CHƯƠNG X
Sáng ấy, Năm nấu cơm khê, làm Phát tức đến muốn phát điên lên. Nhưng rồi anh cố kìm nén lại, hầm hầm lên xe phóng đi.
Cả ngày hôm ấy thật xúi quẩy. Đội trưởng trao cho anh cái lệnh chở đá hộc từ chùa Hương về đổ cho Công ty cầu đường. Cõng hai chuyến đá vừa hộc vừa "sụn" cả lưng. Chuyến cuối cùng Phát về khá sớm. Nhưng khi xe ngang qua Bình Đà thì gặp sự cố. Một tốp thanh niên khoảng gần chục người ăn mặc nhôm nhoam không ra bộ đội cũng chẳng ra trai làng từ trong một quán nước bỗng chạy ra chặn ngang đầu xe.
- Có chuyện gì thế các bố trẻ? - Phát hãm phanh đến cháy đường, hầm hầm quát qua cửa xe.
- Anh trai cho đi nhờ về Hà Nội - Hai ba cậu choai choai mặt đầy trứng cá và những hàng ria mép ra dáng cụ non, bám ngay lên thành cửa, giọng không ra xin xỏ cũng chẳng phải ra lệnh.
- Xe không chở người được đâu. Đợi đón xe ca mà đi.
- Anh trai làm ơn giúp. Lính tráng không có tiền.
Phát nhìn xoáy vào cậu vừa nói. Cậu ta mặc áo bộ đội, mũ không sao, nhưng quần thì lại màu tím than.
- Lính tráng gì chúng mày? Lính "quân khu" chứ gì? Thôi, xuống đi các ông nội. - Phát nói một cách băm bổ và toan dận ga vụt đi, nhưng toán thanh niên cũng quyết không chịu nhượng bộ. Mấy cậu cứ bám nhằng nhằng bên cửa kính xe. Một hai cậu khác mắt gườm gườm và hình như tay đã thủ sẵn một cục đá.
Đành phải nhượng bộ. Cõng các tướng về Hà Nội cho êm chuyện. Phát bực bội hất hàm:
- Thôi lên đi, lằng nhằng mất cả việc.
Đám thanh niên túa lên xe, lôi theo cả mấy cô mấy bà làn túi lếch thếch lúc ấy cũng vừa ào tới.
Xe chưa vào tới địa phận Hà Đông, Phát bỗng nghe một tiếng còi giật giọng, rồi hai anh công an từ trong một chiếc quán bên đường bước ra.
Phát liếc nhìn qua gương. Hơn chục gương mặt trên thùng xe lố nhố, nháo nhác, khiến anh càng tức sôi lên. Chuyến này thì toi rồi. Chí ít là mấy ông "cá" này cũng "luộc" của mình một ô. Phát ngán ngẩm mở cốp xe lấy giấy tờ. Đám thanh niên và mấy bà mấy cô đi nhờ cũng lục tục nhảy xuống. Anh thanh niên quần tím than áo bộ đội nhanh nhẹn tiến đến trước mặt hai đồng chí công an.
- Dạ, xin các đồng chí thông cảm. Chúng em xin đi nhờ xe chứ đồng chí lái xe này tuyệt nhiên không lấy một xu nào đâu ạ. Các đồng chí đừng phạt mà oan ức.
Hai anh công an khoát tay:
- Các người không có nhiệm vụ. Miễn tham gia.
Phát đưa lệnh điều động xe, tiện tay rút luôn bao Bông Sen.
- Xin các anh thông cảm. Đúng là em làm phúc phải tội. Mấy anh bộ đội không có tiền xin đi nhờ thôi mà.
- Giấy kiểm soát lái xe của anh đâu? Mời anh vào trong kia làm việc.
Nhìn ánh mắt và nghe giọng nói của anh công an mặt đen sắt, phát biết "quả" này chối lắm đây. Phiếu kiểm soát và phiếu lưu hành xe vẫn trong túi áo ngực, nhưng anh sẽ chỉ đưa ra khi tình huống không thể cứu vãn được. Tháng trước, một lần chở hàng chạy ngược đường ở Hải Phòng, anh đã bị công an cắt mất một ô. Còn hai ô, mất một nữa thì cũng gần như sắp mất cần câu cơm.
Quán nước mọi ngày, không ngờ hôm nay công an trưng dụng làm trạm kiểm soát. Ngồi trước chiếc bàn kê ở giữa là một thiếu uý trẻ có khuôn mặt trắng trẻo với đôi mắt to, cái miệng rộng rất ưa nhìn.
- Xe anh chở bao nhiêu người?
- Dạ, mười hai.
- Anh lấy mỗi người bao nhiêu?
- Ấy chết, oan cho em. Mấy anh bộ đội trẻ xin đi nhờ. Quả tình em không lấy của ai xu nào.
Cái miệng rộng của anh thiếu uý nhếch lên, vẻ giễu cợt.
- Cứ cho là như vậy. Nhưng về nguyên tắc, anh đã vi phạm nghiêm trọng luật lệ giao thông. Xe tải tuyệt đối không được chở người, nếu không được cơ quan có thẩm quyền cho phép. Anh cho xem phiếu kiểm soát lái xe và phiếu lưu hành.
- Báo cáo anh. Em xin nộp phạt. Em nhận khuyết điểm đã trót chở người trái phép.
Phát ý tứ rút tờ năm trăm cài xuống quyển phiếu trước mặt. Anh thiếu uý chợt ngẩng phắt lên. Đôi mắt to mở trừng giận dữ.
- Anh cất tiền đi. Nếu không chúng tôi sẽ làm biên bản về tội hối lộ của anh. Đưa phiếu kiểm soát đây.
"Mấy thằng cha này rắn mặt lắm, không chối được". Phát cầm tiền bỏ vào túi. Cái tính bướng bỉnh bất cần của anh bây giờ mới kéo anh trở về con người thực. Anh rút phắt tờ phiếu ném lên bàn.
- Tôi đã nói như thế mà các anh vẫn cố tình cắt ô của tôi thì đành chịu vậy. Các anh không tin một thằng lái xe lại chịu chở không cho hơn chục người khách. Các anh nghĩ rằng đã ngồi trước vô lăng là tha hồ cướp tiền của thiên hạ phải không? Vậy thì các anh lầm to rồi. Ít ra là trong trường hợp này. Lúc nãy nếu tôi không cho mấy cậu thanh niên kia lên, thì chăc chắn chỉ chạy một đoạn là ăn gọn một hòn gạch củ đậu vào giữa cửa kính. Chúng tôi kiếm tiền không khó lắm đâu. Nhưng cũng tuỳ từng nơi, từng lúc. Mà những người khách không tiền lang thang trên đường bây giờ không phải là hiếm lắm đâu...
Anh thiếu uý hơi ngần ngại khi cầm tờ phiếu kiểm soát lên. Nhưng anh thượng sĩ mặt đen sắt đã nhanh nhảu cầm kéo cắt gọn một ô.
- Không có lí luận dài dòng. Anh đưa bốn mươi đồng tiền nộp phạt.
Cầm tờ phiếu chỉ còn một ô cuối cùng, người Phát run lên. Anh nặng nề lê bước ra xe, mặt đỏ bừng như người lên cơn sốt.
*
Bị cắt một ô phiếu, đối với Phát, còn đau hơn cả bị mất bạc nghìn. Bây giờ trong tay Phát chỉ còn một ô phiếu cuối cùng. Mất nốt ô phiếu cuối cùng nữa thì chỉ còn có việc treo tay lái, chờ cho đến hàng năm sạu mới được lập hồ sơ xin thi sát hạch lại.
Thực ra, đối với hầu hết cánh lái xe bọn Phát, chỉ sau ba tháng ngồi bên tay lái cũng đáng đủ lí do để cắt trọn cả ba ô phiếu một cách chẳng oan ức gì. Bán xăng, bán dầu, chở quá trọng tải, tiếp tay cho con buôn, chở hàng cấm... thiếu gì cớ. Thời buổi càng khó khăn, lái xe càng phải nghĩ cách làm ăn, càng kiếm ra tiền.
Nhưng... ngay cả những người hư hỏng nhất, "đánh đĩ mười phương cũng phải để một phương lấy chồng", những người lái xe như Phát nhiều khi cũng làm những việc "nghĩa cử" mà không phải lúc nào cũng "trình bày" cho mọi người biết được. Tuần trước, ở giữa đèo Tam Điệp, mười giờ đêm Phát còn sốt sắng đưa một bệnh nhân đi cấp cứu ở bệnh viện tỉnh, một giờ sáng hôm sau mới đánh xe về đến nhà. Ngay như chuyện "làm phúc phải tội" chiều nay cũng đâu phải là lần đầu? Đâu phải lúc nào ngồi trước vô lăng là cứ tha hồ cướp tiền của thiên hạ, bất chất liêm sỉ, lương tâm? Huống chi, để làm cho cái xe chạy được trên đường nhiều khi cũng tam khoanh tứ đốm, đầy những gian truân khổ ải chứ đâu phải chuyện dễ?
Càng nghĩ đến ô phiếu bị cắt, Phát càng ức rến rực cả ruột. Anh bẻ tay lái, lao xe ầm ầm như muốn húc đổ cả cái cổng xí ngiệp.
Ông già thường trực đang ngồi đọc báo vội hét tướng lên:
- Thằng Phát, mày điên đấy hả?
Phát phanh xe khựng lại.
- Đang điên đây. Mẹ kiếp, vừa mất một ô rồi...
- Thì sẽ có ô khác bù, lo gì? - Ông già nhìn như muốn đẩy cặp kính lão về phía Phát, rồi thủng thẳng - Có khách tìm mày đấy.
- Khách nào hả bố?
- Một cô em họ trên miền núi. Đợi mày suốt từ buổi trưa.
Phát giật thói người. Anh nghĩ đến Mến, nhưng vội gạt phắt đi ngay. "Làm sao Mến lại biết mình ở đây? Mình vẫn nói với cô ấy địa chỉ cũ ở cầu Thăng Long kia mà".
- Này, bố già, bố không doạ con đấy chứ?
- Ngần này tuổi đầu tao còn đùa bỡn mày làm gì. Cô ấy ngồi đợi mày ở quán nước ngoài kia. Tao mách đường cho về nhà nhưng cô ấy cứ một mực đòi gặp mày ở đây.
Chết tôi rồi. Phát như chạm phải lửa bỏng. Cái ông già lẩm cẩm này khéo đến làm hỏng chuyện mất.
- Này, bố đã nói gì với cô ấy rồi? - Phát hỏi gắt gỏng.
Ông già nháy mắt chĩa vào Phát cái ánh nhìn tinh quái và hóm hỉnh:
- Nói gì? Tao bảo hình như chú mày cũng đợi cô mãi. Cô là em con ông bác, nhác trông là tao đoán ra ngay...
- Bố thật lắm chuyện - Nói vậy nhưng Phát tỏ ra thầm cảm ơn ông già. Cái xí nghiệp này tìm được một người thường trực tốt thật. Hình như ông quá rõ cái tính trai lơ của các chàng lái xe, cho nên nhiều trường hợp tưởng như đổ bể đến nơi mà ông cũng bọc lót cho êm thấm. Phát dúi vào tay ông già hai tờ một trăm.
- Biếu bố tối ăn phở. Bây giờ con phải ra gặp cô em họ một tí. Đội trưởng có hỏi bảo Phát nó trả hàng xong rồi. Có lệnh điều xe ngày mai, bố cầm giúp con.
Cái điều mà Phát đã linh tính từ trước, quả không sai. Vừa nhìn thấy anh, Mến đã bật dậy khỏi ghế.
- Anh!
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với hai tâm trạng thật trái ngược. Những tình cảm của Mến, giống như một chiếc lò so bị ghìm nén quá lâu - vì chờ đợi, vì nhớ mong - bỗng được giải phóng. Mặc dù vừa qua một đêm mất ngủ vì tàu xe, qua gần một ngày lang thang suốt từ cầu Thăng Long, qua các phố phường nắng cháy và bụi bặm, vừa mệt vừa đói, vừa lo âu, chán nản, nhưng chỉ vừa nhìn thấy Phát, tất cả những khổ ải, buồn chán ấy đã tan biến đi hết. Trái lại, tâm trạng của Phát giống như một tội phạm gặp lại nhân chứng. Sự có mặt của Mến nằm ngoài sự chờ đợi của anh. Nói đúng hơn, đôi lúc anh có thoáng nghĩ đến cô, nhưng nghĩ đến với tâm trạng của một người đã từng thưởng thức một món ăn lạ nay mường tưởng lại, chứ không phải nỗi nhớ trước đây khi anh hồi tưởng lại cái mối tình thơ mộng với cô gái từng cho anh thưởng thức hương vị xôi nếp năm nào.
- Em xuống có việc gì? Sao không báo trước cho anh?
Phát hỏi và sực nhớ ra rằng chưa bao giờ anh nói cho Mến biết địa chỉ thực của mình. Và chính anh cũng không hiểu rằng vì sao Mến lại tìm được đến đây.
Đáng lẽ riêng chuyện Phát không cho biết địa chỉ thực cũng đủ làm cho Mến hiểu anh là con người như thế nào rồi. Nhưng Mến sẵn sàng bỏ qua chuyện đó. Chính cô đã tự bào chữa cho anh suốt cả một ngày tìm kiếm chờ đợi. Bây giờ cô cũng lại tha thứ, bởi tình yêu của cô đối với anh lớn lao và sâu nặng quá.
- Chuyện dài lắm. Em sợ nói ở đây không tiện - Mến nhìn anh rất lâu. đôi mắt vời vợi nỗi nhớ mong khắc khoải và cả sự hờn giận.
Phác lảng tránh cái nhìn ấy. Anh nhìn đồng hồ, thoáng phác qua một kế hoạch trong đầu.
- Em đứng đợi anh ở gốc phượng vĩ kia. Mười lăm phút nữa anh sẽ đưa xe đến đón.
Phát đi vào xí nghiệp lấy lệnh cho ngày mai. Mến ngoan ngoãn làm theo lời Phát. Cô không mảy may nghi ngờ rằng anh có thể lừa dối cô. Mười lăm phút nữa anh sẽ đón cô dưới vòm phượng vị đang đơm hoa đỏ rực. Đứng dưới vòm cây, cô như được choàng trong tấm áo khoác lộng lẫy của mùa hè. Tiếng ve bắt đầu tấu lên bản hợp xướng rộn rã. Những âm thanh như lấn át cả mọi tiếng động của thành phố khiến không gian như mở rộng ra và vòm trời đẩy cao lên, xanh đến vô cùng. Mến tràn ngập trong cái hạnh phúc bất chợt ào đến. Cả ngày hôm nay cô đã lặn lội tìm anh vất vả để bây giờ cô đã nhìn thấy anh, sắp được sống bên anh. Trời ơi, anh có biết rằng hai tháng qua em đã sống trong tâm trạng như thế nào không? Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đã đánh thức cả sáu năm âm thầm chờ đợi. Thế mới biết rằng sáu năm qua em hoàn toàn sống vì anh, cho anh. Cái cung đường miền núi heo hút ấy, cái đoạn ngầm dưới vực nước sâu mà cạn nước trong vắt đến đáy ấy đã đón hàng nghìn chuyến xe qua, nhưng không có chiếc xe nào ghi lại dấu ấn ở đó, ngoài anh. Em tin thế nào anh cũng trở lại. Và rồi anh trở lại. Em không cần biết sáu năm qua anh đã đi những đâu, đã gặp những cô gái nào. Em không nhẹ dạ, mà tự nguyện dâng hiến và đón nhận. Cuộc gặp lại cái đêm trăng lạnh ấy đủ trả cho em thời gian dằng dặc chờ đợi. Bây giờ em đến với anh chỉ để thông báo niềm hạnh phúc tuyệt vời mà bao lâu em chờ đợi.
Chiều ập xuống rất nhanh. Đường phố đã lên đèn. Nhưng dường như dưới vòm phượng vĩ, nơi Mến đứng đợi, vẫn sáng hừng lên bởi màu hoa, bởi tiếng nhạc ve và những ý nghĩ như phát sáng trong đầu Mến.
Không phải mười lăm phút như Phát hẹn. Lấy một cái lệnh cho ngày mai, không hết thời gian đó. Nhưng Phát cứ đi tha thẩn giữa cái sân bê tông rộng mênh mông của xí nghiệp. Phát nghĩ gì? Anh đã nhìn thấy trước được những hậu quả tai hại do một phút ngẫu hứng của mình đã gây ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mến đang đẫy ra, đang phơi phới cái niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ. Mình đã lầm, lầm to rồi. Đáng lẽ lúc ấy mình phải kiên quyết. Thực ra, cho đến lúc ấy mình có còn yêu cô ta như cái hồi sáu năm trước nữa đâu. Sự cả nể thật tai hại... Có lẽ vì lúc ấy cô ta đáng yêu quá, đẹp quá. Mình xúc động bởi những tình cảm thật mãnh liệt và chân thành ở cô ấy... Để rồi bây giờ... Làm cách nào đây? Lẩn trốn ư? Rũ bỏ hết mọi thứ như một người vô can? Ừ, sao nhỉ? Bằng chứng ở đâu? Ai bắt gặp? đã có gì ràng buộc hứa hẹn với nhau? Cô ấy sẽ làm um lên ư? Kiện ư? Sẽ phiền toái. Sẽ ầm ĩ lên toàn xí nghiệp. Biết đâu cái vận mình đang đen, mất hai ô phiếu rồi bây giờ có thể mất cả bằng lái nữa chưa biết chừng. Rắc rối quá. Không thể lẩn trốn được. Thằng đàn ông như mình làm chuyện đó thì hèn quá. Vả lại, cô ấy cũng thật đáng thương. Cô ấy khác hẳn những người đàn bà đã từng chung chạ với mình. Đừng quá tàn nhẫn với cô ấy...
Đầu Phát muốn nổ tung lên. Những ý nghĩ rối như hẹ. Cuối cùng anh cũng tạm chấp nhận một giải pháp.
Phải đánh xe đến đón Mến, sau ba mươi phút lỗi hẹn.
Mở cửa buồng lái cho Mến trèo lên, Phát nhoài qua người cô, đóng sầm cửa lại. Khi kéo tay về, anh cố ý đặt tay lên bụng cô và hỏi với một giọng khô khốc:
- Em có chửa rồi phải không?
Mến bỗng thấy mệt rã rời và muốn bật khóc. Giá Phát hỏi câu ấy trước đây năm phút, có lẽ Mến sẽ không bao giờ thèm bước lên cái buồng lái này. Chẳng lẽ anh lại đón nhận niềm hạnh phúc mà cô mang đến cho anh với sự ghẻ lạnh và tàn nhẫn đến thế ư? Tất cả những dự định, tất cả niềm vui và nỗi khao khát chờ đợi mà cô định sẽ nói với anh bỗng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
*
Ở người đàn bà một khi đã chất chứa sự thù hận thì họ có thể làm tất cả những gì khủng khiếp nhất. Phát đã mơ hồ cảm thấy điều này khi ngay từ phút đầu tiên anh đã chót làm cho Mến nghĩ rằng, thực ra anh cũng chỉ là một hình ảnh khác của gã Sở Khanh. Cho nên, ngay sau cái giây phút sai lầm đầu tiên ấy, anh phải vội thay đổi chiến thuật. Anh xin lỗi Mến vì sự hờ hững của mình. Anh đưa Mến đi ăn hiệu, cố ép cô phải ăn một chút cái gì đó cho đỡ mệt. Rồi anh đánh xe ra Hồ Tây, tìm một chỗ khuất nẻo để tiện an ủi động viên cô.
Quả nhiên chiến thuật tâm lí của Phát đã thành công. Những cái hôn ướt át và nồng cháy của anh, những cái vuốt ve âu yếm đầy khêu gợi của anh lại kéo Mến trở về cái tâm trạng háo hức, rạo rực ban chiều. Tính anh có vẻ hờ hững vậy thôi, chứ thực ra anh vẫn yêu mình như ngày nào - Mến nói với mình vậy, và đến lượt cô, bằng tình yêu và nỗi khát khao bị dồn nén bao ngày, cô đã làm cho Phát bị cuốn đi trong cơn lốc dữ dội của tình dục. Bây giờ trước anh, cô đã trở thành một bà hoàng thực sự. Anh áp cả gương mặt mình nghiêng hẳn vành tai để cố lắng nghe cái tiếng đập mơ hồ từ thân thể cô.
- Anh nghe thấy cả tiếng đạp chân đấy. Một thằng cu nghịch ngợm ra trò - Trong bóng tối mờ mờ buồng lái, Mến vẫn nhìn rõ cái nụ cười thật hiền lành của Phát, nụ cười của một người cha đang sung sướng và hạnh phúc thực sự.
- Em sẽ đẻ cho anh một thằng cu giống anh như đúc - Mến mỉm cười luồn tay vào mái tóc cứng và khô của Phát.
- Nếu là một thằng cu thì em xứng dáng được lên ngôi hoàng hậu - Phát nằm xoay người, gối đầu lên đùi Mến. Câu nói vừa buột ra khỏi miệng anh, khiến chính anh cũng bàng hoàng. Ừ nhỉ, sao suốt buổi tối nay mình không nghĩ ra điều này? Nếu Mến đẻ con trai thì việc gì mình phải đối xử với cô ấy tàn nhẫn nhỉ? Một thằng con trai kháu khỉnh cũng đáng để cho mình đánh đổi nhiều thứ lắm chứ... Niềm mong ước âm thầm mà đôi lúc lại dậy lên trong lòng Phát, nhất là những khi anh cáu giận với vợ, chán nản thất vọng vì ba đứa con gái, bây giờ đói với anh thật chẳng còn xa xôi gì nữa. Tiền của anh đủ "bao" cho mẹ con Mến sống một cách sung túc suốt đời ở trên đó. Anh sẽ xây cho Mến một ngôi nhà, nhỏ thôi, nhưng xinh xắn và thật môđéc. Cái vạt đất chỗ đầu ngầm suối ấy thật lí tưởng. Một tháng anh sẽ đánh xe lên với Mến một lần. Sau những ngày ồn ã căng thẳng ở Hà Nội, những ngày ấy khác nào một chuyến đi an dưỡng.
- Một phương án tuyệt vời! - Phát bỗng ngồi vục dậy, xoay mặt cô lại phía mình - Em cứ về trên đó. Coi như không có việc gì xảy ra cả. Em sẽ đẻ cho anh một đứa con trai...
- Nhưng... anh phải lên chứ. Chỉ một tháng nữa là em sẽ không thể giấu được mọi người. Mà anh biết không, cung đường em người ta đang chuẩn bị hồ sơ đề nghị Nhà nước tặng danh hiệu đơn vị anh hùng. Vì thế anh phải lên đặt vấn đề với lãnh đạo cơ quan, chính thức hoá quan hệ giữa hai chúng mình...
Người Phát bỗng xỉu đi như quả bóng xẹp hơi. Những dự định và viễn cảnh mà anh vừa phác hoạ trong đầu bỗng đổ xụp như ngôi nhà xây trên cát. Giống như một lão địa chủ tham lam và biển lận sẵn sàng đánh trâu sang cày "nhầm" ruộng của người khác nhưng khi người ta bảo làm văn tự và nộp tiền thì hoảng hốt xun vòi lại, Phát cũng vậy. Anh muốn được không một đứa con trai với điều kiện mọi chuyện cứ êm xuôi, không bị vỡ lở, vợ anh, cơ quan anh không ai biết, và anh nghiễm nhiên vẫn là một chàng lái xe đứng đắn, một người chồng và người cha mẫu mực.
- Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất. Anh sẽ đưa em đi bệnh viện. Ở Hà Nội, anh có nhiều bác sĩ quen... - Phát nói một cách ráo hoảnh.
Mến quay phắt lại. trong bóng tối, hai mắt Mến rực lên như mắt của con thú khi gặp người đi săn. Lần đầu tiên Phát nhận ra đôi mắt Mến dữ dội và bướng bỉnh đến thế.
- Không. Không đời nào. Nếu chỉ để làm việc ấy thì em đã chẳng cần gặp anh.
- Nhưng không còn cách nào khác được. Anh có vợ và ba đứa con. Không ai cho anh làm chuyện đó cả.
Đã mơ hồ cảm thấy điều này từ lâu, nhưng sao lúc này Mến vẫn bàng hoàng lạnh toát cả người. Bây giờ đôi mắt đã ánh lên sự thù hận, nỗi khinh bỉ và niềm cay đắng chua chát. Điều Phát thú nhận dù rằng tàn nhẫn, giờ đây cũng chẳng hệ trọng gì. Những ngày qua chính Mến đã nghĩ tới cái tình huống bi kịch này, và cô đã tự nguyện đối đầu, tự nguyện chấp nhận, nếu đó là sự thật. Nhưng trái tim phụ nữ kì quặc vậy thay, nó sinh ra để làm chúa tể của vương quốc tình yêu. Nó không bao giờ chịu để vương quốc của mình cho kẻ khác chiếm lĩnh.
Lẽ ra, Mến đã nhảy xổ vào Phát, phỉ nhổ vào cái bộ mặt giả dối kia, rồi lao xuống đường trốn chạy khỏi cái con người Sở Khanh đó. Nhưng Mến không thể làm thế. Cô vẫn chỉ là một cô gái quê nhu nhược và cam chịu. Cam chịu ngay cả khi mình bị phản bội. Mến úp hai bàn tay lên mặt, khóc nức nở.
Điếu thuốc cháy đỏ trên môi Phát. Anh rút một điếu khác mồi tiếp. Từng quầng khói trắng đục quẩn trong cabin làm không khí càng thêm ngột ngạt nặng nề.
- Anh nghĩ mãi rồi. Chỉ có hai phương án ấy thôi. Hoặc là em tự gánh chịu tất cả để có một đứa con. Hoặc là hãy huỷ mọi tang vật. Và anh xin nói thêm, cả hai trường hợp, anh đều sẽ chu cấp cho em đầy đủ để em không còn ân hận - Trong khi nói, mấy lần Phát định rút chiếc nhẫn khỏi tay. Nhưng anh chưa kịp làm điều đó thì Mến đã lồng lên:
- Tôi không ngờ. Con người anh cuối cùng rồi cũng hiện nguyên hình là một kẻ lừa gạt. Anh nhẫn tâm và tàn ác lắm. Anh đâu biết rằng tôi khao khát được làm mẹ đến mức nào? Không. Không đời nào. Tôi sẽ nuôi con một mình. Tôi sẽ đến cơ quan và vạch trần bộ mặt lừa đảo của anh. Anh đã rắp tâm phá hoại cả cuộc đời tôi...
Mến xô cả người vào cửa xe. Chừng như cô sẵn sàng lao xuống lòng đường, sẵn sàng lao xuống mặt nước hồ đen thẫm kia.
Đến lúc này Phát mới lường hết được kết cục của câu chuyện. Anh ôm choàng lấy người Mến để cố giữ cô lại. Anh cố tìm mọi cách để làm nguôi đi nỗi giận dữ của cô.
- Hãy tha lỗi cho anh... Chính anh cũng không biết làm cách nào khác.... Giá như anh chết đi được. Em có biết rằng em cũng đang dồn anh vào bước đường cùng không?
Phải một lúc lâu sau Mến mới nguôi ngoai. Họ cùng như thiếp đi sau những giây phút căng thẳng và mệt mỏi. Rồi bỗng nhiên một tia sáng chợt loé lên trong đầu Phát.
- Hãy nghe anh nói đây. Em có dám bỏ việc không? Bỏ hẳn cái cung đường heo hút ấy.
Mến ngồi vục dậy, vén mớ tóc xoà trước mặt. Cô chưa bao giờ nghĩ tới điều này, vì thế phản xạ đầu tiên là cô nhìn Phát chằm chằm như vừa nghe lầm một điều gì đó.
- Nếu em muốn sinh con thì không còn cách nào khác được. Phải bỏ cung đường, đi một nơi thật xa...
Không thể được - Mến lắc mạnh mái tóc như cố xua đuổi cái ý nghĩ mà Phát vừa gieo vào đầu óc cô. - Làm sao có thể bỏ cung đường được. Anh phải biết rằng em đã gắn bó với nó mười năm rồi. Ở đó có bạn bè em. Ở đó em có quá nhiều kỉ niệm. Cái đoạn ngầm ấy anh còn nhớ không? Chính anh chẳng nói với em rằng anh sẽ không bao giờ quên cái mùi xôi nếp đêm trăng ấy. Bây giờ cung đường của em sắp sửa đón nhận danh hiệu đơn vị anh hùng. Nhà nước sẽ không bao giờ phong anh hùng cho một đơn vị có người đào ngũ đâu. Lúc ấy mọi người sẽ phỉ nhổ em. Em sẽ là kẻ phá hoại thành tích của cả một tập thể. Tội ấy to lắm, làm sao mà gột rửa được?
Nghĩ như vậy nhưng Mến không nói ra. Mến sợ anh phật lòng.
- Em sợ lắm. Em cũng không biết mình phải làm gì...
- Đấy là thượng sách. Một cách chuồn tốt nhất khỏi cái nghề đất đá khổ cực của em. - Phát bật lửa ga châm thuốc, xem đồng hồ rồi để cho xe nổ máy. Bây giờ thì rõ ràng anh đã lấy lại phong thái một chàng lái xe ngổ ngáo tự tin - thôi, không bàn gì nữa. Đã đâm lao thì phải theo lao. Mọi việc em cứ để anh lo liệu. Giờ khuya rồi. Ở Hà Nội em có nhà quen nào để nghỉ nhờ không?
- Không. Ngoài anh, em chẳng còn ai cả - Giọng Mến thật dứt khoát. Dường như cô đã khôn ngoan và tỉnh táo hơn mấy tháng trước đây rất nhiều. Cuộc sống đã dạy cho cô rằng, lần này thì cô không thể để mất anh được. Sáu năm qua lòng tin của cô đối với anh đã quá đủ rồi.
- Rách việc quá - Phát thở dài - Vậy thì phải đến nghỉ ở chỗ bố anh. Anh dặn, cấm không được nói gì với ông cụ. Nếu cái Lộc nó về cũng không được hở tí gì về quan hệ giữa anh và em. Cứ bảo em là vợ một anh bạn từ miền núi về Hà Nội chữa bệnh. Nhớ là không được nói gì cả. Đừng có thật thà kiểu đồng rừng mà hỏng việc đấy.
Phát mớm ga, chiếc xe từ từ bò ra khỏi khoảng tối vòm cây.
*
Cho tới mười hai giờ đêm, sau khi đã nói với ông Tài về tình hình của Mến theo như kế hoạch đã định và bố trí cho cô chỗ nghỉ, Phát mới đánh xe về nhà.
Nghĩ tới bữa cơm khê sáng nay, Phát lại muốn cáu kỉnh. Đúng là cả một ngày xúi quẩy. Hết bị cắt ô lại bị bắt vạ. May mà chuyện của Mến tạm thời mình đã thu xếp êm đẹp. Điều tối hệ trọng là không được để cho Năm biết rằng mình đi lòng thòng và bây giờ đang phải kéo theo rơ-moóc. Nghĩ vậy, nên vừa thấy Năm ra mở cổng, Phát đã phải giả vờ tươi tỉnh:
- Bữa cơm khê sáng nay hoá ra lại hên. Từ sáng giờ liên tục vào cầu...
- Hên gì. Có điện của cô Bính đánh về đây này. Chú Phú bị công an Đà Nẵng bắt rồi.
Phát lạnh toát cả người. Anh nghĩ ngay đến hai cân thuốc phiện gói cho Phú mang vào Sài Sòn.
- Điện đâu? Cô Bính có làm sao không? - Phát hấp tấp đi vào nhà, giật lấy bức điện từ tay vợ, mắt nhìn như dán vào những hàng chữ.
"Anh Phú ghé thăm đồn công an Đà Nẵng. Anh vào ngay"
Năm chép miệng:
- Rõ khổ chú Phú. Em đã bảo anh rồi. Cứ để cho chú ấy đi chơi cho nó thanh thản thì không.
Phát đưa tay lên vò đầu.
- Tưởng nó là bộ đội, ma nào để ý...
- Đấy nhé. Có khi vì chuyện này mà anh em lại thù oán nhau. - Giọng Năm đay nghiến - Chú ấy biết đâu rằng vì thương chú ấy nghèo mà anh tạo điều kiện cho chú ấy kiếm thêm. Em đã bảo anh rồi. Việc của chú ấy để mặc chú ấy lo. Cái gì anh cũng xấn xổ vào. Chia duyên rẽ thuý giữa chú ấy với cô Xoan thì được cái gì. Đã bảo đưa cho chú ấy chục ngàn cho nó xong đi, lại cố mà chạy vạy bằng được cái món hàng chết người kia. Tôi nói cấm có sai. Anh em nhà anh thương nhau kiểu ấy là chỉ có giết nhau...
- Im mẹ cái mồm đi - Phát đập tay đánh rầm lên chiếc tủ li làm cốc chén rung bần bạt - Tôi cóc cần cô lên mặt dạy tôi. Anh em ruột thịt, mình nhà cao cửa rộng mà để nó lúi xùi vất vả mà đành tâm được à?
Năm im. Ức đến nghẹn cổ, nhưng rồi nghĩ lại thương chồng. Chị biết rằng thế nào ngày mai Phát cũng lại tìm cách chồm vào Đà Nẵng.