CHƯƠNG XVI
Hai người lai nhau trên chiếc xe đạp trông thật tiều tuỵ. Người ngồi trước xe khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có khuôn mặt gầy khắc khổ, đôi mắt to nhưng có vẻ lờ đờ và chậm chạp. Đáng lẽ anh ta phải ngồi sau mới phải, vì so với người được đèo, rõ ràng anh ta nhẹ cân và gầy yếu hơn nhiều. Nhưng buồn thay, người ngồi phía sau, thoạt nhìn tưởng như một vệ sĩ có dáng hộ pháp, thực ra đó là một thương binh mà sau đôi kính sẫm màu là hai hốc mắt đã bị bịt kín bởi khoảng tối đen đặc. Anh thương binh ấy chính là Tựu. Còn con người gầy yếu kia chính là tác giả bài báo nổi tiếng đang làm xôn xao dư luận cả nước suốt hai tháng nay. - Nhà văn Lữ Hành của làng Hạ.
Thực ra, tên tuổi của nhà văn Lữ Hành trong giới văn chương từ ngót hai chục năm nay, sau loạt truyện ngắn đầu tay viết về cuộc sống con người một vùng biên giới phía bắc, người ta đã ghi nhận anh như một tác giả. Ở làng Hạ, quê sinh của nhà văn, người ta biết về anh muộn hơn, cụ thể là sau cuốn tiểu thuyết mới nhất của anh, được vô tuyến truyền hình chuyển thể thành kịch nói chiếu rộng rãi trên màn ảnh nhỏ, thì người làng Hạ, từ già đến trẻ mới vỡ lẽ rằng làng Hạ mình có một nhà văn và tự hào về anh như một người có danh của làng. Còn với đông đảo bạn đọc, thời gian chủ yếu phải giành cho rau, lợn, củi, dầu... không có lúc nào rảnh rỗi để sờ đến một cuốn sách, thì tên tuổi tác giả Lữ Hành, quả là bây giờ họ mới nghe thấy. Sau bài phóng sự điều tra "Sự thật ở xí nghiệp sản xuất thương binh 27 tháng 7". Nhà báo Lữ Hành được coi như một ngôi sao sáng trong làng báo chí Việt Nam. Người ta truyền tay nhau tờ báo Lao động có bài của anh cho đến nhàu nát. Người ta viết thư tới tấp gửi về các cơ quan đài, báo phẫn nộ đề nghị khởi tố ngay lập tức những kẻ quyền chức can tội tham nhũng trù dập ở xí nghiệp thương binh nọ và tỏ lòng kính trọng anh thương binh Trần Tựu như một người anh hùng..
Nhà văn Lữ Hành, ngót hai mươi năm theo đuổi sự nghiệp văn chương, giờ mới thực sự nổi tiếng như một nhà báo. Điều này chỉ có anh và những bạn viết của anh mới thấy hết nỗi ngậm ngùi. Bởi theo anh nghĩ, nghề làm văn với nghề làm báo khác nhau nhiều lắm. Đó là cái vĩnh cửu và cái tức thời. Hoá ra những điều mà xưa nay anh viết, nhợt nhạt và vô bổ quá hăng? Làm văn chương mà không được sống bằng cái vĩnh cửu thì thà rằng bẻ bút cho xong.
Nhưng dẫu sao, đời viết của Lữ Hành, cho đến bây giờ, cũng đã làm được một điều có ích, ít nhất là cho Tựu.
Anh quen Tựu trên bến xe buýt của thành phố. Chàng ca sĩ mù hôm ấy hát bài "Triệu triệu bông hồng", một bài hát về tình yêu mà những người trẻ tuổi đều rất ưa thích. Bài hát thật hay, nhưng với Lữ Hành, sức cuốn hút của nó không phải ở chất giọng, ở giai điệu đằm thắm trữ tình, mà chính ở cái sự đối nghịch giữa một con người tàn tật tưởng như hoan toàn bị ném ra ngoài lề cuộc sống và con người mê đắm cuộc đời, khát khao được sống và được yêu ở chính trong con người ca sĩ mù kia. Nhà văn của làng Hạ đã khóc. Anh lặng lẽ đến bên Tựu, mời Tựu vào một quán nước và đề nghị anh kể cho nghe về cuộc đời mình.
Nhà văn Lữ Hành và anh thương binh Trần Tựu trở thành đôi bạn chí thân. Chiếc xe đạp tàng của Lữ Hành có thêm một trọng trách mới là thỉnh thoảng phải thồ trên mình một trọng lượng gần gấp rưỡi chủ nó. Và nhà văn của làng Hạ, thân hình còm nhỏm vì làm việc đêm quá nhiều và ăn uống thiếu chất, thỉnh thoảng lại gò lưng tôm lai cái nhân vật lí tưởng mà anh vừa phát hiện. Tuy vậy, đi với Tựu, anh luôn cảm thấy hành trang nghề nghiệp của mình giầu có thêm rất nhiều.
Chiều nay hai người bạn đang lai nhau đến nhà Phát. Với Lữ Hành, những mẫu người như vợ chồng Phát, anh đã có quá nhiều. Nhưng với Tựu, cuộc đến thăm này, anh đã canh cánh hoạch định gần một tháng nay, kể từ cái hôm đột nhiên Lữ Hành đạp xe đến thông báo cho anh rằng đã tìm ra người khách hào hiệp dám bỏ ra nắm tiền giấy bạc nàng tặng cho người ca sĩ mù trên chuyến xe buýt hôm nào.
*
Rất may, chiều chủ nhật này, cả hai vợ chồng Phát đều có nhà. nhưng mà con Ních hôm nay khủng khiếp quá. Mặc cho Phát quát tháo ầm ĩ, nó vẫn nhảy dựng đứng trên hai chân sau và sủa ông ổng. Dáng chừng nó hoài nghi cái tư cách của hai người khách lạ, một anh chàng gày hom và một anh đeo đôi kính đen ngòm, tay lại cầm chiếc gậy như doạ nạt, trêu tức nó.
Cả Phát và Năm đều vui mừng ra mặt. Cuộc viếng thăm bất ngờ của hai người khách đã xoá đi cái không khí buồn tẻ, nặng nề suốt từ hôm Năm lên gặp Mến về. Hai vợ chồng, tuy chẳng hề nói với nhau, nhưng đều cùng có chung một tâm trạng vui mừng có phần thái quá. Nhà găn Lữ Hành là người làng, nhưng danh tiếng nổi như cồn, được làm quen với ông ta đã mát mặt, huống chi con người nổi tiếng ấy lại hạ cố đến thăm. Còn Tựu, ân nhân của Phát, thỉnh thoảng vợ chồng Phát vẫn nhắc đến với nỗi thắc thỏm của một con nợ với người cho vay lãi, với nỗi day dứt của một kẻ bội ơn, nào ngờ Tựu lại sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện, chủ động đến thăm.
Hai người khách được tiếp với một nghi thức trang trọng nhất mà vợ chồng Phát thường chỉ giành tiếp các vị thủ trưởng, hoặc những người mà họ chịu ơn sâu nặng.
Phát bệ vệ trong bộ pizama xanh nhạt, trên môi thường trực một nụ cười.
- Quý hoá quá. Từ ngày em làm nhà mới có lẽ hôm nay anh Lữ Hành mới hạ cố đến với em đấy nhỉ - Phát đưa bao thuốc ba số, trịnh trọng mời nhà văn làng Hạ và rút một điếu khác đặt vào tay Tựu - còn Tựu, mày tha thứ cho tao. Rất nhiều lần muốn đến thăm vợ con mày, nhưng bận quá. Làm cái thằng lái xe như tao, lúc nào cũng như nuôi con mọn. Ông nhà nước ông ấy giao xe cho mình, không bỏ cho ai được... Tháng vừa rồi đọc bài báo của anh Lữ Hành, tao sướng quá. Đánh như thế mới đáng đời. Đúng là nhìn thẳng vào sự thật, nói rõ sự thật. Em cám ơn anh Lữ Hành quá. Anh đã làm một việc lớn cho thằng bạn em mà chính em cũng có nghĩa vụ phải mang ơn...
Chuyện quanh những vụ việc chống tiêu cực trên các báo chí gần đây của Phát cứ nở như ngô rang. Thì ra Phát là người rất chịu đọc báo chí, theo dõi sát sạt từng vụ việc lớn nhỏ mà các báo khui ra trong thời gian gần đây. Có điều, suốt trong lúc chuyện trò, Phát cố tình lảng tránh không đả động gì dến cái sự kiện Tựu đi hát rong mà chính anh đã gặp trên bến xe buýt thành phố hôm nào. Anh cũng lảng tránh, hay nói đúng hơn là sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào đôi hốc mắt tối om sau cặp kính sẫm màu của Tựu mà anh luôn luôn cảm thấy như hai họng súng lúc nào cũng chĩa thẳng vào mình.
Năm đi ra phố từ lúc hai người khách mới đến, giờ về với một túi xách đầy căng. Chị sẽ sàng đặt mấy hộp bia Nhật lên bàn, đưa mắt cho Phát rồi vội vã đi xuống bếp.
- Hôm nay thì anh Lữ Hành và Tựu phải ở lại chơi với vợ chồng em trọn ngày - Phát mở bia, rót ra ba cốc pha lê trong suốt - Em mời anh. Uống đi Tựu. Bia hộp Nhật đấy. Mát lắm...
- Bia hộp hả? Sang quá? - Tựu huơ huơ tay trước mặt lần tìm cái vỏ hộp bia trước mặt mà Phát vừa dốc cạn - Mình không hình dung ra cái thằng bia hộp nó như thế nào. Hồi đánh nhau ở Quảng Trị, nghe nói bọn Mĩ nó toàn sài loại này, mình muốn vào sào huyệt nó để thu chiến lợi phẩm, mà rồi không kịp...
Câu chuyện tưởng như sẽ quay trở về những kỉ niệm chiến trường, nhưng rồi Phát đã chủ động lái về chuyện ngày hôm nay, về những công việc của Tựu ở xí nghiệp sản xuất thương binh bây giờ.
Riêng Lữ Hành, đúng với tính cách trầm tĩnh của anh, suốt từ lúc vào, chỉ thỉnh thoảng anh mới góp vài câu. Ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế xalông gỗ lát bóng lộn, đôi vai anh so lên, như trong làn áo sơ mi ca rô xanh kia là một chiếc mắc áo chứ không phải thịt da người. Hình như anh đang suy ngẫm và chiêm nghiệm, anh đang thầm ghi lại trong óc mình những mẫu nhân vật cho một tác phẩm mới mà anh sẽ viết.
Chuyện đang rôm rả, Tựu bỗng dừng, hỏi Phát đột ngột:
- Này, thằng Phú nó chưa về hả Phát? Hôm kia mình mới nhận được thư nó. Nó khoe sắp cưới vợ.
- Cưới xin gì. Đã ra đâu vào đâu. - Nói vậy, nhưng Phát vẫn hơi chột dạ, vì cái tin này đối với anh quả tình là rất đột ngột.
- Thư Phú đây - Tựu móc túi lấy ra lá thư của Phú - Anh Lữ Hành đọc cho mình chép vào cuốn sách chữ nổi rồi. Nó báo tin chính xác sẽ tổ chức cưới vào hai sáu tháng sáu này.
Cầm lá thư Tựu đưa mà tay Phát run lên. Thì ra Phú nó sắp cưới Xoan thật. Nó không thèm báo tin gì cho mình. Nó coi thằng anh ruột nó không bằng Tựu - ý nghĩ thoáng qua ấy làm gân cốt Phát như chùng cả lại. Anh cố che giấu cái vẻ ngượng ngùng và cả sự xấu hổ trước nhà văn làng Hạ bằng một nụ cười như mếu:
- Thế này thì chắc là mới có sự cố gì đây. Tuần trước nó mới viết thư cho tôi...
- Tưởng Phú nó về, mình đến mừng nó. Chứ mình làm sao mà lên mãi nông trường dự cưới được. - Vừa nói, Tựu vừa thọc tay vào túi áo lấy ra một gói nhỏ - Gọi là có chút quà, vợ chồng mình gửi tặng cô chú Phú. Phát lên trên ấy, cho mình gửi - Tựu cười, nụ cười thật hiền lành và như thấy mình mắc lỗi - Chẳng có gì đâu. Có đôi áo gối vợ mình nó thêu. Gớm, nhiêu khê quá. Mình bảo ra Hàng Đào chọn mua tặng cô chú ấy một đôi gối thật đẹp, nhưng cô ấy không nghe, cứ muốn tự tay làm lấy...
Phát có cảm giác như mình vừa bị một cái tát xầm tối mặt mày. Nhục quá. Thằng Phú nó khinh anh quá. Sắp đến ngày nó cưới mà thằng anh ruột nó, nó cũng không thèm báo tin.
Không khí chuyện trò bỗng ắng đi. Con chim hoạ mi trên chiếc đồng hồ treo tường đẩy cánh cửa chuồng hót bốn tiếng thánh thót. Và dưới bếp, bữa cơm khách của Năm chắc đã sắp xong. Mùi xào nấu bốc lên thơm ngào ngạt.
Nhà văn làng Hạ đang mơ màng như ngủ, bỗng bừng mở đôi mắt mờ đục nhìn Tựu, rồi bấm nhẹ vào tay anh. Tựu khẽ gật đầu, ngồi thẳng dậy.
- Còn chuyện này, mình muốn nói với Phát - giọng Tựu chợt trầm buồn. Anh đột ngột đổi cách xưng hô - Mấy tháng trước, trên chuyến xe buýt ấy, tao cứ tưởng như mình sống trong mơ... Cái món tiền của mày, như một thứ lộc trời, làm cả vợ chồng con cái tao mừng mãi. Tao cứ tự hỏi không biết ai đã tặng mình? Người nào mà lại có tấm lòng hào phóng đến thế? Hôm vừa rồi, anh Lữ Hành, con người am tường mọi chuyện mới phát hiện ra cho tao rằng mày đã làm cái việc cao cả ấy. Thì ra trong cơn hoạn nạn vẫn có bạn bè. Tao biết ơn mày lắm...
- Tựu! - Phát nói như nấc lên - Đừng nhắc đến chuyện ấy. Cứ nghĩ đến những ngày mày đi hát rong là tao không chịu được...
- Vậy mà tao lại rất vui khi nghĩ đến những ngày ấy - Tựu bỗng bật cười, cái cười như cố ý, làm cho gương mặt anh trông dại hẳn đi - Bây giờ, mọi chuyện đã thành kỉ niệm cả rồi. Tao đã trở lại xí nghiệp. Tao vừa truy lĩnh mười lăm ngàn tiền lương và tiền thưởng. Rôm rả lắm - Tựu lại thò tay vào túi áo rút ra một gói giấy đã gói sẵn, dò dẫm tìm một cái đĩa và đặt lên - Mày cho tao gửi lại.
- Đừng làm thế, Tựu! - Phát như vồ lấy bọc giấy, nhét vội lại vào túi áo Tựu. - Mày hãy thương tao, đừng hành hạ tao nữa... Tao van mày...
Phát ngồi vật xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt. Hình như có một giọt nước mắt vừa rơi xuống kẽ tay anh.
Nhà văn Lũ Hành bỗng thấy mủi lòng, anh đưa tay ngăn Tựu lại, nhưng Tựu đã gạt phắt, đặt lại gói tiền trên bàn.
- Vừa lúc nãy, trên đường lai tao đến đây, anh Lữ Hành đã đọc cho tao nghe một câu trong truyện Kiều của cụ Nguyễn Du. "Bát cơm phiếu mẫu nhớ ơn ngàn vàng..." Mày đã từng cho tao cái bát cơm ấy. Tao rất biết ơn mày. Còn bây giờ mày phải cho tao trả lại ơn. Mày biết tính tao rồi đó...
Hai hốc mắt của Tựu đụng đậy liên hồi và những đường gân trên thái dương anh giần giật nổi chằng như những con giun đất, chứng tỏ anh đang trong một cơn xúc động.
Phát mở to đôi mắt mờ nước nhìn nhà văn Lữ Hành như cầu cứu. Nhưng không kịp. Tựu đã bật đứng dậy, như một người tinh tường, cầm chiếc gậy đi xăm xăm ra phía cửa.
Nhà văn Lữ Hành cười, nhún vai.
- Thôi, chú Phát cứ cầm lấy. Tôi hiểu tính thằng Tựu. Đừng làm cho nó nổi cáu lên...
Năm đứng ở cửa, mặt đỏ nhừ và đôi mắt giàn giụa nước không hiểu vì khói bếp hay vì khóc. Bữa cơm khách mà chị đã tốn bao nhiêu công sức, chiều nay thế là đành bỏ ế.
*
Đúng vào lúc nhà văn Lữ Hành và Tựu đang ngồi chơi ở nhà Phát thì Phú cũng vừa về đến ga Hà Nội.
Chuyến về Hà Nội này, ngoài dự định của Phú.
Một tuần trước đây, khi viết thư cho Tựu, Phú chủ định rằng, ngoài vợ chồng Tựu ra, anh sẽ không báo tin mình sẽ tổ chức cưới cho ai cả. Trước ngày cưới một hôm, Phú sẽ điện cho bố và vợ chồng Phát cùng cô Lộc, như một thông báo có tính chất hình thức, thế thôi.
Nhưng khi bàn bạc cụ thể với Xoan, Phú mới giật mình hoảng hốt, vì đụng đến thứ gì cũng tốn bạc nghìn mà cả anh và Xoan đều không có tiền.
Tài sản của Phú, sau khi xuất ngũ, chỉ vẻn vẹn có ba bộ quần áo, cái màn cá nhân, chiếc đồng hồ cũ và hơn nghìn bạc tiền giải quyết chế độ. Của hồi môn của Xoan cũng chẳng hơn gì anh. Gia tài mà cô tích góp nhịn ăn để giành từ ngày lên nông trường là cuốn sổ tiết kiệm gửi ngoài ngân hàng huyện, nhưng qua mấy kì đổi tiền giá trị thực của nó đã giảm đi hàng trăm lần, bây giờ chỉ còn đúng năm nghìn đồng, không mua nổi một cái màn tuyn.
- Có thế nào tổ chức thế thôi anh ạ - Xoan vay thêm bạn bè, đưa cho Phú mười nghìn và nói như khóc. - Em chẳng may sắm gì cho mình cả đâu. Quần áo có sẵn, thế cũng đủ rồi.
- Anh phải về Hà Nội - Phú quyết định - Cả đời chúng mình chỉ cưới được một lần. Chúng mình với nhau thì không sao. Nhưng còn anh em, bạn bè. Tổ chức lúi xùi quá, người ta cười cho.
- Đừng xin tiền vợ chồng anh Phát, cô Lộc, anh nhá - Xoan van vỉ - Sau này quan hệ phiền phức lắm. Em không muốn nhận những đồng tiền của họ như nhận một của bố thí...
Phú thương Xoan vô cùng. Giá như có ai thuê mướn một công việc gì thật cực nhọc để kiếm ra tiền, anh sẵn sàng không tiếc công sức.
Công việc đầu tiên của Phú khi về đến Hà Nội là anh xuống cửa ga bán ngay cho mấy bà mua đồ cũ chiếc quần bò, chiếc áo bay mà Phát và Lộc đã sắm cho anh lần đi "du lịch" Sài Gòn. Bộ quần áo hầu như còn mới nguyên nhưng vẫn phải bán với cái giá đồ cũ. Bán thêm chiếc đồng hồ Stizen cũ nữa, vị chi anh và Xoan cũng có khoảng hai chục ngàn bạc. Nếu không mua giường, sắm chăn màn, quần áo thì số tiền này cũng đủ để tổ chức một bữa liên hoan ngọt...
Ông Tài rất thương Phú, thương Xoan, nên khi Phú trình bày với ông về chuyện cưới xin, ông nhất trí ngay. Nhưng đến khi ông cho gọi Phát vào để bàn bạc, thì giữa hai anh em bỗng nổ ra một cuộc cãi nhau to.
- Tao tưởng mày cưới rồi. Đi Đà Nẵng về, nghe bố nói mày đã bổ nhào lên trên ấy, tao cứ đinh ninh rằng mày đã giải quyết xong béng mọi chuyện rồi chứ - Phát châm thuốc hút, miệng vừa ngậm điếu đầu lọc vừa kéo dài dọng và hất hàm về phía Phú, không che giấu vẻ châm chọc và mỉa mai. Thực ra, ngay từ phút gặp Phú đầu tiên Phát đã có cái giọng "tuyên chiến" này, chính là do hậu quả của cuộc "viếng thăm" nhà của nhà văn Lữ Hành và Tựu. Phát thấy mình bị nhục, bị khinh bỉ một phần do việc Tựu trả lại món tiến trên chuyến xe buýt ngày nào, nhưng cái chính vẫn là do cái thư của Phú viết riêng cho Tựu. Phát cảm thấy Phú khinh mình, coi thường mình quá. Nó coi thường mình như có lẽ cái đồng tiền của mình thì chắc là không? - Phát thầm nghĩ như vậy khi Lộc ra báo tin cho anh rằng Phú đã về. Và Phát quyết định phải tỏ rõ cho Phú biết cái quyền lực của mình.
- Té ra, thời gian vừa rồi là mày chuẩn bị cưới. - Phát vẫn giữ nguyên cái giọng ban đầu - Nhận chân lái phà ở cửa ngõ nông trường, chắc kiếm ăn khó khăn lắm, nên bây giờ mới phải bỏ về xin tiền cưới phải không? Thế mà tao cứ nghĩ rằng mày đào được mỏ của cô Xoan nên mới chết mê chết mệt đến thế. Hừ, té ra là công cốc. Đến lúc bàn chuyện cưới mới bổ chửng ra là người vợ tương lai của mình còn rách hơn tổ đỉa, của hồi môn chỏng chơ chỉ có mỗi một cái giường một. Đấy, thằng này nói có sai đâu. Có giỏi thì cứ sống với ý mình. Bây giờ thì tao sẵn sàng chiều. Nào, định đón bố lên dự cưới vào hôm nào?
Người Phú gai hết cả lên. Anh biết Phát còn ấm ức với anh lắm về câu chuyện của Mến. Phát vẫn hoàn toàn không tán thành cho anh cưới Xoan cũng như Phát còn rất cay cú khi những dự định của anh ta về Phú không những Phú không thực hiện mà còn tỏ ra chống đối ra mặt. Nhưng Phú không thể ngờ rằng Phát vừa nói với anh những lời cay độc quá. Anh ta coi Phú không bằng một đứa trẻ. Anh ta hợm hĩnh, coi khinh ra mặt những người không biết cách kiếm ra tiền.
- Tôi không cần anh tham dự vào chuyện cưới xin của tôi đâu - Phú nói. Mắt đỏ anh vằn lên - Lên trên ấy tôi mới biết rằng anh đối xử tốt với tôi thế nào rồi. Khỏi phải cần anh tham gia góp ý kiến. Tôi cũng không cần xin anh đóng góp, dù chỉ một đồng xu.
Phát nhổ phì mẩu thuốc đã tắt từ lâu, giơ bàn tay hộ pháp chỉ thẳng vào mặt em trai.
- Mày đừng có láo. Tao đ. phải đóng góp gì hết. Có giỏi thì cứ lên mà cưới một mình. Tao không cho bố đi đâu hết. Cái Lộc cũng ở nhà. Nhà này coi như không có mày nữa...
Phát toan bỏ về. Nhưng sực nhớ đến cái nỗi hận nhất vẫn chưa trút ra được, anh móc túi, cầm cái gói tặng phẩm của Tựu giũ tung ra.
- Suýt nữa tao quên. Quà cưới của thằng Tựu nó gửi cho mày đây. Đôi gối thật tuyệt. Cứ như tặng phẩm đám cưới hồi mới hoà bình lập lại. Tựu nó mới trở lại xí nghiệp làm phó giám đốc, tha hồ lắm tiền. Mày đến bảo nó lo đám cưới cho...
Đầu Phú như muốn vỡ tung ra. Anh nhìn Phát trừng trừng rồi liếc mắt về phía cái chén đặt trước mặt. Nếu Phát không phải là anh trai của Phú thì có lẽ cái chén kia đã bay vèo vào cái bộ mặt nhờn bóng kia rồi.
*
Chuyện gia đình dù có bất đồng về nhiều điểm, nhưng rồi cuối cùng đám cưới của Phú vẫn được định ngày và phân công cho từng thành viên trong gia đình, tuỳ theo cương vị và nguồn tài chính của mình mà lo liệu.
Hôm cưới, ông Tài, ông giáo Hạng, Lộc và Năm lên nông trường trước một ngày, mang theo ba mươi kí thịt lợn và một vali bánh kẹo, chè, thuốc. Chỉ có riêng Phát là không lên dự. Giữa hai anh em, mối bất hoà hầu như vẫn còn nguyên vẹn.
Đám cưới của Xoan tổ chức sau đám cưới của Mến vừa tròn nửa tháng. Tuy tổ chức vào mùa hè nóng nực nhưng thật vui. Cả ban lãnh đạo nông trường cùng với đội phà của Phú đều đến dự. Tất cả bạn bè của Xoan, của Phú đều mừng cho hạnh phúc của họ.
Chỉ riêng có Mến, suốt trong thời gian Xoan tổ chức cưới, không ai nhìn thấy cô.