← Quay lại trang sách

Bảy anh em trai Truyện kể vùng Văngđê-Người kể: Bernadète Bidaude

Đó là một gia đình có bảy anh em trai. Người mẹ vẫn còn đang thời sinh nở và hi vọng có thêm một đứa con nữa! Thế là, bà hàng xóm, bạn biết đấy, cái bà bao giờ cũng biết mọi thứ ấy, bà gọi bảy chàng trai ra và nói với họ:

- Ta báo cho các cháu biết: lần này nếu là một con gái, các cháu sẽ ra rìa, các chàng trai ạ, bởi vì con gái bao giờ cũng tốt hơn con trai!

Bảy anh em trai chẳng bao giờ nghĩ đến điều gì như thế cả. Nhưng trước tiên phải biết được đó sẽ là một cậu con trai hay một cô con gái đã. Và để biết được điều đó, bạn, bạn có biết cần phải làm gì không? Bà hàng xóm, bạn biết đấy, cái bà bao giờ cũng biết mọi thứ ấy, nói với họ:

- Các cháu hãy đặt lên trên nóc nhà một cái búa ở mép bên này và một cái kéo ở mép bên kia. Mỗi sáng, các cháu nhìn lên xem. Nếu như cái búa gõ xuống, đó là một cậu con trai; nếu cái kéo cắt, đó là một cô con gái.

- Các chàng trai vội vàng đặt búa và kéo lên đó và sáng nào họ cũng ngẩng đầu lên. Nhưng bao ngày, bao tuần, bao tháng trôi qua, chẳng có gì động đậy cả. Cho tới một ngày kia, chàng bé nhất trong số họ nhận thấy cái kéo đang cắt. Tất nhiên, đó sẽ là một cô con gái! Ngay lập tức, các chàng trai soạn sửa túi quần áo và nhanh chóng bỏ đi vào rừng.

- Janét ra đời. Cô bé nhớn lên, nhớn lên, và năm cô mười hai tuổi cha mẹ cô mất. Cô khóc lóc mất ba ngày, thì bà hàng xóm, bạn biết đấy, cái bà bao giờ cũng biết mọi thứ ấy, đã nói rõ cho cô biết rằng cô không phải chỉ có một mình và rằng cô có bảy người anh trai! Ngay lập tức, cô quyết định đi tìm họ, cô khăn gói lên đường.

“Hôm nay đi, mai đi, vì đi nhiều, nên cô đã tiến lên phía trước”.

Một tối, thấm mệt, cô ngồi xuống dưới gốc một cây sồi. Cô vẫn chưa hoàn toàn bị giấc ngủ xâm chiếm, nhưng cũng đã hầu như ngủ rồi. Chính vào lúc đó, cô nhìn thấy một người đàn bà mặc bộ đồ trắng hỏi chuyện cô, rồi sau đó đưa cho cô ba quả táo và dặn cô:

- Cháu cầm từng quả táo một, cháu ném từng quả một xuống đất và nói với chúng:

“Hãy lăn đi, lăn đi, lăn đi, hỡi táo nhỏ của ta, hãy lăn tới tận nhà bảy anh trai ta!”

Janét không bỏ phí thời gian. Cô cầm lấy quả táo thứ nhất và ném xuống:

“Hãy lăn đi, lăn đi, lăn đi, hỡi táo nhỏ của ta, hãy lăn tới tận nhà bảy anh trai ta!”

Quả táo nhỏ lăn cả một buổi sáng, nhưng tới một ngã tư, nó quay tròn quanh mình, nó không tiến lên được, giống như một quả táo, chứ còn sao!

Janét cầm lấy quả táo thứ hai, xoa xoa, ném xuống:

“Hãy lăn đi, lăn đi, lăn đi, hỡi táo nhỏ của ta, hãy lăn tới tận nhà bảy anh trai ta!”

Quả táo này chạy nhanh hơn nhiều, nhưng một giờ sau, có một con lợn ăn mất quả táo.

Thế là, Janét lấy quả táo cuối cùng:

“Hãy lăn đi, lăn đi, lăn đi, hỡi táo nhỏ của ta, hãy lăn tới tận nhà bảy anh trai ta!”

Quả táo này lăn từ tốn suốt chiều tối, và nó lăn tới va nhẹ vào một cánh cửa nhỏ. Janét đẩy cửa ra và nhìn thấy bảy chiếc giường, bảy cái ghế, bảy bộ đồ ăn! Chắc chắn đây là nhà của bảy anh trai cô!

Chao! Cô hài lòng đến mức đã bắt đầu đi nấu một nồi súp cao như tôi đây này, rồi cô bước ra ngoài và nấp vào một chỗ.

Tối đến, bảy chàng trai đi làm về, rìu vác trên vai:

“Hây ha, hây hô, chúng ta đã tiến bước, hây ha, hây hô, chúng ta đã tiến bước!”

Đặt chân lên ngưỡng cửa, họ nhìn thấy gì thế này? Nồi súp to! Họ đi vòng quanh nồi súp bảy lần, người anh lớn nhất nghênh mũi lên và hít hà trịnh trọng:

- Thơm đấy, nhưng ta, ta chẳng ăn những thứ mà ta chưa biết.

Người anh thứ hai giơ ngón út lên, nhúng vào trong bát súp và mút:

- Món súp này ngon đấy!

Người anh thứ ba nhúng bàn tay vào và mút:

- Món súp này ngon, ngon, ngon đấy!

Người anh thứ tư cho cả hai tay vào:

- Món súp này ngon tuyệt!

Người anh thứ năm ăn hết nồi súp và người thứ sáu liếm nồi, người thứ bảy thậm chí chẳng có gì để ăn nữa. Bạn hãy nói thử xem món súp này có ngon không!

Còn cần phải biết ai là người đã nấu ăn đã chứ?

Ngày hôm sau, với bộ mặt tỉnh khô, bảy chàng trai đi làm, rìu vác trên vai:

“Hây ha, hây hô, chúng ta đã tiến bước, hây ha, hây hô, chúng ta đã tiến bước!”

Nhưng ngay khi đi khuất góc nhà, các chàng trai trốn đi và chờ đợi.

Janét đi vào trong nhà và cô vừa bắt đầu nấu súp thì bảy người anh trai của cô đến lượt mình cũng đi vào, họ nhìn thấy cô gái, họ đi bảy vòng xung quanh cô:

- Cô, cô là ai thế?

- Em, em là em gái các anh đây. Cha mẹ mất rồi, em đến sống với các anh… À mà, nếu có thể được.

Sau khi bàn luận rất lâu, họ chấp thuận, vì món súp rất ngon.

- Với một điều kiện, người anh lớn nhất nói. Mỗi sáng, điều đầu tiên em phải làm là cho con mèo cái ăn bánh phết kem; nếu em quên, con mèo sẽ tới tè lên ngọn lửa, em sẽ không có lửa nữa, em buộc phải đến nhà con sói to, vì nó giữ lửa của cả xứ sở.

- Chắc chắn em sẽ để tâm tới việc đó!

Cô gái cho con mèo cái ăn bánh phết kem mỗi buổi sáng trong suốt nhiều năm… cho tới khi cô được mười bảy tuổi, một sáng cô đã quên.

Con mèo cái tè lên ngọn lửa, cô không có lửa nữa.

Janét đi tới nhà con sói to, không kiêu hãnh, cô run rẩy và thì thào:

- Xin chào sói to, tôi cần chút lửa…

- Được thôi, nhưng với một điều kiện: ta tới nhà cô mỗi sáng và cô cho ta mút ngón tay út của cô qua lỗ khóa.

Cô gái giữ ngọn lửa trong tay mình và đi nhanh về nhà không ngoái lại phía sau. Với một con sói to, người ta không bao giờ biết được! Cô gái không nói gì với các anh trai của mình. Hôm sau, con sói to đến sau cánh cửa và nó gào to: “Ngón tay út để mút, Janét, ngón tay út để mút!”

Janét thò ngón tay út ra và con sói mút.

Sáng nào cũng diễn ra một cảnh như vậy, và sau khoảng một tuần, cô em út trở nên trắng… rất trắng!

Sau khoảng mười lăm ngày, cô bé trở nên gầy… rất gầy! Thậm chí sau ba tuần, cô chuyển sang bị ốm thật sự. Ốm đến nỗi các anh trai cô phải gạn hỏi cô. Cô thú nhận mình đã quên và cô giải thích.

Các anh trai của cô nói điều đó không có gì khó:

- Em nghe đây, ngày mai em nói với nó là em bị ốm quá, em không dậy được; em bảo nó chui đầu qua lỗ mèo chui để mút ngón tay út của em.

Đó là điều đã diễn ra và đến đó sự việc không kéo dài nữa: hai trong số các chàng trai cầm hai cái rìu to tướng và PHẬP! Con sói to bị chết. Đầu một phía, thân ở phía bên kia và một ao máu phun ra giữa hai cái đó, với một đám đông ruồi đậu phía trên! ÔI GHÊ QUÁ!

Nhưng không nên giữ một con sói ở nhà mình, nếu không sẽ xảy ra những chuyện kỳ cục. Những người anh biết rõ điều đó và họ đào một cái hố ở cuối vườn; họ chôn con sói và để không ai nhìn thấy gì, họ trồng cải bắp lên trên. Và không ai nói gì, không ai thấy gì.

Câu chuyện có thể kết thúc ở đây nếu như mùa đông tiếp theo không khủng khiếp đến như vậy: hai mét tuyết dầy trong suốt sáu tháng! Ở nhà bảy anh em trai cũng như ở nhà những người khác, không còn vườn nữa, không còn đường và chẳng mấy chốc sẽ không còn gì nhiều nhặn để ăn nữa. Cô em út nhìn thấy ngọn những cây cải bắp vươn lên trên lớp tuyết…

Khi bạn không có gì để ăn, bạn sẽ làm bất kỳ việc gì!

Một buổi sáng, cô không chịu đựng được nữa, cô bò trên tuyết, với con dao trong tay và cô cắt ngọn những cây cải bắp. Cô dùng chúng để nấu súp, món súp ngon đến nỗi bảy anh trai nhảy bổ vào ăn, thậm chí cô không có thời gian để ăn súp! Nhưng thật may! Bởi vì sau bảy giờ, bảy người anh của cô biến thành bảy con cừu!

Các bạn muốn cô ấy phải làm gì bây giờ? Cô đã đợi đến khi thời tiết đẹp để dẫn các anh trai của mình đi ăn cỏ trên những đồng cỏ.

Mùa xuân luôn đến sau mùa đông.

Vừa trông họ, cô gái vừa hát, đan lát, kể chuyện.

Một hôm cô thấy rất khát, có thể vì đã hát quá nhiều. Cô nghiêng mình xuống bên nguồn nước để uống, và ở đó… liệu có phải mặt trời đã gõ vào đầu cô hay những người ở phía bên kia gọi cô? Chỉ biết là cô gái đã ngã xuống nước! Kể từ đó, các chú cừu vừa chạy vòng quanh đêm ngày, ngày đêm, vừa hát!

Chưa tới một tuần, tin tức đã lan qua miệng khắp xứ và đến tai nhà vua, người đã thấy rất nhiều điều trong cuộc đời mình, nhưng chưa thấy điều này! Vì thế vua đây rồi, ông cưỡi lên ngựa phi đến bên những chú cừu, bọn chúng vẫn vừa chạy vòng quanh vừa hát:

Em gái, em gái nhỏ ơi, nhà vua muốn giết các anh,

Em gái, em gái nhỏ ơi, nhà vua muốn giết các anh!

Và một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ nguồn nước, đáp lại:

Các anh muốn em phải làm gì đây,

Em không thể ngăn vua lại được.

Nhà vua nghiêng mình nhìn và thấy cô gái ở tận dưới sâu. Vua thả một cái dây và đưa cô gái ra khỏi nước.

Họ nhìn thấy nhau, họ mến nhau, họ thấy xúc động! Tóm lại: họ yêu nhau ngay lập tức. Yêu đến nỗi nhà vua đề nghị Janét quay về cùng mình:

- Thiếp nhận lời, cô nói, nhưng thiếp sẽ đi cùng những con cừu.

Nhà vua si tình đến độ chấp nhận lời đề nghị. Bạn đã nhìn thấy cảnh trở về lâu đài này chưa: nhà vua, cô gái khoác tay vua và bảy con cừu theo sau! Đó là cảnh tiến vào rất, rất đáng chú ý.

Ngày hôm sau, một bữa tiệc đã được tổ chức. Và bạn có biết người ta ăn gì trong bữa tiệc đó không?

Món súp cải bắp!

Những con cừu vừa nuốt thìa đầu tiên đã biến ngay thành bảy chàng trai! Giá như em gái họ biết trước được điều này, chắc cô đã nấu cho họ những nồi súp bắp cải to!

Tôi đã dự đám cưới của Janét và nhà vua, và khi rời khỏi đám cưới, tôi leo lên mông một con chuột nhắt bé tí, nó bảo tôi nói với các bạn rằng…

Ôi lòng tin đáng ghét của tôi

Nếu tôi không nói sự thật với bạn

Tôi thà xuống địa ngục còn hơn

Thiêu cháy cùng với lũ cóc xanh!

Hỡi kéo nhỏ bằng vàng, bằng bạc

Mẹ mày gọi mày ở phía đầu đông

Để ăn sữa đã đông thành cục

Mà lũ chuột đã thó trong suốt:

Một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ,

Năm giờ, sáu giờ, bảy giờ, tám giờ,

Chín giờ, mười giờ, mười một giờ,

giữa trưa!

Chuột nhắt

ra ngoài!