơn, tôi chỉ thấy chân Lưu thọt bước qua bước lại trong phòng, không biết gã đang tìm gì.
Một lát sau trong phòng có tiếng động kì lạ, tôi cẩn thận lắng nghe nhưng không phân biệt được là từ cái gì phát ra, Lưu thọt vẫn đi đi lại lại.
Không hiểu vì sao, tôi bắt đầu căng thẳng, nhìn lại mới thấy hình như có gì đó khác thường, bèn tập trung tinh thần nhìn theo bước chân Lưu thọt di chuyển càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, tôi phát hiện ra một vấn đề... Chân Lưu thọt không hề khập khiễng!
Da đầu tê rần nhưng tôi không dám phản ứng, đành gồng cứng người, cố gắng hít thở bình thường. Trước đây đi cùng với Lưu thọt, mặc dù tôi không để tâm lắm nhưng cũng thấy gã bước thấp bước cao, tại sao vào lúc này lại đột nhiên bình thường? Chẳng lẽ trước giờ gã đóng kịch? Nhưng nếu đóng kịch thì rõ ràng giờ tôi vẫn còn đang ở trong phòng, sao gã không tiếp tục?
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, bỗng một ý nghĩ thình lình xuất hiện làm tôi giật thót. Bà lão từng nói ông lão nửa đêm hay đi qua đi lại trong phòng, chẵng lẽ Lưu thọt vừa mới đó mà đã bị nhập rồi?
Thế này tôi lại càng không biết phải làm sao, muốn chạy ra cứu gã lại không có khả năng, e rằng chỉ uổng công nộp mạng. Nhưng nếu không ra, gã tiêu đời đã đành, chẳng lẽ tôi phải ở dưới gầm giường cả đêm với ma hay sao?
Đúng lúc tôi đang do dự, Lưu thọt đột nhiên dừng lại. Nói dừng bởi vì gã đã đứng yên, nhưng tay gã hình như vẫn đang bận rộn gì đó thì tôi cũng không rõ. Lưu thọt đứng ngay trước giường, giống như đang suy nghĩ, rồi, tôi thấy gã chậm rãi cúi xuống.
Tôi căng thẳng đến nghẹn thở, nếu thứ tôi sắp thấy không phải khuôn mặt của gã thì tôi chắc chắn sẽ chết vì sợ. May mà gã chỉ khom lưng nhặt gì đó dưới sàn lên. Thứ ấy nhỏ, tôi nhìn không rõ. Sau đó Lưu thọt bước đến chỗ bàn cờ. Trong phòng yên tĩnh nên tôi nghe thấy tiếng gã đặt quân cờ xuống. Lưu thọt đang chơi cờ ư? Tôi muốn nhìn rõ hơn bèn nghiêng người, nhưng tầm mắt vẫn bị che khuất.
Lưu thọt chơi cờ thật nhàn nhã, tôi thì đổ mồ hôi liên tục, đầu gối lên cánh tay, cảm giác như nghe được tiếng tim đập bên tai. Tôi lập tức thay đổi tư thế, trước đây Tần Nhất Hằng có nói, nếu nghe thấy tiếng tim đập ở chỗ khác trên cơ thể ví như ngón tay, lỗ tai, cánh tay... thì hồn phách lúc ấy không ổn định, dễ bị câu đi.
Cứ như vậy gần mười phút, Lưu thọt đứng dậy bật đèn, gọi tôi ra. Giọng gã không có gì khác thường, nhưng vừa nãy tôi thực sự đã thấy chân gã không hề khập khiễng, tôi vẫn nên đề phòng thì hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù không ra ngoài, Lưu thọt muốn hại tôi thì tôi cũng không thoát được, chẳng bằng cứ chui ra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Thế là tôi bò ra ngoài, trong phòng không có gì thay đổi ngoại trừ bàn cờ. Tôi không biết có phải vừa nãy Lưu thọt đã chơi cờ cùng với ông lão hay không, nhìn vẻ mặt của gã không giống kẻ đang có âm mưu, tôi hỏi gã xem tình hình nãy giờ thế nào.
Lưu thọt xòe tay, nói mình đi tới đi lui cũng không ích gì, còn tưởng nếu động vào bàn cờ thì ông lão sẽ ra mặt, rốt cuộc chơi cờ một mình xong rồi, cả căn phòng vẫn im ắng, gã đành bỏ cuộc.
Tôi nghe Lưu thọt nói xong bèn tới xem bàn cờ, quân đỏ đã bị ăn hết, dĩ nhiên thành nước cờ chết. Trong lòng tôi không khỏi hoài nghi, nhưng cũng không dám chất vấn gã tại chỗ, nghĩ thôi cứ về gặp Tần Nhất Hằng rồi tính tiếp.
Tôi bảo phải báo cho bà lão biết mình sẽ trở về khách sạn đã, Lưu thọt gật đầu rồi mở cửa ra trước. Tôi đang định đi theo thì bỗng nghe thấy có thứ gì đó rơi xuống sàn, cúi đầu nhìn thì ra là một quân cờ. Không ngờ bây giờ tôi lại chẳng sợ gì, tò mò nhặt quân cờ lên xem, chưa kịp nhìn kĩ thì bên ngoài chợt có tiếng ồn ào. Bà lão hét lên, tôi tiện tay bỏ quân cờ vào túi, vội vã chạy ra ngoài.
Từ cửa phòng ngủ đến phòng khách chỉ vài bước nhưng do thiết kế của ngôi nhà, tôi không trông thấy chuyện gì đang diễn ra ở phòng khách. Đến khi chạy hẳn ra ngoài thì đã chỉ còn một mình bà lão. Tôi vội hỏi sự tình, bà lão vẫn còn hốt hoảng, muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời. Bà càng như vậy tôi càng sốt ruột, không chờ nữa, lập tức chạy ra ngoài xem, chắc hẳn Lưu thọt vẫn còn ngoài đó.
Nhưng khi tôi ra đến cửa thì không thấy bóng dáng gã đâu, lại gặp Tần Nhất Hằng đang cầm thứ gì đó trông như lá cờ, khom lưng thở hổn hển. Tôi hỏi hắn sao vậy, hắn không đáp, cứ thế chạy thẳng vào phòng ngủ.
Nhờ có ánh đèn, tôi mới nhìn rõ thứ hắn cầm trong tay là một lá cờ gọi hồn. Bình thường lúc đưa tang người con cả sẽ đứng ở đầu đoàn giơ loại phướn này lên, một là có thể giúp người thân đã khuất nhớ đường từ nhà đến nơi chôn cất, hai là báo cho ma quỷ dọc đường rằng người thân của họ đã mất, đừng gây khó dễ. Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không hiểu Tần Nhất Hằng cầm thứ đó làm gì. Kể từ khi chúng tôi quen biết nhau đến nay, tôi chưa từng nghe hắn kể về gia đình, chẳng lẽ chuyến này hắn không đến đúng hẹn là vì nhà có chuyện?
Nghĩ vậy tôi định an ủi vài câu, nhưng hắn chẳng chú ý đến tôi, chỉ đi một vòng quanh phòng rồi đột nhiên quay đầu nói với tôi, mẹ kiếp, quả nhiên đã bị gã lấy mất rồi!
Tần Nhất Hằng vô cùng tức giận. Nhất thời tôi không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, trong lòng cũng có nhiều thắc mắc, giờ chỉ đang chọn xem nên hỏi từ đâu mà thôi. Chẳng ngờ hắn lại không muốn giải thích, rời khỏi phòng ngủ tới an ủi bà lão.
Bà lão lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, nói chuyện vẫn chậm rãi như trước, chứng tỏ cũng không có gì đáng lo ngại. Vừa nãy thấy Tần Nhất Hằng đêm hôm khuya khoắt còn gõ cửa với bộ dạng ấy, bà lão tưởng mình gặp phải Hắc Bạch Vô Thường [25] .
Đã làm nhà người ta thêm phiền giờ lại còn ầm ĩ cả lên, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa, luôn miệng xin lỗi bà lão, sau đó vội vàng tạm biệt rồi cùng Tần Nhất Hằng ra về.
Ra tới cửa, Tần Nhất Hằng hỏi tôi địa chỉ khách sạn, nhưng lại không chịu ngồi chung xe với tôi, chỉ nói tôi cứ đi trước. Tôi đành một mình quay lại khách sạn, hút hết nửa bao thuốc vẫn không thấy hắn đâu. Mãi đến nửa đêm, hắn mới xuất hiện, mặt mày nghiêm trọng. Tôi đã nhịn từ lâu, vừa thấy hắn bèn dốc hết mọi nghi vấn trong lòng ra, chẳng cần biết hắn có nghe hay không.
Mấy câu hỏi của tôi câu nào câu nấy loạn cả lên, không có logic, cứ nhớ cái gì thì hỏi cái đó, cuối cùng tổng kết lại có mấy vấn đề thế này: Một, Lưu thọt đã biến đi đằng nào? Hai, trước đó Tần Nhất Hằng đã làm gì? Ba, thứ mà hắn nói bị lấy đi là gì? Bốn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tần Nhất Hằng chưa vội đáp, chờ tôi im lặng hắn mới châm một điếu thuốc, do dự chốc lát mới nói, chính tại tiến trình đô thị hóa cùng hiện đại hóa kiến trúc, giờ còn rất ít nơi có thể ứng dụng đuực phương pháp liên quan đến tướng trạch [26] này. Ở thời cổ đại đâu đâu cũng có thầy phong thủy, hơn nữa địa vị xã hội cũng cao. Ngoại trừ việc vận dụng thuật phong thủy để lựa chọn nơi chôn cất là âm trạch, thì bản lĩnh còn lại của họ đều là để sắp đặt dương trạch.
Thời đó không hề có khái niệm kiến trúc sư, nhà từ xây cất cho đến khi vào ở đều là do thầy phong thủy và thợ thủ công phối hợp bài trí. Tuy thuật phong thủy không phải thứ quá thần bí và khó học, nhưng khi ấy dân số chỉ lác đác vài mống, cho nên những thầy phong thủy nổi tiếng thời đó một năm hay thậm chí vài năm cũng chỉ nhận vài ngôi nhà; một phần bởi kĩ thuật xây dựng thời đó khiến cho thời hạn thi công kéo dài; một phần nữa là bởi kiến trúc của một số ngôi nhà cần phải tính toán cùng bát tự vận mệnh của chủ nhân. Lén xem số trời là việc làm tổn hại âm đức [27] , hao tổn tuổi thọ, cho nên những thầy phong thủy danh tiếng cả đời cũng chỉ để lại được một vài tác phẩm mà thôi.
Thầy phong thủy có địa vị cao không chỉ vì bản lĩnh đáng khâm phục của họ, mà còn bởi nếu những người này nổi tính xấu động tay động chân bất kể dương trạch hay âm trạch thì cũng có thể gây tai ương lớn cho gia chủ. Thế nên ngày nay người ở nông thôn tìm thợ xây nhà đều phải đối đãi tử tế với người ta, không thể nặng lời mắng mỏ, biết đâu có người thợ nào biết được vài chiêu thuật số, cứu người thì chưa chắc làm được, nhưng hại người dư sức.
Từ xưa trong giới phong thủy đã có một luật bất thành văn, đó là mỗi khi hoàn thiện xong một ngôi nhà, thầy phong thủy sẽ ghi lại thông tin của nó, thậm chí của cả chủ nhà vào một cuốn sổ nhỏ, được gọi tên là “chỉ bộ”, vật này cũng có thể chỉ là một mảnh giấy hoặc một tấm vải, nói chung hầu hết là thứ nhỏ gọn nhét vừa tay áo. Những thông tin nhìn tưởng đơn giản, ở trong tay thầy phong thủy lại là vũ khí cực mạnh. Nếu ngôi nhà đó sau này xảy ra chuyện, thầy phong thủy có thể dựa vào những ghi chép ấy để tìm cách ứng phó. Hoặc nếu sau khi hoàn công mà chủ nhà lại không trả tiền thù lao thì họ cũng có thể dùng những ghi chép đó đặt bẫy trong nhà. Nếu cực kì tinh thông thuật pháp, thầy phong thủy thậm chí chẳng cần quay lại ngôi nhà đó, ở xa ngàn dặm cũng chỉ cần chọn đúng phương vị [28] , dựng một ngôi nhà cùng tỉ lệ với ngôi nhà gốc rồi đưa thêm tin tức của chủ nhà vào là có thể khiến người ta nhà nát cửa tan.
Qua mười năm Cách mạng Văn hóa, người hiểu thuật phong thủy đến nay đã chẳng còn nhiều. Những kẻ chỉ hiểu biết chút ít đã có thể mạo danh bịp bợm, còn những người chân chính tiếp nối truyền thống của các thầy phong thủy thế hệ trước lại sắp tuyệt chủng, nhưng “sắp” không có nghĩa là không còn tồn tại. Có nhiều cao nhân không ẩn cư sơn dã hay cả ngày chẳng nói một câu như chúng ta vẫn tưởng. Cùng với sự phát triển của xã hội, những người đó cũng hiện đại như bao người khác, có bản lĩnh là một chuyện, còn đời sống kì thực chẳng khác gì người thường.
Tần Nhất Hằng nói nhiều như vậy, tôi nghe mà hoang mang. Những chuyện này thì liên quan gì đến vấn đề tôi đã hỏi? Nhưng thấy hắn nói không ngừng, tôi nghĩ, tựa hồ ngộ ra được điều gì đó. Không phải ý hắn là Lưu thọt đã lấy “chỉ bộ” đó chứ?
Tần Nhất Hằng gật đầu, không nói nữa mà lấy điện thoại ra cho tôi xem một đoạn video. Video này hẳn là tải từ một trang web nào đó, chất lượng không tốt lắm nhưng xem vẫn được. Trên khung hình, một ông lão đeo kính ngồi trên bục giảng chậm rãi nói, lắng nghe thì nhận ra ông đang bàn về lý luận phong thủy. Tôi xem thấy mơ hồ, thầm nghĩ lẽ nào ông lão này đang giảng về những điều hắn vừa kể cho tôi? Hắn sợ tôi không tin nên mới lấy video này ra làm bằng chứng?
Nghe một lúc lại chẳng thấy gì liên quan. Tôi thắc mắc nhìn Tần Nhất Hằng, thấy tôi không kiên nhẫn xem hết, hắn đành tua thẳng tới đoạn gần cuối, nhắc tôi tập trung xem.
Trong video ông lão kia hẳn là đang nói những lời cuối cùng vì sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy, video kết thúc. Tôi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Tần Nhất Hằng tua video lại cho tôi nghe cẩn thận hơn. Tôi áp tai vào điện thoại lắng nghe, ông lão kia nói rằng, gần đây phát hiện ra một công trình kiến trúc có phong thủy kì lạ, cần phải đi sâu nghiên cứu thêm, hi vọng sẽ có cơ hội cùng mọi người thảo luận.
Nghe xong đầu vẫn đầy dấu hỏi, chịu không nổi tình trạng úp úp mở mở này, tôi bèn hỏi luôn, rốt cuộc là sao đây?
Tần Nhất Hằng hít một hơi thật sâu, nói cho tôi hay, ông lão này là Vạn Cẩm Vinh, đã qua đời, là một nhân vật nổi tiếng nhất ngành kiến trúc nước nhà. Các học trò của Vạn Cẩm Vinh đều biết ông thạo thuật phong thủy, hành nghề từ trước cả khi thành lập nước cộng hòa.
Nói vậy thì ban nãy Lưu thọt đã lấy “chỉ bộ” của ông lão này sao? Nhưng gã lấy làm gì? Có liên quan gì tới câu nói của ông lão trong video chăng? Tôi chưa kịp hỏi, Tần Nhất Hằng đã mở miệng trước, Vạn Cẩm Vinh từng hợp tác với khá nhiều công ty kiến trúc trứ danh, thế nhưng hầu hết chỉ đứng tên hộ, còn ông thực sự bài trí cụ thể cho mấy căn thì có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết.
Lần này Tần Nhất Hằng đến đây là để tìm cuốn sổ đó. Hắn đoán rằng trong “chỉ bộ” của Vạn Cẩm Vinh nhất định có một số tư liệu không thể tra ra được của kiến trúc cổ ông ta nhắc đến trong video. Vốn hắn đã không quản ngày đêm đuổi theo tôi, chẳng ngờ trên đường lại có kẻ ra tay che mắt, cuối cùng đành phải tìm một người đàn ông đang để tang cha mẹ trong phạm vi mười dặm để mượn cờ gọi hồn, mới có thể đến nơi thuận lợi. Cờ gọi hồn đã được người con trai cả cầm rước là thứ cực kì thu hút cô hồn dã quỷ, bởi chúng không có người cúng bái nên theo bản năng muốn theo đuổi loại phướn này.
Vừa rồi Tần Nhất Hằng không cho tôi tới gần cũng là vì sợ tôi lại vô tình thu hút những thứ đó bám lên người. Đáng tiếc, dù hắn có nhanh đến mấy thì vẫn chậm một bước, để kẻ kia cầm “chỉ bộ” lủi mất.
Sự tình đến lúc này đã có chút manh mối, nhưng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn về Lưu thọt. Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, gã kia không phải Lưu thọt sao?
Hắn lắc đầu đáp, Lưu thọt nếu hiểu biết được như thế thì đã tốt, kẻ đó cụ thể là ai hắn cũng chẳng biết, nhưng chắc chắn gã biết rõ hành tung của chúng tôi.
Nghe Tần Nhất Hằng nói người kia không phải Lưu thọt, trong lòng tôi cũng hơi hốt hoảng. Nhưng nhớ lại, dường như gã cũng không có ý hại tôi, lại còn giúp tôi chữa ù tai.
Tôi bèn nói, gã đó từng chữa bệnh cho tôi, hơn nữa chỉ dùng kim châm vài cái tôi đã khỏe rồi.
Tần Nhất Hằng nghe xong mặt biến sắc, quát, anh nói cái gì? Anh để gã đó châm à?!
Tôi căng thẳng, kể lại cho hắn nghe cách Lưu thọt chữa bệnh cho mình, đồng thời cũng kể lại những gì tôi và Lưu thọt nói với nhau.
Chẳng ngờ càng nghe Tần Nhất Hằng càng nhíu chặt mày, mãi sau mới nói cho tôi hay tôi chắc đã bị trồng “oán đậu” vào người. Thứ oán đậu này cùng nguồn gốc với “ngải” ở vùng Đông Nam Á. Chỗ khác là oán đậu dùng châm chọc vào da rồi trồng oán khí. Nói là “trồng” chứ thực chỉ có châm mà thôi, tất cả huyền cơ đều nằm trên chính cây châm đó.
Nó không phải châm thường mà đã được cắm vào người trẻ con một cách dã man. Mỗi ngày lại cắm thêm châm, đứa trẻ chưa chết ngay nhưng châm càng lúc càng nhiều, cuối cùng nó sẽ phải bỏ mạng. Đến khi đứa trẻ chết thì rút châm ra, ba chiếc đầu tiên được rút ra có dính hồn đứa trẻ, được gọi là hồn châm; ba chiếc cuối cùng có dính phách của đứa trẻ, gọi là phách châm; những châm ở giữa thì đem vứt, không dùng làm gì. Trên ti vi đã từng đưa tin nhiều trường hợp phát hiện kim trong người trẻ nhỏ, nhưng không rõ kim từ đâu mà có, thực ra đây chính là việc luyện châm oán đậu, chẳng qua người ngoài không biết mà thôi.
Tần Nhất Hằng nói đến đấy thì dài giọng, bị loại châm này đâm vào người nếu mệnh tốt thì duy trì được ba năm, ba năm sau sức khỏe suy sụp, tàn tạ đến mức khiến người ta chẳng còn thiết sống. Còn ai mệnh yếu thì sau một thời gian ngắn có thể bất ngờ gặp họa, thậm chí là họa sát thân. Tất cả đều gây chết người.
Nghe xong những lời đáng sợ ấy, tôi vội hỏi liệu có cách giải quyết hay không. Tần Nhất Hằng suy nghĩ mông lung, nói may mà phát hiện sớm, mệnh của tôi cũng thuộc loại mạnh, cách giải hẳn là có, chỉ cần chịu khổ.
Xá gì chút đau đớn da thịt, bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất, tôi lập tức xin hắn giúp tôi giải trừ, hắn lại bảo việc này không thể nóng vội, cứ yên ổn ngủ đêm nay đã, mai làm vẫn kịp.
Tuy bất an nhưng tôi cũng chỉ còn cách nghe theo Tần Nhất Hằng, ngủ một giấc rồi tính. Lúc cởi đồ lên giường, tôi chợt nhớ quân cờ đã nhặt từ phòng ông lão, bèn lấy ra xem. Đây là một quân mã, tôi quan sát hồi lâu cũng chẳng thấy có gì bất thường. Đã có chuyện gì thế nhỉ? Quân cờ vốn nằm chênh vênh bị người đi lại gây ra luồng gió hoặc chấn động nhỏ nên văng khỏi bàn cờ? Trong sinh hoạt hằng ngày chúng ta vẫn hay gặp những tình huống như vậy, đang yên đang lành đột nhiên có gì đó rơi xuống, nhiều người sẽ sợ bóng sợ gió, cho rằng trong nhà có tà vật. Tuy không loại trừ khả năng này, nhưng cũng chẳng thể vơ đũa cả nắm.
Tôi nhớ có Tần Tần Nhất Hằng nói, nếu muốn kiểm tra trong nhà có thứ gì dơ bẩn hay không, ai can đảm hãy ghi chép cẩn thận vị trí và hình dạng vật trong nhà, hôm sau kiểm tra lại là sẽ rõ. Mặt khác, trong nhà nếu có đồ ăn thừa thì không nên để trên bàn qua đêm, vì nếu không có thần trấn trạch sẽ dễ bị quỷ đói nhòm ngó, đây cũng là lý do nhiều nhà nếu có đồ thừa mà không thu dọn ngay được sẽ đậy bát đĩa hoặc vật gì đó lên trên. Thứ nhất là phòng chuột bọ, thứ hai là phòng những thứ kia.
Nhưng quân cờ này không biết vì sao lại rơi xuống. Tôi cảm thấy liên quan đến ông lão, thế là sao nhỉ? Tôi biết trong cờ tướng, quân tượng di chuyển theo chữ Điền, còn quân mã di chuyển theo chữ Nhật [29] , chẳng lẽ ông lão buồn bực vì thua nên đã đập quân mã xuống rồi hô to “Nhật” [30] sao? Càng lúc tôi liên tưởng càng xa, hơn nữa lại càng vô căn cứ.
Tôi xoay lại, kể đầu đuôi chuyện quân cờ cho Tần Nhất Hằng nghe rồi hỏi ý hắn. Hắn cũng thấy kì lạ bởi lúc mới tới không hề cảm thấy ông lão kia còn ở đó. Tôi đưa quân cờ, Tần Nhất Hằng xem xét hồi lâu cũng chỉ lắc đầu.
Chẳng biết thêm được điều gì, tôi đang chuẩn bị ngủ thì Tần Nhất Hằng đột ngột vỗ gối bảo, nếu ông lão kia thực sự chết oan hoặc chết một cách kì quái thì chắc sẽ muốn người ta tìm ra bí mật mà ông chưa kịp nói. Biết đâu bàn cờ kia chính là một loại bản đồ? Ông lão dùng bố cục và phương vị trên bàn cờ để biểu đạt điều mình muốn nói, như vậy không chỉ qua mắt được người khác mà vẫn bảo vệ được nơi cất giữ thông tin quan trọng. Ông ấy muốn cho chúng ta biết phương vị của một nơi quan trọng nhất.
Tôi nghe Tần Nhất Hằng nói xong, lòng bỗng lạnh ngắt, bởi vì bàn cờ đã bị kẻ giả danh Lưu thọt kia động chạm tới. Tuy tôi đã từng nhìn thấy nhưng cũng không thể nhớ chính xác, càng chẳng thể khôi phục bàn cờ về như cũ. Tần Nhất Hằng lộ vẻ thất vọng khi biết bàn cờ đã bị động vào. Chúng tôi im lặng hồi lâu, rồi đành nhắm mắt ngủ.
Đèn tắt, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, chẳng phải vì lo chuyện oán đậu trên người, mà cảm thấy tình hình hiện tại thực rối rắm. Nhưng phức tạp mấy cũng vô ích, thời gian vẫn cứ trôi. Hai ngày nay tuy chẳng vận động nhiều, nhưng hao tổn tâm sức quá thể, cuối cùng tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng. Giường Tần Nhất Hằng trống không, chẳng rõ hắn đã đi đâu. Vẫn còn sớm, tôi chưa vội tìm hắn, kiên nhẫn nằm xem ti vi. Gần trưa hắn mới quay về, mang theo một con sẻ nhỏ. Hắn ra ngoài từ sớm chỉ để bắt chim ư? Tần Nhất Hằng bảo tôi chịu khó chờ, dứt lời rút con dao đa năng Thụy Sĩ ra rồi vào phòng tắm. Tôi tò mò theo vào.
Tần Nhất Hằng thành thạo mổ con chim sẻ, moi hết nội tạng ra ngoài, cẩn thận đặt chúng lên trên một tờ giấy vàng. Căn phòng tanh mùi máu, vừa rời giường đã nhìn thấy những thứ này thật khiến người ta khó chịu.
Tiếp theo hắn móc từ trong túi ra nắm rơm, dùng dây đỏ buộc lại thành một hình nhân rồi nhét vào bụng chim, gói giấy bọc nội tạng, cuối cùng lấy chỉ đỏ buộc một đầu lên cổ nó, một đầu buộc vào ngón tay giữa của tôi. Xong xuôi, Tần Nhất Hằng bảo tôi hôm nay không được ra ngoài, cứ an tâm đợi ở đây, cũng đừng làm sợi chỉ bị đứt, tối mới bắt đầu diệt oán đậu.
Tôi cẩn thận đặt hình nhân kia trên tủ đầu giường, sau đó nằm như truyền nước biển. Tuy tư thế này không vất vả gì nhưng lâu quá sẽ tê tay. Nhất là khi ăn cơm, ngón giữa tay phải bị buộc nên không tiện dùng đũa. May có Tần Nhất Hằng bón giúp nên cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Cứ thế cho đến tận khi trời tối, Tần Nhất Hằng tắt hết đèn trong phòng, đặt hình nhân dưới ánh trăng còn tôi thì bảo đứng khuất vào chỗ tối, lại viết tên tôi lên một tờ giấy vàng, trích từ đầu ngón tay tôi ra vài giọt máu nhỏ xuống, rồi đốt tờ giấy đi. Tờ giấy hóa thành tro trong nháy mắt.
Tôi đứng bên cạnh quan sát thấy khá mới lạ, lúc tận mất thấy tờ giấy vàng kia bị thiêu rụi thì lòng bắt đầu hồi hộp. Tần Nhất Hằng có nói phải chịu khổ, trích máu từ ngón tay chắc chưa phải là khổ đâu.
Ban đầu cũng không có gì bất thường, tôi thấy Tần Nhất Hằng chỉ nhìn chằm chằm vào hình nhân rơm. Nhưng từ từ, không rõ có phải do tôi hoa mắt không, hình nhân kia bắt đầu động đậy. Tần Nhất Hằng bèn lấy con dao rọc giấy đã chuẩn bị sẵn, bảo tôi giơ tay ra, rồi lần lượt đâm vào hai khớp xương trên mười ngón tay tôi. Dao rọc giấy bén thế nào không cần nói cũng biết, chẳng mấy chốc trên tay tôi đã chi chít vết rách, há ra như những cái miệng nhỏ, máu ri rỉ chảy.
Tần Nhất Hằng đỡ lấy hai bàn tay tôi, bảo tôi nhỏ máu lên hình nhân kia. Mỗi giọt máu rơi xuống lại khiến hình nhân giãy giụa. Hắn ra tay có chừng mực nên một lát sau máu đã ngừng chảy, nhưng tay đứt ruột xót, hơn nữa tôi thấy đau thật, trán ướt đẫm mồ hôi, tôi cúi nhìn thì thấy hình nhân kia đã lấy của tôi khá nhiều máu.
Tần Nhất Hằng lại lôi ra một bó dây màu đỏ quấn quanh hình nhân rơm như xác ướp, sau đó cắt đứt sợi chỉ đang buộc vào ngón giữa của tôi, rồi nói, giờ tất cả oán đậu đã bị chuyển sang hình nhân, tối nay để nó lại trong phòng, mai mang đến chỗ lắm xe cộ để nó bị cán một ngày là ổn.
Tôi nghe hắn nói không có vấn đề gì nữa cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn có chút kiêng dè hình nhân kia nên bảo hắn để nó trong phòng tắm. Sau khi thu dọn xong hắn mới giải thích, chim sẻ tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đầy đủ. Hắn lấy ngũ tạng của nó cùng người giấy làm giả thành tôi để chuyển toàn bộ oán đậu sang. Có điều làm vậy khi hình nhân bị xe cán, tôi cũng sẽ hơi đau, nếu được xe hoa cán qua thì sẽ giải được vận xui, nhưng nhà có đám cưới kia lại phải gánh thay chút tai họa.
Chuyện đã được giải quyết, tâm trạng của tôi cũng khá hơn. Đêm đó đáng lẽ phải ngủ ngon, ai ngờ nửa đêm có tiếng trẻ con khóc. Tôi trở mình thấy Tần Nhất Hằng cũng đã tỉnh, hắn ra hiệu bảo tôi tiếp tục ngủ, không có gì đáng ngại, tôi bèn xoay người ngủ tiếp. Đêm ấy tuy ngủ không say, nhưng cũng được một giấc đến sáng.
Ngày hôm sau, Tần Nhất Hằng theo kế hoạch đặt hình nhân ở một con đường đông đúc xe cộ, sau đó bàn với tôi, cảm thấy vẫn nên quay lại nhà bà lão xem sao. Tôi cũng nghĩ vậy, dù không phải tìm gợi ý hay manh mối gì trên bàn cờ thì chí ít cũng nên gặp bà để xin lỗi và tạm biệt. Huống hồ tôi thấy ngôi nhà đó vẫn mua được, vì giờ linh hồn của ông lão đã không còn đeo bám nữa, cuộc mua bán này vẫn có lời.
Khi chúng tôi quay lại, bà lão không trách cứ gì việc chúng tôi quấy rầy, vẫn tươi cười đón chào. Tôi ngồi xuống bàn kĩ hơn về hợp đồng, Tần Nhất Hằng vào phòng ngủ của ông lão xem liệu có gì mới hay không. Chuyện hợp đồng còn thuận lợi hơn cả dự đoán, tiếc là phía Tần Nhất Hằng không tiến triển gì.
Tuy còn nhiều nghi vấn chưa giải đáp nhưng tôi vẫn mua được ngôi nhà, tất cả khó khăn trong chuyến đi xem như xứng đáng. Tần Nhất Hằng vẫn lấn cấn trong lòng, nhưng tạm thời chưa tìm ra cách xử lý. Chúng tôi nán lại thêm một ngày, chờ hoàn tất hợp đồng rồi lên đường quay về.
Trên xe lửa tôi sực nhớ ra, hỏi Tần Nhất Hằng về chuyện Lưu thọt. Nếu địa chỉ hắn cho là đúng mà tôi lại gặp Lưu thọt giả thì có chuyện nghiêm trọng rồi.
Tần Nhất Hằng nói, thật ra đã nghĩ đến, định khi về là sang tìm Lưu thọt. Nhưng hiện giờ xem ra cơ hội tìm thấy cũng thấp. Nếu nghĩ theo hướng xấu, Lưu thọt có thể đã lành ít dữ nhiều.
Nói thật lòng, tôi tiếp xúc với ma quỷ lâu như vậy, cách nhìn nhận sinh tử đã nhẹ nhàng hơn. Nhưng việc người ta lừa gạt lẫn nhau, tôi vẫn không sao quen nổi.
Theo lệ cũ, lúc tôi tạm ngừng kể chuyện thì sẽ chụp ảnh. Nhưng còn chưa đợi tôi cầm máy ảnh lên, một người đã nhảy ra khỏi sofa, cứ thế cắm đầu chạy ra ngoài. Gọi anh ta không dừng lại, tôi cũng chẳng kịp chụp ảnh người nọ. Trên sofa giờ chỉ còn lại ba người, đều đang ngạc nhiên nhìn theo anh ta, rồi lại nhìn tôi, thấy tôi cầm máy ảnh thì do dự nhưng vẫn ngồi ngay ngắn lại, tôi chỉnh ống kính hướng về phía họ.
Đợi đèn flash chớp tắt, có người đột nhiên hỏi tôi làm thế để làm gì, mong tôi đừng giả thần giả quỷ.
Tôi quăng cho anh ta một điếu thuốc, ném cả bật lửa lên bàn. Anh ta đón lấy điếu thuốc nhưng không vội châm, như thể đang chờ câu trả lời.
Tôi đốt một điếu, “Nếu anh không muốn nghe tiếp thì có thể đi, nhưng tôi sẽ không trả lời câu hỏi trừ phi anh trụ được đến sáng. Lúc đó tôi sẽ tùy tâm trạng mà quyết định.”
Người này vừa nghe thế giọng liền run lên, “Tôi lại thấy câu chuyện không phải do anh kể! Anh chỉ đang nói nhép thôi! Rốt cuộc các người muốn gì?”
Nói xong anh ta bật dậy, quay về phía những người ngồi sofa quát lớn, “Mọi người không nhìn thấy sao? Hắn rõ ràng có lúc không mở miệng nhưng tiếng lại không hề ngắt quãng! Mọi người mù hết cả rồi à?” Ngừng lời, anh ta túm tay áo của người ngồi bên cạnh, muốn kéo người đó đứng dậy, nhưng người kia chỉ nhìn anh ta rồi hất tay ra. Anh ta lắc đầu, lùi về phía sau vài bước, rồi cứ thế chạy ra phía cửa.
Khi tôi nghe thấy câu hỏi cũng đã chuẩn bị sẵn, cho nên lần này không để cho anh ta kịp chạy thoát bèn chụp lại dáng vẻ khiếp sợ đó. Nhìn anh ta bỏ đi, tim tôi chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải vì lo lắng khi mất đi một thính giả mà vì khi chụp, tôi thấy dường như có một thứ gì đó sáp vào lưng anh ta. Ngôi nhà này đúng là nơi xảy ra những việc kì quái, hơn nữa anh ta khi hỏi tôi đã dùng từ “các người”. Nghĩ đến đó, tôi không kìm được, hơi quay đầu lại. Sau lưng trống không, không hề có ai khác. Lúc này tôi mới yên tâm hơn. Còn lại có hai người, xem ra bọn họ thực sự muốn trụ đến sáng, bây giờ với họ mà nói có lẽ nghe chuyện chỉ còn là giày vò chứ hứng thú đã bay biến cả rồi. Nhưng đây cũng chẳng phải điều tôi quan tâm, tôi lại tiếp tục kể.