Chương 14 Từ đường
Tôi hoàn toàn hoảng loạn, giật lui ra sau theo bản năng, thuận thế quơ đèn pin lên phòng thân, đâu bận tâm việc đó có gây tiếng động hay không. Chúng tôi mua loại đèn pin dài hơn 30 centimet, cầm hơi nặng, tuy không vừa tay nhưng dùng khá tốt. Tôi lùi về sau, muốn tạo khoảng cách an toàn. Tiếp theo tôi bật đèn lên rọi vào người kia, thầm nghĩ, mẹ kiếp, có đánh cũng phải để cho ông thấy mày là ai. Nhưng sau khi soi đèn, tôi ngây người, đây chính là Tần Nhất Hằng! Nhưng ba lô của hắn đâu rồi?
Tần Nhất Hằng thấy tôi bật đèn pin thì cuống lên, vội xua tay bảo tôi tắt đi, nói rằng hắn vừa mới phát hiện một gian phòng, nhất định phải đưa tôi đến xem. Giọng hắn rất khẽ, tôi sững sờ nên không phản ứng ngay được. Hắn bèn giật lấy đèn pin rồi bấm tắt, sau đó túm lấy cánh tay tôi, bảo tôi tiếp tục đi theo hắn.
Chúng tôi rời từ đường, bước thẳng ra sân. Ánh trăng bên ngoài đã bị che khuất, tầm nhìn tuy không rõ, nhưng vẫn tốt hơn cảnh tối như bưng trong phòng vừa rồi. Tần Nhất Hằng đưa tôi đi men theo bên trái sân, lúc này tôi mới thấy ở đây còn một cánh cửa nhỏ bằng sắt, bên trên có sợi xích to bằng ba ngón tay, một ổ khóa kim loại nối chúng lại với nhau. Chẳng lẽ tiếng động vừa nãy tôi nghe được phát ra từ đây? Tôi nảy sinh lòng ngưỡng mộ Tần Nhất Hằng, không ngờ hắn còn có khả năng phá khóa. Nhưng khi thấy hắn thoăn thoắt leo qua cánh cửa, còn bảo tôi đừng đứng ngây ra đó làm gì, mau theo hắn, tôi mới nhận ra mình đã đánh giá hắn quá cao rồi. Thế là tôi cũng bỏ ba lô xuống, ném qua trước, trèo sang sau.
Phía bên này cánh cửa là một hành lang gấp khúc, chật hẹp, nhưng cũng không đến mức không đi được. Bức tường ở hai bên hành lang cao ngang thắt lưng. Chúng tôi phải đi một quãng xa đến mức như vòng ra sau từ đường, Tần Nhất Hằng mới dừng lại. Lúc này, trước mặt chúng tôi lại xuất hiện một cánh cửa.
Còn một gian phòng nữa? Xem ra gian này không giống với căn phòng bên trong kia. Tần Nhất Hằng lục túi áo, nhét vào tay tôi một vật, bảo tôi ngậm vào miệng, nhắc tôi cầm chắc thẻ bài, rồi bước vào trước. Tôi xòe tay ra nhìn, không khỏi buồn nôn, lại là một cục phân dê. Mùi vị thật khiến người ta không chịu nổi, nhưng Tần Nhất Hằng chỉ muốn tốt cho tôi, tôi đành cố gắng cho vào miệng rồi theo vào trong.
Tôi vốn cho rằng bên trong cũng tối đen như mực, chẳng ngờ Tần Nhất Hằng trước khi vào đã đốt ba cây nến trắng dưới đất, mọi thứ hiện lên rõ ràng hơn. Khi bước vào, chúng tôi làm không khí lưu động, ánh nến vì thế chập chờn vài lần, khiến tôi thoáng bất an. Tôi buông ba lô xuống, nhìn xung quanh. Căn phòng này không lớn lắm, nhỏ hơn căn phòng ban nãy chúng tôi vào nhiều, chỉ khoảng 30 m², chính giữa có đặt một chiếc cối xay bằng đá, xem chừng cũng đã cũ. Phía dưới cối đá còn có những gậy trúc dài chẻ thành ống dẫn nước, ở góc tường không biết chất những gì mà đều dùng vải mưa phủ kín, kích thước xem ra cũng không nhỏ.
Tần Nhất Hằng đóng cửa lại, bảo tôi nhổ cục phân dê ra, nói vừa nãy trước khi vào cửa bắt tôi ngậm để đề phòng tôi dẫn theo thứ đó. Dứt lời hắn vẩy nhiều ngũ cốc ở cạnh cửa, nhắc nhở tôi chú ý đừng giẫm phải. Hắn nói thế hợp ý tôi, vốn tôi còn sợ đang ngậm thứ kinh tởm kia nhỡ đụng phải thứ gì làm giật mình nuốt ực xuống thì chết. Tôi nhổ cục phân dê ra, súc thêm vài ngụm nước cho bớt mùi trong miệng. Đến bên cạnh chiếc cối xay quan sát một lúc, tôi thầm nghĩ, sao lại có thứ này ở đây nhỉ? Loại cối xay này nặng khỏi phải bàn, chuyển tới đây chắc chắn đã tốn nhiều công sức. Nhưng hiện tại nó đã ở đây rồi, cho nên, mặc dù Tần Nhất Hằng không giải thích cho tôi lý do vì sao, tôi cũng có thể đoán được cối xay đóng vai trò quan trọng đối với tòa nhà. Tôi hỏi, cái cối xay này là sao?
Tần Nhất Hằng bảo, chuyện đó để sau đi, có thứ này sẽ khiến anh ngạc nhiên đấy. Nói đoạn hắn mở một tấm vải mưa ra, quả nhiên tôi phải há hốc miệng kinh ngạc. Thì ra dưới lớp vải là những chiếc tủ quần áo lớn giống hệt chiếc chúng tôi đã thấy trong căn hộ nọ, đều được quét sơn đỏ rồi quấn kín bằng băng dính. Tôi vô thức lùi lại một bước, thầm nghĩ lần trước cái tủ kia suýt chút nữa giết Tần Nhất Hằng, tại sao ở đây lại có nhiều thế này?
Tôi thấy Tần Nhất Hằng đang đứng trước đống tủ cũng chậm rãi lui lại vài bước, không có ý định giải thích, bèn hỏi hắn, trong đống tủ này không phải cũng giam giữ thứ gì đó đấy chứ?
Hắn lắc đầu, tôi sốt sắng nói, cậu lắc đầu là tỏ ý không biết hay không có hả? Tôi đây đang sợ sắp són ra quần rồi, cậu trả lời dứt khoát đi.
Lúc này hắn mới lên tiếng, tôi không biết, nhưng chúng ta phải nghĩ cách chuyển những chiếc tủ này đi.
Chuyển đi á? Tính thời giá thị trường chẳng bao nhiêu, trông lại chẳng giống đồ cổ chút nào, thậm chí có là đồ cổ đi nữa thì ở nơi thâm sơn cùng cốc này bói đâu ra phương tiện vận chuyển. Sức hai chúng tôi, dù có bán mạng cũng chưa chắc đã khuân được một cái. Tôi đếm qua thấy có sáu chiếc tủ, bèn hỏi Tần Nhất Hằng, rốt cuộc thì những chiếc tủ này dùng để làm gì? Chuyển về làm gì?
Hắn nghe xong đi tới bên cạnh một chiếc tủ, đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái, nói rằng, những chiếc tủ này cụ thể dùng để làm gì thì hắn không biết, nhưng theo hắn đoán thì trong mỗi tủ đều viết gì đó, có lẽ là địa chỉ nhà.
Tôi liền vỡ lẽ, thì ra Tần Nhất Hằng nghĩ những chiếc tủ quần áo này chính là “chỉ bộ”. Không đùa chứ! Trước kia hắn từng nói, để tiện mang theo ghi chép, hầu hết “chỉ bộ” đều được làm càng đơn giản, càng nhẹ càng tốt. Giờ hắn bỗng nói Vạn Cẩm Vinh một mình một kiểu, dùng loại to khủng bố này làm “chỉ bộ” ư? Ông ấy muốn người khác tìm ra hay thế nào? Hơn nữa nói đi thì phải nói lại, nếu như những chiếc tủ này là “chỉ bộ”, vậy cái lúc trước do kẻ nào chuyển đi? Và làm sao nó lại ở trong căn hộ đó? Những chuyện tôi không hiểu càng ngày càng nhiều, cảm giác có một sợi dây cứ thắt nút liên tục trong đầu. Tôi thắc mắc, làm sao cậu biết những cái tủ này là “chỉ bộ”?
Hắn lại lắc đầu, chỉ suy đoán như vậy thôi, phải mở từng chiếc ra mới xác nhận được suy đoán ấy đúng hay sai.
Thấy Tần Nhất Hằng định mở, hai chân tôi muốn nhũn ra. Tôi nhất định không đồng ý, bảo mang về trước rồi mở sau cũng không được. Tôi muốn khuyên hắn, đâu cứ nhất thiết phải mở tủ? Dù sao cũng chỉ là suy đoán của cậu, lỡ đoán sai thì sao? Hơn nữa chúng ta cũng không hề biết bên trong có giam thứ gì.
Tần Nhất Hằng khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình nhưng lại cho tôi hay, dù hắn có đoán sai đi nữa, nếu không thể mang những chiếc tủ này quay về thì vẫn phải mở tại đây. Nói xong, hắn nhìn tôi, chỉ vào chiếc tủ nói, hồi nhìn thấy chiếc tủ thế này trong căn hộ đã không để ý. Mới rồi kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện chúng đều được đóng bằng gỗ quan tài, hơn nữa xem ra là dùng một lô quan tài để làm, thậm chí có khả năng chỉ là một cỗ quan tài thôi.
Tôi nghe xong càng thêm buồn bực, dùng gỗ quan tài đóng tủ? Chuyện này quả là ngoài sức tưởng tượng, không tìm đâu được gỗ nên cứ thế dùng gỗ quan tài làm vật liệu à? Tôi thấy gỗ đóng những chiếc tủ này dường như chỉ là gỗ thường thôi, tuy tôi cũng không biết cách phân biệt các loại gỗ với nhau, nhưng chí ít cũng biết gỗ này không phải loại đắt.
Tôi châm một điếu thuốc, rít mạnh rồi nhìn lại từng chiếc tủ. Cái nào cũng tương đương với cái từng thấy trong căn hộ trước kia, kiểu dáng giống nhau, nhưng xem thể tích thì dùng gỗ quan tài để đóng e ràng không đủ. Đầu tiên, hình dạng tủ quần áo và quan tài khác nhau, tôi lấy can đảm bước tới đo đạc đại khái một hồi, mỗi mặt tủ đều dùng cả một khối gỗ để làm. Điều này càng khiến tôi thêm chắc chắn vì một cỗ quan tài không thể đủ để đóng chiếc tủ quần áo lớn thế này, quan tài căn bản không có tấm gỗ nào lớn đến thế.
Nghĩ vậy tôi nói cho Tần Nhất Hằng biết thắc mắc của mình, hắn cũng gật đầu tán thành, bảo, vì thế hắn chỉ mới dừng ở mức suy đoán thôi. Tuy rằng suy đoán này không hợp với lẽ thường, nhưng theo lý thuyết thì hoàn toàn có thể. Nói xong, hắn ném đầu thuốc lá đi, tiện tay lại châm một điếu khác, khuôn mặt vẫn đầy nghi hoặc.
Tôi hít một hơi sâu, trong đầu suy nghĩ mông lung, cảm thấy suy đoán của hắn chẳng có lý chút nào, tủ quần áo lớn thế kia, lại chỉ dùng gỗ của một cỗ quan tài để đóng thôi sao? Quan tài đấy phải to, đừng nói chỉ chứa xác mà cho người vào ở cũng thoải mái chán. Ai lại cần đến quan tài to như vậy chứ? Huống hồ những cái tủ này đã được đóng rồi, vậy cỗ quan tài đó ở đâu ra? Chẳng lẽ lại có kẻ một ngày nọ nổi hứng làm một cỗ quan tài lớn nhất thế giới, sau đó hối hận, tiếc gỗ bèn tháo ra đóng thành tủ quần áo? Suy nghĩ này còn chưa kịp thốt thành lời thì tôi lại sực nghĩ tới, sao hắn lại suy đoán những chiếc tủ này được làm từ một cỗ quan tài? Chỉ quan sát chiếc tủ thì khó lòng phát hiện nổi, trừ phi có vật tham chiếu, ví dụ như hắn đã từng nhìn thấy cỗ quan tài khổng lồ đó!
Ý nghĩ này khiến tôi sợ hãi kêu lên, tôi nhìn Tần Nhất Hằng, thấy ánh mắt hắn kiên định. Tôi hỏi hắn, có phải cậu đã từng nhìn thấy cỗ quan tài như thế không?
Hắn sửng sốt một lát, lắc đầu, rồi lại gật đầu, hắn chưa từng nhìn thấy cả cỗ quan tài, nhưng đã từng nhìn thấy một bộ phận của nó.
Nói đoạn, hắn nhắc tôi nhớ đến tòa nhà có “cửu tử trấn long”, nơi hắn đã nhặt được một mảnh ván quan tài có ghi tên tuổi cùng bát tự của tôi.
Tôi nhớ ra ngay, bởi đêm ấy thực sự để lại ấn tượng quá sâu sắc. Sáu ngón đã dùng miếng ván đó dụ chúng tôi phá trận “cửu tử trấn long”. Tuy rằng khi ấy đã khiếp hãi, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì lớn nên tôi chẳng quá để tâm. Lúc này Tần Nhất Hằng gợi lại, tôi cảm giác tay chân bắt đầu lạnh toát, bởi ý hắn đã quá rõ ràng, gỗ của tấm ván và tủ quần áo là cùng một loại.
Lần này, tôi nín thinh, cả hai rơi vào trầm tư, tuy vậy trong đầu tôi lại chẳng có lấy một tia suy nghĩ, tôi chỉ đang cần thời gian để bình tĩnh lại.
Mười phút trôi qua, Tần Nhất Hằng chợt như tỉnh mộng, nói vừa nãy mải xem xét tủ quần áo, quên mất vật này cũng có lai lịch không nhỏ. Nói đoạn, hắn chỉ vào chiếc cối đá, sau đó đi tới bên cạnh nó, bảo, hồi nãy hắn đã quan sát tổng thể, những ống trúc này có thể dẫn nước đi, cụ thể dẫn tới đâu thì hiện tại chưa rõ, nhưng dựa vào chiếc cối đá này để phân tích thì có lẽ cũng kết luận được.
Tôi nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, lúc này mới chú ý trên cối đá còn có khắc vài hình vẽ, chủ yếu là hoa văn chim muông gì đó. Hoa văn cực kì trừu tượng, nhìn giống với tranh vẽ đơn giản của trẻ con. Tôi nhìn mãi cũng không ra là loại động vật gì, thế nhưng những hình vẽ đó đều được khắc chằng chịt, gần như bao kín hết mặt ngoài cối xay.
Trong lúc tôi xem xét những hình khắc, Tần Nhất Hằng ngồi xổm xuống, chỉ vào phần đen nhánh phía dưới cối xay nói tiếp, trong huyền thuật, cối xay có một tên riêng gọi là “Nghiền ngục” - một loại cực hình dưới địa ngục. Thế nhưng, hình cụ dưới địa ngục đó có hình dạng cụ thể ra sao chưa ai từng thấy, trên thực tế cũng có một ít đồ mô phỏng nhưng nhỏ hơn cái này nhiều, tác dụng cũng là để tránh tà đuổi ma, có thể nghiền nát ác quỷ, khiến chúng vĩnh viễn không thể siêu sinh, hơn nữa nếu là cao nhân thì còn có thể dùng nó để đổi mệnh. Chiếc cối xay này không dùng để xua đuổi ma quỷ mà để nghiền thịt người. Sau khi bị nghiền nát, thịt sẽ nằm trên cối xay hứng nước đọng, vì không có nguồn nước chảy vào trực tiếp nên chiếc cối này chỉ còn trông vào lượng nước mưa tích trữ ở đầm, hồ nhỏ chảy tới. Hẳn là cái đầm hoặc hồ kia cũng nằm trong vị trí có âm khí nặng, thứ nước ấy hòa với xương máu người, theo máng dễn bên trong ra ngoài rồi chảy vòng quanh toàn bộ từ đường.
Nói đến đây Tần Nhất Hằng ngừng lại, suy nghĩ vài giây rồi tiếp tục, mục đích làm vậy chỉ có một, chính là để những oán khí này tăng thêm âm khí, vây khốn tất cả những hồn phách trên các bài vị trong từ đường, để họ không thể đầu thai chuyển thế!
Cảm giác của tôi lúc này không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa, nếu như tất thảy là thật, thì từ đường này được xây dựng không phải với mục đích cúng bái mà là để giam hãm tổ tiên sao? Những dãy linh vị dày đặc kia ít nhất cũng phải đến vài trăm người, việc này thực sự khiến người ta phải rợn tóc gáy, chẳng lẽ người xây từ đường không phải hậu duệ của nhà họ Vạn? Nhưng nếu không phải con cháu thì tại sao kẻ đó lại biết thông tin về người nhà họ? Nếu muốn tìm hiểu thì phải ngược dòng thời gian về nhiều triều đại xa xưa, thêm chuyện người nhà họ Vạn chết vào cùng một ngày, không biết có liên hệ gì không? Rốt cuộc mục đích của kẻ đó là gì?
Tôi nhìn Tần Nhất Hằng, nhưng hắn im lặng, rõ ràng cũng chưa có lời giải đáp cho mọi chuyện.
Căn phòng tuy sáng nhưng tôi không khỏi thấy lạnh xương sống, bèn nhích đến gần Tần Nhất Hằng, định hỏi bước kế tiếp như thế nào, chúng tôi không phải sẽ mở những cái tủ quần áo này ra xem thật chứ. Nhung chưa kịp mở miệng, đột nhiên có tiếng gõ cửa, chúng tôi đứng phắt dậy, căng thẳng nhìn ra. Tiếng động nhẹ, nhưng trong hoàn cảnh này, dù hành động nhẹ cỡ nào cũng đều nghe rõ ràng.
Tần Nhất Hằng lập tức nhìn tôi, giơ tay ra hiệu giữ im lặng, sau khi áp tai vào cửa lắng nghe bèn quay lại nhìn tôi lắc lắc đầu. Vì hắn đã ra hiệu cho tôi không được lên tiếng nên tôi không dám tùy tiện cử động, cũng không hiểu ý, chỉ liên tục đánh mắt hỏi hắn, đang xảy ra chuyện gì.
Tần Nhất Hằng không trả lời, tiếp tục lắng nghe, chẳng ngờ tiếng gõ cửa biến mất. Nói thật, vốn dĩ tôi cũng không thấy sợ. Không biết trực giác này từ đâu đến nhưng tôi luôn cho rằng tiếng gõ cửa kia là của một người sống. Đến khi nó dừng lại, tôi lại nghĩ, không lẽ người đó chuẩn bị phá cửa xông vào? Nghĩ vậy tôi lùi lại hai bước, nhưng một lát sau cũng không thấy bên ngoài có thêm động tĩnh nào khác.
Tần Nhất Hằng cũng lộ vẻ kinh ngạc, đầu tiên hắn nhìn về đám ngũ cốc đã rắc bên cạnh cửa, thấy không có điều gì thay đổi mới đến trước mặt tôi thấp giọng nói, thứ bên ngoài không giống tà vật, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận là hơn, nói xong bảo tôi thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi.
Nói thu dọn đồ đạc, thực ra chỉ là đeo ba lô, buộc chặt dây giày. Lúc chúng tôi chuẩn bị xong, Tần Nhất Hằng thổi tắt nến, dặn dò, lát nữa khi ra ngoài phải đề phòng xung quanh có kẻ rình rập. Sau đó hắn đến bên cửa lắng nghe một lát, tiếp theo bật đèn pin, rọi về hướng cửa đi ra ngoài. Tôi theo sau hắn, vô thức ngó quanh. Hành lang vốn hẹp, e là muốn giấu một con chuột cũng khó khăn chứ đừng nói con người. Thấy xung quanh vắng lặng không một bóng người, trong lòng mới an tâm, hỏi Tần Nhất Hằng, kẻ ở ngoài gõ cửa là ý gì?
Tần Nhất Hằng cũng không hiểu, bảo việc này thật kì quái, cửa phòng không hề khóa, nếu có người muốn vào thì cứ đẩy cửa là được. Nghe hắn nói vậy, tôi thầm nhủ, gõ cửa chẳng phải là thừa thãi sao? Chẳng lẽ kẻ bên ngoài muốn nhắc nhở chúng tôi đã đến lúc đi ra? Đầu óc tôi vốn đang rối loạn, càng nghĩ càng mơ hồ, quyết định không nghĩ nữa, ra ngoài rồi tính tiếp.
Lại đi thêm một lúc, gần đến cuối hành lang, Tần Nhất Hằng chẳng hiểu vì sao đứng lại, cứ cầm đèn pin rọi về phía trước. Vì tôi đi ngay sau hắn, không biết hắn đã thấy gì nên tiến đến gần. Vừa nhìn, tôi thật sự kinh hãi, vì bên cạnh cánh cửa sắt có một người đang nằm, không biết còn sống hay đã chết. Tần Nhất Hằng cũng không manh động, cầm đèn pin chiếu một lúc, thấy có lẽ là một thi thể hắn mới cẩn thận bước tiếp.
Tôi cũng tò mò, muốn đến gần xem. Nhưng mới bước một bước, Tần Nhất Hằng đã xoay người lại bảo, đừng vội qua đó. Nói xong, không biết hắn lấy từ trong ba lô ra thứ gì, quơ quơ trước mặt người kia, rồi mới vẫy tay, bảo, đi qua đây đi.
Giọng hắn trầm xuống, tôi thầm hiểu có chuyện không hay, không ngờ khi đến gần thì đúng là chết người thật! Làm nghề này từ trong tiềm thức đã sớm không sợ hãi chuyện chết chóc rồi, ai dè lần này lại khác, bởi người chết chính là Viên Trận!
Tần Nhất Hằng rọi đèn pin lên mặt Viên Trận. Mặt gã hơi bẩn, nhưng vẻ mặt lại bình thản, không giống phải chết đau đớn. Tuy chúng tôi vẫn chưa đến mức quá thân thiết, nhưng đã hợp tác một thời gian dài, đột nhiên nhìn thấy thi thể của gã, tôi quả thật không đành lòng.
Tần Nhất Hằng ra chiều chán nản, nhất thời chúng tôi đều không nói lời nào. Sửng sốt một lát, hắn mới soi đèn pin chỉ cho tôi. Chiếc áo Viên Trận mặc là một nhãn hiệu áo gió nổi tiếng, vừa nhìn đã nhận ra; trên người hắn cũng không có vết thương, nhưng nhìn kĩ, tôi hoảng hốt, hai tay của Viên Trận đều đã bị chặt mất!
Tôi tức khắc nhìn Tần Nhất Hằng, tiếc rằng hắn ở trong tối nên tôi không thấy được vẻ mặt hắn, buột miệng hỏi, tay Viên Trận đâu? Câu này thực ra thừa thãi, vì Tần Nhất Hằng cũng không thể giải đáp. Mới đầu nhìn thấy thi thể Viên Trận, tôi vẫn đoán không chừng người gõ cửa lúc nãy chính là gã, rồi vì lý đo nào đó mà không mở cửa bước vào, đành theo lối cũ quay trở lại, cuối cùng xui xẻo ngã hoặc trúng độc chết tại đây. Nhưng hiện tại hai tay Viên Trận không còn, vậy lúc nãy gõ cửa là một kẻ khác? Là đồng bọn hay là kẻ đã giết Viên Trận? Đầu tôi rối tung cả lên.
Tần Nhất Hằng im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài bảo tôi đi theo hắn, sau đó trèo qua cánh cổng sắt, nhưng không ra khỏi từ đường mà quay trở lại căn phòng có ba cửa sổ hình tròn. Hắn ngồi dựa vào tường, châm thuốc, rít một hơi rồi mới nói, bây giờ chúng ta ra ngoài e rằng gặp nguy hiểm, đành ở trong phòng này chờ trời sáng. Nơi đây đã xây ba cửa sổ để tiết sát khí nên an toàn hơn cả. Tôi ngồi theo, hỏi hắn bây giờ có biện pháp gì. Tần Nhất Hằng bèn hỏi lại, có phải cảm thấy tất cả rất mông lung không?
Tôi mắng, cậu hỏi thừa vậy? Hắn cười gượng, lại nói, thực ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, có điều, bây giờ tôi có thể cho anh biết tất cả phỏng đoán của tôi. Trước tiên, đúng là tôi đến đây để tìm “chỉ bộ”, nhưng “chỉ bộ” rốt cuộc là gì thì tôi cũng vừa mới hiểu rõ. Những tủ quần áo kia có lẽ là do những người này chuyển vào, nhưng mục đích là gì thì hiện tại tôi vẫn chua biết, chỉ biết ít nhất chúng không phải “chỉ bộ”, vì “chỉ bộ” không phải vật, mà là một con người!
Tần Nhất Hằng nói đến đây thì dừng, tim tôi suýt ngừng đập. Tôi cũng không phải hạng quá ngu ngốc, nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng đoán ra bảy tám phần, không ngờ Viên Trận chính là “chỉ bộ”? Mẹ kiếp, không đùa đấy chứ? “Chỉ bộ” thành tinh à?
Tần Nhất Hằng ừ một tiếng, tiếp tục nói, trước đây kẻ bí ẩn đã nhắn tin nhắc nhở chúng ta, chẳng qua cả hai không ai nghĩ theo hướng này, về sau trên người Viên Trận vẫn luôn có thứ đó bám vào, xem ra gã đã đến những nơi có âm khí nặng để ăn chơi rồi chẳng may mang nó về.
Tôi cúi đầu suy nghĩ. Chuyện này thật khó tin, nhưng gặp phải bao nhiêu tình huống kì dị, thế giới quan ban đầu của tôi thay đổi từ lâu rồi. Nếu một người có thể biến thành oan hồn, sao lại không thể biến thành “chỉ bộ”? Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp Tần Nhất Hằng đang nhìn mình, tôi gật đầu, giục hắn nói tiếp.
Tần Nhất Hằng hiểu ý, tiếp tục câu chuyện: Chúng ta điều biết có nhiều thầy tướng số xem chỉ tay và tướng mạo có thể suy luận được vận mệnh của một người, nhưng đều chỉ là xem đại khái, vì những đường chỉ tay có thể thay đổi, không cố định. Thực ra chỉ tay bao hàm nhiều thông tin hơn chúng ta tưởng tượng. Tôi không biết chỉ tay của Viên Trận đã bị thay đổi bằng phương pháp hiện đại nào chưa, nhưng hiện tại xem ra, “chỉ bộ” đang nằm trong hai lòng bàn tay gã. Phần “chỉ bộ” này hẳn không rõ ràng, phải dùng cách thức đặc biệt mới tìm được phương vị cơ bản, dù là cao nhân e rằng cũng khó lòng tìm được tất cả các ngôi nhà được ghi chép trên đó. Không biết ai chỉ vẽ để Viên Trận lần theo các phương vị này tìm được những ngôi nhà đặc biệt, nhưng bản thân gã lại không có bản lĩnh trừ tà, nên mới tìm chúng ta. Trùng hợp là việc mua bán của chúng ta có thể để gã lợi dụng, gã bèn giới thiệu những ngôi nhà ma trong “chỉ bộ” cho chúng ta.
Đoạn này Tần Nhất Hằng nói chậm, tôi nghe được tiếng tim mình đập mỗi lúc một nhanh. Chẳng lẽ ý hắn là chỉ tay của Viên Trận chính là một tấm bản đồ? Là tự nhiên mà có hay do sau này biến đổi mà thành? Tôi định hỏi, nhưng sợ gián đoạn luồng suy nghĩ của hắn, đành nín thinh tiếp tục lắng nghe. Bọn họ chắc chắn không chỉ dừng lại ở một mình Viên Trận, rốt cuộc bọn họ muốn tìm ngôi nhà như thế nào? Có tác dụng gì? Tại sao nhất định phải tìm nó? Những câu hỏi này tôi đều không có đáp án. Tuy vậy, tôi có thể khẳng định, căn “cửu tử trấn long” lần trước chính là một trong số đó. Từ đường Vạn gia lớn như vậy, dù bên trong không hề ghi chép về tổ tông nhưng xem phong thủy của nó thì có khả năng được truyền lại từ đời cụ tổ. Nói vậy, e rằng trong “chỉ bộ” không chỉ có những ngôi nhà mà Vạn Cẩm Vinh đã xây dựng mà còn phần của tổ tiên để lại nữa.
Chắc Tần Nhất Hằng sợ tôi nghe không hiểu nên nói mỗi lúc một chậm. Nhưng, dù hắn nói chậm đến đâu, tôi vẫn thấy mụ mẫm, đầu óc rối tung đến mức không biết phải hỏi từ đâu. Hình như hắn đang chờ tôi hỏi, dừng một lát mới nói: Hơn nữa còn có một suy đoán khó tin hơn, mấy cái tủ quần áo chính là tụ trạch, được chôn dưới nền nhà này!
Nói xong, Tần Nhất Hằng châm thuốc hút, có lẽ là để cho tôi có thời gian tiêu hóa thông tin. Cả hai đều im lặng. Tôi tập trung nghiền ngẫm, cố gắng nắm bắt ý hắn. Tuy vậy, nỗi băn khoăn vẫn còn nhiều, càng nghĩ càng rối, tôi định đứng lên đi lại vài vòng cho đầu óc tỉnh táo. Bỗng sực nhớ tới Tần Nhất Hằng từng nói trên tường phòng này có gì đó. Tôi soi đèn pin lên, quả nhiên có kẻ đã để lại mấy dãy số viết bằng bút dạ. Tôi là người chẳng có thiên phú gì về số học, nhìn mấy lần cũng không thấy chúng có quy luật gì đặc biệt, càng không giống phép toán. Tôi lẩm nhẩm, lại cúi đầu suy nghĩ, cảm giác những con số này thực sự có vấn đề.
Tôi hỏi Tần Nhất Hằng thấy thế nào. Hắn đứng lên lại gần xem, nói những con số này ban nãy hắn chỉ kịp vội vàng ghi lại, cũng chưa có thời gian để suy ngẫm ý nghĩa, xem ra là của kẻ đã vào đây trước chúng tôi lưu lại. Hắn không có manh mối, tôi lại càng không, đành ngồi xuống yên phận đợi trời sáng.
Tôi thoáng nhìn ra ngoài, đã hơn 4 giờ sáng rồi, chẳng còn bao lâu nữa mặt trời sẽ ló dạng. Chịu đựng đến tận lúc này, quả thật cũng hơi mỏi mệt. Vừa ngồi xuống tôi đã muốn gục, thế nhưng trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, dường như tôi đã hiểu những con số trên tường. Nghĩ thế, tinh thần tôi thoáng chốc tỉnh táo, những con số trên tường đó căn bản không phải công thức tính toán, mà là thời gian.
Tôi đứng lên xem xét kĩ từng con số, càng xem lại càng cảm thấy suy đoán của mình chính xác. Mặc dù không phải tất cả các con số đều trùng khớp, nhưng một phần trong dãy số đó chắc chắn biểu thị thời gian. Trong sinh hoạt hằng ngày khi chúng ta ghi chép thời gian thường sẽ dùng dấu hai chấm giữa giờ và phút, mà những chữ số viết trên tường một là tương đối gọn gàng; hai là không dùng dấu hai chấm nên thoạt nhìn khó liên tưởng đến thời gian.
Tôi lập tức nói cho Tần Nhất Hằng biết suy luận này, hắn gật đầu tán thành.
Hiện tại, những con số trên tường đã lộ ra chút manh mối, tuy vậy tôi cũng chỉ đoán ra được một phần, tức là chỉ có vài con số biểu thị thời gian, những con số còn lại vẫn khiến người ta không sao tỏ tường. Tình huống hiện tại là vậy, tôi cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa, bèn lấy điện thoại từ ba lô ra, định lưu lại dãy số rồi tiếp tục ngồi đợi. Vừa mới lưu được một nửa, chợt nghe Tần Nhất Hằng từ phía sau kêu lên một tiếng, tôi quay lại đã thấy hắn đang soi đèn vào góc tường, dường như đã phát hiện ra thứ gì đó. Đầu óc tôi chợt choáng váng, sực nhớ tới bên ngoài cửa sổ có người, mải suy nghĩ chẳng ngờ lại quên mất chuyện hệ trọng đó. Tôi nhanh chóng chiếu đèn ra bên ngoài ba cái cửa sổ, đều tối đen như mực, không một bóng người, nhìn kĩ mới phát hiện Tần Nhất Hằng vẫn rọi một vật trong góc tường.
Gian phòng này không quá lớn, nhưng thoạt tiên mới nhìn tôi cũng không thể thấy rõ ngay được. Lúc trước vào đây xem xét căn phòng, tôi đã kiểm tra kĩ, bốn bề trống trơn. Chẳng lẽ sau khi chúng tôi đi ra thì lại có người vào? Là Viên Trận ư?
Tôi bèn hỏi Tần Nhất Hằng, hắn không trả lời, chỉ thận trọng tiến về phía vật kia. Tôi cầm đèn pin theo sau. Đi được hai ba bước tôi mới nhận ra món đồ nằm ở góc tường nhìn giống cái đỉnh, tuy không lớn lắm nhưng giống với cái chúng tôi đã tìm được trên sân thượng nhà trưởng thôn Tân trước.
Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, làm thế nào mà nó chạy được đến đây vậy? Hắn quay lại liếc tôi, lắc đầu, rồi tiến tới gần hơn để quan sát cho kĩ. Đột nhiên hắn hét lớn: Khốn kiếp, là “cừu thù”!
Tiếng kêu của hắn làm tôi giật mình, tuy không hiểu biết nhiều về huyền học, nhưng là chiến hữu đã lâu, mưa dầm thấm đất cũng được ít nhiều, “cừu thù” này trước kia Tần Nhất Hằng đã nói cho tôi biết, nên vừa nghe nhắc, da đầu tôi lập tức tê rần.
“Cừu thù” là tên gọi chung của những thứ “hại người”. Trong đời sống hắng ngày chúng ta vẫn thường nhầm lẫn giữa “hại” và “khắc”, nhưng nếu tỉ mỉ phân tích về mặt ý nghĩa mà nói thì đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đơn giản, “hại” xuất phát từ những thứ bên ngoài, ví dụ như tướng mạo con người. Còn “khắc” là từ nội tại, chính là bát tự, những tương khắc trong mệnh lý ngũ hành. Trong những thứ có thể hại người, nổi tiếng nhất là loài ngựa Đích Lô thời Tam Quốc [33] . “Hại” ở đây không giới hạn ở động vật, thậm chí cũng không giới hạn ở sinh vật, cây cối, con người, mà tất cả những thứ cử động được kì thực đều có thể mang đến tai họa. Ngày nay vẫn còn nhiều vùng cho rằng đứa trẻ nào hay khóc cũng chính là tai họa. Lãnh thổ rộng lớn, phong tục từng vùng khác biệt, cho nên, lý giải về nhũng yếu tố có hại đối với con người cũng không thống nhất. Ví như nhiều nơi có tục cho rằng chó nuôi trong nhà nếu toàn thân một màu mà bốn chân lại màu trắng thì chắc chắn có hại cho gia chủ. Chó con mới sinh ra đã như vậy sẽ lập tức bị chặt đứt bốn chân đem chôn ở bốn góc nhà để hóa giải. Mèo nhà toàn thân một màu mà chót đuôi màu trắng cũng làm hại đến gia chủ, biện pháp hóa giải tương tự trường hợp của chó. Những thứ bị chặt ra như chân chó hay đuôi mèo đó được gọi là “cừu thù”.
Tần Nhất Hằng điểm qua rất nhiều loại “cừu thù”, tôi chỉ còn nhớ lõm bõm. Nay nghe hắn nói vậy tôi vội vàng chạy qua xem, trong chiếc đỉnh có đựng thứ gì đó, khá là nhiều, nhưng thoạt nhìn thì không nhận ra được chúng là gì. Tôi bèn hỏi Tần Nhất Hằng, đúng là “cừu thù” không? Sao lại kì quái thế này? Tần Nhất Hằng nói, đây đều là móng tay, được rút từ ngón tay người ra đấy. Tôi phát run, cái đỉnh tuy không lớn lắm nhưng móng tay thì có to gì cho cam, đầy ắp thế này chẳng phải rất nhiều sao? Ở đâu ra nhiều móng tay như thế chứ?
Tần Nhất Hằng nói đây đều là móng tay người chết, nếu quen biết với nhân viên làm công tác hỏa táng thì cũng dễ dàng thu thập được. Lúc này, vấn đề lớn nhất là, cái đỉnh tại sao lại xuất hiện ở đây? Dứt lời, hắn bèn ngồi xổm xuống kiểm tra, lát sau ngẩng đầu báo cho tôi hay, đây chính là cái đỉnh chúng ta tìm thấy ở nhà ông trưởng thôn đó, không sai được.
Tần Nhất Hằng đứng lên, dùng đèn pin quét qua toàn bộ căn phòng, tiếp tục nói, móng tay người chết nhìn chung cũng là một loại “cừu thù”, để ở trong nhà có thể mời gọi tai họa. Nơi này tích trữ cả một đống, hiện tại chưa xảy ra chuyện gì đặc biệt nhung cũng khó mà nấn ná lâu được, chúng ta phải sớm thoát khỏi đây. Tôi nghe mà lấy làm mừng, căng thẳng quá rồi, bây giờ tôi chỉ muốn rút lui, tìm nơi nào yên ổn đánh một giấc.
Tôi bèn chạy đến góc tường lấy ba lô, vừa quàng lên vai liền nghe thấy bên ngoài loáng thoáng tiếng xích sắt vọng tới. Tôi lập tức nhìn sang Tần Nhất Hằng, hắn cau mày, hiển nhiên hắn cũng đã nghe thấy. Tôi thì thào hỏi, chẳng lẽ có kẻ nào mở cửa sắt vào đây? Nhưng hắn lắc đầu, sau đó vẻ mặt thay đổi, vội vàng hét lên, đó là tiếng móc xích xâu qua xương quai xanh của các tù nhân cõi âm đấy! Mau đặt ba lô xuống, đứng lên đấy, tuyệt đối không được chạm chân xuống đất, nếu không chúng ta nhất định phải chết!
Tôi chưa kịp phản ứng đã bị hắn phun ngay một búng máu vào mặt. Tôi vốn đã luống cuống tay chân rồi, giờ bị phun máu lại càng bấn loạn. Xem chừng Tần Nhất Hằng cũng quá hốt hoảng, không điều chỉnh được nặng nhẹ, lúc cắn đầu lưỡi dùng sức quá mạnh, máu đang chảy ướt cả cằm! Tôi thầm hiểu tình hình gay go, ngay cả hắn cũng đã tự hại mình rồi! Liền cuống cuồng đứng lên chiếc ba lô.
Ba lô của chúng tôi là hàng hiệu cao cấp, chất lượng đảm bảo, chỉ là bên trong không nhét đồ nên đứng lên trên tuy không chạm đất nhưng cũng chỉ cách hai ba lớp vải mà thôi. Tôi càng thêm mất bình tĩnh, Tần Nhất Hằng thì vẫn rối rít tìm kiếm gì đó trong ba lô. Không khí bị đè nén đến khó thở, bởi tiếng xích sắt kia càng lúc càng gần!
Tôi sợ Tần Nhất Hằng không nghe được âm thanh đó, bèn hét lên, chẳng thèm kiêng kị gì nữa, Tần Nhất Hằng! Cậu đang tìm cái quái gì đó hả? Thế nhưng hắn không quay đầu lại, động tác tìm kiếm lại càng nhanh hơn, đồ đạc ném lung tung ra đất. Hơn mười giây trôi qua - mười giây này thực sự dài dằng dặc - hắn xoay người, tôi mới nhìn rõ thứ hắn cầm trong tay là một vòng pháo, hắn hét lên với tôi, bật lửa!
Tôi mò mẫm trong túi, không hiểu sao trong tình huống thế này người ta lại càng cuống đến mức tay run lẩy bẩy, tìm cả buổi cũng chưa thấy. Tần Nhất Hằng chợt tức giận, gần như gầm lên, sao ba lô của anh lại mỏng thế kia? Không phải tôi đã bảo anh đứng cao lên hay sao?
Tôi đáp, ba lô này có đựng gì đâu, cậu bắt tôi đứng làm sao?
Trong lúc cãi lộn, tôi đã tìm thấy cái bật lửa, vội ném sang, Tần Nhất Hằng đón lấy rồi bảo tôi nhảy lên lưng hắn, nhất định không được để hai chân chạm đất. Tôi đành sấp ngửa nhảy đến phía sau gần. Hắn gồng sức cõng tôi lên.
Tần Nhất Hằng không khỏe lắm, tôi cũng chẳng phải người gầy gò gì cho cam, hắn cõng tôi một chốc một lát thì được chứ phải cõng lâu thì sẽ vất vả. Tôi không biết mất bao nhiêu thời gian mới giải quyết xong đám tù nhân cõi âm kia, dù sao dựa theo tình trạng trước mắt, ắt là phải hao tổn sức lực lắm.
Tần Nhất Hằng dặn tôi: Phải nhắm chặt mắt lại, lát nữa chẳng may có quỷ dạ xoa áp giải tù nhân, ai nhìn thấy chắc chắn toi mạng! Hẳn là lũ “cừu thù” kia đã gọi chúng tới, có kẻ muốn giết chúng ta!
Nói xong hắn dò dẫm bước tới góc tường, tôi nhắm mắt nên không nhìn thấy gì, nhưng trực giác mách bảo, thứ đó đã vào đến phòng này rồi! Áp lực quá nặng nề, tôi sợ bủn rủn cả người. Nhưng tôi nhớ ra hắn bảo tôi nhấc hai chân lên, nhắm mắt lại, thế còn hắn thì sao? Bà mẹ nó, ý hắn không phải là chuẩn bị liều mạng với đối phương đấy chứ?
Tôi liền hỏi Tần Nhất Hằng, tiếp theo làm gì đây? Hắn không đáp. Trong nháy mắt cả căn phòng bỗng lạnh ngắt, cảm giác này dường như không phải bắt nguồn từ làn da, mà là luồng khí lạnh bất ngờ bốc lên từ đáy lòng. Tôi đang định nói tiếp, thì mông đột ngột va vào tường đau điếng. Tần Nhất Hằng bảo, duỗi thẳng hai chân, tôi sẽ đẩy anh qua cửa sổ tiết sát, sau đó tôi thò tay ra, anh gắng sức kéo tôi theo nhé.
Duỗi hai chân, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Tôi gắng hết sức, cố vận lực ở eo để duỗi thẳng hai chân, rồi giơ chân lần tìm cửa sổ. Tôi cử động khiến cho thân thế Tần Nhất Hằng cũng lay chuyển theo, thậm chí lảo đảo. Thấy thế tôi càng hoảng sợ, chật vật mất nửa phút mới tìm thấy phần cửa. Tôi báo cho Tần Nhất Hằng biết, hắn bèn dồn lực về phía sau, đẩy tôi sát vào khuôn cửa.
May mà cửa sổ cũng không quá nhỏ, lúc chui ra cũng thuận lợi. Đến khi cả người chạm được phần đất phía ngoài, toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết là do sợ hay do dùng sức nhiều nũa. Nhưng tôi cũng chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, vội vàng giơ tay định kéo Tần Nhất Hằng theo, hắn lại không đưa tay ra như đã hẹn.
Tôi thầm nghĩ, cậu đừng có gặp chuyện gì không may nhé, nếu cậu chết trong đó chỉ sợ đời này tôi sẽ không thoát khỏi mặc cảm tội lỗi. Nghĩ vậy tôi bèn hấp tấp hét vào trong, mau ra đây! Hắn đáp ừ, nhưng vẫn chẳng thấy tay đâu, chỉ nghe tiếng bước chân hỗn loạn, không biết còn đang bận rộn chuyện gì. Lòng tôi nóng như lửa đốt, lại chẳng thể trợ giúp gì được. Cảm giác bất lực này quả là khó chịu. Tôi định ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong, nhưng lại sợ nhìn thấy thứ gì khủng khiếp.
Cứ thế một lúc lâu tôi mới nghe thấy tiếng Tần Nhất Hằng gọi, sau đó bắt được tay hắn thò tay, tiếp theo là tiếng pháo nổ đì đùng không ngớt trong phòng. Tôi vội vàng kéo hắn ra, hắn vừa đứng vững đã xoay người nhổ một búng máu vào bên trong, đoạn chẳng thèm nghỉ ngơi, kêu tôi chạy cùng hắn. Chúng tôi cắm đầu cắm cổ chạy thẳng, xa đến đâu cũng chẳng nhớ nổi, may là trên đường không có cái hố nào, cũng không bị trẹo chân, chạy mãi cho tới khi ban mai ngày mới chiếu rạng Tần Nhất Hằng mới phất tay bảo ngừng, chúng tôi nằm vật ra đất thở hổn hển. Tôi hỏi Tần Nhất Hằng vừa rồi làm gì ở trong đó, làm ông đây sốt ruột muốn chết.
Hắn thở hổn hết một lúc mới đáp, vốn muốn lao ra ngay nhưng trong ba lô có bản ghi chép dãy số trên tường, hắn nhất định phải mang ra. Nói đoạn, hắn nhổ ra mấy ngụm nước bọt lẫn máu, nói cho tôi biết, cũng may đã là gần sáng, chứ không thì chúng ta lành ít dữ nhiều. Xong xuôi, hắn giơ tay ra cho tôi nhìn, lúc này tôi mới phát hiện tay hắn đã bị nổ be bét thảm thương, ắt hắn ban nãy một mực cầm pháo không buông rồi.