← Quay lại trang sách

Con ruồi Người kể: Muriel Bloch

Bạn sẽ nghe kể điều này chỉ một lần thôi là đủ!

Một người đàn ông ngồi trước cửa nhà mình. Trời đẹp, đó là vào giữa trưa. Ông ta đang thưởng thức một ly rượu ngon. Ông ta sẽ là người hạnh phúc nhất nếu không có một con ruồi cứ quấy rầy ông suốt, bay qua bay lại chỗ nọ chỗ kia trên đầu ông. Ông uổng công đuổi nó, ruồi vẫn cứ quay lại!

Cuối cùng nó đậu trên miệng cốc và chờ đợi.

Khi uống ngụm rượu cuối cùng, người đàn ông bị trêu tức, đã uống ực cả rượu lẫn con ruồi đang khát. Nhưng khi đã ở trong bụng người này, con ruồi, bị say, cảm thấy thoải mái như ở nhà mình còn người đàn ông thấy khó chịu trong người. Ông ta bước loạng choạng, kêu vo ve. Con ruồi ở mọi chỗ, nó dạo chơi trong khắp cơ thể của ông, nó ở lì lại trong đó từ đầu tới chân.

Con ruồi say xỉn vui đùa, chơi trò phá đám. Không có cách nào để thoát khỏi nó được. Lo lắng, loạng choạng, vo ve, ông ta vội vã lên thành phố để khám bệnh, tại nhà bác sĩ chuyên khoa về rối loạn tiêu hóa.

- Bác sĩ, bác sĩ ơi, bác sĩ có nghe thấy không? Ông hãy làm điều gì đi, tôi bị đầu độc rồi!

Ông bác sĩ vẫn rất bình tĩnh. Ông chăm chú khám cho người bệnh và sau một hồi suy nghĩ rất lâu, ông đề nghị với người bệnh như sau:

- Ông thân mến, ông không có gì phải lo lắng cả, đấy là sự khó chịu nhất thời thôi. Tôi thấy một cuộc giải phẫu là thổi phồng quá đáng, uống thuốc không có tác dụng và tốn kém. Không, trong trường hợp bệnh của ông, ông nên nuốt một con ếch vào bụng, nó sẽ nuốt con ruồi mà ông sẽ nuốt ấy.

Người bệnh không phản đối. Vâng lời bác sĩ, ông ra về một mình, bước loạng choạng và kêu vo ve trong rừng. Ông ta ngồi xuống bên một cái ao và đợi đến trưa, thời điểm thuận lợi để làm theo lời khuyên của bác sĩ. Lúc chú nhái bị chộp - một chú nhái bén ngon tuyệt - ức! ực! ức! ực! Nuốt, bị nuốt, bị nuốt chửng.

Thật là nhẹ nhõm! Tiếng vo ve ngừng ngay lập tức. Nhưng con nhái thỏa thuê không ngừng nhảy và kêu ồm ộp để thể hiện sự vui mừng của mình! Và người đàn ông thấy khó chịu trong người. Sau một đêm mất ngủ, vừa nhảy vừa kêu ồm ộp, người này quay lại thành phố để khám bệnh tại nhà bác sĩ chuyên khoa.

- Bác sĩ, bác sĩ ơi, thật kinh khủng! Hãy nhìn tôi xem!

Bác sĩ chuyên khoa cố làm cho ông ta ngồi xuống để khám bệnh. Chẳng ăn thua gì!

Ông bác sĩ suy nghĩ thật nhanh và chẳng cần viện đến các cuốn sách khoa học của mình, ông ta nói với người bệnh:

- Tôi hiểu rồi, đôi khi có tác dụng phụ trong cách điều trị này. Nhưng nhất thiết không được lùi bước! Cách tốt nhất để ông thoát khỏi con nhái ông đã nuốt một cách thần tình là phải nuốt một con rắn nước, nó sẽ nuốt con nhái đã nuốt con ruồi mà ông đã không may nuốt phải! Đi đi và chữa cho khỏi bệnh!

Trong đời mình, người bệnh ngoan ngoãn đã nuốt khá nhiều rắn nước. Vì thế, khi đêm xuống, ông ta không chút sợ hãi đi vào rừng, tuy nhiên vừa đi vừa nhảy chồm chồm và kêu ồm ộp, ông ta đã thực thi nhiệm vụ một cách lịch lãm và hiệu quả. Kết quả nhanh như chớp: ức! ực! ức! ực! Nuốt, bị nuốt, bị nuốt chửng, ngay tức thì ông ta thôi không nhảy chồm chồm và kêu ồm ộp nữa.

“Khỏi bệnh rồi”, ông ta nghĩ.

Ông sung sướng trở về nhà. Nhưng, trên đường đi, ông ta chợt nhận ra mình đang rít! Cuộn mình yên vị trong dạ dày ông ta, con rắn nước nằm ngủ chẳng cần ý tứ gì. Người đàn ông uổng công nói với nó, năn nỉ nó, con rắn giả bộ điếc. Nó phì phì y như một cái nồi áp suất!

Người đàn ông không dám trở về nhà. Ông ta nằm thu lu trong tấm lót da lông thú và lấy tay áp chặt vào tai để không ai nghe thấy tiếng mình rít. Sáng sớm hôm sau, kiệt sức, vừa rít, ông ta vừa quay lại thành phố để khám bệnh tại nhà bác sĩ chuyên khoa.

- Bác sĩ, bác sĩ ơi, tôi không chịu được nữa rồi, ông hãy làm điều gì đi, tôi xin ông đấy!

Khẩn cấp và không chậm trễ, nhà chuyên khoa chuẩn đoán:

- Chúng ta phải chịu rủi ro này trong điều trị, nhưng hãy tin tôi, nếu ông kiên trì, ông sẽ không rít lên nữa. Cách đơn giản nhất để việc chữa khỏi bệnh tiến triển tốt là nuốt một con lợn lòi, nó sẽ nuốt con rắn đã nuốt con nhái đã nuốt con ruồi mà ông đã nuốt! Đừng mất thời gian nữa, đi đi và chữa cho khỏi bệnh!

Lòng tràn đầy hi vọng, người uống rượu không may mắn dũng cảm tiến sâu vào rừng. Vừa đi vừa rít.

Chân bước chậm rãi, ông ta vây dồn con vật. Bỗng nhiên, từ người ông bốc ra mùi thơm của món thịt hầm. Bị cám dỗ, con lợn lòi chĩa những chiếc răng nanh và chỉ trong khoảng thời gian chưa đủ để nói ra điều này, người bệnh há to miệng và ức! ực! ức! ực! Nuốt, bị nuốt, ngậm ngay miệng lại!

Thắng lợi: tiếng rít ngừng vang nhưng con lợn lòi bị vào bẫy, phát khùng lên trong cơ thể người đàn ông. Nó kêu ụt ịt và co giật tay chân. Không có cách nào làm nó yên được!

Người đàn ông, lại một lần nữa thấy khó chịu trong người, thích ẩn mình vài ngày trong rừng.

Nhưng một buổi tối, kiệt sức, hổn hển, mồ hôi vã ra, ụt ịt và co giật tay chân, ông ta bí mật quay lại thành phố để khám bệnh tại nhà bác sĩ chuyên khoa.

- Bác sĩ, bác sĩ ơi, làm cái gì đi, tôi chịu hết nổi rồi!

Bác sĩ chuyên khoa không mất thời gian khám bệnh, ông trịnh trọng chẩn đoán:

- Trong trường hợp của ông, chỉ có một giải pháp duy nhất: hãy nuốt một người thợ săn, người này sẽ loại bỏ cho ông con lợn lòi đã loại bỏ cho ông con rắn nước đã loại bỏ cho ông con nhái đã loại bỏ cho ông con ruồi mà ông đã vô ý nuối phải! Dũng cảm lên nào, đi đi và chữa cho khỏi!

Người bệnh đảo nhanh mắt một vòng trong phòng khám của bác sĩ được trang trí đầy chiến lợi phẩm đi săn rất ấn tượng.

- Chẳng hay ông là thợ săn?

Và chẳng đợi nhà chuyên khoa trả lời, người đàn ông kia nhảy bổ vào ông…

Ngay lập tức người ta nghe thấy một tiếng súng tuyệt vời vang lên, người đàn ông nổ bung ra vì sung sướng.

Cuối cùng người bệnh đã được giải thoát khỏi mọi bệnh tât của mình.