← Quay lại trang sách

Chương 2 Viên Trận khác

Nghĩ lên nghĩ xuống mãi, đầu óc tôi cũng đờ đẫn ra rồi chìm vào giấc ngủ. Tỉnh lại đã là buổi chiều, sau khi ăn tạm đồ ăn Tần Nhất Hằng mua bên ngoài về, tôi định ngồi xuống bàn bạc với hắn xem tiếp theo nên đi đâu. Ai ngờ tôi chưa kịp nói, hắn đã giành nói trước. Nhân lúc tôi ngủ, hắn ra ngoài thám thính, thu được một thông tin đáng kinh ngạc. Nhà đầu tư bất động sản của khu đô thị mà chúng tôi tới đêm qua không ngờ cũng tên là Viên Trận.

Tôi cả kinh, điều này chẳng phải quá trùng hợp ử? Tần Nhất Hằng gật đầu nói, lúc đó hắn cũng vô cùng sửng sốt, hỏi han kĩ hơn mới hay, tên của Viên Trận này không những đồng âm mà chữ viết cũng trùng với tên Viên Trận kia. Điểm khác biệt duy nhất là tuổi tác hai người cách nhau rất xa, có thể loại trừ khả năng họ là một. Nói rồi, Tần Nhất Hằng đưa điện thoại cho tôi xem ảnh đương sự hắn mới tải trên mạng về, hình như được chụp trong một bữa tiệc hay hội nghị nào đó.

Viên Trận này bề ngoài rất trí thức, vận Âu phục thẳng thớm, không hề có vẻ con buôn hay bụng bia sa đọa, mà giống một thương nhân nho nhã từ nước ngoài trở về. Trong lúc tôi xem ảnh, Tần Nhất Hằng bắt đầu nói qua vài điểm cơ bản. Thông tin thu lượm được rất hẻo, hắn nghe ngóng nữa ngày chỉ biết ông ta đã hơn năm mươi tuổi, không phải người trong vùng. Cũng là chuyện bình thường thôi, giới nhà giàu thời nay thường lo lắng bất an, đa phần đều bảo mật thông tin cá nhân.

Nghe hắn nói vậy, tôi nhìn kĩ lại, thử so sánh người này với kẻ bò ra từ quan tài đêm qua. Tiếc là đêm qua tôi nhìn không rõ, nếu chỉ xét dáng người thì cả hai đều có vóc dáng phổ thông, không có đặc trưng nào để so sánh.

Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, Viên Trận này phải chăng là người đêm qua? Hắn nghĩ một lát rồi lắc đầu, có lẽ ông ta liên quan đến đám người ấy, nhưng có đích thân tham gia hay không thì chúng ta không tài nào điều tra được. Tuy nhiên, tôi đã tìm ra hướng rồi, lát nữa chúng ta tới thẳng trụ sở chính của công ty bất động sản đó xem xem, chưa biết chừng lại phát hiện manh mối.

Việc này không nên chậm trễ, tôi lập tức đi rửa qua mặt mũi, nghe Tần Nhất Hằng nhắc phải tĩnh mục, tôi lại tiện tay đeo thêm cặp kính râm rồi cùng hắn xuất phát.

Trụ sở của công ty bất động sản nằm ở trung tâm thành phố, thuộc khu vực thương mại sầm uất. Giữa nơi tấc đất tấc vàng mà xây được một tòa nhà cao ba mươi mấy tầng, đủ thấy tài lực khá hùng hậu. Bề ngoài tòa nhà rất đẹp, trên nóc còn có mấy chữ bảng hiệu mạ vàng ghi “Bất động sản Hoành Đạt”, đi cách vài con phố đã thấy rõ. Thế nhưng, không biết do thiết kế của tòa nhà hay vì trời hôm nay nhiều mây mà nhìn từ xa lại có cảm giác ngột ngạt khó tả.

Tòa nhà tên là cao ốc Hoành Đạt, nhưng kì thực khu văn phòng của tập đoàn Hoành Đạt chỉ nằm từ tầng 26 tới tầng 32, các tầng khác đều cho người ngoài thuê. Bước vào thang máy, Tần Nhất Hằng nhắc, lát nữa anh đừng có lỡ miệng đấy, sau đó lại nhỏ giọng dặn rằng hắn đã hẹn rồi. Để trà trộn, Tần Nhất Hằng đã nói trước với lễ tân của Hoành Đạt rằng chúng tôi đến từ một doanh nghiệp nhà nước, muốn bàn chuyện thu mua phòng ốc số lượng lớn. Nói đoạn, hắn móc từ trong cặp một xấp danh thiếp đưa cho tôi.

Danh thiếp viết tôi là trưởng phòng của một doanh nghiệp nhà nước nào đó, quá đáng nhất là trên đó đề tên Giang Nhị Hằng! Tôi vừa xem đã nổi giận, có điều lúc này phải lấy đại cục làm trọng. Tập đoàn Hoành Đạt có vẻ rất coi trọng chuyến thăm của chúng tôi nên sắp xếp riêng một quản lý nhỏ ra tiếp đón. Chúng tôi trao đổi vài câu ở phòng tiếp khách. Không rõ có phải Tần Nhất Hằng đã học thuộc lời thoại hay không mà hắn cứ thao thao bất tuyệt lừa người quản lý. Cuối cùng, người này trả lời chúng tôi rằng muốn xin chỉ thị cấp trên, sau đó rời đi.

Nhân lúc ấy, tôi và Tần Nhất Hằng giả bộ tìm nhà vệ sinh để dạo một vòng văn phòng. Bố cục và trang trí không có gì đặc biệt, cũng giống những công ty bình thường thôi. Tần Nhất Hằng quan sát một hồi, xem ra chưa phát hiện được gì mới. Cuối cùng tự thấy không nên lộ liễu quá, chúng tôi đành quay trở lại phòng khách để trao đổi ý kiến.

Vào phòng, cả hai châm thuốc rồi Tần Nhất Hằng nói, công ty này quả thật có điểm kì lạ. Ban nãy khi chúng ta đi khảo sát một vòng, tôi đặc biệt lưu ý đến cách bố trí phong thủy, họ chỉ bày một bể cá trống không, bên trong không hề có nước. Ngày nay, càng là ông chủ có tiền thì lại càng tin vào phong thủy, nhiều doanh nghiệp còn phải mời chuyên viên chăm sóc từng con cá phong thủy, chỉ lo chúng có vấn đề, phá vỡ lộc làm ăn, vậy mà công ty này lại bày một bể cá không. Nếu lão Viên Trận ở đây không tin phong thủy thì cần gì phải tậu bể cá, cứ đặt một chậu hoa trông còn dễ chịu hơn.

Nghe Tần Nhất Hằng phân tích, tôi ngờ vực hỏi, hay đây cũng là một dạng thế cục? Hắn vui vẻ nói, nếu đây là thế cục, hẳn nó có tác dụng phân tán tài lộc. Tuy cá phong thủy phải hợp với ngũ hành, thậm chí cả bát tự của chủ mới phát huy tác dụng tốt nhất, cũng không phải mọi người đều hợp nuôi, nhưng theo thuyết ngũ hành, kim sẽ sinh thủy, bể cá không này đặt vào vị trí phong thủy quan trọng như vậy, xem như rút hết thủy để tích tụ kim rồi, chẳng phải là không muốn kiếm tiền nữa sao?

Lẽ nào ông chủ Viên Trận này định làm mình phá sản? Hay nhiều tiền quá chán rồi? Ăn no rỗi việc à? Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ tay Viên Trận này cố tình muốn mình phá sản để tránh khỏi tai họa gì đây.

Tôi chưa kip hỏi Tần Nhất Hằng thì viên quản lý đã quay lại, cho biết cấp trên của ông ta muốn chúng tôi lên tầng trên bàn bạc chi tiết hơn, sau đó đưa chúng tôi lên tầng 32.

Cửa thang máy mở ra, tôi vô cùng sửng sốt. Đối diện thang máy là một pho tượng Quan Công cao hơn hai mét, xem chất liệu có vẻ là đồng, giá trị hẳn không nhỏ. Quan Công đứng thẳng, tay cầm đao, vô cùng uy nghiêm. Tượng Quan Công là tượng thần tài võ, thường gặp ở nhiều nơi, không chỉ xuất hiện trong các phim điện ảnh Hồng Kông mà còn được bày nhan nhản ở quán ăn lớn nhỏ trên đường phố, vừa trấn trạch lại vừa chiêu tài. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một pho tượng Quan Công lớn thế này. Lúc đi qua, tôi cố ước lượng, nó cao hơn tôi năm, sáu cái đầu, chắc phải tầm hơn ba mét.

Thấy pho tượng Quan Công, Tần Nhất Hằng cũng sửng sốt nhưng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn chăm chú. Đang có người ngoài nên tôi không tiện hỏi hắn, đành theo viên quản lý kia vào một phòng họp nhỏ.

Lần này, người đón tiếp chúng tôi có chức vụ cao hơn, là một thanh tra của tập đoàn Hoành Đạt. Tần Nhất Hằng lại chém gió với ông ta, đối phương cũng cảm thấy vụ làm ăn này tương đối khả thi, chỉ thiếu nước kí hợp đồng ngay lập tức. Cũng may Tần Nhất Hằng vẫn có chừng mực, không tiếp tục lừa dối họ nữa, chỉ nói chúng tôi là lính tiên phong, còn phải lắng nghe chỉ đạo của cấp trên rồi tìm cớ rút lui.

Lúc ra ngoài, đi ngang qua pho tượng Quan Công, Tần Nhất Hằng còn cố ý dừng lại, dạo quanh nó một vòng. Thấy xung quanh không có ai, tôi cũng tranh thủ tới gần ngắm nghía. Pho tượng này sống động như người thật, nhiều chi tiết được chạm trổ kĩ lưỡng. Nhưng xem chừng Tần Nhất Hằng không hề tỏ ý tán thưởng nên tôi đành hạ giọng hỏi xem hắn có phát hiện được gì không.

Tần Nhất Hằng quay ra, hạ giọng đáp gọn lỏn, đao!

Nghe hắn nói, tôi lập tức đưa mắt nhìn sang thanh đao trên tay Quan Công. Đao không đúc liền một khối với pho tượng, có vẻ sau khi hoàn thành tượng mới được cắm vào. Ngoài ra, tôi cũng chưa tìm thấy chỗ nào lạ.

Tôi bèn hỏi lại hắn, đao làm sao cơ?

Tần Nhất Hằng lắc đầu, ra hiệu bảo tôi chớ lên tiếng, đợi lát nữa ra ngoài sẽ nói, đoạn dẫn tôi vào thang máy.

Cái tật úp úp mở mở của hắn thực sự khiến người khác tò mò muốn chết, đợi mãi mới xuống được dưới lầu, tôi bèn hỏi hắn thanh đao kia rốt cuộc làm sao?

Lúc này, hắn mới giải thích, có rất nhiều thuyết về thanh đao trong tay Quan Công. Tượng Quan Công đứng, dựng mũi đao hướng lên trời, có tác dụng trừ tà, thường được đặt giữa nhà trấn trạch. Cũng là tượng đứng nhưng vung đao chém xuống thì dùng để xua đuổi ma quỷ, như tượng Chung Quỳ. Còn loại tượng Quan Công chiêu tài thường hướng mũi đao xuống đất và giấu đao ra sau lưng do sợ sát khí của nó sẽ triệt mất tài lộ. Ngoài ra, rất nhiều tượng Quan Công bày trong miếu thờ đều là tượng đứng, bên cạnh còn dựng tượng Chu Thương cầm đao, gọi là tượng cầu khẩn, ngụ ý phổ độ chúng sinh.

Tượng Quan Công của công ty này chính là loại đầu tiên, dùng để trấn trạch. Nhưng điều kì lạ là mũi đao vốn nên nhằm hướng chính diện hoặc chếch ra trước, song ở đây lại cố ý xoay về phía sau. Xem qua thì không có gì thay đổi, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy mũi dao hướng về phía sau, sống đao hướng về phía trước, chưa bàn đến việc làm mất tác dụng trấn trạch, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy gai mắt. Lúc nãy, tôi xem xét rất kĩ, từ bụi bặm bám trên tượng có thể thấy thanh đao này được đặt vào một thời gian rồi. Nếu không phải cố tình, lẽ ra người ta đã sớm phát hiện và điều chỉnh lại, không thể để vậy đến bây giờ được.

Nghe tới đây, tôi cũng hiểu được vài phần, đột nhiên nảy ra một ý. Lần trước khi gặp kẻ giả mạo Lưu thọt tại nhà gã, pho tượng Phật ở đó cũng quay mặt vào tường, chẳng lẽ tượng Quan Công này lại liên quan đến tên mạo danh kia? Chưa biết chừng gã là người do tên Viên Trận này phái đi cũng nên.

Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, hắn cúi đầu ngẫm ngợi một lát rồi nói, bây giờ vẫn chưa thể xác định có liên quan gì không, nhưng mục đích của pho tượng này rất rõ ràng, chỉ e ngay bể cá trống không ở tầng dưới cũng đều do tên Viên Trận này cố tình sắp xếp. Có lẽ hắn muốn phá vỡ phong thủy của cả tòa nhà hoặc tạo ra một thế cục nào đó, chưa biết chừng còn muốn chuyển thứ gì giống như pho tượng trong từ đường kia vào vậy.

Câu cuối của Tần Nhất Hằng khiến tôi nơm nớp không yên. Bí ẩn càng ngày càng lớn, cứ thế này sớm muộn gì tôi cũng phát điên.

Hiện tại, nếu muốn tiếp tục điều tra thì chỉ có thể tìm hiểu từ tập đoàn bất động sản Hoành Đạt. Một tập đoàn lớn như vậy ắt có nhiều sơ hở để lợi dụng, nhưng phải hành động thế nào thì nhất thời chúng tôi chưa nghĩ ra. Một là sợ rút dây động rừng, hai là mấy hôm nay cũng mệt mỏi lắm rồi. Tôi bèn bàn với Tần Nhất Hằng là nên tạm ngừng để trở về nghỉ ngơi mấy ngày, ít nhất cũng nên làm rõ những manh mối trước mất rồi hẵng hành động tiếp, rìu mài chưa sắc chớ mang đi đốn củi.

Hắn không hề phản đối, thậm chí còn an ủi tôi vài câu, bây giờ chúng ta đã mò được một tảng đá lớn, chỉ cần tìm cơ hội xốc tảng đá lên xem bên dưới có cái gì thôi. Dù sao trong chốc lát tảng đá cũng chưa chạy đi đâu được, chúng ta trở về tổng kết lại tình hình một lượt rồi tính.

Tôi lập tức quay về khách sạn thu dọn hành lý, chuẩn bị cho chặng đường hôm sau.

Đêm ấy tôi ngủ không yên, sáng ra vật vờ trở dậy, lên máy bay, vòng vo mãi mới về đến nhà, mệt muốn xỉu. Mấy ngày tiếp theo đầu óc tôi cứ mụ mị, tự biết dựa vào chút tài vặt của mình thì không phân tích nổi, chi bằng cho Tần Nhất Hằng thêm không gian và thời gian riêng tư, để hắn suy nghĩ kĩ càng, còn mình thì thả lỏng tinh thần mà ngủ triền miên.

Mãi tới ngày thứ tư, Tần Nhất Hằng mới gọi điện sang. Tôi cứ ngỡ hắn đã tìm ra manh mối, nhưng hắn chỉ báo có một ngôi nhà tự tìm đến cửa, hỏi tôi có hứng thú đi xem không, nếu có thì tới nhà hắn rồi cùng đi.

Nghe tới cơ hội kiếm tiền, tôi vô cùng phấn chấn. Hai chúng tôi cũng lâu lắm rồi chưa mở hàng. Thế nhưng, khi nghĩ kĩ tôi lại hơi do dự. Không phải vì sợ thứ gì bên trong, bởi dù sao người đứng trước hứng đạn cũng là Tần Nhất Hằng, tôi chỉ đang cân nhắc rằng thời gian gần đây giá nhà đất vẫn tiếp tục tăng nhưng là tăng ảo, chủ yếu do cầu tăng cung giảm, nếu bây giờ mua nhà, rất có thể tương lai sẽ lỗ vốn. Vậy nên, tôi hỏi luôn về giá cả và áng chừng vị trí ngôi nhà qua điện thoại. Tần Nhất Hằng nói đây là một ngôi nhà mới xây, mô phỏng kiến trúc tứ hợp viện, có thể xem là một dạng biệt thự, nằm ở phía Đông Bắc một thành phố trực thuộc tỉnh, khu vực đó tuy hơi vắng vẻ nhưng môi trường xung quanh khá tốt nên không lo mai sau mất giá, hơn nữa, giá cả hiện tại cũng ở mức chấp nhận được, bên bán báo giá toàn bộ là 700 triệu tệ, đã bao gồm cả phí sang tên.

Nghe hắn nói khá thoải mái, có lẽ ngôi nhà không gặp vướng mắc gì lớn. Tôi cũng đã tra vị trí qua bản đồ trên mạng, thấy tiềm năng quả không nhỏ, nghe nói sắp xây đường tàu điện ngầm chạy qua nữa, bấy giờ giá trị sẽ tăng thêm. Càng nghĩ càng khấp khởi, giữa lúc tâm trạng đang xuống dốc, kiếm ít tiền vực dậy tinh thần cũng tốt. Tôi lập tức đồng ý, quơ theo vài bộ quần áo tới tìm hắn.

Ra khỏi cửa, tôi mới chợt nhớ ra. Theo phong cách của Tần Nhất Hằng, cái tủ quần áo và pho tượng kia hẳn vẫn lù lù ở nhà hắn. Không muốn nhìn thấy chúng cho thêm khó chịu, tôi gọi điện hẹn hắn ra quán cà phê.

Gặp nhau, Tần Nhất Hằng liền kể mọi chuyện về ngôi nhà nọ cho tôi nghe.

Nhà xây từ hai năm trước, kiểu tứ hợp viện. Giờ nhiều kẻ lắm tiền đã chán ngấy biệt thự nên muốn tận htrởng cảm giác sống trong nhà dân gian truyền thống. Ngôi nhà này nằm trong một khu xây dựng theo xu hướng đó. Giá mở bán khá cao, nhưng chẳng bao lâu người ta đã tranh mua hết sạch. Chỉ hiềm mua xong cũng không mấy ai ở, chỉ đến cuối tuần đám người giàu có mới lác đác về nghỉ đổi gió.

Năm ngoái, người ta tiến hành tu sửa đường ống dẫn nước của khu nhà, đội sửa chữa phải tới từng hộ để kiểm tra xem trong nhà có bị rò rỉ nước không. Có lẽ chủ của ngôi nhà chúng ta đang nói quá bận rộn nên đã rất lâu không tới đây. Lúc bên sửa đường ống liên hệ, ông ta cũng không về được, chỉ sai một nhân viên đến mở cửa hộ. Ai ngờ vừa mở cửa, tất cả mọi người đều phát khiếp vì cảnh tượng trước mặt.

Ngay chính giữa phòng khách có một cái xác, chắc đã chết lâu rồi. Do tứ hợp viện khá rộng, mỗi căn lại cách nhau tương đối xa nên không ai nhận ra mùi thi thể thối rữa. Kì lạ ở chỗ, người chết là một ông lão cao lớn thô kệch mặc trang phục nữ giới, lại còn trang điểm rất đậm. Thi thể có nhiều vết thương, đều do dùng mảnh kính cửa sổ rạch lên, khắp người đầm đìa máu. Tư thế chết của ông ta cũng rất kì lạ, hai tay ôm đầu gối, toàn thân co quắp. Trước khi chết ông ta đã lăn lộn khắp phòng, khiến máu dây be bét, trông rất đáng sợ.

Thấy có người chết, bên sửa chữa lập tức báo cảnh sát. Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện trên người ông ta không có giấy tờ tùy thân, hơn nữa cũng không nhận được tin báo mất tích với đặc điểm nhận dạng tương tự. Qua điều tra tại hiện trường, lại nhìn cách ăn vận kì quặc của ông ta, cảnh sát nhận định người chết là một kẻ có vấn đề thần kinh tới đây tự sát rồi khép lại vụ án.

Vì có người chết bất thường trong nhà, chủ nhà không dám quay lại ở. Hơn nữa, năm ngoái do cần vốn xoay vòng để kinh doanh nên ông ta đã bán nhà cho người khác với giá thấp. Ngôi nhà từng xảy ra chuyện, tuy không tính là chuyện chấn động nhưng một thời gian dài cũng được bàn ra tán vào từ đầu đường tới cuối ngõ. Vì vậy, nghe nói giá nhà lúc đó được áp xuống mức rất thấp, không rõ cụ thể là bao nhiêu nhưng có lẽ còn thấp hơn giá báo cho chúng tôi.

Sau khi thi thể được phát hiện cũng không nghe đồn về chuyện ma quỷ nào, nhưng đây vẫn được xem là một ngôi nhà ma chính cống.

Người mua lại ngôi nhà cũng nhầm mục đích đầu tư, nói trắng ra là cùng một loại người như hai chúng tôi. Ông ta cũng miễn cưỡng được xem như người trong nghề vì trước đây từng là chủ vòng, biết vài ngón nghề phong thủy, đã tự tìm cách quét dọn một lượt cả ngôi nhà. Quét dọn ở dây không chỉ là vệ sinh thông thường mà còn bao gồm cả quá trình di dời và tiễn đưa linh hồn ra khỏi nhà.

Sau khi thanh tẩy ngôi nhà, ông ta chuyển đến ở, định bụng sống khoảng dăm ba năm, đợi sự việc lắng xuống rồi mới đem bán, tranh thủ kiếm chút lời. Lúc đầu cũng khá yên ổn, chỉ có cánh cửa căn phòng nhỏ trong gian chính giữa là hơi khó mở. Tuy nhiên, chủ vòng này sống một mình, không sử dụng hết một chỗ ở lớn như vậy nên cũng chẳng thèm để tâm.

Nhưng thời gian gần đây, mỗi đêm đi ngủ, ông ta thường nghe thấy những âm thanh kì quái ngắt quãng, tuy không lớn nhưng nửa đêm lại rất vang. Ban đầu, ông ta cho rằng đó là tiếng chuột làm loạn trong nhà nên đã đặt thuốc chuột, nhưng không có tác dụng, trái lại âm thanh càng ngày càng lớn. Ông ta bắt đầu nghi ngờ, dành cả một đêm nằm canh xem tiếng động từ đâu ra.

Cuối cùng, ông ta tìm ra tiếng động bắt nguồn từ gian chính giữa, chính xác hơn là căn phòng có cánh cửa khó mở kia. Đêm đó, ông ta nghe thật kĩ mới nhận ra, tiếng động ấy giống như tiếng móng tay cào lên cửa.

Chủ vòng này có biết qua về phong thủy, đương nhiên cũng từng gặp những chuyện tương tự. Ông ta không hề sợ hãi, cho rằng có kẻ đột nhập, nên định kéo luôn cánh cửa ra, xem bên trong rốt cuộc là gì. Nhưng cánh cửa nặng như chì, ông ta phải dùng hết sức mới mở được, mở được rồi cũng chẳng thấy gì bên trong. Ông ta bước vào định xem kĩ thì bị một thứ ngáng chân ngã nhào, bò dậy quay đầu lại nhưng chỉ thấy mặt đất trống trơn.

Chủ vòng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ông ta là người trong nghề, thoạt nhìn đã biết có ma quỷ quấy phá. Đêm ấy ông ta không dám ngủ ở nhà, hôm sau lại mang vàng mã về cúng bái một phen, nhưng tới nửa đêm, tiếng cào cửa vẫn tiếp tục vang lên.

Tuy tiếng động không gây hại trực tiếp cho mạng người, nhưng chủ vòng biết rõ không nên sống tiếp ở đây nữa, chưa kể ngôi nhà có tì vết thì khó sinh lời, thậm chí còn lỗ thêm khoản thanh tẩy. Cuối cùng hết cách, biết tôi và Tần Nhất Hằng đang làm cùng nghề với mình, ông ta bèn liên lạc, muốn bán sang tay cho chúng tôi.

Theo lời Tần Nhất Hằng, chủ vòng này là con buôn hai mang. Thì ra bây giờ ngay cả ngành buôn nhà ma cũng có cạnh tranh rồi. Bỗng chốc, tôi lại càng áp lực. Chúng tôi đều là thương nhân, không thể buôn bán lỗ vốn. Chủ vòng nọ hiểu thuật phong thủy, nếu tì vết trong nhà dễ xử lý thì đã chẳng tìm chúng tôi. Nói cách khác, không phải ngôi nhà đó rất khó giải quyết sao?

Song Tần Nhất Hằng lại tỏ ra tự tin. Tôi bèn thổ lộ nỗi băn khoăn của mình, hỏi xem hắn nắm chắc được mấy phần. Hắn không trả lời thẳng mà chỉ bảo, chủ vòng trong xã hội xưa chuyên chỉ những kẻ học sơ qua phong thủy huyền thuật rồi đi khắp hang cùng ngõ hẻm lừa gạt người đời. Gọi như vậy là bởi họ quanh năm suốt tháng đều đeo một cái vòng bằng đồng hoặc sắt, trên có móc hồ lô nhỏ, miệng hồ lô bít chu sa. Móc hồ lô chính là một quả hồ lô nhỏ khoét rỗng, bên trong đựng xương ngón cái của trẻ sơ sinh yểu mệnh. Người này thường đi khắp đầu làng cuối xóm, đặt chiếc vòng xuống đất, vẽ một vòng tròn nhỏ theo viền. Trẻ con nhà ai không cẩn thận giẫm phải, đêm về nhà sẽ sốt cao không dứt và mê sảng. Chủ vòng sẽ thừa cơ tới nhà bán thuốc hoặc trừ tà, thật ra cũng chỉ cho đứa trẻ mắc bệnh ngậm cái móc hồ lô kia một lúc. Thế nhưng cha mẹ đứa trẻ đâu biết căn nguyên bên trong, thậm chí còn cho rằng mình gặp được cao nhân đắc đạo tới cứu mạng, đương nhiên sẽ mang ơn. Nếu gia cảnh khấm khá thì trả thù lao, mở tiệc chiêu đãi; gia cảnh bình thường cũng biếu gạo biếu mì. Cứ như vậy, đây là cách để chủ vòng kiếm tiền nuôi thân qua ngày.

Cùng với thời gian, xã hội văn minh dần, biết cảnh giác trước những mánh khóe lừa tiền của chủ vòng, khiến bọn họ không thể kiếm chác trên đám trẻ con được nữa, phải đổi nghề bói toán hoặc nghề nào đó khác. Nhưng một bộ phận nhỏ chủ vòng vẫn duy trì cái nghề thiếu đạo đức ấy, thậm chí còn bắt cóc trẻ con đem bán. Các thể loại mẹ mìn ngày nay đều biến tướng từ chủ vòng, dùng mớ kiến thức qua quýt về huyền thuật để lừa đảo bịp bợm thiên hạ, chứ gần như không có khả năng trừ tà trấn quỷ.

Giải thích xong, Tần Nhất Hằng chốt lại, vậy nên, khó khăn của người này chưa chắc đã đáng ngại, có thể chỉ là tiểu quỷ qua đường trêu chọc một hai ngày. Chúng ta cứ tới xem, biết đâu lại kiếm được món hời.

Nghe chừng ngon ăn, lòng tham của tôi bắt đầu trỗi dậy. Ai lại không muốn kiếm tiền chứ, tôi liền vỗ bàn đồng ý.

Hôm sau, chúng tôi lên máy bay. Chủ vòng đích thân ra sân bay đón. Mặt mũi trung hậu hơn tôi tưởng, không giống loại lừa đảo miệng lưỡi thơn thớt, lại đã ngoài năm mươi nên trông khá chững chạc.

Chủ vòng tự giới thiệu mình tên Hứa Truyền Tường, lúc gặp mặt cũng khom lưng cúi đầu vô cùng khách sáo khiến tôi còn thấy hơi ngại nữa. Hứa Truyền Tường đưa chúng tôi tới khách sạn đã đặt trước, cất hành lý rồi mới đi ăn, xem bộ rất chịu chi. Có vẻ ông ta đã đi đến bước đường cùng, bằng không cũng chẳng hào phóng với chúng tôi như vậy. Trong bữa ăn, Hứa Truyền Tường lại kể chuyện về ngôi nhà ma, cũng không khác lời kể của Tần Nhất Hằng là mấy. Chỉ có điều khi thuật lại, giọng ông ta khá mất bình tĩnh, chắc đã phát hoảng vì thứ trong ngôi nhà ấy rồi.

Ăn cơm xong, Tần Nhất Hằng đề nghị tới nhà luôn, nhân buổi đêm còn có thể xem cho rõ.

Ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố, xe chạy hơn bốn mươi phút mới tới nơi. Nếu trước đây bảo nửa đêm đi thăm nhà ma, tim tôi chắc đã vọt lên tận cổ, bây giờ xem như dày dạn hơn nhiều, bản thân tôi cũng không ngờ mình lại có thể bình tĩnh đến vậy.

Tới nơi đã gần 10 giờ tối. Ngôi nhà lớn hơn tôi tưởng, tổng cộng có ba gian, một chính và hai chái, không có kết cấu chặt chẽ như tứ hợp viện cổ của Bắc Kinh. Toàn bộ thiết kế và trang trí bên ngoài đều là giả cổ, các phòng bên trong vẫn theo phong cách và bố cục hiện đại.

Vào tới sân, tôi và Tần Nhất Hằng dạo quanh một vòng để xem xét tổng thể. Hứa Truyền Tường cũng đi cùng, giới thiệu qua với chúng tôi về các chi tiết của ngôi nhà, cuối cùng cả ba mới tới gian chính.

Gian chính thật ra không lớn lắm, tính sơ gần 100 m², trang hoàng khá xa hoa, nội thất đều là gỗ thật, cũng có vài phần phong vị cổ xưa. Gian chính có kết cấu một khách hai ngủ, ngay cửa ra vào là phòng khách, hai bên là hai phòng ngủ.

Vào phòng, Tần Nhất Hằng nhìn quanh một lượt rồi cau mày không nói. Tôi và Hứa Truyền Tường đi cạnh như hai tên thái giám, không dám ho he. Một hồi lâu sau, Tần Nhất Hằng mới quay lại bảo Hứa Truyền Tường tắt đèn đi, rồi hắn lục lấy một thứ trong túi. Thứ này không lớn, có thể cầm gọn trong lòng bàn tay, tôi cũng không nhìn rõ là cái gì.

Sau khi tắt đèn, căn phòng bỗng chốc tối đen như mực. Tới lúc mắt bắt đầu quen với bóng tối, tôi thấy Tần Nhất Hằng đã tiến đến trước cánh cửa bên phải, áp tai lên đó nghe ngóng. Tôi quay lại phía Hứa Truyền Tường, trong đêm tối không nhìn rõ nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được ông ta đang rất căng thẳng, khiến tâm lý tôi cũng bất an theo.

Tần Nhất Hằng nghe rất kĩ, nghe một chỗ thật lâu mới chuyển sang chỗ khác. Được khoảng năm, sáu phút, hắn quay lại bảo Hứa Truyền Tường bật đèn, chỉ cánh cửa hỏi, thứ này do ông treo lên à?

Đèn bật sáng đột ngột làm tôi lóa cả mắt, vội nhắm lại một lát, mở ra mới thấy thứ Tần Nhất Hằng chỉ chính là một chùm ớt đỏ khá to đang lủng lẳng trên cánh cửa. Chùm ớt đỏ chói, trông cực kì bắt mắt, treo chính giữa cửa, dài thòng xuống gần chạm sàn nhà.

Hứa Truyền Tường ừm một tiếng, xem như thừa nhận. Người phương Bắc có tập tục mua một chùm tỏi hoặc ớt đỏ để treo, nhưng thông thường đều treo trong bếp hoặc phía ngoài nhà, chưa thấy ai treo giữa phòng khách cả. Nếu nói là để cầu may thì bây giờ cũng không phải dịp lễ tết. Xem ý Tần Nhất Hằng, chẳng lẽ tiếng cào cửa có nguyên nhân từ chùm ớt?

Tôi tò mò đến gần xem, thấy mỗi quả ớt đều bị cắt bỏ phần đầu. Tôi bóp thử một quả, bên trong rỗng không, có vẻ hạt đã bị moi hết ra. Tôi càng nghi ngờ, làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đây là đồ trang trí thủ công? Trông không giống tí nào!

Theo thói quen, tôi định quay sang thắc mắc với Tần Nhất Hằng thì đã thấy hắn tặc lưỡi hỏi Hứa Truyền Tường, ai bảo ông làm thế? Hứa Truyền Tường lắc đầu, thấy người khác làm nên tôi học lỏm thôi, không hiệu nghiệm à?

Tần Nhất Hằng cười, hiệu nghiệm thì cũng có hiệu nghiệm. Cái này gọi là “phán tuế”, thuở xưa chiến tranh liên miên, đàn ông đều bị bắt đi lính, không rõ sống chết, vì vậy, người nhà thường đóng một chiếc đinh ở chính giữa cửa, treo một chùm phán tuế, ý là hằng năm đều trông mong người từ chiến trường trở về. Chiến tranh tàn khốc nhường nào khỏi cần nói nữa, chẳng mấy ai đi đánh trận mà sống sót trở về, phán tuế về sau biến tướng thành vật dùng để chiêu hồn người đi, báo mộng kẻ ở. Ban đầu, không được treo ớt tươi, phải là ớt để lại từ năm ngoái mới hiệu nghiệm. Ớt đem cắt chóp, gọi là mở miệng. Nghe nói sau khi ớt mở miệng, linh hồn dù xa cách ngàn dặm cũng nhìn thấy cánh cửa nhà mình trong chớp mắt, thậm chí còn nghe thấy tiếng gọi của người thân. Thế nhưng, đây đều chỉ là phán đoán chủ quan, chứ thật ra không có tác dụng nhiều đến vậy. Đường về còn cách trăm sông nghìn núi, linh hồn đi đúng cũng gian nan. Nói sâu hơn thì, hiệu quả phụ thuộc rất nhiều vào phong thủy của gia đình.

Tần Nhất Hằng chỉ vào chùm ớt rồi bảo Hứa Truyền Tường, phán tuế dùng để lôi kéo, gọi linh hồn trở về. Ông treo chình ình giữa nhà mình như vậy, chẳng phải tự chuốc vạ vào thân sao? Đừng nói tiễn được chúng đi, còn chưa mời thêm mấy thứ nữa về là may rồi. Dứt lời, hắn xòe tay cho chúng tôi xem.

Giữa lòng bàn tay hắn có một viên tròn tròn to bằng móng tay, đen sì giống phân dê, nhưng nhìn kĩ thì không phải. Tần Nhất Hằng giải thích, đây là “ngọc hại mắt”, được làm từ mỡ dưới da của dơi con mới sinh và đất bùn nghĩa địa, chuyên dùng trong thuật gọi hồn của các thầy mo giả thần giả quỷ ngày xưa. Nghe nói, nhét ngọc hại mắt vào lỗ tai có thể nghe thấy tiếng ma quỷ, thường dùng để nhận biết xem một người có bị quỷ nhập không, hoặc rốt cuộc đang bị thứ gì nhập vào. Chỉ cần áp bên tai có ngọc hại mắt vào lưng người bị hại là sẽ nghe thấy hai tiếng tim đập không cùng một nhịp. Người lão luyện trong nghề dựa vào nhịp đập đó sẽ phân biệt được thứ nhập vào người là hồ ly hay rắn thành tinh.

Hứa Truyền Tường có vẻ rất kiêng dè, không dám đến gần cửa, sau đó thấy chúng tôi vẫn thản nhiên, ông ta không nén nổi tò mò, bèn gỡ chùm ớt xuống rồi áp tai lên cửa nghe ngóng. Tần Nhất Hằng liền đưa ngọc hại mắt cho ông ta, rồi lùi ra hút thuốc.

Cánh cửa vốn không to, Hứa Truyền Tường dán tai vào nghe khiến tôi phải nép hẳn sang một bên, tiện thể cũng châm thuốc nghỉ một lát. Tôi hút chưa được hai hơi, Hứa Truyền Tường bỗng rú lên, lật đật lùi lại hai bước, chỉ vào cánh cửa rồi há hốc miệng không nói nên lời.

Thấy thế tôi suýt chết khiếp, thầm than, nguy tai, chẳng lẽ lão này bị quỷ nhập?

Tần Nhất Hằng cũng thất kinh, luôn miệng hỏi dồn, làm sao, làm sao vậy?

Hứa Truyền Tường im lặng hồi lâu mới trấn tĩnh lại được, nhưng vẫn lắp bắp không nên câu, móc viên ngọc hại mắt ra đưa cho tôi rồi chỉ lên cánh cửa, ý bảo tôi tự nghe xem. Đèn trong phòng vẫn sáng, lại có Tần Nhất Hằng bên cạnh nên tôi không sợ, huống hồ ngọc cũng đã đưa đến tay, tôi bước lên nghe thử.

Áp tai vào cửa, tôi mới thấy bất thường. Không biết có phái do tự kỉ ám thị hay không, tôi nghe bên kia cánh cửa có tiếng động lạ, nhưng cụ thể là gì thì không nhận ra. Nếu phải hình dung, thì nó hơi giống với tiếng vó ngựa từ rất xa vọng lại, tương đối nhịp nhàng.

Tim bắt đầu đập thình thịch, tôi nhường chỗ cho Tần Nhất Hằng, hắn nhận lấy viên ngọc rồi ghé lại nghe, tôi đứng cạnh quan sát. Ban đầu, hắn vẫn rất bình tĩnh nên tôi cũng an tâm cho rằng, tôi và Hứa Truyền Tường chỉ thần hồn nát thần tính. Nhưng tôi mừng thầm chưa được bao lâu thì thấy hắn cau mày, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, hắn đứng dậy nhưng lại dè dặt dùng ngón trỏ gõ lên cánh cửa, vặn tay nắm định mở ra.

Nỗi sợ hãi lâu lắm chưa trở lại chợt bao trùm lấy tôi, hành động của Tần Nhất Hằng thật kì dị, rõ ràng bên trong không có người, hắn gõ cửa để cho ai nghe? Tôi giật lùi vài bước theo bản năng, vừa hay đụng phải Hứa Truyền Tường, quay lại nhìn, thấy mặt ông ta cũng đầm đìa mồ hôi.

Tần Nhất Hằng hình như đang vặn tay nắm, tôi nghe rõ tiếng lạch cạch bật ra từ ổ khóa nhưng đợi một lúc vẫn chưa thấy hắn mở cửa. Tần Nhất Hằng quay lưng về phía chúng tôi nên tôi không nhìn được biểu cảm của hắn, bèn nhích ngtrời qua xem hắn định làm gì.

Đổi góc nhìn, tôi càng thêm khó hiểu. Tần Nhất Hằng rõ ràng đang dùng hết sức kéo cửa, nhưng nó vẫn trơ trơ! Tôi thầm rủa, con ma khốn kiếp bên trong cũng khỏe quá nhỉ, còn giữ cửa đọ sức với hắn à?

Tôi định bước lên giúp Tần Nhất Hằng một tay, nhưng chưa kịp giúp thì hắn đã bỏ cuộc, quay lại bảo tôi đưa điếu thuốc, tiện thể cho Hứa Truyền Tường một điếu, châm thuốc rồi hỏi ông ta, có thật ngôi nhà này chỉ có một người chết không?

Hứa Truyền Tường sửng sốt, ấp úng mãi mới gật đầu, hỏi lại, chẳng lẽ không phải sao?

Tần Nhất Hằng ừm một tiếng rồi nói, tôi vừa nghe kĩ, bên kia cánh cửa rất hỗn loạn, hình như không chỉ có tiếng một quả tim đập, cửa còn kẹt cứng, tôi sợ gặp bất trắc nên không dám liều.

Không lẽ trong phòng không chỉ có một người chết? Mà, chết bao nhiêu đi nữa thì cớ gì lại chạy hết tới đây?

Nghĩ vậy, tôi hỏi Tần Nhất Hằng, liệu có phải những thứ ấy thấy nơi đây lâu rồi không có người ở nên muốn trú tạm không? Chắc trên người chúng ta có vật trừ tà nên họ mới giữ cửa không cho vào?

Tần Nhất Hằng lắc đầu, khả năng đó có thể loại trừ, vì hồn ma bóng quế rất ít khi tụ họp lại một chỗ, khác với người phàm trần. Hơn nữa, trước đây Hứa Truyền Tường từng tổng vệ sinh cả nhà, về lý mà nói thì cô hồn dã quỷ đã bỏ đi rồi mới phải. Tôi đoán những thứ này đều là lính hi sinh ngoài chiến trường, vô tình bị phán tuế dẫn về đây.

Nghe hắn nói vậy, tôi thở hắt ra. Hạng cô hồn không chốn nương thân cũng dễ xử lý thôi. Có điều, tôi vốn kính trọng những người hi sinh vì nước nhà, nên nếu phải sử dụng biện pháp cực đoan để tiêu diệt họ, tôi lại có phần không nỡ. Giờ chỉ mong Tần Nhất Hằng dùng cách nào nhẹ nhàng khéo léo một chút, tranh thủ tiễn họ đi.

Tần Nhất Hằng nói đừng sốt ruột, dù đối phương chỉ là tà vật cũng không thể coi thường, huống hồ bây giờ vẫn chưa xác định được rốt cuộc là gì. Đêm nay chúng ta không có cơ hội, phải đợi tới sáng mai đi mua ít đồ chuẩn bị một chút, sau đó ban đêm hẵng quay lại thăm dò thì hơn. Nói xong, hắn dẫn tôi và Hứa Truyền Tường ra khỏi nhà.

Tôi vốn cho rằng đây là kế hoãn binh của Tần Nhất Hằng, bởi dù sao cũng đang bàn việc làm ăn, nếu thừa nhận với Hứa Truyền Tường đây chỉ là mấy tên tiểu quỷ vặt vãnh, e rằng chúng tôi không kiếm chác được gì. Vậy nên khi trở về, tôi còn khắp khởi mừng thầm, lòng lâng lâng khoan khoái vì nghĩ sắp kiếm được tiền.

Mãi tới khi về khách sạn, trò chuyện với Tần Nhất Hằng, tôi mới biết hắn nói thật. Tôi hơi thất vọng, nhưng lại nghĩ nếu tiền dễ kiếm như vậy e rằng thiên hạ đổ xô đi buôn nhà ma cả rồi. Thôi thì muốn làm việc tốt phải qua nhiều gian nan, tôi quyết định vùi đầu đánh một giấc ngon lành.

Sớm hôm sau, Tần Nhất Hằng lôi tôi dậy để đi gặp Hứa Truyền Tường. Hắn yêu cầu Hứa Truyền Tường tìm giúp một quả trứng gà luộc để người già ăn trong lễ mừng thọ. Ông ta tuy hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ có thể đây là vật dụng dùng trong huyền thuật nên nhanh chóng sai người đi tìm. Sau đó, Tần Nhất Hằng lôi tôi ra chợ mua một bó giấy đỏ, tới siêu thị mua thêm hai cây bút nước và một quyển sổ ghi chép. Xong xuôi, chúng tôi ăn tạm bữa trưa rồi chạy về khách sạn đợi tin của Hứa Truyền Tường.

Ngày nay, người ta thường tổ chức sinh nhật theo kiểu Tây với bánh ga tô và nến chứ rất hiếm khi ăn mì trường thọ và trứng gà. Để tìm được quả trứng gà luộc đạt yêu cầu, Hứa Truyền Tường đã phải mất bao công sức, hôm đó cũng chưa tìm được ngay mà phải đợi tới hôm sau.

Vừa cầm quả trứng, Tần Nhất Hằng lập tức lột vỏ. Lột xong, hắn ném ruột trứng đi, cất hết vỏ vào một cái hộp nhỏ, bọc kín, nhét vào túi rồi làm bộ bí hiểm bảo, đêm nay, cái vỏ trứng này sẽ phát huy tác dụng!

Đêm đó, Hứa Truyền Tường không đi cùng chúng tôi. Ông ta chỉ giao chìa khóa và quả trứng gà rồi đi mất, sau khi thú nhận là đang rất hãi hùng.

Tần Nhất Hằng lại tỏ ra phấn khởi, nói rằng bớt một người là bớt một gánh nặng, Hứa Truyền Tường trình độ nửa vời, không chừng còn làm vướng chân tay.

Trời sập tối, chúng tôi ăn cơm xong thì xuất phát, trên đường đi không trao đổi gì nhiều, tới nơi là gần 8 giờ. Trời đã tối hẳn, nhưng tôi không sợ lắm vì thấy còn đầy người đang tản bộ cho tiêu cơm. Chỉ hiềm họ đều tránh đi qua trước cửa ngôi nhà, chắc vì ngại lời đồn. Thế cũng tốt, càng đỡ phiền nhiễu.

Vào nhà, Tần Nhất Hằng đứng giữa phòng khách sắp xếp lại đồ đạc trong túi. Hắn tìm một chai bia rỗng làm đế, cắm nến trắng lên, lấy giấy đỏ lúi húi gấp hình, không rõ gấp gì, cuối cùng mới lôi cái hộp đựng vỏ trứng gà ra, thận trọng đặt sang một bên, nói, vẫn chưa tới lúc, chúng ta phải đợi đến 12 giờ đêm, thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày mới được.

Tôi đã sớm quen với việc ngồi chờ giết thời gian. Cả hai chuyện phiếm mấy câu, rảnh tay lại dùng điện thoại lướt web, thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc đã sắp 12 giờ.

Tần Nhất Hằng nhìn đồng hồ đeo tay phán, sắp rồi. Hắn móc trong túi ra một sợi chỉ đỏ, buộc một đầu vào tay nắm cửa, đầu kia buộc vào giữa cây nến trắng rồi dặn, khi nào nến cháy tới chỗ buộc làm đứt chỉ, anh phải nhắc tôi đấy nhé. Dứt lời, hắn lấy mảnh giấy đỏ đã gấp nhen lửa thắp nến, kế đó nằm sấp dưới đất, lôi một miếng vỏ trứng khá to trong hộp ra giơ lên trước mắt, săm soi.

Soi một lúc lâu, Tần Nhất Hằng vẫn lặng thinh. Tôi ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng làm phiền. Cuối cùng, hắn ồ lên, như vừa phát hiện ra điều gì, giơ mảnh vỏ trứng sang bên mắt còn lại soi tiếp.

Tôi càng nhìn càng thấy kì quặc, trông hắn cứ như đang tự kiểm tra thị lực. Bèn nằm sấp xuống bên cạnh, thử nhìn theo ánh mắt hắn nhưng chẳng thấy gì.

Tôi chọc Tần Nhất Hằng một cái, hắn xua tay ý bảo tôi đừng động đậy, sau đó hắn lục túi lấy ra quyến sổ ghi chép và cây bút nước đã chuẩn bị sẵn, cầm bút vẽ hí hoáy lên sổ. Trong phòng tuy có nến nhưng vẫn khá tối, hơn nữa cánh tay Tần Nhất Hằng lại chắn ngang tầm mắt, nên tôi nhìn vài lần vẫn chẳng nhận ra thứ gì.

Tần Nhất Hằng kiên trì vẽ, tốc độ không nhanh không chậm. Được chừng năm phút, hắn mới ngồi dậy, xem xét bức tranh dưới ánh nến.

Tôi lập tức lại gần quan sát. Bức tranh rất trừu tượng, không rõ do tài vẽ quá kém hay do cố tình, chỉ dùng những đường cong để phác họa đại khái, tôi căng mắt xem mấy lần vẫn chẳng hiểu. Nếu liên tưởng, tôi thấy có vài phần giống cá sấu, vì nó có đuôi, phần đầu khá dài, tứ chi lại ngắn ngủn.

Lẽ nào thứ đang làm loạn trong ngôi nhà này là cá sấu đầu đàn? Chẳng trách nó khỏe thế, cứ giữ khư khư cánh cửa không buông.

Tôi bèn hỏi, rốt cuộc là yêu quái phương nào? Tần Nhất Hằng nhặt mảnh vỏ trứng dưới đất đưa cho tôi, nói rằng cũng chỉ vẽ lại thứ mình nhìn thấy trên vỏ trứng, còn cụ thể nó là gì thì chưa nghĩ ra. Hắn bảo tôi xem thử để cùng bàn bạc với nhau.

Tôi vừa cầm vỏ trứng, liền bị hắn đẩy tới trước ngọn nến, đành bắt chước giơ miếng vỏ lên mắt soi.

Ánh sáng có thể rọi qua vỏ trứng gà, đây là thường thức, hắn không cần nói nữa. Tôi những tưởng khi nhìn ngọn nến qua miếng vỏ sẽ thấy một mảng màu đỏ chói hoặc đỏ cam, ai dè vừa mở mắt lại bắt gặp một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.

Tôi căng mắt nhìn, thừa nhận rất giống hình Tần Nhất Hằng vẽ trên giấy, xem ra hắn vẽ cũng không tệ. Chỉ là tôi vẫn chưa đoán được bóng đen xuất hiện thế nào, vì trái với kiến thức vật lý thông thường quá.

Tôi đặt miếng vỏ trứng xuống, lật mặt sau quan sát kĩ càng. Rõ ràng là vỏ trứng gà bình thường, bề mặt không có vết bẩn hay trầy xước nào. Ngó sang Tần Nhất Hằng, thấy hắn giục xem tiếp, tôi đành nằm sấp xuống lần nữa.

Không rõ có phải bị hoa mắt không, soi một lúc lâu lại thấy phần bụng, mà cũng có thể là lưng của bóng đen lờ mờ ẩn hiện một cục nhỏ, cám giác hơi giống lưng cóc.

Tôi đặt vỏ trứng xuống, báo với Tần Nhất Hằng về phát hiện vừa rồi. Hắn trầm ngâm hồi lâu, mãi tới khi tôi hút điếu thuốc thứ hai, hắn mới đứng dậy thổi tắt nến, bật đèn, nhẹ nhàng mở cánh cửa kia.

Đèn sáng khiến tôi cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Tôi cũng đi tới thử kéo cửa, biết rõ cửa nặng nên tôi phải dùng đến ba, bốn phần sức.

Đột ngột cửa xịch mở, để lộ một khe hở rộng. Tôi thừa dịp ngó vào, thấy bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn được gì. Nhưng cửa không nặng như tôi nghĩ, chỉ khẽ nhấn tay là mở được, giống cửa kính ở tiệm gà rán KFC mà thôi. Bất ngờ hơn nữa là đóng lại rất dễ dàng, gần như chẳng hao tổn chút sức lực nào.

Tôi nghe sống lưng lạnh buốt, cái thứ chết giẫm bên trong có ý thức hay sao, nó không muốn ra đây mà, nhưng nó đang làm cái quái gì vậy?

Tôi quay lại định hỏi Tần Nhất Hằng thì thấy hắn đang thu dọn đồ đạc trên đất, tôi liền chạy tới giúp một tay, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, bóng đen khi nãy có cục nhỏ ẩn hiện ở phần lưng hoặc bụng, chẳng lẽ là đang đẻ trứng?

Phát run vì ý tưởng này, tôi vội chia sẻ với Tần Nhất Hằng. Song hắn cũng không mấy kinh ngạc, chỉ quay đầu nhìn cánh cửa kia, bảo hôm nay tới đây thôi. Đoạn chẳng giải thích gì thêm, hắn lặng lẽ đeo túi lên vai, kéo tôi ra khỏi nhà.

Trên đường về, Tần Nhất Hằng im lặng suy tư. Mãi tới khi hai chúng tôi nằm lăn ra giường khách sạn, hắn mới lục túi lấy quyển sổ, đọc đi đọc lại rồi làu bàu một mình. Cuối cùng, hắn quay sang tôi bảo, dù sao cũng cách một cánh cửa nên chưa thể nhìn rõ, đành đợi trời sáng vào phòng ngồi chờ đến khuya mới theo dõi được toàn bộ sự việc.

Ý của Tần Nhất Hằng là cần chuẩn bị tinh thần trông nhà đợi quỷ. Biểu hiện của hắn cho thấy tình hình không mấy khả quan, tôi đâm ra do dự. Nhà rẻ thì rẻ đấy, nhưng chưa thể bán ngay, lợi nhuận mai sau tạm thời cũng chưa tính được, không đáng liều mạng chỉ vì chút tiền mơ hồ ấy. Rồi lại tự nhủ, trước đây đã mua bao nhiêu nhà ma, căn nào chẳng phải vào sinh ra tử mới kiếm được tiền? Cuối cùng tôi gật đầu đồng ý, lại hỏi Tần Nhất Hằng bóng đen trên miếng vỏ trứng kia là gì, tiếp theo định làm thế nào.

Tần Nhất Hằng lắc đầu cho biết, dùng vỏ trứng là hú họa thôi. Đó không phải mánh lới của dân trong nghề, mà là cách tìm trùng độc của các dân tộc thiểu số phương Nam.

Tương truyền, người ta dùng cách này để nhìn thấy bóng trùng độc trên cơ thể người trúng độc. Qua hình dạng cái bóng, thầy mo sẽ phán đoán xem là loại trùng độc gì, thậm chí một số người pháp thuật cao cường còn nhận biết được kẻ hạ độc. Dĩ nhiên, Tần Nhất Hằng cũng chỉ nghe nói vậy chứ chưa hề tận mắt chứng kiến. Thế nhưng, xem tình hình trước mắt, có lẽ phương pháp của họ không phải là vô căn cứ. Bởi theo cách lý giải của huyền học, trùng độc thuộc dạng tà vật, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, trong khi đó trứng gà là vật dùng để trừ tà, được người già sờ vào trong lễ mừng đại thọ thì lại càng thêm hiệu nghiệm. Hai vật này qua cây nến trắng sẽ kết nối với nhau, nhưng cụ thể tại sao thì Tần Nhất Hằng cũng không thể giải thích rõ.

Nói xong hắn ngáp dài, giục tôi mau chóng nghỉ ngơi, rồi nằm xuống đánh một giấc ngon lành.

Mãi tới chiều hôm sau, chúng tôi mới thức dậy, lót dạ qua loa rồi đi siêu thị mua một ít xúc xích và bánh mì ăn đêm. Xong xuôi thì quay lại ngôi nhà kia.

Nắng ban ngày chói chang, chúng tôi mở tất cả cửa sổ trong nhà, không cảm thấy có điều gì bất thường. Chỉ lạ là lần này Tần Nhất Hằng kéo mở cánh cửa kia rất nhẹ nhàng, hầu như chẳng phải dùng sức. Tôi cũng tò mò đóng vào mở ra, quả nhiên không khác gì cửa giả thông thường.

Căn phòng tương đối rộng, còn kê giường và vài vật dụng phòng ngủ. Xem ra đã rất lâu vắng bóng người ở, không chỉ trên giường mà mặt đất cũng phủ bụi dày. May là tôi nhìn xa trông rộng mang theo một tờ báo, vừa để giết thời gian, vừa để lót xuống đất nằm buổi tối, tránh làm bẩn quần áo.

Dụng cụ thật ra cũng gần giống đêm hôm trước, chỉ khác là Tần Nhất Hằng chuẩn bị tận hai phần. Hắn lần lượt bày hai cây nến, một gần cửa, một xa cửa, không rõ cây còn lại có phải để dự phòng không. Kế tiếp, hắn lấy giấy đỏ ra gấp. Đêm qua trời tối đen như mực, hắn gấp xong cũng đốt rất nhanh nên tôi chưa nhìn rõ, giờ mới thấy hóa ra hắn gấp con thuyền giấy mà mọi người hay chơi hồi nhỏ, chỉ khác là sau khi gấp xong, Tần Nhất Hằng còn dùng dao rạch thêm một lỗ.

Tôi tò mò gặng hỏi, hắn bèn nói bước này do hắn tự thêm vào chứ không rập khuôn theo cách tìm trùng độc. Trong huyền thuật, thuyền giấy đỏ thủng đáy có tác dụng ổn định linh hồn, tính chất giống như đá trụy hồn vậy. Châm lửa vào nó sẽ phòng ngừa được bất trắc.

Đoạn Tần Nhất Hằng cẩn thận lấy cái hộp trong túi, móc ra hai miếng vỏ trứng, chìa cho tôi một miếng, trỏ cây nến ở xa của nói, tối nay anh nằm sấp phía sau tôi, khi tôi soi vỏ trứng, nếu thấy sau lưng tôi có động tĩnh lạ thì phải nhắc ngay nhé.

Tôi thở phào, cuối cùng cũng có lúc mình không bị đem ra làm mồi dụ quỷ. Bèn nằm sấp xuống sau cây nến để thử cảm nhận trước, thì thấy tư thế rất kì quặc. Mặc dù căn phòng tương đối rộng, song hai người nằm nối đầu chân thì vẫn có vẻ chật chội, hơn nữa còn phải cách nhau một quãng. Sau khi nằm sấp xuống, tôi phải gập chân lại chống vào chân giường. Nhưng thế còn hơn là nằm phía trước đối đầu với quỷ.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi màn đêm buông xuống.

Chúng tôi tới đây từ hơn 3 giờ chiều nên còn lâu trời mới tối. Tôi vốn định dùng điện thoại lên mạng chat chit, nhưng lại phát hiện ra hai con chuột đang nhăm nhe ổ bánh mì đặt trên sàn, đành khua chổi tiêu diệt chúng để giết thời gian. Xử lý hai con chuột xong thì đã gần 5 giờ chiều. Tôi ăn tạm cho xong bữa, nhìn ra cửa sổ ngắm bầu trời đang dần sập tối.

Tần Nhất Hằng kiên nhẫn đợi trời tối hắn mới đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó, hắn ra hiệu cho tôi nằm sấp xuống, tắt đèn, dùng bật lửa gí vào thuyền giấy, thắp hai ngọn nến rồi cũng nằm xuống phía sau ngọn nến cạnh cửa.

Tuy đã tắt hết đèn nhưng trong phòng vẫn còn hai cây nến, cũng coi như sáng sủa. Có điều cây nến chắn trước mắt làm ảnh hưởng tới tầm nhìn, tôi sợ bỏ sót điều gì nên phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào lưng Tần Nhất Hằng.

Tôi trân trối nhìn đến năm phút mới thấy hắn động đậy, trông tư thế có vẻ lại đang soi vỏ trứng gà. Sắp tới lúc phơi bày chân tướng rồi đây, tôi căng thẳng nín thở, trống ngực đánh thình thình.

Đợi thêm một lúc, căn phòng vẫn tĩnh lặng như tờ. Tần Nhất Hằng không hề hé môi.

Rồi thình lình, một tiếng động kì quái vang lên. Tiếng động không lớn, chỉ ở mức sột soạt nhưng rõ mồn một. Thoạt tiên tôi cứ ngỡ là có thêm một con chuột nữa, nghe kĩ mới thấy không giống, hình như nó phát ra từ phía Tần Nhất Hằng.

Cậu đang sờ soạng cái gì thế? Tôi bực bội hỏi nhỏ. Vừa dứt lời đã thấy hắn khoát tay ra dấu im lặng.

Da đầu tôi bỗng tê dại, sực nhớ Hứa Truyền Tường từng kể ban đêm trong phòng thường có tiếng cào cửa, chẳng lẽ chính là âm thanh này?

Tôi chú ý nghe thêm, cảm thấy không giống tiếng cào cửa mà giống tiếng chà xát lên sàn nhà. Nội thất trong nhà cực kì xa hoa, sàn nhà làm bằng gỗ thật nên rất dày. Tôi thử dùng ngón tay cào nhẹ lên sàn hai cái, tiếc là ngón tay tôi rất ngắn, hơn nữa cũng không dám dùng sức nên tiếng cào nhỏ tới mức chính tôi còn chẳng nghe ra, vì vậy không biết so sánh thế nào.

Chí ít tôi có thể khẳng định, tiếng động không giống mô tả của Hứa Truyền Tường. Tuy nghe rõ ràng nhưng âm lượng lại tương đối nhỏ, chưa đủ để đánh thức một người đang ngủ cách đó hai lần cửa.

Phải chăng nó phát ra ngoài cửa? Tần Nhất Hằng đang ở gần cửa hơn, tôi muốn hỏi nhưng lại không thể lên tiếng, đành áp tai xuống mặt sàn tự nghe ngóng.

Nằm sấp nghe một lát, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường. Âm thanh nọ xuất phát từ chính căn phòng này, càng nghe càng thấy giống tiếng móng tay cào mặt sàn. Trong phòng chỉ có tôi và Tần Nhất Hằng, chẳng lẽ thứ kia nằm bên dưới sàn nhà?

Nghĩ đến đó, tôi suýt chồm dậy. Tưởng tượng tà ma chỉ cách mình một lớp sàn gỗ và đang thăm dò ngược lên, tôi đã sởn tóc gáy.

Tôi cố kiềm chế hồi lâu mới ép sát thân hình xuống sàn. Muốn hút điếu thuốc nhưng lại không thể hỏi ý Tần Nhất Hằng, đành gõ nhẹ ngón tay thu hút chú ý. Đợi hắn quay lại, tôi sẽ dùng nét mặt để hỏi xem hắn định thế nào.

Nghe động, Tần Nhất Hằng run vai ngồi thẳng dậy, xoay người qua. Trông vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, tôi thầm nghĩ thôi xong, lẽ nào câu tiếp theo hắn nói sẽ là, đêm nay hai chúng ta phải chết ở đây.

Nhưng Tần Nhất Hằng chỉ thong thả châm thuốc, đoạn thủng thẳng nói, tôi hiểu tại sao cửa khó mở rồi. Hắn thổi tắt nến, lại chỉ vào nến của tôi bảo, tự nhìn đi, bản thân thì tránh qua một bên hút thuốc.

Bớt một cây nến, gian phòng tối tăm hẳn, tôi đâm rợn nhưng cố tự trấn an là chẳng nguy hiểm gì, đánh bạo giơ vỏ trứng lên căng mắt săm soi. Tuy đã từng nhìn thấy cái bóng, tôi vẫn ngạc nhiên vì nó hiện rõ đến vậy khi quan sát trong phòng, rõ đủ để nhận biết đại khái hình dạng. Lúc trước nằm ngoài cửa, góc nhìn hơi bất tiện nên tôi tưởng là con vật, giờ xem lại, hóa ra là người.

Tư thế của người này vô cùng kì quặc, hai tay đan trước ngực, cả người dựa vào cánh cửa, đầu nghiêng sang một bên, thân hình như một cô gái.

Tôi trừng trừng nhìn hồi lâu, bỗng quên cả sợ hãi, càng nhìn càng thấy kì quặc. Tần Nhất Hằng bảo đã tìm ra nguyên nhân khiến cánh cửa khó mở, hẳn là liên quan đến nữ quỷ này. Tuy nhiên, tôi không thấy nữ quỷ tì đè gì vào cửa, hay là cô ta đang ngủ, tới khi thức tỉnh mới ra tay?

Tôi nhỏm dậy, xin Tần Nhất Hằng một điếu thuốc rồi hỏi, đây là quỷ sao?

Hắn lắc đầu, ra hiệu bảo tôi xem lại. Tôi đành châm thuốc rồi kiên nhẫn soi lần nữa. Không rõ có phải do tôi kém nhạy cảm hay không, xem tới khi khói thuốc xông cay cả mắt vẫn chẳng nhìn ra.

Cuối cùng, Tần Nhất Hằng không kiên nhẫn nổi nữa, đành nằm sấp xuống cạnh tôi, chỉ tay lên cánh cửa hỏi, anh không thấy người ta đang ôm thứ gì trước ngực sao?

Nghe hỏi, tôi lại chăm chú nhìn. Ban nãy tôi đã quan sát rất kĩ nhưng theo bản năng đàn ông, chủ yếu chỉ muốn xem thân hình cô ta trông thế nào. Hiện tại được hắn nhắc nhở, tôi mới nhìn ra, cô gái đang ôm đồ, nhưng không có hình thù cụ thể, cùng lắm chỉ là một vài bóng đen khá đậm trên ngực.

Nhìn qua mảnh vỏ trứng đã thử thách thị lực lắm rồi, lại còn phải săm soi mấy cái bóng nhỏ nữa. Tôi đếm mãi vẫn không biết có bao nhiêu cái, cũng chẳng đoán ra là gì, đành thú nhận, chịu rồi.

Tần Nhất Hằng chỉ vào tay nắm cửa, nói, nguyên nhân cửa khó mở là ở tay nắm, anh tiếp tục xem đi.

Tôi đành dằn lòng đi tới xem tay nắm cửa.

Nhìn qua vỏ trứng, bóng cô gái còn cách tay nắm cửa một quãng, xung quanh không có thứ gì. Thế nhưng, tôi bỗng dưng nhớ ra, vừa nãy không để ý, chẳng biết tiếng cào sàn đã biến mất từ lúc nào. Tôi nín thở lắng nghe, quả nhiên âm thanh ấy không còn nữa. Đây rõ ràng không phải điềm tốt. Tôi vội hỏi Tần Nhất Hằng, song hắn chỉ khoát tay bảo tôi đừng lo lắng rồi hỏi, anh đã nhìn ra nguyên nhân chưa?

Câu hỏi của hắn khiến tôi câm nín. Cả đêm cứ dán mắt vào mảnh vỏ trứng, ma quỷ đâu chưa thấy, chỉ sắp thấy gà con đến nơi. Tôi châm thuốc rồi bảo Tần Nhất Hằng nói thẳng chân tướng sự việc đi, đừng vòng vo nữa.

Thấy tôi cau có, hắn liền cười phì xoa dịu. Sau đó tới bên cánh cửa, chỉ vào tay nắm giải thích, cánh cửa khó mở bởi tay nắm buộc một cái hối cống, chính là bóng cô gái chúng ta nhìn thấy trên vỏ trứng. Thứ buộc vào tay nắm là tóc của cô ta, còn hai chân thì bị dán chặt xuống sàn nhà nên không thể động đậy.

Do góc nhìn hạn chế, hơn nữa chỉ thấy bóng nên chúng tôi không nhận ra tư thế của cô gái. Thật ra, cô ta không dựa lưng vào cửa mà bị treo lơ lửng, toàn bộ trọng lượng đều dồn vào mái tóc buộc lên tay nắm, chẳng khác nào căng cả người cô ta ra chắn cánh cửa.

Đó cũng là lý do vì sao khi kéo cửa sẽ cảm thấy rất nặng, nhưng khi đóng cửa vào, sức nặng ấy lại biến mất. Cơ chế này cũng giống như chốt lò xo lắp trên cửa gỗ ngày xưa ấy.

Nghe một hồi, tôi lại càng thêm mơ hồ, thứ ô uế như vậy dù vẫn được xem là tà vật, nhưng nhìn không ra, sờ không thấy, sao có thể làm dụng cụ tự động đóng cửa? Và điều khiến tôi khó hiểu nhất là, theo quan điểm thông thường, tà ma vốn nhẹ như gió, không hề có trọng lượng, tại sao thứ này lại nặng thế?

Tôi bực bội nằm sấp xuống xem lại lần nữa, thấy trên vỏ trứng vẫn rành rành là một bóng ma, nhờ Tần Nhất Hằng, tôi miễn cưỡng nhìn ra cô gái không hề tựa vào cánh cửa. Nhưng cứ cho là cô ta được dùng làm dụng cụ đóng cửa tự động, thì kẻ nào ra tay mới được chứ? Là Hứa Truyền Tường hay chủ nhân trước của ngôi nhà? Ý đồ của hắn là gì?

Tôi nghĩ mãi không ra, đành đứng dậy châm thuốc, hất hàm về phía cánh cửa ra hiệu cho Tần Nhất Hằng nói tiếp. Hắn ừ một tiếng rồi lại giải thích, tương truyền hối cống không được xem là hồn ma mà là linh hồn, bởi thân xác của cô gái vẫn chưa chết hẳ