Chương 13 Viên Trận
Tôi thở dài, vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc. Rít chưa được mấy hơi thì nghe trong túi có âm báo. Tôi lấy điện thoại ra xem, là một số lạ, nội dung khiến tôi kinh hãi: Viên Trận không phải một người!
Đọc xong tin nhắn tôi sững sờ, nghĩ một lát bèn gọi lại số đó, nhưng đầu kia tắt máy. Tin nhắn này thật bí hiểm, nói Viên Trận không phải một người là có ý gì? Viên Trận không phải là người, hay Viên Trận không chỉ có một mình?
Nói thẳng ra, tôi cũng cảm thấy Viên Trận hẳn phải có một nhóm săn tin, nhưng hợp tác với gã lâu như vậy, tôi chưa hề tìm hiểu sâu. Dù sao giữa chúng tôi chỉ có quan hệ hợp tác, lợi ích mới là thứ ràng buộc đôi bên. Gã làm sao để có tin về những ngôi nhà kia, việc đó chẳng liên quan đến tôi.
Tôi suy nghĩ về tin nhắn lạ một chốc, cảm thấy chắc chỉ là một trò đùa ác thôi. Viên Trận quả thật là một kẻ trung gian thần thông quảng đại, nhưng nói gã không phải là người thì có hơi cường điệu quá rồi. Chẳng ngờ tôi còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, một tin nhắn khác lại tới, vẫn là số máy lạ ban nãy: Anh không tin? Tôi sẽ chứng minh cho anh xem. Căn hộ này có đáp án anh muốn biết, chìa khóa nằm trong chậu hoa trên ban công. Cuối tin có một địa chỉ, căn hộ nằm ngay trung tâm thành phố, nhưng cách chỗ tôi ở khá xa.
Tin nhắn làm tôi càng thêm tò mò, lập tức gọi lại, nhưng bên kia vẫn tắt máy. Chắc hắn họ đã chuyển cuộc gọi tới một số luôn tắt, vì vậy tôi nhắn: Anh là ai?
Tin không gửi đi được.
Trở về chỗ ngồi, tôi vẫn lấn cấn không thôi, suy nghĩ một lúc thấy phải cho Tần Nhất Hằng biết. Tôi chìa tin nhắn vừa nhận được ra, nhưng hắn không coi đó là chuyện gì nghiêm trọng, chỉ nói bên kia giả bộ thần bí chẳng qua là muốn dụ chúng tôi tới căn hộ nọ. Nếu đúng là vậy thì chắc chắn ở đó có bẫy.
Tôi cũng đồng ý với phân tích của hắn, lần trước bị Sáu ngón chơi một vố, đến giờ tôi vẫn thấy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, quyết định không bận tâm nữa, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ một lát, lại có tin nhắn, tôi tự nhủ, chắc vẫn là kẻ kia đây! Lần này là tin nhắn đa phương tiện, vừa mở ra tim tôi đã nảy lên. Ảnh chụp kì lạ, gần như cả khung hình bị một thứ đen chắn hết, chỉ lờ mờ nhìn ra một bóng lưng. Tấm hình này được chụp vội.
Tôi nhìn hồi lâu, bỗng cảm thấy quen quen, sau đó giật mình nhận ra tấm hình này được chụp trên tàu, bóng lưng trong ảnh chính là của tôi! Kẻ đó hiện đang ở trên chuyến tàu này! Tôi lập tức bật dậy nhìn quanh, thế nhưng tàu đã vào đến ga, nhiều người đứng lên lấy hành lý xuống, không thể nhận ra đâu là kẻ đã chụp hình. Hơn thế nữa, kẻ đó đã dám gửi ảnh cho tôi tức là đã lên kế hoạch chu toàn, biết tôi không thể phát hiện được gã.
Kẻ đó có thể là ai chứ?
Tần Nhất Hằng hình như cũng nhận ra vẻ khác thường của tôi nên hỏi có chuyện gì. Tôi đưa ảnh cho hắn xem, nào ngờ khuôn mặt hắn chợt đanh lại, sau đó nói phải đến căn hộ ấy một chuyến. Nhưng khi tôi hỏi lý do thì hắn lại không giải thích, chỉ nói lần này có thể chúng tôi đã rơi vào tình trạng biết trong núi có hổ vẫn phải vào, hi vọng tôi chuẩn bị tâm lý.
Đáng lẽ đã về tới nơi, không ngờ lại lập tức phải xuất phát. Tôi chỉ kịp qua nhà thay vội bộ quần áo, không nghỉ ngơi, cứ thể ra thẳng sân bay gặp Tần Nhất Hằng. Trên đường đi chúng tôi không nói lời nào, hơn nữa di chuyển bằng đường hàng không cũng chẳng tốn nhiều thời gian. Máy bay hạ cánh, chúng tôi tới khách sạn thuê một phòng. Thấy vẫn còn sớm, Tần Nhất Hằng bèn giục tôi ăn tạm chút gì đó, nhân lúc trời sáng tới căn hộ nọ.
Căn hộ nằm trong một chung cư cao cấp, vì đến đây quá gấp gáp nên tôi không kịp thăm dò kĩ giá cả nhung nhìn tổng quan thì hẳn là không rẻ. Cơ sở vật chất hợp chuẩn, ra vào đều cần thẻ, khách tới thăm phải liên hệ với chủ nhà để xác nhận rồi mới được phép vào, cũng bởi vì thế mà chúng tôi bị chặn ngoài cổng. Không còn cách nào khác, tôi đành đút hai trăm tệ cho bảo vệ, lại viết tường tận thông tin bản thân, cuối cùng họ mới cho chúng tôi vào.
Theo địa chỉ trong tin nhắn, chúng tôi tìm được căn hộ nằm ngay ở tầng trệt. Loại chung cư này mỗi tầng đều có một ban công nhỏ cho chủ nhà trồng hoa cỏ. Bởi vì trước sau đều có cửa và cửa sổ chống trộm dày, nên ban công không xây tường cao ngăn cách, nhờ thế tôi và Tần Nhất Hằng trèo vào cũng dễ.
Vừa vào đã thấy quả nhiên ở trên ban công có một chậu cây phát tài khô héo, chậu lớn, nhưng có thể vì gần đây mới có mưa nên đất trong chậu khá mềm. Tôi và Tần Nhất Hằng đổ hết đất đi, tìm thấy một chiếc chìa khóa dưới đáy chậu. Tần Nhất Hằng dẫn tôi vòng lại cửa chính, dùng chìa khóa mở cửa.
Tần Nhất Hằng vào trước rồi mới gọi tôi vào theo. Căn hộ quả thật trông như nhà ma, không hề có đồ đạc, chỉ còn vài cái túi nilon rách rưới, giấy báo rải đầy trên sàn, bụi bặm khắp nơi. Xem ra đã lâu lắm rồi không có người ở, đứng trong nhà mà không khỏi căng thẳng.
Bởi chúng tôi không nắm được trước thông tin về căn hộ này nên cứ thấp thỏm suốt. Tần Nhất Hằng không thăm dò khắp nơi mà chỉ chậm rãi bước từng bước. Tôi đi theo sau cũng phải nhón chân nhẹ nhàng.
Theo thiết kế thì sau khi vào cửa sẽ tới phòng khách. Tôi thấy bốn phía đều có cửa, chắc là phòng ngủ và bếp, phòng nào cũng đóng kín. Chúng tôi lần lượt mở cửa từng phòng. Sau cánh cửa đầu tiên là phòng ngủ. Gian phòng không lớn, nắng chan hòa hắt vào qua cửa sổ, nhưng cũng trống rỗng như gian ngoài. Tần Nhất Hằng cau mày nhìn thoáng qua rồi mở cánh cửa thứ hai.
Vừa bước vào phòng này hắn bỗng khựng lại, tôi đi ngay phía sau thiếu chút nữa thì đụng vào lưng hắn, bèn nghiêng đầu nhìn tới, cũng phải sững sờ.
Ở góc phòng có một cái tủ quần áo lớn, trông rất nặng nề và kì quái. Không biết ai đã sơn cho nó một lớp sơn đỏ, thoạt trông như máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ. Ngoài lớp sơn đỏ lại còn có mấy vòng băng dính, trông không giống tủ quần áo mà giống quan tài dựng đứng hơn.
Tần Nhất Hằng bảo tôi không được đi theo, rồi một mình lại gần quan sát chiếc tủ, ngoái đầu bảo tôi kiểm tra phòng còn lại xem sao. Nếu không có đồ đạc nào khác thì đây có lẽ là mục đích kẻ kia gọi chúng tôi tới. Tôi nhận lệnh, đi xem xét một vòng, quả nhiên đều trống không, nói đúng hơn thì chỉ có nhà tắm là còn bồn tắm cùng bồn cầu.
Đến khi tôi quay trở lại, Tần Nhất Hằng đã đang bóc từng lớp băng dính đi, tuy việc đó tốn thời gian công sức nhưng hắn không định để tôi giúp một tay. Tôi đành hút thuốc chờ ở bên cạnh, đến khi băng dính được gỡ sạch, Tần Nhất Hằng bỗng quay lại nói, trong tủ quần áo này có gì đó. Cụ thể thì hắn không biết nhưng cái tủ này rõ ràng dùng đề giam giữ vật ấy, có thể bên trong còn đồ trừ tà trấn trạch khác nữa. Muốn biết thì phải mở tủ, nhưng làm vậy cũng nguy hiểm nên không thể cứ khơi khơi mà thử. Còn có một cách khác, đêm nay chúng tôi sẽ ngủ lại căn phòng này để xem rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra.
Tần Nhất Hằng chỉ bảo vậy thôi, cụ thể nên làm gì thì hắn đã quyết hết rồi. Tôi thấy đêm nay chắc chắn phải ngủ lại, bèn muốn đi chuẩn bị một ít đồ đạc, Tần Nhất Hằng tán thành, chúng tôi chia nhau ra làm việc. Hắn đi chuẩn bị những thứ cần dùng cho buổi tối, tiện thể mua hai chiếc túi ngủ và chút đồ ăn. Tôi đi quanh khu chung cư hỏi thăm chuyện cũ của căn hộ này.
Tôi lượn quanh chung cư một vòng, hoạt động xanh hóa nơi đây được làm tốt nên chẳng khác nào đi dạo trong công viên. Trời sắp tối, có mấy ông già bà lão bắt đầu lục tục đi ra máy tập thể dục của chung cư. Đây chính là thời điểm tôi chờ đợi, lập tức mặt dày mày dạn đến nói chuyện phiếm cùng họ. Người cao tuổi ấy à, thích hàn huyên tâm sự, cho nên tôi chẳng tốn mấy sức đã moi được chút tin tức, chẳng qua nghe một hồi toàn thân đã rét run.
Theo lời họ kể thì trước kia có một cặp vợ chồng sống trong căn hộ đó, cả hai đều còn trẻ, chắc là mới cưới. Người chồng hẳn là con nhà giàu, chẳng hề thấy anh ta đi làm nhưng lại không thiếu tiền tiêu. Họ vốn mặn nồng, nhưng từ khi người vợ mua về một chiếc áo da cáo đắt tiền thì trong nhà có chuyện.
Mới đầu, không hiểu sao cứ đêm xuống là người vợ nghe thấy tiếng khóc, cô cũng không để ý, tưởng là cách âm không tốt. Nhưng một thời gian dài sau lại thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng, cố nghe cũng không rõ là gì, đôi vợ chồng mới bắt đầu hoảng, lục lạo khắp nhà tìm nơi phát ra âm thanh lạ. Cuối cùng họ đều cho rằng nguyên nhân có thể là từ chiếc áo da cáo. Họ đi hỏi một vài người hiểu biết, người ta đều nói đây không phải da cáo nuôi mà là cáo hoang đã có tu vi, xui xẻo bị thợ săn bắt về lột da làm áo khoác, hẳn nó cực kì oán giận.
Cặp vợ chồng nọ nghĩ thôi thì của đi thay người, chiếc áo khoác mặc dù đắt nhưng đối với họ cũng chẳng đáng mấy. Hai người họ nói sẽ tặng chiếc áo đó cho người khác.
Trước kia người vợ không đi làm, thường ngày ở nhà nhàm chán thì sẽ ra ngoài tán gẫu với hàng xóm, cho nên hầu như ai cũng biết về chiếc áo khoác của cô. Chỉ vài ngày sau khi cô vợ nói muốn đem áo khoác đi tặng, vợ chồng họ bỗng dưng biến mất. Về sau, có một công ty chuyển nhà đến tháo dỡ đồ mang đi, từ đó đến nay căn hộ ấy vẫn bỏ không.
Chuyện này thực quái lạ, tôi đợi Tần Nhất Hằng về rồi kể lại cho hắn. Tần Nhất Hằng nghe xong đáp, nếu thật thế thì cũng không khó khăn mấy, bởi thứ gọi là hồ tiên chỉ gây ảnh hưởng được tới con người nếu chúng còn sống thôi.
Bình thường những động vật có linh tính đều có thể tu luyện câu hồn nhiếp phách, như chúng ta vẫn thường nghe nói cáo, chồn, rắn, nhện, rết hay thậm chí cả thỏ cũng có thể lợi dụng con người làm “linh môi”, còn gọi là “ám”, cũng được coi là một loại bệnh tâm thần. Chết rồi mới ám người thì không phổ biến. Nếu dùng khoa học để giải thích thì có thể nói kì thực sóng não của chúng có thể sinh ra một mối liên hệ nhất định với con người. Nhưng ở phương diện huyền học thì tuy rằng hồn phách của động vật cùng đi chung đường luân hồi với con người nhưng âm dương ngũ hành lại khác, cho nên chúng chẳng gây nổi sóng gió gì.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là lý thuyết, tương truyền sau khi tu luyện đến một cảnh giới nào đó chúng sẽ bám lên người, ra ngoài chữa bệnh hoặc đoán tướng số nhằm gia tăng tu vi cho mình, hơn nữa quá trình này nhất định phải tuân theo một quy tắc chuẩn mực, đó là phải mở “Điện”, quá trình mở “Điện” này được gọi là “xuất mã”. Những người “xuất mã” vì bị linh vật bám, nói trắng ra là mắc bệnh thần kinh. Trước thời điểm “xuất mã” sử dụng những phương pháp chữa trị thông thường đều không có tác dụng, sau đó đột nhiên khỏi hẳn. Đây chính là bậc đại tiên thầy cúng mà chúng ta thường nghe nhắc đến. Họ nói ra nguồn gốc khác nhau, ấy là vì những thứ bám trên người không phải chỉ có một loại động vật.
Tần Nhất Hằng nói một tràng tôi nghe không hiểu, nhưng câu “không khó khăn” kia khiến tôi yên tâm hơn nhiều. Thế nên chúng tôi quay lại căn hộ, mở cửa, trải túi ngủ rồi ngồi lên đó ăn tối.
Ăn xong cũng đã hơn 8 giờ. Tần Nhất Hằng nói đêm nay e rằng phải thức trắng, bảo tôi nếu buồn ngủ thì hãy chợp mắt một lúc, sau nửa đêm sẽ là thời điểm khó khăn nhất. Tôi thấy mình cũng không giúp được việc gì nên ngoan ngoãn chui vào túi ngủ đánh một giấc.
Ở tình huống này bình thường người ta sẽ khó ngủ, nhưng nghĩ đến việc Tần Nhất Hằng đang ở bên cạnh trông chừng, tôi không thấy sợ nữa, mà còn ngủ say. Trong mơ hình như tôi nghe loáng thoáng tiếng hai người trò chuyện, từ giọng điệu và âm thanh thì đoán chừng họ đang đối đáp. Càng muốn nghe rõ thì càng không nghe được, tôi đang sốt ruột thì tỉnh lại, mở mắt thấy Tần Nhất Hằng vẫn đang ngồi dựa vào tường hút thuốc. Nhất thời tôi không biết vừa nãy là mơ hay thực, có điều nhìn hắn bình tĩnh thế kia, hẳn là tôi đã nằm mơ rồi.
Liếc nhìn đồng hồ thấy đã 4 giờ, chờ thêm chút nữa là trời sáng, tôi hỏi Tần Nhất Hằng ngồi canh cả đêm có phát hiện được gì không?
Hắn lắc đầu đáp, chúng ta chỉ còn cách mạo hiểm mở tủ quần áo ra thôi.
Kẻ thần bí kì lạ kia đã khiến chúng tôi đến đây, hẳn câu chuyện sẽ không kết thúc thế này chứ? Đến giờ còn chưa có chuyện gì ghê gớm xảy ra, chẳng lẽ kẻ đó lại muốn giúp đỡ?
Đương lúc tôi còn cân nhắc thiệt hơn, Tần Nhất Hằng lén nhét vào tay tôi hai quả trứng gà, bảo tôi cầm mỗi tay một quả, nắm chặt lấy, rồi dùng vật gì đó vạch lên đất một đường thẳng, bảo tôi đứng phía ngoài, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được bước qua vạch kẻ vào trong, nếu cảm thấy có thứ gì muốn nhập vào người thì cắn chặt răng, ra sức nắm quả trứng gà, tuyệt đối không để nó rơi xuống đất. Bây giờ hẳn đi mở tủ quần áo.
Nói xong Tần Nhất Hằng sải bước đến bên cạnh cái tủ, giật mạnh tay nắm. Hắn hành động quá đột ngột làm tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ còn cách thầm mắng tên khốn này rồi lùi ra phía sau vạch kẻ hồi hộp nhìn.
Mới đầu, hắn mở cẩn thận, chỉ he hé, rồi ngừng lại hít một hơi thật sâu, mạnh dạn mở hẳn cánh tủ. Trong tích tắc, tôi nhắm mắt lại theo bản năng, sợ sẽ có một xác khô hay gì đó. Nhưng cửa tủ mở xong, chúng tôi không hẹn mà cùng sững lại, không thấy chuyện gì xảy ra.
Tần Nhất Hằng bật đèn pin rọi vào kiểm tra. Tôi nương theo ánh sáng, quả nhiên nhìn thấy một cái áo khoác lông treo bên trong, không biết có phải là cái áo da cáo người ta đồn không. Tình hình này khiến chúng tôi không khỏi căng thẳng, Tần Nhất Hằng cũng không dám sờ thử mà cẩn thận dùng đèn xem xét bên trong, thấy ngoài cái áo khoác ra cũng không có gì, bèn can đảm thò tay vào định lấy cái áo kia xuống. Đúng lúc ấy, từ trong tủ áo bỗng vọng ra một thứ tiếng giống như có người đang nhỏ nhẹ nói chuyện, nhưng vang trong nhà trống nên nghe vẫn chói tai.
Tôi nghe mà chợt hoảng loạn, đây chính là giọng nói trong mơ kia! Chẳng lẽ không phải tôi nằm mơ? Lời đồn chiếc áo khoác da biết nói chuyện là thật sao?
Tần Nhất Hằng tất nhiên cũng nghe thấy tiếng động này, vội lùi lại hai bước, nghiêng đầu như đang chờ nó vang lên thêm lần nữa, nhưng âm thanh đó đã ngừng bặt. Tôi vội kể vừa nãy trong mơ tôi đã nghe thấy âm thanh này, đó là tiếng hai người đang trò chuyện, nhưng nội dung thì không nghe rõ! Tôi căng thẳng quá nên không biết diễn tả lại có rõ ràng không. Tần Nhất Hằng nghe xong quay về phía tôi hét, mẹ kiếp, tiếng hai người đang trò chuyện? Bên trong cái tủ này phong ấn không chỉ có một thứ?
Nghe vậy tôi hoảng loạn tột độ, chạy không được đứng lại cũng chẳng xong, may mà lá gan được tôi luyện nên đã to ra nhiều, trong lòng vẫn nhớ tuyệt đối không được để rơi trứng gà, ngược lại còn nắm càng chặt.
Trong lúc tôi đang do dự, Tần Nhất Hằng đã lùi về bên cạnh tôi, bảo không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, phải lập tức đi ngay. Nói xong, cả hai chúng tôi không thu dọn đồ đạc mà sấp ngửa chạy về phía cửa. Căn hộ này đã bị cắt điện từ lâu, vì đang ba chân bốn cẳng tẩu thoát nên ánh đèn pin cũng chiếu không ổn định. Từ phòng ngủ tới cửa chính chỉ cách có vài bước, nhưng đi rất khó khăn. Tôi đã ra khỏi cửa phòng, không hiểu vì sao Tần Nhất Hằng lại không theo sau. Khi chạy đến cửa chính quay đầu nhìn mới phát hiện hắn vẫn chưa ra khỏi cửa phòng ngủ. Tôi vội vàng gọi, hắn cũng không trả lời. Tôi nghĩ lần này chết chắc rồi, Tần Nhất Hằng đã bị kẹt lại bên trong.
Tôi tiến thoái lưỡng nan, không biết trong này có thứ gì, mà tôi lại không thể cứ thế bỏ chạy, mặc kệ Tần Nhất Hằng. Nhìn về phía phòng ngủ, tôi thấy đèn pin của hắn vẫn còn sáng, nhưng ánh sáng không chuyển động, hình như đã rơi xuống sàn. Đây hiển nhiên không phải dấu hiệu tốt, hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh rơi đèn, huống chi căn phòng đó cũng không lớn, hắn có đang bò thì cũng phải ra rồi.
Nghĩ vậy tôi càng thấy sợ, chân bắt đầu mềm nhũn, nhưng bàng mọi giá cũng phải quay vào. Tôi nghĩ chẳng qua cũng chỉ vài bước chân là tới, cứ vậy đi, Tần Nhất Hằng bình thường bảo tôi mạng lớn, lúc này quà thật cũng nên kiểm chứng. Ra quyết định thì dễ, nhưng khi phải bước vào bên trong thì trống ngực vẫn đập thình thịch. Tôi bước một bước rồi dừng hẳn lại, hít một hơi thật sâu, đoạn đột ngột chạy thẳng vào bên phòng ngủ.
Đến cửa liền thấy Tần Nhất Hằng đang nằm trên sàn, đã bất tỉnh nhân sự. Tôi bỏ trứng gà vào túi, giơ tay vỗ vỗ hắn, không thấy có phản ứng gì. Tôi không dám trù trừ nữa, nhanh chóng nhặt đèn pin, đỡ hắn dậy rồi đi ra cửa. Tần Nhất Hằng trông cũng không quá cao to, chẳng ngờ lúc nâng lên mới biết hắn nặng thật. Mẹ kiếp, tôi rủa thầm, mới đi vài bước đã suýt tắt thở. Tôi mở cửa, lôi Tần Nhất Hằng ra, lại lấy hết sức kéo hắn khỏi tòa nhà mới dám ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
Tôi lấy đèn pin ra rọi vào hắn, hấp tấp đưa tay lên mũi thử thấy vẫn còn hơi thở mới yên tâm. Dưới ánh đèn, trán hắn có một cục u to, đã bầm tím. Sao lại bị thương thế này nhỉ? Chẳng lẽ lúc tôi chạy ra ngoài đã có ai vào đánh hắn bất tỉnh? Nghĩ lại thì khi chúng tôi chạy ra ngoài cũng ầm ĩ, nếu có ai ở phía sau đánh lén hắn thì chỉ cần ra tay chính xác, e rằng tôi sẽ không thể phát hiện. Nhưng phân tích ra cũng không đúng, sau khi chạy ra ngoài tôi đứng ở cửa, không thấy ai từ bên trong chạy ra, mà căn hộ này cửa sổ có trang bị chống trộm, tuy ở tầng một nhưng cũng không thể nhảy ra ngoài.
Có điều hiện tại cũng không phải là lúc để nghĩ chuyện đó, tôi tát vào má Tần Nhất Hằng mấy cái xem hắn tỉnh lại được không. Nhìn giống như đang lấy việc công trả thù riêng. Tần Nhất Hằng bị tát vài cái, hơi tỉnh hé mắt nhìn tôi, có điều nói không nên lời.
Có lẽ đầu hắn bị chấn thương, triệu chứng này nhẹ thì nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, nhưng nếu bên trong bị tổn thương thì sẽ dễ tổn hại đến tính mạng. Tôi bảo hắn đừng nói gì, rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe cấp cứu. Không ngờ Tần Nhất Hằng thấy tôi lấy điện thoại bỗng tỉnh táo hơn, hơi vươn tay, chỉ là chưa kịp nói câu nào đã lại ngất xỉu.
Tình cảnh hiện tại vô cùng buồn cười, thành thật mà nói, tôi không ngờ người gặp chuyện là hắn chứ không phải tôi. May mà khu này cũng chẳng phải nơi hẻo lánh gì nên gọi điện một lát, xe cấp cứu đã đến. Tôi đưa hắn vào bệnh viện nhưng rốt cuộc kiểm tra cả buổi, bác sĩ cầm kết quả chụp X quang cũng chỉ bảo Tần Nhất Hằng bị thương ngoài da. Nếu phần đầu có vấn đề thì phải có dấu hiệu chân động não như nôn mửa, còn chỉ hôn mê bất tỉnh thì khó chẩn đoán.
Tôi thần người, cẩn thận suy nghĩ, nếu điều trị bình thường không phát hiện được thì chẳng lẽ hắn bị nhập? Cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, tôi đã có thể dựa trên kiến thức hắn truyền đạt để suy luận, nhưng tôi không hiểu vì sao hắn lại có phản ứng mạnh khi thấy tôi gọi điện thoại.
Tôi đứng trước cổng viện hút vài điếu thuốc, cuối cùng cảm thấy hình như hiểu ra được chút gì đó. Gần đây liên quan đến điện thoại chỉ có vụ tin nhắn bí ẩn kia, chẳng lẽ hắn muốn ám chỉ tin nhắn đó? Hắn muốn nhắc tôi đi tìm Viên Trận, hay muốn nhắc tôi đề phòng Viên Trận?
Ấn tượng của tôi với Viên Trận cũng không xấu, tuy gã nhìn hơi gian thương nhưng những lần hợp tác đều cố gắng hết sức, cũng không có ý định đùa bỡn. Nói thật, trước khi Tần Nhất Hằng hôn mê tôi không tin cái tin nhắn đó, nhưng bây giờ thì đã bắt đầu nghi ngờ. Nhưng hiện tại mình tôi ở nơi xa lạ, cách tốt nhất vẫn là cầu cứu Viên Trận, dù sao thì mạng lưới của gã cũng ở khắp nơi, chắc chắn có thể giúp đỡ tôi.
Tôi suy đi tính lại, nghĩ mình phải làm gì đó, không thể cứ để Tần Nhất Hàng tiếp tục hôn mê được. Tôi quyết định gọi cho Viên Trận. Cú điện thoại này như một canh bạc, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác.
Sau khi Viên Trận nghe máy, tôi kể lại sự việc vừa xảy ra cho gã biết. Đương nhiên tôi không kể quá chi tiết, chỉ nói Tần Nhất Hằng gặp chuyện khi ở trong căn hộ đó, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, muốn hỏi có biện pháp giải trừ hay giới thiệu ai giúp đỡ được hay không. Nghe tôi kể xong, Viên Trận nói đang ở thành phố lân cận, bảo tôi bình tĩnh chờ một ngày, gã sẽ cố gắng đến chỗ tôi sớm. Giọng điệu gã vẫn thân thiện như trước, không hề nghe ra điều khác thường, tôi cũng hơi an tâm. Tuy gã có thể sẽ không giải quyết được gì nhưng giờ có thêm người giúp, cùng tôi nghĩ giải pháp cũng là một việc tốt.
Sáng hôm sau, Viên Trận đến khách sạn tìm tôi. Tôi không ngờ rằng lại nhanh như vậy, hỏi ra mới biết vốn gã đi xem nhà. Ngôi nhà bên đó trước đây xảy ra sự cố, chủ nhà cũng muốn bán, gã nhận được tin lập tức đi thị sát, xong việc đang chuẩn bị về thì nhận được điện thoại của tôi, bèn quay ngược lại đi thẳng đến đây.
Tôi đưa Viên Trận đến bệnh viện thăm Tần Nhất Hằng. Gã đi một vòng quanh giường bệnh, trên mặt đầy vẻ ngờ vực, cuối cùng bảo tôi, hiện tại không biết Tần Nhất Hằng đang gặp phải chuyện gì nhung chúng tôi cần cho hắn xuất viện. Chung quy bệnh viện là nơi nặng âm khí, lỡ như bị hồn ma ở đây hút hết dương khí thì còn vất vả hơn.
Tôi thấy cũng hợp lý, bèn làm thủ tục xuất viện cho Tần Nhất Hằng rồi đưa hắn về khách sạn. Tôi bàn bạc với Viên Trận, lúc này tôi mới kể chi tiết về việc đi đến căn hộ đó. Viên Trận nghe xong lại càng nghi ngờ, bảo chưa từng nghe nói đến căn hộ ấy, có điều với khả năng của tôi và gã thì chỉ nên quay lại đó trong trường hợp xấu nhất. Vì thế ngay lập tức nên cân nhắc xem có cách nào khác giải quyết được vấn đề hay không.
Ba ngày trôi qua, chúng tôi vẫn chìm trong bế tắc. Cuối cùng Viên Trận bảo trông Tần Nhất Hằng giống như bị âm khí xâm nhập vào người, ngăn chặn kinh mạch. Gã có nghe đâu đó rằng chỉ cần tìm hai cây nến to đỏ cháy dở của nhà nào đang có hôn sự mang về đốt là được, sau đó nướng thêm ít lá hoa hướng dương, không chừng có thể hút hết âm khí ra ngoài.
Tuy chỉ là lời đồn, không chắc sẽ hiệu nghiệm, nhưng nghe xong cũng thấy đáng để thử. Thế là tôi cố tình đi nghe ngóng khắp nơi xem nhà nào có đám cưới, hôn lễ hiện đại thường tổ chức theo kiểu phương Tây nên không dễ gì tìm được nến. Sau cùng tôi cũng gặp được một nhà, phải đưa họ một phong bao năm trăm tệ mới lấy được nến về. Lá của hoa hướng dương tuy không khó tìm nhưng cũng tốn thêm chút thời gian, phải đến tận hai hôm sau tôi mới có đủ cả hai thứ.
Việc này không thể chậm trễ, tối hôm đó tôi đốt nến đỏ, tiếp theo nướng từng lá hoa hướng dương. Loại lá này vốn chứa nhiều nước nên không dễ cháy, nướng hết một lá thì hao bao nhiêu nến, thế mà trong phòng chẳng ngửi được mùi gì.
Tôi hơi thất vọng nhưng cũng không cam lòng bỏ cuộc, dứt khoát đốt hết đống lá kia, tiếc rằng Tần Nhất Hằng vẫn bất tỉnh. Tôi và Viên Trận ủ rũ, cứ thế này chúng tôi chỉ còn cách tìm cho Tần Nhất Hằng vài thầy pháp. Nhưng về mặt này tôi lại không quen biết ai, Viên Trận lại càng không, chúng tôi thực sự đã hết cách.
Thấy Tần Nhất Hằng không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Viên Trận lắc đầu trở về phòng ngủ trước, nói sáng mai suy nghĩ kĩ hơn rồi bàn sau. Để thuận tiện, tôi đặt một căn hộ cho ba người, phòng ngoài có hai giường, phòng trong có một giường nên Viên Trận ngủ ở đó. Viên Trận đi khỏi, tôi định bụng quan sát Tần Nhất Hằng thêm chút nữa rồi mới đi ngủ, nào ngờ vừa đến gần giường, hắn đã bất ngờ giữ lấy cánh tay tôi, ra hiệu im lặng, sau đó chỉ chỉ vào phòng trong.
Tôi bị hắn dọa cho chết khiếp, thiếu điều hét lên. Thấy Tần Nhất Hằng ám chỉ không muốn Viên Trận nghe được động tĩnh, tôi không dám tùy tiện mở miệng mà chỉ dùng ánh mắt tỏ ý hỏi có chuyện gì sao. Tần Nhất Hằng móc điện thoại trong túi quần ra, bấm chữ chìa cho tôi xem: Trong phòng này có thứ đó.
Thứ mà hắn nhắc đến cũng chẳng cần đoán nữa, may mắn là đèn trong phòng vẫn sáng, Tần Nhất Hằng ở ngay trước mặt, bản thân tôi cũng không quá sợ hãi, lại dùng di động gõ một hàng chữ đáp lại: Chuyện gì vậy?
Tần Nhất Hằng nhìn điện thoại lắc đầu, rồi lại đưa cho tôi: Đuổi Viên Trận đi.
Tôi gật đầu, hắn thấy tôi đã hiểu bèn nhắm mắt lại.
Đuổi Viên Trận đi dễ vậy sao, giờ này người ta lên giường đi ngủ rồi đấy. Tôi suy nghĩ một lúc lâu cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào xuôi tai. Chừng mười lăm phút trôi qua, tôi suy nghĩ đến nỗi đầu sắp nổ tung, ngờ đâu Viên Trận thay đồ đi ra, phàn nàn rằng quá nhàm chán, muốn tới bar giải khuây, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi đang nẫu ruột muốn tống gã đi, ai dè gã lại chủ động ra cửa.
Cài chốt cẩn thận rồi, tôi bèn quay lại thụi cho Tần Nhất Hằng một đấm. Mẹ kiếp dọa người cũng vừa phải thôi chứ, giả chết mà làm như thật, cho đi tranh giải Kim Mã cũng thừa sức.
Tần Nhất Hằng nói ban đầu đúng là hắn bất tỉnh. Khi ở trong căn hộ ma đó âm khí đã xộc lên che tầm nhìn, chạy quá vội nên đập đầu vào tường.
Tôi thấy kì lạ, hỏi hắn sao đang yên đang lành lại nhiễm âm khí được?
Tần Nhất Hằng chép miệng nói, khi ấy hắn nhốt mình vào trong tủ quần áo vì phát hiện trên cánh cửa có chỗ kì quái.
Giọng hắn bắt đầu trở nên bí hiểm, tôi cuống quýt hỏi đó là cái gì, Tần Nhất Hằng lại không chịu trả lời, chỉ nói cũng chẳng có gì hay để mô tả, đại khái là một địa chỉ thôi.
Tôi nghe vậy đầu óc quay mòng mòng, suy nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lại gặng hỏi địa chỉ ấy là nơi nào?
Tần Nhất Hằng lắc đầu, không chịu tiết lộ, chỉ chỉ về phía cửa nói, nếu hắn đoán không nhầm thì lúc này Viên Trận đang trên đường đi tới căn hộ kia rồi. Nghe hắn nhắc đến Viên Trận, tôi mới sực nhớ vừa rồi hắn nói trong phòng này có “thứ đó”, vội hỏi hắn thứ đó là cái quái gì.
Tần Nhất Hằng đòi tôi châm cho điếu thuốc rồi mới đáp, thứ đó bám trên người Viên Trận, cụ thể là gì thì hắn chịu, dù sao cũng chẳng phải thứ sạch sẽ. Nói xong, hắn hỏi tôi sao lại gọi Viên Trận tới đây? Tôi bèn nổi cáu, rõ ràng hắn đã đưa tay chỉ vào điện thoại nhắc nhở tôi mà. Ai ngờ Tần Nhất Hằng vẫn lắc đầu, nói hắn muốn nhắc nhở tôi, nhưng không phải nhắc đến Viên Trận, mà là cái lư hương trong tin nhắn đa phương tiện.
Cái lư? Tôi nhớ lại, tấm ảnh được gửi đến quả thật có một vật màu đen như mực chặn gần hết, chẳng lẽ đó là một chiếc lư hương? Nếu chiếc lư đó là đồ quan trọng, hẳn kẻ kia sẽ không tùy tiện để lọt vào hình như vậy, tức là kẻ kia đang cố tình cho chúng tôi biết gã đang có nó trong tay?
Tần Nhất Hằng gật đầu, đầy chính là nguyên nhân khiến chúng ta phải tới căn hộ hôm trước. Hắn vẫn tưởng vật mình mang ra khỏi nhà trưởng thôn là đỉnh Thiên Kim, nhưng đến khi xem xét kĩ lại mới phát hiện đó căn bản không phải đồ phong thủy, chẳng qua chỉ là một lư hương dùng khi cúng bái thôi. Chiếc lư hương lớn như vậy chắc chắn sẽ không được bày biện tại nhà, nhưng xem hình dạng thì cũng không giống lư hương thường được dùng trong chùa chiền miếu mạo. Cuối cùng hắn kết luận, chiếc lư hương này có thể được dùng trong từ đường của một gia tộc lớn nào đó. Mà hắn giấu chiếc lư hương rất kĩ, không ngờ lại có kẻ tìm được.
Tần Nhất Hằng nói liền một hơi đã thấy thấm mệt, bèn uống liền mấy ngụm nước rồi hỏi lại tôi, Viên Trận từ đâu tới đây? Tôi thuật lại ngắn gọn, hắn nghe xong chỉ nhíu mày bảo, ngày mai Viên Trận về thì hỏi lại xem ngôi nhà kia thế nào, nếu gã không bốc phét, chúng ta sẽ qua xem xét.
Chưa hết đêm, tầm 3, 4 giờ sáng Viên Trận đã quay lại. Tôi và Tần Nhất Hằng cũng không ngủ, mới đầu còn trò chuyện vài câu, về sau chỉ im lặng xem ti vi. Viên Trận thấy Tần Nhất Hằng đã tỉnh thì có vẻ xúc động. Tôi cố ý quan sát thái độ của gã nhưng không phân biệt được là thật hay giả. Tần Nhất Hằng nói qua loa lý do ngất xỉu, tất nhiên đã lược bỏ nhiều chi tiết, nhất là hắn không hề nhắc tới việc tự nhốt mình trong tủ quần áo, chỉ nói không ngờ bị âm khí xông cho bất tỉnh nhân sự. Câu chuyện không có sơ hở gì, nhưng Viên Trận vẫn hơi lộ vẻ nghi ngờ. Tôi dứt khoát lái câu chuyện sang ngôi nhà gã mới thăm dò gần đây.
Viên Trận cho chúng tôi hay, đó là một căn hộ tầng năm của một chung cư, xây cũng khá lâu rồi nhưng phòng còn mới, vị trí cũng đẹp, giá trị không nhỏ. Chẳng qua vừa rồi không hiểu sao lại có một cô gái chết ở đó. Cô ta là một người họ hàng xa của chủ căn hộ, học đại học tại thành phố nên thường tới tá túc. Đêm cô gái chết, tình cờ người nhà họ lại đi vắng cả, chỉ có mỗi cô ấy ở nhà. Đến khi họ quay về thì thi thể của cô đã bắt đầu phân hủy, không biết đã chết được bao nhiêu ngày. Họ hơi mê tín, chẳng dám ở trong căn hộ từng có người chết nữa, đành thuê khách sạn, nóng lòng muốn bán ngay đi để mua căn khác.
Tôi nghe gã nói có đầu có đuôi, không giống nói bừa. Tần Nhất Hằng khẽ gật đầu tỏ ý sẽ đi xem xét căn hộ nọ. Viên Trận cũng hí hửng, dù sao sau khi thành công, gã sẽ được hưởng phần trăm, vì vậy ba chúng tôi hẹn nhau ngày mai cùng đi, đoạn ai nấy quay về giường mình ngủ bù. Tôi thức trắng một đêm giờ cũng mệt mỏi, lăn lên giường nhắm mắt lại. Tần Nhất Hằng thì tỉnh táo, còn xuống giường đi lại một chặp, cuối cùng đến bên giường tôi đưa cho một đồng tiền, dặn tối nay không được rời nó, dù phải nhét vào quần lót đi chăng nữa. Ban nãy hắn đã xem xét, trên người Viên Trận quả thật có thứ gì đó hung ác.
Tôi đang mệt rũ người mà nghe nói vậy liền tỉnh như sáo. Đưa đồng xu cho tôi xong, Tần Nhất Hằng lên giường đi ngủ, thậm chí còn ngáy rõ to. Thấy vậy tôi cũng đành nằm xuống nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên. May là trời đã tang tảng sáng, chẳng bao lâu ban mai chiếu rọi, lòng dạ tôi mới bớt thấp thỏm, miễn cưỡng ngủ lại được.
Khi tôi tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều, lót dạ qua loa xong, ba chúng tôi đến thẳng căn hộ nọ, trên đường chẳng hề nói chuyện. Tới nơi, chúng tôi cũng không vào nhà ngay mà sang khách sạn gặp chủ nhà nói chuyện, thứ nhất để biết căn hộ đó trước kia có chuyện gì kì quái xảy ra không; thứ hai là để thăm dò giá cả, cũng coi như chuẩn bị tinh thần.
Người nhà đó xem ra sốt ruột muốn bán, ra giá cũng không cao, thực sự không thể giảm hơn nữa vì giảm tiếp thì không đủ tiền mua nhà mới. Chủ nhà dẫn chúng tôi đi xem, trên đường tôi bóng gió hỏi tình hình, ví dụ như gần đây nhất cô gái kia có đi tới nơi nào không, trong nhà có từng xảy ra chuyện gì kì quái không... Ông chủ nhà ngập ngừng mãi mới chịu nói cô gái kia thi thoảng mới đến ở, còn bình thường đi đâu thì ông ta cũng không rõ. Về phần chuyện kì quái thì thực ra là có, khi đến nhà ông ở cô gái thường thức giấc lúc nửa đêm, bảo cảm giác có ai sờ chân mình.
Tôi nghe đến đây đã hơi bồn chồn, Tần Nhất Hằng lại chỉ nhếch miệng cười. Xuống xe, hắn nói cho tôi biết, quỷ mò chân tuy cũng là thứ không sạch sẽ, nhưng chẳng mấy nguy hại. Nghe đồn loại quỷ đầu to, thân xanh, thích trêu chọc người khác, hơn nữa lại có hứng thú với chân của nữ giới, nói dễ hiểu thì là thứ mê chân thôi. Cái này nói rõ ra thì bởi chân người chính là bộ phận có dương khí mỏng nhất so với các bộ phận khác của thân thể, cho nên một người có bát tự tốt đến mấy, chân vẫn là bộ phận dễ bị xâm nhập. Đây cũng là lý do vì sao ngày xưa giày đều có miếng lót màu đỏ giúp phong bế linh môn, không cho ma quỷ có đường nhập vào người. Nếu đã bị loại quỷ này sờ chân thì dễ sinh bệnh tật, nhưng nếu trên người đeo bùa trừ tà hoặc trong nhà bày đồ trấn yểm thì đều có thể ngăn chặn được. Nói loại quỷ này lấy mạng người thì quả thật gượng ép.
Tần Nhất Hằng bâng quơ vài câu xong, tôi đoán chừng căn hộ ấy hắn có thể xử lý được, xem như tiền tự nhiên tới. Nhưng nghĩ kĩ thì cảm thấy không đúng, nếu thực là vậy thì vì sao cô gái kia lại vô duyên vô cớ chết đi?
Hỏi Tần Nhất Hằng, hắn cũng nói câu chuyện kì lạ, tuy nhiên, vào ngày xảy ra vụ việc nếu âm khí quá nặng thì cũng có khả năng này. Có lẽ khi bị quỷ sờ chân, cô gái đã rời khỏi giường đi kiểm tra, mà bởi ngày đó âm khí nặng nên con quỷ hiện hình, làm cô gái quá khiếp sợ mà chết.
Hắn nói xong, tôi thử tưởng tượng, quả thật đúng là có thể dọa chết người. Chúng ta bình thường nằm trên giường sẽ không nhìn thấy phía dưới mép giường, nếu có thứ gì ở những nơi khuất tầm mắt như thế thì đúng là đáng sợ.
Trong lúc nói chuyện, cũng đã đi đến trước tòa nhà. Nhìn sơ qua phía ngoài, cảm thấy thiết kế cũng khá, nếu khéo đàm phán thì hoàn toàn có thể thu lợi nhuận. Ba chúng tôi đi lên tầng, vì phần việc của Viên Trận trước giờ chỉ là điều tra các thông tin liên quan chứ không phải đích thân tới xem nhà, cho nên gã đã về khách sạn trước.
Chúng tôi mở của bước vào căn hộ, bên trong trang trí hiện đại, thoạt nhìn nội thất được bài trí ngay ngắn, tuy đẹp nhưng tính ứng dụng hơi kém, đồ đạc đều còn mới, chứng tỏ chủ nhà bình thường cũng ưa sạch sẽ gọn gàng. Tôi cùng Tần Nhất Hằng đi dạo một vòng, ba phòng ngủ một phòng khách, hướng nhà, cách thiết kế đều khá. Tần Nhất Hằng vừa xem vừa gật gù nhận xét, căn hộ này ổn, không giống nơi bị quấy phá. Tôi bảo hắn tốt nhất nên xem kĩ lại lần nữa rồi kéo chủ nhà đến phòng khách hút thuốc nói chuyện phiếm. Một lát sau, Tần Nhất Hằng quay lại ra hiệu muốn tôi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ này chính là nơi cô gái kia đã chết, tuy trang trí không đẹp nhưng lại khá dễ chịu. Trong phòng có một giường đôi không quá cao, nhưng một thời gian không có người ở nên bụi mù. Tần Nhất Hằng liếc thấy chủ nhà vẫn ở bên ngoài hút thuốc mới khẽ nói, căn hộ này hiện tại tuy không có vấn đề, nhưng anh biết đấy, có vài thứ nhất định phải chờ đến tối xem mới chuẩn.
Tần Nhất Hầng chưa dứt lời thì tôi đã hiểu, ý hắn là muốn buổi tối quay lại kiểm tra, tôi cũng đồng ý. Sau đó tôi ra ngoài trao đổi với chủ nhà rằng bạn tôi có hiểu về phong thủy, nhưng có vài vấn đề phải chờ đến tối xem mới chính xác được, hi vọng ông ta cho chúng tôi ở lại một đêm. Chủ nhà không phản đối, dù sao tất cả đồ điện gia dụng đều đã dọn đi, chỉ còn lại những thứ ông ta không có ý định mang theo nên cũng không sợ trộm. Thế nên chúng tôi xuống quán cơm dưới nhà ăn uống đơn giản, sau đó tìm một quán cà phê chờ trời tối.
Ở trong quán cà phê buồn chán, Tần Nhất Hằng không có ý định nói chuyện phiếm, tôi đành lật xem vài trang tạp chí để giết thời gian. Khi tôi uống xong tách cà phê thứ ba, trời đã nhá nhem tối, Tần Nhất Hằng bỗng nói, sau này tuyệt đối không được ở một mình với Viên Trận, hiện tại tuy không thể biết được mục đích của gã nhưng chung quy vẫn không đáng tin. Hắn nói không đầu không đuôi, tôi nghĩ, chẳng phải hắn đã căn dặn tôi là trên người Viên Trận có thứ gì đó sao? Cứ nói đi nói lại một chuyện mãi thế? Từ bao giờ đã trở thành bà thím lắm điều như vậy? Nhưng tôi thấy hắn nghiêm túc nên không nói ra mà chỉ gật đầu. Tần Nhất Hằng nheo mắt như có điều suy nghĩ, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục uống cà phê, tôi cũng đành giở xem nốt mấy trang tạp chí. Chờ gần đến thời điểm thuận lợi, chúng tôi mới đi thẳng tới căn hộ.
Có lẽ do tác dụng tâm lý nên tôi cảm thấy căn hộ quả thật hơi âm u khi đêm xuống. Tần Nhất Hằng đi kiểm tra một vòng, nói với vẻ khó hiểu, vẫn không thấy gì, chẳng lẽ hồn ma kia đã trốn hoặc là bị kẻ nào đó giấu đi nên chúng ta không tìm được? Tôi thấy hắn không phát hiện được gì thêm, mặc dù trong lòng vẫn chưa an tâm nhưng cũng không sợ nữa. Tôi châm một điếu thuốc hỏi hắn, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Tần Nhất Hàng cân nhắc hồi lâu rồi quay đầu lại bảo, hay thế này, anh nằm ngủ trên giường của cô gái đã chết, tôi ngồi bên cạnh quan sát xem có chỗ nào kì lạ không, phải có người nằm trên đó mới phát hiện ra vấn đề.
Yêu cầu này thực sự vô lý, nhưng tôi cũng không tiện từ chối, dù sao cuối cùng tiền kiếm được cũng không chỉ cho mình hắn, tôi vẫn phải phụ giúp. Suy đi tính lại, có Tần Nhất Hằng ở bên cạnh bảo vệ chắc cũng không xảy ra chuyện gì, tôi bèn can đảm hơn.
Tôi vừa nằm xuống giường, Tần Nhất Hằng đã tắt hết đèn. Trong bóng tối, tôi chỉ nhìn thấy đầu điếu thuốc của hắn lập lòe. Nằm trên giường của người chết đã đáng sợ rồi, lại còn tắt đèn, tim tôi càng đập nhanh hơn, toàn thân trên dưới đều ớn lạnh. Tôi định tìm một cái chăn để đắp, tiếc rằng trên giường không có, đành cuộn người lại. Tuy nói là nằm nhưng tôi thấy còn mệt hơn cả đứng, không dám duỗi thẳng tay chân, một lúc sau toàn thân tê dại.
Tần Nhất Hằng hút xong điếu thuốc, bảo tôi rằng có thể hắn ở trong phòng ảnh hưởng đến khí âm dương. Hắn sẽ ra phòng khách, nếu có xảy ra chuyện gì thì gọi hắn ngay, nói xong không đợi tôi phản đối đã xoay người đi thẳng.
Tôi miễn cưỡng cử động cổ, nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ. Sau khi Tần Nhất Hằng ra ngoài, trong phòng hình như lạnh thêm, tôi biết đây chỉ là tự mình dọa mình, nhưng bất kể có tự trấn an thế nào, toàn thân tôi vẫn run rẩy không ngừng.
Gần ba mươi phút trôi qua cũng không xảy ra chuyện gì. Chỗ tôi nằm tuy không nhìn thấy Tần Nhất Hằng nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy ngoài phòng khách có động tĩnh nên cảm nhận được sự tồn tại của hắn, toàn thân cũng từ từ thả lỏng, không còn quá căng thẳng. Nhưng vừa thoải mái không bao lâu, cổ chân hình như bị cái gì đó sờ vào, rất nhẹ. Vì vẫn băn khoăn không biết liệu sẽ có con quỷ nào sờ chân hay không nên tất cả sự chú ý của tôi đều dồn vào đó, nhờ thế tôi lập tức cảm giác được. Nhưng chỉ vỏn vẹn vài giây, tôi nghĩ, chẳng lẽ do tác dụng tâm lý? Cái xoa này nhẹ, không khí lưu động cũng khiến người ta sinh ra cảm giác tương tự. Nghĩ vậy, tôi tập trung tinh thần, thì lại không thấy gì nữa. Chẳng lẽ tôi nhầm? Nhưng nghĩ lại tôi chợt phát hiện ra một việc, có lẽ tôi vẫn mang giày, thứ đó sờ vào giày nên tôi không cảm giác được? Cũng có thể là như vậy, vì cách một lớp ngăn, cảm giác chắc chắn sẽ khác nhiều.
Tôi vẫn đang mải mê suy nghĩ, khó tránh khỏi phân tâm. Đến khi tôi định thần lại, mới phát hoảng. Không biết từ lúc nào, có một bàn tay nhẹ nhàng nấm lấy cổ chân tôi, rất lạnh. Tôi rợn tóc gáy nhưng không dám làm bậy, muốn gọi Tần Nhất Hằng lại sợ đến mức đầu óc trống rỗng, cả người tê cứng. Cảm giác hãi hùng thật khiến người ta khiếp đảm. Tôi cắn răng gắng hết sức, cuối cùng cũng hét lớn được: Tần Nhất Hằng khốn kiếp, mau cứu tôi!
Hét xong tôi đá chân loạn xạ, muốn vùng dậy. Không ngờ bàn tay đó lại càng ngoan cố giữ chặt lấy cổ chân tôi, kéo tôi xuống dưới. Tôi không ngờ thứ đó mạnh đến vậy, nhất thời không kịp chuẩn bị nên cứ thế bị lôi tuột đi. Theo bản năng, tôi muốn túm lấy đồ vật ở bên cạnh nhưng ngoài bộ ga giường ra thì chẳng còn gì khác.
Tần Nhất Hằng hình như đã nghe thấy tiếng hét của tôi nên chạy từ phòng khách vào, chưa đến nơi hắn đã kinh ngạc, vội hét lên với tôi: Đây không phải là một con quỷ bình thường! Mẹ kiếp, anh tuyệt đối không được để cho nó kéo, nếu không chẳng ai cứu nổi anh đâu!
Vốn tôi đang ngoan cường chống cự, nghe vậy tay lập tức mềm nhũn, ngay cả túm lấy ga giường cũng khó khăn. Có vẻ lời khuyên của hắn hơi phản tác dụng, chân tôi đã bị lôi hẳn ra khỏi giường. Cũng may Tần Nhất Hằng chỉ sửng sốt giây lát rồi chạy lại cứu tôi. Tôi thấy hắn gấp gáp lấy một viên đá trong túi áo nhét vào tay tôi, sau đó lại cởi áo phủ xuống sàn nhà. Nói ra cũng thật kì lạ, từ lúc tôi nắm lấy viên đá, sức kéo kia bỗng yếu hơn. Đến khi Tần Nhất Hằng phủ áo xuống sàn, bàn tay đang nắm cổ chân tôi hoàn toàn biến mất. Tuy chỉ vài động tác đơn giản nhưng Tần Nhất Hằng cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Không dám trì hoãn thêm, hắn bảo tôi đứng dậy, rồi kéo tôi ra phòng khách, lúc này mới dừng lại lau mồ hôi trên trán.
Tôi vẫn còn sợ hãi, hỏi hắn thứ kia là gì. Trước tiên Tần Nhất Hằng nhắc nhở tôi đừng làm rơi đá trụy hồn, sau đó mới nói, thứ này thật kì lạ, rõ ràng chỉ có nửa người, tầm tay nó cũng hẹp, vỏn vẹn ở cuối giường, chúng ta tránh xa chỗ đó thì sẽ không có gì nguy hiểm. Tuy hiện tại không thể làm rõ được tại sao nó lại xuất hiện ở đây, nhưng ít nhất có thể đoán ra cô gái đã chết như thế nào. Nếu chúng tôi đoán không sai thì cô ta đã bị thứ đó kéo hồn ra khỏi xác. Thứ này không di chuyển đi nơi khác được nên vô cùng đau khổ, luôn muốn tìm một vật thế thân để sống lại. Nhưng khi hồn phách cô gái kia rời thể xác, có thể vì khoảng cách không đủ nên nó chẳng thể nhập vào.
Tần Nhất Hằng hắng giọng nói thêm, còn một điểm khiến cho người ta đoán không được, theo lẽ thường, hồn phách sau khi rời khỏi thân thể hầu hết đều phải đầy đủ, tuy nhiên không loại trừ trường hợp trong lúc xuất hồn, hồn phách bị phân tán, nhưng cũng chỉ khiến hồn phách yếu hơn chứ không phải có khiếm khuyết, chỉ khi bị phanh thây trước lúc chết, hồn phách mới ở trạng thái không hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể di chuyển được. Mà thứ ở bên trong phòng ngủ giống như bị nhốt bên dưới sàn nhà.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn nhưng nghe hắn nói chỉ cần tránh xa tầm tay nó là ổn thì cũng dần dần bình tĩnh lại. Ngược lại không lâu sau cảm giác ấy trở thành buồn bực, ý Tần Nhất Hàng là thứ đó sống ở trong căn hộ này sao? Tôi nghe nói có những ngôi nhà trong lúc thi công xảy ra chuyện công nhân giết người rồi dùng xi măng đúc xác trong tường, loại oán hồn ấy cũng không thể tùy ý di chuyển? Chẳng lẽ hồn ma kia cũng bị đổ bê tông chôn dưới sàn nhà?
Tôi cho Tần Nhất Hằng biết suy luận của mình, hắn trả lời, chuyện này cũng có thể xảy ra, có điều nguyên nhân khiến hồn phách không thể di chuyển khó lòng xác định chỉ dựa vào một điều kiện đơn giản, nó còn phụ thuộc vào thời gian, địa điểm, âm dương, thậm chí là bát tự của người chết và hung thủ, quần áo mặc trên người... Tất cả đều có liên quan đến nhau. Xem ra hiện tại, khả năng lớn nhất là có tòa nhà nào đó ngoài kia đã bố trí phong thủy, tình cờ dồn hết sát khí vào căn hộ này, đến mức hồn phách không thể thoát thân. Nói xong, Tần Nhất Hằng nhớ lại, hình như những tòa nhà xung quanh cũng không tỏa ra sát khí.
Nghe chừng căn hộ này khó giải quyết, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đã vậy, chúng tôi chỉ còn cách quay trở về khách sạn trước rồi tính tiếp. Lúc này tôi mới nhìn đến cái áo nằm trên sàn nhà, bèn hỏi có bí quyết gì ở đây vậy. Tần Nhất Hằng mỉm cười bảo, cái áo thật ra cũng chẳng có gì, bí ẩn nằm ở bảy chiếc cúc trước ngực, loại cúc áo này thoạt nhìn giống cúc áo nhựa hoặc kim loại bình thường, nhưng nguyên liệu làm ra nó lại là nanh sói, hơn nữa còn phải lựa chọn kĩ lưỡng, nhất định phải là răng nanh của sói đực. Người ta nói nanh sói không chỉ trừ tà mà sát khí cũng nặng, có thể xua đuổi dã thú. Từ xưa, dân du mục ở thảo nguyên đã có tập tục đeo nanh sói, một là vì thảo nguyên mênh mông rộng lớn, dễ gặp phải ma quỷ; hai là dã thú cũng thường xuyên xuất hiện, dù không thề dọa khiến nó thoái lui thì ít nhất cũng tự trấn an tinh thần. Tần Nhất Hằng nói xong cũng sợ, lúc nãy may là có cái áo này, nếu không chỉ e tôi lành ít dữ nhiều.
Đêm nay không thể lấy lại được chiếc áo, may sao nhiệt độ bên ngoài không thấp, ở trần mà về cũng không đến mức lạnh cóng. Khi chúng tôi ra khôi cửa, Tần Nhất Hằng quan sát bốn phía, hồi lâu vẫn không thấy công trình nào tập trung sát khí lại đây được. Dù các cao ốc xung quanh có sát khí đi nữa thì cơ bản cũng bị đường sá và dòng người qua lại phân tán, không thể gây hại đến chỗ này. Nghe hắn nói xong tôi cũng bắt chước ngó nghiêng, tiếc rằng ngoại trừ thấy chúng cao ra thì cũng không phát hiện được gì.
Tần Nhất Hằng bỗng như đã phát hiện manh mối, bất thần à lên một tiếng, vỗ vai tôi bảo, hắn đã hiểu được nguyên nhân của sự việc, hồn ma nửa người kia không bò ra được, nếu không phải nguyên nhân ở phía trên, vậy chắc chắn là ở bên dưới.
Tôi vỡ lẽ, hồn ma kia từ căn hộ bên dưới bò lên trên, sau đó vì một vài lý do mà mắc kẹt giữa hai tầng lầu, lên không được xuống cũng không xong? Tần Nhất Hằng gật đầu, đề nghị tôi ngày mai tranh thủ xuống căn hộ bên dưới xem sao, chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ tôi bị Tần Nhất Hằng lôi khỏi giường. Chúng tôi ăn qua loa bữa sáng rồi đến tòa nhà nọ. Trước khi gõ cửa tôi còn do dự, bởi những việc thế này thường khá khó mở miệng, nhìn chung không thể cứ khơi khơi mà kể chuyện tầng trên có quỷ, nửa con quỷ đó cũng ở trong nhà các vị. Nghe vậy người ta không bị hù chết mới là lạ.
Nghĩ một chốc, cảm thấy tốt nhất là cứ dùng nghề nghiệp vốn có của chúng tôi, chỉ cần đuổi được mấy thứ yêu ma quỷ quái, tối thiểu người nhà họ cũng không đến mức xua chúng tôi ra ngoài. Mở cửa là một phụ nữ trung niên trông hiền lành. Chúng tôi trình bày nguyên nhân tới đây, nói ràng muốn mua một căn hộ ở tòa nhà này, có điều chủ nhà lại đi vắng mà chúng tôi thì đang vội, hi vọng có thể xem được một căn hộ tương tự để có cái nhìn sơ lược. Tôi đây nói dối trơn tru, người phụ nữ trung niên mặc dù có chút hoài nghi nhưng thấy hai chúng tôi hòa nhã, do dự một lát rồi vẫn mở cửa.
Vào nhà, chúng tôi giả bộ xem xét thiết kế, quan sát từng phòng, kì thực chỉ muốn vào thẳng căn phòng đó. Hai căn hộ này giống hệt nhau, cho nên chúng tôi dễ dàng đoán ra vị trí của chiếc giường ở tầng trên. Không ngờ lại phát hiện ra chỗ kì lạ. Họ treo một chiếc kệ gỗ ở vị trí khá cao trên bức tường trong căn phòng này, trên kệ có đặt một chiếc bình cỡ vừa, chiếc kệ gỗ bị đục lỗ, phía dưới có sợi dây thừng xuyên qua, đầu sợi dây được buộc vào một ổ khóa nhỏ. Tần Nhất Hằng khẽ nhéo tôi một cái, thấp giọng nói, tìm ra nguyên nhân rồi. Hắn chỉ vào chiếc bình rồi nói, gia đình này thực kì dị, để tro cốt trong nhà lại còn bày ở vị trí như thế. Tôi liền sững người, dù rằng trong đời sống bình thường quả thật cũng có người bày tro cốt trong nhà, một là để thường xuyên cúng bái, hai là vì đó là tro cốt của người thân yêu, cho nên người trong nhà cũng không sợ, nhưng ít nhất hộp hay hũ tro cốt cũng phải bày ở bàn thờ cùng bài vị [31] gia đình này làm vậy quả thật có điểm kì quái.
Hai chúng tôi lặng lẽ suy tính một lát, cảm thấy muốn điều tra ra chân tướng chỉ còn cách nói thật mà thôi. Vì thế, Tần Nhất Hằng gọi người phụ nữ trung niên tới, hỏi ai đã khuyên bà ta bày chiếc bình này ở đây. Người phụ nữ thoạt tiên có chút đề phòng, xem chừng không định hé miệng. Nhưng Tần Nhất Hằng nói cho bà ta hay, dù hiện tại hắn không có cách nào để lấy chiếc bình đó xuống xem, nhưng hắn có thể đoán được, đoạn dây gắn với chiếc chìa khóa kia đã được quấn ba vòng quanh chiếc bình, hơn nữa dựa vào bát tự mà nói, mệnh của người chết không có “kim”.
Người phụ nữ nọ nghe xong nét mặt liền thay đổi, vội vàng hỏi Tần Nhất Hằng sao lại biết.
Tần Nhất Hằng đáp, chuyện này đơn giản, bát tự ngũ hành tính toán ra thuộc tính của số mệnh, chỗ thiếu, chỗ thừa cũng dùng tên để sửa chữa. Tuy nhiên hiệu quả của cách làm đó tương đối chậm, phải lâu dài mới dung hòa được thiếu thốn, dù vậy đây vẫn là một phương pháp an toàn. Trường hợp nhà bà ta, người đã chết kia hẳn là ruột thịt, dựa trên tình huống của căn hộ tầng trên mà phân tích thì nguyên nhân chết chắc chẳn là đột tử. Ổ khóa không chỉ bổ sung vào điểm thiếu hụt trong ngũ hành của ông ta, mà còn trở thành một vật trụy hồn, khiến cho hồn phách bị giam hãm tại nơi đây, không thể chuyển thế đầu thai, mục đích chính là để phát tài.
Nói đoạn, Tần Nhất Hằng tiếp tục hỏi người phụ nữ kia rằng, có phải dưới giường của bà ta còn có một chiếc bình nữa, bên trong đựng đất sét? Bà ta đờ người ra, chỉ còn biết gật đầu.
Ngay cả tôi đứng bên cạnh lắng nghe nãy giờ cũng cảm thấy lời lẽ của Tần Nhất Hằng thực sự huyền bí, bản thân chỉ hiểu được phần nào, đại ý là người nhà này đã dùng hồn phách của một người bị đột tử để điều chuyển âm dương ngũ hành phong thủy với mục đích phát tài.
Tần Nhất Hằng thấy người phụ nữ nọ gật đầu, lại nói, vậy thì đúng rồi, bình đất đó chính là để bài trừ oán khí của oan hồn, theo thuyết ngũ hành sẽ khai thông hết tất cả ra ngoài. Thế cục này thực sự có hiệu quả, trong thời gian ngắn nếu như nhà bà làm kinh doanh chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu cứ thế này mãi, có thể ngày nào đó oan hồn kia thoát được, khi ấy gia đình bà chắc chắn phải chịu vận rủi.
Tần Nhất Hằng nói xong quan sát xung quanh nhà một lần nữa, rồi tiếp tục nói cho người phụ nữ kia biết, phương pháp này thật ác độc, huống hồ người đã chết là người thân của mình, khổ sở như vậy để làm gì? Chiếc bình kia đặt ở nơi cao, thoát ly địa khí, vốn dĩ nhà bà cũng không phải tầng một, làm như vậy oan hồn vĩnh viễn không thể an ổn.
Người phụ nữ trung niên nghe xong gật đầu lia lịa, nói người chết là anh chồng. Tuy bà ta tin chúng tôi không nói dối nhưng đáng tiếc lại không thể quyết định được, phải đợi chồng bà về mới có thể chuyển đổi vị trí. Tuy vậy, có lẽ chồng bà ta sẽ không chịu nghe theo, dù sao thì trong mất đàn ông, chuyện làm ăn vẫn quan trọng hơn những thứ cảm xúc nhỏ nhặt.
Tần Nhất Hằng nghe vậy lắc đầu bất lực rồi kéo tôi ra cửa. Tôi hỏi, hiện tại đã biết rõ tình hình, vậy căn hộ kia có giải quyết được không? Hắn đáp vẫn có cách, nhưng biện pháp cũng tương tự với cách của gia đình này, dùng phép thuật đè oan hồn xuống dưới. Thế nhưng oan hồn đó vốn đáng thương, nếu chúng ta làm thế nó sẽ càng thống khổ.
Nghe vậy tôi cũng có chút thương tiếc. Nhưng nếu không làm thì dù có mua căn hộ cũng chẳng ai ở nổi, lại càng chẳng biết sang tay được cho ai. Tôi muốn thảo luận kĩ càng về đối sách, Tần Nhất Hằng lại bảo không vội, cứ lấy lại áo rồi bàn tiếp.
Chúng tôi không đi thẳng lên tầng trên mà phải chuẩn bị một ít dụng cụ. Tần Nhất Hằng mua bảy chiếc bát lớn, chính là loại thường dùng để ăn mì, sau đó lại bắt xe đi tới chợ thị trấn mua mấy con gà con. Xong xuôi chúng tôi quay lại căn hộ,