← Quay lại trang sách

Nguời học nghề phù thủy Truyện Berry- Người kể: Jean-Claude Bray

Cha của Tí Giêgiê là thợ làm guốc. Ông có rất nhiều việc làm. Tất cả mọi người đều đi guốc. Người ta chưa phát minh ra giày, hoặc nếu đã có, chúng vẫn chưa tới được làng.

Những đôi guốc mòn đi, gỗ bị nứt ra, chân bọn trẻ to ra. Lúc nào cũng cần phải đẽo những đôi guốc mới.

Người cha nói với cậu con trai:

- Cha là thợ làm guốc, ông nội con là thợ làm guốc, cụ nội con là thợ làm guốc... con cũng vậy, sau này, con sẽ là thợ làm guốc. Trong nghề của chúng ta, lúc nào cũng có việc làm. Không phải nhọc công lo lắng.

Thời gian trôi qua. Tí Giêgiê đã lớn. Cậu đã tới tuổi hành nghề.

Nhưng thế giới đã thay đổi nhiều: mọi người biết đến những đôi giày. Họ nói:

- Giày chắc chắn hơn và ít làm đau chân hơn. Chúng tôi không muốn đi guốc nữa!

Không còn việc làm cho thợ làm guốc nữa.

Một buổi sáng Tí Giêgiê chuẩn bị túi của mình.

Cậu ôm hôn mẹ.

Cậu bắt tay cha.

Cậu nói:

- Con sẽ đi tìm một nghề khác.

Và rồi cậu ra đi.

Tối đến, khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cậu đang ở trong một khu rừng. Một khu rừng rộng mênh mông. Không một ngôi nhà. Thậm chí không một túp lều. Cậu sẽ ngủ ở đâu đây?

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang tới trên con đường ngay trước mặt cậu. Một người đàn ông mặc đồ đen. Một người đàn ông kì cục bé nhỏ với đôi mắt đỏ.

Đôi mắt ông ta đỏ rực như than hồng.

- Cháu chào ông ạ!

- Chào cậu bé, xin chào, muộn thế này cậu còn đi đâu đấy?

- Thưa ông, cháu đi vào thành phố tìm việc làm. Cha cháu là thợ làm guốc. Cháu cũng vậy, cháu phải làm nghề này, nhưng bây giờ những người thợ làm guốc phải nghỉ việc...

- Cậu bé, cậu muốn làm việc ư? Cậu đến đúng lúc đấy: ta hiện đang cần người. Mà này, cậu có biết đọc không?

- Thưa ông, có ạ. Cháu biết đọc, biết viết, biết làm tính. Thậm chí, không phải để tán dương mình, cháu nghĩ rằng cháu khá biết cách xoay xở.

- Cậu biết đọc! Thế này nhé, rất tiếc, ta không cần cậu. Tạm biệt và chúc may mắn!

Và người đàn ông tiếp tục con dường của mình.

Còn Tí Giêgiê, cậu vẫn dứng nguyên một chỗ.

Cậu tự nhủ: "Người này tìm một người không biết đọc, và mình đây, mình đã nói hơi quá nhanh. Ôi, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Mình sẽ thu xếp việc này ngay đây".

Cái áo vét của Tí Giêgiê lộn được ra ngoài: màu xanh ở ngoài, màu đỏ ở trong.

Cậu ta lộn ngược cái áo. Cậu để màu đỏ ra ngoài. Rồi cậu xoay cái mũ cát-két nửa vòng. Lưỡi trai sụp xuống gáy. Cái mũ cát-két hơi nghiêng nghiêng, giống như một cái mũ bê-rê. Cái đầu cũng hơi nghiêng nghiêng, để có vẻ hơi ngờ nghệch. Không láu lỉnh, thế đó! Cậu vừa đi vừa chạy. Cậu đi đường vòng khá xa quanh khu rừng và quay lại con đường mà cậu đã đi.

Được một lúc, cậu nhìn thấy người đàn ông đi tới trước mặt cậu.

Người đàn ông kì cục bé nhỏ có đôi mắt đỏ như hai cục than.

- Cháu chào ông ạ!

- Chào cậu bé, muộn thế này cậu còn đi đâu đấy?

- Cháu vào thành phố, thưa ông. Ðể tìm việc làm ạ. Cha cháu là thợ làm guốc. Cháu cũng phải làm guốc. Nhưng giờ không có việc nữa. Ông có thấy anh cháu không ạ? Anh sinh đôi của cháu trước cháu. Anh ấy, anh ấy đi nhanh quá. Cháu không theo được.

- Có, có, cậu bé ạ, đúng là ta đã gặp anh cậu. Nói ta nghe, cậu tìm việc ư? Ðúng lúc ta cần người đấy. Mà này, cậu có biết đọc không đấy?

- Không, thưa ông, cháu không biết đọc! Ông hỏi anh cháu xem. Anh ấy đọc giỏi cực. Thầy giáo cũng thử dạy, nhưng cái đầu cháu cứng quá, chẳng có gì chui vào cả.

- Cậu bé, cậu không biết đọc! Nhưng tốt đấy, rất rất tốt. Cậu sẽ đến nhà ta. Cậu xem, đấy là nhà của ta, ở đằng kia, đằng sau những cây cao.

Cái nhà này ở đâu ra thế? Lúc nãy, chẳng thấy có cái nhà nào cơ mà..

- Nhưng ông ơi, Tí Giêgiê nói, đó không phải là một cái nhà, đó là một tòa lâu đài. Người ta có thể nói đó là lâu đài phù thủy!

- Đúng, đúng thế đấy, cậu nói đúng đấy, đó là lâu đài phù thủy. Rất, rất kì cục, một lâu đài phù thủy!

Tí Giêgiê đã đi bộ suốt cả ngày. Cậu rất mệt. Đêm hôm đó! Cậu ngủ rất nhiều. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ và ông chủ của cậu đã đi rồi. Vừa uống cà phê, Tí Giêglê vừa nhớ lại những mệnh lệnh ông chủ đã nói với nó đêm hôm qua khi nó bắt đầu thiu thiu ngủ.

Thứ nhất: dọn thư viện.

Thứ hai: chăm sóc ngựa.

Thứ ba: canh gác ngôi nhà.

Nhưng ông chủ vừa cười vừa nói thêm: “Về phần này, cậu không có nhiều việc để làm đâu vì chẳng bao giờ có ai tới nhà ta”.

Tí Giêgiê leo lên thư viện.

Cậu xắn tay áo lên.

Cậu nhổ nước bọt vào bàn tay.

Và cậu bắt tay vào việc.

Các giá sách đầy sách, có đến hàng ki-lô-mét sách trong thư viện này.

Những cuốn sách phủ đầy bụi.

Và mạng nhện.

Và cứt chuột.

Và ruồi chết.

Tí Giêgiê những muốn quẳng vào lửa tất cả những cuốn sách cũ kĩ này.

Chắc cậu sẽ chằng bao giờ kết thúc được công việc này!

Dù sao, cuối cùng, một hôm, Tí Giêgiê cũng đã xong việc.

Những cuốn sách đã được phủi sạch bụi, xếp gọn gàng.

Những giá sách được chải, đánh xi, đánh bóng lên.

Tí Giêgiê có thời gian rảnh rỗi. Rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Cậu không biết làm gì cho hết ngày. Thế là cậu bắt đầu thấy buồn chán.

Cậu tự nhủ: "Mình sẽ đi thăm thú ngôi nhà, việc đó sẽ làm cho mình thấy thời gian trôi đi”.

Nhưng làm thế nào để mở các cánh cửa này đây? Tất cả những cánh cửa đó đều bị khóa và ông chủ không để chìa khóa lại cho cậu.

- Không có gì nghiêm trọng cho lắm, Tí Giêgiê nói, ta sẽ làm một vòng quanh đây xem sao.

Cậu ra ngoài sân. Nhưng xung quanh lâu đài có một bức tường lớn. Ở giữa bức tường, có một cái cửa. Một cái cửa đã bị khóa. Và chẳng có chìa khóa để mở. Bức tường quá cao nên không thể nghĩ tới việc nhảy qua đó được.

Tí Giêgiê đã bị giam.

- Không có gì nghiêm trọng cho lắm, cậu nói, bởi lẽ ta không thể ra được, ta sẽ đi đọc sách, việc đó sẽ làm cho ta bận rộn.

Trong thư viện, cậu cầm lấy một cuốn sách. Cậu giở sách ra. Cậu lật một trang sách... Trang thứ hai. Thứ ba. Cậu gập cuốn sách lại. Cậu xếp gọn lại. Cậu lấy một cuốn khác. Cậu giở ra. Gập lại. Xếp gọn lại. Cậu lấy một cuốn nữa và một cuốn nữa. Tí Giêgiê cảm thấy một nỗi sợ hãi xâm chiếm: cậu không hiể́u gì hết, cậu không biết đọc nữa! Nhưng khi người ta học đọc được, thì liệu người ta có thể quên mất điều đã học không nhỉ?

Bỗng nhiên, cậu nhớ tới một quyển sổ nhỏ cậu đã để ý khi dọn dẹp. Cậu mở quyển sổ ra. Lần này, cậu cảm thấy yên tâm: phù! cậu vẫn biết đọc. Yên tâm nhưng cũng thấy tò mò. Bởi vì hình như quyển sổ này chứa đựng những điều rất rất thú vị.

“Làm thế nào để biến thành các loài động vật thành các loại đồ vật”.

“Làm thể nào để nhìn thấy những gì xảy ra ở xa mà không cần di chuyển”.

Nhìn xa! Tí Giêgiê rất muốn thử xem. Ðiều này có vẻ không quá khó. Chỉ cần nhắm mắt lại. Thật tập trung. Làm cho mắt tụt vào trong đầu, rồi vào trong cơ thể. Cho tới tận dạ đày. Ðặt đôi mắt vào sau rốn. Và khi chúng đã ở đó, người ta có thể nhìn xa.

Dễ quá, có phải không nào!

Khi Tí Giêgiê cảm thấy đã sẵn sàng, Cậu nói: “Ta muốn thấy cha mẹ ta”.

Và khi cậu vừa nói xong những lời này, cậu nhìn thấy cha mẹ cậu xuất hiện, cả hai người. Nhưng bởi vì cậu ở rất xa họ, nên mẹ và cha cậu chỉ là một người phụ nữ và một người đàn ông bé nhỏ, Không thể lớn hơn thế này đâu.

Họ rất buồn.

Họ không có tin tức về con trai mình.

Thật không may, Tí Giêgiê không thể cho họ biết tin tức của mình. Vẫn chưa được.

Cậu gạt sang bên hình ảnh cha mẹ mình và nói. “Bây giờ, ta sẽ chuyển sang ông chủ của ta”.

Cậu vừa nói xong những lời này thì cậu thấy ông ta xuất hiện.

Một người đàn ông bé nhỏ không cao hơn thế này đâu.

Nhưng kìa một nỗi đau khủng khiếp len vào đầu và vào tim Tí Giêgiê, tim bắt đầu nhảy nhót trong ngực cậu như muốn vỡ tung ra.

Và Tí Giêgiê ngất đi.

Khi tỉnh lại, cậu đã hiểu.

Cậu hiểu rằng mình chưa sẵn sàng để đương đầu với ông chủ của mình.

Nhưng cậu sẽ chuẩn bị, cậu sẽ luyện tập.

Cậu sẽ học mọi phép thuật trong quyển sổ nhỏ này.

Cậu sẽ trở nên mạnh như - có thể mạnh hơn - ông chủ của cậu.

Trở thành thuật sĩ, phù thủy, phù thủy vĩ đại như ông chủ, khó hơn rất nhiều và mất thời gian hơn rất nhiều so với dọn dẹp một cái thư viện, thậm chí nột cái thư viện lớn.

Nhưng học biến mình thành một cái đĩa hoặc một con chuột nhắt lại hấp dẫn hơn nhiều so vói việc phủi giá sách. Và khám phá ra cái hầm, nơi ông chủ của cậu giấu kho báu của ông ta, hàng nghìn lần hấp dẫn hơn việc dọn mạng nhện.

Tí Giêgiê bị cuốn hút vào những bận rộn mới này đến nỗi cậu quên biến những việc khác. Thậm chí cậu không có thời gian để ăn cũng như để ngủ. Nhất là cậu đã trễ nải công việc của mình. Cậu không chăm sóc con ngựa nữa và khi ông chủ trở về, con vật đã bị chết đói.

Ông chủ không tức giận, ông chỉ nói: "Không có gì nghiêm trọng, ta sẽ mua một con khác”.

Sáng hôm sau, ông chủ ra đi. Ông dặn: "Đến trưa ta sẽ trở về”. Không được bỏ phí thời gian. Tí Giêgiê chụp lấy cái túi của mình và chạy ra chỗ cái hầm có kho báu. Ở đó, tiền vàng đẩy tràn những hòm rương. Tí Giêgiê chất đầy túi xách và túi quần áo của mình. Cậu tuồn vài nắm tiền vàng vào mũ cát-két, vào trong tất... Cậu đi ra khỏi ngôi nhà. Giờ đây, một cánh cửa bị khóa không ngăn cản được cậu nữa rồi. Cậu bước qua cổng. Cậu lại ở trong rừng.

Và nếu ông chủ cậu đang về rồi thì sao đây, nếu ông ta nhìn thấy cậu chạy trốn thì sao. Tí Giêgiê cần phải cải trang. Cái áo vét của cậu lộn ngược được. Bạn có nhớ không! Cậu sẽ cho mặt màu đỏ vào trong.

Nhưng không thể được, cậu mới ngốc nghếch làm sao! Tại sao cậu lại không biến hình nhỉ vì cậu biết biến hình và thậm chí còn làm điều dó rất tốt đằng khác. Xem nào, cậu sẽ biến thành gì đây? Cậu đang vội vã trở về nhà cha mẹ. Cần phải có một con vật chạy nhanh... một con ngựa. Đúng, đúng thế đấy, cậu sẽ biến thành ngựa! ngay lập tức nói, ngay lâp tức thực hiện. Nhưng Tí Giêgiê chưa ăn sáng và Tí Giêgiê-ngựa thấy đói. Nó bắt đầu gặm cỏ.

Trong lúc đó, một người đàn ông đang tiến bước trên con đường dẫn tới lâu đài.

Một người đàn ông bé nhỏ có đôi mắt đỏ như than. Ông ta chợt nhìn thấy con ngựa. Ông ta tự nhủ: “Ta không biết con ngựa này từ đâu ra vậy, nhưng nó đến đúng lúc đấy”. Và ông ta nhảy phắt lên lưng ngựa. Tí Giêgiê không nhìn thấy người đàn ông đi đến. Cậu ngạc nhiên vì cảm thấy sức nặng đè lên lưng cậu. Cậu chưa quen với việc mang một kị sĩ trên lưng. Cần phải rũ bỏ người này đi.

Cậu phi nước kiệu. Không có yên, không bàn đạp, không dây cương. Ông chủ bám chặt lấy cái bờm ngựa.

Bỗng nhiên, không giảm tốc độ, Tí Giêgiê-ngựa khựng hai chân trước lại, tung cao hai chân sau.

Ông chủ bay khỏi lưng nó, lao qua đầu...

Liệu ông ấy có bay đi không đấy?

Không đâu. Ông ta nằm sõng sượt dưới gốc một cây sồi: bùm!

Tí Giêgiê-ngựa vừa kịp nhận ra đó là ông chủ mình thì ông ta đã biến thành một con sói. Tí Giêgiê-ngựa chạy trốn. Ông chủ-sói lao theo truy đuổi. Ông ta sắp sửa bắt được cậu rồi, sắp sửa lao vào cậu... Quá muộn rồi! Tí Giêgiê không còn là ngựa nữa. Cậu là một con én. Cậu bay trên khu rừng, Cậu tin chắc đã thoát được khỏi ông chủ, nhưng, bỗng nhiên, một con bồ cắt vút lên từ các ngọn cây, lao vào con chim én bé nhỏ tôi nghiệp. Nó sắp quắp én trong các móng vuốt của nó… Quá muộn rồi! Con chim én biến mất.

Lần này Tí Giêgiê biến thành gì đây?

Chắc là biến thành cái vật nhỏ bé rơi từ trên trời xuống đây này.

Trên con đường bao quanh khu rừng, có một thiếu nữ đang đạp xe dạo chơi.

Trời nóng. Cô bỏ cái áo gi-lê của mình ra. Cái váy dài của cô hở ngực. Tí Giêgiê-kim cương tới rơi vào đó, trong chỗ khoét rộng của cái váy. Ở đó ít ra cậu cũng được trốn kỹ.

Cô gái chẳng nhìn thấy gì. Cô chỉ hơi cảm thấy có cái gì đó làm cô nhột nhột. Thôi nào, cái đó cũng chẳng có gì là khó chịu! Cô gái tiếp tục lăn bánh.

Nhưng ở trên cao, ông chủ không còn là con chim bồ cắt nữa. Ông biến thành một hạt lúa mì và hạt lúa mì rơi, rơi... Ông ta sẽ kết thúc cú ngã của mình ở đâu đây?

Bỗng nhiên, cô gái thấy cái đó làm cho cô hơi quá nhột.

Cô phanh xe, dừng lại. Cô dừng xe dọc lề đường. Cô nhanh chóng rũ váy để làm cho vật đó rơi ra...

Cô nhìn thấy một viên kim cương và một hạt lúa mì dưới đất.

Bạn sẽ làm gì nếu ở vào địa vị của cô ấy?

Đương nhiên rồi! Cô cúi xuống để nhặt viên kim cương.

Nhưng, đúng lúc cô sắp cầm vào nó, cô không nhìn thấy nó nữa.

Thay vào đó, có một con gà, một con gà trống to nhảy vào hạt lúa mì và nuốt chửng nó.

Và rồi không còn thấy con gà nữa, mà là Tí Giêgiê. Tí Giêgiê biến thành Tí Giêgiê. Tí Giêgiê với cái túi đầy và các túi áo quần lèn chặt.

- Ô là la! Cô gái tự nhủ, cái gì xảy ra với mình vậy? Có thể mình đã bị tai nạn chăng, có thể mình đang mê và mình thấy một cơn ác mộng?

Cơn ác mộng! Cơn ác mộng! Và đúng ra đây là một giấc mơ đẹp đấy chứ?

Cô gái thấy Tí Giêgiê đúng là một anh chàng bảnh trai. Và khi cậu đang trốn trong cái váy của cô, trước khi có hạt lúa mì rơi vào, cậu đã hôn cô những nụ hôn nhẹ nhàng. Thật là thú vị. Cô rất muốn cậu lại bắt đầu...

Họ kết hôn, họ có nhiều con và họ sống rất hạnh phúc.