Chương 6 Mộng thai
Tôi vội nhìn xuống bóng mình, đèn trong phòng rất sáng nên nhìn không rõ. Ngẫm nghĩ một lát, tôi lại cảm thấy điều này quả thật rất hoang đường. Cứ cho là Tần Nhất Hằng nói đúng đi, vậy nếu đã muốn giấu bóng thì cần gì phải phí công xây nhiều cửa sổ trên mái? Hơn nữa, con người sao có thể không có bóng? Rất nhiều lời đồn rằng ma không có bóng, nhưng nếu đã thành ma rồi thì còn ở cùng con người làm gì?
Tôi thảo luận với Tần Nhất Hằng, đòi hắn giải thích rõ ràng. Nhưng hắn lại nói rằng trước mắt chỉ có thể suy đoán như vậy, còn rốt cuộc chuyện là thế nào thì chúng tôi không phải người trong cuộc, không thể hiểu hết. Song Tần Nhất Hằng lại suy luận thêm rằng, rất có khả năng ông lão kia cố tình làm vậy, ô cửa trên mái nhà là để kiềm chế, ngăn cản kẻ cần giấu bóng gây bất lợi cho ông ta.
Sở dĩ người đưa chúng tôi tới để tâm đến việc che ô như vậy, e rằng cũng là do ông lão kia dặn dò, có lẽ việc hăm dọa ấy là nhằm che mắt người khác, giúp ông ta dễ dàng đạt được mục đích. Nghe Tần Nhất Hằng nói, tôi liền tưởng tượng ra cảnh một nhóm người che ô trong nhà cùng ông lão đội mũ bàn mưu tính kế, trông như đang dự đám tang. Chết tiệt, đây không phải là một tổ chức tà giáo đấy chứ?
Tôi lại châm một điếu thuốc, rít vài hơi định thần mới nhớ ra phải hỏi Tần Nhất Hằng, vì sao ban nãy hắn lại vội vàng tìm kiếm vết răng. Những điều hắn vừa giải thích cho tôi tuy hơi ma quái nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm, không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Tần Nhất Hằng nói, lúc mới nhìn thấy cái răng trên ô, hắn cũng không hề nghĩ tới loạn xỉ. Vì trong huyền thuật có một loại thế cục gọi là “giảo tiêu”, phải dùng răng của những người bị đau đớn đến chết, bởi khi đau đớn, con người theo bản năng sẽ muốn cắn đồ vật, cho nên loại răng này mang lại hiệu quả tốt nhất. Mỗi ngày vào lúc nửa đêm, vẽ vết răng ở đầu giường mình, sau khi trời sáng cũng không được để ai khác nhìn thấy. Chờ tới đêm hôm sau, sẽ thấy bên cạnh vết răng mình vẽ xuất hiện thêm nhiều vết khác. Tối hôm ấy ngậm chiếc răng đi ngủ sẽ mơ thấy những chỉ dẫn kì quái để tìm thái tuế.
Tần Nhất Hằng nói hắn chưa từng thử trò đó bao giờ, nên không nhìn ra được mấu chốt bên trong, chỉ nắm được quy trình đại khái. Nhưng có thể khẳng định một điều là thế cục này rất hại người, vì người ngậm chiếc răng đi ngủ, hôm sau cũng phải nhổ một chiếc của mình, nếu không sẽ tự chuốc họa vào thân, mà là tai họa rất đáng sợ, kiểu như hỏa hoạn vậy.
Điều này có lẽ liên quan tới thái tuế. Trong huyền học, thái tuế nói chung được xem là một cái tên hoặc cách gọi phiếm chỉ, còn nếu nói cụ thể thì là một thứ rất kì diệu, không phải động vật, cũng chẳng phải thực vật. Tương truyền, ăn nó sẽ kéo dài tuổi thọ, nếu ăn thái tuế thành tinh còn có thể trường sinh bất lão. Xưa kia, các hoàng đế cầu trường sinh thường tìm tới thứ này. Nghe nói không được dùng răng cần mà phải ngậm thái tuế, bởi răng người thường tiếp xúc với nhiều tạp chất trên thế gian, nếu dính vào, thái tuế sẽ không còn linh nghiệm. Thái tuế thành tinh không phải thứ đơn giản, theo cách nói của dân gian thì nó rất xảo quyệt và thù dai. Cho nên, nếu dùng giảo tiêu tìm kiếm, để thái tuế biết được sẽ gặp nhiều phiền phức.
Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, trên thực tế, số kẻ từng nhìn thấy thái tuế chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói tới thái tuế thành tinh. Cho nên khi phát hiện được cái răng, Tần Nhất Hằng mới hoảng hốt như vậy. Lúc tới đây chúng tôi cũng rất chủ quan, không điều tra và chuẩn bị đầy đủ, hắn sợ đây là một thế cục tương tự như giảo tiêu, hễ sơ sảy là cả hai vùi thân trong biển lửa, thực là lợi bất cập hại. Nếu đã làm rõ ngọn nguồn của mấy chiếc răng, thì tiếp theo phải bắt tay vào chuyện chính, dù sao chúng tôi đến đây cũng có mục đích cả.
Hút thuốc xong, tôi và Tần Nhất Hằng tìm kiếm lần lượt trong nhà. Lúc trước chúng tôi chỉ xem qua, giờ mới nhận ra ngôi nhà thực sự rất rộng, hơn nữa còn phát hiện thêm khoảng bảy tám vết bụi Vạn dân nhất hộ tương tự ở các phòng khác. Tìm một lượt, vẫn không thấy bóng dáng tủ quần áo đâu. Tần Nhất Hằng nhíu mày, nhà này không có tà vật, chỉ là một ngôi nhà dân bình thường.
Nghe hắn nói vậy, tôi lại càng khó hiểu. Ông lão đội mũ kia muốn hai chúng tôi cất công ngàn dặm xa xôi tới đây, tính làm ăn thật ư? Nhưng ngẫm một lúc thấy vô lý, bèn hỏi Tần Nhất Hằng phải làm sao đây, nhà này lỗ là cái chắc, không thể mua được! Tần Nhất Hằng nhìn quanh, nghĩ ngợi một lát rồi buột miệng, mau tắt hết đèn trong nhà.
Ngôi nhà rất rộng, tắt hết đèn cũng khá mất công. Tắt xong, quay lại phòng khách, cả hai đều chết lặng.
Đêm nay vốn trăng mờ sao tỏ, nhưng hiện tại không biết có phải ông trời muốn giúp chúng tôi hay không, bỗng biến thành trăng tỏ sao mờ. Ngôi nhà nằm ở thị trấn hẻo lánh, xung quanh không có đèn đường, cũng không bị ô nhiễm. Trăng sáng vằng vặc, đẹp vô ngần, đèn vừa tắt, ánh trăng lập tức xuyên qua những ô cửa trên mái. Tuy nhiên, bóng ánh trăng in trên mặt đất khác với tưởng tượng của chúng tôi.
Những ô cửa sổ đều có hình bát giác nên về lý mà nói ánh trăng chiếu xuống phải ra hình này, dù bị biến dạng bởi góc độ thì ít nhất cũng ra hình tương tự, song hình in trên mặt đất rất khó hình dung, trông hơi lộn xộn, khá giống một nắm mì sợi.
Ban đầu, tôi còn cho rằng đám mây nào đó trùng hợp trôi qua, bèn ngẩng đầu lên xem, vừa nhìn đã thấy ớn lạnh. Không biết từ lúc nào, những ô cửa trên mái đều bị người ta dùng bút lông hoặc chổi nhúng sơn quét loạn lên, tạo thành những hình thù kì lạ trên mặt đất. Đèn trong nhà đều đã tắt, tuy có ánh trăng chiếu vào nhưng tôi vẫn căng thẳng tới mức hai chân mềm nhũn.
Ban nãy khi tôi cùng Tần Nhất Hằng đi kiểm tra, cửa sổ trên mái nhà rất sạch sẽ, vậy mà hiện tại rõ ràng đã bị người khác động đến. Chẳng lẽ nhân lúc hai chúng tôi trò chuyện trong phòng đọc sách, có kẻ đã lẻn vào? Nhưng rõ ràng cả hai không hề nhận ra điều gì bất thường!
Tôi đổ mồ hôi lạnh, đối phương bôi bẩn kính mà thần không biết quỷ không hay, nếu muốn đánh lén hẳn dễ như trở bàn tay! Huống hồ, đây rất có thể là một cái bẫy, theo lẽ thường, không có kẻ nào đêm hôm khuya khoát lại trèo lên mái nhà cả.
Tôi nghiêng người sang phía Tần Nhất Hằng, định hỏi hắn nghĩ sao. Hắn quan sát một hồi rồi đi thẳng tới phía dưới ô cửa, ngẩng đầu xem xét, đoạn cúi xuống, sờ tay lên mật đất nơi ánh sáng chiếu vào rồi hỏi tôi, trông ánh sáng có cảm thấy quen không? Nghe Tần Nhất Hằng hỏi, tôi sửng sốt nhìn nhưng không nhận ra gì cả. Hắn đưa tay lên mô tả, còn nhớ con dấu vuông mà ông lão đội mũ đưa cho anh không? Thứ này giống hình in dưới đáy con dấu, đều là kí tự trên bùa để trấn hồn trừ tà.
Nghe tới bùa, tôi liền lại gần xem, đúng là trí nhớ của tôi quá tệ, rành rành như thế mà không nhận ra. Nhưng tôi vẫn thấy lạ, chưa bàn đến việc kẻ nào vẽ lên cửa sổ trên mái, ít nhất cũng phải có mục đích cụ thể chứ? Giờ lại nhận ra nó là kí tự trên bùa trấn hồn trừ tà, có vẻ trận pháp này không phải để hại người.
Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, hắn cũng lắc đầu đáp rằng đang suy nghĩ nhưng chưa nhìn ra ý đồ của đối phương, đành kiểm tra từng phòng một, xem liệu có tìm thấy manh mối gì không. Lần này, hai chúng tôi không chia nhau ra nữa, chỉ sợ bị đánh lén. Cả hai phải đề phòng từng giây từng phút, khiến tôi cứ thấp thỏm không yên, trong lúc tìm kiếm cũng không thể tĩnh tâm lại.
Ngôi nhà vốn nhiều phòng, cách tìm của hai chúng tôi thực sự rất tốn thời gian, nhưng đi một vòng vẫn không thu hoạch thêm được gì. Cuối cùng, Tần Nhất Hằng quyết định thử khiêng hết tất cả những thứ khiêng được lên xem có phát hiện gì không. Thế là hai chúng tôi lại hì hục. Tôi và Tần Nhất Hằng khiêng hết đồ điện ra nhưng chẳng thấy gì ngoài bụi. Cả hai lại lần lượt khiêng tiếp những đồ gia dụng khác.
Đồ gia dụng đều làm từ gỗ lim chính hiệu, nặng trình trịch. Hai chúng tôi khiêng qua khiêng lại mệt đứt hơi, khó khăn lắm mới xong phòng khách, châm thuốc nghỉ một lát rồi sang phòng ngủ. Phòng ngủ ở đây có vài cái, diện tích xấp xỉ nhau, không phân rõ đâu là phòng ngủ chính, đâu là phòng dành cho khách. Hai chúng tôi đành chọn bừa một phòng bước vào.
Giường trong phòng chia thành hai loại, một loại là giường khung giả cổ, phía trên có nóc để buông màn xuống che cả giường, còn một loại hình như được đóng theo ý gia chủ, hơi giống chiếu tatami của Nhật Bản, nhưng cao hơn, dưới gầm giường còn có khoảng trống để cất đồ đạc. Chăn đệm trên giường vẫn còn, cũng chẳng lạ gì, bởi Tần Nhất Hằng nói, khi chuyển nhà người ta thường không mang chăn đệm đi, một là sợ phải gánh theo vận hạn, hai là không muốn sau khi dọn hết đồ đạc, ma quỷ sẽ tới ngủ trên giường.
Trong huyền học, chăn đệm có thể ngăn được âm khí, bởi vậy khi bị bóng đè cũng là đè lên cả người lẫn chăn, không ma quỷ nào luồn được vào chăn để đè lên người. Nói cách khác, rất nhiều người đắp chăn vào ban đêm sẽ có cảm giác an toàn. Thật ra là do đắp chăn không chỉ mang hiệu ứng tâm lý mà còn về cả huyền học. Tương truyền, nếu trùm chăn bông che kín từ đầu đến chân người bị ma nhập rồi hắt nước lên, có thể xua đuổi ma quỷ. Cách đó tuy không phải vạn năng nhưng quả thật cũng có chút hiệu quả.
Loại giường khung giả cổ này cực kì nặng, tôi và Tần Nhất Hằng vận hết sức mới khiêng nổi. Đáng thất vọng là dưới gầm giường chẳng có gì ngoài bụi. Tần Nhất Hằng không cam lòng còn xốc hết chăn đệm lên, cũng chẳng phát hiện được gì. Cả hai loay hoay chừng hai tiếng đồng hồ, tôi mệt muốn chết, đành ăn tạm chút đồ chay để lấy sức.
Trái lại, Tần Nhất Hằng trông vẫn sung sức. Trong lúc tôi ăn, hắn vẫn tiếp tục lật tìm khắp nơi, chẳng bao lâu đã gọi tôi lại. Tôi nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy hắn đang đứng cạnh cái giường tự thiết kế kia, chăn đệm bên trên đã bị xốc lên toàn bộ. Tôi cúi đầu nhìn, không kìm được ồ một tiếng kinh ngạc, tấm ván dưới đệm giường dán hai bức tranh Tần Quỳnh và Uất Trì Cung. Tập tục dán hình hai vị thần giữ cửa có ở khắp nơi, ngày thường cũng rất hay nhìn thấy. Đáng ngạc nhiên là người ta thường dán hình thần trên cửa, sao ông lão kia lại dán vào đây?
Nghĩ đến đó, cả người tôi bỗng lạnh toát, càng nhìn chiếc giường càng cảm thấy quái dị, ván giường có thể nhấc lên, chẳng lẽ bên dưới còn một cánh cửa? Dưới gầm giường có lối đi ngầm? Tôi định tham khảo ý kiến Tần Nhất Hằng, song hắn chẳng để ý gì tới tôi, nheo mắt ngắm nghía hồi lâu rồi bước lên nhấc ván giường ra. Hành động của hắn hết sức đột ngột, khiến tôi giật nảy người, vội vàng lui lại. Thấy hắn nhấc ván giường lên mà không có gì bất thường, tôi mới mon men lại gần.
Vừa nhìn, tôi đã sững sờ, Tần Nhất Hằng cũng chẳng khác gì, khóe miệng còn hơi giần giật. Bởi dưới gầm giường là một chiếc tủ quần áo đặt nằm ngang, chính là cái chúng tôi nhìn thấy ở từ đường.
Chiếc giường rất cao, hơn nữa còn có khoảng trống để cất đồ, nên giấu tủ quần áo ở đây chẳng ai phát hiện ra. Mặt tủ không bị niêm phong, không rõ là do ông lão kia mở ra, hay vốn đã như vậy.
Không biết có phải vì căng thẳng hay không, Tần Nhất Hằng hít một hơi thật sâu rồi mới bước tới sờ vào cái tủ quần áo. Hắn không dám tùy tiện mở ra, chỉ đứng lên nói, nhìn từ bên ngoài, có vẻ trong tủ không có tà vật hay thứ dơ bẩn gì. Nhưng đây rất có thể là trung tâm của cái bẫy, đã được làm phép, khiến người khác không cảm nhận được âm khí. Lát nữa mở tủ, nếu tôi bị trúng tà thì anh cứ chạy trước, mặc kệ tôi, đừng làm vướng chân tôi.
Tần Nhất Hằng nói rất nghiêm túc, cứ như đang trăng trối, tôi cũng không biết phải đáp thế nào, đành nhìn hắn khẽ gật đầu. Hắn cũng gật tiếp hai cái, quay người lại, bảo tôi lùi ra sau, đoạn cúi người kéo cửa tủ.
Lúc mở một cánh cửa ra, Tần Nhất Hằng hơi khựng lại, không biết vì thận trọng hay đã nhìn thấy thứ gì. Sau khi kéo nốt cánh còn lại, hắn đứng yên bất động. Bầu không khí thoắt chốc nặng nề hẳn. Tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không dám chạy, cũng chẳng dám tiến lên, đành chờ đợi. Đợi một lúc khá lâu, bằng thời gian hút xong điếu thuốc, tôi mới thấy Tần Nhất Hằng vẫy tay gọi mình lại gần.
Tôi vội bước qua, vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Trước tiên, tôi nhìn lên cửa tủ, bên trong cánh cửa không hề có hình vẽ như cái ở nhà Tần Nhất Hằng mà gồ ghề như dùng xẻng nạo qua, có lẽ bức tranh trên cửa tủ đã bị cạo sạch. Tôi rất thất vọng, bởi đối với tôi, manh mối quan trọng nhất của cái tủ này nằm trên bức tranh ở cánh cửa, giờ đành quan sát bên trong tủ mà thôi.
Ban nãy tôi cũng đã thử phỏng đoán bên trong có thứ gì, thậm chí còn tính đến trường hợp xấu nhất là chốt bẫy. Nhưng trong tủ nhét toàn đất, đầy chặt, nếu thêm nữa chắc không thể đóng kín. Chỗ đất này hình như đã được sàng lọc, chất đất rất mịn, màu hơi vàng, không biết bên trong còn chôn thứ gì không.
Tần Nhất Hằng cũng nhìn chằm chằm cái tủ, cuối cùng mới định thần bốc ít đất lên xem xét rồi ngửi thử. Tôi bèn hỏi hắn đất có sạch không. Hắn bĩu môi, cắn bật máu đầu ngón giữa, cắm thẳng vào đất. Đất rất mịn nên cắm vào cũng không khó. Nhưng tôi càng nhìn càng thấy không đơn giản, cắn ngón giữa sẽ làm dương khí phân tán, thông thường chỉ đển lúc vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến cách này.
Tôi thấp thỏm quan sát. Tần Nhất Hằng hành động rất mau lẹ, sau khi rút tay ra, hắn thè lưỡi liếm chỗ đất dính máu trên đầu ngón tay, ngẫm nghĩ một lát rồi bảo, đất này trong huyền thuật gọi là hai lượng, lượng chính là đơn vị đo trọng lượng của Trung Quốc.
Tên gọi hai lượng bắt nguồn từ tục trông coi mồ mả. Thông thường mộ mới chôn một năm, vào ngày giỗ đầu, người nhà sẽ tới quét dọn, phần đất quét từ mộ xuống được gọi là một lượng, sau đó mỗi năm người nhà lại tới quét dọn một lần, đất sau mỗi lần quét đó được gọi là năm tiền. Tiền ở đây cũng là đơn vị đo trọng lượng cổ của Trung Quốc, mười tiền bằng một lượng, như vậy muốn tích đủ hai lượng thì phải quét ba năm.
Dù trọng lượng của chỗ đất vụn này nhiều hơn hai lượng, nhưng người trong nghề gọi như vậy không đơn thuần để chỉ trọng lượng mà còn chỉ tác dụng của nó. Trong tiếng Hán, lượng còn đọc là lưỡng, nghĩa là hai, nên hai lượng có thể hiểu như hai lần hai là bốn. Đất mộ sẽ được chôn ở bốn phía bên ngoài nhà. Nghe nói những ngôi nhà được chôn hai lượng thì quan phủ không thể đụng vào, hay nói cách khác, người trong nhà về sau sẽ không bị dính líu đến pháp luật, kiện tụng.
Không chỉ vậy, những người đã vướng vào kiện tụng, nếu có cơ hội cũng sẽ tìm trăm phương nghìn kế để gom đủ hai lượng chôn ở nhà mình, nghe nói có tác dụng xoay chuyển vụ kiện, gặp dữ hóa lành. Đáng nói là nếu trên mộ có cây cỏ nở hoa, đặc biệt là hoa hồng, thì đất mộ chẳng còn tác dụng nữa. Giả sử vô tình lấy loại đất đó để làm hai lượng chôn ở nhà thì cả gia đình sẽ nhanh chóng gặp tai ương đổ máu.
Thời xưa, trừ khi có mối thù không đội trời chung, chứ bình thường không ai tùy tiện đụng vào đất trên mộ nhà người khác, một là thất đức, hai là xui lây đến mình. Nên nếu không phải người nhà thì chẳng ai muốn đến quét mộ. Nhưng nghe nói cũng có một số kẻ đào trộm mộ trước khi hành sự sẽ lấy một ít đất này, có lẽ nhầm làm vững tâm lý, hi vọng không bị quan sai tóm được.
Tới đây, Tần Nhất Hằng còn cảm khái nói, ngày nay rất ít người biết đến hai lượng, do chính sách hỏa táng khiến mồ mả chẳng còn mấy, mặt khác, việc quét mộ trông thì đơn giản nhưng rất ít người kiên trì làm. Huống hồ, hiện tại không phải ai cũng có nhà mặt đất giống thời xưa, dù gom đủ hai lượng cũng không biết chôn ở chỗ nào, cho nên thứ này về cơ bản chỉ có thể xem là di vật lịch sử, dần dần bị lãng quên.
Dứt lời, hắn lấy giấy ướt lau ngón giữa, tiếp tục giải thích rằng dù sao hai lượng cũng là đất mộ, mang âm khí, hắn lại không biết dưới đất có cạm bẫy gì, để đảm bảo an toàn, đành phải cắn đứt ngón tay cắm vào thăm dò.
Nghe xong, đầu tôi vẫn chưa kịp xử lý. Dù Tần Nhất Hằng đã đoán ra lai lịch của chỗ đất này, nhưng nó rốt cuộc có tác dụng gì? Theo lời hắn, việc thu thập đất nói khó không khó nhưng nói dễ cũng chẳng hề dễ. Bây giờ lấy đâu ra mộ chứ? Trong tủ quần áo đấp nhiều đất đến vậy, không san bằng cả ngôi mộ thì cũng đã đào lên khá nhiều. Chẳng nhẽ ông lão có nhiều người thân đã mất, nên lấy từ mỗi ngôi mộ một ít đất? Cũng có thể lắm, ông ta lớn tuổi như thế kia mà.
Nhưng khó hiểu nhất là đáng lẽ chỗ đất này phải chôn xuống để tránh việc kiện tụng, tại sao ông ta lại đổ hết vào tủ quần áo? Tôi lần lượt hỏi Tần Nhất Hằng từng vấn đề. Hằn lắc đầu, châm một điếu thuốc rồi nói, giờ chỉ còn cách đào chỗ đất lên xem thôi, sau đó bảo tôi qua giúp một tay.
Cả hai nghỉ ngơi một lúc mới bắt tay vào làm. Trong nhà ông lão chẳng có công cụ đào xới gì, tôi tìm mãi mới thấy một cái chảo, đành dùng tạm. Hì hụi một hồi, chúng tôi đã xúc ra khá nhiều đất. Nhưng cứ đào mãi, tôi lại cảm thấy có điểm dị thường.
Lớp đất phía dưới càng lúc càng ẩm ướt, hơn nữa màu sắc cũng đậm dần. Tôi có cảm giác nếu cả hai cứ tiếp tục như vậy lát nữa sẽ đào được cả dầu thô cũng nên. Tần Nhất Hằng cũng ngạc nhiên. Hắn sờ lớp đất rồi bảo tôi tránh ra. Tự dưng lại được thảnh thơi, tôi bèn đứng sang một bên hút thuốc.
Hắn ngồi xuống đào một lúc rồi đứng dậy rút thuốc châm lửa, mãi chẳng nói năng gì.
Hút xong điếu thuốc, Tần Nhất Hàng mới bảo tôi, chuyện càng lúc càng thú vị rồi, dưới đáy tủ là một lớp bùn niêm phong, nên bên ngoài mới dán hình hai vị thần, chắc chắn ở trong phải có thứ gì liên quan. Bùn niêm phong thường dùng trong trường hợp cả gia tộc vì một lý do nào đó buộc phải thay tên đổi họ.
Niêm phong gia tộc, nghe thì đơn giản nhưng không phải cứ tới phòng hộ tịch ở sở cảnh sát thay sổ hộ khẩu là xong. Dân gian từ xưa đã đặt nặng gia tộc, nhiều nhà còn xem tổ tiên mình là thần linh, ngày ngày thờ cúng. Cho nên việc thay tên đổi họ được xem là đại bất kính, muốn tiến hành phải tuân theo quy trình cụ thể, rõ ràng.
Trước hết, bùn niêm phong không phải loại bùn thông thường, mà là đất sét vàng trộn cùng nước giếng, sau đó thêm một lượng lớn dầu đèn, có ý nghĩa đất là nơi sinh ra, uống nước phải nhớ nguồn. Người trong gia tộc theo lệ phải cứa tay nhỏ máu vào đó, cuối cùng đốt cháy gia phả, hòa tro với bùn, cả tộc khóc một trận thật to, lấy bùn trát lên một vị trí đã định, rồi lũ lượt tản đi khắp nơi.
Thêm nữa, mỗi gia tộc lại có tập tục riêng, cho nên nơi chôn bùn cũng không giống nhau. Tần Nhất Hằng từng nghe nói có nhà chôn bùn dưới bậu cửa lớn trước nhà, chôn xong còn phải đốt bậu cửa cũ đi, thay bằng cái mới; có nhà lại chôn dưới đá thượng mã, một trong hai khối đá lớn đặt hai bên cửa dùng để kê chân lấy đà lên ngựa thời xưa. Tóm lại, nhất định phải chôn xuống đất. Điểm này rất phù hợp với tình trạng trong tủ quần áo. Tóm lại có quá nhiều bí ẩn không hiểu nổi, phải đào hết chỗ bùn niêm phong mới biết được bên trong có gì.
Quá trình đào vẫn như cũ, nhưng tôi không động tay đến nữa, Tần Nhất Hằng cũng sợ tôi trúng tà nên một mình dùng chảo xúc bùn, sai tôi đứng cạnh cầm túi nhựa mà hứng. Bùn dính nhớp nháp, khó đào hơn hẳn đất, lại rất nhiều, đào được một lúc, Tần Nhất Hằng bỗng ồ lên kinh ngạc, dừng tay lại. Tôi cứ ngỡ hắn đào đuợc thứ gì, nhìn vào vẫn chỉ thấy toàn bùn là bùn, nhưng bất ngờ là chỗ bùn này rỗng ruột, có vẻ không quá đặc, nếu hình dung thì giống như động thạch nhũ.
Tần Nhất Hằng đưa tay nhặt một thứ trong đất ra, tôi cũng không nhìn rõ, mãi tới khi hắn đặt lên tay tôi mới nhận ra là một con kiến đen. Loài kiến này rất phổ biến, không biết có phải do Tần Nhất Hằng làm bị thương không mà nó bò rất chậm. Thấy con kiến, tôi tự hỏi chẳng lẽ cái tủ quần áo bị kiến đục? Nhưng đây rõ ràng không phải loài kiến trắng gặm được gỗ.
Tôi cúi đầu nhìn, trong đống bùn vừa đào ra có rất nhiều kiến đen đang bò tán loạn, vừa nãy chưa quan sát kĩ, màu sắc của chúng lại gần giống bùn nên tôi chẳng để ý. Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, mấy con kiến ẩn nấp trong tủ quần áo sao?
Hắn gật đầu, thở dài, ban nãy tôi quá hấp tấp nên không để ý, xem ra đã làm hỏng thứ này rồi.
Theo Tần Nhất Hằng, chỗ bùn trông bên ngoài thì bằng phẳng, nhưng phía dưới đã có người đụng vào rồi. Xem chừng nó được sắp đặt theo một bố cục hoặc địa hình riêng, thậm chí là theo một bản đồ cụ thể. Loại kiến bắt được đây không phải kiến bình thường, dù vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng ngày trước đã được nuôi bằng thức ăn riêng. Hắn mạnh dạn đoán rằng, thức ăn đó là xác chết. Cũng không nhất thiết phải là xác người, có lẽ chỉ là xác động vật nhỏ.
Ăn xác chết một thời gian dài, âm khí dĩ nhiên rất nặng, sau khi bị niêm phong trong tủ quần áo, lũ kiến sẽ dựa theo bản năng kiếm ăn để tìm đường ra. Lớp đất hai lượng bên trên xem chừng chẳng liên quan gì đến việc tránh kiện tụng, sở dĩ nó được rải lên là để ngăn dương khí tràn vào, giúp lũ kiến không bị ảnh hưởng bởi môi trường bên ngoài tủ quần áo, tranh thần giữ cửa cũng nhầm đề phòng thứ gì không sạch sẽ chui vào trong tủ mà thôi.
Tôi nghe Tần Nhất Hằng giải thích một lượt, xem như tạm hiểu.
Thì ra lũ kiến được dùng để tìm đường. Nói như vậy, lớp bùn niêm phong này là một bản đồ lập thể à? Thế chẳng phải quá tiên tiến sao! Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, giả sử phỏng đoán của hắn chính xác, vậy thì họ dùng bầy kiến để tìm thứ gì? Huống hồ cứ cho rằng lũ kiến tìm thấy, chẳng phải cũng đào ra sao? Bằng không làm sao kiểm tra được đã thấy hay chưa?
Tần Nhất Hằng nhếch mép nói, tìm cái gì thì chúng ta chẳng có cách nào đoán ra, nhưng rõ là chưa tìm thấy. Hắn lại dùng chảo đào bùn rồi nói, hiện giờ tuy chưa đào tới đáy nhưng hình như trong tủ gắn một cái máng bằng thủy tinh, nếu lấy nó ra có thể quan sát rõ hơn.
Hắn lại dùng chảo bới men theo vách tủ, quả nhiên phát hiện được cạnh máng thủy tinh. Hai chúng tôi nghỉ ngơi một lát rồi hợp lực lôi máng ra ngoài.
Cái máng làm bằng thủy tinh công nghiệp, lôi ra cũng không lo bị vỡ, chỉ là bùn bên trong rất nặng, phải dùng kha khá sức. Mất bao công mới móc được nó ra, chưa kịp nghỉ lấy hơi, chúng tôi lại phải hì hục kê nó lên cao một chút. Tần Nhất Hằng nằm xuống thò đầu vào khe hở dưới máng, quan sát từ dưới qua lớp kính.
Hắn nhìn một lúc rồi chui ra bảo tôi thò đầu vào mà xem.
Tôi vốn đã rất tò mò, vội vàng chui đầu vào như đi chụp CT não, rọi đèn pin chiếu sáng. Vừa nhìn tôi đã hiểu vì sao hắn muốn tôi xem. Phía trên máng tuy đã bị đào hỏng mất một phần nhưng mọi thứ bên dưới vẫn rất hoàn chỉnh, hình dạng cực kì rõ ràng, là một đôi bàn tay rất to. Tôi không hiểu về tỉ lệ, cũng không biết nó được phóng to thêm bao nhiêu lần, nhưng rành rành đây là đôi bàn tay.
Tôi chui ra, toan kiểm chứng với Tần Nhất Hằng, chưa kịp mở miệng, hắn đã gật đầu tranh nói trước, chính xác, có lẽ tay được phỏng theo tay của Viên Trận, nếu không, chẳng việc gì phải hao tâm tổn trí bày ra thế cục này. Hiện giờ bùn vẫn chưa đào hết lên, không biết trong đó còn chôn thứ gì liên quan đến Viên Trận như bát tự hay lông tóc, huyết thư không.
Tần Nhất Hằng chui xuống lần nữa, dùng điện thoại chụp lại hình dạng đôi tay dưới máng thủy tinh, hình như do cái máng phản quang nên hắn chụp vài lần mới hài lòng chui ra, châm thuốc trầm tư.
Trong khi Tần Nhất Hằng suy nghĩ, tôi cực kì nhàn rỗi. Không phải tôi không muốn giúp hắn mà là đầu tôi quả thật đã quá rối loạn. Lăn lộn từ khi vào nghề đến nay, tôi cảm giác mình sắp bị những thứ này bao vây tứ phía rồi.
Tôi đứng tại chỗ một lúc lâu mới đi lòng vòng trong nhà, một là tìm chút nước uống, hai là để đầu óc tỉnh táo lại. Đang đi, tôi vô tình ngẩng đầu nhìn ô cửa trên mái, lúc đầu cũng không để ý kĩ, tới khi nhận ra mới rùng mình. Trên một ô cửa, có kẻ đang nằm sấp nhìn tôi chằm chằm. Ánh sáng không chiếu tới mặt hắn nên tôi không nhìn rõ được diện mạo, bấy giờ tôi vô cùng hối hận vì không mang đèn pin theo.
Người kia thấy tôi ngẩng đầu cũng không phản ứng gì. Tôi cố gắng kiềm chế không kêu lên, e rút dây động rừng, vờ như không thấy quay về chỗ Tần Nhất Hằng toan nhắc nhở hắn. Nào ngờ vừa đi đến đã thấy hắn đưa mắt ra hiệu với tôi.
Tôi phát hoảng, thầm biết đã có phát hiện mới, bèn hạ giọng hói nhỏ. Hắn không đáp mà quả quyết giẫm một phát thật mạnh vào lớp bùn trong máng thủy tinh, chân lún sâu xuống. Vừa rút chân, hắn lập tức kéo tôi chạy ra phòng khách, vừa chạy vừa hét, đừng quay đầu, không được dừng lại! Không xong rồi, mau tiểu ra quần đi! Sẽ giữ được tính mạng!
Điên mất, trông bộ dạng hắn kinh hãi như vậy, tôi cũng sợ đến mức sắp tiểu ra quần luôn rồi. Đừng nói là quay đầu, đến phía trước tôi còn chẳng dám nhìn, chỉ cắm mặt xuống đất, sợ vấp ngã, cứ thế chạy như điên ra ngoài. Cũng may lúc trước chúng tôi đã dịch hết đồ trong nhà ra nên giờ không gặp phải chướng ngại vật nào.
Sắp tới cửa, tôi mới nhớ phải nhắc nhở Tần Nhất Hằng về kẻ lấp ló trên ô cửa sổ mái nhà. Đang định nói, tôi bỗng nghe thấy tiếng rào rào phía sau, tiếp đó là tiếng cành cạch như húc vào tủ quần áo.
Tôi vô thức quay đầu lại nhìn, không biết ô cửa trên mái bị thứ gì đập vỡ, thủy tinh rơi đầy mặt đất. Trong lúc vội vàng, tôi không thể quan sát kĩ, cũng chưa kịp nhìn xem kẻ kia còn ở đó không. Chúng tôi cuống cuồng chạy thẳng ra sân, sau đó lại chạy thêm vài trăm mét nữa ra đường mới dừng lại. Nhân lúc đứng thở, tôi bèn hỏi Tần Nhất Hằng vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Hắn bảo giờ không phải lúc nói chuyện, trước hết hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi bàn bạc kĩ hơn. Nói đoạn, hắn đưa tôi đi gõ cửa từng nhà để xin ngú trọ.
Gõ cửa mấy nhà mới miễn cưỡng tìm được một chỗ ngủ. Gia đình họ vốn không định mở cửa cho chúng tôi, dù sao đêm hôm khuya khoắt, hai chúng tôi lại nói tiếng vùng khác, chẳng ai yên tâm cho vào nhà. Cuối cùng, tôi phải trả bằng giá khách sạn năm sao họ mới cho ngủ nhờ.
Tôi không rõ các gia đình khác thế nào, nhưng nếu chỉ nhìn ngôi nhà chúng tôi ngủ trọ thì mức sống của người dân trong thị trấn nhỏ này không hề cao. So sánh như vậy có thể thấy rõ sự bất bình thường của ngôi nhà kia.
Vào phòng, hai chúng tôi cũng không có bụng dạ nào đi ngủ. Tôi đợi Tần Nhất Hằng lên tiếng trước, còn hắn thì cứ trầm tư. Hút xong vài điếu thuốc, hắn mới mở miệng, hiện tại có thể thấy người ở cửa sổ trên mái nhà không có ý hãm hại, mà ngược lại, có lẽ muốn nhắc nhỡ chúng ta. Hình như anh ta đã sớm biết trong nhà có vấn đề, nên mới viết bùa trừ tà lên ô cửa.
Nghiêm túc mà nói, bùa này có tác dụng cảnh báo hơn là trừ tà. Anh ta lựa chọn nó là để nhắc nhở chúng ta rằng trong nhà có vật không trấn áp nổi.
Tần Nhất Hằng châm điếu thuốc nữa rồi tiếp tục, trước đó, chúng ta chỉ mải chú ý đến đồ vật trong tủ quần áo mà bỏ qua phía bên dưới. Vừa nãy anh ra ngoài, tôi chợt nhớ ra, bèn đưa tay gõ vài cái mới phát hiện bên dưới quả nhiên rỗng.
Xem ra phỏng đoán trước đây của chúng tôi không hề sai, trên tủ dán hình thần giữ cửa, chắc bên dưới là cửa vào đường hầm? Tôi hỏi lại Tần Nhất Hằng, hắn chỉ lắc đầu bảo rằng đã ghé tai nghe thử, khoảng trống sau tủ không quá lớn, nếu là lối vào đường hầm thì rất khiên cưỡng. Nhưng nhất định là có tà vật, bởi khi hắn chạm tay đã cảm nhận rõ luồng âm khí lạnh run người, nên mới vội vàng lôi tôi ra ngoài.
Sự việc đã đến nước này, nếu muốn làm rõ sau tủ quần áo có thứ gì, phải đợi ban ngày tới đó thăm dò thêm lần nữa vậy. Tôi bàn với Tần Nhất Hằng nhưng hắn không đồng ý, nói rằng nếu đã có người nhắc nhở thì không nên tùy tiện quay lại. Khi chúng tôi chạy ra ngoài, một ô cửa trên mái đã bị đập vỡ, chẳng biết có ảnh hưởng gì không, hiện tại việc chúng tôi cần làm là nghỉ ngơi cho hết đêm nay, trở về sẽ đi hỏi ông lão kia, ắt có câu trả lời.
Hắn còn hỏi, anh có biết vì sao ông lão kia vô duyên vô cớ lại muốn chúng ta tới xem nhà không? Trước đây tôi cũng không hiểu nổi, giờ mới nghĩ tới một giả thiết, nhưng có vẻ rất hoang đường, ông ta muốn dụ người viết bùa trấn hồn trừ tà xuất hiện.
Suy đoán của Tần Nhất Hằng khiến tôi tỉnh cả ngủ, đúng là chưa quen được với cảm giác bị nghi ngờ bao vây.
Trời đã sắp sáng.
Tôi trằn trọc mãi mới chợp mắt được một lát, khi mở mắt ra thì phát hiện mình cũng chưa ngủ được bao lâu. Trái lại, Tần Nhất Hằng ngủ rất ngon. Đợi hắn tỉnh giấc, cả hai lại tới quán mì kia ăn sáng, sau đó liên lạc với người đưa chúng tôi đi xem nhà, nói rằng chúng tôi đã xem xong, mong anh ta đón chúng tôi về.
Thái độ của người này vẫn như trước, không mặn không nhạt, cũng chẳng hỏi han gì. Một lúc sau, anh ta lái xe tới, không biết đêm qua ngủ ở chỗ nào. Chặng đường về chẳng có gì để kể, so ra thì bớt hồi hộp hơn lúc đến, nhưng lại lo lắng hơn.
Chẳng biết ông lão kia có cho chúng tôi biết sự thật hay không, xem ra ông ta rất xảo quyệt, chỉ sợ lại hại chúng tôi thêm lần nữa. Vả lại, tôi tổng kết một lúc, những vấn đề cần hỏi ông ta quả thật quá nhiều. Tôi hỏi Tần Nhất Hằng có kế hoạch gì không, song hắn chỉ tỏ thái độ tới đâu hay đó nên tôi đành gác lại không nghĩ nữa, đến lúc đó để hắn đối đáp là được.
Vất vả một chuyến, cuối cùng đã về đến nhà, tôi cũng chẳng nghỉ ngơi nhiều, tắm rửa qua loa rồi gọi điện cho ông lão theo số liên hệ cũ. Ban đầu, tôi còn lo lại không liên lạc được như gã Sáu ngón hồi trước, song đầu bên kia bắt máy rất nhanh, có điều không phải ông lão trả lời, mà là một tay sai của ông ta. Tôi không nói nhiều trên điện thoại, chỉ bảo rằng đã xem nhà xong, giờ muốn gặp mặt thương lượng. Đầu bên kia bảo tôi đợi mấy phút rồi hẹn gặp ở quán trà lần trước.
Tôi và Tần Nhất Hằng lập tức lái xe tới đó. Chúng tôi đi rất nhanh, nhưng ông lão còn tới sớm hơn, đến nỗi tôi ngờ rằng phải chăng ông ta sống luôn ở quán trà này.
Vẫn là căn phòng cũ, ông lão đội chiếc mũ lần trước, vị trí ngồi của cả ba người không thay đổi. Sau khi ngồi xuống, ông lão không chủ động lên tiếng trước mà chậm rãi uống hết vài chén trà rồi khẽ gật đầu, ý bảo giờ có thể nói chuyện.
Trông điệu bộ của ông ta, tôi rất khó chịu, rõ ràng lúc trước ông ta không hề có ý bàn chuyện làm ăn với hai chúng tôi. Có điều tôi không dám tỏ thái độ, chỉ châm điếu thuốc rồi đợi Tần Nhất Hằng lên tiếng.
Hắn cũng không buồn úp mở, hỏi thẳng ông lão, dưới tủ quần áo chèn cái gì. Câu hỏi rất thông minh, vừa tỏ rõ hai chúng tôi đã tìm được tủ quần áo, vừa không tiết lộ việc mở tù.
Ông ta không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ trả lời đúng một chữ, giếng.
Sau đó, cả căn phòng rơi vào im lặng. Tần Nhất Hằng không hỏi nữa, ông ta cũng không nói thêm.
Một lúc lâu sau, Tần Nhất Hằng mới tiếp, người kia là ai?
Ông ta nhìn tôi, khẽ lắc đầu không nói. Hai người bọn họ cứ hỏi đáp như vậy, sắp đến mức trò chuyện bằng ám hiệu rồi. Tình cảnh này khiến người ta cực kì khó chịu, cuối cùng không nhịn được nữa, tôi bèn hỏi, dưới giếng có gì?
Ông ta khẽ cười, lấy một chồng giấy đặt sẵn trên cái ghế bên cạnh đưa cho tôi. Xem xong tôi càng khó hiểu hơn.
Thứ này vài năm nay tôi đã nhìn thấy quá nhiều, là bản photo hợp đồng mua nhà, nhưng nội dung trên hợp đồng không liên quan gì đến ngôi nhà của ông lão, vị trí là ở một thành phố khác. Tôi từng tới thành phố ấy, thậm chí từng sở hữu nhà ở đó.
Bản hợp đồng rõ ràng đã bị can thiệp, rất nhiều mục quan trọng bị che mất khi photo. Tôi xem vài lần cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng giở đến phần kí tên bỗng ngây ngẩn cả người. Chữ kí của người mua nhà đã bị che đi, nhưng tên người bán nhà vẫn được giữ lại.
Tôi nhìn ông lão, ông ta cũng đang chăm chú nhìn tôi.
Không biết vẻ mặt hiện tại của tôi trông thế nào, chắc là khó coi lắm, bởi cái tên trên hợp đồng quá quen thuộc, là Viên Trận. Tôi đưa bản hợp đồng cho Tần Nhất Hằng rồi hỏi ông lão việc này nghĩa là sao. Tuy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng tôi vẫn hơi run rẩy.
Ông lão nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp, vừa rồi đã vất vả một chuyến, không thể để các cậu công cốc được. Nếu có hứng thú thì ngôi nhà trên bản hợp đồng sẽ thuộc về các cậu.
Tần Nhất Hằng không tỏ thái độ gì nên tôi không tiện từ chối ngay, nhưng trong lòng thật ra đã có dự định, nhà cửa thế nào tôi cũng không muốn dính líu đến.
Ý đồ của ông lão rất rõ ràng, đó là muốn chúng tôi đi thăm dò.
Nhưng sau khi xem xong bản hợp đồng, Tần Nhất Hằng bỗng nháy mắt với tôi, xem chừng đã động lòng. Tôi định khuyên hắn nhưng lại không tiện lên tiếng trước mặt ông lão. Vừa hay, ông ta nói muốn đi vệ sinh rồi mở cửa ra ngoài, tôi mới có cơ hội bàn bạc với Tần Nhất Hằng. Hắn nói, ngôi nhà này chúng ta vẫn phải tới xem. Giống như căn vừa rồi, tuy chưa thể làm rõ mục đích của ông ta nhưng chưa hẳn đã không thu hoạch được gì.
Trải qua bao phen khổ sở, tôi thực sự mệt mỏi, tiền đã kiếm được kha khá, mấy chữ trên ván quan tài kia cũng chưa chắc là thật, nhưng nếu là thật thì tôi thà dùng nốt những năm tháng cuối cùng để hường thụ cuộc sống còn hơn.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi không dám nói với Tần Nhất Hằng. Tính ra, tôi nợ hắn rất nhiều, bây giờ bỏ dở giữa chừng quả là tổn thương hắn quá.
Tần Nhất Hằng thấy tôi không hào hứng, cũng không nói nhiều nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Đợi ông lão quay lại, hắn hỏi địa chỉ ngôi nhà nọ, rồi nói cả hai còn cần bàn bạc thêm, sau đó cáo từ. Ông lão cũng không có ý đứng lên tiễn, chỉ miễn cưỡng đưa mắt nhìn theo.
Ra khỏi quán trà, tôi muốn về đánh một giấc, có lẽ vì căng thẳng dài ngày nên hệ thần kinh không chịu nổi, tự dưng cảm thấy rất nhiều chuyện đã không còn quan trọng nữa. Cảm giác này hơi giống khi bạn chạy marathon, tới một thời điểm nào đó, bạn chẳng còn muốn về đích, bởi dù sao kết quả cũng vậy, người chạy trước đã bỏ xa bạn rất nhiều rồi.
Trên đường về, tôi thắc mắc tại sao lại hỏi ít như vậy, ngoài cái giếng ra, chúng tôi không nắm được thông tin gì. Hắn đáp, có hỏi cũng vô ích, muốn ông ta mở miệng, chúng tôi buộc phải có quân bài mà ông ta muốn đổi. Khi nói chuyện, chúng tôi đã ngửa hết bài, nhưng ông lão vẫn không cảm thấy hứng thú.
Tôi lại hỏi Tần Nhất Hằng, cái giếng kia là thế nào. Hắn liền tranh thủ giải thích lúc lái xe đưa tôi về, đại khái rằng từ xưa đến nay, giếng nước đều chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống của con người. Bởi không phải ai cũng sống gần sông ngòi, muốn uống nước thì tất nhiên phải đào giếng. Các gia tộc lớn đều tự đào giếng trong nhà, còn nếu gia cảnh bình thường thì vài chục hộ dùng chung một cái.
Chính vì giếng quan trọng như vậy nên từ xưa đã có rất nhiều câu chuyện liên quan đến nó. Trước hết, giếng được đào hướng xuống dưới, nhiều người cho rằng bọn đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái dưới âm phủ có thể bò từ đó lên để gây họa cho nhân gian. Đây cũng là lý do vì sao thời xưa khi bùng phát dịch bệnh, rất nhiều người lầm tưởng rằng nguyên nhân nằm ở nước giếng nên mới đậy nó lại.
Thêm nữa, theo tập quán nhiều nơi, khi không lấy nước, phải kéo dây gàu ra ngoài, không được phép buông xuống giếng, bởi người ta sợ tà vật bên dưới sẽ bám vào dây để trèo lên.
Nhiều người hẳn cũng từng nghe những câu chuyện cũ hoặc truyền thuyết kể lại rằng, có những người nhảy xuống giếng tự sát hoặc vô tình rơi xuống mất mạng. Theo cách nói mê tín thì cái này gọi là điền khuyết, ý chỉ lấp vào chỗ thiếu cân bằng âm dương. Nói đơn giản thì miệng giếng có sức hút nhất định đối với linh hồn, cho nên những người vận rủi hoặc nghĩ quẩn thường bị ma xui quỷ khiến nhảy xuống đó.
Chính vì vậy, con người vẫn luôn kiêng dè cái giếng, nên nhiều nơi thường treo vài đồ vật trong đó. Những vật này không phải để trừ tà, chủ yếu đều là hình nộm trong tư thế quỳ lạy hoặc chắp tay hành lễ, huyền thuật gọi đó là “cung”, nghĩa như cung kính. Về sau đời sống của người dân được nâng cao, nhiều nơi không còn dùng nước giếng, mặt khác cung phải do người thạo nghề đích thân đặt vào thì mới hiệu quả, cho nên ngoài những người già, rất ít ai biết đến.
Cái cung có tác dụng không thì Tần Nhất Hằng cũng không biết, nhưng trong huyền thuật, nó còn có một công dụng khác. Nghe nói, nếu dùng cung trong giếng cạn treo vào yên ngựa thì khi đi đường ban đêm không sợ bị quỷ sứ gọi hồn hoặc trêu chọc. Trước đây hắn may mắn được tận mắt thấy một cái. Nhưng cái cung này cũng không đẹp lắm, theo mô tả của hắn thì trông chẳng khác gì phiên bản dị dạng của cầu thủ đang đá bóng.
Hơn nữa, giếng sắp cạn là vật dễ nuốt người nhất. Nhiều cái giếng nhìn chất nước trong veo, lượng nước dồi dào, không hề có vẻ sắp cạn. Dấu hiệu duy nhất là trước khi cạn khô, nó nhất định sẽ lấy mạng vài người, nghe nói những người đời xưa đều hiểu điều này.
Tần Nhất Hằng nói rất nhiều nhưng tôi cũng không thông được bao nhiêu. Tôi đặt câu hỏi chỉ vì thói quen mà thôi. Theo lời hắn, trong nhà ông lão kia có một cái giếng, chẳng lẽ là để giấu xác chết? Cho nên bên trong mới tỏa ra âm khí? Bằng không, phải chăng ông ta muốn dẫn thứ gì từ dưới âm phủ lên? Nếu thực sự như vậy thì quá đáng sợ.
Nghe tôi suy đoán, Tần Nhất Hằng không phản bác cũng không tán thành, chỉ nói, cái giếng xem chừng đã khá lâu đời, nguồn gốc thế nào, e rằng không dò ra được nữa.
Tôi nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một chút, song trước mắt vẫn hiện ra một đống hỗn loạn. Tôi vỗ vỗ lên mặt, châm một điếu thuốc. Tần Nhất Hằng đưa tôi về tận nơi, còn đưa thẳng tôi lên nhà. Tôi giữ hắn ở lại ăn bữa cơm nhưng hắn từ chối.
Tôi cũng bỏ bữa luôn, cứ thế lên giường ngủ một giấc. Cả đêm mộng mị, cũng may mà ngủ được tới sáng. Hôm sau thức dậy, tôi lót dạ qua loa vài miếng, hỏi han tình hình mấy vụ làm ăn nhỏ gần đây rồi chuẩn bị lên mạng giết thời gian.
Lướt web một lúc, tôi bỗng nảy ra một câu hỏi. Hôm qua, Tần Nhất Hằng đưa tôi lên tận nhà, có vẻ hơi bất thường, liên tưởng tới việc hắn cố ý hỏi địa chỉ ngôi nhà kia, không phải hắn tự đi tới đó đấy chứ? Tôi vội gọi cho Tần Nhất Hằng, quả nhiên điện thoại báo chuyển vùng.
Tôi bắt đầu nhấp nhổm không yên. Nếu Tần Nhất Hằng thực sự vì tôi mà đâm đầu vào nơi nước sôi lửa bỏng thì tôi quả thật không đáng làm người. Tôi vội vàng gọi điện cho ông lão kia, người nhấc máy lần này vẫn không phải ông ta. Lát sau ông ta gọi lại, có vẻ cũng rất bất ngờ. Tôi bèn hỏi có phải bạn tôi tới tìm ông ta đòi đi xem nhà không. Ông lão trả lời tối qua Tần Nhất Hằng đã liên lạc với mình.
Sau khi cúp máy, lòng tôi ngổn ngang muôn mối. Nhưng chẳng còn thời gian mà than thở, vội vã thu dọn qua loa rồi lập tức tới địa chỉ ông lão đưa cho.
Trước đây tôi từng đến thành phố này nên cũng không lạ lẫm gì.
Tôi mua vé máy bay ngay chiều hôm ấy. Sau khi tới nơi, thu xếp ổn thỏa chỗ ở, tôi vừa gọi điện cho Tần Nhất Hằng, vừa gọi taxi đi tới ngôi nhà kia. Điện thoại hắn vẫn không gọi được, âu cũng là chuyện bình thường. Bởi khi đi xem nhà, hai chúng tôi thường đặt chế độ máy bay, để tránh có cuộc gọi đến vào thời điểm quan trọng lại thêm phiền phức, dù sao những ngôi nhà chúng tôi tới cũng chẳng phải nơi an toàn.
Nhưng điều gây bất ngờ nhất là ngôi nhà kia. Trước đó không xem kĩ hợp đồng, tôi chỉ biết là nhà rộng, khoảng hơn 1000 m². Tới nơi tôi mới phát hiện ra nó là một nhà tắm dịch vụ đã ngừng kinh doanh. Tôi không phải người thích tới mấy chỗ vui vẻ giải trí, trước đây có ghé qua cũng là vì xã giao với đối tác, nhưng chẳng được mấy lần, cho nên rất bỡ ngỡ.
Nhìn bên ngoài, có vẻ nó đã ngừng hoạt động một thời gian dài, bên trong xập xệ đã đành, đến chữ trên bảng hiệu cũng sắp rụng hết. Theo thói quen nghề nghiệp, tôi nhìn quanh, thấy vị trí ngôi nhà không tệ, miễn cưỡng có thể xem là khu buôn bán, chỉ không biết tại sao bở hoang lâu như vậy mà không ai tiếp nhận. Nhưng nghĩ lại, ngôi nhà nằm trong tay ông lão kia e rằng không phải loại đơn giản, không ai dám mua cũng là lẽ thường. Nhân lúc trời chưa tối, tôi định vào trong xem.
Tới trước cửa, tôi lấy làm ngạc nhiên vì cửa khóa, ổ khóa rất lớn, Tần Nhất Hằng vẫn chưa tới đây. Tôi đi vòng quanh nhà, thấy có vài ô cửa sổ bị vỡ, nếu không ngại bẩn có thể chui qua. Tôi không hề do dự, lập tức chui vào.
Bên trong còn xập xệ hơn nhìn từ phía ngoài, bụi đóng khá dày, mặt đất chi chít dấu chân, trong góc còn trải nệm bông, hình như buổi tối có vài kẻ lang thang chui vào đây ngủ. Tôi dạo quanh một vòng, kết cấu ngôi nhà không khác các nhà tắm dịch vụ thông thường là bao, đại sảnh không rộng lắm, tầng một có khu thay đồ nam nữ và chỗ tắm cho khách. Vì tò mò, tôi sang bên nữ xem thử, vẫn còn hơi ấm nhưng không hề thấy nước, hơn nữa bên trong tối đen như mực, trông mà khiếp. Tôi không dám nấn ná lâu, vội quay ra rồi men theo cầu thang lên tầng hai. Tầng hai cũng chẳng có gì đặc biệt, từ cách bài trí có thể thấy khu nghỉ ngơi, phòng tẩm quất và mát xa chân đều ở đây, mỗi tội chẳng có nổi một cái ghế dựa, trông có vẻ hơi trống trải. Tấm thảm trên mặt đất vẫn chưa thu lại, giẫm lên thấy mềm nhũn. Tôi còn lo lát nữa lỡ có kẻ đánh lén cũng không nghe thấy tiếng bước chân. Tầng hai không có cửa sổ, những chỗ kiểu này thông thường đều ẩn giấu các thứ nhơ nhớp bẩn thỉu, không thể trưng ra, nhưng tối tăm rất hại mắt, tôi tìm được một cái công tắc, ấn mãi chẳng thấy đèn sáng, đành lôi điện thoại ra soi.
Tôi xem qua một lượt, vẫn không phát hiện được gì, định đi lên nữa nhưng rồi cảm thấy nên dừng lại. Một là vì điện thoại sắp hết pin, không có vật chiếu sáng thì không tiện quan sát. Hai là tôi vừa xem đồng hồ, thấy trời sắp tối, ở đây không chừng sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi phỏng đoán, bên trên chắc là các gian phòng đơn để khách sử dụng dịch vụ qua đêm, chẳng có gì đáng xem. Đang chuẩn bị xuống dưới, tôi bỗng láng máng nghe thấy vài tiếng động nhỏ. Ban đầu, tôi còn cho rằng Tần Nhất Hằng tới, nhưng không dám gọi, kiên nhẫn lắng nghe thêm một lát lại cảm thấy không đúng. Bởi âm thanh rất quen thuộc, giống như tiếng nước chảy rào rào ở đâu đó.
Thấy vậy, tôi không dám động đậy. Chỗ này bị bỏ hoang đã lâu, về lý mà nói thì van nước đã bị khóa. Dù vỡ đường ống cũng không thể chảy nước được. Hay là có người mở van nước để tắm rửa? Đang mải nghĩ, tôi lại nghe thấy một tràng tiếng rào rào nữa. Không phải tiếng nước chảy, mà như có người đang ra sức giũ tấm vải nhựa.
Tạo ra được tiếng động như thế, hiển nhiên không thể là ma quỷ.
Đoán chừng đã tới giờ nên một số kẻ lang thang chui vào đây trải một lớp vải nhựa để ngăn hơi ẩm và nằm cho sạch, chuẩn bị đi ngủ, tôi mới vững dạ, mon men lần xuống tầng dưới. Trên đường xuống tôi cũng không hề nhẹ chân, chắc hẳn đối phương cũng không nghĩ trong này có người, trời sắp tối rồi, tôi chỉ sợ thình lình xuất hiện lại làm họ chết khiếp.
Xuống đến tầng một, tôi quan sát tứ phía nhưng không thấy ai. Dấu chân trên mặt đất vốn rất hỗn loạn, không thể nhận ra có người mới tới hay không. Tôi nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy nên ra ngoài thì hơn. Tôi cứ thế lách qua ô của sổ ban đầu để nhảy ra ngoài, phủi bụi bặm trên người rồi tìm một quán gần đó ăn tối. Tôi thực sự đã đói ngấu, hơn nữa nếu quán ăn cách đây không xa, chưa biết chừng còn gặp được Tần Nhất Hằng. Sau khi ăn qua loa vài thứ, tôi lại gọi điện cho hắn nhưng vẫn không được, bèn quyết định trở về khách sạn, dù sao cũng không thể đợi mãi ở đây. Lúc thanh toán, tôi thuận miệng hỏi bà chủ có biết tại sao nhà tắm dịch vụ kia lại đóng cửa không. Nào ngờ, vừa hỏi thăm đã nghe được không ít chuyện.
Bà chủ kể rằng, trước đây nhà tắm dịch vụ rất đông khách, ông chủ bên ấy còn có người chống lưng, qua vài lần truy quét tệ nạn vẫn không hề hấn gì, kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, vào một ngày thu, bên trong xảy ra hỏa hoạn, chết mất bốn người, bấy giờ còn lên cả thời sự. Nghe nói, một cô phục vụ ở đó bị lây bệnh AIDS từ khách quen nên không thiết sống nữa, nhân lúc gã khách nọ quay lại, cô ta đã dùng đèn cồn giác hơi châm lửa đốt cả gian phòng ở tầng ba. Ngoài cô ta và ông khách kia, còn có hai người ở sát vách bị liên lụy chết cháy. Đám cháy khá lớn, chỉ thiêu chết bốn người cũng là may rồi. Về sau, không biết có phải ông chủ bị liên lụy vì chuyện này hay không mà phía cảnh sát bắt đầu điều tra nên phải dừng kinh doanh. Sau nữa lại sang tay cho một ông chủ khác, hình như cũng có thế lực hậu thuẫn phía sau. Ông ta cho trang hoàng lại, định tiếp tục kinh doanh dịch vụ này.
Nhưng chưa được bao lâu, trong nhà tắm dịch vụ bắt đầu xuất hiện nhiều chuyện ma quái, vô số lời đồn thổi cũng theo đó mà thành. Nghe nói trên tường nhà không hiểu sao thường xuất hiện vết đen hình người, trông giống như một người toàn thân đầy vết tro than bổ nhào vào tường vậy. Ban đầu, mọi người cũng không để ý, về sau mới dần nhận ra trên nóc nhà và giường mát xa cũng có vết đen. Việc ở đây từng có người chết cháy đã lan khắp thành phố, ai cũng biết, lần này lại xuất hiện nhiều vết đen như vậy, tuy không ai gặp nguy hiểm gì nhưng vẫn quá rùng rợn. Cứ thế, dần dần khách khứa không dám đến nữa.
Ông chủ mới bèn mời người tới cúng bái, làm rất rầm rộ, hết dựng sân khấu, hát hí khúc, đốt vàng mã đến dâng hương, cuối cùng còn làm riêng một cái mỏ neo lớn đưa vào nhà, không biết đặt ở đâu. Nhưng dù làm thế nào, vết đen vẫn xuất hiện. Cuối cùng, ông chủ bất đắc dĩ phải dừng kinh doanh, không biết đã bán tòa nhà hay chưa, dù sao nó vẫn luôn bỏ trống, có vẻ ông ta không chỉ có một mối làm ăn.
Bà chủ quán là người vùng Đông Bắc, kể chuyện sinh động như thật, nghe rất thú vị. Tôi thầm nghĩ, thì ra sau đó ông chủ nhà tắm đã bán nhà cho Viên Trận. Sau đó Viên Trận bán lại cho ông lão kia, hay Viên Trận vốn là ông chủ? Để xác nhận, tôi bèn mô tả diện mạo của Viên Trận cho bà chủ. Bà ấy cũng từng gặp ông chủ kia, vì mỗi lần tới đây, ông ta đều lái một chiếc xe rất bắt mắt, nên không thể là người mà tôi nói, huống hồ ông ta đã đến tuổi trung niên.
Xác nhận không phải Viên Trận, tôi càng thêm nghi hoặc. Giá bán của ngôi nhà chắc chắn không rẻ, đây cũng là lý do vì sao tôi buôn nhà lâu như vậy nhưng rất ít khi dính líu đến các công trình kinh doanh, một là tiền vốn có hạn, hai là rất khó chọn hàng. Bởi kẻ làm ăn khi mua cửa tiệm hay buôn bán đều cẩn trọng hơn mua nhà bình thường, hơn nữa họ lại rất tin vào phong thủy huyền thuật, cho nên khó mà mua nhà của họ, đại khái chính là kiểu cần tiền không cần mạng. Tuy hiện tại ngôi nhà không phải của Viên Trận, nhưng nhất định từng qua tay gã. Mà hiển nhiên không ai lại vô duyên vô cớ mua nó về.
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy ban nãy mình tùy tiện vào nhà quả thật quá liều lĩnh, rất dễ bị giữ lại bên trong.
Khi tôi ra khỏi quán ăn, trời đã tối đen như mực. Phố phường vẫn khá náo nhiệt, tuy người đi bộ trên đường không nhiều nhưng xe cộ lại đông, khiến tôi vững dạ. Vẫn còn sớm, tôi định dạo quanh ngôi nhà lần nữa, dù không thấy được gì nhưng trở về ngay tôi lại không cam lòng. Mới đi được vài bước, tôi bỗng ngờ ngợ có điểm bất thường. Bởi khi đi qua ô cửa sổ hồi chiều, tôi thấy rõ ràng bên trong nhà tắm có ánh sáng. Tuy không hiểu nguồn sáng ở đâu ra nhưng ánh sáng thì rất mạnh, nhìn khá rõ.
Tôi lấy làm lạ, nhìn đồng hồ mới nhận ra lúc trước mình phân tích sai. Tính ra, bây giờ vẫn chưa tới 8 giờ tối, làm gì có kẻ lang thang nào đi ngủ sớm như thế?
Tôi lại nghĩ tới Tần Nhất Hằng, chẳng lẽ là hắn?
Tôi hướng miệng vào trong, gọi tên Tần Nhất Hằng, nhưng không thấy ai đáp lại. Tôi không dám gọi to hơn, lại thò đầu nhìn, song không thấy bóng người. Có điều tập trung thì vẫn loáng thoáng nghe được tiếng bước chân.
Tôi cân nhắc một lúc, rồi quả quyết chui vào. Có thể phát ra ánh sáng thì rõ ràng không phải ma quỷ.
Chui vào rồi, tôi quan sát một vòng, thấy ánh sáng từ phòng tắm hắt ra, tôi bèn rón rén đi tới đó. Theo bản năng, trong hoàn cảnh này, tôi nhất định phải cẩn thận từng li từng tí. Băng qua phòng thay đồ, tôi chỉ còn cách phòng tắm một cánh cửa nhỏ. Từ đây, tôi nhìn thấy rất rõ luồng sáng đảo qua đảo lại, hình như có người đang quét đèn pin bên trong.
Đã đến nước này rồi thì chẳng cần giấu giếm gì nữa.
Tôi không gõ mà đẩy luôn cửa ra. Vừa nghe người ta kể rành rọt về chuyện ma quỷ lộng hành, tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nhưng từ lâu tôi đã không còn nhát gan như ngày xưa, khi mở cửa, tôi cũng chẳng buồn nhắm mắt. Nhìn vào trong, tôi bỗng bật cười.
Bóng người bên trong quá quen thuộc, cha mạ ơi, không phải Tần Nhất Hằng đây sao? Không biết hắn kiếm ở đâu ra cây đèn pha cầm tay sáng như vậy, bên dưới còn treo thứ gì trông như bình ắc quy, xem chừng phải sáng được vài giờ. Nghe động, hắn quay lại chiếu đèn về phía tôi.
Tần Nhất Hằng cũng rất bất ngờ, còn “a” một tiếng. Chúng tôi đã thân quen tới mức chẳng cần giải thích nữa. Vì sao lại ở đây, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Tôi bước tới đấm cho Tần Nhất Hằng một cái, chửi vài câu rồi hỏi hắn sao lại hành động một mình. Hắn không đáp, tiếp tục soi đèn khắp nơi rồi bảo tôi xem trên tường có chỗ nào bẩn không. Tôi hiểu hắn muốn tìm vết đen bèn kể lại toàn bộ câu chuyện của bà chủ quán.
Tần Nhất Hằng bảo hắn cũng nghe ngóng được y như vậy, tuy n