← Quay lại trang sách

Chương 10

Họ bước tới gần lò sưởi, dưới ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ những ngọn đèn treo tường, bằng cặp mắt mờ hấp háy, họ chăm chú và quen thuộc đưa mắt ngắm nhìn, quan sát lẫn nhau.

Konrád sinh trước vị tướng vài tháng: mùa xuân này ông vừa tròn bảy mươi ba tuổi. Hai người già quan sát nhau bằng cái nhìn mờ đục thông thạo, mà chỉ những người già mới nhận ra các hiện tượng của cơ thể: rất kỹ lưỡng, hiểu ra ngay thực chất, họ tìm những dấu hiệu cuối cùng của sức sống, dấu vết còn lại của niềm vui trên khuôn mặt và dáng dấp của nhau.

- Không, - Konrád nói nghiêm trang, - con người không thể trẻ lại được.

Nhưng cả hai đều ghen tỵ và cùng lúc cảm thấy ngạc nhiên một cách phấn chấn, sau khi đã kiểm tra kỹ người kia: bốn mươi mốt năm đã trôi qua, khoảng thời gian xa cách, khoảng thời gian họ không nhìn thấy nhau, nhưng mỗi ngày, mỗi giờ họ đều biết về nhau, nhưng từ cơ thể họ không nhận ra khoảng cách ấy. Chúng ta đã vượt qua sự chịu đựng, vị tướng nghĩ thầm. Còn khách, với vẻ thỏa mãn đặc biệt, trong đó chứa đựng cả nỗi bất ngờ và niềm vui ích kỷ sau khi đã quan sát bạn mình - bất ngờ vì người kia vẫn tươi tỉnh và khỏe mạnh đứng trước mặt mình, vui vì mình đã khỏe mạnh và tươi tỉnh quay về - ông nghĩ thầm: "Anh ta đợi mình, nên mới khỏe thế".

Giờ đây, cả hai đều nhận thấy, thời gian chờ đợi đã cho họ sức mạnh để sống trong những thập kỷ qua. Như thể một người suốt đời chỉ thực tập một nhiệm vụ độc nhất. Konrád biết, cần tìm về lần nữa, vị tướng biết, sẽ có ngày diễn ra giây phút gặp mặt này. Vì thế họ sống.

Konrád vẫn xanh xao như thuở niên thiếu, có thể nhận ra ông vẫn là người trốn nắng, thích sống trong phòng. Ông mặc bộ quần áo sẫm màu, lịch sự, may bằng vải rất đắt tiền. Anh ta có vẻ giàu, vị tướng nghĩ. Họ quan sát nhau khá lâu. Người gia nhân mang rượu thuốc và rượu trắng ra.

- Anh đi từ đâu đến? - Vị tướng hỏi.

- Từ Luân Đôn.

- Anh sống ở đấy à?

- Gần đấy thôi. Tôi có một ngôi nhà nhỏ cạnh Luân Đôn. Khi từ xứ nhiệt đới về, tôi ở đấy.

- Xứ nhiệt đới, anh ở chỗ nào?...

- Singapore. - Konrád giơ cao bàn tay trắng, mơ hồ chỉ một điểm trong không khí, như thể chỉ trong vũ trụ nơi mình đã từng sống. - Nhưng đấy là thời gian cuối. Trước đó tôi ở sâu trong bán đảo, giữa những người Mã Lai.

- Người ta nói, - vị tướng lên tiếng và nâng cao cốc rượu thuốc bằng một cử chỉ chúc mừng, phía ánh sáng, - xứ nhiệt đới hành hạ và làm con người già đi.

- Kinh khủng, - Konrád tiếp lời, - già đi mười tuổi là ít.

- Nhưng anh chưa già lắm. Chúc mừng anh!

Họ uống cạn cốc rượu và ngồi xuống.

- Tôi không già đi? - Người khách hỏi, khi ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh lò sưởi, dưới chiếc đồng hồ. Vị tướng dõi theo từng cử động của khách. Giờ đây, khi người bạn thuở nào ngồi xuống chiếc ghế bành - đúng nơi cách đây bốn mươi mốt năm anh ta đã ngồi lần cuối cùng, như thể bị chỗ ngồi mê hoặc - ông hấp háy đôi mắt một cách nhẹ nhõm. Ông cảm thấy mình như một thợ săn, cuối cùng thấy con mồi trước đó đi vòng quanh, giờ đã nằm trong bẫy. Giờ đây sự việc và con người đã ở đúng vị trí của nó.

- Xứ nhiệt đới thật kinh khủng. - Konrád nhắc lại. - Loại người như chúng ta không chịu đựng được. Nó bào mòn các bộ phận, đốt cháy các tế bào. Nó giết một cái gì đó trong con người

- Vì vậy anh đến đó, - vị tướng hỏi, thản nhiên, đều đều, - để giết một cái gì đó trong anh?

Ông hỏi một cách lịch lãm, như trao đổi, rồi ngồi xuống, đối diện lò sưởi, trong cái ghế bành cũ, mà mọi người trong gia đình gọi là ghế "Firenze". Đây là chỗ ngồi của ông, trước và sau bữa tối, cách đây bốn mươi mốt năm, khi cả ba ngồi trong phòng khách, cùng với Krisztina và Konrád và họ trò chuyện. Giờ đây cả hai nhìn chiếc ghế bành thứ ba phủ lụa Pháp, chiếc ghế bỏ trống.

- Đúng thế. - Konrád đáp bình thản.

- Và đạt được kết quả?

- Tôi già rồi, - người khách nói và nhìn đống lửa trong lò sưởi.

Ông không trả lời vào câu hỏi. Họ cứ ngồi như vậy, không nói không rằng, nhìn lửa, tận khi người gia nhân bước vào và mời họ ăn tối.