CHƯƠNG XII
Sau một tuần "làm khách" ở đồn công an ga Đà Nẵng, Phú được trả lại tự do. Sự kiện này xảy ra ngay sau khi Phát nhận được điện khẩn của Bính và anh tức tốc xin lãnh đạo xí nghiệp vào Đà Nẵng trước thời gian một tuần để chờ nhận xe mới. Không biết do Phát quen biết với công an hay anh có tài đặc biệt gì đó mà việc giải quyết món hàng cấm của Phú lại diễn ra có vẻ rất nhẹ nhàng, không hề gây cho Phú một khó khăn nào cả.
- Chú hết sức mất cảnh giác. Đồ đạc của mình, việc gì phải gửi ở chỗ con Bính. Trên tuyến đường sắt này, dân buôn, công an họ nhẵn cả mặt. Chú có cái lợi thế là bộ đội nên tao mới để chú mang hàng. Cũng là để giúp chú ít tiền tiêu trong thời gian ở chơi Sài Gòn... - Phát nói với Phú khi đưa anh ra bến cảng để nhờ gửi anh về Hà Nội.
Phú như không có chuyện gì phải nói lại với Phát. Một tuần nằm trong "phòng khách" đồn công an, mặc cho muỗi tha hồ viếng thăm, đã quá đủ thời gian để cho anh nghĩ về người anh trai của mình. Dường như suốt trong thời gian ấy, anh đã lặng lẽ đào một cái hào ngăn vô hình giữa mình với Phát, với Bình, Lộc.
Sau này, mặc dù Phát, rồi Lộc tha hồ thanh minh và nói rõ cái ý định tốt đẹp của họ rằng, với tình anh em ruột thịt, họ cố tạo mọi điều kiện để kéo Phú ra khỏi lối sống và cách nghĩ của người "đồng rừng". Thậm chí Phát còn nói đốp chát: "Nhét vào cái đầu óc bã đậu của nó một mớ lí luận suông thì nó không nghe, nên phải bồi cho một tảng thuốc phiện để nó choáng mà đổi mới tư duy". Nhưng tất cả những lời thanh minh ấy, với Phú đều vô ích. Anh không trách họ. Anh chỉ buồn rằng họ không hiểu nổi anh. Anh em ruột thịt đấy mà nhiều khi tâm hồn người ta hoàn toàn hướng về hai phía trái ngược nhau. Nếu chỉ mong làm giàu bằng mọi giá, thì Phú đã chẳng dại gì mà công khai đấu tranh với tay thuyền trưởng đội sà lan để rồi cuối cùng phải chia tay với con tàu, dòng sông để đi bộ đội. Và cũng chẳng dại gì mà anh cao ngạo, khủng khỉnh không chịu xin chuyển về xí nghiệp lái xe của Phát khi mọi diều kiện đều đã đến lúc chín muồi. Với anh, mọi thứ vật chất sẽ chẳng có ý nghĩa gì, một khi nó được tạo ra bởi cách làm ăn bất chính, xa lạ với đạo đức của con người.
Suốt chặng đường dài từ Đà Nẵng về Hà Nội, Phú lặng lẽ và ủ rũ như một anh chàng bị cắt sổ gạo. Anh cố quên đi hai ngày trên con tàu Thống Náât, cố không nghĩ đến Bính, cô gái mà anh đã chót ngộ nhận, trót bị mê hoặc trong những lúc tâm hồn anh mềm yếu, trống trải. Bính không đáng để cho anh phải nhớ.
Trở lại nông trường ư? Câu hỏi ấy cứ vang lên trong đầu Phú, lúc da diết cháy bỏng như một nỗi nhớ, lúc bế tắc như nỗi chán chường thất vọng của một kẻ cùng đường. Anh nhớ đến Xoan với niềm hối hận chân thành. Anh tự phỉ nhổ, lên án sự tàn nhẫn và thói bạc tình của mình. Xoan sẽ nghĩ thế nào khi mình trở lại?
Mang sẵn nỗi ám ảnh ấy trong đầu nên khi vừa đặt chân dến khoảng sân gạch, nhìn thấy Mến bên giếng nước. Phú nghĩ ngay rằng Mến chính là "sứ giả" của Xoan phái xuống tìm anh.
- Trời ơi, Mến! Mến xuống tìm tôi đã lâu chưa?
Chiếc dây gầu vụt tuột khỏi tay Mến, gầu nước rơi tùm xuống giếng. Mặc dù qua câu chuyện với Năm, Mến biết rằng Phú chính là em trai Phát, nhưng bây giờ, khi đứng trước cô là một Phú bằng xương bằng thịt thì cô lại như không tin ở mắt mình.
- Anh Phú. Không ngờ lại gặp anh ở đây! - Một lúc lâu sau Mến mới nói lên lời. Đôi mắt cô dân dấn nước.
- Xoan nhờ Mến xuống tìm tôi phải không? Xoan thế nào rồi? Sao Mến không rủ Xoan cùng xuống?
Phú hỏi dồn dập, như một người chịu khát quá lâu ngày, nhìn thấy nguồn nước đã hối hả tìm đến.
Họ ngồi với nhau dưới gốc hồng xiêm. Ngày ở trên nông trường Phú đã biết tình bạn giữa Xoan và Mến thân thiết đến mức nào, cho nên anh không hề ngại ngùng khi bắt Mến phải kể cho anh ngay về tình hình cô bạn gái của mình.
- Suýt nữa thì cả anh và em sẽ chẳng bao giờ còn gặp Xoan nữa... - Mến buồn bã kể.
- Sao cơ? Có chuyện gì hả Mến?
- Sau buổi tối anh đến rồi đi, Xoan nó không muốn sống nữa. Đang ốm mà nó vẫn vục trở dậy tìm một cuộn dây dù buộc lên mái nhà...
- Trời ơi! - Mặt Phú xám ngắt, đôi mắt mở tròn xoe hoảng hốt, tựa như anh đang nhìn thấy trước mắt mình cái sợ dây dù hình chiếc thòng lọng mỗi lúc một hạ thấp xuống.
- Chỉ cần năm phút nữa thì mọi việc sẽ kết thúc và không ai còn nhìn thấy nó trên đời. Nhưng đúng cái lúc chiếc ghế kê chân bị đẩy xuống thì mấy đứa ở phòng bên xô cửa ập vào. Cả khu tập thể náo loạn lên. Đèn đuốc thắp sáng rực. Người ta làm hô hấp nhân tạo, bôi dầu cao, đánh gió. Và rồi nó sống lại...
Đôi mắt Phú sầm tối. Dường như có một bức màn đen vừa úp chụp xuống đầu anh. Trong cái màn đen bịt bùng ấy, le lói những ánh lửa, ánh đèn và lao xao tiếng người nói. Không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Đúng cái lúc mình dừng xe ở chõ ngã ba, mình đã nhìn thấy ánh đèn ánh lửa rực lên ở phía khu nhà Xoan ở. Lúc ấy, thực lòng mình rất muốn trở lại với Xoan, nhưng không hiểu sao mình cứ đứng như bị trời trồng, như có một sức nặng nào đó níu giữ không thể bước lên được. Suy cho cùng, mình chỉ là một kẻ ghen tuông hèn hạ, một kẻ tàn nhẫn và ác độc. Mình đã giết đi ở Xoan tất cả những gì đẹp đẽ thiêng liêng nhất. Bây giờ thì mọi sự hối hận thanh minh của mình còn có ích gì nữa? Chính mình, trong chuyến đi vừa rồi cũng đã giết đi trong mình những gì còn lại với Xoan...
Lúc lâu sau Phú mới ngẩng lên. Khuôn mặt anh ướt đầm. Những giọt nước mắt hoen ố hai gò má.
- Anh phải lên với Xoan ngay - Mến nói như van vỉ - Em biết rằng thiếu anh, nó cũng sẽ héo mòn mà chết mất...
- Tôi không còn xứng đáng với Xoan nữa. Chính tôi đã tự giết cái hình ảnh của mình ở trong Xoan rồi.
*
Cho đến tối thì Phú đã biết câu chuyện đáng buồn của Mến. Ông Tài, rồi Mến đã kể lại cho anh tất cả.
- Con không đồng ý để cho bố và anh Phát giấu chị Năm việc này - Phú nói luôn quan niệm của mình - Chuyện này rất hệ trọng nên càng phải minh bạch. Con không muốn để chị Năm coi thường cách xử sự của bố. Ngay cả chị Mến, chắc chị cũng không muốn mình phải làm một việc dấm dúi. Có thể chị Năm sẽ phản đối quyết liệt, thậm chí làm ầm ĩ lên. Nhưng nếu giải pháp đưa chị Mến vào phía nam là việc hợp tình hợp lí thì rồi vẫn có cách thuyết phục chị Năm đồng ý.
- Không được - ông Tài khoát một cử chỉ phản đối - Đành rằng nếu xử sự mọi việc cho đàng hoàng minh bạch thì vẫn hơn. Nhưng ở đời, có người đàn bà nào chịu nhường chồng cho người khác? Số người biết bảo vệ danh dự cho chồng, cho gia đình nhà chồng cũng rất ít. Thôi, rách việc lắm. Mày muốn cho con Năm biết chuyện thì hãy để tao đi khỏi cái nhà này. Đằng nào thì tao cũng chuốc cái tiếng không biết dạy con.
Ông Tài thở hắt ra. Mái tóc bạc như mớ bòng bong rủ xuống trán. Ông cố chống xe điếu rít một mồi thuốc, nhưng chưa kịp nhả khói ông đã ôm ngực ho rũ rượi.
Phú hốt hoảng nhìn ông Tài rồi lại nhìn Mến. Mến ngồi chống hai tay trên thành giường, gương mặt tròn trắng bệch như nặn bằng sáp, đôi mắt mở to nhưng không nhìn vào đâu cả. Những giọt nước mắt bám vào hai bờ mi cô, ánh lên dưới ánh đèn như những giọt thuỷ ngân.
Mình đã phá vỡ niềm hi vọng của mọi người - Phú nghĩ - Hình như ở nhà họ đã dàn xếp mọi việc ổn thảo. Chắc chắn mọi chuyện là do gợi ý của ông Phát? Ông ấy đã có sẵn một ý đồ. Muốn lấy vợ hai một cách trái phép nhưng lại thu xếp hết sức êm đẹp nhờ cái thế lực của đồng tiền. Chỉ thương cho Mến. Cô ấy, cũng như Xoan, cả tin và chân thật tới mức không bao giờ biết đến một thủ đoạn. Cô ấy khao khát muốn có một gia đình, một đứa con và bằng lòng đánh đổi tất cả. Mình trân trọng niềm mơ ước ấy và không thể trách Mến điều gì. Nhưng cuộc đời không đơn giản như thế. Mến được thì chị Năm sẽ mất. Xã hội tồn tại trên những luật lệ và những quy ước. Phá vỡ một quy ước, một luật lệ, những nguyên tắc xã hội sẽ bị xói mòn. Và rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu, nếu sau này sự vụng trộm và gian dối này bị phát hiện? Chị Năm sẽ không để yên. Lương tâm những người đồng loã cũng không thể yên. Không thể giấu diếm nổi sự hiện diện của một con người...
- Con hỏi thật bố. Trong chuyện này, anh Phát hứa sẽ chi cho những người đồng loã bao nhiêu? - Phú nhìn thẳng vào ông Tài, ánh mắt bướng bỉnh và giễu cợt.
Ông Tài ngớ ra một giây như không hiểu. Rồi cả người ông như có một cơn gió mạnh thổi bật lên:
- Mày đừng có láo. Có giỏi thì cứ phá tan cái nhà này ra chứ đừng có lên mặt hỗn láo dạy đời. - Ông Tài vừa nói vừa thở dốc - Mày có biết rằng mấy đêm nay tao không hề chợp mắt. Tao đẻ ra chúng mày nên tất cả mọi chuyện chúng mày gây ra tao đều phải gánh chịu. Chúng mày nhục một thì tao nhục mười. Sung sướng nỗi gì khi thằng bố chồng phải làm cái việc lừa dối một đứa con dâu? Tao biết rồi sớm muộn con Năm nó sẽ biết. Nhưng tao cũng đành giơ mặt ra để chịu cái tiếng lừa đảo xấu xa ấy. Vì tao còn biết thương đến con Mến đây. Nó đang mang trong người một giọt máu của dòng họ. Nó có quyền sinh đẻ và bảo vệ giọt máu đó. Tao không muốn nó phải phá bỏ. Có cách nào hơn không? Nó đã tự nguyện từ bỏ cả cơ quan, bạn bè tự nguyện khước từ mọi thứ quyền lợi để bảo vệ cho giòng họ mình một giọt máu. Vậy thì mày cần ở nó cái gì nữa? Tao nói cho mày biết, nếu mày hé mở cho con Năm biết thì tao sẽ từ mày, thằng Phát nó sẽ từ mày.
- Bố đánh giá quá thấp chị Năm rồi đấy. Không phải người đàn bà nào cũng ích kỉ và ác độc cả đâu. Rất có thể chị Năm sẽ đồng ý với cái phương án mà bố, chú Hạng và anh Phát đã vạch ra. Như vậy là mọi chuyện sẽ rất êm đẹp. Con ủng hộ cách giải quyết của bố chừng nào chị Năm đồng ý. Mọi sự mờ ám không minh bạch thì con sẽ phản đối đến cùng.
- Hãy đợi thằng Phát nó về rồi mày tranh luận với nó.
- Con không có chuyện gì phải nói với anh Phát. Anh ấy đối xử với con đã quá đủ rồi. Chỉ có một điều con xin bố lưu ý rằng, mọi chuyện xảy ra ở cái nhà này, bố phải là người trọng tài, người cầm cân nảy mực và hoàn toàn chịu trách nhiệm về mọi hậu quả của nó. Từ trước tới nay bố luôn là tấm gương cho chúng con. Con không muốn tấm gương ấy bị hoen ố.
Trong lúc hai bố con ông Tài tranh cãi nhau. Mến lặng lẽ đi vào buồng. Cô gấp vội mấy bộ quần áo vừa phơi ban chiều vào túi xách của mình, xếp lại giường chiếu cho gọn gàng, rồi xé cuốn sổ tay viết vội mấy dòng:
- "Xin bố thông cảm và tha thứ cho con.
Mấy hôm nay con thực sự được sống bên một người cha. Nhưng con hiểu rằng mãi mãi mình sẽ không thể có một chỗ đứng trong gia đình này. Con đi hơi đường đột. Đáng lẽ con phải xin phép bố và chào anh Phú. Nhưng con nghĩ, tốt nhất là hãy ra đi lặng lẽ, như con đã lặng lẽ đến đây.
Đứa con bất hạnh của bố".
*
Phú đạp xe tìm kiếm khắp các cửa ga xe lửa, các bến ô tô khách của thành phố cho tới quá nửa đêm, nhưng vẫn không thấy Mến.
Anh đi lang thang trên các đường phố, lòng nặng trĩu tâm trạng của một tội đồ. Hai tháng trước mình vừa giết chết trong Xoan cái cô gái hồn nhiên, trong sáng và tràn đày ước mơ, hạnh phúc. Và bây giờ đến Mến. Mình sống tồi quá chăng? Mình quá nhẫn tâm trước những mong ước bình dị của người khác, hay do cái lối sống thẳng thắn không biết khéo léo mềm dẻo của mình dễ dồn đuổi người ta vào chỗ bi kịch? Phú tự trách mình. Anh hối hận rằng mình đã quá vội vàng bộc lộ quan điểm của mình trước mặt Mến. Chuyện tình cảm nhiều khi phải xử sự hết sức tế nhị. Giá như mình cứ bình tĩnh trao đổi riêng với bố hay đợi Phát về để cùng bàn bạc. Giá như mình thông cảm hơn với tâm trạng và cảnh ngộ của Mến. Đêm nay Mến sẽ đi đâu? Về quê hay lên cung đường? Và biết đâu, rất có thể Mến sẽ hành động liều lĩnh?
Phú quành xe ra sát mép hồ. anh nhìn xuống mặt nước đen thẫm màu mực tàu, lấp loáng ánh đèn phản chiếu mà chợt rùng mình. Trong cuộc đời biết bao nhiêu nỗi thất vọng và bế tắc đến nỗi con người nhiều khi không chịu đựng nổi. Cả Mến, cả Xoan đều đã chịu quá nhiều khổ ải rồi. Thêm một hành động tàn nhẫn nữa khác nào tảng đá nhấn chìm họ xuống vực?
Đồng hồ nhà ga chỉ một giờ sáng Phú mới về nhà. Ông Tài vẫn chưa ngủ. Ông trở dậy hút thuốc và chán nản buông một câu:
- Khéo mà lấy oán trả ân.
Phú để nguyên cả quần áo và nằm vật trên giường. Mệt rã rời nhưng anh không thể chợp mắt được. Tiếng gà gáy eo óc lần thứ nhất, rồi lần thứ hai. Đêm dài tưởng như vô tận.
Tảng sáng, Phú ra giếng dội nước ùm ùm. Đưa tay lên gội đầu, anh kéo theo cả một bối tóc rụng. Nước mát khiến đầu anh dịu lại, nhưng bây giờ thì nó lại giống như một cái thùng trống rỗng.
Ông Tài cũng trở dậy hút thuốc lào. Thấy Phú xếp quần áo vào ba lô, ông biết anh lên đơn vị, nhưng vẫn hỏi:
- Tưởng giấy tờ xuất ngũ, đơn vị người ta đã cấp cho cả rồi, còn lên làm gì nữa?
- Vẫn còn một vài thủ tục bố ạ. Với lại có khi con lên xin ở lại. Chẳng có gì chán bằng khi thấy mình chẳng có ích cho ai cả.
Ông Tài lặng im, chẳng ngăn cản mà cũng không khuyên răn. Ông lặng lẽ nhìn theo đứa con trai bướng bỉnh trong bộ quần áo màu rêu, chiếc ba lô lép kẹp sau lưng, khuất sau lối ngõ.
*
Đáng lẽ ra thẳng ga xe lửa nhưng Phú lại rẽ về phía nhà Phát.
Cánh cổng sắt đóng im ỉm. Ngôi nhà hai tầng của Phát vẫn im lìm không có dấu hiệu gì chứng tỏ mọi người đã dậy.
Phú bấm chuông hai lần. Một lúc sau, cánh cửa tầng hai bật mở, cái Thuỷ thò đầu ra. Tiếng của nó bị át đi bởi tiếng con chó béc giê rống lên ông ổng:
- Chú Phú. Chú đi Sài Gòn ra sớm thế? Bố cháu bảo cuối tháng chú mới về cơ mà?
- Ờ chú có việc gấp nên phải về đơn vị. Mẹ có nhà không Thuỷ?
- Mẹ cháu đi làm từ sáng sớm.
- Thế hả? Làm trên cửa hàng phải không? Thôi, không phải mở cửa nữa. Chú lên gặp mẹ một lát.
Phú vội vẫy vẫy một chuyến xe buýt. Năm phút sau anh đã có mặt trước quầy bán hàng kinh doanh của khách sạn, nơi Năm làm việc.
Có đến hơn chục cô gái trẻ măng, áo bờ-lu trắng, mũ trắng đang đứng quây quanh một quày phở. Gian hàng rộng mênh mông, kê ba dãy bàn dài nhưng hầu như không có khách. Vào giờ này có lẽ còn quá sớm nên người ta chưa đi ăn hiệu chăng? Phú hơi phân vân, nhưng để trả lời cho câu hỏi của anh, ngay phía đối diện với của hàng mậu dịch, bên kia đường, một hàng phở tư nhân chỉ có ba người phục vụ mà khách đứng xếp hàng rồng rắn ra tận lề đường. Xe Cúp, xe Bavétta, Mô-kích, xe đạp đủ loại xếp ngổn ngang chắn hẳn cả một đoạn hè phố.
Với cung cách làm ăn này thì nhà nước còn nghèo - Phú nghĩ - Bao nhiêu vật tư phương tiện nhà nước giao cho một số người nhưng hầu như năm nào cũng phải bù lỗ. Cả cửa hàng rộng vung vinh này, những bàn ghế phương tiện quá ư thừa thãi này, nếu cho ba vợ chồng con cái hàng phở tư nhân kia thì nó sẽ sinh ra bao nhiêu lợi nhuận? Và những người ăn cũng đỡ phải xếp hàng rồng rắn, đỡ phải ngồi la liệt ngoài vỉa hè thế kia. Vậy mà đã bao năm nay nó nằm trong tay những "tiểu thư" suốt đời không biết nấu một bất phở ra hồn, nhưng lúc nào cũng thường trực cái ý nghĩ là bằng mọi cách phải kiếm chác ở cửa hàng để làm giàu. Lâu lắm rồi Phú không đi ăn hàng mậu dịch. Nhưng hai tuần trước đây một người bạn gặp anh và kéo bằng được đi làm một chầu bia. Phải nói rằng cửa hàng ấy buổi trưa đông đúc lắm. Bia bán kèm phở và thức nhắm. Một cốc bia ba mươi đồng, nhưng muốn uống phải bỏ ra hai trăm. Hai đứa uống bốn cốc, mất gần ngàn bạc. Nếu như không có món độc quyền bia hơi kia, chắc chắn hàng chục cô mậu dịch viên chỉ đứng túm tụm nhau bên những bát phở nguội ngắt và nhạt thếch mà khách hàng chỉ trót ăn một lần là cạch đến già. Họ đắc ý, tự mãn khi đã kiếm ược một chân biên chế ở đây, nhưng họ không biết rằng thực chất họ mới chính là những thương nhân cắt cổ. Phải chi các cô Mến, cô Xoan được đánh đổi lấy cái công việc béo bở kia của họ một năm. Và hãy thử cho hơn chục cô gái mũm mĩm trẻ măng kia lên nông trường, đi mở đường để phục vụ Tổ quốc. Hãy tạo ra một sự công bằng, một cơ chế tồn tại trên sự công bằng mới mong xoá bỏ được cái ranh giới cách biệt giữa con người, mới mong tạo ra một nền đạo lí. Suy cho cùng, cả Phát, cả Năm hay Lộc, Bính, hay hơn chục cô gái kia đều chỉ là sản phẩm của một cơ chế đầy rẫy những khe hở và sự bất công bằng mà thôi. Nếu họ không có mặt ở đó thì sẽ lập tức có những người khác lấp vào. Nếu ban đầu họ sống trong sạch, lương thiện thì rồi cuộc sống khó khăn sẽ đẩy họ đến chỗ tham lam, biển lận. Và chính điều kiện, phương tiện tự nó mách bảo, xúi giục họ làm chuyện ấy. Đội sà lan của Phú ngày trước là một ví dụ. Lấy một tấn than, một tấn gạo trên chuyến sà lan hàng trăm tấn, coi như không lấy. Thế nên mới có hàng loạt vụ tham ô mà cả thuyền trưởng, thuỷ thủ cùng đồng loã chủ mưu. Một cơ chế quản lí như vậy không thể cầu mong ở lòng tốt và sự chân thực ở mỗi người. Phải có một cách gì đó để những người xấu cũng phải làm việc như những người tốt, và họ không thể xấu hơn được. Còn những người tốt, tất nhiên sẽ càng tốt và nhiều lên...
- Anh trai định ăn phở hay định bắt bồ với ai mà cứ đứng ngẩn ra thế kia?
Mấy cô mậu dịch viên bấm chí nhau khúc khích cười từ nãy bây giờ một cô béo tròn có đôi mắt xếch tô đậm như mắt văn công mới cất giọng véo von.
Phú đỏ bừng mặt, như vừa làm một động tác gì rất ngố trước mặt các cô gái. Anh bỗng trở nên cáu kỉnh một cách vô cớ.
- Các cô cười tôi cái gì đấy? Không sang bên kia xin ít khách về mà phục vụ. Đứng túm tụm như văn công chuẩn bị biểu diễn, rõ đẹp.
- Hứ. Văn công đây. - Một cô cao gầy, dẩu cái môi đỏ choét, giọng chua như mẻ - Văn công biểu diễn riêng cho binh chủng bộ đội "mắm tôm" đây...
Suýt xảy ra một trận cãi nhau, nếu lúc ấy Năm không xuất hiện.
- Kìa, chú Phú. Về bao giờ thế? Vào trong này đã chú. - Năm quay sang phía các cô - Em trai anh Phát đấy. Thiếu tá phòng không. Có đứa nào xin chết thì nói với chị.
Giữa các cô trông Năm chững chạc ra vẻ đàn chị. Phú đoán chừng thể nào chị cũng giữ một "chức sắc" nào đó trong cửa hàng.
- Chú ăn phở nhé! Để tôi bảo các cô ấy làm một bát phở thật đặc biệt.
- Em không ăn gì đâu. Phải ra ga ngay bây giờ. Có điện gấp của đơn vị cũ. Chị xem có chỗ nào kín đáo không? Em có câu chuyện riêng muốn nói với chị.
Họ ngồi trong căn phòng giành riêng cho khách ăn đặc biệt trước một chiếc bàn tròn trải khăn trắng toát.
- Có chuyện gì thế? Tôi nghe đây. - Năm bê lại một tách cà phê và một bao thuốc lá Bông Sen đặt trước mặt Phú rồi nhìn anh, chờ đợi.
Phú sửa lại thế ngồi, giọng anh bỗng nghiêm trang hẳn.
- Chuyện này hoàn toàn là chuyện riêng giữa tôi và chị. Tôi sẽ nói hết với chị, với điều kiện chị hứa với tôi một điều.
- Quan trọng thế kia ư? Tôi sẽ hứa.
- Chị hãy hứa với tôi là, dù bất cứ hoàn cảnh nào chị cũng không được làm ầm ĩ lên, không để tai tiếng cho anh Phát và gia đình. Chị biết tính tôi rồi đấy. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, khi lời hứa bị vi phạm.
Năm túa hết mồ hôi. Chiếc áo trong ướt đẫm, hằn nổi trên tấm lưng béo lẳn.
- Tôi xin hứa, chú nói đi. Có việc gì hệ trọng lắm phải không?
Và Phú đã kể, chậm rãi và rành rọt. Chốc chốc anh lại ngừng, nhìn Năm để thăm dò phản ứng ở chị. Mặt Năm ban đầu nhợt nhạt, sau chuyển thành tím tái. Dường như ở trong lòng chị đang có một cơn bão. Nó xoắn vặn từng bộ phận trong nội tạng, từng cơ bắp, dồn thốc từng đợt máu về tim lên mặt rồi như bị chặn đứng lại làm cho nó ứ đọng, đông đặc.
- Tôi nói hết mọi chuyện vì hết sức tôn trọng chị và cũng rất thông cảm với hoàn cảnh anh Phát, rất thương cho cảnh ngộ chị Mến. Tất cả bây giờ thuộc quyền chị. Mong sao chị hãy xử sự như một người phụ nữ đại lượng và hiểu biết. Mọi sự thù hằn, ích kỉ nhỏ nhen đều không mang lại hậu quả tốt đẹp gì cả. Tôi chưa biết rõ ý định của anh Phát, nhưng đã bàn kĩ với bố. Cả bố và gia đình sẽ rất biết ơn chị, nếu chị bằng lòng để chị Mến chuyển vào phía nam và sinh đẻ thuận lợi...
- Cám ơn chú... Tôi biết rằng chú rất quý trọng tôi... Mấy ngày qua tôi cũng linh cảm thấy một cái gì đó...
- Chị hứa với tôi nhé. Chị phải bình tĩnh - Phú nói và cầm mũ đứng dậy.
- Tôi hứa - Giọng Năm nghẹn lại. Rồi bất ngờ chị đưa hai tay ôm mặt, khóc nấc lên.