← Quay lại trang sách

Vua-ngựa Truyện vùng Brơtanhơ-Người kể: Alain Le Goff

Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước nọ có một ông vua được người ta gọi là vua Mác. Nhà vua có một con ngựa tuyệt vời phi nhanh hơn gió. Thậm chí có những người nói rằng họ đã nhìn thấy nó chạy trên đầu các ngọn sóng, và họ gọi nó là “Movác”, tức là Con ngựa Biển cả.

Buổi sáng hôm đó, như mọi buổi sáng khác, nhà vua đi săn. Nhưng vừa ra khỏi cung, ông chợt nhìn thấy ở phía xa, một con vật đang chạy trốn. Ngay lập tức, nhà vua thúc ngựa đuổi theo, nhưng con ngựa đã uổng công phi nhanh hơn cả gió hàng giờ, hàng giờ liền, nó không bao giờ tiến đến gần được cái chấm trắng chạy tận phía chân trời đằng kia.

Đến cuối ngày, nhà vua thấy mình đang đứng trước một khu rừng rậm rạp và tối tăm. Vua biết rất rõ đất nước mình, nhưng đúng là lần đầu tiên ông ở đây. Tuy nhiên, vua không do dự, ông len lỏi dưới những cây cao, theo sau con vật. Nhưng ông nhanh chóng mất dấu nó, và ông mất hàng tiếng đồng hồ để đi ngang khu từng bị chặt, trèo qua các cây bị đốn, để ra khỏi khu rừng này.

Cuối cùng khi nhà vua ra được khỏi đó, ông thấy mình đứng trên vách đá và phía trước là biển màu ghi, xanh lá cây và xanh da trời trải dài vô tận. Nhưng đứng giữa ông và bờ vách đá là con vật mà ông đã săn đuổi suốt một ngày. Cuối cùng, ông có thể nhìn thấy nó. Ðó là một con hươu con, con hươu màu trắng như tuyết, nó nhìn nhà vua không động đậy, im lặng khẩn cầu để cho nó được sống yên lành.

Nhưng vua Mác là một ông vua độc ác và nhẫn tâm. Ông ta mỉm cười và không nói một lời, ông lấy cung đeo trên lưng xuống, đặt một mũi tên lên trên dây và đúng lúc ông ta căng dây ra, ông nhìn thấy con vật lao từ trên vách đá xuống biển để thoát thân.

Vua Mác xuống ngựa, tiến lại gần vách đá, hy vọng thấy con vật nằm chết trên các tảng đá. Ðúng là con vật đang ở đó, nhưng nó vẫn sống và đứng vững trên một tảng đá nằm sát biển.

Vua nhìn nó, rất lâu, rồi ông ta căng dây cung và mũi tên rít lên lao đi.

Đúng lúc mũi tên sắp cắm vào con vật, nhà vua thấy một việc phi lý xảy ra: ông thấy con hươu con nhẹ nhàng tránh ra, dùng răng ngậm ngang mũi tên khi nó lướt qua bên cạnh hươu, và với một cái lắc cổ rất nhanh ném trả mũi tên bay lên phía trên vách đá.

Vua Mác nhìn thấy mũi tên ông ta vừa bắn ra bay quay lại phía ông ta với một tốc độ kinh hoàng. Do bản năng, để thoát chết, ông ta cúi người xuống. Mũi tên sạt qua đầu, và bay ra đằng sau ông ta, cắm sâu vào ức con ngựa Movác. Ngựa khuỵu gối ngã xuống, rồi lăn từ trên vách đá xuống biển.

Nhà vua ngắm nhìn con ngựa của ông ta đã chết, bập bềnh trên mặt nước mà chẳng hiểu gì. Có lẽ chắc ông sẽ trao vương quốc và cuộc sống của mình để đổi lấy con ngựa!

Cuối cùng, sau khi thoát ra khỏi trạng thái sững sờ, ông nổi cơn thịnh nộ, ông bám vách đá trèo xuống, ông lội xuống biển đến tận ngực và khi tới gần tảng đá nơi con hươu đang đứng, ông rút con dao găm đi săn rất to ra. Nhưng vào phút cuối, ông nghe thấy một tiếng cười và thay vào chỗ con hươu đứng, ông nhìn thấy một người con gái đẹp tuyệt trần: nàng có đôi mắt to sáng như bầu trời lộ ra giữa các đám mây, mái tóc dài chảy xuống lưng và xung quanh cổ quấn một sợi dây bạc, nàng mang một chiếc chìa khóa hoen rỉ. Ông ta nhận ra nàng ngay lập tức, đó là Dahut, con gái của vua Gradlon, công chúa thành phố Ys chìm sâu dưới đáy đại dương. Dahut nhìn nhà vua và nói:

- Vua Mác, mi đúng là một kẻ độc ác và nhẫn tâm. Mi đã muốn giết ta, đến lượt ta, ta có thể giết mi, nhưng ta sẽ bắt mi phải chịu một hình phạt còn tồi tệ hơn cái chết.

Công chúa giơ tay hướng về phía con ngựa, vẫy nhẹ một cái. Con ngựa đứng dậy ngay lập tức và bắt đầu phi trên biển. Khi nó dừng lại bên nàng Dahut. Nàng đặt một tay lên trên bờm ngựa còn tay kia đặt mạnh lên trên đầu vua và nói:

- Kể từ hôm nay, vua Mác, mi mang trên đầu mi đôi tai và bờm con ngựa Movác của mi.

Sau đó nàng nhảy lên lưng ngựa và con ngựa lao đi. Còn nhà vua cảm thấy trên đầu mọc ra hai cái tai dài và một cái bờm ngựa đen chảy dài xuống tận lưng tới lúc chạm vào mặt biển.

Khi ông ta trấn tĩnh lại sau nỗi sợ kinh hoàng - bạn hãy thử đặt mình vào vị trí ông ta mà xem! - màn đêm đã gần như buông xuống. Nhà vua leo lên được phía trên vách đá và lợi dụng bóng tối của một đêm không có trăng, ông ta trở về cung điện của mình mà không ai nhìn thấy.

Khi đã ở trong các phòng của mình, cửa đóng kín sau lưng, ông gọi quân hầu, ra lệnh cho họ căng một tấm vải đen từ đầu này tới đầu kia căn phòng lớn của cung điện và ra lệnh không một ai, không bao giờ, được bước qua căn phòng đó, nếu không sẽ bị xử trảm.

Như vậy, vua Mác, vua-ngựa, đã biến mất trước mắt thần dân.

Mọi người biết rằng ông ta vẫn sống vì ông ta tiếp tục trị vì vương quốc của mình sau tấm vải đen, nhưng tất cả đều tự hỏi không biết ông ta đang giấu bí mật khủng khiếp nào ở đó.

Chưa từng có ai bước qua rào ngăn bằng vải đó, chỉ trừ những người thợ cạo. Cái bờm mọc trên lưng nhà vua dài đến nỗi ông phải quấn quanh cánh tay mới có thể bước đi.

Do vậy ông triệu một người nào đó vào để cắt lông cứng trên lưng và khi người này hoàn tất công việc của mình, khi bờm ngựa đã rơi xuống dưới chân vua, để người đó không bao giờ đi kể những gì anh ta trông thẩy, vua rút chiếc dao găm đi săn rất to ra và tự tay giết chết anh ta.

Như vậy, lần lượt hết người nọ đến người kia, những người thợ cạo của đất nước biến mất sau tấm vải đen khủng khiếp. Cuối cùng, chỉ còn lại một người duy nhất, một ông lão mà nhà vua rất muốn chừa lại bởi vì ông ấy biết vua từ khi vua còn bé tí.

Chính ông lão đã cắt tóc lần đầu cho vua, chính ông ấy đã cạo đám lông tơ đầu tiên mọc trên má vua. Nhưng đó là người thợ cạo cuối cùng và cái bờm mới dài làm sao!

Do đó cần phải triệu ông lão đến.

Khi ông lão ở trước mặt vua, ông nhìn thấy đôi tai và cái bờm, và nói:

- Nếu đức vua cho gọi thần đến trước, thì thần đã rủ bỏ cho ngài cái bờm mọc trên đầu ngài từ lâu rồi, vì thần có cái kéo thần - và giờ thần vẫn có thể là được điều này! Với một điều kiện, ngài sẽ để cho thần được sống yên ổn.

Nhà vua chỉ trả lời:

- Hãy làm việc của mình đi!

Khi cái bờm nằm dưới chân nhà vua, vua nhìn ông lão, nhìn rất lâu mà không nói gì, nhìn thẳng vào trong mắt. Ông lão không cụp mắt xuống. Họ cứ đứng nhìn nhau như vậy rất lâu, không nói gì. Rất lâu.

Chính nhà vua là người đầu tiên phá tan sự im lặng:

- Bây giờ ngươi đi đi, quay về với thế giới con người, nhưng nếu có lúc nào đó, ngươi hở ra một lời về những gì ngươi nhìn thấy ở đây, chính ta ta sẽ giết chết ngươi.

Ông lão không để vua phải nói hai lần, ông cất chiếc kéo thần của mình và ra về.

Khi ông bước ra khỏi phía bên kia tấm vải đen, tất cả mọi người chạy tới phía ông: lần đầu tiên kể từ vài năm nay, có một người còn sống trở về từ phía bên kia! Tất cả đều muốn biết ông lão đã nhìn thấy gì ở đó. Nhưng ông đã hứa giữ mồm giữ miệng và ông giữ lời hứa của mình.

Nhưng thật nặng nề khi phải giữ một điều bí mật - bạn biết rõ điều này, nếu như bạn có một điều bí mật - một điều bí mật, giống như một hòn đá đeo ở cổ một người khi anh ta đang chết đuối. Ông lão không dám chợp mắt vào ban đêm vì sợ những lời nói - những lời nói khủng khiếp mà không một lỗ tai người nào nên nghe thấy - tự buột khỏi môi ông.

Ông cũng không dám uống, không dám ăn, vì sợ nếu mở miệng ra những lời nói sẽ chuồn ra khỏi lưỡi. Có lẽ bí mật của ông sẽ đưa ông xuống mồ chứ không phải là tuổi tác già nua của ông.

Thế rồi, một buổi sáng, khi tất cả mọi người còn đang ngủ, ông rời khỏi thành phố, ông lên đường và thẳng tiến. Khi ông tới bờ biển - ở đất nước này, biển bao giờ cũng ở cuối con đường - ông ngồi xuống bãi cát sỏi và ông bắt đầu đào cát bằng đôi tay của mình.

Khi ông đào xong, ông cho đầu vào trong cái lỗ và ông nghe. Người ta không nghe thấy gì nữa, không nghe thấy gió, cũng không nghe thấy biển, những hòn đá cuội cũng không; không thấy gì nữa ngoài sự im lặng của Trái đất.

Thế là ông lão há miệng ra và ông cảm thấy tuôn chảy ra từ trong ngực ông, trong cổ ông, giữa đôi môi ông, những lời nói khủng khiếp, những lời nói khủng khiếp mà không một lỗ tai người nào nên nghe thấy:

- Vua Mác có đôi tai và cái bờm con ngựa Movác của ông.

Vua Mác có đôi tai và cái bờm con ngựa Movác của ông.

Vua Mác có đôi tai và cái bờm con ngựa Movác của ông.

Thế rồi ông lão chui đầu ra khỏi cái lỗ, ông nghe ngóng. Gió tiếp tục thổi trong đám cỏ, các con sóng tiếp tục vỗ vào bờ cát, lũ chim bay trên trời. Không ai nghe thấy ông nói.

Ông lấp cái lỗ lại, ông lấy chân vun cát thành đống và ông trở về trên con đường của mình.

Người ta có thể nói ông lão đã tìm lại được tuổi xuân của mình và trái tim ông ca hát, nhưng ở phía sau ông, ở nơi ông hét lên, có ba cây sậy mọc lên ngay tức thì.

Ông lão không nhìn thấy chúng, những người đàn ông không bao giờ nhìn cái gì có đằng sau lưng họ.

Thời gian trôi qua, ông lão đã quên đi.

Thời gian trôi qua, ngày kết hôn của em gái nhà vua đã đến. Tất cả dân chúng thành phố tập trung trong căn phòng lớn của cung điện. Đó sẽ là lễ cưới đẹp nhất chưa từng thấy.

Người ta mời tất cả nhạc sĩ của đất nước đến, và trong số họ, có hai người sống trong một ngôi nhà nhỏ phía sau bãi sỏi nơi ông lão đào hố cát. Khi đi ngang qua đó, họ nhìn thấy các cây sậy, họ cắt chúng ra để làm giăm kèn cho những cái kèn trompet và biniu của họ.

Khi họ bắt đầu thổi kèn, tiếng phát ra từ đó, không phải là một điệu nhạc để nhảy múa, mà là những lời nói khủng khiếp đó, những lời nói khủng khiếp mà không một lỗ tai người nào nên nghe thấy:

- Vua Mác có đôi tai và cái bờm con ngựa Movác của ông.

Vua Mác có đôi tai và cái bờm con ngựa Movác của ông.

Vua Mác có đôi tai và cái bờm con ngựa Movác của ông.

Sự im lặng bao trùm căn phòng lớn, tất cả những hơi thở ngừng trong mọi lồng ngực.

Bỗng nhiên, tấm vải đen được nâng lên, và lần đầu tiên kể từ bao năm nay, nhà vua xuất hiện trước mắt thần dân của mình. Đầu ông ta được quấn một chiếc khăn lụa lớn màu đen, Vua đột ngột vung tay, giật tấmlụa ra và tất cả mọi người nhìn thấy trên đầu ông ta đôi tai và dấu vết cái bờm con ngựa Movác của ông.

Nhà vua tiến lên, mọi người rẽ ra để ông ta đi qua. Ông ta không thể trị vì thành phố nữa vì tất cả mọi người đã biết điều bí mật khủng khiếp của ông.

Ông ta ra khỏi cung điện của mình, ngang qua quảng trường lớn, lên đường và biến mất ở phía chân trời. Không ai gặp lại ông ta nữa.

Tuy nhiên, một vài buổi chiều, khi ngày đã hết, người ta nhìn thấy phía cao trên vách đá, có một người đàn ông đứng bất động. Trong ánh sáng ngược của buổi hoàng hôn, người ta thấy trên đầu ông ta hai cái tai ngựa dài màu đen. Ðó chính là vua Mác, người lữ hành mãi mãi của bóng đêm.

Nếu như bạn gặp ông ta, hãy tránh xa ra. Chắc chắn ông ta thậm chí không quay đầu lại phía bạn: ông dành thời gian chạy trên các bãi cát sỏi tìm Dahut, nàng công chúa của thành phố bị chìm để nàng trả lại cho ông ta đôi tai người.