Chương 6
Một ngọn gió lạnh thổi tạt vào phòng, lay bức riềm cửa mầu trắng. Vài sợi tóc Hậu bay phơ phất. Ở ngoài đường, tự những nhịp đời chuyển động, mấy tiếng bé con reo đưa lên phòng nàng. Hậu đứng dậy, bước ra ngoài bao lơn. Dãy phố dài và rộng thoai thoải chạy về xa. Thỉnh thoảng vụt qua trước nhà Hậu một chiếc ô-tô hòm kính, mà tiếng còi văng vẳng vang ra rồi vọng vào trong sự buồn bã. Trong số những người đi đường, Hậu nhìn mãi chẳng có ai quen biết. Nàng chỉ muốn ngay lúc này, Thụy đẩy cửa vào nhà nàng, bất thần trước sự ngạc nhiên của Hậu.
Thụy sẽ nói nhiều, nhiều nữa với Hậu, và Hậu sẽ kể cho Thụy – vì lúc ấy hai người đã yêu nhau rồi – những nỗi thương nhớ nàng chịu trong lúc vắng chàng. Câu chuyện không có đề kia sã lan man, bừa bãi, thú vị và đậm đà. Nếu không có câu gì để nói nữa thì hai người lại yên lặng, cái yên lặng với một sự giải bày riêng, một ý nghĩa sâu sắc.
Hậu mỉm cười một mình, nàng tự cho là mình mơ mộng quá, mơ mộng những cái không thể có được.
Khi Hậu quay vào thì Khánh đã đứng bên mình lúc nào đương khúc khích cười. Khánh mặc chiếc áo pullover mầu hồng, quần golf, đầu đội chiếc casquette. Hậu bế xốc lấy con, hôn vào đôi má, rồi nói nựng:
– Con tôi vào lúc nào thế này? Hôm nay công tử đẹp quá!
Khánh mỉm cười, hôn trả lại mẹ:
– Con vào đây những lúc nãy, lúc mợ đi ra đứng ngoài này.
Nàng hỏi con:
– Hôm nay Khánh có đi chơi với mợ không?
Khánh đương vui, bỗng phụng phịu:
– Con muốn đi, nhưng chỉ sợ bà không cho.
– Có, bà cho, để mợ xin phép hộ.
Hậu vui sướng, ôm riết lấy con. Trong lòng nàng nổi dậy một thứ tình khác, một thứ tình mạnh mẽ trên hết mọi thứ tình, giữa hai người yêu nhau và hiểu nhau theo thiên luật.
– Mợ bảo mợ mua sách ảnh cho con đâu nào?
– Để chiều nay mợ mua cho, nhưng con phải chăm học kia.
– Con chăm học, và con yêu mợ nữa.
Hậu cúi xuống hôn con lần thứ hai. Hơi thở ấm áp của Khánh như thấm vào lòng nàng. Hậu tưởng chừng nàng đã phạm nhiều lỗi đối với cái thân hình nhỏ nhắn nàng đương ôm trong tay. Những lúc thấy mình đuối quá, Hậu vẫn nghĩ đến chồng, đến con — người trên tuy khuất rồi và người dưới dẫu đang bé bỏng — để tìm nghị lực chống đỡ lại những cơn khủng hoảng về vật chất và tinh thần. Trời đất vẫn nổi tiếng là công bằng vì đã khôn khéo để lại bên những bà mẹ cô độc, thiếu thốn, một chút yên ủi thần thánh là người con.
– A! Mợ làm con đau.
Thật vậy, Hậu ghì con chặt đến nỗi Khánh ngạt thở. Nàng còn muốn sự ôm ấp tha thiết hơn nữa, vì nàng đã đặt trong đó tất cả những sự tủi nhục, những đau khổ, chờ đợi tha thiết mà nàng mong Khánh làm dịu cho nàng. Nghe thấy Khánh nũng nịu, Hậu hỏi con:
– Con không muốn mợ ẵm nữa à?
– Có, con muốn! Nhưng mợ làm đau con.
Hậu ép má nàng vào má Khánh, hai cặp mắt gần nhau. Nhìn vào làn mắt óng ánh của Khánh, Hậu ngậm ngùi nghĩ đến một hình bóng khác luôn luôn phảng phất trước mắt nàng, hình bóng của một người nàng đương thương nhớ.
– Thôi, con đi xuống nhà ngủ, hay tìm cô Thịnh mà nói chuyện. Đến chiều mợ mua ảnh cho.
Khánh tuy tiếc phút gần mẹ, nhưng cũng ngoan ngoãn đi xuống. Nghe tiếng giầy của Khánh dần xa, Hậu bất giác thở dài kín đáo. Những ý nghĩ ban nãy bị ngừng đoạn lại ồ ạt trở lại trí nàng. Hình ảnh Thụy hiện đến trước và bao giờ cũng là một sự ám ảnh rõ rệt, nặng nề nhất.
Là vì hoàn cảnh có nhiều cách xếp đặt khéo léo riêng nên những cơ hội cho Hậu và Thụy gần nhau thường hay xẩy đến. Hôm ấy, Hậu đến thăm bà Thanh với Thảo và sau khi về, nàng để quên lại quyển tiểu thuyết chữ Pháp. Người cất quyển truyện ấy một cách trịnh trọng không ai ngoài Thụy. Thụy đặt nó vào trong tủ, giữa ngăn sách của chàng, như người dấu diếm một điều bí mật. Chàng chắc không chóng thì chầy, Hậu sẽ trở lại lấy quyển truyện kia và chàng sẽ được thêm một dịp gặp Hậu. Quả nhiên, một hôm Thụy đương ngồi trong nhà, thì có tiếng chuông reo ngoài cổng. Thụy đưa tay lên vuốt tóc, bối rối vì chàng đã đoán được người bấm chuông là ai rồi. Không gọi đầy tớ, chàng tự mình ra đón khách. Gót giầy Thụy chạm lên lần đá cuội, kêu xào xào, khiến chàng vội bước nhẹ. Thụy cố làm vẻ mặt bình tĩnh cho Hậu khỏi ngờ. Nhưng khi thấy mầu áo xanh của Hậu loáng thoáng ngoài hàng dậu, Thụy không giữ nổi được lòng xôn xao. Chàng mở cổng, và câu hỏi đầu tiên là một câu ngạc nhiên:
– Kìa bà!
Hậu đã đoán được người đón mình là Thụy nên khôn khéo che vẻ mặt bối rối:
– Vâng, chào ông. Tôi lại xin ông quyển sách hôm nó bỏ quên.
– Tôi định sai người đem lại nhưng sợ nó không biết nhà, mà…
Thụy định nói:
– …mà tôi lại thì bất tiện.
Chàng đưa mắt nhìn Hậu, vì chàng đã đoán được cái dụng ý của Hậu khi đến lấy sách rồi. Thụy thấy nổi dậy trong lòng sự kiêu hãnh, như tất cả những người con trai thấy mình xứng đáng, to tát quá khi có ai để ý đến mình.
Thực ra, Hậu cũng chỉ cốt đến để gặp Thụy. Nàng đã phân vân, đã hỏi mình nhiều lắm. Không như những các bạn khác, Hậu có một địa vị, một hoàn cảnh rất phức tạp, không thể cho phép nàng bất cứ lúc nào cũng hẹn hò gặp người yêu được. Không khí ở nhà Hậu phảng phất những kỷ niệm, vẻ tôn nghiêm của sự phục tòng. Thêm vào những cái ấy, tình thương con là một trở lực mạnh nhất, làm ngừng lại mọi ý nghĩ của Hậu. Hậu không thể gặp Thụy ở một nơi nào ngoài nhà chàng. Vả lại nàng cũng không thể gặp riêng một mình Thụy được. Nàng phải kiếm một cớ, dầu nhỏ nhặt, lại thăm bà Thanh, để thăm luôn Thụy, một cớ không làm tổn giá trị nàng, mà vẫn đủ để Thụy hiểu được.
Nghe tiếng chuông kêu ran, do chính tay mình bấm, Hậu cảm thấy táo bạo và e thẹn. Hậu tưởng như nàng sắp phải nói với Thụy tất cả tâm trạng riêng, và sự thú thật ấy có một vẻ quan trọng ghê gớm khiến nàng phân vân.
Giá lúc ấy, người nào ngoài Thụy ra đón nàng, thì có lẽ Hậu đã trở về. Hậu thoáng nhớ đến hôm nào nàng lại nhà Thụy, và lần ấy, chính Thụy cũng lại gặp nàng, và cả hai cùng đi trên lối đá cuội, hai bên có hoa.
Sự yên lặng giữa hai người kéo dài ra đến hai phút. Thụy chợt nhớ rằng chàng chưa mời Hậu vào nhà, nên cất tiếng:
– Bà quá bộ vào chơi.
Câu ấy, hình như Hậu nghe nói đã nhiều lần, và lần nào nàng cũng cảm thấy sự dịu dàng, săn đón trong đấy. Đi bên Thụy, nhưng Hậu không nhìn chàng. Hậu xem như sự đi đôi với Thụy không quan trọng lắm, trong khi, thực ra, Hậu vẫn nghe rõ tiếng đá sỏi reo dưới chân. Lòng Hậu bâng khuâng quá, bâng khuâng như sự chờ đón kín đáo, trước một phút nghiêm trọng sắp xẩy đến cho nàng. Quanh Hậu và Thụy, hoa lá dàn thành một cảnh đẹp dìu dịu. Trên nền áo xanh của Hậu, nắng dệt những đường vàng nõn, chập chờn như ngấn nước. Sự bài trí nên thơ ấy đượm vào lòng Hậu một thứ cảm giác kỳ lạ, như cánh cửa mầu xanh ở nhà Thụy làm nàng phân vân, hôm đến thăm bà Thanh lần thứ nhất.
Có một nỗi gì như nhớ thương len trong gió, lẫn hương vị của mùa thu, làm nghiêng lòng người về sự ủy mị.
Hậu và Thụy cùng đến trước phòng khách và cùng vô tình bước song song lên bậc hè.
Hậu hỏi Thụy:
– Hình như bà…chị đi vắng ạ.
– Vâng, chị tôi đi vắng từ lúc sáng, có lẽ chiều mới về.
Nói xong, Thụy lại phía tủ sách, lấy ra quyển truyện, và đặt trước mặt Hậu:
– Ông đã xem chưa? Nếu chưa thì ông hãy giữ lại cũng được.
Thụy đáp:
– Tôi đã xem qua rồi, xin trả lại bà.
Thụy ngồi lại, đối diện với Hậu. Cả hai người cùng thấy sự yên lặng nặng nề quá, nhưng vẫn không thể nào xua đuổi được. Gió ngoài vườn lào xào qua lá, càng làm tăng cảnh vắng lặng trong phòng. Thụy chắc Hậu đang suy nghĩ nhiều lắm, nhưng sự suy nghĩ ấy, Thụy biết,
Thấy Thụy nhìn mình, Hậu nói để che thẹn:
– Bà chị dạo này chắc bận quá, đi vắng luôn.
Thụy như không nghe thấy tiếng. Chàng nhìn ra ngoài vườn, lơ đãng. Hậu hiểu ngay rằng Thụy đương muốn nói một câu gì, khi nàng vụt nhận thấy gian phòng rộng quá. Sự im lặng khiến nàng rùng mình. Hậu tưởng chừng sự dè dặt một mối tình thầm kín đến đây là hết, và cái kỷ nguyên về bạn bè thân thiết cùng đương tan đi, nhường chỗ cho một cảm tình mãnh liệt khác. Sự thông minh mà tạo hóa phú riêng cho đàn bà, làm Hậu đọc hết ý nghĩ của Thụy. Nàng biết rằng cái phút nghiêm trọng nhất đã đến, ở giọng nói xa xôi của Thụy:
– Mới hôm nào mà đã chóng quá!
Bỗng Hậu đứng lên một cách bất ngờ làm Thụy giật mình:
– Xin phép ông tôi về.
Nói xong, nàng cầm lấy quyển sách, nhẹ nhàng đi ra. Thụy yên lặng theo tiễn chân nàng đến cổng, vì chàng đã hiểu vì sao Hậu lại bỏ ra về đột ngột. Thụy thoáng thấy vẻ bối rối trên mặt Hậu, sự dùng dằng khi cánh cửa sắt mở ra. Hậu nghiêng đầu chào Thụy, rồi lạnh lẹn bước đi khiến Thụy ngờ rằng Hậu sợ một câu nói từ giã giữa hai người sẽ làm vỡ mất sự hồi hộp đầy dẫy trong lòng nàng. Trở về, ngồi lại chỗ cũ, Thụy châm thuốc lá, mơ mộng. Chàng vừa sống những giây phút không thuộc về trái đất, và vừa thấy trôi qua một giờ hiếm có, đẹp đẽ như sự lưu luyến đương làm run tay chàng…