← Quay lại trang sách

Người đẹp-cá tráp Người kể: Praline Gay Para

Tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện về một chàng đánh cá, con trai người đánh cá, cháu nội người đánh cá. Mọi vệc từng luôn diễn ra tốt đẹp với chàng. Nhưng suốt từ sáu tháng nay, chàng không hề bắt được một con cá nào.

Chàng không bắt được một con sò nào, chẳng bắt được một con sứa nào.Từ sáu tháng nay, trong lưới của chàng chỉ có rong biển và một vài mẩu nhựa.

Mỗi buổi chiều tối, trước khi trở về nhà, chàng lựa chọn những thứ nằm trong lưới và nhặt ra các loại rong có thể ăn được để chuẩn bị bữa tối. Thực đơn ngày nào cũng vậy, một món súp có vài sợi rong và rau thơm nổi lềnh bềnh trong bát cháo nước dùng mặn chát. Vào những ngày lễ, chàng vay ít gạo của hàng xóm.

Một buổi chiều, chàng đánh cá bị quyến rũ bởi sắc đỏ tía của mặt trời lặn. Chàng đi dọc theo bờ biển trở về nhà để ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Tới đầu bãi biển, chàng nhìn thấy một đám trẻ con đủ các lứa tuổi đang cười ré lên. Chúng la hét, xô đẩy nhau, lao vào nhau.

Trò chơi của những kích thích trí tò mò của chàng đánh cá, chàng tiến lại gần và xem cái gì đã kích động bọn trẻ như vậy. Bọn trẻ bắt được một con cá rất đẹp đúng hơn là một con cá tráp màu hồng. Và bọn chúng lấy con vá làm quả bóng và chơi đá bóng.

Chàng trai thấy không thể chịu nổi cảnh tượng này. Chàng giơ chân đá đuổi lũ trẻ chạy tứ tán.

Chàng xô chúng ra và đuổi chúng về nhà.

Khi đã yên ắng trở lại, xúc động, chàng nâng niu con cá trên hai bàn tay và chàng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất...

Chàng bước về hướng biển. Khi nước tới ngang bắp chân, chàng cúi xuống và thả con cá tráp vào làn sóng gợn.Tim chàng đập như muốn rơi ra ngoài, con cá không nhúc nhích. Chàng nghĩ cá đã chết nhưng chàng kiên nhẫn chờ đợi. Dần dần cá sống lại. Cái đuôi nó ngoe nguẩy nhẹ nhàng, Rồi vây run rẩy. Bỗng nhiên con cá quẫy mạnh, trong chốc lát nó đã lao ra ngoài khơi xa.

Chàng đánh cá hài lòng như chúng ta có thể thấy hài lòng khi nghĩ mình làm được một việc tốt. Chàng thong thả trở về nhà và chuẩn bị bữa tối.

Đúng lúc chàng đưa bắt súp lên miệng, một cơn giông khủng khiếp nổ ra. Các tia chớp xé toang bầu trời và một cơn mưa như trút nước rơi xuống, Một trận đại hồng thủy. Trái đất ngập lụt.

"Có thể mình không may mắn khi đi đánh cá, chàng trai của chúng ta nghĩ, nhưng mình may mắn tuyệt vời khi được trú ngụ yên ổn vào một buổi tối như buổi tối hôm nay."

Khi chàng lại đưa bát súp lên miệng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Đó là một sự kiện vĩ đại đối với chàng! Chàng đặt bát súp xuống bàn và lao ra mở cửa.

Trong khung cửa, chàng nhìn thấy một cô gái đẹp như một bông hoa. Nàng có nước da hồng, mái tóc rất dài. Nhưng người nàng ướt sũng, đẫm nước, nước chảy thành giọt. Nàng xin trú nhờ qua đêm. Chàng đánh cá mời cô gái vào nhà... và đi theo sát bước cô.

Chàng đưa quần áo khô và sẻ cho cô nửa bữa cơm của mình.

Đêm hôm đó, cô gái ngủ trên giường chàng, còn chàng, chàng ngủ ở phòng bên cạnh.

Ngày hôm sau, lúc chàng trai rời khỏi nhà khi những ánh rạng đông đầu tiên vừa lóe sáng để đi tới chỗ thuyền của mình, chàng thấy con tim đau nhói với ý nghĩ sẽ không còn được gặp nàng nữa. Nhưng cô gái có vẻ rất mệt nên chàng không muốn đánh thức cô dậy.

Ngày hôm đó, lưới của chàng cũng vẫn nhẹ tễnh như thường lệ, Chiều tối, chàng quay về nhà và bạn sẽ tin tôi nếu như bạn thích, nhưng cô gái vẫn ở đó! Lại còn xinh đẹp hơn. Rạng rỡ. Dường như cô đang đợi chàng....và thật đúng là người phụ nữ hoàn hảo: bữa tối đã sẵn sàng!

Một bát súp bốc hơi thật nghi ngút... với các sợi rong biển và rau thơm. Chàng rất đói nhưng chàng cũng rất sung sướng được gặp lại cô. Chàng do dự và rồi kết thúc bằng việc trước tiên bước về phía cô, chào cô, sau đó chạy tới bên bát súp. Chàng lấy hai tay bê bát và đưa lên môi.

Ngay khi nước súp chạm vào đầu lưỡi chàng, chàng cảm thấy một sự thích thú vô biên xâm chiếm cơ thể chàng. Hương bị của nước dùng thật tuyệt diệu... Chàng đặt bát xuống và nhìn cô:

- Nàng cho gì vào trong nước súp thế? Trong nhà ta chẳng có gì cả. Từ bao năm nay ta chẳng có được hương vị này trong miệng. Nàng cho gì vào đấy thế?

- Đó là bí mật nấu ăn của em, cô trả lời. Nếu ngon, chàng hãy bằng lòng với việc ăn súp đi và đừng hỏi nữa.

Sáng hôm sau, chàng đánh cá đi làm từ rất sớm. Chàng để cho cô gái ngủ. Chiều tối, chàng quay về và cô vẫn ở đó. Cũng vẫn luôn rạng rỡ. Bát súp nghi ngút cũng ở đó và chàng chờ. Lần này chàng lao tới bát súp trước khi chào cô vì chàng hạnh phúc phát điên lên vì nhớ tới hương vị tối hôm trước.

Khi nước súp tràn đầy miệng chàng, chàng cảm thấy mình như trẻ lại mười tuổi. Chàng đặt bát súp xuống và nhìn cô:

- Nàng cho gì vào trong đó vậy? Ta đã không còn cảm thấy hương vị tuyệt diệu này trong miệng kể từ thời thơ ấu. Nàng đã làm thế nào?

- Đấy là bí mật gia truyền! Nếu ngon, chàng hãy bằng lòng với việc ăn súp đi và đừng hỏi nữa.

Ngày hôm sau và những ngày sau đó, khi chàng trở về nhà, cô gái đã ở đó chờ chàng, bát súp cũng thế! Và mỗi tối, chàng luôn hỏi cùng một câu hỏi và tối nào cô cũng trả lời:

- Nếu ngon, chàng hãy bằng lòng với việc ăn súp đi và đừng hỏi nữa.

Sau bốn hay năm tuần, chàng đã quen với sự hiện diện của cô gái, với nụ cười, với giọng nói đầy dịu dàng của cô, và không cần phải nhắc lại điều này, chàng đã quen với sự bình yên khi chàng ngắm nhìn cô ngủ lúc ban đêm. Và rồi, cần phải thừa nhận điều này nữa, chàng đã quen với bát súp của cô. Thế rồi, một hôm, chàng đề nghị cô ở lại.

- Em đã làm điều này từ rất lâu rồi! Chàng không nhận thấy điều đó sao?

Đêm hôm đó, họ ngủ cùng giường... Đối với chàng, đó là đêm ngắn nhất trong cuộc đời mình. Và rạng sáng, khi chàng ra đi, chàng tự nhủ chàng là người may mắn nhất trên trái đất này.

Họ vẫn tiếp tục những thói quen cũ. Mỗi tối, khi chàng quay về, cô đợi chàng, bát súp cũng thế! Mỗi tối, chàng luôn hỏi cùng một câu hỏi:

- Nàng cho gì vào trong đó thế?

Và mỗi tối, chàng nghe cũng cùng một câu trả lời:

- Trong cuộc sống, đó là tình yêu hoặc các câu hỏi! Nếu ngon chàng hãy ăn đi và im lặng!

Vâng thế đấy! Đời thường như người ta nói...!

Lúc ban đầu, tình yêu chiếm ưu thế và dần dần, các câu hỏi trở nên cần thiết.

Một buổi sáng, chàng đánh cá ra đi. Nhưng lẽ ra phải đi về phía thuyền của mình, chàng bước đi vài bước rồi nhón chân quay trở lại. Chàng dán mắt vào lỗ tường nứt và quan sát vợ mình.

Chàng thấy cô ấy thức dậy, lau chùi nhà cửa và chuẩn bị bữa ăn. Cô đặt nồi nước lên trên bếp lửa. Cô cho thêm vào đó một nhúm muối, một túm rong và một ít rau thơm. Cho tới đó, không có gì đặc biệt cả! Khi nước đã bắt đầu sôi sùng sục, chính mắt chàng nhìn thấy cô...

Cô cởi khuy váy dài, từ trên xuống dưới. Chàng thấy cô để trần đôi vai tròn, trơn mịn, rồi tới lưng, tới đường cong eo lưng, đôi chân... Cô hoàn toàn để trần! Những cái vảy hồng, lấp lánh phủ khắp da cô và hở đôi chân, là một cái đuôi cá, một đuôi cá tráp hồng.

Người vợ trẻ nhảy vào trong nồi và lượn vào vòng bơi sải và trườn ngửa. Sau khoảng mười phút, cô từ trong nồi bước ra rạng rõ tràn đầy sức sống. Cô lau khô người bằng một cái khăn tắm màu trắng, xoa kem làm ẩm da lên mình, chải đầu, sức nước hoa và mặc quần áo vào. Cô cài khuya váy dài từ dưới lên trên.

Chiều tối, chàng đánh cá trở về nhà vào giờ như thường lệ.

Cô đợi chàng, bát súp cũng vậy. Khi cô bê bát súp cho chàng, chàng không thể chịu nổi ý nghĩ đụng tới nó. Đó là lần đầu tiền chàng không thiết tha tới bữa cơm.

Nghĩ chàng có những điều phiền muộn, cô định vuốt ve để chàng thấy cuộc sống dễ chịu hơn nhưng chàng không thể chịu nổi bàn tay cô chạm vào mình. Cô lùi xa ra và mỉm cười:

- Chàng, chàng đã biết được công thức nấu nước súp rồi! Em đã báo trước với chàng rồi, trong cuộc sống, đó là tình yêu hoặc các câu hỏi.

Cô đi về phía bồn rửa bát và dừng lại. Cô cởi khuya váy dài, từ trên xuống dưới. Chàng thấy cô để trần đôi vai tròn, trơn mịn, rồi tới lưng, tới đường cong eo lưng, đôi chân... cô hoàn toàn để trần! Những cái vảy hồng lấp lánh phủ khắp da cô, và chỗ đôi chân là một cái đuôi cá, một cái đuôi cá tráp hồng.

Cô giơ tay làm hiệu và nhảy vào lỗ bồn nước. Hệ thống đường nước vào thời đó được thiết kế tuyệt vời tới mức cô đã trở về với biển khơi nhanh hơn thời gian cần để kết thúc câu chuyện này.

Câu chuyện của người đánh cá có thể vẫn tiếp tục, chuyện của tôi thì chỉ dừng lại ở đây.

Thế đấy!