← Quay lại trang sách

Chương 3 Giày ma

Hôm sau trời vừa sáng, Tần Nhất Hằng đã gọi tôi dậy cùng đi siêu thị. Đến nơi, hắn lập tức chạy thẳng tới quầy bán lương thực, xách ra một gói bột mì nặng năm cân, lại mua thêm một cân mì sợi tươi tự làm của siêu thị và một túi trứng gà rồi đưa tôi tới thẳng ngôi nhà.

Người xách đồ tất nhiên là tôi. Cũng chẳng nặng lắm, nhưng túi nhựa cứ thít chặt lấy tay, hơn nữa vào giờ này, khu nhà kia không cho phép taxi chạy vào, chúng tôi đành lò dò đi bộ, tới nơi, tay tôi đã tê rần.

Vào nhà, tất cả vẫn nguyên vẹn như đêm qua. Đặt đồ xuống, tôi chưa kịp nghỉ ngơi phút nào đã phải lao vào giúp Tần Nhất Hằng sửa soạn. Công việc hắn giao cho tôi rất đơn giản, chỉ cần đổ bột mì và trứng gà vào chậu nước rồi hòa với nhau, cũng gần giống cách làm mì sợi trứng hay bánh màn thầu trứng, chỉ khác là bột được pha loãng hơn.

Mới sáng ra đã vội tới đây, chúng tôi cũng chưa kịp ăn gì. Lúc hòa bột, tôi nhìn bột trong chậu mà nuốt nước bọt. Để khỏi chú ý vào đó, tôi đành quay sang nói chuyện phiếm với Tần Nhất Hằng.

Nói được hai câu, tôi mới nhớ tới việc phải hỏi. Đêm qua tuy hắn đã giải thích đại khái tình hình nhưng vẫn có điểm chưa nói đến, tại sao người đàn ông chết trong phòng khách lại mặc trang phục nữ giới? Tại sao hối cống lại ôm chuột trong lòng? Lẽ nào những con chuột ấy sau khi bị Hứa Truyền Tường đánh chết thì bị hối cống tóm được?

Tần Nhất Hằng vẫn đang trải từng bó mì tươi xuống đất, nghe tôi hỏi, hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói hối cống quả thật sẽ bắt những thứ nó có thể bắt theo bản năng, đây cũng là lý do giữa đêm khuya thanh vắng, âm khí nặng nề lại có tiếng cào cửa. Cũng may cô ta không phải oan hồn nên không mấy ghê gớm, nếu không đêm qua hai chúng ta rất có thể đã bị hãm hại.

Về việc Hứa Truyền Tường từng bị cô ta ngáng chân, có thể vì dương khí của ông ta hai hôm ấy rất yếu, nhiều khả năng là nửa đêm lẻn ra ngoài chơi gái nên mới nghe thấy có tiếng cào cửa to như vậy. Giọng hắn bỗng trầm xuống, còn mấy con chuột kia không phải do hối cống bắt, mà là kẻ bày ra thế cục này nhét vào người cô ta.

Hiện tại, chúng tôi không tài nào biết được ngày sinh tháng đẻ của cô gái, nhưng theo thế cục có thể suy luận rằng nó cực kì khắc với ngày sinh của chủ nhân ngôi nhà, nếu không cô ta cũng không tới mức bị người ta bày mưu trói ở đây. Mà linh hồn của lũ chuột lại càng dễ lý giải, chắc chắn là con giáp tương khắc với chủ nhà.

Lĩnh vực huyền học này rất uyên thâm, dù con giáp, ngũ hành hay bát tự có tương sinh tương khắc nhưng cũng không phải tuyệt đối. Rất nhiều thứ tương khắc chỉ ảnh hưởng trong khoảng thời gian nhất định, hơn nữa cũng không phải là không giải được. Có thể đang là thời gian con chuột xung với chủ nhà, làm ăn mà gặp người tuổi chuột còn phải tránh, huống hồ lại bỏ chuột vào nơi quan trọng thế này.

Người đàn ông chết trong phòng khách mặc quần áo phụ nữ có thể là để áp chế dương khí trên người ông ta, tiện dẫn hối cống vào nhà. Cuối cùng, ông ta hoàn thành nhiệm vụ thì bị người khác giết người diệt khẩu.

Thực hiện nghe có vẻ đơn giản nhưng phải là người tu luyện lâu năm mới làm được, chưa kể vật chứa bình thường không chứa được hối cống, đừng nói đến chuyện đem đi khắp nơi. Thứ ngọc cổ trước đây chúng tôi thấy trong biệt thự cũng có thể sử dụng, nhưng kẻ bày ra thế cục này lại dùng thủ đoạn cao siêu hơn. Hắn chọn một người đàn ông làm vật chứa, dương khí của ông ta vừa có thể áp chế linh hồn cô gái, khiến linh hồn không thể chạy thoát mà lấy ra cũng tương đối dễ dàng. Mệnh bát tự của người đàn ông chắc cũng đã được xem trước, quả là một kế hoạch chu đáo.

Nghe Tần Nhất Hằng nói, tôi hơi lo lắng. Kẻ làm việc này rõ ràng là một cao thủ, ít nhất cũng lợi hại hơn chúng tôi nhiều. Chúng tôi làm hỏng chuyện của người ta, mai sau không bị trả đũa đấy chứ? Nhưng người ban đầu tiếp nhận ngôi nhà là Hứa Truyền Tường, nếu có chuyện không may thì chắc kẻ đó sẽ tìm ông ta trước. Nghĩ vậy, tôi tạm thời yên tâm.

Trong khi cả hai nói chuyện, bột đã hòa gần xong. Tần Nhất Hằng dùng ngón tay khuấy thử rồi gật đầu nói, lát nữa tôi tháo tóc của hối cống khỏi tay nắm cửa, anh nhớ trốn xa một chút, cẩn thận đừng để bị trúng tà. Sau khi buộc mì vào tóc của hối cống, tôi sẽ gọi anh, đợi tôi buông tay anh lập tức hắt bột trong chậu về phía cánh cửa, tới lúc đó sẽ thấy rõ ràng.

Hắn bước vào căn phòng kia trước. Tôi chậm rãi theo sau, phần vì cái chậu khá nặng nên hành động khó khăn, phần vì sợ bột trong chậu sánh ra lại hỏng chuyện. Sau khi vào phòng, Tần Nhất Hằng bảo tôi kéo rèm vào, đoạn đi tới bên cánh cửa, vuốt mãi mấy sợi mì.

Hắn dặn tôi nấp cách xa một chút, tôi dĩ nhiên cũng không dám mon men lại gần, bèn lủi lên giường ngồi. Hắn bắt đầu cẩn thận thắt mấy sợi mì, trông chẳng giống buộc lên tóc hối cống. Khoảng bốn, năm phút sau, Tần Nhất Hằng dừng tay. Thấy vậy, tôi vội xốc lại tinh thần, chăm chú đợi lệnh.

Lần này hắn không hành động đột ngột. Trước khi ra lệnh, Tần Nhất Hằng còn đưa mắt tỏ ý với tôi, sau đó mới thả chỗ mì trong tay ra, lùi một bước dài tới sát tường rồi hét lên, hắt!

Nghe lệnh, tôi dùng hết sức hắt cả chậu bột sang, chỉ sợ hắt không tới cửa. Bột trong chậu trát kín nửa bức tường gần cửa. Tần Nhất Hằng đứng bên cạnh nheo mắt quan sát, gật gù rồi đưa thuốc cho tôi, xong rồi.

Kiếm được món tiền này quả không đơn giản, bán mạng, bán sức, chỉ thiếu nước bán nốt thân. Tôi đặt mông xuống giường, nhả khói rồi hỏi, nguyên liệu làm mì sợi trứng có thể trừ tà à?

Tần Nhất Hằng phì cười đáp, không trừ tà được, cùng lắm chỉ có thể đề phòng thôi. Sở dĩ dùng sợi mì cột vào tóc hối cống là bởi nó làm từ một trong năm loại ngũ cốc, tính dương sẽ nặng hơn các đồ vật khác, đồng thời còn dễ đứt. Hối cống dù sao cũng là tà vật, nếu không dùng chút thủ đoạn thì sau khi cởi trói cho nó khỏi tay nắm cửa, bản thân mình sẽ rất dễ bị trúng tà, vì vậy tôi mới chọn cách này để phóng thích nó. Hắt bột là để xem xem nó đã đi hay chưa mà thôi.

Trong lúc hắn giải thích, hai chúng tôi đã hút xong điếu thuốc, dọn dẹp hết những vật dụng để lại đêm qua rồi mở cửa chuẩn bị đi về, tìm Hứa Truyền Tường kí hợp đồng. Lúc đi ra, chúng tôi đều bước thật chậm bởi mặt đất rất trơn. Tần Nhất Hằng mở cửa trước nhưng chưa vội ra ngoài mà chỉ cánh cửa bảo tôi xem.

Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thót cả tim, cạnh cửa sờ sờ một vệt trông như hai đầu ngón tay lướt qua. Tôi dám khẳng định đây không phải là dấu vết do chúng tôi để lại. Xem chừng hối cống kia đã đi thật rồi.

Tuy vào nghề đã lâu, trải qua bao chuyện lớn nhỏ, nhưng mỗi khi tận mắt trông thấy những thứ dị hợm, tôi vẫn thấy rờn rợn. Dù sao chúng cũng là những vật nhìn không thấy, sờ không ra, nhưng vẫn để lại dấu vết ở một thế giới mà ta có thể nhìn và sờ thấy được. Điều này quả thật gây nên nỗi khiếp sợ khó tả bắt nguồn từ cảm giác mù mờ đối với thế giới mà mình vốn biết.

Nhưng sống ở đời, điều quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền, nghĩ nhiều cũng đâu chống đói được. Ra khỏi ngôi nhà, hai chúng tôi tới thẳng nhà hàng sang trọng nhất thành phố. Dù hợp đồng chưa kí nhưng coi như tiền đã nắm trong túi. Sau một bữa no nê, chúng tôi hẹn Hứa Truyền Tường buổi chiều tới kí hợp đồng.

Việc kí hợp đồng rất thuận lợi, Hứa Truyền Tường cũng xem như giải quyết được một việc, tối đó còn mời chúng tôi một bữa thịnh soạn. Hứa Truyền Tường uống hơi nhiều, khăng khăng muốn giới thiệu thêm một mối làm ăn cho chúng tôi. Thấy vậy, tôi cũng đành mượn rượu đáp bừa rằng sẽ đợi tin. Ai ngờ ngay hôm sau, tôi và Tần Nhất Hằng chưa trở về, ông ta đã gọi điện đến nói còn một ngôi nhà nữa, nếu hứng thú thì buổi chiều có thể đi xem.

Theo lời Hứa Truyền Tường, ngôi nhà này cũng được ông ta mua gom trong quá trình buôn nhà ma. Khi ông ta tới xem, ngôi nhà vừa xảy ra chuyện, giá cũng không cao, khổ nỗi ông ta không xử lý nổi nên việc làm ăn bất thành. Tới giờ ngôi nhà vẫn chưa bán được, giá thậm chí còn thấp hơn cả thời điểm ban đầu. Nếu chúng tôi có thể mua lại, ắt sẽ hời to. Nhà lại nằm trong thành phố, khá gần chỗ chúng tôi nên đi về thuận tiện, nếu dễ giải quyết thì cũng không mất quá nhiều thời gian. Chỉ có điều, ông ta mong sau khi chúng tôi mua được nhà, có thể chia cho ít hoa hồng, gọi là phí môi giới.

Đề nghị của Hứa Truyền Tường khiến tôi hơi dao động, thật ra bây giờ trở về cũng chẳng có việc gì làm. Cơ nghiệp cỏn con của tôi và Tần Nhất Hằng đều đã thuê người trông coi hộ, có quay về cũng chỉ ngồi bàn chuyện về tập đoàn Hoành Đạt. Vậy nên, tôi lập tức bàn với Tần Nhất Hằng, dù sao đã đến đây rồi, tiền dâng trước mặt tội gì không lấy.

Hắn cũng không phản đối, gật đầu bảo tôi gọi điện hẹn gặp Hứa Truyền Tường.

Tôi và Tần Nhất Hằng sửa soạn một chút, ăn trưa rồi buổi chiều đi gặp Hứa Truyền Tường. Cả ba lên xe tới thẳng ngôi nhà kia.

Trên đường, Hứa Truyền Tường nói qua tình hình. Ngôi nhà kia được xây từ ba bốn năm trước, trong một khu đô thị vào hạng đắt đỏ của thành phố ở thời điểm đó, đa phần đều là các tòa nhà cao trên dưới hai mươi tầng. Ngôi nhà đó ở tầng 14, do một đôi vợ chồng mới cưới mua. Sau khi cưới, họ sửa sang lại rồi dọn vào chưa được mấy hôm thì cô vợ uống thuốc an thần tự tử trong nhà. Mới kết hôn không lâu mà người vợ đã tự sát, người ta không khỏi cảm thấy kì lạ. Vì vậy, chuyện về ngôi nhà lan truyền rất nhanh, mọi người ra sức phỏng đoán nguyên nhân thúc đẩy cô gái kia tìm đến cái chết, đa phần đều cho rằng cô ta phát hiện chồng mình ngoại tình nên nhất thời nghĩ quẩn.

Tuy nhiên, đây chỉ là lời đồn, cụ thể ra sao e rằng chỉ có thể hỏi người chết. Khi đi xem ngôi nhà ấy, Hứa Truyền Tường cũng moi được đôi ba chuyện từ người trong nhà. Hình như sau khi kết hôn, người chồng phát hiện vợ mình không còn trinh trắng, từng phá thai hay sao đó nên suy sụp. Gần như ngày nào họ cũng cãi vả vì chuyện này, người chồng quá tức giận chuyển tới nhà bạn ở, trong thời gian đó, vợ anh ta tìm đến cái chết.

Người chết tuy là vợ mình, song trước khi qua đời đôi bên đang chiến tranh lạnh. Chẳng rõ anh chồng hổ thẹn, sợ ma hay trông cảnh nhớ chuyện cũ mà suốt mấy tháng liền không đám về ở, hơn nữa còn nhờ bên môi giới bán hộ nhà, nhưng rao vài tháng chẳng ai dám hỏi mua. Thời gian trôi đi, anh ta dần dà không quá e ngại nữa, cuối cùng vẫn chuyển về. Để có thêm hơi người, anh ta còn mời bố mẹ và cậu em họ đang tìm việc trong thành phố tới đây sống.

Nhưng mọi người chuyển tới ở không lâu, ngôi nhà bắt đầu xảy ra chuyện lạ.

Ban đầu, họ không hề nghĩ đến ma quỷ gì, vì chuyện lạ chỉ giới hạn ở việc họ thường mất giày vô cớ. Gia đình này có thói quen đặt giá giày ở ngoài hành lang, trước khi vào nhà sẽ cởi giày xếp lên giá, sau đó xỏ dép lê từ ngoài cửa đi vào, như vậy vừa ngăn nắp vừa tránh mang đất bụi vào nhà.

Hôm sau, khi chuẩn bị thay giày ra ngoài, mọi người mới phát hiện giày trên giá không cánh mà bay, mỗi đôi lại chỉ mất một chiếc. Thoạt tiên họ không quá để ý, cho rằng đây chỉ là trò đùa quái đản của trẻ con nhà nào, còn đi từng tầng một để tìm giày nhưng vẫn không thấy.

Khu nhà này tương đối cao cấp, những người sống ở đây đều khá giả. Hơn nữa, môi ngày đều có người tuần tra hoặc quét dọn theo giờ nên khả năng bị ăn trộm giày tương đối thấp, huống hồ chẳng ai ăn trộm một chiếc bao giờ. Họ đành nghĩ cách đối phó, bê giá giày vào trong nhà. Như thế, giày không mất nữa, nhưng lại có chuyện kì lạ hơn xảy ra.

Sáng sớm mở cửa, cứ cách dăm ngày ba bữa, họ lại nhặt được giày trước cửa nhà. Tất cả đều rất cũ, nhưng không phải giày bị mất trước đó, cũng không thành đôi. Lúc nào cũng là một chiếc đặt trước cửa.

Gia đình nghĩ là trò đùa mới do kẻ lấy trộm giày trước đây bày ra, bèn mang đi hỏi từng nhà, tất nhiên chẳng ai nhận. Hai vợ chồng già đâm sợ chuyển đi trước, anh chủ nhà cũng ra ngoài tìm chỗ khác, chỉ còn lại cậu em họ, vì muốn ở gần chỗ làm nên cậu ta chưa chuyển đi.

Ngôi nhà tuy từng có người chết và xảy ra nhiều chuyện lạ khó hiểu, nhưng nói chung chưa đến nỗi nguy hiểm. Cậu em ban đầu cũng nơm nớp, nhưng kiên trì ở được một tuần thấy không gặp chuyện gì dị thường nên vẫn yên tâm sống qua ngày.

Chủ nhà thấy em họ bình yên vô sự, lại phân vân định trở về, dù sao thuê phòng bên ngoài cũng mất một khoản không nhỏ. Nhưng chưa kịp chuyển, cậu em đã tự sát ngay trong nhà, nghe nói cũng vì uống thuốc an thần quá liều. Sự trùng hợp quả thật kì lạ, khiếp sợ nhất là chính anh chủ nhà phát hiện ra thi thể cậu em. Khi đó, một chân cậu ta không đi giày, mà chiếc giày lại đặt ở cửa phòng.

Cư dân trong khu bàn tán xôn xao, rõ ràng là oan hồn đòi mạng. Ngôi nhà vốn dĩ không bán được, sau vụ tự tử càng không thể rao bán, vì vậy vẫn gác lại đến giờ.

Hứa Truyền Tường kể rất rõ ràng mạch lạc, không hổ trước đây từng múa mép lường gạt người ta lấy tiền. Nhưng nghe xong tôi vẫn thắc mắc, ngày nào cũng có người bỏ giày trước cửa là sao nhỉ?

Tôi nhớ trước đây từng nghe người lớn kể lại, giày dép tiếp đất trong thời gian dài nên âm khí rất nặng. Gót chân người yếu dương khí nên là bộ phận dễ bị ma nhập. Vì vậy, đến giờ nhiều người già khi mua giày mới nhất định phải thay lót giày mà mình tự chuẩn bị vào mới yên tâm, một phần để vừa chân hơn, một phần cũng vì quan niệm mê tín đó. Nghĩ vậy, tôi tự nhủ, lẽ nào nguyên nhân nằm ở lót giày? Người nhà này nhất định không để ý bên trong giày nên đã bỏ qua điếm mấu chốt nào rồi.

Tôi nhìn sang Tần Nhất Hằng, có vẻ hắn cũng đang cân nhắc. Nghe tôi suy đoán, hắn nghĩ ngợi một hồi, cho rằng hiện tại dù nói gì cũng chỉ là đoán mò, vẫn nên đợi đến nhà tận mắt xem xét. Có điều, cái chết của cậu em họ kia quả thật rất kì lạ.

Hứa Truyền Tường nói đi đường chỉ mất hai mươi phút, nhưng cuối cùng vì tắc đường, một tiếng đồng hồ sau chúng tôi mới đến nơi. Chủ nhà đã đứng đợi dưới lầu, gặp mặt không hỏi han gì, đến tay cũng chưa kịp bắt, đưa thẳng chúng tôi lên nhà. Sau khi mở cửa, anh ta giới thiệu qua loa một lượt rồi nói muốn tìm địa điểm khác để bàn về giá cả.

Nội thất trong nhà cũng khá, hơn nữa vì ở chưa lâu nên ngôi nhà gần như còn mới. Nhà rộng khoảng 130 m², bố cục ba gian tiêu chuẩn như căn tôi đang ở. Nhìn từ cửa sổ, cảnh quan xung quanh cũng không tệ, rất có tiềm lực tăng giá.

Tôi vừa nhìn đã thấy thích, nhưng không thể lộ vẻ vui mừng, ít nhất cũng phải đợi Tần Nhất Hằng xem xét xong mới nói được. Tôi đưa mắt ra hiệu với hắn, rồi kéo chủ nhà ra hành lang để mặc cả. Trước khi tới đây, tôi đã tìm hiểu qua mức giá nhà đất trong khu này.

Chủ nhà ra giá, hơi cao so với tôi, nghĩ nhưng vẫn chấp nhận được. Bây giờ chỉ đợi Tần Nhất Hằng OK một tiếng là xong. Trông dáng vẻ sốt ruột của chủ nhà, xem chừng muốn kí hợp đồng ngay bây giờ cũng được.

Hơn mười phút sau, Tần Nhất Hằng mới đi ra. Trông hắn khá bình thản, có lẽ vấn đề của ngôi nhà không đến nỗi nan giải, tôi đưa mắt nhìn hắn hòng xác nhận. Hắn không đáp lại tôi, chỉ đột nhiên hỏi chủ nhà, lúc trước, anh có nhớ những chiếc giày ở ngoài cửa hướng mũi vào cửa hay ra ngoài không?

Ngơ người vì câu hỏi bất ngờ, chủ nhà nghĩ một lát mới đáp, bấy giờ không ai để ý chi tiết này, với cả chuyện đã rất lâu rồi, không nhớ nổi nữa. Tần Nhất Hằng gật đầu hỏi tiếp, vậy anh có để ý thấy đế giày dính gì không, trông như giẫm phải vật bẩn chẳng hạn?

Chủ nhà vẫn lắc đầu. Trong lúc đó lòng tôi đã lạnh hẳn đi, xem chừng khó nhằn rồi. Nhưng không tiện xen vào, tôi đành châm điếu thuốc đứng ngoài hành lang chờ đợi.

Tầng này gồm bốn căn, ra khỏi thang máy sẽ thấy mỗi bên có hai căn. Hành lang rất sạch sẽ, sàn gạch bóng loáng. Cửa cả bốn căn giống nhau, đều do khu đô thị làm sẵn, không biết người sống ở đây thế nào.

Tôi đảo mắt nhìn, bỗng nhớ đến câu chuyện nghe được hồi nhỏ, bọn trộm cướp thường nhân lúc đêm khuya để lại kí hiệu trước của ngôi nhà chúng định cướp để khi trời sáng dễ tìm lại. Hay những chiếc giày kia cũng là một dạng kí hiệu, dùng để dẫn đường cho tà vật?

Trong lúc tôi mãi suy nghĩ, Tần Nhất Hằng đã xong việc. Hắn đưa mắt ra hiệu với tôi, rồi khẽ máy ngón tay cái. Cử chỉ của hắn khiến tôi không biết phải làm gì, bỗng dưng giở ám hiệu chưa từng dặn nhau thì làm sao tôi hiểu được? Tôi đành mượn cớ kéo hắn vào nhà, hạ giọng hỏi, bây giờ tính sao?

Tần Nhất Hằng đáp, người này hỏi gì cũng không biết, còn không kể rõ được bằng Hứa Truyền Tường, xem chừng hơi nguy hiểm, chúng ta phải về bàn bạc kĩ hơn.

Hắn đã bảo vậy, tôi cũng đành nói với chủ nhà để chúng tôi bàn bạc rồi sẽ trả lời, sau đó xuống lầu. Hứa Truyền Tường vẫn ngồi trong xe đợi. Đang hí hửng tưởng sắp có hoa hồng, kết quả lại nghe phải bàn bạc thêm, ông ta tỏ ra sốt ruột, sợ chúng tôi không mua nữa nên ba hoa liên tục suốt đường về.

Về phòng tôi hỏi Tần Nhất Hằng, chuyện giày dép kia là thế nào, có liên quan gì tới việc mũi giày quay vào trong hay hướng ra ngoài? Phải chăng nguyên nhân đều nằm ở miếng lót giày?

Tần Nhất Hằng nghĩ một lát rồi nói, cả hai chúng tôi đều chưa từng nhìn thấy mấy chiếc giày, bây giờ phân tích vô căn cứ kể cũng khó. Về hướng mũi giày, thật ra hắn chỉ suy đoán theo bản năng, nếu mũi giày hướng vào cửa, chứng tỏ người hay vật đi giày đang muốn bước vào trong, còn hướng ra ngoài thì ngược lại.

Về miếng lót giày, trước đó hắn không để ý tới nó. Trong huyền thuật có không ít chuyện liên quan tới lót giày. Chẳng hạn, việc trù nhau bằng cách giẫm lên hình nộm trong cuộc sống thường ngày cũng bắt nguồn từ một loại huyền thuật, nhưng cách áp dụng không đơn giản là đặt hình nộm dưới lót giày hoặc bít tất rồi giẫm lên, mà cần kết hợp cả ngày sinh tháng đẻ của người đó, thậm chí đi giày tới đâu, đi bao xa cũng phải theo quy định nghiêm ngặt, vô cùng phức tạp.

Nghe giọng điệu của Tần Nhất Hằng, xem chừng không còn manh mối gì để tìm hiểu nữa. Nói thật, tôi rất thích ngôi nhà, huống hồ nó còn có ưu thế về giá cả, không mua được thì quả là đáng tiếc. Tôi bèn hỏi Tần Nhất Hằng, vậy bây giờ còn cách nào để thử không?

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói, nếu thực sự muốn mua nhà này, chúng ta thử đặt một đôi giày trước cửa, hôm sau quay lại xem có thay đổi gì không. Trước đó, chúng tôi cũng chỉ nghe lời kể của Hứa Truyền Tường, có lẽ còn một vài chuyện ông ta để sót hoặc chưa biết tới.

Đề nghị không tồi, tôi gật đầu đồng ý ngay.

Chúng tôi đi thẳng tới trung tâm thương mại, mua bừa một đôi giày thể thao ở khu giảm giá. Xong xuôi, chúng tôi gọi điện cho chủ nhà, nói toạc ra rằng mình là dân chuyên buôn nhà ma, nên nếu chưa làm rõ mọi chuyện bên trong thì không thể mua nhà, tạm thời cần anh ta giao chìa khóa.

Chủ nhà hơi do dự, nói rằng Hứa Truyền Tường đã kể với anh ta về thân phận của chúng tôi, chìa khóa anh ta có thể đưa, nhưng hi vọng hai chúng tôi để lại tiền đặt cọc, vì chưa biết chừng chúng tôi còn đặt thêm bùa chú vào trong nhà, nhỡ không bán được lại rước thêm tai họa, ít nhất anh ta cũng cần chút đảm bảo. Yêu cầu này cũng không quá đáng, nghĩ ngợi một lát, tôi ra cây ATM rút một vạn tiền mặt, gói lại cẩn thận rồi tới chỗ chủ nhà lấy chìa khóa.

Cầm chìa khóa trong tay, chúng tôi đi thẳng tới ngôi nhà kia. Tần Nhất Hằng kính cẩn đặt giày trước cửa, rồi như không cam lòng, hắn lại mở cửa vào trong xem xét một vòng. Lúc trở ra, hắn cau mày thông báo, tôi vẫn không thấy có gì lạ trong nhà, đành phải đợi tới mai thôi.

Hai chúng tôi trở về khách sạn.

Đêm đó tôi trằn trọc không yên, sáng ra thức dậy rất sớm, Tần Nhất Hằng thì vẫn ngủ ngon lành. Mãi mới có một lần được đánh thức hắn, tất nhiên tôi phải tranh thủ báo thù, bèn đạp hắn dậy rồi thu dọn qua loa. Hai chúng tôi tạt vào mua ít đồ ăn sáng bên đường rồi tới ngôi nhà.

Trên đường đi tôi lo lắng phấp phỏng, nhưng tới nơi lại thất vọng vô cùng. Đôi giày vẫn nằm yên vị trí Tần Nhất Hằng đặt hôm qua, không suy suyển chút nào. Hắn tặc lưỡi ngồi xổm xuống xem xét thật kĩ, sau đó bĩu môi nhìn sang tôi.

Tôi tự nhủ, sao lại thế nhỉ? Chê giày rẻ tiền? Tình cờ là hôm nay không bị mất hay ngôi nhà lâu không ai ở nên quân trộm giày kia cũng đi rồi? Tôi cũng ngồi xổm xuống cạnh đôi giày rồi hỏi Tần Nhất Hằng, giày không mất, chúng ta phải làm sao?

Hắn cầm đôi giày lên ngắm nghía rồi nói, có lẽ vì trong nhà không có người. Những lời đồn trước đây đều là khi bên trong có người ở, tuy giờ không thể đoán được nguyên nhân nhưng ít nhất chúng ta nên thử tiếp xem sao.

Ý hắn là đêm nay cả hai sẽ ở lại trong nhà. Đến giờ, tôi đã quen với việc trông nhà ban đêm nên chỉ ừ một tiếng rồi lập tức cùng hắn tới siêu thị gần đó mua ít đồ dùng cần thiết. Xong xuôi, thấy vẫn còn sớm, cả hai tiện thể dạo quanh trung tâm thương mại thành phố, xem như giết thời gian. Tối đến, chúng tôi tìm chỗ ăn cơm rồi trở về ngôi nhà kia. Đồ đạc trong nhà có vẻ đã bị bán sạch, chúng tôi đành mua hai chiếc ghế gấp ở siêu thị, dựng trong phòng khách ngồi suốt đêm.

Một đêm nói dài chẳng dài, ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng trôi qua rất khó khăn. Tôi cứ dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, cho rằng nếu có ai tới lấy giày, không chừng lại phát ra tiếng động.

Tiếc rằng đợi đến quá nửa đêm vẫn im phăng phắc, yên ắng đến mức tôi buồn ngủ rũ rượi. Sớm biết vậy, tôi đã mua hai cái túi ngủ cho rồi. Một lúc sau, tôi không trụ nổi nữa, đành chống trán chợp mắt một lúc, tới khi Tần Nhất Hằng gọi dậy thì trời đã sáng.

Trông hắn có vẻ tiều tụy, hình như đã thức cả đêm qua. Tần Nhất Hằng vỗ lên người tôi hai cái rồi nói, đôi giày vẫn ở chỗ cũ.

Nghe vậy, tôi thở hắt ra, đứng dậy mở cửa xem. Quả nhiên đôi giày vẫn nằm nguyên trước cửa. Uổng công thức cả đêm. Tôi châm thuốc để xốc lại tinh thần, bàn với Tần Nhất Hằng, liệu có phải những gì Hứa Truyền Tường kể chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ. Nếu không, chúng ta thức cả đêm kiểu gì cũng phải phát hiện ra manh mối chứ.

Tần Nhất Hằng lắc đầu, chìa tay xin tôi điếu thuốc rồi nói, tôi vừa phân tích thử, nếu Hứa Truyền Tường đã muốn trục lợi thì sẽ không gây phiền nhiễu. Tôi thấy nguyên nhân có thể nằm ở giày. Đôi giày chúng ta mua mới, dù từng có người đi thử thì cũng không giống giày đã đi một thời gian dài, không có hơi người. Chúng ta thử tìm một đôi giày cũ đi lâu rồi xem sao.

Dứt lời, hắn nháy mắt với tôi đầy ẩn ý. Tôi thầm nhủ trong lòng, thôi rồi, chắc chẳn là muốn lấy đôi giày tôi đang đi để thử nghiệm. Giày này rất đắt, thật không nỡ đem ra chiêu thần dụ quỷ. Nhưng trước mắt chẳng còn cách nào hơn, đành hi sinh để đầu tư chuyện lớn vậy. Thấy tôi đồng ý, Tần Nhất Hằng liền đưa tôi về khách sạn ngủ bù. Ngủ dậy, chúng tôi mua ngay một đôi giày khác để thay, đặt đôi cũ vào túi, đi ăn tối rồi quay lại ngôi nhà.

Đôi giày của tôi được đặt ngay ngắn trước cửa. Chúng tôi vào trong, bắt đầu một đêm chờ đợi. Bên ngoài dù sao cũng là giày của tôi nên tôi khá căng thẳng, cứ dán mắt vào cánh cửa, chỉ sợ bị liên lụy. Tần Nhất Hắng cũng đầy vẻ cảnh giác.

Bầu không khí này hơi giống với lúc chúng tôi mới vào nghề. Một đêm trôi qua rất nhanh, cả hai đều không phát hiện ra điều gì dị thường, trời đã tờ mờ sáng. Tần Nhất Hằng xem đồng hồ, nói đã tới lúc mở cửa. Tôi gật đầu, đứng dậy vận động gân cốt, tự nhủ lát nữa mở cửa không biết sẽ nhìn thấy gì.

Ai ngờ Tần Nhất Hằng cứ như không thấy tôi gật đầu, lại gọi tôi lần nữa. Tới khi tôi cáu kỉnh đáp lại, hắn mới ừ rồi chạy thẳng ra mở cửa. Động tác của hắn rất nhanh, tôi nhất thời không theo kịp, vội bước tới cửa nhìn ra ngoài, ngớ người. Quả nhiên có kẻ đã đụng vào giày! Nhưng nó vẫn còn nguyên, chỉ có một chiếc không hiểu sao lại dịch ra gần hành lang.

Trời đã sáng, hành lang cũng đã bật đèn.

Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy lạnh toát, xem ra lời đồn về ngôi nhà là thật, nhưng giày của tôi vì sao lại không bị mất? Tần Nhất Hằng cau mày ngồi xổm xuống đất, tôi cũng ngồi theo hỏi hắn chuyện này là thế nào.

Nghe tôi hỏi, Tần Nhất Hằng tặc lưỡi rồi khẽ lắc đầu, không hiểu vì không biết hay không muốn nói. Hắn nhấc chiếc giày trước cửa lên, đập xuống đất hai lần, từ trong giày rơi ra một vật khá nhỏ. Tần Nhất Hằng tiện tay đưa thứ ấy cho tôi, không giải thích gì thêm, chỉ rón rén tới gần chiếc giày còn lại, quan sát kĩ rồi nhấc nó lên, lại đập hai lần xuống đất. Không có gì rơi ra.

Hành động của hắn khiến tôi sửng sốt, thì ra bên trong giày còn giấu vật nhỏ này. Tôi giơ lên xem, thấy không to, màu đen, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, áng chừng trọng lượng có lẽ không phải kim loại, bốn mặt đều nhọn, về cơ bản là có hình thoi.

Tôi nắm gọn nó trong lòng bàn tay, góc nhọn cấn vào thịt đau nhói. Giày của tôi là hàng thủ công nổi tiếng của Italy, dĩ nhiên không có vật này bên trong. Quan sát một lát, tôi chợt bừng tỉnh, nhất định là do Tần Nhất Hằng bỏ vào, để ai không biết mà giẫm lên, lòng bàn chân sẽ bị đâm rách.

Quả nhiên, Tần Nhất Hằng xác nhận, là do tối qua tôi cố ý đặt vào. Trong giới huyền học, vật này được gọi là “trạng thích”, được làm từ gỗ táo lâu năm. Tuy không phải là thứ khó tìm nhưng vì công dụng quá đặc biệt nên nhiều người trong nghề cũng chỉ nghe nói hoặc nhìn qua chứ gần như chưa dùng bao giờ.

Tương truyền, trạng thích chuyên dùng để chặn đường quỷ sai, nhằm dâng cáo trạng. Người dùng dựa vào biện pháp dò âm khí để tính toán nơi quỷ sai đi qua, xếp trạng thích theo phương vị ngũ hành rồi đặt trên đường. Nghe nói, nếu quỷ sai giẫm trúng trụng thích thì sẽ bị chặn lại trong chốc lát. Bấy giờ người bày ra thế cục sẽ tung lên trời một nắm tiền âm phủ, nhìn hướng tiền bay để đoán xem quỷ sai có ở đây không. Sau đó, phải nhanh chóng đốt cáo trạng mà mình muốn dâng ngay trước trạng thích, lúc đốt nhất định phải nhắm mắt và không được mặc trang phục màu đỏ, nếu không cáo trạng chưa kịp cháy hết đã bị quỷ sai câu hồn rồi.

Thời xưa, trừ trường hợp bất đắc dĩ, không thuật sĩ nào muốn dùng đến chiêu này bởi nó vô cùng nguy hiểm. Trước hết, trêu chọc quỷ sai vốn là chuyện lành ít dữ nhiều, huống hồ rất có khả năng chặn phải ác quỷ, người dâng cáo trạng lại không được mang theo vật dụng trừ tà hay áp dụng bất cứ thuật đuổi quỷ nào, nên nếu gặp ác quỷ thì xác định là hi sinh vì nghĩa. Bởi thế, cách thỉnh cầu bằng trạng thích chỉ được dùng nếu xảy ra hạn hán liên miên hoặc bệnh dịch tràn lan, con người bị ép tới bước dường cùng mới có kẻ cam tâm tình nguyện, mạo hiểm xả thân vì nghĩa lớn.

Tần Nhất Hằng đặt trạng thích trong giày chính là để tạo ra một cái bẫy. Giữa đêm hôm khuya khoắt, nếu thực sự có tà vật lén xỏ giày thì sẽ mắc bẫy, để lại ít nhiều dấu vết.

Nói xong, hắn nhặt lấy chiếc giày đã bị ai đó động vào, bảo tôi thu dọn đồ đạc rồi về khách sạn.

Thật ra chẳng cần thu dọn gì nhiều, chỉ có hai chiếc ghế gấp đặt trong phòng khách vốn chẳng đáng bao tiền, cũng không nhất thiết phải mang về. Hơn nữa chưa biết chừng chúng tôi vẫn phải quay lại đây trực đêm, thôi thì cứ để lại.

Tôi vào nhà vệ sinh rửa qua mặt mũi rồi cùng Tần Nhất Hằng trở về. Khi ra cửa, tôi định nhặt chiếc giày còn lại, nhưng hắn lắc đầu bảo tôi đặt xuống, nói rằng đem về chẳng để làm gì nữa. Nghe giọng hắn rất nghiêm túc, không chừng vẫn còn nguy hiểm, tôi đành ngậm ngùi nghe theo.

Về khách sạn, Tần Nhất Hằng bảo tôi đi ngủ trước, có chuyện gì tỉnh dậy hẵng bàn tiếp. Tôi cũng mệt mỏi rã rời, vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, khi tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối. Tần Nhất Hằng đang ngồi trên giường, vẻ chờ đợi. Thấy tôi dậy, hắn giục thay quần áo rồi đưa tôi tới một phòng trọ thuê ngắn ngày.

Tôi chẳng hiểu mô tê gì. Rõ ràng chúng tôi đã thuê phòng khách sạn rồi, tại sao phải tìm chỗ khác để ở? Ban đầu, tôi còn tưởng chúng tôi bị đeo bám hay theo dõi ở khách sạn nên phải trốn một thời gian, song tới nơi mới biết hắn muốn dùng gian bếp trong phòng.

Căn phòng hắn thuê là kiểu phổ biến dành cho những hộ gia đình ít người, tôi cũng có vài căn kiểu tương tự chưa rao bán. Phòng không lớn, bày biện như nhà nghỉ, chỉ khác là có thêm một gian bếp khép kín hoặc nửa khép kín.

Căn bếp chúng tôi thuê thuộc kiểu nửa khép kín, chỉ có một tấm kính ngăn cách với chỗ sinh hoạt. Vào phòng, Tần Nhất Hằng nhìn quanh căn bếp một lúc rồi nói rằng nồi ở đây chưa đủ lớn, bảo tôi ra siêu thị mua một cái.

Tôi chạy ra siêu thị, mua cái nồi to nhất về. Nồi bằng inox, hấp luộc đều được. Nhận được nồi, Tần Nhất Hằng cẩn thận đánh nồi một lượt bằng nước gạo rồi mới đổ nước lã vào, đặt lên bếp đun, lại lấy chiếc giày của tôi ra, xem kĩ lại rồi thả vào nồi. Tới giờ, tôi mới hiểu tại sao hắn nói không cần đem chiếc giày còn lại về. Đôi giày của tôi xem như vứt đi rồi.

Tôi vội vàng lại gần chiêm ngưỡng dung nhan chiếc giày lần cuối. Nước đang sôi ùng ục, chiếc giày sắp bị lật úp trong nồi. Nhưng tôi cũng không thấy điều gì bất thường, dấu vết mà Tần Nhất Hằng nói đến là gì? Nghe tôi hỏi, hắn châm thuốc, bảo tôi đừng sốt ruột, sau đó vặn bếp nhỏ lại, gọi tôi ra canh nồi, không được để nước bắn ra ngoài.

Tần Nhất Hằng lôi từ trong túi ra một cây bút lông, chấm lấy ít nước trong nồi rồi khua về phía mặt tôi. Hành động của hắn giống hệt kẻ tâm thần, tuy giày là của tôi nhưng cũng không thể dùng nước luộc giày bôi lên mặt tôi được. Tôi lùi lại tránh ngọn bút lông của hắn, kêu lên, mẹ nó, rốt cuộc cậu định làm cái quái gì vậy?

Tần Nhất Hằng bèn giải thích, chiếc giày này dù sao cũng đã dính hơi anh, mà cuộc thử nghiệm đêm qua rõ ràng là để chiêu ma gọi quỷ. Tôi sợ anh bị chúng bám theo nên sáng ra cố tình gọi tên anh, tới khi anh đáp lời mới mở cửa, để giúp anh ổn định tinh thần. Bây giờ, tôi sẽ bôi nước luộc giày lên cằm anh, xem như thu hơi người trên giày về. Anh không đồng ý cũng chẳng sao, nhưng mấy ngày tới có thể sẽ bị trẹo chân hoặc chuột rút.

Trẹo chân chẳng chết người được nhưng có thể làm chậm trễ mọi việc. Tôi cân nhắc rồi miễn cưỡng để hắn bôi một nhát lên cằm. Bôi xong, hắn vứt thẳng cái bút ra ngoài cửa sổ rồi bảo, vật trung gian cần vứt càng xa càng tốt, nếu không sẽ chẳng có tác dụng gì, thông thường phải nhờ người đem đi xa vứt hộ, nhưng tạm thời quăng nó xuống dưới lầu là được, dù sao chúng ta cũng sắp rời khỏi thành phố này rồi.

Dứt lời, Tần Nhất Hằng ngó vào nồi, tuyên bố đã đun xong rồi tắt bếp, ngồi xuống sofa đợi nước nguội, tiếp đó đổ một ít nước vào vỏ chai coca cỡ bự, lắc mấy cái rồi nói rằng đêm nay phải trở lại ngôi nhà kia.

Chất giày của tôi tốt thật, đun như vậy mà không bạc đi chút nào, nước vẫn trong vắt.

Tôi đón lấy chai coca, thử lắc lên nhìn một lúc, song chẳng thấy gì. Tuy nhiên, nhãn dán trên chai đã bị bóc sạch, tôi đoán có lẽ lát nữa Tần Nhất Hằng sẽ quan sát tà vật qua chai nước này. Chúng tôi sửa soạn lại đồ đạc, ăn tạm ít đồ ăn nhanh rồi quay về ngôi nhà kia.

Sau khi đi thang máy lên lầu, Tần Nhất Hằng chưa mở cửa vội mà vặn nút chai coca, đổ ít nước ra sàn, rồi gần như nằm bò xuống thấm từng chút nước bằng miếng giẻ lấy từ trong túi. Tôi đứng bên cạnh hút thuốc đợi. Độ mười phút, nền gạch từ cửa nhà tới trước thang máy hầu như đều được lau qua một lượt. Cũng may không có hộ nào cùng tầng đi về giờ này, nếu không chắc họ phát khiếp mất.

Lau hết quá nửa chai nước, Tần Nhất Hằng đứng dậy, cau mày. Nét mặt hắn khiến tim tôi đập thình thịch, chẳng lẽ có tà vật nào tới? Tôi vỗ nhẹ vào người Tần Nhất Hằng, hắn mới định thần lại, à một tiếng rồi chỉ xuống sàn, qua đây xem dấu vết để lại trong truyền thuyết này.

Tôi vội vàng nhìn. Sàn nhà bóng loáng nhưng vẫn trống trơn, nào thấy cái gọi là dấu vết. Tôi nghĩ có thể do góc nhìn chưa đúng, bèn bắt chước hắn nằm bò xuống, kết quả vẫn chẳng hơn, đành lên tiếng hỏi, trên mặt đất đâu có gì!

Tần Nhất Hằng chợt kêu lên như sực nhớ ra, lục tìm trong túi vài nén nhang thắp lên rồi gấp một tờ tiền lại để hứng tàn. Hứng được một ít, hắn ngồi xổm xuống cạnh tôi, thận trọng rắc tàn lên mặt đất, cuối cùng thổi thật nhẹ, rồi hất hàm, chính là nó.

Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, tim bỗng thót lại.

Sàn nhà hiện lên một dấu vết nhàn nhạt do tàn hương để lại, không chú ý kĩ sẽ rất khó nhận ra. Nhưng vì mặt tôi gần như đang dán lên sàn nên nhìn thấy rất rõ. Dấu vết không lớn, hình dạng giống một đóa hoa trừu tượng. Xem ra, nguyên nhân khiến ngôi nhà náo loạn nằm ở đây rồi, nhưng nó là gì vậy nhi?

Tôi quay lại hỏi, Tần Nhất Hằng chỉ nhếch môi cười bảo tôi đứng dậy, rồi thản nhiên mở cửa bước vào, thong thả đi quanh phòng khách hồi lâu, nhìn trước nhìn sau như đang tìm kiếm thứ gì. Cuối cùng, hắn dừng lại dưới ngọn đèn trong phòng khách, kê ghế gấp trèo lên lần mò cái chụp đèn một lúc, khẽ lắc đầu rồi đi sang phòng khác.

Tôi ngơ ngác đứng dậy theo vào. Tần Nhất Hằng lại kê ghế dưới ngọn đèn trong phòng ngủ, trèo lên lần mò như lúc nãy. Vật dụng trong nhà dù đã dọn đi hết nhưng đèn trang trí vẫn giữ nguyên, trông có vẻ là đồ cao cấp. Tôi thầm nghĩ, lẽ nào hắn vừa mắt cái đèn, định tháo ra mang về?

Sau một hồi ngửa cổ theo dõi, tôi lại cảm thấy không đúng, bèn hỏi hắn. Tần Nhất Hàng ậm ừ rồi bảo tôi giữ ghế. Tôi giữ chặt cái ghế gấp, chỉ thấy hắn ở phía trên dùng sức giật mạnh.

Một lúc sau, hắn mới tụt xuống, lòng bàn tay nắm vài tờ giấy vàng. Vừa trông thấy, tôi đã cảm giác có chuyện chẳng lành. Đây rõ ràng là bùa, tuy Tần Nhất Hằng rất hiếm khi dùng nhưng tôi đã từng nhìn thấy nó trên phim.

Vậy là trước đây từng có người động tay vào nhà, hay Hứa Truyền Tường đã cài cắm gì trong lần đầu tới đây? Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, hắn cầm nắm giấy vàng, nghĩ một lát rồi nói, bây giờ, tôi đã nắm rõ tình hình ngôi nhà, có điều để xác nhận thêm, chúng ta phải ra ngoài một chuyến.

Hắn vẫn úp úp mở mở, nhưng tôi không sợ nữa. Nếu Tần Nhất Hằng đã nắm rõ nguyên nhân thì về cơ bản nhà đã nằm trong tay tôi rồi, kiếm được tiền ai lại không vui. Tôi theo hắn ra khỏi nhà, vào thang máy xuống thẳng tầng một, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài khu nhà.

Tần Nhất Hằng hỏi thăm bảo vệ tòa nhà xem có trạm thu gom phế liệu hoặc trung tâm xử lý rác thải nào gần đây không. Bảo vệ liền nói đi về phía Đông tòa nhà sẽ thấy một trạm thu gom phế liệu không nhỏ. Chúng tôi lập tức bắt taxi tới thẳng đó.

Trên đường, thấy nét mặt của Tần Nhất Hằng vẫn u ám nên tôi hơi lo lắng. Theo tình hình hiện tại, e rằng những chiếc giày kia đều bắt nguồn từ trạm phế liệu. Nhưng sao chúng lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở cửa ngôi nhà? Hơn nữa, trông Tần Nhất Hằng không có vẻ vui mừng vì kiếm được tiền, mà cứ như bị lỗ vốn vậy.

Tôi không nhịn được nữa, bèn hỏi hắn xem rốt cuộc có vấn đề gì, nhà có thể mua được hay không. Tần Nhất Hằng không giải thích, chỉ khẽ gật đầu rồi nói vấn đề của ngôi nhà rất dễ giải quyết, lát nữa về chuẩn bị hợp đồng là được. Dứt lời, hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm. Ra cái vẻ thần bí, tôi chỉ muốn cho hắn một trận, nhưng dù sao cũng đã quen rồi, đành ngậm miệng chờ xem sao.

Đường đi xa hơn mô tả của bảo vệ, không biết có phải tài xế đưa chúng tôi đi lòng vòng không, mất hơn mười phút mới tới nơi. Xuống xe, Tần Nhất Hằng đi thẳng vào trong. Trạm thu gom phế liệu đặt tại một khu nhà cũ, không giống cửa hàng bán lẻ bình thường, mà là một gian nhà nhỏ xây giữa khoảng sân quây gạch đỏ trong góc khu nhà.

Hơn 9 giờ tối, trong nhà tuy vẫn sáng đèn nhưng đã đóng cửa. Tần Nhất Hằng gọi vài tiếng, chỉ có con chó buộc ở sân sủa đáp lại. Lát sau, một ông lão từ trong nhà đi ra.

Tần Nhất Hằng chẳng thèm chào hỏi người ta, độp một cái hỏi ngay nhà ông năm nay có con chó nào mới chết không. Đột nhiên bị hỏi, ông lão vô cùng sửng sốt, lúc đầu còn tưởng chó nhà mình chưa buộc kĩ nên gây ra tai họa gì, vội vàng lắc đầu nói không có.

Tần Nhất Hằng bèn khích lệ ông lão vài câu, rằng chúng tôi tới đây không phải để làm phiền gì cả. Lúc đó, ông lão mới nheo mắt gật đầu đáp, quả thật từng có một con chó bị chết, nhưng cách đây đã hai năm rồi, chính là con của con chó nhà ông đang nuôi. Sau khi ra đời, lũ chó con đều được đem đi cho, chỉ mình nó được giữ lại vì khá quấn ông lão. Ai dè mới nuôi vài tháng, nó đã lén chạy đi chơi, cuối cùng bị ô tô cán chết.

Tần Nhất Hằng nghe xong khẽ gật đầu, vẻ hài lòng, móc ví đưa cho ông lão một trăm tệ. Ông lão không dám nhận, từ chối vài lần mới chịu cầm lấy. Tôi đứng cạnh mà chẳng hiểu gì, sao cứ như đi thăm hỏi người già neo đơn thế này? Trên đường về, tôi mới hỏi tại sao ngôi nhà kia lại liên quan đến con chó.

Hắn trả lời, vì tà vật đó đã chạm vào giày tôi nên hắn dùng chiếc giày làm vật dẫn để xem rốt cuộc là thứ gì, nào ngờ lại nhận được kết quả ngoài dự đoán. Dấu vết mà tôi nhìn thấy trước hành lang chính là vết chân chó. Đây cũng là lý do vì sao giày mỗi lần chỉ có một chiếc, bởi chó không có tay, phải tha bằng mõm, nên mỗi lần chỉ tha được một chiếc giày. Bấy giờ hồi tưởng lại, dấu vết in trên đám tàn hương quả là giống chân chó, chỉ hiềm tôi không nuôi thú vật nên khó liên tưởng thôi. Xem ra đúng như tôi đoán, giày ở trước cửa nhà quả thật được tha từ trạm thu gom phế liệu.

Tần Nhất Hằng mở cửa sổ taxi, châm thuốc rồi nói tiếp, thật ra dấu chân chó này bình thường rất khó phát hiện, kể cả sử dụng huyền thuật. Sở dĩ chúng tôi có thể nhìn thấy nó là bởi hắn đã đặt một cái trạng thích trong giày, trạng thích vốn là vật trừ tà.

Con chó tuy không phải ma quỷ, nhưng dù gì cũng là tà vật nên khi hồn của nó tới tha giày, tự nhiên sẽ cảm thấy giày nặng chịch, vì vậy mới để lại dấu chân trên mặt sàn. Đây cũng là lý do vì sao giày của tôi không bị tha đi, mà chỉ xê dịch một đoạn nhỏ, rơi ngay giữa hành lang.

Bởi linh hồn con chó không chịu nổi sức nặng nên buộc phải nhả ra.

Theo tình hình trước mắt, giả sử trạng thích vô tình bị nhân viên quét dọn hoặc người dân sống cùng tầng nhặt được thì cũng không sao, còn không thì linh hồn con chó đó có lẽ đã bay lên trời rồi, cái trạng thích kia cũng chính là phần mộ cuối cùng của nó. Tần Nhất Hằng phả ra một làn khói thuốc, vờ làm bộ sầu muộn.

Tôi nghe xong vẫn còn lơ mơ, tuy hắn đã giải thích rõ ràng nhưng tại sao con chó lại tự dưng chạy tới đây tha giày đi, bất chấp âm hồn bất tán, không thể đầu thai? Chẳng lẽ ở đây vẫn còn linh hồn của một con chó khác vốn là một cặp với nó? Nhưng trước nay tôi chưa nghe nói nhà này nuôi chó bao giờ.

Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, hắn lại thở dài, nói, nếu tôi đoán chính xác thì suy luận của anh cũng đúng một phần.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã về tới khu nhà kia. Sau khi xuống xe, Tần Nhất Hằng lại đưa tôi tới trước cửa ngôi nhà.

Hắn nhìn quanh, lấy đống bùa vàng ra rồi bảo, đây là loại bùa phổ biến nhất trong Đạo gia, được sử dụng rộng rãi, cũng chính là bùa trấn trạch thông dụng nhất. Rất nhiều người xem lướt qua cũng biết vẽ, nên dù ngày nay loại bùa trấn trạch này không còn thịnh hành, người ta vẫn thường xuyên nhìn thấy nó.

Nhất là khi nó cũng có tác dụng nhất định, có thể trấn giữ nhà cửa, giúp người trong gia đình khỏe mạnh bình yên. Cần chú ý là nó không có tác dụng trừ ma diệt quỷ, gọi là “chặn” nghe thỏa đáng hơn “trấn”, bởi nó chỉ dùng để chặn cho hơi người trong nhà không thoát ra ngoài. Quan trọng nhất là chỉ dán loại bùa này trong ngôi nhà tiếp khí đất, cũng có nghĩa là khi đứng trong nhà, lòng bàn chân phải giẫm lên mặt đất. Dù là nhà lầu, cũng chỉ dán ở tầng một với điều kiện số tầng không quá nhiều. Còn đối với các cao ốc thì không được phép dán.

Ngày nay có nhiều người mê tín, thần hồn nát thần tính, mù quáng sử dụng bùa nên rất dễ chuốc họa vào thân. Nhiều kẻ không hiểu rõ nội tình đã tùy tiện dán bùa trong nhà, giả sử không phù hợp các điều kiện trên thì lá bùa sẽ phản tác dụng, rõ nhất là khiến người trong nhà u uất ngột ngạt. Nếu trúng phải người đa sầu đa cảm, coi như hết đường cứu.

Bùa dán ở chỗ cao sẽ trở thành một ngọn núi vô hình, nhà càng cao thì càng nguy hiểm. Vợ của chủ nhà tự sát, chắc chắn do ảnh hưởng của bùa, hơn nữa lúc đó còn cãi nhau với chồng, uất ức thành bệnh, không nghĩ thoáng được, cuối cùng đã tự sát. Bùa này có thể do người nhà tự dán lên, kết quả chữa lợn lành thành lợn què, rước họa vào thân. Những chuyện tương tự không phải hiếm gặp.

Dứt lời, Tần Nhất Hằng đưa lá bùa cho tôi. Tôi cầm trong tay, quan sát một lúc, thấy chữ bên trên nguệch ngoạc như gà bới, có vẻ được viết bằng bút lông, nhưng tôi chẳng nhận ra mặt chữ nào.

Tôi vò đầu suy nghĩ. Tần Nhất Hằng nói bùa là do nhà họ tự dán lên, khiến vợ chủ nhà uất ức mà tự sát, nhưng thế thì liên quan gì đến con chó kia? Em họ của chủ nhà cũng tự sát tại đây, chẳng lẽ cũng vì bị lá bùa làm cho uất ức nghĩ quẩn?

Tôi lại hỏi Tần Nhất Hằng, hắn khẽ gật đầu, nói, người chết không thể sống lại, vì sao họ chết, chúng ta chỉ có thể suy luận qua những manh mối đã biết. Em họ của chủ nhà rất có khả năng cũng bỏ mạng vì lá bùa. Cậu ta chết ngày nào thì giờ chúng ta không rõ, nhưng có lẽ hôm đó âm khí rất nặng. Theo truyền thuyết, khi âm khí nặng, bùa sẽ đè xuống, cuối cùng đè lên cả người. Khoa học có thể lý giải rằng cái chết này liên quan đến việc tinh thần bị chèn ép; huyền học gọi nó là bức quá thành họa. Còn về linh hồn con chó kia...

Tới đây, Tần Nhất Hằng ngừng một lát, trông có vẻ khó nói. Tôi châm thuốc, kiên nhẫn đợi. Tần Nhất Hằng thở dài một tiếng, mục đích của con chó thật ra rất đơn giản. Tha giày tới hay trộm giày đi cũng không hề có ý xấu. Trước đây, theo thói quen, chúng ta vẫn cho rằng tà vật đều là ác quỷ làm hại tới con người, vì vậy mới bỏ qua manh mối đơn giản này. Giày để xỏ vào chân, mà chân dùng để đi đường, thế nên con chó ấy chỉ muốn dùng cách thức của riêng mình để nhắc nhở mọi người rời khỏi nhà. Chắc chắn nó đã biết ngôi nhà có vấn đề nên mới liều lĩnh muốn cứu người trong nhà.

Quả thật, điều này khiến người ta phải ngỡ ngàng, dù chó là loài vật có trực giác, trông thấy được tà ma, nhưng ai đâu biết chúng lại thông minh đến vậy. Tần Nhất Hằng ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy chỉ có một khả năng, con chó chính là cô vợ đã mất của chủ nhà.

Nguyên nhân có lẽ là tình yêu. Người vợ dù đã chết, nhưng vẫn lo lắng cho chồng ở dương gian, không nỡ để anh ta giẫm lên vết xe đổ của mình. Cô ấy tự sát nên không thể yên ổn đầu thai, tuy chưa hóa thành ác quỷ nhưng cũng chỉ có thể quanh quẩn gần nhà để tìm cách.

Thật tình cờ, cô ấy chết ngay lúc con chó mẹ ở trạm phế liệu mới sinh con. Chó con vừa ra đời nên hồn chưa nhập vào thân. Cô ấy nhân cơ hội chiếm thể xác của nó để trở về cảnh báo với người trong nhà. Thế nhưng, số trời đã định, dù nhập vào thân xác con chó, cô ấy vẫn không tránh khỏi chết thêm lần nữa. Cái chết này không phải vô cớ, mà là do quỷ sai gây nên.

Ý chí của cô gái rất kiên cường, không biết do sức mạnh của tình yêu hay vì đây là tâm niệm duy nhất trước lúc chết nên linh hồn cô vẫn trở về để hoàn thành nó theo bản năng. Dù sao sau khi chết, cô cũng đã năm lần bảy lượt nhắc nhở người nhà, chỉ tiếc âm dương cách biệt, nhắc nhở không được mà còn dọa họ chạy mất, câu chuyện ma quỷ lộng hành cũng từ đó mà ra.

Chiếc giày ở cửa trước khi cậu em họ chết có lẽ chính là nỗ lực cuối cùng của cô ấy. Nghe nói linh hồn xê dịch được thực thể cũng chia thành nhiều loại dựa theo oán khí. Thậm chí có ác quỷ đẩy được cả xe hơi, còn như cô ấy, tha giày đã là cực hạn rồi.

Nghe Tần Nhất Hằng phân tích, tôi cũng cảm khái không thôi.

Trước đây, tuy đã nhiều lần nghe hắn giải thích nguyên nhân kết quả những chuyện ma trong các ngôi nhà nhưng tôi chưa bao giờ thấy hắn dùng giọng điệu như hôm nay. Ngay cả khi ở trong từ đường, hắn cũng chưa hề nói thế này. Lời giải thích của hắn rất xúc động, không hề giống phong cách sắc sảo thường ngày, nghe xong lại thấy mủi lòng. Nếu thực sự như lời hắn nói, đây rõ ràng là một câu chuyện tình yêu buồn mà đẹp.

Trên đời có biết bao chuyện chúng ta khó mà suy đoán, nếu thực sự mỗi câu chuyện đều xuất phát từ lòng tốt hoặc tình yêu thì có lẽ những ngôi nhà ma có đáng sợ đến đâu cũng không làm người ta kinh hãi.

Quen biết Tần Nhất Hằng vài năm, tôi chợt hiểu vì sao hắn lại xúc động như vậy, có lẽ những sự việc ma quái hắn gặp từ trước đến giờ đa phần là lừa gạt lẫn nhau hoặc máu me tanh tưởi. Hôm nay lại gặp được một người chết không chịu đầu thai, dù phải làm chó vẫn muốn nhắc nhở người mình yêu, quả thật điều này đã phá vỡ quan niệm về nghề nghiệp của hắn.

Tôi định an ủi hắn vài câu, nhưng chẳng tìm được lời lẽ nào thích hợp, đành hỏi lảng sang việc xử lý ngôi nhà. Tần Nhất Hằng thì mỉm cười bảo, suy đến cùng nhà cũng không dơ bẩn gì, cậu em họ dù tự sát ở đây nhưng hồn không lưu lại trong nhà. Chúng ta chỉ cần làm như mọi lần, chọn ngày lành tháng tốt quét dọn lại một lượt, sau đó dán một lớp giấy đỏ lên cửa, để không vài ngày là có thể yên tâm. Hiện tại, bùa trấn trạch đã được gỡ ra, cô vợ của chủ nhà cũng yên lòng rồi, mai sau sẽ không quay lại nữa.

Chuyện về ngôi nhà dừng lại ở đây, xem như ai nấy đều vui vẻ. Lần này không xảy ra sự kiện kinh hoàng nào, nhưng lại khiến người ta xúc động khôn nguôi.

Ngay hôm đó, tôi sắp xếp kí hợp đồng, mua lại ngôi nhà với mức giá đã bàn từ trước. Khi gặp mặt, tôi không khỏi ngưỡng mộ chủ nhà vì có một người vợ yêu mình đến vậy.

Kí hợp đồng xong, chúng tôi không nán lại lâu, đưa phí môi giới cho Hứa Truyền Tường, hẹn ông ta nếu có thông tin gì về nhà ma thì báo với chúng tôi, phần trăm hoa hồng vẫn tính như cũ. Hứa Truyền Tường rất vui mừng, lại mời chúng tôi ăn một bữa thịnh soạn, xem như tiệc chia tay. Sau đó, tôi và Tần Nhất Hằng lên đường trở về nhà.

Trời gần tối mới về tới thành phố tôi ở, tôi và Tần Nhất Hằng tạm biệt nhau, ai về nhà nấy. Tôi định trở về xử lý hai hợp đồng mới kí, sau đó lên giường ngủ sớm, hôm sau sẽ dành hai tiếng quét dọn gọn gàng, xa nhà vài hôm, chắc nhà cửa đã đóng đầy bụi.

Vừa mở cửa vào nhà, chưa kịp bật đèn, tôi đã vấp phải thứ gì đó. Ra là một chồng tạp chí cao, buộc lại bằng dây thừng đặt bên cạnh kệ giày. Thoạt đầu tôi còn cho rằng đây là kiệt tác của mình, chắc xa nhà ít hôm nên đầu óc hơi lú lẫn. Nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy vô lý, tôi không có thói quen đóng gói tạp chí, cùng lắm chỉ xếp lại với nhau thôi.

Tôi ngồi thụp xuống, xách thứ nó lên. Tạp chí không dày, nhưng cả chồng cũng có tới mấy chục quyển nên khá nặng. Tôi tự nhủ, hay có ai đó gửi bưu phẩm tới cho mình? Mà cũng không thể như vậy được, làm gì có ai mở cửa cho bưu tá?

Nghĩ vậy, tôi bèn đưa mắt nhìn bìa ngoài tạp chí, tức thì lạnh run người, gọi ngay cho Tần Nhất Hằng, kể rõ tình hình, hắn buột ra một tiếng chửi thề rồi cúp máy.

Tôi vô cùng hoang mang, bèn gọi lại. Đầu dây bên kia tắt máy.

Tôi định mở cửa trốn ra ngoài, nhưng lại thấy hơi thần hồn nát thần tính. Có điều bất luận thế nào, chồng tạp chí này cũng không hề đơn giản, bởi bìa ngoài của nó có mấy chữ rất rõ ràng: Tạp chí Hoành Đạt. Chưa cần xem nội dung, chỉ nhìn cái tên, đến kẻ ngốc cũng biết có liên quan tới tập đoàn bất động sản Hoành Đạt.

Tôi đứng yên tại chỗ, gắng trấn tĩnh, dần dà cũng không thấy sợ hãi nữa. Đây dù sao cũng là nhà tôi, địa bàn của tôi, dù gặp nguy hiểm phải bỏ chạy thì cũng không đến mức không tìm thấy đường ra. Vì vậy, tôi lại ngồi xuống xem kĩ chỗ tạp chí.

Toàn bộ bìa ngoài lẫn cách phối màu của tạp chí trông khá quê mùa, tuy tôi chưa xem nội dung nhưng có thể đoán đây là nội san doanh nghiệp. Loại này thường được lưu truyền nội bộ, cùng lắm chỉ đưa cho khách hàng xem để quảng bá trá hình và phô bày sức mạnh của doanh nghiệp. Sao nó lại chạy đến nhà tôi? Mà còn nhiều như vậy?

Tôi kiểm tra cửa sổ, không hư hại gì, cũng không có dấu vết cạy mở. Vậy là chúng vô duyên vô cớ xuất hiện trong nhà, y như tủ quần áo và âm khấu bên Tần Nhất Hằng. Liệu có liên quan gì tới nhau không? Lẽ nào chồng tạp chí này cũng là để cung cấp thêm manh mối cho chúng tôi? Nhìn bên ngoài chẳng phát hiện ra điều gì. Tôi do dự một lát, cảm thấy không nên tháo dây buộc thì hơn, cứ để đó đợi Tần Nhất Hằng qua xem rồi giải quyết. Tôi toan gọi lại cho hắn, mới định bấm số thì hắn đã gọi trước.

Tần Nhất Hằng nói điện thoại hắn vừa hết pin, giờ đã sắp đi tới nhà tôi rồi, bảo tôi ra mở cửa. Tôi cũng chẳng cần mở, bởi từ lúc về nhà đến giờ, cửa vẫn chưa hề đóng. Nghe tin hắn tới, tôi cũng vững dạ hơn.

Khoảng bảy, tám phút sau, Tần Nhất Hằng hùng hổ đẩy cửa đi vào, không chào hỏi câu nào đã cúi đầu nhìn những quyển nội san kia, sau đó ngồi thụp xuống xem xét. Sắc mặt hắn trông rất nghiêm trọng, khiến tim tôi vừa bình tĩnh đã lại thót lên, vội vàng ngồi xuống cạnh hắn hỏi, thế này là thế nào?

Vừa buột miệng, tôi sực nhớ ra, mình mới là người liên quan nhiều nhất, Tần Nhất Hằng cũng không thể biết nhiều bằng mình. Vì vậy, tôi kể rõ ràng lại một lượt về việc phát hiện ra chồng tạp chí và đưa ra một số suy đoán. Chẳng biết hắn có nghe lọt tai không, cứ cúi đầu mãi không ngẩng lên.

Một lúc sau, Tần Nhất Hằng lấy con dao g?