Chương 7 Quỷ đói
Có lẽ vì đã nghe rất nhiều câu chuyện kì lạ từ miệng Tần Nhất Hằng, nên lần này tôi không hề kinh ngạc, trái lại, tôi bỗng liên tưởng tới một thứ. Bức tranh trên cửa tủ quần áo ở nhà hắn cũng vẽ dòng chảy, vì chưa hoàn chỉnh nên tới giờ chúng tôi vẫn không biết nó có ý nghĩa gì. Hiện tại nghe hắn kể, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ nó chỉ việc đưa đò sang sông?
Tôi chưa hỏi Tần Nhất Hằng ngay bởi còn muốn đợi hắn nói tiếp. Ai ngờ hắn không kể nữa mà bảo tôi tìm cây đèn pha về. Tôi đành sang phòng tắm nữ. May thay, dù đèn không sáng nữa nhưng linh kiện vẫn còn đủ, tìm lại chẳng khó khăn gì.
Tôi trở lại phòng tắm nam, Tần Nhất Hằng nhận lấy đèn pha rồi bắt đầu dùng dao chọc ngoáy, vẫn không nói thêm câu nào. Tôi đợi bên cạnh, lòng chưa hết lo lắng.
Gần hai mươi phút sau, tôi ngồi dưới sàn cũng thấy rã rời cả người, đột nhiên nghe Tần Nhất Hằng gọi Giang Thước. Tôi ngẩng đầu, chưa kịp hỏi thì thấy trước mắt bừng sáng. Hắn thình lình bật đèn pha lên! Ánh sáng tuy không bằng đèn pin mắt sói nhưng cũng làm lóa mắt. Căn phòng đang tối, tôi bỗng nhiên bị ánh đèn rọi thẳng vào mặt liền choáng váng, mắt nảy đom đóm.
Tôi liền chửi hắn, đồ ngu, cậu làm cái quái gì vậy? Tôi không thấy gì hết, mau tắt đèn đi!
Tần Nhất Hằng không đáp nhưng lập tức tắt đèn. Mắt tôi vốn chưa hồi phục đã lại thấy tối sầm. Tôi dụi mắt, nước mắt ròng ròng vì lóa, nhưng vẫn chưa nhìn thấy gì. Tôi lại rống lên, Tần Nhất Hằng! Hắn không đáp, phía bồn tắm vang lên một tiếng tõm như có vật nặng rơi xuống nước, sau đó lại là tiếng róc rách không ngừng.
Tôi thầm nghĩ, toi rồi, chẳng lẽ thứ dưới bồn sắp ngoi lên?
Cũng may thị lực đã hồi phục đôi chút, tôi vội cúi đầu mò tìm điện thoại rồi giơ lên chiếu về phía bồn tắm. Đèn màn hình điện thoại chỉ sáng lờ nhờ. Tôi thấy Tần Nhất Hằng đang vật lộn với một người không rõ tướng mạo, vì chẳng nhìn thấy mặt hắn, tôi chỉ có thể phân biệt dựa vào cảm giác.
Tôi đứng bật dậy, định qua đó giúp hắn một tay. Nhưng mặt sàn ướt sũng nước bắn ra từ bồn tắm, khiến tôi loạng choạng suýt ngã. Tôi soi điện thoại lên mặt sàn, giật nảy mình. Vị trí Tần Nhất Hằng vừa đứng có hai đôi giày, hơn nữa đều là giày chạy New Balance giống hệt nhau. Tuy ánh sáng không quá mạnh nhưng vì rất gần chỗ tôi đứng nên vẫn thấy rõ mồn một.
Thế này là sao? Tần Nhất Hằng biết rằng xuống nước phải vật lộn nên đã cởi giày ra? Nhưng tại sao lại có thêm một đôi giày nữa?
Mặc dù cảm thấy rất kì quái, nhưng tôi chẳng còn thời gian nghĩ ngợi, dợm bước tới chuẩn bị tham gia cuộc chiến dưới nước. Tuy nhiên, khi tôi còn đang sửng sốt, một trong hai người bỗng nhiên nhảy ra khỏi bồn tắm, chạy thẳng ra ngoài. Người còn lại tức tốc đuổi theo. Cả hai đều rất nhanh, đến nỗi tôi không thể nhìn rõ ai mới là Tần Nhất Hằng. Nhưng mạng người là quan trọng nhất, tôi không dám do dự, vội vàng chạy ra theo.
Tuy đã cố gắng chạy nhanh hết sức, nhưng tôi vẫn lo đụng phải tường. Màn hình điện thoại không sáng lắm, tôi cũng không thông thuộc nơi này, nếu chạy nhanh e khó mà phản ứng kịp. Ra khỏi phòng thay đồ tới sảnh chính, tôi không thấy bóng dáng ai nữa. Nghe tiếng động, hình như hai người đã chạy lên gác, tôi bèn lao theo.
Leo được nửa cầu thang, tới chỗ rẽ ở chính giữa, còn chưa kịp cất bước lên tiếp, tôi đã nhận một cú đạp trúng ngực. Tên này đạp rất mạnh, hất văng tôi xuống dưới. Ban nãy chạy quá vội mà còn phải nhìn dưới chân, tôi không hề để ý có người ở giữa cầu thang.
Sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi ngã một cú trời giáng như vậy, đau đến ứa nước mắt, đầu không biết đập vào đâu mà choáng váng hết cả. Tôi kêu một tiếng, lồm cồm định đứng lên, bởi lúc này nằm ườn ra đồng nghĩa với tự tìm đường chết. Tay tôi còn dứ vài đấm về phía trước, bất kể có trúng thứ gì, tôi cũng không để người khác dễ dàng tiếp cận.
Lạ một điều là, tôi huơ tay đánh bừa vài cái trong không trung rồi nhặt điện thoại lên, bật màn hình soi sáng, nhưng chẳng thấy đối phương xuất hiện. Ban đầu tôi còn cho rằng hắn đang nấp ở đâu đó, chờ thời cơ đánh úp. Tuy nhiên, đứng đó hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, hơn nữa âm thanh trên lầu cũng im bặt tự lúc nào, cả ngôi nhà bỗng chốc vô cùng yên ắng.
Bầu không khí này khiến người ta cứ ngỡ những chuyện ban nãy chưa hề xảy ra, nhưng cơn đau ê ẩm khắp người lại nhắc nhở tôi rằng, tất cả đều là sự thật. Tôi thấy rất bất an, hiện tại đúng là tiến thoái lưỡng nan. Tôi lo cho sự an nguy của Tần Nhất Hằng, nhưng bên trên im ắng như vậy cũng chẳng có gì hay, bởi chỉ có một khả năng, một trong hai người đã bị chế ngự.
Nhưng nếu xông bừa lên, tôi lại lo kẻ vừa nãy nấp trong bóng tối đợi mình mắc bẫy. Tôi đứng tại chỗ do dự hơn chục giây mà tưởng như dài vô tận. Rồi tôi quyết định, bất kể xảy ra chuyện gì vẫn phải lên đó, Tần Nhất Hằng đã vì tôi mà vào sinh ra tử biết bao lần, còn tôi ngoài chia cho hắn thêm ít tiền, thực sự chưa báo đáp được gì, nên không thể buông tay mặc kệ.
Ý đã quyết, tôi bèn tắt điện thoại, trong tình cảnh này mà giữ lại nguồn sáng quả thật không phải ưu thế. Tôi rón rén đi lên cầu thang, cố tình đi áp sát vào tường, như vậy dù có bị đá cũng không đến mức lăn xuống. Tôi cứ nơm nớp lo sợ đi tới chỗ rẽ, nhưng không có cú đá nào đợi tôi cả, chỉ có bóng đêm vô tận.
Tôi đi tiếp lên lầu, không dừng lại ở tầng hai. Tuy chưa thể chắc chắn nhưng tôi đoán bọn họ đánh nhau ở tầng ba. Thông thường trong những trận rượt đuổi, một bên sẽ chạy tới chỗ không còn đường lui rồi mới đấu sức. Cho nên chỉ cần người còn lại không đuổi kịp, thì nơi bọn họ gặp nhau nhất định là tầng ba.
Lên tới tầng ba, tôi dừng lại ở đầu cầu thang, hít một hơi thật sâu. Có lẽ là do ảo giác, tôi cảm thấy ngôi nhà càng lúc càng yên ắng. Điều này khiến tôi vô cùng lo lắng, chỉ sợ đột nhiên nhìn thấy thi thể của người nào đó.
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Lần tường đi được vài bước, tôi đã tới lối rẽ vào dãy hành lang dài. Thử thách tiếp theo có vẻ khá khó khăn, bởi hành lang rất hẹp, muốn tránh né cũng khó. Cho nên mỗi bước đi, tôi đều chuẩn bị tâm lý có thể bị đánh úp bất ngờ. Tuy nhiên, đi tới cuối hành lang, tôi vẫn chưa thấy gì cả.
Quái nhỉ, chẳng lẽ họ đang ở gian phòng nào đó?
Lúc trước đi tìm mỏ neo, hai chúng tôi đã mở toàn bộ cửa phòng. Xung quanh đang yên tĩnh, nếu có người núp bên trong, dù tôi bước khẽ đến mấy, đối phương cũng phải phát hiện có kẻ đi qua. Chẳng lẽ cả hai đều chết rồi? Tuy suy nghĩ này có vẻ hoang đường, nhưng cũng có khả năng.
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy mình không thể chần chừ thêm nữa, giả dụ Tần Nhất Hằng bị thương nặng hoặc hôn mê thì tôi tới sớm một giây, hắn sẽ được an toàn thêm một giây. Vì vậy, tôi lại mở điện thoại, dùng màn hình chiếu sáng, kiểm tra từng phòng một, bắt đầu từ căn phòng có chiếc giường sắt, kết thúc ở lối rẽ vào hành lang, nhưng các phòng đều trống không!
Quỷ tha ma bắt, đúng là gặp ma rồi. Tôi nghĩ mình phán đoán sai sót, chưa biết chừng hai người đang ở tầng hai, liền chạy xuống xem. Tuy nhiên, khắp nơi đều trống không, bất kể bóng đen còn lại là gì, thì một Tần Nhất Hằng bằng xương bằng thịt cũng đã thực sự biến mất!
Tôi không cam lòng, chạy thẳng xuống tầng một. Phòng tắm nữ vắng tanh. Tôi sang phòng tắm nam, thậm chí còn lấy hết can đảm mò xuống bể tắm, nhưng chẳng có gì ngoài nước và hai đôi giày chạy bộ. Tôi đành dừng lại, châm thuốc rồi ông ổng gọi tên Tần Nhất Hằng. Khốn nạn thật, dù thứ gì xuất hiện, tôi cũng sẽ liều mạng với nó.
Nhưng ngoài tiếng chính mình vọng lại, tôi chẳng nghe thấy ai trả lời.
Tôi gọi điện cho Tần Nhất Hằng nhưng không được. Chắc là điện thoại đã ngấm nước chập mạch lúc hắn vào bồn rồi.
Hút đến mấy điếu thuốc, tôi vẫn chưa hết mông lung. Dẫu biết rằng không thể tiếp tục đợi mãi, nhưng nếu không đợi, tôi cũng chẳng biết phải làm gì. Cứ thế, từng giây từng phút trôi qua, tôi xem đồng hồ, đã gần 5 giờ, ánh lê minh lọt vào qua cửa phòng tắm. Trong không gian nhờ nhờ sáng, tôi cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng Tần Nhất Hằng đâu.
Cuối cùng, tôi nghĩ, không thể phí thời gian ở đây nữa, phải báo cảnh sát. Nếu quả thật hết cách, tôi sẽ đi tìm ông lão đội mũ kia, dù sao đây cũng là nhà ông ta, có lẽ sẽ hỏi ra ít nhiều.
Tôi mang hai đôi giày về. Ra khỏi nhà tắm dịch vụ, ánh sáng bên ngoài khiến mắt tôi hơi lóa. Tôi tự kiểm tra lại, thấy trên đầu sưng một cục to do va đập khi lăn cầu thang, trước ngực là một vết giày lớn rõ mồn một, có thể thấy bấy giờ đối phương mạnh chân thế nào.
Tôi nhìn vết giày, bỗng cảm thấy có điểm không đúng. Sau khi so lại, tôi càng thêm kinh ngạc, vết giày trước ngực tôi là giày chạy bộ New Balance, tôi cũng có vài đôi nên không thể nhìn lầm được. Tôi lấy đôi giày của Tần Nhất Hằng ra so, không chỉ kiếu dáng mà kích cỡ cũng y hệt.
Ơ, kẻ đạp tôi rốt cuộc là ai? Lẽ nào là người đại diện của New Balance? Tại sao cả hai lại đi cùng một loại giày? Đêm nay quả thật trầy vi tróc vảy, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà phỏng đoán. Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn lại nhà tắm dịch vụ. Từ bên ngoài, trông nó rất bình thường, chỉ hơi xập xệ, không hề giống một con đò. Không biết Tần Nhất Hằng lý giải thế nào khi nói vậy.
Quan sát một lúc, tôi bỗng nảy ra một ý. Trước đây nhà này chuyên buôn phấn bán hương, chưa biết chừng còn có lối thoát bí mật để trốn cảnh sát khi cần. Rất có thể Tần Nhất Hằng đã lén ra ngoài qua lối ấy. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy sau khi trở về nghỉ ngơi, phải quay lại đây lần nữa.
Tôi ăn sáng ở con phố ngay gần đó, gửi tin nhắn cho Tần Nhất Hằng, nói rõ địa chỉ khách sạn mình đang ở. Nếu điện thoại hỏng, hắn vẫn sẽ nhận được tin khi thay cái mới.
Trong lúc ăn sáng, tôi tiện thể hỏi thăm ông chủ về nhà tắm dịch vụ, cũng chẳng thu được thông tin gì mới. Chỉ bất ngờ là trong lúc chuyện phiếm, chủ quán nói, thật ra đất ở khu vực này đã được một nhà đầu tư bất động sản mua lại, cách đây khá lâu họ đã định dỡ bở nhưng tới giờ vẫn chưa khởi công. Rất nhiều cửa hàng xung quanh nghe phong thanh đều lặng lẽ cơi nới hoặc xây thêm nhà cấp bốn, hòng kiếm thêm chút tiền khi giải tỏa, song tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nghe chủ quán nói, tôi nhẩm tính khu vực này tuy không phải trung tâm thành phố, nhưng vị trí cũng không tệ, nếu cho phá bỏ và di dời cũng tốn một khoản khá lớn, có thể nhà đầu tư bất động sản kia chưa thu xếp đủ kinh phí. Tôi tiện miệng hỏi thêm là nhà đầu tư nào. Câu trả lời của chủ quán khiến tôi sững sờ. Ông ta nói, là tập đoàn Hoành Đạt.
Nghe xong, tôi chỉ muốn nôn hết bát cháo thịt nấu trứng bắc thảo vừa ăn ra. Nhà này không những liên quan tới Viên Trận mà còn dính dáng đến cả Hoành Đạt!
Tôi nghĩ, người kí hợp đồng với ông lão kia chắc chắn không phải Viên Trận của tập đoàn Hoành Đạt, bằng không chẳng phải rất mâu thuẫn sao? Mua đất rồi lại bán ngôi nhà trên chính khu đất đó, nghĩ thế nào cũng không xuôi.
Nhưng nếu là Viên Trận khác, thì ông ta có mục đích gì? Chẳng lẽ cũng chỉ nghe thông tin sắp giải tỏa nên tới đây mua nhà? Kết quả là đợi mãi chẳng thấy nhà cửa tháo dỡ, đâm sốt ruột, hoặc cần xoay vòng vốn nên sang tay ngôi nhà cho kẻ khác? Nhưng tôi nghĩ, người này không cùng một phe với tập đoàn Hoành Đạt.
Tôi bước ra phố nhìn quanh, quả như lời chủ quán, nhiều cửa tiệm đều tự động cơi nới, khiến nhà cửa ở đây trông rất quái dị, ngay cả quán tôi đang ăn sáng cũng là một gian được nới rộng ra từ cửa hàng quần áo bên cạnh.
Tôi châm một điếu thuốc nhưng chẳng thấy tỉnh táo chút nào, trái lại đầu óc còn mơ hồ hơn. Nhà trong tay tôi không thiếu trường hợp phải đối mặt với vấn đề giải tỏa, nên tôi hiểu khá rõ về việc này. Suy xét hồi lâu, tôi đột nhiên nghĩ ra một điểm quan trọng. Viên Trận mua ngôi nhà, phải chăng là để tạo ra một căn hộ không chịu di dời, cản trở việc giải tỏa của tập đoàn Hoành Đạt? Sau khi đạt được mục đích, ngôi nhà không còn tác dụng nữa nên hắn bán nó cho người khác?
Nếu phân tích như vậy thì tập đoàn Hoành Đạt đến giờ vẫn chưa thi công là bởi không cần thiết phải thi công nữa? Chẳng lẽ đều liên quan đến việc ghi chép giấc mộng thai?
Tôi phát hoảng vì phán đoán của mình, nếu thật thế thì đây quả thật là một vụ làm ăn lớn. Khu đất trị giá ít nhất vài trăm triệu tệ, bỏ ra một khoản lớn như vậy chỉ để vào nhà ghi chép mộng thai thôi sao? Mơ mộng có gì mà đáng giá tới vậy? Huống hồ, cứ mua luôn nhà tắm dịch vụ là được rồi. Dù vì nguyên nhân nào đó mà muốn che giấu tai mắt của người khác thì cũng không đến mức phải mua lại toàn bộ khu đất.
Suy nghĩ mãi chỉ tổ nhức đầu, giá có Tần Nhất Hằng thì tốt quá.
Ăn sáng xong, tôi lại càng mơ màng, không biết có phải do cú va đập đêm qua không. Về tới khách sạn, tôi đặt điện thoại bên tai rồi nằm xuống giường ngủ. Cứ ngong ngóng đợi điện thoại kêu nên tôi ngủ không ngon giấc, cố gắng lắm mới ngủ được tới hơn 3 giờ chiều.
Sau khi thức dậy, tôi thử gọi điện cho Tần Nhất Hằng nhưng hắn vẫn bặt vô âm tín. Hắn mất tích chưa lâu, báo cảnh sát e cũng chẳng ai quan tâm. Hơn nữa, bình tĩnh suy nghĩ lại, rất có thể hắn đã thủ tiêu tên kia, báo cảnh sát thì sẽ hại hắn mất. Nhưng tôi không thể đợi suông mãi, nên nhân lúc trời chưa tối, phải tới nhà tắm xem sao.
Lần này, tôi lùng sục suốt hơn hai tiếng vẫn chẳng thấy lối đi bí mật nào, đành bó tay trở về khách sạn. Không biết còn phải đợi thêm bao lâu nữa, mà quan trọng nhất là, tôi thậm chí còn chưa tìm được người hỗ trợ phân tích. Cuối cùng, sau nhiều lần đắn đo, tôi đành gọi điện cho ông lão kia.
Giọng điệu ông ta vẫn như cũ khiến tôi lạnh cả người. Tôi nói, chúng tôi đã dò xét ngôi nhà, phát hiện được khá nhiều thứ, nhưng bên trong còn một vài nghi vấn mong ông giải đáp. Tôi không dám kể Tần Nhất Hằng mất tích, lo rằng ngôi nhà là một cái bẫy do ông ta đặt ra. Tôi đâu thể nói chúng tôi đã trúng bẫy được.
Đáp lại, ông lão chỉ lạnh nhạt bảo tôi trở về gặp mặt rồi bàn tiếp, và ngắt máy. Tôi không dám chậm trễ, lập tức mua vé, để lại lời nhắn cho Tần Nhất Hằng ở quầy lễ tân rồi thu xếp về luôn. Xuống sân bay, tôi không ghé qua nhà mà hẹn gặp ông lão, địa điểm vẫn là quán trà kia.
Tới nơi chưa thấy ông già đâu, tôi bèn gục xuống bàn nghỉ ngơi một lát. Khoảng bảy, tám phút sau, ông ta mới đẩy cửa bước vào, cũng không thèm ngồi xuống, chỉ bảo tôi đứng lên theo ông ta ra xe.
Tôi ngồi trên xe, vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ dù tim đập như trống làng.
Xe đi không lâu, qua chừng hai, ba con phố rồi dừng lại ở một khu biệt thự có tiếng nằm gần trung tâm thành phố. Xây biệt thự ở vị trí này, giá cả chắc chắn không rẻ, nên nơi đây hiển nhiên chỉ dành cho những kẻ có tiền. Tôi vẫn luôn mơ ước mua được nhà ở đây mà vẫn chưa thực hiện nổi.
Chẳng hiểu vì sao phải xuống xe giữa chừng, tôi theo ông lão cuốc bộ khá xa, cuối cùng tới một căn biệt thự.
Cách bày biện và trang trí nội thất khiến tôi khá thất vọng, có thể vì xây đã lâu. Nhìn bên ngoài còn tàm tạm, bước vào thì thấy rất quê mùa. Ông lão không khách sáo, ngồi ngay xuống sofa uống trà. Tôi chưa ngồi vội mà đứng quan sát xung quanh.
Về cơ bản, biệt thự xây theo phong cách Trung Hoa xưa, nhưng kém xa căn lần trước ông ta cho chúng tôi xem. Giữa gian chính treo một bức thư pháp khá to, tôi vừa nhìn đã nhận ra, chữ trên đó chính là Vạn dân nhất hộ.
Chưa được chủ nhà cho phép, tôi cũng không thể vào trong, đành ngồi xuống cân nhắc xem nên đặt câu hỏi trước hay cứ đợi ông ta. Tôi còn đang mải nghĩ, ông lão đã cất lời, bạn cậu đâu?
Tôi hơi hoảng, không biết nên nói thật hay nói dối, cuối cùng quyết định lấp liếm rằng hắn có việc không tới được. Ông lão thản nhiên nhìn tôi, tiếp tục uống trà. Uống xong một chén, ông ta đứng dậy bảo tôi theo lên gác. Lúc này, tôi mới được xem những chỗ khác của ngôi nhà.
Cách trang trí của tầng trên tuy đẹp hơn, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu. Tôi theo ông lão vào một căn phòng, trông lối bài trí có vẻ là phòng sách. Ông ta lấy một quyển sách trên giá lật xem, sau đó đưa tôi một tờ giấy rồi hỏi, cậu có biết thứ này không?
Tôi nhận lấy, sững sờ. Đây chính là tờ giấy Phòng Vạn Kim viết khi Tần Nhất Hằng đưa tôi tới xem chữ. Tại sao nó lại nằm trong tay ông lão này? Toi rồi, nếu tờ giấy không phải là do Tần Nhất Hằng đưa thì kẻ đánh lén đêm hôm trước rõ ràng có liên quan đến ông ta.
Tôi nhìn ông lão, chắc là do tác động tâm lý, tự dưng cảm thấy mặt ông ta đằng đằng sát khí.
Tôi nhẩm tính, thế là chui vào miệng cọp rồi. Tôi đang cân nhắc có nên ra tay khống chế trước không thì ông ta hỏi, chẳng phải cậu chỉ biết hàm ý của bốn cái thăm, còn một thăm vẫn chưa biết sao?
Nghe vậy, tôi hít sâu một hơi, lẽ nào ông ta đã bức cung Tần Nhất Hằng, bằng không làm sao biết rõ như vậy? Tôi nhìn ông ta, khẽ lắc đầu, chờ xem diễn biến tiếp theo.
Ông lão hỏi, chẳng phải các cậu đều không biết những cái tủ quần áo kia để làm gì à?
Sao trông ông ta có vẻ đắc ý vậy? Tôi bắt đầu không nhịn nổi, chỉ muốn đạp cho ông ta một cước vào ngay giữa ngực! Tôi châm thuốc, không trả lời, cảm thấy có đáp cũng vô ích. Ông lão cũng im lặng hồi lâu, rồi thình lình vỗ vai tôi nói, đêm nay ngủ lại đây, ngày mai sẽ cho cậu biết đáp án.
Cái kiểu úp úp mở mở y hệt Tần Nhất Hằng! Tôi càng thêm nghi ngờ hắn đã bị ông ta bắt, liền hỏi vặn, ông lấy gì để chứng minh rằng mình nói thật?
Giọng tôi đã không còn khách sáo nhưng ông lão cũng không giận, chỉ chỉnh mũ rồi đáp, những thăm này không phải thông báo tìm người, bởi thăm cuối chính là thăm chết, bạn cậu không thể không biết.
Ông ta nói rất quả quyết, nếu là nói mò thì quả thật kĩ năng diễn xuất quá giỏi. Tuy nhiên, giữa ông ta và Tần Nhất Hằng, tôi sẽ chọn tin tưởng người phe mình, bởi hắn không lý nào lại lừa tôi. Bèn hỏi lại, vậy ý nghĩa của năm cái thăm là gì?
Ông lão thở dài rồi thốt ra ba chữ, lệnh truy nã.
Dứt lời, ông ta ra khỏi phòng, để lại tôi đứng đó chưng hửng. Tôi biết rõ sự khác biệt giữa lệnh truy nã và thông báo tìm người, một cái là bắt, một cái là tìm, mục đích gần giống nhau nhưng xuất phát điểm thì khác hẳn.
Ngẫm kĩ, tôi vẫn thấy lời ông ta nói không phải là sự thật. Thứ nhất, theo phân tích lúc trước, năm chiếc thăm này nhằm tìm kiếm một người ở tương lai, dù giờ đổi thành lệnh truy nã thì vẫn rất hoang đường, vớ vẩn, có phải là phim xuyên không đâu. Thứ hai, tôi còn nghi ngờ Tần Nhất Hằng đang nằm trong tay ông lão, ông ta nói vậy để chia rẽ chúng tôi hoặc có mục đích gì khác.
Nhưng suy đi tính lại, tôi cảm thấy mình vẫn phải ở đây. Bởi trừ cách này ra, tôi thực sự không còn manh mối nào. Huống hồ xem chừng ông ta không định lấy mạng tôi, bằng không chẳng việc gì phải đợi đến đêm mới động thủ. Tôi xuống lầu, nói rằng mình đồng ý ở lại, mong ông ta sẽ giữ lời.
Ông lão sắp xếp cho tôi một phòng ở tầng một. Từ vị trí, có thể thấy đây là phòng ngủ dành cho khách, bên trong rất sạch sẽ, hình như có người tới quét dọn hằng ngày, nhưng so với các phòng khác thì hơi nhỏ.
Sau khi ông lão đi, tôi đóng cửa kiểm tra qua một lượt, xem bên trong có cài camera quay lén, thiết bị nghe trộm hay vật dụng huyền học không, bởi ông ta không thể vô duyên vô cớ xếp tôi vào căn phòng này. Thế nhưng tôi chẳng phát hiện được gì. Cuối cùng, tôi đành ngồi dựa vào giường giết thời gian, đoán xem căn phòng có bí mật nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chốc lát trời đã tối. Ông lão chẳng buồn gọi tôi ăn cơm, chủ nhà mà không có tâm gì cả. May thay tôi cũng chẳng thiết ăn uống, nằm trên giường mãi lại buồn ngủ. Nhưng tôi không dám nhắm mắt, gắng giữ mình tỉnh táo để thức trọn đêm nay.
Cảm giác vô cùng khó chịu, gần giống như xếp hàng đợi vào phòng mổ vậy. Tôi đành kéo rèm cửa sổ ra, nếu không cứ đợi trong phòng lại càng ngột ngạt. Xem đồng hồ lần nữa, đã hơn 10 giờ đêm. Để tránh ngủ quên, tôi ngồi dậy hút hai điếu thuốc.
Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh, ông lão đã ngần ấy tuổi, chắc không có thói quen thức khuya. Từ lúc vào phòng đến giờ, ngay cả tiếng bật ti vi tôi cũng không nghe thấy.
Ngồi một lúc, tôi mót tiểu, định mở cửa ra ngoài đi vệ sinh. Nhưng vừa cầm lấy tay nắm, tôi đã láng máng nghe tiếng động lạch cạch, ngỡ là tiếng khóa cửa, nhưng thử đẩy mới biết không phải. Tiếp đó, bên ngoài lại có tiếng kéo lê đồ vật trên mặt đất, âm thanh từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng tôi.
Tôi hơi căng thẳng, thầm nghĩ đã nửa đêm rồi, ông lão còn di chuyển cái gì? Chưa kịp nghĩ tiếp, bên ngoài lại lạch cạch lần nữa, sau đó vẫn là tiếng kéo lê đồ vật tới cửa phòng tôi. Công việc làm ăn của tôi thường dùng dịch vụ chuyển phát, nên tôi rất quen với tiếng động này, có vẻ thứ bên ngoài không hề nhẹ. Biết vậy, tôi lại càng lo lắng, ông lão làm nổi mấy việc chân tay ư? Chẳng lẽ trong nhà còn có người khác? Tôi áp tai lên cửa nghe ngóng, thấy tiếng động vẫn không dứt, còn rất đều đặn nhịp nhàng.
Nghe thêm một lát, tôi sực nghĩ ra, sao giống như đang kiểm hàng vậy?
Tôi vốn là người làm ăn, liên tưởng được như vậy là bình thường, nhưng phương thức ghi chép hàng hóa ngoài kia rất thô sơ, có vẻ còn sử dụng bàn tính. Chẳng lẽ ông lão đang buôn bán thứ gì trái phép, phải xuất hàng lúc nửa đêm? Ở tuổi ông ta nếu thích sử dụng bàn tính thì cũng chẳng lạ, nhưng tại sao phải chất hàng ở cửa phòng tôi? Nghĩ tới đây, tôi bèn quay đầu ra cửa sổ, ngoài ấy có lan can chống trộm khá to.
Thoáng nhìn qua, tim liền đập thình thịch.
Vì cuối cùng tôi đã nhận ra điểm đặc biệt của căn phòng. Thông thường các phòng trong nhà đều mở cửa hướng vào trong, còn cửa phòng này lại hướng ra ngoài! Bây giờ bên ngoài chất chồng bao nhiêu thứ như vậy, ông ta muốn giam lỏng tôi!
Tôi thử đẩy cửa, quả nhiên đã kẹt cứng.
Không biết diễn biến tiếp theo thế nào, nhưng chắc chắn không phải chuyện tử tế. Tôi dùng bả vai huých thật lực, cánh cửa vẫn không suy suyển. Tôi lục tìm trong phòng, ngay cả vật dụng để phòng thân cũng không có. Cuối cùng, tôi nghĩ đến cái điện thoại trong túi, nhưng nếu không biết rõ vị trí của ngôi nhà thì không thể báo cảnh sát. Nghĩ tới đây, tôi mới trấn tĩnh lại, tập trung phân tích để tìm cách giải quyết.
Tình hình hiện tại chẳng khác nào vượt ngục, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng mà thôi.
Còn đang mải nghĩ xem có nên gầm lên cho có khí thế không, tôi bỗng nghe tiếng ông lão. Hình như ông ta đang hỏi người bên cạnh, hắn không phải thật sao?
Không nghe thấy tiếng trả lời, bên ngoài yên ắng như tờ. Tôi dỏng tai nghe mãi, đến tiếng bước chân cũng không có. Tôi không khỏi bất an, tay đã ấn sẵn số 110 trên điện thoại, chỉ thiếu điều bấm nút gọi. Tuy nhiên, từng giây từng phút trôi qua, người bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng, tôi đành trở lại giường.
Tôi châm thuốc, rít vài hơi, đèn trong phòng đột nhiên phụt tắt, sau đó bên ngoài bắt đầu ồn ào. Điều này đã nằm trong dự tính của tôi. Tôi đứng dậy nép vào góc phòng, nếu đối phương xông vào, tôi có thể kịp thời phản ứng. Nhưng đợi rất lâu, bên ngoài càng lúc càng hỗn loạn, song vẫn không có ai động vào cánh cửa.
Tôi đợi đến sốt cả ruột, mẹ kiếp, tóm lại là có đánh hay không? Thêm một lúc nữa, ngoài cửa bỗng dưng yên tĩnh trở lại. Tôi đang lấy làm lạ thì cửa bỗng kêu cọt kẹt rồi hé ra một khe nhỏ, người bên ngoài chưa vội tiến vào, mà muốn thăm dò tình hình bên trong. Căn phòng nhỏ quá, tôi tránh không nổi, huống hồ điện thoại còn đang sáng, đành ra tay trước, sải bước đi tới đạp tung cửa phòng.
Chẳng ngờ, ngoài cửa không có bóng người, ngay cả những đồ vật lẽ ra chất chồng ở đó cũng không thấy.
Tôi chạy một mạch tới phòng khách. Ở đây tối đen như mực, rèm của sổ buông hết xuống, chỉ có vài tia sáng hắt vào. Tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai. Bật công tắc không lên đèn, tôi đành lôi điện thoại ra lia một vòng mới thấy dưới sàn cạnh cửa lớn bày đầy bát. Tôi lại gần xem, trong bát đựng cháo đã nguội ngắt, không biết đặt ở đây từ lúc nào.
Đây là bữa tối sao? Món này thật chẳng ra gì, thảo nào ngại không gọi tôi ra ăn cùng. Nhưng nhà chẳng lẽ không có phòng ăn ư, sao lôi nhau ra ngồi ở cửa mà ăn thế nhỉ?
Tuy thấy lạ nhưng tôi cũng không còn bụng dạ nào nghĩ kĩ, tiếp tục tìm kiếm nguồn điện trong phòng. Song mới quay người đi được vài bước, tôi bỗng khựng lại, bởi nghe thấy tiếng xì xụp rõ mồn một sau lưng.
Tôi sởn hết gai ốc, rõ ràng có người đang húp cháo!
Nhưng tôi đứng lù lù ở đó cầm điện thoại soi mà kẻ này không phản ứng gì sao?
Tôi cố gắng thở đều, xoay người lại thì nhìn thấy một người đang ngồi xổm quay lưng về phía mình, ăn ngon lành. Tôi không nhìn thấy mặt gã, cũng không dám dùng điện thoại chiếu vào, đành mượn ánh sáng ngoài cửa sổ để quan sát. Tiếc rằng gã ngồi cách cửa sổ khá xa nên nhìn không rõ lắm. Tôi do dự mãi, chẳng biết có nên cất tiếng gọi không. Còn chưa kịp quyết định, tôi lại phát hiện thêm một vấn đề.
Gã không mặc quần áo!
Tôi giương mắt lên xác nhận, quả nhiên kẻ này trần như nhộng. Tôi càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù gã là người sống thì như vậy cũng hết sức quái gở! Gã ăn cháo hùng hục, không hề ngẩng đầu lên, hết bát này đến bát khác.
Tôi bối rối, định ra tay thì sợ làm bị thương người tốt, muốn tránh đi thì gã chặn trước cửa. Đương lúc dùng dằng, bỗng một bóng người từ sau lưng tôi lao ra, động tác rất nhanh, thoáng chốc đã đẩy ngã người ăn cháo. Bát cháo rơi xuống sàn vỡ tan tành, hai bóng người lao vào vật lộn.
Tôi há hốc miệng, suy nghĩ đầu tiên bật ra là, lại một kẻ nữa đến tranh ăn. Thảo nào trong nhà không có người, hai tên kia đã đói đến mức này, liệu có ăn cả thịt người không? Nghĩ vậy, tôi lập tức chạy về căn phòng ban nãy.
Nhưng vừa nhúc nhích, tôi liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Nhất Hằng, Giang Thước! Khốn kiếp, anh đừng có chạy, mau tới giúp tôi ghì chặt gã này xuống, xem chỉ tay của gã! Mau xem chỉ tay của gã!
Nghe tiếng Tần Nhất Hằng, tôi vô cùng mừng rỡ, bất chấp sợ hãi, lao tới định giúp một tay. Tiếc rằng hai người quấn lấy nhau quá chặt, ban đầu tôi định dùng chân đạp, nhưng nhìn một hồi lại không dám nữa.
Cuối cùng, tôi mặc kệ, cứ thế nhào vào.
Kẻ bị Tần Nhất Hằng ghì chặt rất khỏe, không hề giống người thiếu ăn! Tôi dùng hết sức đè gã xuống mà không được, còn bị gã đẩy ngã lăn ra. Trên sàn vương vãi đầy mảnh bát vỡ, một mảnh găm sâu vào cánh tay tôi, đau đến suýt chảy nước mắt.
Trước tình cảnh tối om không một ánh đèn, hai đánh một chưa chắc đã chiếm ưu thế. May mà Tần Nhất Hằng mặc quần áo nên tôi mới phân biệt được, bèn liều mạng ôm lấy bắp đùi kẻ kia.
Ba người giằng co chừng năm phút, toàn thân tôi bắt đầu toát mồ hôi, gã kia cũng phản kháng yếu hơn. Nhưng mặt tôi đã bị gã đạp cho mấy phát. Cuối cùng, sau khoảng thời gian hút hết điếu thuốc, Tần Nhất Hằng đứng dậy, dùng đầu gối húc vào lưng kẻ kia, chế ngự gã. Tôi nằm vật ra sàn thở hồng hộc, vật lộn thế này quả là quá sức, khắp người tôi chi chít thương tích, mông còn dính đầy cháo, thật là buồn nôn.
Tôi định xem kẻ trần như nhộng kia trông thế nào, nhưng trong lúc vật lộn, không hiểu điện thoại đã văng đi đâu, đành xích lại gần quan sát. Kẻ nọ không phản ứng gì, mặt mũi hơi đờ đẫn. Lạ lùng là, gã không những ở trần mà ngay cả tóc cũng không có. Tôi phải nhịn lắm mới không vỗ lên đầu gã, tuy bây giờ gã có vẻ ngoan ngoãn, nhưng chưa biết chừng bị động vào lại nổi điên lên.
Tần Nhất Hằng ấn gã xuống, thở một lúc rồi bảo tôi lấy bật lửa soi vào lòng bàn tay gã. Qua ánh lửa, tôi mới thấy rõ dáng vẻ kẻ này, trông nét mặt có vẻ là người phương Nam, nghiêm túc mà nói thì cũng khá nho nhã, chỉ tiếc kiểu đầu thật không mê nổi.
Tuy đã bị khống chế nhưng gã vẫn siết chặt nắm tay, như thể sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào. Tôi phải dùng sức rất mạnh mới cạy được ngón tay gã ra. Vừa soi bật lửa vào, tôi đã hít sâu một hơi. Lòng bàn tay gã rõ ràng từng bị ủi qua, vết sẹo bỏng đã cũ, nhìn rất đáng sợ. Tần Nhất Hằng thấy vậy cũng ồ lên kinh ngạc, bảo tôi lập tức xem tay còn lại. Kết quả vẫn như cũ, đừng nói là chỉ tay, thậm chí cả đốt ngón tay cũng không phân biệt được nữa.
Tôi lấy bật lửa châm thuốc đưa tới miệng Tần Nhất Hằng, sau đó tự mình châm một điếu.
Thật ra ngay từ đầu, tôi đã rấp tâm mắng cho hắn một trận, lúc ở nhà tắm dịch vụ, hắn thật quá đáng. Nhưng cân nhắc một hồi, rốt cuộc tôi lại hỏi, kẻ này là ai? Tối hôm đó cậu đi đâu?
Tần Nhất Hằng rít một hơi thuốc, bảo tôi giữ thay hắn. Giờ tôi mới nhận ra hắn vẫn luôn dùng thứ gì đó siết cổ kẻ kia. Tôi đón lấy, soi bật lửa nhìn, hóa ra là âm khấu mà Tần Nhất Hằng cho tôi xem khi ở nhà, chính là sợi dây thừng từng được nhiều người dùng để treo cổ.
Tôi bắt chước hắn ghè đầu gối vào lưng kẻ kia rồi cúi đầu quan sát, thấy lưng gã chằng chịt sẹo ngang dọc như bảng biểu. Thoạt trông, tim tôi tưởng như ngừng đập. Tại sao lại giống pho tượng ở nhà Tần Nhất Hằng thế?
Tôi siết chặt âm khấu, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Cũng may Tần Nhất Hằng nhổ hết mảnh bát vỡ găm trên người rồi đến thế chỗ tôi. Tôi vẫn dùng bật lửa chiếu sáng cho hắn. Ánh lửa chập chờn, sắc mặt hắn cũng rất nặng nề.
Hút xong điếu thuốc, Tần Nhất Hằng mới giải thích, kẻ này chỉ là mồi nhử, có thể là kẻ lang thang hoặc bị lừa đưa từ nơi khác tới đây. Tóm lại, thân phận trước kia của gã không quan trọng.
Mồi nhử vốn là một cái xác không hồn, bị người ta vứt ở ngã tư giữa đêm hôm, sau đó bắc bếp lò nấu cháo phát chẩn, thu hút ma quỷ xung quanh tới. Tương truyền, đây là cách để đối phó với đại dịch châu chấu thời xưa. Người ta tin rằng dịch châu chấu là do ác quỷ hoành hành ở nhân gian, cho nên nếu phát chẩn cháo ở đầu thôn đầu ngõ tế quỷ, sẽ tránh được nạn dịch.
Thông thường người ta dùng trâu sống, cừu sống, thậm chí cá sống làm mồi nhử, mục dích là để dụ quỷ đói đầu đàn nhập vào, sau đó sẽ dùng dao mổ giết nó, đại khái giống như giết giặc phải giết tướng trước, sử dụng sát khí để triệt tiêu âm khí của quỷ đói.
Toàn bộ quá trình này phải giao cho đồ tể giàu kinh nghiệm thực hiện, một là vì người bình thường không đủ tàn bạo, rất dễ trúng tà, hai là nghe nói sau khi quỷ đói nhập vào mồi nhử thì rất khó xử lý, phải chém một nhát chết ngay, nếu không sẽ gây ra đại họa.
Tần Nhất Hằng châm thêm một điếu thuốc rồi tiếp, kẻ này cũng bị quỷ đói nhập xác theo cách tương tự, có vẻ đã được nuôi ở đây lâu rồi.
Quỷ đói vốn là loại quỷ hung hãn, sau khi nhập vào người rất khó trục ra. Giải thích đơn giản thì, con quỷ đó bám người rất chặt, hơn nữa bản năng của nó vốn là ăn, rất dễ thao túng, chỉ cần dùng đồ ăn hoặc vài thủ thuật nhỏ là chế ngự được.
Nuôi nó chỉ nhằm một mục đích thôi, là tác động vào giấc mơ!
Tôi ồ lên kinh ngạc, Tần Nhất Hằng đã nói đến thế, khỏi cần hỏi cũng hiểu là muốn tác động tới mộng thai.
Tần Nhất Hằng lại nói, việc ác quỷ tác động đến giấc mơ cũng chẳng có gì bí mật. Rất nhiều người nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, người đầy mồ hôi, nhưng lại không nhớ mình đã mơ thấy gì. Tình huống này đa phần là bị ma quỷ vãng lai động tới khi đang ngủ. Giải thích kĩ càng thì, đây là một loại phản ứng cảnh báo kì diệu của cơ thể, nhưng mỗi người một khác. Nếu là người nhẹ vía, thường sẽ khó tỉnh giấc, khi bị quấy nhiễu lại càng ngủ say, dù đi ngủ sớm thì vẫn dậy muộn, thức giấc cũng không nhớ rõ về giấc mơ. Thật ra như vậy cũng để tránh cho người nhẹ vía tỉnh dậy trông thấy ma quỷ mà sợ đến hồn phi phách tán, xem như cơ chế tự vệ vô thức.
Còn theo cách lý giải của dân gian, mồi nhử mang thân xác người nhưng hồn lại là quỷ đói, nên đưa nó đến phòng ngủ sẽ làm kinh động giấc mơ. Chắc chắn kẻ nuôi nó cũng có dự định như vậy, mục đích chỉ có một: quấy đảo giấc mộng thai trong ngôi nhà đó.
Nói tới đây, Tần Nhất Hằng bảo tôi soi bật lửa vào lưng kẻ kia rồi nói, loại bảng biểu này cũng được dùng để ghi chép mộng thai. Hơn nữa, đừng thấy mồi nhử ú ớ mà coi gã như động vật, thật ra nếu dùng chút mánh khóe huyền thuật hỗ trợ, có thể giao tiếp với gã.
Ác quỷ có thể nhìn thấu giấc mộng, người nuôi nó nhất định sẽ ghi lại giấc mộng đã được giải mã. Làm vậy e rằng cũng có nguyên nhân. Vì không biết giấc mộng thai có tác dụng gì, tại sao lại phải ghi chép, cho nên họ đành dùng cách này để tìm hiểu.
Lời Tần Nhất Hằng khiến tôi lạnh cả người, tuy nghe có vẻ rất phức tạp nhưng ngẫm nghĩ một lúc sẽ không thấy khó hiểu nữa.
Ban nãy, tôi cực kì mót tiểu, nhưng thình lình lại xảy ra sự cố nên nhãng đi mất. Bây giờ bị lời nói của hắn kích thích, lại thấy tình hình đã yên ổn, tôi hết nhịn nổi, bèn bảo hắn đợi một lát rồi đi vệ sinh.
Ngôi nhà quá rộng, tôi lại không quen, xung quanh còn tối mù nên tìm nhà vệ sinh cũng khá vất vả. Khó khăn lắm mới tìm được thì tôi đã sắp són ra quần. Giải quyết xong xuôi, tôi trở về phòng khách, không thấy Tần Nhất Hằng và kẻ kia đâu.
Tôi cho rằng hắn đi tìm chỗ nghỉ ngơi, giữ mãi tư thế đó cũng mệt. Nhưng tôi gọi mấy câu mới nhận ra hai người đó đã biến mất. Cửa chính đóng chặt, không biết có phải sau khi ra ngoài Tần Nhất Hằng đã khép vào không. Tôi mở cửa đuổi theo, nhưng trục đường chính chạy dọc khu nhà không có một bóng người.
Có thể vì khu biệt thự khá cũ kĩ nên không nhiều người ở, dù sao kẻ có thể mua nhà ở đây chắc chắn không chỉ có một ngôi nhà nên bên ngoài vắng tanh, cảm giác không hề có hơi người.
Tôi đành trở lại biệt thự tìm điện thoại. Nhưng khi tìm thấy, tôi mới nhận ra màn hình đã vỡ, không khởi động được nữa. Tôi vào bếp lục tìm dụng cụ chiếu sáng nhưng không có, đành bật bếp lên.
Trước đó không có thời gian suy nghĩ kĩ, giờ tôi mới bắt đầu phân tích tình hình. Thứ nhất, không thấy ông lão kia đâu, trong nhà có mỗi tôi và một mồi nhử chỉ biết ăn. Thật không hiểu ra sao. Khoan nói tới việc ông ta có sợ tôi phá hỏng ngôi nhà hay không, chỉ riêng mồi nhử, theo lời Tần Nhất Hằng, đã là một yếu tố khá quan trọng. Hơn nữa bảng biểu sau lưng gã vẫn để trống, hình như chưa hề sử dụng. Chẳng lẽ gã mới được bổ sung? Ông ta phải đi gấp nên đã bỏ gã lại? Chỗ cháo kia dùng để kéo dài thời gian vì sợ mồi nhử bám theo?
Thứ hai, tại sao Tần Nhất Hằng bỗng nhiên xuất hiện? Tôi vừa xuống máy bay liền tới thẳng đây, trên đường đi cũng không liên lạc với hắn, lẽ nào hắn vẫn âm thầm bám theo bảo vệ tôi? Thấy tôi sắp xảy ra chuyện nên mới ra tay? Nếu thế hắn cần gì phải ẩn núp như vậy?
Tôi châm thuốc vào bếp lửa, rít vài hơi, mới dần hiểu ra. Thực tế không phải tôi quá chậm hiểu, chỉ là tôi không hề muốn nghĩ theo hướng này. Khả năng duy nhất lý giải cho mọi chuyện chính là Tần Nhất Hằng và ông lão kia đã âm thầm trao đổi thông tin với nhau. Nếu vậy, chẳng lẽ câu hỏi “Hắn không phải thật sao?” của ông lão khi đứng ngoài cửa chính là hỏi Tần Nhất Hằng?
Tôi khẽ day day thái dương, suy nghĩ đến mức nôn nao, bèn ngồi bệt xuống đất. Trong tủ lạnh nhà ông lão chẳng có gì, tôi đành uống tạm vài ngụm nước máy.
Nhớ lại thì, từ khi vào nghề tới giờ, dường như rất nhiều chuyện đều là Tần Nhất Hằng dẫn tôi đi làm. Tôi chưa từng nghi ngờ dự tính ban đầu của hắn, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc nghi ngờ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chẳng bao giờ hoài nghi bè bạn, đối với Tần Nhất Hằng cũng vậy, tôi luôn cho rằng cộng sự là phải tin tưởng lẫn nhau. Lúc nào tôi cũng nghe theo hắn, rất nhiều chuyện đều do hắn giải thích cho tôi. Nhưng, nếu lời giải thích của Tần Nhất Hằng không phải sự thật thì sao?
Tôi không dám nghĩ nữa. Tôi không hiểu gì về huyền thuật, trên thực tế dù làm ăn lâu như vậy nhưng đến kiến thức cơ bản tôi cũng không biết. Cho nên, tôi mãi mãi không thể kiểm chứng lời hắn nói.
Thật lòng, tôi cũng không biết tại sao mình bỗng dưng nghi ngờ Tần Nhất Hằng, nghĩ kĩ thì hắn đâu có sơ hở gì. Nhưng tôi vẫn cảm giác hành tung của hắn ngày càng bí hiểm, cứ như có chuyện muốn giấu giếm, nhưng hắn đâu cần thiết phải làm hại tôi.
Tôi hút liền mấy điếu, cảm thấy không thể tiếp tục ở đây được nữa. Ông lão kia chắc không quay lại nữa rồi. Tôi trở về căn phòng ban nãy lấy hai đôi giày chạy rồi rời khỏi biệt thự, bắt taxi đi về.
Về đến nhà, tôi mặc kệ tất cả lăn ra ngủ, hi vọng khi tỉnh dậy, mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, hiện thực vẫn cứ tiếp diễn.
Hôm sau, tôi ra siêu thị mua điện thoại mới rồi gọi hú họa cho Tần Nhất Hằng, vẫn không được. Quay về nhà, tôi bắt đầu tổng kết lại, và phát hiện được không ít chi tiết đáng nghi, liền quyết định phải đích thân làm rõ những điểm này.
Để điều tra, chắc chắn phải nhờ vào quen biết. Mấy năm nay, tôi cũng tích góp được kha khá mối quan hệ, nhưng đa phần đều là quen biết trên bàn rượu. Nhờ vả bọn họ kể ra cũng có cái lợi, chỉ cần đưa đủ tiền, không phải gánh thêm nợ ân tình. Tôi thử liên lạc với họ nhờ giới thiệu vài cao nhân huyền thuật, dù sao thì đa số nghi vấn đều phải tham khảo ý kiến người trong nghề.
Mọi việc diễn ra khá thuận lợi, có điều, đáp án lại khiến tôi ngỡ ngàng.
Đầu tiên, tôi bắt tay vào mục tiêu dễ điều tra nhất, chính là Vạn Cẩm Vinh. Nhân vật này thực sự tồn tại, thân phận và hoàn cảnh đều giống như Tần Nhất Hằng đã nói. Chỉ khác là Vạn Cẩm Vinh đã qua đời từ năm năm trước. Biết tin, tôi buồn tới mức không nói nên lời.
Tiếp theo, tôi tìm tới vài người được coi là bậc thầy trong giới. Nhưng có lẽ tôi quá thành kiến, từ tiềm thức vẫn cảm thấy ngoài Tần Nhất Hằng ra, những kẻ khác đều là giả danh bịp bợm, nên tôi chẳng hỏi han được gì, cũng không tiện tiết lộ tất cả những trải nghiệm của mình. Vài ngày sau, tôi cứ ru rú trong nhà. Cho là tôi đợi Tần Nhất Hằng cũng đúng, nói tôi đang nghỉ ngơi cũng phải, cứ thế trôi qua thêm mấy ngày nữa.
Cuối cùng tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.
Bưu kiện này khiến tôi không thể ngồi yên, bởi nó được gửi tới từ tập đoàn Hoành Đạt, nội dung rất đơn giản, mời ông Giang và ông Tần tới tham gia một hội nghị đấu thầu. Thông tin cụ thể không được tiết lộ, tôi cũng chẳng thể nào đoán nổi.
Kì lạ hơn nữa là, tập đoàn Hoành Đạt tự nhiên lại biết địa chỉ của tôi, thậm chí còn biết rõ họ thật của tôi và Tần Nhất Hằng. Nhưng tôi cũng không thắc mắc lâu, một tập đoàn lớn như vậy, muốn điều tra hạng tôm tép như tôi thật quá đơn giản. Tôi chỉ cảm thấy nên đi, bởi nếu họ có âm mưu gì thì tôi có tránh cũng không thoát, chi bằng tới thẳng đó tìm hiểu xem sao.
Quyết định như vậy, tôi bèn chuẩn bị lên đường, lúc thu dọn hành lý mới nhớ ra bên kia mời hai người. Chỉ sợ tôi một mình qua đó sẽ xảy ra rắc rối. Nghĩ mãi, cuối cùng tôi đành gọi điện cho Hứa Truyền Tường, hứa trả ông ta một khoản thù lao rất cao để giả trang thành Tần Nhất Hằng.
Ban đầu, Hứa Truyền Tường không đồng ý, nhưng vì mức giá tôi đưa ra quá hấp dẫn nên ông ta cũng nhận lời. Sau khi hẹn gặp ông ta ở tập đoàn Hoành Đạt, tôi tới thẳng sân bay.
Tìm Hứa Truyền Tường cộng tác kể ra rất hợp lý. Dù sao ông ta cũng biết đôi chút về huyền thuật, tuy thực hành hơi kém nhưng vẫn đủ sức chém gió vài câu. Hai chúng tôi lại ít nhiều quen biết, tạm coi như nắm rõ lai lịch ngọn ngành, nên tôi mới yên tâm nhờ vả.
Khi tôi đến thành phố đặt trụ sở của tập đoàn Hoành Đạt, Hứa Truyền Tường đã thuê phòng đợi sẵn. Tôi không vội tới gặp ông ta mà ra trung tâm thương mại mua một bộ quần áo, lại cắt kiểu đầu mới. Trước đây, tôi từng đến tập đoàn Hoành Đạt dưới thân phận khác, chỉ sợ lần này bị lộ tẩy. Cho nên tôi phải đổi phong cách, nhìn thoáng qua thì không thể nhận ra.
Gặp Hứa Truyền Tường, tôi dặn ông ta đừng nói năng lung tung, chỉ cần tập trung đóng cho tròn vai là được. Cả hai ăn cơm xong rồi lên giường nghỉ ngơi từ sớm.
Hôm sau là ngày khai mạc hội nghị mời thầu.
Tôi tỉnh dậy rất sớm, cùng Hứa Truyền Tường tới cao ốc của tập đoàn Hoành Đạt. Khi ra khỏi thang máy, tôi còn rất căng thẳng, may là không ai nhận ra. chúng tôi lên thẳng tầng cao nhất, đến phòng họp đợi một lúc thì thấy một người mặc âu phục đi vào. Anh ta không tự giới thiệu, chỉ mở máy chiếu lên.
Phòng họp không rộng, chỗ ngồi đều đã kín. Số người tới đây cũng không ít, đếm sơ sơ phải tới mười mấy người. Tôi lặng lẽ đánh giá họ, thấy mỗi người một vẻ, không thể nhìn ra nghề nghiệp. Nhưng tôi đoán có lẽ trong số họ có vài người thông hiểu huyền thuật, dù sao hiện giờ cũng không thể nhìn bề ngoài mà nhận ra những người làm nghề này.
Đợi thêm chốc lát, người chủ trì hội nghị khẽ đằng hắng xem như bắt đầu, sau đó chiếu một bức ảnh lên màn hình. Bức ảnh vừa xuất hiện, tôi suýt chút nữa kêu lên thành tiếng. Bởi trên ảnh là một ngôi nhà vô cùng quen thuộc, nơi tôi và Tần Nhất Hằng từng đào được trận pháp cửu tử trấn long.
Chính là căn biệt thự của Sáu ngón!
Tôi cúi gằm xuống theo bản năng, song mọi người xung quanh đều không để ý, chăm chú theo dõi màn hình.
Bức ảnh không rõ lắm, có vẻ là ảnh scan, nhưng trông vẫn khá hoàn chỉnh. Người chủ trì liên tục chuyển vài bức hình, đều là ảnh chụp toàn cảnh ngôi nhà từ các góc độ khác nhau. Sau khi chiếu hết ảnh, người chủ trì mới cất lời, giọng Nam đặc sệt nên tôi nghe không rõ lắm. Trước hết anh ta nói, hôm nay mạo muội mời các vị tới đây, các vị đều từng ghi danh ở Chợ Lồng nên tôi cũng không muốn vòng vo nữa.
Chúng tôi đang cần người trong nghề xem xét ngôi nhà này, mong rằng các vị có thể đích thân qua đó, sau khi xong việc sẽ được nhận một khoản thù lao lớn. Vị nào có hứng thú thì xe đang đợi ngay dưới lầu, lát nữa hội nghị kết thúc là lập tức xuất phát; còn vị nào không có nhã hứng thì hi vọng sau khi ra về sẽ giữ bí mật. Nói đoạn, anh ta đặt trước mặt mỗi người một phong bì. Tôi mở ra xem, bên trong là hai nghìn tệ, bèn đưa luôn phong bì của mình cho Hứa Truyền Tường.
Tôi quan sát những người khác, có vẻ họ đều đang cân nhắc nhưng không ai thì thầm to nhỏ gì. Bọn họ đều ghi danh ở Chợ Lồng sao? Trước đây Tần Nhất Hằng từng nói với tôi, ở Chợ Lồng có một nhóm người chuyên dùng huyền thuật làm những chuyện thất đức, bởi công việc này không đàng hoàng, cho nên họ đều phải tìm người thuê mình thông qua Chợ Lồng. Nhưng tại sao lại lôi cả tôi vào chứ?
Hơn nữa, người kia nói ngôi nhà nọ có vấn đề, chẳng lẽ liên quan đến cửu tử trấn long? Họ không biết trận đồ bị phá rồi sao, hay đột nhiên phát hiện ra nó bị phá nên mới tìm người tới sửa?
Bất kể ra sao, tôi cũng chẳng buồn đoán nữa, nhất định phải đi thôi.
Hứa Truyền Tường do dự thấy rõ, chắc không nghĩ rằng còn phải tới ngôi nhà đó, bèn chọc vào người tôi vài cái. Tôi định bảo ông ta ngồi yên một lúc, nhưng vừa nghiêng đầu đã thấy ông ta cầm mảnh giấy ra hiệu với tôi dưới bàn. Cầm lấy xem, tôi sững sờ.
Trên mảnh giấy viết một dòng chữ: Gặp tại ngôi nhà!
Ngoài ra, không có bất cứ chữ kí hay con dấu nào, cũng không biết do ai viết. Hứa Truyền Tường đưa mắt ra hiệu, ý bảo mảnh giấy này ở trong phong bì của tôi.
Tôi vội vàng bóc phong bì của ông ta ra, bên trong chỉ có một xấp tiền.
Tôi càng thấy lạ, rõ ràng tôi không quen người chủ trì, ban nãy lúc đi phát phong bì, anh ta cũng không chú ý nhiều tới tôi. Chẳng lẽ mảnh giấy được phát ngẫu nhiên? Nếu không, tại sao phong bì của Hứa Truyền Tường lại không có?
Tôi nhìn chằm chằm mảnh giấy, không ngừng sàng lọc thông tin, muốn xem liệu có thể nhận ra nét chữ của ai không. Nói thật, ý nghĩ đầu tiên của tôi là Tần Nhất Hằng, nhưng đây không phải chữ hắn. Cuối cùng, tôi đành nhét mảnh giấy vào túi.
Giữa những người có mặt trong phòng họp, dường như chỉ mỗi tôi quyết định nhanh chóng như vậy, còn lại đều đang cân nhắc, có vài người muốn ra về. Tôi bèn thừa cơ khuyên nhủ Hứa Truyền Tường, trấn an ông ta rằng ở đó không có gì nguy hiểm, đồng thời hứa tăng thù lao. Hứa Truyền Tường do dự mãi mới đồng ý.
Cuối cùng, chỉ còn khoảng bảy, tám người tình nguyện ở lại. Người chủ trì đưa chúng tôi xuống dưới lầu, quả nhiên có một chiếc xe mười hai chỗ đợi sẵn. Lên xe, tôi chọn một ghế phía sau rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi không muốn giao lưu với những người khác, bởi tôi hiểu rõ, bọn họ tuy am hiểu huyền thuật nhưng không có ai tử tế, kiểu người vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì thì tốt nhất nên tránh xa.
Trái lại, Hứa Truyền Tường khá tò mò, cứ lẵng nhẵng hỏi tôi mãi. Tôi hơi buồn cười, chợt nhớ tới mình trước kia. Nhưng tôi không thể giải đáp thắc mắc của ông ta, bởi bản thân cũng đâu hiểu gì.
Trên xe có hai tài xế luân phiên lái xe. Tôi vốn cho rằng lúc mở hội nghị mời thầu, người chủ trì đã không tiết lộ thông tin gì thì ít nhất khi lên xe cũng phải giải thích đôi chút, nhưng không hề. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ cảm thấy thật mỉa mai. Đi hết một vòng, cuối cùng lại trở về nơi bắt đầu, hi vọng có thể tìm ra đáp án cho tất cả mọi chuyện.
Sang hôm sau, tôi bỗng nhiên thấy bất thường, bởi chúng tôi đi đường cao tốc, không cùng hướng với thành phố có ngôi nhà cửu tử trấn long. Ban đầu, tôi chỉ cho là đi đường vòng, nhưng xe càng lúc càng xa thành phố kia. Tới nơi đã tối mịt, tôi nhận ra đây là một tỉnh khác.
Tôi lấy làm lạ, nhưng không thể thăm dò mấy người cùng đi, vì bọn họ căn bản không biết ngôi nhà tôi đến lần trước. Tôi đành tới khách sạn nghỉ ngơi, đợi chỉ thị tiếp theo.
Đêm đó, nằm trong khách sạn năm sao nhưng tôi ngủ không ngon giấc. Sớm hôm sau, mọi người lại lên đường. Đi thêm ba, bốn giờ, cuối cùng chúng tôi cũng dừng lại trước cửa một căn biệt thự.
Vừa xuống xe, tôi cả kinh. Ngôi nhà này quá giống với căn kia, kể cả vị trí trên núi cũng giống. Cái quái gì vậy? Cả hai đều do cùng một kiến trúc sư thiết kế sao? Bước vào trong, tôi mới phát hiện không chỉ nhà, mà cả tượng điêu khắc trong sân cũng như đúc từ một khuôn. Tôi thầm nghĩ, không biết bên dưới có trận cửu tử trấn long không?
Mấy người đồng hành xuống xe, bắt đầu lấy đồ nghề trong túi xách ra. Có người dùng la bàn, có kẻ cầm gương, trông như đang chuẩn bị dâng hương, đốt vàng mã, muôn hình muôn vẻ, chỉ còn tôi và Hứa Truyền Tường đứng đực ra đó. Để khỏi gây chú ý, tôi đành giả vờ cùng Hứa Truyền Tường sờ xem tường nhà.
Tất bật chừng ba, bốn mươi phút, tôi thấy những người khác bắt đầu thu dọn, bèn vội vàng xáp lại, nghe họ đánh giá. Tiếc rằng họ rất cảnh giác, không hề nhiều lời, vài người trở về trong xe nghỉ ngơi, số còn lại đứng ngoài quan sát ngọn núi gần đó.
Tôi thấy vậy, cũng hỏi Hứa Truyền Tường có ý kiến gì không, chẳng có bò đành dùng chó kéo xe vậy. Ông ta bèn làm bộ bí hiểm chỉ chiếc xe bảo tôi, có phải vẫn còn một người chưa xuống xe? Ban nãy tôi không để ý, giờ mới nhận ra, chúng tôi có tám người, tính cả hai tài xế là mười, song chẳng quen biết nhau nên dù thiếu một người cũng không ai chú ý.
Tôi ra chỗ đỗ xe, nhòm vào trong, quả thật có một kẻ ngồi ở ghế hàng thứ hai từ dưới lên, trông như đang ngủ gật. Chẳng lẽ đây mới là cao nhân chân chính? Theo tôi biết, ban ngày không thể nhìn ra vấn đề của ngôi nhà, kẻ kia chắc chắn đang nghỉ ngơi dưỡng sức để đợi đêm xuống.
Sau khi lên xe, tôi liên tục chú ý tới tên đó. Diện mạo y chẳng có gì nổi bật, da ngăm đen, thân hình rất gầy, tuổi tác không quá lớn, chắc cũng tầm tuổi tôi. Tôi thử mời điếu thuốc, định bắt chuyện, song y chỉ xua tay không nói không rằng, vẻ bí hiểm khó dò.
Ngôi nhà có thế nào cũng phải đợi đến tối mới giải quyết được, nên chúng tôi không vội quay về mà cứ ngồi trên xe đợi trời tối. Sau khi ăn cơm, tất cả xuống xe, lần này không ai lảng vảng bên ngoài nữa mà đi thẳng vào nhà.
Chúng tôi vào tới đại sảnh, tài xế ở bên ngoài liền sập cửa lại, có lẽ sợ ma quỷ xông ra. Tôi cố ý theo sau tên kia, một là tôi quả thật rất tò mò về y, hai là cảm thấy y có vẻ thông thạo, đi theo chắc cũng an toàn hơn. Trong nhà cũng trống trơn như căn kia, chỉ khác là trước cửa không bày tượng Chung Quỳ.
Tôi quan sát một vòng, hình dạng và kết cấu nhà không có gì khác biệt, tôi càng thêm nghi ngờ cả hai căn được xây từ cùng một bản thiết kế. Tên kia cũng quan sát tứ phía rồi đi thẳng lên gác.
Tôi bảo Hứa Truyền Tường ở dưới nhà trông chừng những người khác, còn mình giả bộ xem xét, lẻn lên gác theo tên kia. Y và tôi đều không dùng dụng cụ chiếu sáng, nên trên gác tối tăm hơn nhiều. Tuy không đến mức xòe tay chẳng thấy ngón, nhưng tầm nhìn cũng khá kém. Tôi lờ mờ nhìn thấy bóng tên kia bước vào một căn phòng. Do dự một lát, tôi bám theo.
Nói thật, tôi vô cùng ghét mò mẫm trong bóng tối, nhưng thấy tên kia không dùng vật chiếu sáng, để tỏ ra chuyên nghiệp, tôi đành cố gắng không mở điện thoại.
Theo vào trong, tôi đoán đây là phòng ngủ. Tên kia lúi húi bật lửa, không biết đang xem cái gì dưới đất. Tôi cố tình tạo ra vài tiếng động, song y không quay đầu, ngược lại còn thò tay về phía sau, ra hiệu gọi tôi tới gần. Tất nhiên tôi không thể bỏ qua cơ hội giao lưu. Nhưng vừa chuẩn bị tiến đến, tôi bỗng khựng lại.
Bởi y đã đứng dậy, trông dáng vẻ rất quen, hình như tôi từng nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nghĩ một lát, tôi chợt rùng mình, trước đây khi nằm dưới gầm giường nhà Vạn Cẩm Vinh, tôi từng nhìn thấy tên L?