← Quay lại trang sách

Chương 9 .

Thật không thể tin được là chúng ta lại làm việc này,” Emelie than thở, đầu kẹp giữa hai đầu gối trong lúc duỗi người ở công viên Regent. “Tập thể dục là việc trong danh sách của cậu chứ có phải của tớ đâu.”

“Còn chưa đến chín giờ sáng, đồ con lừa thích hành hạ,” cô ấy lôi ra bộ mặt xấu xí khủng khiếp rồi chạy lên trước tôi. “Sao lại phải chạy cơ chứ? Sao không tập thứ gì nhẹ nhàng dễ chịu như yoga ấy?”

“Cậu có nhớ lúc bọn mình phá hủy định mức tín nhiệm tuyệt vời của tớ trong vòng hai tiếng đồng hồ hôm Chủ nhật không?” Tôi nhắc nhở. “Khi người đàn ông đáng yêu ở Topshop phải gọi cho ngân hàng của tớ để xác nhận xem có phải chính tớ là người đã quyết tâm phá sản mình trong một thời gian ngắn đến thế không ấy?”

“Chưa bao giờ tớ tự hào về cậu đến thế,” cô ấy gật đầu.

“Vậy thì hãy tự hào rằng tớ đã có giày thể thao và việc này không tốn của chúng ta một xu nào cả.”

Cô ấy vặn đầu từ bên này sang bên kia. “Cũng công bằng ra phết.”

Tôi chưa bao giờ thích thú với cái ý tưởng chạy nhảy nhưng phải tuân theo bản danh sách thôi và đó là bài tập duy nhất mà không liên quan đến những món tiền cắt cổ hay đồ bơi. Và đúng như vậy, chạy trong công viên Regent thật dễ chịu. Nói chung, tôi không phải là mẫu người ưa thể dục buổi sáng. Hay là một người yêu thể thao. Nhưng chuyện này thật là dễ chịu. Cả London thức giấc cùng chúng tôi trong một ngày hè đẹp đẽ. Thật là tuyệt diệu! Thế nhưng người ta lại dự đoán rằng cả tuần sau trời sẽ mưa, mẹ tôi đã điện và báo cho tôi điều đó. Cả kênh BBC và pháp sư của bà đều thông báo cho bà như vậy. Không được, Rachel, tôi tự nhủ, vứt bỏ những thứ rắc rối đó đi để cho máu được lưu thông. Bây giờ là lúc phải tập trung vào một Rachel mới. Vào vòng chạy tuyệt vời này. Công viên thật đẹp, tràn ngập cỏ cây, hoa lá và những người dắt chó đi dạo chào hỏi lẫn nhau. Quả thật vô cùng rực rỡ. Đây mới đích xác là cách khởi đầu một ngày mới. Một tôi mới mẻ là vận động viên chạy. Một vận động viên tóc đỏ - người không bị kẻ khác ruồng rẫy và mơ những giấc mơ bẩn thỉu về việc làm chuyện đó với Ethan Harrison trong phòng tập nhạc.

“Em trai tớ đã nói một vài chuyện khá ngẫu nhiên tối qua,” tôi chạy nhanh hơn một chút để theo kịp Emelie. Quái quỷ, chân cô ấy dài hơn và cơ thể cũng vừa vặn hơn tôi rất nhiều. “Bọn tớ nói về đám cưới của bố và nó hỏi liệu tớ đã nói chuyện với cậu về việc đó chưa.”

“Thật kì lạ,” cô ấy đáp và tăng tốc thêm một chút. Chạy thật vui. Ừm, không vui lắm nhưng khá ổn. “Có lẽ Paul cho rằng cậu đã quên việc đó rồi và tớ sẽ phải nhắc nhở cậu.”

“Có lẽ vậy,” tôi đã bắt đầu thở hổn hển. Tốt, cảm thấy nóng và mệt. “Tớ nghĩ có lẽ hai người đã nói về chuyện đó hôm thứ Sáu.”

“Ờ, giác quan của cậu tuyệt đấy!” Cô ấy nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt giấu đằng sau cột tóc đuôi ngựa lúc lắc. “Bởi vì cậu khó có thể quên được đám cưới của bố cậu, nhỉ?”

“Sao cậu có vẻ kì lạ thế?” Ố ồ, bắt đầu đau sườn rồi. Không phải lo, kệ nó đi.

“Tớ có kì lạ gì đâu,” cô ấy nói và chạy nhanh hơn. “Im mồm và chạy tiếp đi.”

“Ra đó là lí do tại sao giọng cậu cao vút đến mức con chó đằng kia cũng phải cụp tai lại,” bắp chân tôi như bị bỏng nhưng tôi không từ bỏ. Kể cả cuộc chạy hay những điều đang diễn ra giữa Emelie và em trai tôi.

“Chẳng có gì cả,” Em chạy chậm lại một chút để chúng tôi chạy ngang nhau. “Paul chỉ đề nghị là tớ đến đám cưới cùng cậu để cậu có bạn đi cùng thôi.”

“Để tớ có bạn đi cùng á?”

“Ừm, phải.”

“Vậy nó có mở rộng lời mời tử tế này với cả Matthew nữa không?”

“Ừm, không.”

Tôi đi bộ trong yên lặng vài phút, các cơ bắp của tôi bắt đầu thả lỏng. Em giảm tốc độ và chạy chầm chậm sau lưng tôi mà không nói gì.

“Vậy cậu nói sao?” Tôi hỏi sau khi mấy người ăn lương hưu chạy vượt qua. Chẳng có gì phải xấu hổ cả.

“Tớ nói là tớ sẽ đi,” cô ấy nói nhỏ.

“Và đích xác thì cậu đến đó dự với tư cách là gì?” Tôi tập trung vào con đường trước mặt. Các cơ bắp vừa giãn ra đột nhiên co rút lại. Chuyện đó cũng bình thường thôi, phải không nhỉ?

“Là bạn gái của Paul,” cô ấy đáp. “Cậu ấy vẫn chưa hỏi ai nên tớ nói là tớ sẽ đi.”

Tôi không chắc cơn đau đột ngột trong dạ dày hay chứng chuột rút tấn công tôi trước nhưng trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã ngồi phịch xuống một bên đường đi và tạo ra những âm thanh không được vui tai cho lắm, hai tay tôi nắm chặt bắp đùi bị sưng phồng. Ít ra thì đó là hệ quả của chuột rút.

“Ôi, chó thật,” Em quỳ xuống ngay lập tức. “Xoa bắp chân đi. Do axit lactic đây mà. Chắc do cậu chưa khởi động kĩ.”

“Đúng là cậu sẽ đi cùng em trai tớ đến dự đám cưới của bố tớ à?” Tôi hỏi, nước mắt giàn giụa trên mặt. “Mặc dù, ừm, mặc dù đã gặp ông ấy hơn một lần sao?”

“Tớ sẽ không đi nữa nếu cậu không muốn,” cô ấy lấy tay che mặt. “Lúc ấy tớ không suy nghĩ kĩ. Chuyện đó xảy ra sau vụ Simon và cậu ấy hỏi, tớ nói đồng ý, sau đó tớ không biết phải nói với cậu thế nào, và, cậu biết tớ là một con ngốc mà. Tớ cũng hơi thích cậu ấy, mà tớ thì chưa bao giờ thích ai, và tớ biết rằng chuyện đó thật tồi tệ vì người đó là Paul nhưng tớ vẫn... Tớ không biết phải nói thế nào nữa.”

“Nó là em trai tớ mà,” tôi gào lên khóc. “Thật đáng xấu hổ.”

“Tớ biết,” cô ấy gào lại. “Tớ sẽ hủy.”

Khi cơn đau ở bắp chân tôi bắt đầu giảm, tôi ngẩng lên nhìn người bạn tốt nhất của mình. Cô ấy có vẻ rất đau lòng. Nhưng thằng em tôi là một thằng khốn nạn. Tại sao cả vũ trụ lại thử thách tôi như thế? Bạn trai tôi nói rằng tôi nhạt nhẽo và bỏ rơi tôi sau khi chúng tôi làm tình điên cuồng, lại còn lấy mất kem đánh răng của tôi, như thế chưa đủ hay sao mà còn để em trai tôi cướp đi người bạn thân nhất của tôi nữa? Tôi nằm ra cỏ, tránh một bãi phân chó và không để ai nhìn thấy. Eo ơi. Có lẽ chạy thể dục không tuyệt vời đến thế. Tôi ngồi dậy và lắc đầu. Hai người đó đã lớn cả rồi. Tôi không thể cấm cô ấy đi chơi với nó. Lạy Chúa, giả như là đám cưới này không phải là một màn trình diễn bẩn thỉu của thế kỉ thì tôi sẽ phải chứng kiến em trai mình ôm ấp bạn thân suốt cả ngày trời. Cô Beverly sẽ thích lắm đây.

“Không phải hủy cái quái gì cả,” tôi hờn dỗi. “Tớ chỉ không tin được là nhờ đám cưới của bố tớ mà cậu được hẹn hò, còn tớ thì không. Và cấm cậu không được nói với Matthew, vì chuyện đó chỉ làm cậu ấy buồn thôi.”

Em lao về phía tôi với một cái ôm thật chặt và hét lên đầy hạnh phúc. “Cậu có thể hỏi hàng triệu người ấy chứ.”

“Tớ sẽ sớm tìm một người nào đó,” tôi nói và vụng về ngồi dậy, cố không nôn. Tôi sẽ vượt qua thôi, cả vụ chuột rút và cơn buồn nôn liên quan đến em trai và bạn thân. Sẽ vượt qua trên đường đến Starbucks[60] và dìm nỗi buồn của mình vào bánh nướng xốp. “Có ý tưởng gì không?”

[60] Một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên toàn thế giới, có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kì.

“Hàng triệu,” Em gật đầu ra hiệu đứng lên đi dạo. Cái chân quái gở. Bài tập thể dục quái gở. Bản danh sách quái gở. “Tối nay tớ có thể đưa cậu đến bar, uống chút gì đó và cậu có thể về nhà với một người đàn ông nào đó. Chọn lựa đàn ông không khó, chắc 100% luôn. Nhưng đến trước mặt một kẻ lạ nào đó và nói rằng, ‘Này, có muốn làm người yêu tôi trong đám cưới của bố tôi trong gần hai tuần nữa không?’ thì sẽ không hấp dẫn đàn ông nhiều lắm. Trừ khi cậu nhét lời đề nghị vào tất hoặc dây nịt quần lót rồi tặng thêm một màn làm tình nóng bỏng bằng môi và lưỡi. Kể cả như thế thì...”

“Nhưng tớ đã ghi nó vào danh sách rồi,” tôi than vãn. “Tớ phải làm chứ.”

“Chuyện đó đến đâu rồi?” Cô ấy hỏi. “Bản danh sách ấy? Chúng ta làm đến đâu rồi?”

Làm mặt dỗi, tôi cố đi nhanh hơn. Không được rồi. Rốt cuộc thì mình không phải là một vận động viên chạy bẩm sinh. Chết tiệt.

“Hôm Chủ nhật thật là tuyệt,” tôi nói. “Với mái tóc, quần áo, và mọi thứ, tớ cảm thấy thật tuyệt vời. Mỗi khi tớ mặc đồ mới, cứ như là, ừ, tớ có thể làm được bất cứ chuyện gì. Ừm, tớ biết chuyện này nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng tớ thực sự không nghĩ rằng tớ lại nói cho Dan biết chính xác những gì tớ nghĩ về anh ta. Và tớ tìm thấy Ethan trên Facebook tối qua, chuyện đó khá hay.”

“Ứng cử viên cho đám cưới hả?”

“Có lẽ nếu anh ấy trở về từ Toronto thì hơi xa.”

“A, một chàng trai Canada,” cô ấy thắt chặt hơn cái đuôi ngựa to tướng của mình. “Cậu đã nhắn tin cho anh ta chưa?”

Tôi lắc đầu. “Để làm gì cơ chứ? Bản danh sách nói rằng tớ phải hạ gục anh ấy, thế thôi. Thật lòng mà nói, chỉ cần nhìn thấy ảnh anh ấy đã đủ khiến từ đầu đến chân tớ bủn rủn rồi, làm sao tớ có thể đối mặt trực tiếp mà nói chuyện với anh ấy được? Và thực ra thì bọn tớ cũng không phải là bạn thân hay gì gì đó. Chuyện này không lạ lắm sao?”

“Không hề, cậu chỉ cần tán tỉnh qua mạng một chút thôi,” cô ấy biện hộ. “Chuẩn bị chiến đấu nào, thực hành tán tỉnh một chút thôi.”

“Có lẽ thế,” tôi đang trở nên ba phải hay sao ấy. “Dù sao thì tớ cũng còn rất nhiều việc khác phải lo. Chúng ta chỉ có mười ngày để tớ xăm mình, nhảy bungee, phạm pháp, tìm ra một người yêu đích thực cho đám cưới của bố, viết cho Simon một lá thư nói rõ hắn là một thằng khốn đến mức nào, mua một thứ đồ khiêu dâm đắt đỏ mà không có lấy một xu và du lịch đến một đất nước mà tớ chưa từng đến.”

“Chẳng có gì khó cả,” đột nhiên cô ấy chạy nước rút. “Chúng ta nên bắt tay làm ngay thôi, đúng không nhỉ?”

Chạy thêm được bảy phút nữa, Emelie thông báo rằng cô ấy mệt lắm rồi và chuyển hướng từ công viên Regent sang bến xe bus. Tôi không thể nói rằng mình phản đối ý kiến đó được. Cơ hội trở thành một vận động viên chạy thực thụ không dễ như tôi tưởng. Vì Matthew đã dọn tất cả những đồ liên quan đến Simon, căn hộ của tôi bỗng trở nên quá trống rỗng, nhưng nhất thì điều đó cũng có nghĩa là tôi đã có thể ngồi ở chiếc bàn trong phòng phụ mà không vấp phải đôi giày thể thao của anh ta, một nửa chai vodka, đĩa của God Forbid[61] hay chiếc quần dài đã mặc hai lần. Tại sao đàn ông không thể tìm được đường đến cái máy giặt nhỉ? Tôi đã nghe những tin đồn khủng khiếp rằng ở New York, người ta còn không có máy giặt trong nhà. Thật tội nghiệp cho những cô gái khốn khổ bị ép phải hẹn hò với những cậu con trai mang đồ lót đến hiệu giặt là. Kéo rèm sang một bên để ngắm nhìn ánh mặt trời mùa hè bên ngoài, tôi đặt bản danh sách, laptop và một cốc trà nghi ngút khói xuống bàn. Được rồi, ý tôi là làm việc. Tôi muốn được túm tóc lại và đeo kính lên, tuy nhiên thị lực của tôi là hai mươi-hai mươi và tóc tôi còn quá ngắn nên chưa buộc được.

[61] Tên một ban nhạc Rock thành lập năm 1996 ở East Brunswick, New Jersey.

“Nào, mình đến chỗ nào rồi nhỉ?” Tôi nghiên cứu bản danh sách kĩ lưỡng. Nhấp một ngụm trà, lôi ra bộ mặt đầy tư lự kiểu Carrie Bradshaw[62] và nhìn chăm chú qua cửa sổ. Mục đích của bản danh sách là nhằm giúp tôi thực hiện những điều mà tôi từng để lỡ, nhằm chỉ cho tôi thấy cuộc sống độc thân vui vẻ thế nào và tôi có thể mở rộng tầm nhìn của mình đến đâu. Cho đến bây giờ, nó đã hút cạn sự cân bằng trống rỗng của mình, nhuộm ba chiếc gối trắng tinh thành màu vàng ố và mang lại cho tôi cảm giác bị cắm sừng trong tiềm thức. Có lẽ chúng là những bước ngoặt quan trọng trên con đường trở thành một người độc thân thành đạt. Tôi không hoàn toàn hiểu rõ tại sao mình lại bị sa thải lần đầu tiên trong cuộc đời nhưng tôi chắc chắn rằng có một bài học ở đâu đó tôi cần học. Tôi muốn tin rằng đó là bài học “Tôi điên rồi, tôi không chịu đựng được nữa” nhưng “Câm mồm đi nếu không mày sẽ bị phá sản và vô gia cư trong vòng sáu tháng tới, đồ ngu độn” nghe có vẻ hợp lí hơn.

[62] Nhân vật kể chuyện trong bộ phim Sex and the City.

Tôi cầm điện thoại và mở danh sách những cuộc gọi lỡ ra. Một là của mẹ tôi, kèm theo đó là một thư thoại đầy ý nghĩa, một của ngân hàng, có lẽ để hỏi xem tại sao tôi lại cho rằng việc tiêu tán Toàn Bộ Tiền của tôi vào ngày Chủ nhật là một ý hay và ba cuộc từ người quản lí của tôi, cuộc gọi đầu tiên xuất hiện đúng một giờ sau vụ Anagate. Tôi có thể làm được. Tôi là một người lớn. Tôi đang kiểm soát cuộc đời mình. Tôi đã sẵn sàng. Hít một hơi thật sâu, sau đó nhấp một ngụm trà và cuộn qua một vài trang của trang Asos.com[63], rồi lại hít một hơi thật sâu và nhấp một ngụm trà để cầu may, tôi nhấn nút gọi.

[63] Trang web bán quần áo trực tuyến cho nam và nữ giới.

Sau đó lại tắt máy ngay và mở trang Facebook.

Lí lịch của Ethan chẳng có gì thay đổi kể từ mười hai giờ trước và chuyện đó cũng chẳng có gì lạ. Nút “gửi tin nhắn” bên phải màn hình đang nháy mắt với tôi.

“Tiến lên nào,” nó thì thầm. “Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Tệ nhất là, anh ấy không trả lời. Còn tốt nhất là, anh ấy có thể trở thành một nửa của cô.”

Ngón tay tôi sẵn sàng trên con chuột không dây. Một cú click. Một tin nhắn. Chỉ là một tin nhắn thôi mà. Tôi đã nhận được bao nhiêu tin nhắn của những người học cùng trường rồi? Kể cả những người tôi học cùng tiểu học nữa? Và phải, tôi đã lờ tịt gần như tất cả. Tôi còn không chia sẻ một thanh Twix[64] của mình với họ trong lần đi nghe Dàn nhạc Giao hưởng London ngày mười bốn tháng Tám cách đây mười hai năm nữa. Đó là một chuyện mà anh ấy sẽ nhớ. Anh ấy sẽ nhớ tôi ngồi dọc lối đi cách anh ấy hai hàng trên xe bus. Anh ấy sẽ không nghĩ rằng tôi là một đứa đồng tính. Nhưng để đề phòng, ngay lập tức tôi lướt qua toàn bộ những bức ảnh đăng trên Facebook của mình và bỏ đánh dấu tất cả những gì được cho là thiếu hấp dẫn. Những bức ảnh Halloween chụp tôi mặc kiểu Fraggle[65] ra đi. Những bức ảnh chụp tôi chồm lên vai Matthew ra đi. Những bức ảnh chụp tôi mặc đồ lót ra đi. Anh ấy sẽ đoán được những tình huống diễn ra trước đó khi anh ấy nhìn thấy chúng. Chỉ cần một tin nhắn là đủ.

[64] Nhãn hiệu chocolate của Mars, Inc., được sản xuất ở Anh và Mỹ.

[65] Một nhân vật trong sê ri chương trình truyền hình múa rối của Anh.

Tôi mở hộp thoại ra và đánh chữ “Chào” vào mục tiêu đề. “Chào!” Có ổn không nhỉ? Có thứ gì điên cuồng ẩn giấu sau từ “Chào” không nhỉ? Ừm, không có vẻ gì là săn đón đằng sau một lời chào đơn giản cả.

Nào, bây giờ đến tin nhắn. Chào Ethan, tôi bắt đầu, em không biết anh có nhớ em không, anh và em đã từng chơi chung trong một dàn nhạc hồi chúng ta còn bé.

“Giời ạ,” xóa, xóa, xóa. Hồi chúng ta còn bé ư? Giờ đây em là một bà già héo queo héo quắt không ai thèm ngó đến nên em đã hạ quyết tâm cưa đổ anh qua mạng vì anh là cơ hội tình yêu cuối cùng của em! Chuyện đó sẽ ra sao nhỉ?

“Tờ Daily Mail[66] nói rằng Facebook luôn phá hủy các cuộc hôn nhân,” tôi òa lên khóc. “Tại sao chuyện này lại khó khăn đến thế?” Có lẽ Matthew nói đúng, biết đâu những bức ảnh chụp âm hộ lại hữu ích. Ê, Ethan, xem đi - ngực em đấy. Yêu anh, Rachel xoxo[67]. Chuyện này quá khó. Phải làm thế nào để việc gửi một tin nhắn không có nghĩa mình là một kẻ săn trai ám ảnh hay một kẻ bại trận thê thảm nhỉ? Tôi cứ nhìn bức ảnh đầy nam tính của anh ấy mà chẳng đưa ra được quyết định nào. Tôi còn mở một bức ảnh của tôi bên cạnh để làm ra vẻ chúng tôi đang đứng bên nhau. Trông chúng tôi rất hợp. Và đây sẽ là một câu chuyện hay để kể cho con cháu, phải không nhỉ? Đoán thử xem, trước khi bà và ông các cháu đến với nhau, bà có cắt hình của mình ra và dán nó vào ảnh của ông không? Có lần Simon đã kể với tôi rằng, có nhiều gã đàn ông mà anh ta biết sử dụng Facebook như một trang web khiêu dâm tạm thời khi họ có “năm phút yên lặng ở một mình”. Tôi không biết chuyện nào tệ hơn, thủ dâm khi nhìn thấy ảnh đi du lịch của một cô gái hay chỉnh sửa để tạo ra ảnh cưới dởm? Phải, tôi đã làm thế. Tôi đã làm thế đấy.

Xấu hổ cùng cực, tôi chấp nhận rằng đã đến lúc mình phải chịu hình phạt. Tôi cầm điện thoại lên.

“Veronica Mantle đây,” cô ta nghe máy ngay lập tức. “Tôi giúp gì được cho cô?”

[66] Một tờ báo lá cải của Anh.

[67] Kí hiệu thường viết ở cuối thư, x nghĩa là ôm, o nghĩa là hôn.

Ố ồ.

Bây giờ thì tôi biết rằng Veronica đã nhận ra số của tôi. Suốt sáu năm qua, phản ứng của cô ta khi nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình luôn là “Cô muốn cái quái gì đây?” hoặc “Tình yêu ơi tôi có chuyện này hay lắm!” nên hoặc là cô ta mới bị tổn thương ở đầu dẫn đến tính cách khác hẳn hoặc đây chỉ là một lời nói đùa không hơn không kém.

“Veronica à? Tôi là Rachel đây.”

Không nói gì.

“Rachel Summers á?”

“Không, không thể thế được,” cô ta đáp. “Cô ta chết rồi.”

Ố ồ lần hai.

“Ừm, không, hoàn toàn không phải vậy,” tôi thử cười kiểu hồi hộp nhưng nghe như tiếng quang quác yếu đuối vậy. “Tuy nhiên cảm giác đúng như vậy ngày hôm qua.”

“Được rồi,” Veronica không đáp lại tiếng quang quác của tôi. “Nhưng nếu Rachel chưa chết, cô ta đã phải gọi lại cho tôi trước thời điểm này. Hoặc là đã biến về quê trước khi tôi đến nhà và giết cô ta.”

Hai từ cuối cùng được phát âm rất cẩn thận làm tôi phải xoay người ngó xem ở cửa có kẻ giết thuê kiểu Tarantino[68] nào không.

[68] Diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất phim người Mỹ.

“Phải,” tôi lầm bầm trong lúc hớp một ngụm trà nhỏ. “Chưa chết. Bị bỏ chứ không chết.”

“Tôi vẫn chưa bỏ cô đâu,” giọng cô ta hồ hởi đầy lo ngại. “Ôi lạy Chúa, không. Nếu đây đúng là Rachel và cô ta chưa chết thì tôi sẽ không vứt bỏ cô ta cho đến khi cô ta bị chửi tơi bời, khóc như một đứa con nít và van xin tôi tha thứ. Sau đó, nếu cô ta thực sự may mắn thì tôi sẽ đá vào bộ mông thiểu não của cô ta và cô ta sẽ chẳng làm được cái quái gì hết vào hôm sau trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Cô đã bao giờ có suy nghĩ nào về những việc tôi đã làm để ngăn chặn những thiệt hại do cơn thịnh nộ chó chết của cô gây ra chưa? Rằng tôi đã phải liếm bao nhiêu cái mông chưa? Đã có lúc tôi còn nghĩ rằng mình sẽ phải mút dương vật của Ana để làm cô ta dịu lại cơ đấy. Và mới đau làm sao, cô ta lại không có dương vật, Rachel ạ. Vậy thì làm sao mà tôi làm được chuyện đó cơ chứ? Nói tôi nghe xem nào?”

Veronica không phải là người hay nói dằn từng tiếng.

“Tôi không biết?”

“Không, tôi vẫn chưa sa thải cô. Tôi cho là bây giờ cô nên bắt đầu khom người xin lỗi được rồi đấy và tôi sẽ cho cô biết khi nào nên dừng, con mụ ngu ngốc ạ.”

“Ý tôi là Simon đã đá tôi,” tôi thì thầm. “Và tôi xin lỗi. Rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất...”

“Cái quái gì cơ?”

Chặn họng lời xin lỗi của tôi có phải là thông báo cho tôi biết khi nào nên dừng không?

“Rachel, cô vừa nói gì cơ?”

“Simon đá tôi á?”

“Hôm nào?”

“Thứ Bảy.”

“Và thứ Hai cô đi làm?”

“Phải.”

“Mặc dù cô biết là cô sẽ phải làm việc với con người đần độn nực cười ấy à?”

Ý cô ta là Dan hay Ana nhỉ?

Phải.

“Vậy thì, hôm nay tôi có thể giúp gì cho cô nào tình yêu?”

Tôi giơ điện thoại ra xa để kiểm tra lại số. Hay tôi đã bấm nhầm sang số mẹ lúc nào không biết nhỉ?

“Thật chứ?” Không phải tôi đang xua đuổi thần may mắn mà chỉ muốn chắc chắn rằng tôi không bị giáng cho một cú mạnh và rơi vào chốn thiên đường nào đó, nơi mà cuộc sống bỗng trở nên dễ dàng đến không ngờ.

“Cô phải gọi cho tôi sớm hơn chứ,” cô ta hạ giọng từ mức mười một xuống quãng tám hay tám rưỡi gì đó. Dấu hiệu tốt đây. “Mà ngay từ đầu cô cũng không bao giờ được phép ra đi như thế, tuy nhiên vì cô chưa phạm lỗi lần nào và lúc này chỉ có mình tôi biết cô là con mụ lẳng lơ khốn kiếp nên tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Cô không biết là cô ta đang ngủ với Dan à?”

“Tôi biết,” tôi thôi không chờ tiếng súng trường bắn xuyên qua hòm thư nhà tôi nữa và chuyển chú ý sang cốc trà. “Họ sẽ sớm lây cho nhau một cân bệnh truyền qua đường tình dục[69] mới.”

“Ờ, cô nợ anh ta một lời cảm ơn đấy,” Veronica đáp. “Anh ta đã làm cô ta nguôi lại. Tôi cho là nên gửi hoa, nhưng có lẽ một hộp bao cao su đủ loại sẽ tốt hơn. Loại có gai ấy, cô ta sẽ thích lắm cho mà xem.”

[69] Nguyên văn: STD - Sexual Transmitted Disease.

“Được đấy,” tôi nhăn mặt và bắt chéo chân.

“Cô cũng được nhận một phiếu mua hàng có nội dung ‘đi chơi và quan hệ thoải mái’ coi như đền bù. Cô rảnh chứ?”

Cô ta thực sự là một quản lí tốt. Nếu không vì cô ta từng nói với mẹ tôi rằng tất cả những gì cô ta cần là đi chơi và được quan hệ đã đời trong lần sinh nhật thứ hai lăm của tôi trước khi gào thét bài I Touch Myself thì tôi đã có thể coi cô ta là bạn.

“Tôi nghĩ là mình vẫn còn choáng váng từ hôm thứ Bảy. Cả Chủ nhật nữa!” Vẫn còn quá sớm để uống rượu. “Nhưng có một số việc cô có thể giúp tôi.”

“Cô biết rằng tôi không thể giết người được mà, phải không?” Cô ta hạ giọng. “Không phải là tôi muốn làm ầm lên đâu.”

“Không,” tôi chạm vào bản danh sách lấy may. “Tôi mong là cô có thể thu xếp cho tôi một công việc ở nước ngoài. Tôi thực sự muốn đi du lịch một chuyến.”

“Ừm,” bàn phím trên bàn làm việc của cô ta lách cách một lúc. “Tôi không thể kéo thứ gì đó từ mông tôi ra để giúp cô việc này được, cô biết không? Không có nhiều người biết cô lắm. Đấy chính là lỗi khốn nạn của cô đấy.”

“Tôi biết,” tôi nói và tăng độ lọc lời nói tục của mình lên một nấc. Tôi ít khi nghe chúng nhiều đến thế. “Nhưng tôi thực sự muốn đi đâu đó. Tôi không cần biết đó là buổi trình diễn, chụp ảnh, studio hay quay tại trường quay. Sao cũng được.”

“Lâu lắm rồi cô không làm việc ở trường quay nhỉ! Dan sẽ có một chuyến đi Sydney trong vài tuần nữa. Ừm, nếu anh ta không nổi điên lên với cô thì tôi đã có thể nhét cô vào vụ này rồi. Mấy tay biên tập thích anh ta lắm.”

Ôi, thật là chó chết.

“Cho tôi vài ngày, được chứ?” Cô ta có vẻ tự tin. “Và cứ thoải mái đi. Đi chơi, quan hệ cho đã, ngủ với mấy thằng khờ ngu ngốc để chúng không theo cô về nhà. Thời điểm tốt nhất để ở độc thân đấy, Rachel ạ. Ngày nay phụ nữ cũng có dương vật. Chúng ta là đàn ông. Chúng ta là người đưa ra quyết định chọn ai, quyết định khi nào, quyết định ở đâu và quyết định như thế nào. Ai mà cần bạn trai khi mà hòn của cô còn to hơn hòn của họ cơ chứ?”

Tôi nói tạm biệt, nốc sạch cốc trà đã nguội và dành cả buổi chiều để cố không nghĩ đến kích cỡ hòn của Veronica.