← Quay lại trang sách

Chương 7

Lần này là lần đầu tiên, sau 5 năm làm dâu, Hậu mới được mẹ chồng nàng gọi lại bàn một câu chuyện trong gia đình, câu chuyện hôn nhân của Thịnh. Hậu ngập ngừng bước xuống bậc thang gác, lòng lo sợ như người sắp sửa nghe tuyên một bản án. Nàng hồi hộp, nhủ thầm:

– May ra không phải việc của ta!

Không phải việc của Hậu thật. Mẹ chồng Hậu cho Hậu ngồi ngay bên cạnh, và thủng thẳng hỏi nàng:

– Có người đến hỏi em Thịnh đấy, ý mợ thế nào?

Hậu tuy biết thừa rằng người đến hỏi Thịnh không ai ngoài Tuấn, nhưng cũng giả vờ ngạc nhiên thưa với mẹ chồng:

– Thưa mẹ ai đấy ạ.

– Cậu Tuấn gì đấy, hình như mợ cũng biết gia đình người ta kia mà?

– Dạ, con biết qua thôi ạ, vì cậu Tuấn là anh cô Quyên, bạn học ngày trước của con.

Mẹ chồng Hậu nhìn Hậu, rồi hỏi:

– Thế ý mợ thế nào?

Hậu bối rối:

– Dạ….thưa mẹ, nếu cô Thịnh bằng lòng thì chắc là được!

– Chuyện! Nó bằng lòng thì đã dĩ nhiên là được rồi. Tôi muốn hỏi mợ kia mà.

Hậu lưỡng lự:

– Đám ấy cũng là con nhà tử tế đấy ạ.

– Mợ có chắc như thế không? Hay lại như các ông con khác thì thật là tội!

Đương lúc Hậu băn khoăn tìm một câu chuyện khác để phá tan cái yên lặng sắp sửa trùm lên hai người, thì mẹ chồng Hậu đã tiếp:

– Người ta hỏi con Thịnh thì hỏi, nhưng tôi nghĩ chưa nên gả vội.

Hậu giật mình nhìn mẹ chồng:

– Vâng…Nhưng mẹ cho cô Thịnh lấy chồng đi thì hơn. Cô Thịnh cũng đã lớn rồi.

– Nhà đơn người lắm. Quanh đi quẩn lại chỉ có mợ và nó. Để nó đi lấy chồng lúc này chưa tiện mấy.

Câu nói của mẹ chồng làm Hậu rờn rợn. Đó chẳng phải là một lời cam kết, chặt chẽ trói Hậu suốt đời vào gia cảnh thâm nghiêm hay sao?

« Quanh đi quẩn lại chỉ có mợ và nó….». Nếu theo lời nói của mẹ chồng thì Hậu sẽ phải ở đây suốt đời, thờ phụng tận tụy một cái bóng già nua như một người ngồi cạnh một bệnh nhân gần hấp hối. Trong cái nhiệm vụ gay gắt ấy, tuổi xuân của Hậu sẽ tàn đi, và lúc nàng bước ra ngoài cái ngưỡng cửa gia đình chồng, Hậu chỉ còn là một người đàn bà già cỗi. Hậu thấy mình phải bênh vực hạnh phúc của Thịnh, như đã từng bênh vực hạnh phúc của chính mình. Nàng không thể để sự vị kỷ của những người chung quanh được ngang nhiên như thế mãi. Hậu nhìn mẹ chồng, và đánh bạo:

– Thưa mẹ, con nghĩ nên để cô Thịnh đi lấy chồng thì hơn. Nhà ta tiếng thế cũng không đến nỗi vắng lắm, còn…

Mẹ chồng Hậu cướp lấy lời nàng:

– Còn mợ?

– Dạ, còn con và cháu Khánh.

Hậu thấy mẹ chồng bĩu môi một cái khinh bỉ, rẻ rúng hết sức.

Lòng tự ái bị chạm, Hậu tiếp theo:

– Còn chúng con. Tiếng là không được mẹ chính thức nhận là người trong nhà hẳn, nhưng chúng con cũng đã từng chung sống với mẹ lâu năm. Như thế, lẽ nào, chúng con lại thờ ơ với bổn phận được?

Nói dứt lời, Hậu thấy lòng mình đau đớn như có ai vừa đem hết những hờn oán để nhầu nhã nàng. Giá mẹ chồng nàng không ngồi ngay đấy, thì có lẽ Hậu đã khóc lên rồi.

– Không. Tôi chưa muốn cho con Thịnh lấy chồng vội.

Hậu nói chua chát:

– Thưa mẹ, cô Thịnh đã hai mươi tuổi rồi..

– Đến hai mươi ba, hai mươi bốn, hay hơn tuổi như thế nữa, lấy chồng cũng chưa muộn. Ngày xưa, mãi đến gần ba mươi tôi mới lấy chồng cũng chả sao. Chỉ có các mợ bây giờ mới bay nhẩy sớm thế chứ!

Hậu tiếp theo, vì nàng không nén được mình nữa:

– Thưa mẹ, giá dụ thời buổi này là thời buổi trước thì có lẽ con gái như cô Thịnh ở vậy trọn đời cũng được.

Mẹ chồng Hậu nhìn con dâu, rồi mạnh bạo kết luận:

– Nó chưa được lấy chồng, vì còn phải ở hầu tôi. Có thế thôi.

Hậu đã đứng dậy. Trước khi từ biệt mẹ chồng, Hậu còn lễ phép:

– Dạ, tùy ý mẹ.

Nói đoạn, Hậu lên gác. Từng bậc thang một vượt qua một cách chậm rãi, là Hậu chạnh nghĩ đến đời mình từ nay sẽ hết cả hy vọng, hết cả tình yêu. Hậu gợi hình ảnh Thụy ra trong óc rồi lẩm bẩm:

– Đúng như một giấc mộng!

Khi Hậu trở lên gác thì Thịnh đã ngồi trong chiếc ghế mây đợi nàng từ bao giờ. Thấy chị, Thịnh đứng dậy, hỏi bằng một giọng rất lo lắng:

– Mẹ vừa nói chuyện gì với chị đấy?

– Chuyện nhà.

Hậu toan nói nữa, nhưng nàng chợt nhận thấy vẻ mặt xanh xao, đôi mắt buồn bã của Thịnh, như người vừa ốm dậy.

– Em muốn nói với chị một chuyện, một chuyện cần lắm.

Hậu ngồi xuống, đối diện với em, đoán chừng một sự gì khác lạ lắm sắp xẩy ra. Hậu chắc Thịnh sẽ không nói đến chuyện nàng nhưng sao vẫn lo? Nàng băn khoăn, thao thức như mới phạm một lỗi nặng và sắp bị tố cáo trước mọi người. Hậu run run hỏi em:

– Cô muốn nói chuyện gì? Nếu có phải là một chuyện buồn thì chúng mình chia với nhau.

– Vâng, em biết chị tử tế với em nên em mới nói. Em không muốn anh Tuấn…

Đến đấy, Thịnh ngừng hẳn lại. Kỷ niệm ngày gặp Tuấn, trong khi sang Cao-Mên thăm mộ anh và vị hôn phu của nàng, sống lại ở lòng Thịnh. Nàng cảm thấy ngượng ngập, hình như đã bỏ xa một sự gì đẹp đẽ, đáng thờ phụng lắm. Thịnh yêu Tuấn chỉ vì Thịnh là đàn bà như mọi đàn bà. Nhưng, ở những phút nhớ đến người yêu xưa, nàng có cái cảm giác kỳ lạ là tình Tuấn đối với nàng vô nghĩa, lạt lẽo, bên cạnh một tấm tình xa xưa.

– Chắc chị biết từ ngày em gặp Tuấn, chúng em đã…

Hậu gật đầu, mắt không rời Thịnh. Thịnh tiếp:

– Chỉ có mình chị là hiểu em trong công chuyện này, còn ngoài ra, em dấu hết, cả với mẹ.

Hậu vẫn yên lặng, nghe Thịnh nói, nhưng lần này, nàng không chú ý đến lời Thịnh mấy nữa, vì những cảnh khác tự nhiên bật vẽ trong óc nàng. Đó là một buổi trưa có nắng, Thụy và nàng e lệ đi dưới những giàn cây xanh đậm. Và một buổi sáng nàng đến nhà Thụy…một buổi sáng mà đôi mắt của người chỉ quen nhìn cảnh lạnh lẽo ở đời mình như Hậu, chợt thấy đẹp như một bài thơ. Hậu còn nhớ rõ vẻ mặt say đắm của Thụy khi lần đầu, đôi bàn tay giao nhau…Như người ghi mãi hương vị của một bông hoa thơm ở lòng, Hậu say sưa trong cái cảm giác thanh thú luôn luôn phảng phất quanh người nàng, từ sau ngày nàng đi thăm mộ Bảo. Chiếc gương treo luôn luôn được thấy Hậu đứng trước trang điểm. Hậu trang điểm tỉ mỉ, cẩn thận và riết róng như khi nàng chưa lấy chồng, như khi nàng còn là một người học trò của trường Đồng Khánh âm u! Một sự khác lạ len vào cử chỉ và lời nói của nàng, rõ rệt đến nỗi một hôm, Thịnh đã phải khôi hài:

– Trong chị Hậu xinh như cô gái mười tám ấy!

Hậu cũng nhận thấy mình đẹp lên. Nhiều người con giai đi đường đã phải ngừng lại để ngắm nàng. Cả đến trong đám người quen, Hậu cũng thoáng nghe những lời ca tụng về sắc đẹp của nàng nữa. Hậu kiêu ngạo tự nhiên như từng kiêu ngạo tự xưa nay bao nhiêu người đàn bà đẹp. Thoạt đầu, khi để ý đến Thụy, Hậu còn lo lắng giữ ý, nhưng dần dần, cuộc tình duyên giữa hai người đã trở thành với nàng như một thói quen.

Nàng bào chữa cho mình một cách khôn khéo:

– Có gì mà phải sợ? Mình đã làm gì nên tội đâu!

Bây giờ nghe Thịnh nhắc lại sự gặp gỡ của nàng với Tuấn, Hậu liên tưởng đến Thụy và cảm thấy bối rối. Nàng thấy như có ai chạm đến tâm sự buồn bã của nàng làm nàng muốn kêu to lên cho đỡ khổ:

– Ta cũng đã chẳng như Thịnh hay sao?

Nhưng nàng vội trấn tĩnh được ngay và đưa mắt dò nét mặt em chồng, trong khi Thịnh bình tĩnh tiếp:

– Có một lần em nhớ rõ, Tuấn nói với em là chàng muốn một sự đính hôn êm đẹp. Em không đủ can đảm từ chối lời chàng, bởi em biết rằng một lời thoái thác lúc ấy sẽ làm chàng khổ lắm. Em do dự… và chính vì sự do dự ấy, Tuấn tưởng em bằng lòng, đến hỏi em cách mấy hôm nay.

– Nhưng….

Hậu chỉ nói được một chữ “nhưng” gọn lỏn, rồi đứng im lặng nhìn em. Nàng rùng mình trước người con gái sắt đá ấy, trước sự trung thành đến bất chấp cả tuổi xuân của đời.

– Em muốn chị nói hộ với anh Tuấn đừng hỏi em nữa, vì em không bằng lòng.

Câu nói rắn rỏi của Thịnh làm Hậu chợt hiểu. Cũng như nàng, Thịnh vẫn yêu nhưng vẫn sợ. Ngày xưa, đã hơn một lần, nàng là vợ chưa cưới của Minh, sau này, sau này nàng vẫn muốn là người vợ chưa cưới của Minh mãi. Vì sao? Vì sao thì Hậu đã hiểu rõ, và chính hoàn cảnh của nàng là một câu đáp rõ ràng hơn hết.

Suy nghĩ một lát, nàng nhìn em chồng, lưỡng lự:

– Nhưng cô ….cũng không có ác cảm lắm với anh Tuấn kia mà! Cô muốn tôi nói thì tôi nói thế nào được? Chẳng lẽ tôi lại bảo với người ta rằng cô không …bằng lòng?

Má Thịnh phơn phớt đỏ, nàng nói rất khẽ:

– Chị cứ bảo hộ với Tuấn là em không muốn lấy chồng, có thế thôi!

Một phút yên lặng. Hậu đã biết rõ rằng Thịnh yêu Tuấn, nhưng không muốn lấy Tuấn vì nàng nuôi sẵn trong bao lâu nay cái kỳ vọng được chung thủy với mối tình thứ nhất. Nàng hỏi Thịnh:

– Cô đã bằng lòng người ta, sao cô lại còn từ chối?

Thịnh ngạc nhiên nhìn Hậu, đôi mắt mở to ra vì sự bất ngờ lẫn tức giận:

– Đến chị mà còn hỏi thế nữa! Vì sao! Vì sao thì chị đã biết!

– Tôi biết và rất rõ nữa. Nhưng tôi không hiểu…

Sau câu nói của Hậu, Thịnh đứng dậy, toan đi ra ngoài, thì Hậu giữ nàng lại. Hậu ôn tồn:

– Cô nóng quá. Cô nghe tôi đã nào! Sao tôi không biết rằng đời chúng ta giống nhau, cô và tôi mỗi người cùng chịu một hoàn cảnh đau khổ.

Thấy Thịnh dịu lại, Hậu tiếp:

– Nhưng đau khổ với sự lập cuộc đời là hai chuyện khác nhau. Không một người mẹ, người vợ nào lại quên được cái tang đau đớn trọn đời mình…

– Không quên được, nghĩa là phải lập gia đình?

Thấy Thịnh chua chát mai mỉa mình, Hậu nổi lòng công phẫn, tiếp theo:

– Vì cuộc đời …là cuộc đời, là sự tuần tự thay đổi những lớp hoàn cảnh ta sống. Người ta vẫn có thể không quên được, nhưng cũng vẫn có quyền thay đổi đời mình, thí dụ…

– Thí dụ như đi lấy chồng? Thí dụ như chị Hậu tái giá?

– Phải, tái giá.

Thịnh đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Hậu, gay gắt:

– À ra chị là vợ anh Bảo! Mẹ nói thế mà đúng!

– Chính tôi là vợ anh Bảo, và chính tôi khuyên cô không nên để cuộc đời tiêu mòn, giá lạnh vô ích bên nấm mộ vô giác. Không phải tôi khuyên cô xóa hết những kỷ niệm nhưng là làm trọn sự mong ước của người đã khuất: lập lại cuộc đời.

Toàn thân Hậu run lên, vì sự cảm động, sự đau khổ lúc ấy đầy ngập trong lòng nàng. Trái lại, Thịnh vẫn kiêu ngạo, bình tĩnh, đứng dậy bảo chị:

– Đủ lắm rồi, chị ạ. Tôi thấy rằng không nên tin ai hết, ngoài sự tin ở mình. Chào chị!

Nghe tiếng cửa đóng mạnh, thốt nhiên, Hậu ngửa mình ra thành ghế, nước mắt ràn rụa trong chiếc khăn tay. Ngay lúc ấy, Khánh ở đâu chạy vào đưa cho nàng phong thư với nét chữ cứng cáp của Thụy:

Trong thành phố, ngày… tháng… năm….

Em Hậu.

Về câu chuyện chúng ta bàn với nhau hôm trước, chị Thanh đã biểu đồng ý. Chị Thanh muốn em lại nhà chơi. Anh thành thực mong đó là bước đầu một cảnh đời quang đãng, một sự sum họp mà em và anh đều có quyền nhận.

Anh tin chắc chả có gì bận đến nỗi em không lại được. Chúc em vui vẻ.

Thụy