CHƯƠNG IX
Tàu Thống Nhất bốn khởi hành từ ga Hà Nội vào lúc tám giờ. Trước giờ tàu chạy mười lăm phút, một thanh niên dong dỏng cao, mặc quần bò lơvít, áo bay màu cỏ úa, tay xách chiếc valy nhỏ theo Lộc đi lối cổng sau chuyên giành cho nhân viên đường sắt để vào sân ga.
Từ bậc lên xuống của toa số năm, Bính đứng sững sờ giây lâu mới nhận ra chàng thanh niên đi với Lộc chính là Phú. Hôm nay trông anh kẻng quá. Thật khác hẳn anh chàng Phú mọi ngày trong bộ quân phục rộng thùng thình. Ăn mặc thế kia, thật ra dáng một chàng trai Hà Nội đi du lịch Sài Gòn.
Bính chạy bổ nhào từ cửa toa xuống sân ga.
- Đây cơ mà Lộc ơi. Mang va ly lại chỗ mình - Bính gọi toáng sân ga, như muốn làm cho tất cả đoàn tàu phải chú ý đến chàng trai Hà Nội của cô.
Lộc định đưa Phú đến toa giường nằm số chín giành cho anh. Nghe Bính gọi, cô chợt đổi ý định.
- Anh Phú ạ. Đưa valy lên chỗ Bính để nó trông cho tiện. Giường của anh số 28. Lát nữa anh bảo Bính nó đưa đến.
Hai cô bạn tíu tít xách valy lại toa số năm, nơi có một phòng nhỏ của Bính. Phú đi theo họ, dáng ngượng ngập trong bộ quần áo còn mới nước hồ.
- Hôm nay anh Phú trông điển trai quá - Bính nói nhỏ với Lộc nhưng đôi mắt dao cau thì lại liếc xéo về phía Phú và bao bọc lấy anh trong cái ánh nhìn đắm đuối si mê.
- Ông Phát vừa sắm cho hai bộ mới cứng, hết hơn chục ngàn. Phải, nói mãi ông anh mới chịu thay bộ quân phục trung sĩ để mình trưng mua làm nguyên liệu lau nhà đấy. Chuyến đi này tất cả là vì anh chị. Bây giờ thì tôi bàn giao anh ấy cho chị hoàn toàn "sử dụng" và "bảo quản". Nhớ cái valy của anh Phú. Chẳng có hàng họ gì đâu. Chỉ có ít quà cho chị Bẩy và anh Chín Thành...
Bính đấm bồm bộp vào lưng Lộc, gương mặt lấm tấm trứng cá bỗng đỏ dậy lên vì xấu hổ và sung sướng.
- Bồ cứ yên tâm. Đi với anh Phú là suốt ngày tôi phải lo hoài đó. Chưa biết chừng vô tới Sài Gòn là tôi sụt liền chục kí chứ bộ - Bính nói giọng Nam, ỏn ẻn, và nũng nịu thật dễ thương.
Tàu kéo còi, báo hiệu giờ chuyển bánh.
Lộc nhảy xuống sân ga nhưng còn cố ghé vào tai Phú dặn lại anh một lần nữa:
- Xuống ga, anh nhớ mang cái gói anh Phát để trong valy đến ngay địa chỉ ghi sẵn ấy nhé - Rồi cô nói to với cả Bính - Bai. Đi mạnh giỏi nghen.. Chúc anh chị một tuần trăng mật hạnh phúc.
Bính toét miệng cười, cố ý ghé sát mái đầu vào vai Phú khi Lộc giơ tay lên làm động tác một nữ phóng viên nhiếp ảnh.
*
Chuyến đi thành phố Hồ Chí Minh với Bính, chính Phú cũng cảm thấy đột ngột. Người đề xuất ra sáng kiến này là Lộc. Muốn kéo Phú ra khỏi tâm trạng buồn chán và nỗi tuyệt vọng vì mối tình với Xoan, cách tốt nhất là nhanh chóng se duyên cho anh với Bính. Lộc cũng thừa biết rằng cái cô bạn Bính "cháo lòng" của mình quả có hơi vô duyên, loại tính cách mà Phú rất thành kiến. Nhưng bù vào đó, Bính lại là một cô gái có một thân hình dễ hấp dẫn các chàng trai. Và quan trọng hơn cả là Bính giàu, tiêu tiền xả láng không cần tính toán. Một chuyến du lịch suốt chiều dài đất nước với một cô gái gợi tình và lắm tiền thì dù một chàng trai khô khan, khó tính đến đâu, cũng phải đổ. Huống chi với Phú, một anh chàng sống kham khổ, thiếu thốn hơn bốn năm trời ở tít nơi xó rừng heo hút, mới chỉ được nếm mùi tình yêu với một cô gái quê mùa, chưa hề biết đến những ngón tình ái vừa ngọt ngào quyến rũ, vừa táo bạo say mê đầy chất tiểu thuyết lãng mạn. Lộc tin chắc rằng cuộc se duyên của mình sẽ thành công mĩ mãn. Dễ chừng chỉ đến ngang đường là Phú sẽ bị "đổ" hoàn toàn. Anh sẽ quên ngay cái nông trường chè và cái cô Xoan vừa già vừa nghèo kiết kia. Đến lúc ấy, tự anh sẽ sốt sắng xin chuyển công tác về Hà Nội, sẽ hối hả chuẩn bị cưới Bính, cô gái mà của hồi môn ít nhất cũng có một căn phòng nghiêm chỉnh và hàng chục cây vàng.
Lộc đã đề xuất sáng kiến này với Phát và được anh trai cả hoàn toàn tán thành. Để Phú không nghi ngờ gì về vở kịch do Phát và Lộc đạo diễn. Phát đã khéo léo giao cho Phú một nhiệm vụ quan trọng: Thay mặt gia đình, Phú vào thành phố Hồ Chí Minh đợt này để thăm thú gia cảnh và tìm hiểu về con người Chín Thành, người mà theo Lộc báo cáo, sẽ là em rể tương lai của họ.
Quả nhiên Phú đã đồng ý đi thành phố Hồ Chí Minh với Bính một cách tự nguyện và có phần hứng thú. Anh nghĩ đến trách nhiệm của mình đối với Lộc. Anh nghĩ đến những điều Tựu nói với mình hôm nào về cái trí làm trai phải biết thắng cái tính bi luỵ vượt lên cái tình cảm sướt mướt uỷ mị. Anh muốn khuây khoả nỗi buồn khổ mà suốt mấy tuần qua, lúc âm ỉ, lúc quặn xé đè trĩu trong lòng anh.
Nhưng bây giờ, ngồi trước của sổ toa tàu, nhìn cảnh vật hai bên đường loang láng lùi về phía sau, Phú cố nguôi quên, không nghĩ đến Xoan mà sao gương mặt cô vẫn như chập chờn trước mặt. Cái làng nhỏ kia với con đường rợp bóng bạch đàn dẫn vào cổng làng sao giống quê Xoan quá. Hôm Xoan đưa anh về quê, hai đứa đi giữa cánh đồng, dưới vòm xanh bạch đàn như đường dẫn vào một ngoi nhà hạnh phúc. Làng Xoan thật nghèo nhưng hàng xóm láng giềng sống rất ấm cúng, chân tình. Thấy có khách, mọi người kéo đến chơi đông chật cả ba gian nhà. Mấy cô gái mới lớn cứ bấm chí nhau vừa liếc trộm Phú, vừa thì thào: "Người yêu của chị Xoan đấy. Trẻ và hiền quá nhỉ". Vui nhất là mẹ Xoan. Có con gà mái đang nhảy ổ đẻ, bà cũng sai con bắt làm thịt. Ngồi ăn, bà vừa quạt và gắp thịt vào bát Phú đến đầy ụ, vừa nhìn anh với ánh mắt âu yếm của người mẹ.
Và kia, những đồi chè. Có phải cái nông trường của Xoan không? Phú thấy tim mình đập bồi hồi khi anh chợt nhìn thấy một vành nón thấp thoáng sau lô chè. Anh tưởng như sau vành nón trắng kia là đôi mắt của Xoan. Đôi mắt nhìn anh đầy trách móc và giận hờn. Cái đêm ấy giá mình quay lại với Xoan! Mình sẽ ngồi bên giường, đặt bàn tay lên vầng trán xanh xao và nóng rực của Xoan, nhìn vào đôi mắt mở to giàn dụa nước mắt để nói một câu thôi: "Xoan tha lỗi cho anh. Anh chót nóng nảy. Anh tin rằng trên đời này, ngoài em ra, không có ai yêu anh như em đâu".
Phú chợt nhớ lại cái đêm đầu tiên trong đời, Xoan đến với anh. Trong ánh sáng xanh dịu của ngọn đèn ngủ, gương mặt Xoan thật huyền ảo và có sức hấp dẫn kì lạ.
- Kìa anh. Bố biết thì em chết mất - Xoan bỗng run bắn, hốt hoảng co rúm người trong chăn khi anh chạm vào người Xoan.
- Anh vừa mơ thấy em. Đừng sợ. Em hãy coi hôm nay như ngày cưới của chúng mình.
- Anh không lừa dối em chứ? Em sẽ chết mất... - Tiếng Xoan lạc hẳn đi.
Anh gật đầu một cách quả quyết. Đôi mắt ấy, cái gật đầu ấy khiến Xoan hoàn toàn tin cậy. Cô mở chăn, vươn tay về phía anh, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc được dâng hiến...
- Anh nghĩ gì mà thần người ra thế? - Tiếng Bính ở phía sau, khiến Phú giật mình quay lại. Anh bỗng chau mày khó chịu khi ánh mắt mình chạm phải gương mặt bự phấn và đôi môi dày mọng đỏ của Bính.
- Đi xuống chỗ em đi. Ở đây gió lắm - Bính nhìn Phú chằm chằm, cái nhìn bạo dạn và đắm đuối làm Phú phải quay mặt đi.
- Tôi ngồi đây một lát cho mát.
- Hình như anh đói rồi đấy. Lộc nó bảo anh là háu đói lắm. Xuống chỗ em ăn bánh mì với sữa. Em không chịu để cho anh đói dọc đường đâu. Anh Phát và Lộc đã giao trách nhiệm cho em rồi. Nào đi, anh...
Bính mạnh dạn nắm bàn tay Phú. Rồi cả khuôn ngực đồ sộ của cô cũng khẽ áp vào người anh. Phú thoáng rùng mình. Và anh như bị cái mùi nước hoa, mùi phấn thơm thoang thoảng từ người Bính dẫn dắt.
*
Căn phòng ở đầu toa giành riêng cho nhân viên phục vụ trên tàu vừa dùng làm kho chứa chăn chiếu cho hành khách, vừa làm phòng nghỉ cho người trực toa. Dù diện tích chật chội chỉ chừng ba mét vuông thôi, nhưng đối với những người đi tàu thì nó vẫn là thế giới riêng, ấm cúng và thật lí tưởng.
Khác với mọi lần, chuyến đi này Bính đã bỏ thời gian thu xếp cho căn phòng của mình thật gọn gàng sạch sẽ. Đồ hàng của cô chất vào mấy chiếc bị cói lớn, để dưới gầm giường. Chiếc valy của Phú xếp trên gác. Phía chân giường, một làn nhựa lớn lỉnh kình những đồ ăn và thức uống. Trước lúc tàu chuyển bánh, cô còn kiếm được cả một lọ hoa tươi. Những bông hồng bạch trắng muốt đang độ hàm tiếu đặt bên cạnh tấm ảnh một cặp múa balê mà cô vừa cắt ra từ một tờ hoạ báo mới.
Mặc dù đã ở tuổi hăm bẩy, cái tuổi muộn màng về đường chồng con, nhưng không phải là Bính chưa được yêu. Trái lại, ngay từ năm mười sáu tuổi, khi Bính vừa học ở trường phổ thông vừa phụ giúp bố mẹ làm hàng, cô đã bắt quen và yêu một cậu học sinh học trên cô hai lớp. Mối tình học trò vừa ngây thơ trong sáng, nhưng cũng thật cuồng nhiệt. Năm cuối cấp học, Bính phải nói dối bố mẹ, nói dối nhà trường vào nằm bệnh viện một tuần. Sau lần ấy, người yêu của cô thi đỗ vào trường đại học và anh cũng từ giã cô luôn. Bính căm thù bọn đàn ông và thề sẽ kiềng mặt họ. Nhưng tính cô vốn không thể giận ai lâu, nhất là với cả một giới đàn ông. Mấy năm nghỉ học ở nhà, cô đâm buồn, thích chơi bời, ngao du cho khuây khoả. Trong số những người khách ăn cháo lòng tiết canh, tụ tập nhau đánh số đề và tán chuyện bậy bạ, không thiếu những anh chàng cứ nhìn xoáy vào cái áo rộng cổ của cô một cách háo hức, thèm muốn. Và rồi bằng cách nào đó, cuối cùng rồi họ cũng đến được với cô. Cô theo một anh cao gầy đeo kính cận đi xem một cuốn phim vidéo giá vé ngoài tới ngàn bạc một đôi, nhưng lại cùng một anh to béo cưỡi xe Cúp đi ăn hiệu ở Hàng Buồm, Tạ Hiền, rồi một anh to béo khác đi nhảy đixcô ở một câu lạc bộ thanh niên...
Cho tới khi do tài ngoại giao xoay xoả của ông bố tiết canh cháo lòng của cô, - tất nhiên, suy cho cùng là do thế lực của đồng tiền trong tay ông - Bính được vào làm nhân viên phục vụ trên tàu Thống Nhất thì chuyện tình duyên đã làm cho cô chán ngấy đi rồi. Vả lại, làm cán bộ là phải đứng đắn, có tư cách. Bính kiên quyết cho "nghỉ" tất cả những anh chàng còn cố tình lẵng nhẵng đeo đuổi hoặc lợi dụng cô.
Đã hơn một năm không thèm vấn vương tơ tưởng chuyện tình, bây giờ lòng Bính bỗng xôn xao trở lại. Giống như một vườn cây, tạm im ắng sau một mùa chuyển nhựa, khi mùa xuân đến, cùng với những chồi non, những nụ hoa hé mở, lại xôn xao rộn rã tiếng ong chuyền. Bính biết Phú từ tết năm ngoái, khi anh về nghỉ phép. Bởi thế, khi nghe Lộc kể về anh, khi Lộc ngỏ ý muốn Bính trở thành chị dâu mình thì Bính bồi hồi thực sự. Về mọi phương diện, cô không ao ước một người chồng nào hơn anh nữa. Anh đủ hiền lành nhưng không đến mức đần độn, đủ khôn ngoan nhưng không đến mức lọc lõi, tráo trở. Anh không có cái vẻ hoạt bát sắc sảo như Phát nhưng lại có nét điềm đạm chín chắn và sự thẳng thắn trung thực. Thực tình mà nói. Bính mê anh ngay từ cái hôm Lộc rủ đến nhà ăn giỗ. Có những lúc Bính ngắm anh thật bạo dạn, nói với những lời mà dù những người vô tư nhất cũng không thể hờ hững. Không hiểu tại sao, khác hẳn những người con trai khác Bính đã gặp. Phú đã nhanh chóng chiếm gọn cái khoảng trống trải trong lòng cô. Đêm, cô mơ thấy anh, cùng nắm tay anh đi dạo trên con đường có những cây hoa sữa trước cửa nhà cô. Ngày, cô tìm mọi cớ để đến gặp Lộc, nhưng thực ra là để được nhìn ngắm anh một đôi lần. Cô đã yêu thực sự. Và để chuẩn bị cho chuyến đi với người mình yêu dọc chiều dài đất nước, cô đã mang theo đủ mọi thứ: bia hộp, thuốc lá ba số, giò chả, sữa, trứng, cà phê và các loại hoa quả.
- Anh với em uống một chút bia đã nhé. - Bính nhìn Phú thật dịu dàng rồi cô lấy hai chiếc cốc nhựa, mở nắp hộp bia Nhật rói đầy tràn - Anh uống đi kẻo hết ga mất - Bính dúi cốc bia vào tay Phú, nhìn anh uống rồi xẻ tiếp cốc của mình sang cho anh. - Anh uống đỡ cho em. Em rất thích bia, nhưng không dám uống vì đỏ mặt, xấu hổ chết.
Hình như Phú cũng thích thú khi được chiều chuộng. Anh cảm thấy lâng lâng vì chất men say kích thích.
- Bính uống đi chứ. Để mình tôi uống hết cả hộp bia à?
- Anh uống được thì cứ việc xả láng. Em mang năm hộp kia mà - Bính thò tay vào làn xếp ra hai hộp nữa - Hết bia hộp thì uống bia chai. Bia 33 Sài Gòn uống cũng chẳng kém gì bia Nhật...
- Tiết kiệm thôi Bính ạ. Uống một hộp bia gần bằng cả một tháng lương rồi còn gì?
Bính định nói nhưng rồi cô chỉ tủm tỉm cười, lặng lẽ xếp ra trước mặt hai người một cặp bánh mì ba tê, một hộp sữa, khoanh giò nạc và một nải chuối tiêu trứng cuốc.
- Đi thế này mà không ăn thì chịu sao nổi hả anh? Với lại người làm ra của. Con tàu này nó nuôi sống hàng vạn người chứ không như cái mảnh đất nông trường cằn cỗi của anh đâu...
Vô tình Bính đã chạm đến những kỉ niệm của Phú khiến anh bỏ dở cốc bia, ngồi thừ nhìn ra ngoài trời.
Hoàng hôn đã bắt đầu buông. Phía tây, cái màu hồng hình dẻ quạt mỗi lúc một thu nhỏ lại. Một luồng gió từ mãi trong rặng núi mờ xanh thổi tới, mang theo mùi ngai ngái của cây rừng và hơi sương ẩm ướt. Phú cảm thấy như trong luồng gió vừa phả vào mặt anh có trộn lẫn cả hương tóc Xoan.
- Kìa anh, ăn đi chứ - Bình dúi vào tay Phú cả chiếc bánh mì nhét đầy giò, ba tê và cốc sữa đặc - Anh cố ăn đi. Lát nữa tới ga đỗ, em mua phở và cháo gà cho anh nhé.
Phú miễn cưỡng ăn vài miếng bánh, như nhai cỏ. Rồi anh chia tay Bính đi về chỗ giường nằm ở toa số chín. Anh nói thác rằng anh không quen đi tàu nên hơi váng đầu, cần phải đi nghỉ sớm.
*
Cuộc hành trình đã sang ngày thứ hai. Khoảng không gian sinh hoạt chật hẹp của con tàu, cùng với thiên nhiên bao la nhiều vẻ nơi con tàu đã đi qua, tự nhiên cứ kéo gần họ lại với nhau, xoá nhoà dần những ngăn cách giữa họ.
Bây giờ thì giữa Phú và Bính đã thân thiết lắm rồi. Phú đổi cách xưng hô, gọi Bính bằng em, xưng anh một cách tự nhiên. Anh nhường hẳn chiếc giường nằm của mình cho một ông già ngồi ké với anh cháu ở tầng dưới, để ông Tựu do sử dụng vào lúc ban ngày, còn mình thì ở lì trong căn phòng ấm cúng thơm ngát mùi nước hoa và xà phòng Luyx hảo hạng của Bính. Mỗi khi tàu dừng ở một ga, Bính thường mua cho anh những đặc sản địa phương. Khi thì một con cua bể đỏ rực, một con tôm hùm nần nẫn như thỏi giò nạc, khi thì chục trứng vịt lộn hoặc những trái cam vàng mọng.
Con tàu chậm chạp trườn ra khỏi vùng đồi núi trập trùng rồi tăng dần tốc độ. Phía trước nó hình như không còn một vật cản gì cả, chỉ có những đợt gió lồng lộng thổi thốc vào các ô cửa.
- Trời ơi, biển! Anh nhìn kìa. Biển chiều đẹp tuyệt vời.
Bính khẽ reo lên, đôi mắt to mơ màng như thể một cô gái nhỏ lần đầu nhìn thấy biển.
Phú bỏ quyển tiểu thuyết đang đọc dở, nhìn ra. Trong nắng chiều vàng thắm, những cồn cát ánh lên như rát bạc, tung vào bờ những đợt sóng trắng xoá. Xa tít ngoài khơi, phía đường chân trời, con tàu nào đó trắng ánh lên như một đốm sáng hư ảo.
- Em đã đi hàng trăm lần trên con tàu này mà sao mỗi lần thấy biển lại ngỡ ngàng quá. Anh có nhìn thấy hòn đảo mờ xanh kia không? Đảo Trinh Nữ đó. Có một câu chuyện tình về hòn đảo ấy, để em kể cho anh nghe nhé.
Và Bính kể. Cô ngồi xích lại phía anh để cho câu chuyện của cô chỉ mình anh biết thôi:
- Những người đi biển kể lại rằng, vào một đêm mưa bão, có một chiếc thuyền bị đắm rạt vào đảo. Đó là chiếc thuyền của hai bố con ông lão đánh cá. Trong lúc bão giật, ông lão đã bị một ngọn sóng dữ cuốn đi mất. Chỉ còn lại cô con gái xinh đẹp của ông giạt vào đảo. Một mình bơ vơ trên đảo, cô gái thương khóc cha thảm thiết và cứ ngồi trên bãi cát cho đến đêm. Bỗng từ dưới biển, một con quái vật mình người đầu cá mập đi lên và bảo: "Hỡi cô gái xinh đẹp, còn khóc than gì nữa. Ta đã cho cha nàng về chầu Thủy tề rồi. Bây giờ chỉ còn ta với nàng. Nàng sẽ là người vợ hiền dịu và kiều diễm của ta". Cô gái chợt nhận ra tâm địa tàn ác của con quái vật. Nó đã cố tình làm đắm thuyền để giết cha nàng. Bây giờ lại định cưỡng ép nàng làm vợ. Lập tức cô gái lao xuống biển. Nàng thà chết theo cha chứ nhất định không để con quái vật làm nhục. Thấy thái độ quyết liệt của nàng, con quái vật đành nhượng bộ. Nó dựng cho nàng một toà lâu đài trên bãi cát. Mong rồi cuộc sống phù hoa sẽ khiến nàng quên đi mối thù và rồi nàng sẽ thuộc về hắn.
Cho đến một ngày kia, bỗng có một chiếc bè cập đảo. Trên bè là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Chàng trai đã kể lại cho cô gái nghe về cuộc chiến đấu khốc liệt với con quái vật mình người đầu cá mập trên đường đến đảo. Anh đã giết chết con quái vật đó để đến đây cứu nàng. Cô gái đã đón chàng trai như đón một người tình. Họ để lại toà lâu đài trên cát rồi cùng nhau xuống bè trở về đất liền, sống một cuộc sống vợ chồng giản dị mà hạnh phúc...
Trong khi kể chuyện, đôi mắt Bính mơ màng như chìm vào cõi xa xăm. Và như vô tình, bàn tay Bính ấp lên tay phú. Bàn tay sâm sấp mồ hôi và nóng rực Phú ngước nhìn Bính, anh cảm thấy cô thật duyên dáng và mơ mộng. Lần đầu tiên từ ngày quen biết, anh thấy cô đẹp. Hình như khi yêu, các cô gái thường đẹp hẳn lên.
Tàu rúc còi báo hiệu bắt đầu đi vào đoạn đường hầm. Tiếng bánh sắt ken két rít trên đường ray. Rồi con tàu sầm sầm lao vào khoảng tối mù mịt. Một luồng hơi lạnh của hang tối ập vào các toa, khiến Bính bỗng rùng mình nắm chặt tay Phú và ép hẳn người vào anh.
- Em sợ lắm - Phú nghe rõ tiếng thở gấp gấp và nóng rực phả trên má. Chính anh cũng run lên vì một cảm giác ngây ngất bỗng ập đến. Thân hình người con gái nóng ấm và thơm một cách khó phân biệt giữa mùi nước hoa và mùi da thịt. Như một phản xạ bản năng. Phú choàng tay qua tấm thân tròn mập của Bính xiết mạnh. Bính nằm gọn trong lòng anh. Đôi môi mềm và ướt át của cô bỗng tới tấp hôn lên môi anh, mặt anh, gấp gáp tới mức anh tưởng có thể chết ngạt được.
- Anh! Em yêu anh. Em đã chờ anh từ lâu lắm rồi, anh có biết không?
Tiếng Bính như hơi thở. Hình như nó được bật ra từ lòng ngực, nơi trái tim, như con chim nhỏ đang vỗ cánh bay lên.
Phú ngây ngất áp gương mặt mình vào khuôn ngực người con gái với một lòng biết ơn thầm kín của người vừa bị phản bội và đang đau khổ vì cô đơn tuyệt vọng.
Hình như Bính cũng linh cảm thấy điều đó. Cô chớp chớp đôi mắt và đánh rơi trên má Phú hai giọt nước nóng hổi.
*
Từ sau nụ hôn đầu tiên trao cho Bính, có lúc Phú bỗng thẫn thờ như vừa đánh mất một cái gì. Ấy là lúc anh chợt nghĩ đến Xoan với nỗi hối hận và day dứt, giống như mọi kẻ phản bội, bao giờ họ cũng trải qua những giây phút ăn năm xám hối, tự xỉ vả mình. Có điều sự hối hận của Phú là thành thực. Bởi anh vẫn còn yêu Xoan lắm. Giá như lúc này đây, nếu Xoan đến với anh, anh sẽ sẵn sàng tha thứ, sẵn sàng cùng Xoan trở lại cái nông trường chè heo hút và cằn cỗi kia. Nhưng đó chỉ là niềm mong ước để tự an ủi mình. Xoan đã mãi mãi chia tay anh rồi. Người chia sẻ nỗi cô đơn, bù đắp lại những tình cảm mà anh vừa mất đi, chính là Bính. Yêu là một hạnh phúc, nhưng được yêu cũng hạnh phúc chẳng kém gì. Bính yêu anh. Thế là quá đủ rồi. Anh đang là người hạnh phúc.
Khi tàu dừng ở ga Đà Nẵng, Bính một mực giục anh đi tắm. Cô dúi vào tay anh gói xà phòng Luyx và chiếc khăn tắm thơm phức mùi nước hoa
- Tàu dừng để thay dầu máy, lâu lắm đấy. Em trông hành lí. Anh tắm xong sẽ đến lượt em.
Đứng dưới vòi gương sen, xát xà phòng khắp người, vừa tận hưởng khoái cảm do dòng nước mát và mùi thơm khêu gợi mang lại. Phú vừa nghĩ đến Bính. Lúc nãy Bính bảo anh, vào Sài Gòn, cô sẽ xin nghỉ phép mấy ngày để cùng anh đi thăm thành phố. Rồi hai đứa sẽ đi Vũng Tàu tắm biển, sẽ lên Đà Lạt thưởng ngoạn rừng thông, thăm thác Cam Li, hồ Than Thở...
*
Khi Phú về đến toa số năm, cái phòng nhỏ của Bính đã chật kín người. Bốn chiến sĩ công an đường sắt và hai nhân viên thuế vụ đang làm nhiệm vụ kiểm tra hàng hoá trên tàu.
Người công an mang quân hàm thiếu uý, vừa thấy Phú bước lên bậc toa, liền quay lại hỏi Bính lúc này mặt đang tái nhợt vì hoảng sợ:
- Có phải chiếc valy này của anh ấy, như chị vừa nói không?
Bính lặng lẽ gật đầu, mắt cố tình lẩn tránh không dám nhìn Phú.
- Có chuyện gì thế các đồng chí? - Phú bình tĩnh lách vào chỗ va ly của mình mà một người công an hình như vừa mở tung ra.
Anh công an có đôi mày xếch xoáy thẳng ánh mắt sắc lạnh vào Phú, giọng đanh sắc:
- Chúng tôi làm nhiệm vụ an ninh và kiểm tra hàng hoá trên tàu. Trong valy của anh, chúng tôi vừa phát hiện ra một gói hàng cấm.
Phú ngẩn người. Anh hình dung lại những đồ đạc có trong valy và thoáng nghĩ tới gói quà Phát đưa cho anh lúc anh sắp ra ga, rồi Lộc còn dặn lại anh một lần nữa trước khi tàu chạy.
- Các đồng chí định nói cái gói giấy bọc ni lông? - Phú cảm thấy như có sự hiểu lầm, nên giọng anh có phần tự tin - Có khi các đồng chí nhầm lẫn. Đó là một gói quà của một người bạn nhờ tôi chuyển cho người bà con ở Sài Gòn...
- Theo anh thì đó là quà gì? Anh thiếu uý công an hất hàm hỏi.
- Tôi không biết. Tôi chỉ có trách nhiệm chuyển đến tay người nhận.
- Cho xem giấy tờ! - Anh công an có đôi mày xếch nói như ra lệnh.
Mấy người cùng chuyền nhau những giấy tờ mà Phú đưa ra, cùng liếc nhìn anh một cách nghi ngờ rồi cùng nhún vai.
- Thôi, không nói nhiều lời. Cứ mời anh ấy xuống ga giải quyết - Người thuế vụ đề xuất.
Một người công an xách chiếc valy lên. Người mày xếch nói với Phú:
- Anh xem có còn đồ đạc gì trên tàu nữa không? Mời anh theo chúng tôi xuống đồn công an thuộc khu vực nhà ga.
Đáng lẽ Bính sẽ nói một lời, cô sẽ níu cái valy từ tay anh công an lại, cô sẽ giữ cả Phú lại. Anh không đi đâu hết vì anh đã là của cô rồi. Nhưng Bính vẫn đứng như một người ngoài cuộc. Khi Phú quay nhìn cô, cô cụp nhanh mắt lại, như cố tình lảng tránh cái ánh nhìn ấy. Và cô khóc.
Phú nặng nề thở dài, cố lê đôi chân nặng trịch xuống sân ga.
Con tàu rúc một hồi còi và bỗng hộc lên như con tuấn mã chuẩn bị tiếp cuộc hành trình.
Phú đi ngược phía con tàu. Anh như người bị bỏ rơi giữa một vùng đất xa lạ.