Cô bé Clarinét Người kể: Pépito Matéo
Có một cô bé sống trong một khu nhà cao tầng, cha mẹ cô thường xuyên cãi nhau. Cô bé tên là Clarinét. Và tít trên tầng cao khu nhà có một bà già sống ở đó. Người ta nói rằng đó là một bà phù thủy.
Một lần, bà tới xin diêm những người hàng xóm tầng hai, và trong đêm đó, cậu con út bị mất một cái răng.
Một lần khác, bà quét trước cửa những người hàng xóm tầng tư và ngày hôm sau, người cha bị mất việc.
Ngay cả cha mẹ Clarinét kể rằng khi họ chạm trán bà ta trên cầu thang, buổi tối, họ cãi nhau.
Đúng tối hôm đó, cha mẹ Clarinét cãi nhau hơi to tiếng hơn thường lệ. Người cha sập cửa bước ra khỏi nhà. Sau đó, người mẹ theo chân ông và cả hai người anh trai nữa. Clarinét chỉ còn có một mình.
Cô bé đợi họ quay trở lại rất lâu, rồi cô ra ngoài cầu thang.
Cô bé gõ cửa những nhà người hàng xóm, nhưng chẳng ai trả lời cô bé.
Cuối cùng cô lên tới tầng năm, trước cửa nhà bà già.
Cô bé đã do dự rất lâu trước khi quyết định gõ cửa. Một giọng nói xa xôi đáp lại:
- Vào đi.
Clarinét bước vào.
Bên trong, nhà hơi tối. Hầu như không có đồ đạc gì. Bà già ngồi trong chiếc ghế bành, gần cửa sổ. Tim đập thình thịch, Clarinét bước lại gần không dám nói năng gì.
Bà gái già quay lại phía cô bé:
- Chào cô bé! Cháu ở có một mình thôi à? Ta biết thế là gì rồi. Ta cũng vậy, ta ở một mình từ lâu lắm rồi. Khi người ta ở một mình, người ta buộc phải tự kể chuyện cho mình nghe. Nào, lại ngồi xuống đây, ta không ăn thịt cháu đâu. Ta sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện rất kì lạ, cháu sẽ thấy.
“Ngày xưa có một chàng trai không thích các cô gái. Thế đó, hoàn toàn không thích tẹo nào! Ngay từ khi còn bé tí, cậu lấy chân đá các cô… Cậu véo họ, chửi mắng họ, kéo tóc họ, tốc váy họ…
“Đúng vậy, nhưng rồi với năm tháng trôi qua, tay cậu trở nên sần sùi như da voi, lưỡi cậu đen sì sì và tóc cứng như dây sợi. Cuối cùng, cậu trở nên hoang dã đến nỗi các cô gái đuổi cậu đi và các chàng trai thậm chí không bênh vực cậu.
“Cậu ta cứ thế bước tới, không quay lại, bụng tức điên lên. Cậu ngủ ngày, đêm cậu đi, cậu chẳng gặp một ai. Cậu ngủ ngày, đêm cậu đi, cậu ăn những gì cậu kiếm được. Cậu ngủ ngày, đêm cậu đi.
“Nhưng, chân cậu càng bước nặng nề, con đường càng thêm vất vả, chân trời ngày càng xa hơn, như thể không còn một ai trên Trái Đất này nữa. Lần đó, cậu dừng lại và bắt đầu khóc.
“Cậu khóc nhiều, khóc nhiều lắm. Đến nỗi khi cậu mở mắt ra, trước mắt cậu là một hồ nước to xanh ngắt. Cậu lại gần hồ nước, cậu nhúng tay vào trong đó và cậu cảm thấy tay cậu trở nên trơn nhẵn. Cậu vốc nước vào mặt và cậu cảm thấy dễ chịu.
“Bỗng nhiên, cậu không cưỡng lại được mong muốn được tắm. Cậu trút bỏ quần áo và lao xuống hồ. Nước êm dịu và sáng bóng như một tấm gương. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình đẹp trai. Như thể cậu đã thay da đổi thịt.
“Cậu nhìn thấy dưới đáy hồ một con cá biết bay kì lạ. Cậu bắt lấy nó và con cá nói với cậu:
- Nếu cậu thả tôi ra, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện kì lạ và cậu sẽ không phải hối tiếc vì điều này.
Chàng trai thả con cá ra và nghe câu chuyện của cá.
Câu chuyện đã kết thúc với những lời sau: Tôi đã mất tất cả và lâu đài của tôi đã biến mất, ai tìm thấy lâu đài sẽ được giữ lấy nó”.
“Khi chàng trai lên bờ, cậu muốn mặc lại bộ quần áo của mình. Nhưng chúng không có ở đó nữa và thay vào đó là bộ quần áo con gái. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác, cậu mặc bộ quần áo đó và lại lên đường.
“Cậu chưa đi được một trăm mét thì nghe thấy có tiếng cười sau lưng. Cậu quay lại và cậu thấy một cô gái với áo quần của cậu. Cậu lao về phía cô, nhưng cô gái bắt đầu chạy và cậu rất khó đuổi kịp cô với cái váy ngắn bó sát và đôi giày quá nhỏ. Cuối cùng, cậu dừng lại và kêu lên:
- Cái bọn con gái, các người là một lũ xấu xí, khờ khạo, nước ốc, đàn bà, giày bẩn…
Thế là cô gái quay lại phía cậu:
- Nếu cậu muốn biết, các người, cái lũ con trai, tất cả các người là đồ con lợn, nhát gan, háu ăn, ngây ngô, nước dùng nhạt nhẽo…
“Họ lôi ra hết các câu chửi mắng ném vào mặt nhau cho tới khi họ không còn gì để nói với nhau nữa. Thế rồi, im lặng. Họ nhìn nhau và họ phá lên cười.
“Cô gái trả lại quần cho cậu và cậu trả lại váy cho cô.
- Đây, giày baskét của anh, anh có thể lấy lại nhưng tôi giữ cái áo lại có được không?
- Được, nhưng tôi giữ cái áo len của cô.
“Họ ăn mặc nhập nhằng, nửa trai, nửa gái. Họ chẳng muốn rời xa nhau nữa và thậm chí chàng trai tự nhủ trong sâu kín đáy lòng: “Thật là lạ, đây là lần đầu tiên mình gặp một cô gái không quá xấu xí”.
“Và cô gái cũng nghĩ: “Đối với một quả bí rợ, mình cũng không thấy anh ấy là nước dùng quá nhạt”.
“Họ cùng nhau ra đi. Họ có rất nhiều điều để kể cho nhau nghe, những điều chưa bao giờ họ nói với ai. Nhiều điều đến nỗi họ không nhận ra rằng họ đã đi qua bao nhiêu thành phố và bao nhiêu làng mạc, không nơi nào giống nhau và họ đã bị lạc.
“Đến cuối ngày, họ tới một nơi dường như đã được tạo ra dành cho họ. Mặt trời lặn và khi họ nhìn Mặt trời biến mất sau một ngọn đồi, họ nghe thấy một bài hát lạ lùng: “Tôi đã mất tất cả và lâu đài của tôi đã biến mất, ai tìm thấy lâu đài sẽ được giữ lấy nó”.
“Trên đầu họ, có một con chim đậu trên cành cây.
- Anh nhìn kìa, người ta có thể nói đó là một con cá biết bay! Cô gái nói.
- Nhưng anh nhận ra rồi, chàng trai trả lời. Đó là con chim lâu đài.
- Lâu đài nào?
- Lâu đài hồ nước.
- Hồ nước nào?
- Đợi đã, anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện về con chim.
“Một người đàn ông sống đơn độc trong lâu đài của mình. Ông ta không muốn gặp ai. Ông đã đóng hai lần cửa tất cả các tháp, đặt các cửa bọc sắt chặn tủ tường, đặt then chốt các ngăn kéo và thậm chí khóa các gương soi lại. Ông ta giấu ở khắp các góc nhà những đồ cổ của tổ tiên ông.
“Và tối nào cũng thế, để nhìn thấy chúng, ông ta đi một vòng các tòa tháp, và điều này đã mang lại cho ông ta những kỉ niệm. Nhưng một hôm ông ta nhận thấy rằng ai đó đã chơi khăm ông. Cái vòng cổ của bà bác ông bỗng biến mất. Ông tìm khắp nơi, chỉ uổng công vô ích.
Thế rồi, cuối cùng ông đã quên rằng mình đã có một bà bác.
“Một lần khác, ông nhận thấy người ta đã cắp mất thư viện của cụ ông. Ông lục lọi khắp nơi: không được việc gì. Thế là, ông quên mất cụ ông. Và kể từ lúc đó, mỗi ngày lại có một đồ vật biến mất, và kỉ niệm của người có đồ vật đó cũng biến mất theo.
“Một đêm kia, người đàn ông bị lạnh, ông hé một mắt ra: người ta đã ăn cắp lâu đài của ông trong đêm! Người đàn ông lượm lặt đồ đạc, lấy ngựa và đi tới tận đầu kia Trái Đất.
“Nhưng khi ông tới nơi, ông phải đi bộ, vì trong thời gian đó, người ta đã ăn cắp con ngựa, quần áo, tên tuổi, kỉ niệm và trí nhớ của ông. Và người đàn ông bị ăn trộm trở nên nhẹ đến nỗi ông ta bay lên. “Tôi đã mất tất cả và lâu đài của tôi đã biến mất, ai tìm thấy lâu đài sẽ được giữ lấy nó”.
“Đúng lúc chàng trai nói những lời cuối cùng này, con chim bay lên. Chàng trai nắm tay cô gái và họ chạy theo chim. Họ tới một ngọn đồi cao và con chim đã biến mất. Trước mặt họ sừng sững một tòa lâu đài.
- Chúng ta tới đó chứ? Cô gái hỏi.
“Họ bước vào. Cuối hành lang, họ trèo lên một cái cầu thang, rồi họ đi theo một hành lang khác. Cuối cùng, họ tới trước một cánh cửa. Họ gõ cửa. Một bà lão mở cửa cho họ.
- Chào Clarinét, ta rất vui được gặp cháu. A, cháu không chỉ có một mình. Tốt rồi, các cháu vào đi, đừng đứng ở đó. Bà không ăn thịt các cháu đâu. Bà sẽ kể cho các cháu nghe một câu chuyện rất kì lạ, các cháu sẽ thấy…
“Ngày xưa có một chàng trai…
yêu một cô gái…