Bunume Khốn khổ Truyện vùng Brơtanhơ-Người kể: Gigi Bigot
Trong xứ sở nơi tôi ở, người ta không nói giống như vậy... Để nói " một con đường", thì người ta lại nói "một con đàng". Trong xứ sở tôi ở, người ta không ăn táo, người ta cắn rau ráu những quả "téo". Với những quả "téo", người ta làm "rượu téo". Và người ta ăn với những chiếc bánh xèo tẩm rất nhiều đường!
Ngày xửa ngày xưa, trong xứ sở nơi tôi ở có một người đàn ông nghèo đến nỗi người ta gọi anh là "Bunume Khốn khổ". Tuy nhiên, anh ta có một ngôi nhà, nhưng nhà rất bé và hầu như trong đó không có gì. Trước cửa nhà, cũng có đồng cỏ, nhưng rất nhỏ, với những cây táo ở giữa. Đó là tất cả của cải của anh, của Bunume Khốn khổ.
Một hôm, Bunume Khốn khổ đang nấu món súp, một thứ "gần như là" súp, nấu với vài thứ rau linh tinh. Một người "cơ nhỡ", một kẻ lang thang, gõ cửa nhà anh và Bunume Khốn khổ đã sẻ cho người này bữa ăn đạm bạc của mình.
Khi bữa ăn đạm bạc kết thúc, để cảm ơn anh, người cơ nhỡ đã đề nghị đưa ra một điều ước. Bunume Khốn khổ có thể xin điều mình muốn. Điều anh muốn, anh sẽ có được. Chính Chúa Trời bằng xương bằng thịt đã xuống dưới trần gian. Không ai nhận ra ông vì ông đội cái mũ cát-két giống như tất cả mọi người!
- Tôi, anh nói với Chúa Trời, tôi muốn không ai có thể tụt xuống khỏi cây táo của tôi mà không xin phép tôi...
- Được rồi, Chúa Trời nói, đồng ý nếu đó là điều anh muốn.
Rồi ông ta lại ra đi dọc theo những con đường của xứ sở nơi tôi sống.
Tối hôm đó, khi Bunume Khốn khổ trở về nhà, anh nhìn thấy một cậu bé đang múa may trên cây táo nhà anh. Cậu ta ăn những quả táo ngon nhất và ném những quả khác xuống cho bạn bè cậu đang chạy lăng quăng ở dưới.
Khi chúng nhìn thấy Bunume Khốn khổ, tôi xin nói với bạn rằng chúng không thích ở lại đó lâu đâu!
Cậu bé kia muốn thoát thân nhưng
Không tài nào
Dính chặt, cậu bị dính chặt rồi.
- Chú mày thích táo của ta, Bunume Khốn khổ nói. Vậy thì chú mày hãy ngắm chúng đi, ta sẽ để cho chú mày có thời gian đấy.
Rồi anh nói đùa, nói đùa tất cả những gì anh biết.
Cậu bé có thể hét lên, rống lên, rú lên, điều đó hoàn toàn chẳng thay đổi được gì. Cậu ta có thể lên gân chân và tay, chân và tay chẳng nhúc nhích tẹo nào.
Một giờ đã trôi qua!
Sau đó, Bunume Khốn khổ đã thả cậu ta ra. Đó là tên cuối cùng trộm táo nhà anh.
Thời gian trôi đi, "lũ nhóc", bọn trẻ con đã trở thành người lớn. Nhiều lần, họ tới chào Bunume Khốn khổ và nhắc lại với nhau chuyện này.
Nhưng một hôm, Thần chết đến tìm Bunume Khốn khổ. Ông nhận ra ngay Thần chết với cái lưỡi hái và tấm áo choàng lớn của bà.
- Thần chết ơi, ông nói với bà, tôi sẽ theo bà ngay vì đã đến lượt tôi, nhưng tôi muốn cắn rau ráu một quả "téo" trên cây "téo" nhà tôi lần cuối cùng.
- Được, nhanh lên, Thần chết nói, ta không chỉ dẫn có mỗi mình người đi.
- Có điều... tôi bị đau lưng... Bà có thể lấy cho tôi quả "téo" đỏ đẹp ở trên cao kia kìa?
Và thế là Thần chết ở trên cây táo! Bà ta muốn tụt xuống nhưng....
Không tài nào
Dính chặt, bà ta bị dính chặt rồi.
Trên thế gian không còn ai bị chết nữa! Mọi người vì thế sẽ hạnh phúc hơn? Tuy nhiên không phải thế!
Trong các ngôi nhà, có quá nhiều người! Và những người già trở nên quá già!
Còn có điều nghiêm trọng hơn thế nữa: những người già cả không muốn truyền lại điều gì cho những người trẻ tuổi vì không có lí do gì nữa, và các câu chuyện, các bài hát bị mắc kẹt một chỗ. Đến nỗi, một hôm, Thế giới đến nhà Bunume Khốn khổ. Thế giới cầu xin Bunume Khốn khổ thả Thần chết ra để tất cả lại giống như trước kia, với những người chết và người sống.
- Đồng ý, Bunume Khốn khổ nói.
Ông đi ra gặp Thần chết. Bà ta ở trước nhà, đang khô héo trên cây táo.
- Hãy nghe đây, Thần chết, nếu bà cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ để cho bà xuống khỏi cây táo của tôi.
- Thêm thời gian! Ba mươi năm nữa nếu ông muốn, với tất cả công việc tôi phải làm bù!
Rồi như thế Thần chết lại tiếp tục cái nghề kì quặc của mình và Banume Khốn khổ tiếp tục dạo chơi trên các con đường xứ sở nơi tôi ở.
Nhưng ba mươi năm nhanh chóng trôi qua. Ngày hôm đó người ta không nhìn thấy Bunume Khốn khổ ngồi trước nhà mình ngắm cây táo. Khi Thần chết tới tìm ông, ông đã nằm trên giường chờ bà.
Hãy nghĩ ngay rằng bà ấy không hỏi xem ông ta có muốn ăn một quả "téo, trên cây "téo" nhà ông ấy không nhé!
Bà ta cuộn ông vào trong tấm áo choàng to rộng của mình.
Ông lão hiền từ, bà ta đã mang đi,
còn nghèo đói, bà để quên ở lại.