← Quay lại trang sách

Chương 4 Lụi tàn, lụi tàn đi, ánh sáng ngắn ngủi

Ngày mai, rồi ngày mai, và lại một ngày mai nữa, thời gian khắc sâu những bước chân lầm lũi, tất thảy đều hướng tới khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời. Và mọi ngày hôm qua đó, chỉ để soi đường tới cái chết cho những kẻ ngu muội. Lụi tàn, lụi tàn đi, ánh sáng ngắn ngủi! Cuộc đời là cái bóng biết đi, là diễn viên trên sân khấu mà thôi.

— Macbeth, William Shakespeon

Duy nhất một lần, Shion nghe thấy tiếng bước chân tới gần.

Có người định lao lên cầu thang. Nhưng đúng lúc đó, tiếng súng vang lên, tiếp đó là tiếng la hét và tiếng ai đó ngã xuống. Người đó khựng lại rồi bỏ đi. Chuyện gì đã xảy ra, không cần nhìn cũng biết. Cầu thang mà Shion lao lên như bay ban nãy, giờ đây, chắc hẳn đang bê bết máu của ai đó.

Không chỉ cầu thang.

Có lẽ, cả sàn nhà, cửa ra vào và phòng khám bệnh đều tung tóe máu, đồ vật đổ vỡ, xác chết nằm la liệt.

Vậy còn bác sĩ?

Ông bác sĩ đã cứu sống Nezumi ra sao rồi?

“Không được di chuyển.”

Nezumi níu lấy cánh tay cậu.

“Chưa ra ngoài được đâu.”

Câu nói của Nezumi cứ như một sợi dây trói, khiến Shion, Inukashi và Rikiga đều nín thở, cơ thể căng như dây đàn. Ngay cả lũ chó, khi nghe thấy tiếng bước chân, cũng chỉ rên ư ử rồi nằm mọp xuống sàn, bất động như những tảng đá.

Một phút, hai phút, ba phút…

“Tự do cho NO.6! Tự do cho chúng ta!”

Một tiếng hét cao vút, không thể phân biệt được là của nam hay nữ vang lên. Ngay sau đó, ngoài cửa sổ vọng vào tiếng ẩu đả và chửi bới.

Giống hệt.

Shion siết chặt nắm đấm. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.

Giống hệt cuộc săn người ở West Block. Sự tàn bạo cậu từng chứng kiến dưới trời mây xám xịt, đang tái diễn ở ngay đây.

Bên trong bức tường phải âm thầm, còn bên ngoài bức tường thì trắng trợn. Đó là sự khác biệt duy nhất.

Trong lòng bàn tay cậu có vô số vết thương, mồ hôi rịn ra, khiến vết thương đau rát. Mồ hôi lăn qua má, chảy vào miệng.

Khi ở NO.6, cậu cảm thấy bị gò bó ngột ngạt, như thể bị nhét vào một không gian chật hẹp, vừa thấy khó chịu như khi phải mặc một bộ quần áo không vừa với mình. Nhưng trước khi được Nezumi cứu và bắt đầu cuộc sống ở West Block, trước khi nhìn NO.6 từ thế giới bên ngoài, cậu chưa từng cảm thấy không thể chịu đựng nổi sự ngột ngạt đó. Thậm chí cậu từng thấy thoải mái với cuộc sống sạch sẽ, gọn gàng và sung túc ở NO.6. Cậu hưởng thụ sự thoải mái kia như một lẽ đương nhiên. Cậu gần như không hề biết đến sự tồn tại của Cục Trị an. Cho dù cậu không biết gì, ngày tháng vẫn trôi qua, đầm ấm và yên ả.

Chuyện từ khi nào ấy nhỉ?

Kết thúc một ngày làm việc, Shion dắt xe đạp rời khỏi công viên. Cậu được phép đạp xe trong công viên, chỉ cần không vượt quá tốc độ quy định. Nhưng vì khung cảnh hoàng hôn vào mùa xuân đẹp đến nao lòng, nên cậu muốn đi dạo thong thả để chiêm ngưỡng.

Bầu trời phân thành màu hồng đào đậm, đỏ tươi và đỏ son. Ráng chiều vàng ươm. Hương hoa ngọt ngào hòa quyện với mùi cỏ non mơn mởn, lãng đãng quanh dòng người qua lại.

“A, thế là hết một ngày.”

“Hôm nay thật là tuyệt!”

“Một ngày bình yên như mọi ngày. Chúng ta hãy kết thúc ngày hôm nay bằng món ngon và rượu tuyệt hảo nhé?”

“A, tuyệt vời! Nghe thích thật!”

Một đôi nam nữ trẻ tuổi vui vẻ trò chuyện với nhau, Shion chẳng rõ họ là một đôi vợ chồng son, một cặp tình nhân hay hai người bạn thân thiết nữa.

A, họ nói đúng. Nhấm nháp rượu nồng, thưởng thức món ngon cùng một người thân thuộc, đích thực là một bữa tối tuyệt vời.

Nghĩ đến đó, bên cạnh sự khoan khoái, Shion chợt thấy hơi mệt mỏi và đói bụng.

Một ngày bình yên.

Cả Shion, chàng trai và cô gái ấy đều không nhận ra thứ ẩn giấu sau những ngày tháng bình yên đó. Hầu như không ai nhận ra. Không chỉ trong buổi chiều xuân đẹp đẽ này, mà trong ngày hè oi bức, dưới hoàng hôn mùa thu, hay giữa buổi sớm mùa đông giá rét, cũng chẳng ai hay biết gì hết.

Phần lớn cư dân thành phố đều chẳng quan tâm đến Cục Trị an. Họ không ngờ rằng, chỉ cần mình lỡ thốt ra vài ba câu từ bất mãn thôi, Cục Trị an sẽ như một con mãnh thú, nhe nanh múa vuốt, nhảy bổ vào họ. Mọi người dân đều tin rằng, Cục Trị an tồn tại là để bảo vệ họ, để phục vụ vì lợi ích của họ. Người dân tin rằng, các nhà cầm quyền sẽ thực thi điều khoản “NO.6 tồn tại vì người dân, tồn tại để đảm bảo cuộc sống sung túc và thoải mái cho người dân. Thành phố không cho phép tồn tại bất cứ nhân tố đe dọa sự an toàn, cuộc sống và tính mạng nào của người dân”. Chính vì vậy, người dân hoàn toàn dựa dẫm vào NO.6, để rồi dần dà đã biến thành những kẻ bảo gì nghe nấy.

Và, kết quả là đây.

Mồ hôi thấm vào vết thương của cậu.

Nezumi vẫn giữ chặt cánh tay Shion.

Nếu đây là kết quả, Nezumi, chúng ta đã sai ở đâu? Cậu có biết đáp án không?

Không, không phải cậu. Tôi mới là người cần phải biết đáp án. Tôi sinh ra là cư dân của NO.6, hưởng lợi ích từ nó và sống mà không hề quan tâm tới sự khác biệt giữa thế giới bên ngoài và bên trong bức tường. Chính tôi, người đã lẩn trốn khỏi việc đấu tranh mà chọn lấy cuộc sống nhàn hạ, dễ dàng, mới phải tìm ra đáp án.

Tôi biết. Gặp gỡ cậu, trò chuyện cùng cậu, quãng thời gian sống với cậu đã dạy cho tôi hiểu rằng, kết quả do người khác sắp đặt sẵn cho mình chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ có đáp án do chính mình tìm thấy mới là thứ tôi cần.

Đáp án của bản thân, chứ không phải của ai khác.

Bằng không, sẽ chỉ mãi lặp lại vết xe đổ mà thôi.

“Chúng ta không phải là mục tiêu.”

Shion cảm giác Inukashi vừa khịt mũi.

“Tôi cứ tưởng ông bác sĩ đó đã báo cáo với Cục về chúng ta, nhưng có vẻ tôi đã lầm.”

“Ừm, cậu nhầm rồi. Không phải như thế.”

Lũ bạo động.

Nhân viên Cục Trị an đã hô hoán như thế. Mục tiêu của chúng không phải nhóm Shion, mà là người khác. Là bác sĩ và người đàn ông tên Yoming.

Inukashi khịt mũi lần nữa, “Nezumi, ra được chưa?”

“Đợi thêm chút nữa. Chưa được đâu.”

“Chậc, mày vẫn thận trọng như mọi khi.”

Một phút, hai phút, ba phút…

“Này, Nezumi.”

“Đừng nóng vội. Ừm, có lẽ được rồi đấy. Có điều, không được bật đèn lên. Cứ để như vậy, di chuyển nhẹ nhàng thôi.”

Nezumi hé cửa ra, huýt một tiếng nhỏ. Hamlet ló đầu ra khỏi túi áo của Shion, nhảy xuống sàn, chạy qua khe cửa.

Chít, chít, chít chít chít!

Chít, chít, chít chít chít!

Chốc lát sau, tiếng kêu của chú chuột nhắt vang lên.

“Tốt, chúng ta sẽ xuống dưới. Để đề phòng bất trắc, đừng sử dụng thang máy.”

Nezumi quấn tấm áo choàng siêu sợi, rồi nhanh chóng lách ra ngoài hành lang.

“Không thể tin nổi.”

Shion nhìn thấy Rikiga há hốc mồm nhờ ánh sáng hắt vào từ hành lang.

“Chẳng phải mới vài phút trước thằng đó còn hôn mê bất tỉnh sao? Hay đấy cũng là diễn kịch? Vừa rồi nó diễn vai hoàng tử hấp hối à?”

Inukashi nhún vai.

“Không phải hoàng tử mà là mãnh thú, một con thú hoang không thể tiếp tục thong dong nằm ngủ khi nguy hiểm tới gần. Thật là, tên đó còn đánh hơi thấy mùi của nhân viên Cục Trị an trước cả mũi của tôi. Tức chết đi được!”

“Thì ra là thế. Tao đã hiểu nguyên nhân Eve có thể sống sót đến tận bây giờ rồi. Các giác quan cực kì nhạy bén, lại vô cùng cẩn trọng…”

“Ông lại phải lòng tên đó rồi hả, ông chú?”

“Thằng Eve đó là một tay lợi hại, tao phải nhìn nó bằng con mắt khác rồi.”

Người, chó và chuột leo xuống cầu thang, dò dẫm từng bước một. Máu chảy lênh láng trên phần chiếu nghỉ. Trên cầu thang là chủ nhân của vũng máu, một người đàn ông tầm bốn, năm mươi tuổi đang nằm ngửa.

Tầng trệt tang thương đúng như Shion đã tưởng tượng. Máu bắn tung tóe trên tường và sàn. Cửa kính vỡ nát, dụng cụ rơi vãi khắp nơi, tất cả đều dính đầy bùn đất và máu. Cuối hành lang có một cánh cửa màu xanh xám đang hé mở. Cả căn phòng tối đen, toát ra khí lạnh, cứ như đang ở dưới lòng đất.

Một người đàn ông trẻ dựa vào cánh cửa kia, dưới chân người đó là cô y tá, cách đó vài mét có một người áo trắng đang nằm. Cả ba đều bất động.

“Bác sĩ!”

Shion chạy tới đỡ bác sĩ dậy. Máu tuôn ra từ ngực, nhuộm đỏ cả lớp áo trắng.

“Bác sĩ, hãy gắng lên!”

Chỉ vô ích thôi.

Ông bác sĩ rõ ràng đang cận kề cái chết. Không cứu được nữa.

“Bác sĩ, bác sĩ, xin hãy mở mắt ra đi!”

Cậu vẫn tiếp tục gọi, dù chỉ là vô ích. Đó là tất cả những gì cậu có thể làm được.

Cửa phòng khám mở ra, Aria xuất hiện, có lẽ nó đã đi xuống bằng thang máy nối phòng hồi sức với phòng phẫu thuật.

“Phản ứng sự sống, không có. Phản ứng sự sống, không có. Phản ứng sự sống, rất yếu, rất yếu.”

Bác sĩ hé mắt ra.

“Phản ứng sự sống, rất yếu. Bắt đầu tiến hành chữa trị.”

Một vài cái ống từ phần ngực của Aria lộ ra, chuẩn bị nối với cơ thể của bác sĩ.

“Aria… không cần đâu. Vô ích thôi…”

“Vô ích, vô ích… Không hiểu. Tiếp tục chữa trị.”

“Bác sĩ, tại sao… lại thành ra thế này?”

“Bác và mấy người bạn… đã phát tán… đoạn phim… kêu gọi lật đổ NO.6… dưới tầng hầm bệnh viện…”

Máu trào ra từ miệng bác sĩ.

“Phản ứng sự sống, rất yếu. Khả năng hồi phục, 1%, 1%.”

“Bác muốn trả thù… trả thù… NO.6…”

“Bác sĩ…”

“Bác muốn… phá hủy thế giới này… xây dựng lại một thế giới mới…”

Chợt, ngón tay của bác sĩ bấu lấy cánh tay cậu.

“Shion.” Ông gọi tên cậu. Bằng giọng nói mạnh mẽ, rành mạch. “Bác giao phó cho cháu.”

Đôi mắt mở to, nhìn Shion đau đáu.

“Bác nhờ cháu… nhờ mọi người… Đừng để một thành phố như NO.6… được tạo ra lần thứ hai… Trông cậy vào… các cháu…”

Tay bác sĩ buông thõng. Ánh sáng trong mắt ông vụt tắt. Người giật một cái.

Kết thúc rồi.

“Phản ứng sự sống, rất yếu. Rất yếu. Không thể đo lường. Không thể đo lường. Ngừng chữa trị.”

“Bác sĩ…”

Shion đặt ông nằm xuống sàn, vuốt mắt cho ông. Khi nhắm mắt lại, gương mặt bác sĩ trông rất thanh thản.

“Nhờ cả vào bọn tôi á…”

Inukashi thở dài.

“Chính các người tạo ra NO.6, nhưng khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, lại chỉ mở miệng ra nhờ vả người khác thế thôi à? Này ông bác sĩ, ông ích kỉ quá rồi đấy. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến bọn tôi…”

“Inukashi, mày càu nhàu với một người đã chết thì được tích sự gì? Thật tội nghiệp…” Rikiga chắp tay phía trước ngực, đầu cúi xuống.

“Ông làm trò gì đó?”

“Tao đang dâng lời cầu nguyện tới thánh thần. Mày nhìn mà không hiểu à? Hỡi thần linh, xin hãy tha thứ cho sinh linh đầy lầm lỗi này, hãy để linh hồn vừa được triệu về bên người được yên nghỉ.”

“Hế, không phải ông cóc tin thánh thần sao? À, đúng rồi, ông tin vào thần kiếm tiền, đúng không, ông chú?”

“Nhóc con láo toét, toàn độc mồm độc miệng. Vụ này xong xuôi rồi thì mày biết tay tao. Nhớ đấy!”

Rikiga buông tay, xoay mạnh khớp vai.

“Rồi sao? Bây giờ chúng ta làm gì nữa? Chúng ta đã hoàn thành mục tiêu lớn là phá hủy Trại Cải tạo rồi. Giờ chú chỉ muốn quay về West Block, chui vào cái giường quen thuộc, đánh một giấc say sưa, mơ tới việc đào được mỏ vàng bên dưới Trại Cải tạo. Ngày hôm sau thức dậy chắc chắn sẽ sảng khoái lắm!”

“Ông chú, cho dù ông pha trò thế nào, Nezumi cũng không thèm ngó ngàng tới ông đâu. So với ông, tôi kêu ca với một người đã chết còn có giá trị gấp trăm lần.”

Inukashi nhún vai, ra chiều thích thú lắm.

“Chú muốn về nhà thật đấy. Mặc dù còn nhiều chuyện khó hiểu, nhưng sao chú cảm thấy trong NO.6 rất đáng sợ, đến mức sởn cả gai ốc. Shion, cháu cũng muốn nhanh chóng về nhà mà? Từ đây về nhà cháu có xa không? Mẹ cháu chắc đang đợi đấy.”

“Vâng…”

Từ chỗ này, đi bộ là có thể tới nhà cậu.

“Cháu chắc muốn gặp mẹ lắm, đúng không?”

“Vâng, cháu muốn gặp mẹ lắm.”

“Kaian à… Chú cũng muốn gặp cô ấy.” Rikiga lẩm hẩm.

Mẹ, không biết mẹ đã lo lắng đến mức nào? Con muốn nhìn thấy mẹ khỏe mạnh. Con muốn cho mẹ thấy con vẫn bình an. Con muốn xin lỗi mẹ. Lời xin lỗi từ tận đáy lòng. Mẹ, con xin lỗi!

Nỗi nhớ mong, tình yêu dành cho mẹ trào dâng trong cậu. Cậu nhớ mùi bánh mới ra lò. Con nhớ mẹ. Con yêu mẹ. Con muốn gặp mẹ.

Nhưng, nơi cậu muốn về chỉ có một. Đó là căn phòng dưới lòng đất đầy những sách. Cậu muốn quay về căn phòng đó, nơi chỉ có một chiếc ghế cũ kĩ, một cái giường, một cái bếp cùng số sách chất cao như núi.

Muốn về đó quá!

Nỗi khao khát cuồn cuộn trong lòng Shion.

Cậu muốn trở lại những ngày tháng sống cùng Nezumi trong căn phòng kia. Nếu có thể quay lại quãng thời gian đó, cậu chẳng còn hối tiếc gì.

Nhưng không thể quay lại được nữa rồi.

Ngày tháng đã trôi qua sẽ không thể quay lại lần thứ hai.

Không có lần thứ hai…

Cậu có linh cảm đó, một linh cảm mà cậu dám chắc rằng sẽ thành hiện thực. Shion đã cố trốn tránh khỏi linh cảm ấy. Cậu biết đó là biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng cậu vẫn trốn chạy.

Cậu đứng dậy, đối diện với Nezumi.

“Cậu có di chuyển được không?”

“Được thì vẫn được.”

Nezumi dựa vào tường để đứng dậy, rồi thở một hơi thật dài. Mồ hôi rịn ra trên trán nó.

“Aria, hãy đo huyết áp, nhịp tim và thân nhiệt của cậu ấy, rồi tiến hành điều trị, được chứ?”

“Đã hiểu. Đã hiểu. Bắt đầu đo huyết áp, nhịp tim, thân nhiệt. Bắt đầu đo.”

“Không cần đâu.” Nezumi lắc đầu từ chối. “Việc làm thừa thãi.”

Gỡ mấy cái ống mà Aria bung ra, Nezumi thở dài một lần nữa.

“Cô gái, xin lỗi nhưng với tất cả sự kính trọng, tôi xin phép từ chối điều trị. Không cần làm chuyện thừa thãi như vậy.”

“Xin phép, từ chối, thừa thãi. Không hiểu. Không hiểu. Dừng đo khám.”

“Nezumi, cậu có định đi không?”

“Đi chứ.”

Inukashi và Rikiga nhìn nhau.

“Đi… là đi đâu?”

Rikiga hỏi. Inukashi im lặng nhăn mặt.

“Tòa thị chính.”

“Tòa thị chính? Giọt Trăng á?”

“Đúng thế.”

“Đúng? Hai đứa có biết Giọt Trăng giờ đang trong tình trạng gì không? Chú cũng không biết cụ thể, nhưng chắc chắn nó đang loạn cào cào. Cục Trị an công khai bắt người, còn bắn chết một vài người nữa. Với lại, vụ việc ở Trại Cải tạo chắc hẳn sẽ được báo cáo lên trên. Hiện nay NO.6 không thể kiểm soát, bưng bít thông tin như trước nữa, vì vậy cư dân nội thành sớm muộn gì cũng biết chuyện. Khi đó tình hình sẽ càng loạn hơn, không phải chuyện mấy người chúng ta có thể nhúng tay vào đâu.”

“Chính vì vậy mới phải đi.”

Nezumi cười nhạt. Nezumi có rất nhiều điệu cười. Giờ đây, nó đang nở nụ cười nhạt xen lẫn trào phúng.

“Đây chẳng phải là cơ hội nghìn năm có một để chứng kiến màn kịch lìa đời của NO.6 sao? Không nhanh chân lên thì đến ghế đứng cũng hết mất đấy.”

“Trong tình trạng này á? Không thể đâu, Eve. Có thể mày rắn rỏi hơn người bình thường, nhưng mày vẫn là người, là người thì sẽ có giới hạn. Dừng lại đi! Cho dù mày không tới làm khán giả, NO.6 vẫn sẽ sắm vai tên khổng lồ tự gục ngã thảm hại, diễn trọn màn kịch hủy diệt này.”

“Ông bảo tôi từ bỏ cơ hội nghìn năm có một, cứ thế cụp đuôi quay về ư?”

“Đúng thế. Hai đứa đã phá hủy Trại Cải tạo, đó là một trong những ngòi nổ dẫn tới sự sụp đổ của NO.6. Thế là đủ rồi. Quá đủ rồi. Eve, Shion, đừng làm gì nữa. Sau này cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Lui về sau cánh gà đi thôi.”

“Thật đáng tiếc, công việc hậu trường sau cánh gà không hợp với tôi. Và tôi cũng không đời nào từ bỏ cơ hội tới tay mình.”

“Mày đúng là hết thuốc chữa. Tao phải nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu? Hai đứa hết đất diễn rồi, không cần cố sống cố chết lên sân khấu nữa!”

Shion đứng trước Rikiga, lắc đầu.

“Chú Rikiga, chúng cháu phải đi. Dù thế nào chúng cháu cũng phải đi.”

“Shion, đến cả cháu nữa. Tại sao? Vì cái gì? Hai đứa khó khăn lắm mới thoát khỏi Trại, vậy mà tại sao lại không chịu lui về chốn an toàn? Hai đứa không quý cái mạng mình à?”

“Chúng cháu đi không có nghĩa là chúng cháu muốn chết. Mà vì cậu ấy là người duy nhất có thể ngăn Elyurias lại.”

“Elyurias?” Rikiga ngơ ngác. “Cái gì vậy? Tên người à?”

“Đó là tên của nữ hoàng từng cai trị vùng đất này trước đây. Không, có lẽ hơi khác với khái niệm nữ hoàng mà chúng ta biết một chút. Bà ấy không hề muốn thống trị hay bóc lột người khác giống như con người. Bà ấy chỉ bảo vệ quy luật tự nhiên của vùng rừng rộng lớn này thôi.”

“Shion, cháu… đang nói gì vậy?”

Rikiga há hốc mồm. Mồ hôi chảy dọc theo chiếc cầm râu ria lởm chởm.

“Con người, những người xây dựng NO.6 trên vùng đất này, đã giẫm đạp lên thế giới của Elyurias và rắp tâm khống chế bà ấy. Họ thiêu rụi rừng rậm, tàn sát tộc Người Rừng, chăm chăm xây dựng một thế giới chỉ phục vụ cho lợi ích của bản thân họ. NO.6 là thành phố lý tưởng đoạn tuyệt mọi gắn kết với bên ngoài, với nền móng là sự hi sinh của người khác, chỉ quan tâm đến sự sung túc, hạnh phúc, yên bình và phồn vinh của riêng giới cầm quyền.”

“Shion.” Nezumi gọi, giọng êm dịu. “Cậu biết tất cả rồi ư?”

“Không, tôi mới đọc con chip Lão đã đưa, nên chắc đó chỉ là một phần thôi.”

Nezumi ngồi sụp xuống sàn, miệng lẩm bẩm “Vậy à”.

“Này, nói tiếp đi. Mấy thứ hai đứa vừa nói, chú nghe chẳng khác gì tiếng người ngoài hành tinh cả. Rốt cuộc thì cái bà Elyurias hay gì đó có liên quan gì đến vụ náo loạn đang diễn ra ở NO.6? Eve là người duy nhất có thể dừng bà ta lại, tức là sao? Shion, mau nói chi tiết cho chú nghe đi!”

“Tôi cũng muốn nghe.”

Inukashi khẽ tặc lưỡi. Hai tay nó xách rất nhiều túi.

“Cái gì đó, mày vừa đi đâu à? Túi lớn túi bé gì kia?”

“Quần áo và đồ ăn. Chỉ có bánh mì và xúp nhạt nhẽo thì làm gì có sức. Hơn nữa, đi xem kịch mà không đóng bộ đàng hoàng thì đến ghế đứng cũng không được vào, đúng không?”

Inukashi lấy một miếng thịt và một chiếc bánh mì tròn ra khỏi túi, rồi quăng về phía lũ chó. Chúng nhào ngay tới. Lũ chuột nhắt bắt lấy bánh mì, bu vào gặm cắn ráo riết.

“Tốt, ăn đi! Ăn thỏa thích đi! Tất cả bọn mày đã vất vả cả ngày nay, nên đây là phần thưởng đấy. Hê hê, quả nhiên là NO.6. Đến cả bệnh viện ở vùng ngoại ô như thế này cũng có đầy thức ăn ngon trong nhà bếp. Lại còn có cả quần áo trông rất cao cấp nữa chứ. Hê hê hê, ở đây đầy đồ chất lượng! Nếu ở West Block, chỗ này có thể bán với giá cao đấy.”

“Mày tới đây để giở trò trộm cắp thế à?”

“Thì làm sao? Bác sĩ, y tá chết sạch rồi còn gì. Người chết đâu cần thức ăn và quần áo.”

“Ờ thì, cũng đúng. Này, đưa tao bánh mì và thịt nguội, cả cái quần màu xanh kia nữa.”

“Đưa tôi một đồng bạc, tôi sẽ bán cho ông.”

“Inukashi, mày! Tao sẽ không cho mày lên xe tao nữa! Mày cứ việc đi bộ về West Block đi!”

“Đùa thôi ấy mà, đùa thôi! Thật là, ông chú chẳng hài hước gì cả. Thế nên mới bị gái lừa cho đấy. Đây đây, ăn đi. Có thực mới vực được đạo!”

Inukashi dốc ngược mấy cái túi, thịt nguội, táo và bánh mì đổ ra sàn.

“Hãy vừa tiệc tùng vừa lắng nghe câu chuyện của thầy giáo Shion nào. Một câu chuyện có vẻ to tát và thú vị.”

Dưới tóc mái dài thượt, mắt Inukashi sáng rỡ. Cái lưỡi màu hồng liên tục liếm môi.

“Liệu chúng ta có được biết thân phận thực sự của Nezumi không đây? Hừm hừm, nếu biết được thì tốt. Tôi thấy chuyện đó còn thú vị hơn vở kịch mà NO.6 thủ vai chính ấy.”

Shion nhặt một quả táo lên.

“Nezumi, cậu ăn được không?”

“Không… Tôi chẳng muốn ăn gì cả.”

“Vậy à? Aria, nhờ cô truyền glucose cho cậu ấy.”

“Đã hiểu, đã hiểu, truyền glucose cho bệnh nhân.”

“Tao muốn được truyền rượu nho cơ.”

“Ông chịu khó uống nước nho đi. Có hai chai trong tủ lạnh này.” Inukashi đưa cho Rikiga một chai nước màu tím đỏ.

“Nào, Shion, tôi sẵn sàng rồi. Có thể kể ra mọi điều các cậu biết chưa?”

Cái lưỡi màu hồng của nó lại liếm môi.

Vẫn giữ quả táo trong tay, Shion nhìn Nezumi.

“Nezumi, có được không?”

Nezumi gật đầu. Nó co gối lên, vùi mặt vào cánh tay, nhìn như đang khóc, lại có vẻ như đang chịu đựng gió lạnh.

Shion cắn một miếng táo.

Nước quả chua ngọt lan trong miệng.

Inukashi cầm bánh mì và thịt nguột trong hai tay, Rikiga nắm chặt chai nước nho, ngồi thẳng lưng lại.

Inukashi và Rikiga đã đặt cược cả tính mạng vì Shion và Nezumi trong khi chưa hay biết gì. Đó là sự tin tưởng mà họ dành cho cậu và Nezumi. Tin tưởng đến mức mạo hiểm cả tính mạng. Nếu không phơi bày tất cả, cậu sẽ không thể báo đáp lòng tin của họ.

Chắc hẳn Nezumi cũng nghĩ thế.

Shion bắt đầu kể.

Về quá trình hình thành NO.6, có lẽ không còn cần phải nói nữa. Con người đã thử xây dựng một thành phố lý tưởng trên hành tinh này, nơi đã bị chính con người hủy hoại quá nửa.

Từ rất lâu trước khi NO.6 ra đời, nơi đây là một dải đất rừng đẹp đẽ và trù phú hiếm hoi còn sót lại trên hành tinh này, cứ như một kì tích. Mặc dù nói là kì tích, nhưng đó không phải là may mắn ngẫu nhiên. Vùng đất này, vùng đất của rừng, cây và hồ nước, sông suối, tồn tại như một lẽ tự nhiên. Đúng vậy, vì đó là thế giới mà Elyurias và tộc Người Rừng đã luôn bảo vệ. Chính vì có sự tồn tại của bà ấy, vùng đất này mới thoát được móng vuốt hủy hoại của con người.

Elyurias là ai? Không ai lý giải được. Thậm chí Elyurias cũng là cái tên do một nhà khoa học đặt. Tôi đã gặp nhà khoa học này một lần, dưới tầng hầm của Trại Cải tạo.

“Dưới tầng hầm của Trại Cải tạo?”

Rikiga sặc nước nho, ho dữ dội.

“Trại Cải tạo thực sự có tầng hầm dưới lòng đất?”

“Có ạ.”

“Thế, có thỏi vàng nào không, Shion?”

“Vàng? Không có ạ. Dưới tầng hầm đó có người sinh sống. Khi Trại Cải tạo chưa trở thành một nhà tù nghiêm ngặt và tàn bạo như bây giờ, những người khó khăn lắm mới chạy thoát nhưng không thể quay lại mặt đất, đã âm thầm xây dựng một thế giới dưới lòng đất. Thủ lĩnh của họ là Lão.”

“Quả nhiên chẳng có thỏi vàng nào cả.”

Rikiga thất vọng ra mặt, lưng còng xuống. Inukashi nhe răng cười nhăn nhở.

Lão được chọn tham gia dự án tái sinh, dự án thiết kế và xây dựng NO.6 ở vùng đất này.

Từ rất lâu trước khi NO.6 ra đời, bên cạnh khu rừng tươi tốt đã từng có một thành phố nhỏ xinh đẹp. Những người sống sót kéo tới đó sinh sống. Đây chính là hình mẫu ban đầu của NO.6.

Những người trẻ tuổi ưu tú của thành phố kia được chọn vào dự án xây dựng một đô thị lý tưởng.

“Thành phố của chú!” Rikiga bật dậy. “Thành phố đó là nơi chú sinh ra và lớn lên. Nó được gọi là thành phố Hoa Hồng. Thành phố đẹp y như tên của nó. Karan cũng là cư dân của thành phố đó.”

“Ông chú, ông ồn quá đi!” Inukashi nhe răng. “Nếu ông không giữ im lặng, tôi sẽ cắn đứt họng ông đấy!”

“Nếu làm được thì làm thử đi! Cho dù bị cắn đứt họng tao vẫn phải nói. Ừm, dự án tái sinh à? Ừm, chú đã từng nghe qua dự án này. Khi chú còn là một thanh niên với chóp mũi đầy trứng cá, mải xao xuyến trước bóng lưng hay mắt cá chân của một người con gái, người ta đã tổ chức một cuộc thi tuyển để chọn ra những nhà khoa học trẻ tuổi tài năng, ừm, đúng rồi, đúng rồi.”

Rikiga khoanh tay, gật gù.

“Đó là khởi đầu của NO.6. Đúng rồi, sau cuộc tuyển chọn đó không lâu, NO.6, thành phố thứ sáu của nhân loại, thành phố lý tưởng tuyệt vời nhất hoàn thiện nhất ra đời, rồi phát triển với tốc độ chóng mặt.”

“Và những kẻ vô dụng như ông chú đây đã bị vứt khỏi thành phố lúc nào không hay. Thật đáng thương…”

“Inukashi, mày mới là người nên im miệng ấy! Lúc nào đấy tao sẽ nhổ cái lưỡi dài kia ra rồi băm nhỏ! Hồi chú mới trở thành nhà báo, chú luôn cảm thấy NO.6 tự giam mình trong bức tường, vạch ra một ranh giới bất khả xâm phạm thật phi lý. Chú từng viết rất nhiều bài về việc đó, thế rồi chú bị ném ra ngoài bức tường. Từ lúc ấy, NO.6 lại càng hiện rõ bộ mặt độc tài.”

Chính xác là như thế.

NO.6 phát triển với một tốc độ chóng mặt. Cơ sở hạ tầng, tổ chức hành chính, thể chế cai trị nhanh chóng được hoàn thiện một cách tinh vi. Vào lúc đó, Lão đã gặp Elyurias.

Lão cũng không thể định nghĩa Elyurias rốt cuộc là gì.

Bà ấy là tinh linh của rừng xanh, hay là một sinh vật con người chưa từng biết tới?

Chỉ có thể khẳng định một điều, Elyurias, từ xa xưa, trước cả khi con người sinh ra, đã tồn tại và bảo vệ vùng đất này. Tộc Người Rừng tôn sùng, kính trọng và sống hòa thuận cùng bà ấy.

“Này, tộc Người Rừng mà cháu nói nãy giờ là tộc người gì vậy?”

“Ông chú, chính vì thế, tôi mới nói ông ồn ào đấy. Ông có thể im lặng lắng nghe câu chuyện của người ta từ đầu đến cuối không?” Inukashi thở dài.

Shion quay lại, nhìn Nezumi đang dựa vào tường. Khuôn mặt Nezumi khi nhắm mắt rất đẹp, nhưng cứ có cảm giác không chân thật.

“Glucose, đã truyền được 50%. Đã truyền được 50%. Tiếp tục truyền.” Mắt Aria nhấp nháy màu xanh lá.

Nezumi không nói gì, mắt vẫn nhắm nghiền.

Tộc Người Rừng, nói theo ý của Nezumi, là những người lấy khu lừng làm nơi cư trú, chung sống hòa hợp với gió, với trời, với đất, với nước hồ từ thuở xa xưa.

Nếu mượn lời của Lão, thì họ sinh ra và lớn lên ở rừng. Họ nuôi dưỡng rừng, tôn kính và luôn bảo vệ rừng. Họ không đòi hỏi sự giàu sang và phát triển, mà chỉ muốn sống thuận theo tự nhiên. Ngay cả cư dân của thành phố Hoa Hồng cũng không một ai biết tới sự tồn tại của họ.

Khu rừng trù phú còn sót lại ở vùng đất này không chỉ nhờ sức mạnh của Elyurias, mà còn nhờ bàn tay của Người Rừng. Họ đã bảo vệ khu rừng trong suốt một thời gian dài.

Nezumi là hậu duệ của tộc Người Rừng.

Inukashi động đậy.

Rikiga đánh rơi chai nước nho đã uống cạn. Cái chai lăn đến bên xác bác sĩ thì dừng lại.

Nezumi là hậu duệ của tộc Người Rừng.

Cũng là hậu duệ của người hát dâng.

“Người hát dâng?”

“Vâng, là người hát dâng, những người có năng lực khiến Elyurias bình tĩnh, có thể đối thoại với bà ấy. Trong tộc Người Rừng có rất nhiều người như thế.”

Người Rừng hiểu rất rõ.

Rằng cả Elyurias và thiên nhiên đều không phải là hiện thân của lòng nhân từ chỉ ban phát phúc lành, mà là hiện thân của sự đáng sợ.

Elyurias có thể giương nanh vuốt tấn công nhân loại bất cứ lúc nào. Thứ sức mạnh đó là tuyệt đối, con người không thể chống chọi. Vì vậy, rất đáng sợ.

Đúng vậy, Người Rừng sợ hãi, nhưng cũng tôn kính Elyurias. Người hát dâng có thể xoa dịu cơn cuồng nộ của Elyurias bằng tiếng hát của họ, rồi đối thoại với bà ấy. Họ sở hữu năng lực kết nối con người và thiên nhiên. Cả Nezumi và mẹ của Nezumi đều có năng lực đó.

Lão vào sâu trong rừng, bắt gặp Người Rừng và Elyurias, sau đó báo cáo cho NO.6 về sự tồn tại của họ mà không hề biết bản báo cáo đó đã dẫn đến cuộc thảm sát Mao.

“Cuộc thảm sát Mao?” Rikiga nhíu mày.

“Vâng. Trong ngôn ngữ của Người Rừng, Mao có nghĩa là ‘quanh hồ nước’. Họ đã xây dựng thôn làng quanh hồ và sinh sống ở đó. Sau khi cái hồ bị lấp, một sân bay đã xuất hiện thay vào. Trước đây, cháu chẳng biết gì về chuyện này cả…”

“Chú cũng không biết. Khi sân bay được xây dựng, chú đã bị đá ra ngoài rồi. Nhưng còn cuộc thảm sát đó… NO.6 đã tấn công vùng đất tên Mao và tàn sát người dân ư?”

“Đúng thế.”

“Vì cái gì? Vì muốn chiếm mảnh đất để xây dựng sân bay ư?”

“Không. Thứ chúng muốn chiếm đoạt là Elyurias.”

“Vì cái gì?”

Vì cái gì?

Rikiga lặp lại câu hỏi.

Vì sao? Để làm gì? Thực sự là vì cái gì? Rốt cuộc là vì sao mà con người lại trở nên tàn bạo và lạnh lùng đến mức này?

Shion nhìn thi thể của bác sĩ. Không còn hơi ấm con người, giờ đây ông chỉ là một xác chết lạnh lẽo. Bên cạnh là cô y tá, và xa hơn nữa là người đàn ông xa lạ.

Vì cái gì mà chúng lại có thể cướp đi sinh mạng của con người một cách dễ dàng như vậy?

Trong thoáng chốc, trước mắt Shion hiện ra cảnh săn người. Cậu nghe thấy tiếng thở khò khè của những con người bị nhồi nhét trong thùng xe tải. Tiếng thét của núi người ngã đè lên nhau dưới tầng hầm Trại như sấm rền bên tai.

Vì cái gì?

Vượt trên cơn giận dữ, nỗi sợ và cảm giác không lý giải nổi xâm chiếm trí óc Shion.

Cậu và những kẻ cầm quyền của NO.6 khác nhau ở điểm nào?

Chẳng phải Lão đã nói, khi ấy tất cả họ đều trẻ tuổi, hi vọng có thể xây dựng một thành phố lý tưởng.

Vài chục năm, chỉ vài chục năm, cả hi vọng và lý tưởng đều biến chất. Chỉ trong vài chục năm… Shion hít vào.

Sau vài chục năm, mình sẽ trở thành người như thế nào? Liệu trong trái tim này có còn hi vọng và lý tưởng của thuở mười sáu hay không? Dù hình hài thay đổi nhường nào, có chắc rằng mình sẽ không trở nên tàn bạo không?

Cậu sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.

Vì cái gì, vì cái gì chúng lại muốn Elyurias?

Câu trả lời là vì chúng muốn có được sức mạnh đặc biệt của Elyurias.

“Sức mạnh đặc biệt?” Inukashi hé miệng, nhìn chòng chọc Shion.

“Đúng vậy, Elyurias mang hình hài của loài ong.”

“Ong? Ờm, là cái con hay bay vòng vòng trên hoa à?”

“Đó là ong mật, còn Elyurias là ong kí sinh, đẻ trứng trong cơ thể của vật chủ.”

Inukashi há hốc mồm, ngây như phỗng.

Trứng đẻ ra được ấp trong cơ thể vật chủ, lớn dần mà vật chủ không hay biết. Trứng biến thành nhộng, lột xác và trở thành ong trưởng thành. Sau đó, chúng cắn xé cơ thể vật chủ và ra thế giới bên ngoài, bỏ lại vật chủ, bấy giờ chỉ còn lại lớp da khô kiệt. Đây chính là những gì đang diễn ra ở NO.6.

Những đứa con của Elyurias đang lột xác. Những đứa con đó lấy cư dân NO.6 làm vật chủ để hút dưỡng chất nuôi bản thân.

Tuy nói Elyurias mang hình hài của ong, nhưng tất nhiên, bà ấy không phải là ong. Không một ai biết hình hài thực sự của bà. Lão viết rằng có lẽ đó là sự tồn tại trung gian giữa nhân loại và thần linh. Chính vì Elyurias đẻ trứng nên mới gọi là “bà ấy” nhưng việc phân biệt đực hay cái, nam hay nữ chỉ vô nghĩa thôi. Có lẽ, bà dùng hình hài của ong chỉ vì hình hài đó tiện cho việc đẻ trứng vào cơ thể vật chủ thôi. Cũng có thể bà chỉ hiện hình như ong trong mắt loài người.

Elyurias có trí tuệ siêu việt, vượt xa con người. Và bà có sức mạnh to lớn, có thể khống chế hoàn toàn vật chủ.

Do sức mạnh khống chế đó, vật chủ bị đẻ trứng không hề nhận ra việc bản thân bị kí sinh, và bị điều khiển để thực hiện những hành động tối ưu đối với đứa con của Elyurias. Ví dụ, họ sẽ nhạy bén hơn để tránh được nguy hiểm, sẽ chú ý việc bổ sung dưỡng chất, nỗ lực rèn luyện để duy trì cơ thể khỏe mạnh, tính cách trở nên ôn hòa, tránh xa những cuộc tranh chấp. Có lẽ đây chính là lý do chỉ có cư dân NO.6 trở thành đối tượng kí sinh, với môi trường sống tồi tệ, thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng, người dân West Block hoàn toàn không có khả năng trở thành vật chủ. Nezumi từng nói ong kí sinh là loài sành ăn. Chính là như vậy.

“Mỉa mai thật.” Inukashi lẩm bẩm. “Đói khát, giá rét, không biết khi nào sẽ chết, chính vì vậy nên cư dân West Block mới không bị kí sinh ư?”

“Cho tới khi ấu trùng lột xác, vật chủ nhất định phải sống, hơn nữa phải hoàn toàn khỏe mạnh. Đây là điều kiện tiên quyết cho việc đẻ trứng. Có vẻ đến cả Elyurias cũng không thể biến West Block trở thành chốn thiên đường, mà cũng chẳng cần thiết phải làm thế.”

“Vì vật chủ thích hợp đã có đầy rẫy bên trong NO.6 rồi, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ong khống chế con người ư?” Lần này là Rikiga mở miệng. Ông thở đứt quãng.

“Đúng thế. Chúng có thể điều khiển vật chủ hành động theo ý muốn của chúng. Những chủng loài kí sinh sở hữu năng lực như vậy thật ra không hiếm. Có một loài trùng hút máu có thể qua mặt hệ miễn dịch của con người, khiến hệ miễn dịch cho rằng nó vô hại. Có một chủng ong kí sinh chích gen của nó vào con sâu bướm mà nó chọn làm vật chủ và vô hiệu hóa hoàn toàn hệ miễn dịch của sâu bướm. Tuy nhiên, chưa có loài kí sinh nào làm được như Elyurias, không những lấy con người làm vật chủ, mà còn khống chế hoàn toàn mọi hành động của con người, trong khi con người không hề hay biết.”

“NO.6 muốn chiếm lấy năng lực khống chế, kiểm soát con người đó của Elyurias?” Rikiga hỏi, giọng héo hon.

NO.6 đã cố chiếm lấy sức mạnh của Elyurias.

Nhờ báo cáo của Lão, NO.6 biết đến sức mạnh đó và định áp dụng nó vào việc xây dựng bộ máy cai trị.

Elyurias vẫn còn nhiều bí ẩn nhưng tất cả mọi người ở NO.6 đều cho rằng bà chỉ là một con côn trùng, một loài ong đột biến. Không một ai chịu tin rằng, bà là thể trung gian giữa nhân loại và thần linh. Họ một mực tin rằng không thể tồn tại một sinh vật vượt trội hơn con người trong thế giới tự nhiên.

Nhìn từ góc độ côn trùng, Elyurias chỉ đơn thuần là một con ong chúa mang trí tuệ bậc cao hiếm thấy. Thế nên, NO.6 tin rằng sẽ không gặp trở ngại gì to tát trong việc điều khiển hay thuần hóa bà.

Một đội điều tra phục vụ mục đích bắt giữ Elyurias được thành lập và tiến vào rừng. Ở đó, họ đã vấp phải sự chống cự quyết liệt của Người Rừng.

Elyurias không sống quanh năm trong rừng. Vài năm một lần, hoặc hàng chục năm một lần bà mới đột ngột xuất hiện. Điều kiện như thế nào thì bà xuất hiện, sau khi xuất hiện thì bao giờ đẻ trứng, sống được bao lâu, tất cả đều là ẩn số. Một khi hoàn thành việc đẻ trứng, Elyurias sẽ biến mất. Biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt con người. Và, từ một trong những quả trứng được đẻ trong cơ thể người đó, một con ong chúa mới chào đời. Cũng chẳng rõ phải mất mấy năm, hay mấy chục năm, mới có một nữ hoàng mới như thế.

Thế nhưng, không một ai từng nhìn thấy xác của Elyurias. Mặc dù từ ngày đầu tiên xuất hiện trên mảnh đất này đến nay, bà luôn lặp đi lặp lại vòng đời như thế, nhưng chưa một ai nhìn thấy xác ong chúa Elyurias.

Người Rừng truyền rằng Elyurias bất tử, có thể tái sinh vô số lần, lại có người nói xác của bà sẽ mục nát ở nơi con người không biết đến, rồi hóa thành rừng.

Một khi Elyurias xuất hiện, Người Rừng sẽ vỗ về bà bằng việc cất tiếng hát. Cầu nguyện, khẩn cầu bà không chọn họ làm vật chủ. Họ tổ chức lễ tế, dâng lên “Giường của thần”. Cái gọi là “Giường của thần” được làm từ não động vật, có thể nói đó là một thứ giống như vật chủ được tạo ra bởi bàn tay con người. Đó là vật tế cho việc cấy phôi. Được khúc ca dẫn dắt, mời gọi, Elyurias sẽ đẻ trứng vào đó. Sau khi hoàn thành việc đẻ trứng, “Giường của thần” sẽ không thối rữa, cũng không khô kiệt, mà luôn giữ được độ ẩm và tươi mới. Đến khi ấu trùng lột xác trở thành ong trưởng thành, “Giường của thần” mới rệu rã.

Đúng thế, giống hệt với việc người bị kí sinh, sau khi ong trưởng thành ra ngoài, họ sẽ nhanh chóng già đi và mất mạng.

Người Rừng luôn bảo vệ “Giường của thần” bằng tất cả sự thành kính. Đó là giao ước lâu đời giữa họ và Elyurias. Chừng nào Người Rừng còn bảo vệ “Giường của thần”, Elyurias sẽ không gây nguy hại đến họ, và sẽ bảo hộ khu rừng của họ.

Đó là giao ước.

NO.6 đã can thiệp và cướp đi tất cả.

Chúng thiêu rụi thôn làng của Người Rừng, tàn sát toàn bộ, không phân biệt phụ nữ, trẻ con, người già và mang “Giường của thần” về NO.6.

Cuộc thảm sát Mao.

Tộc Người Rừng đã diệt vong như thế đấy.

Sự kiện này chỉ cách đây mười hai năm.

Shion lấy hết sức hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Nếu không làm vậy, cậu cảm thấy không khí sẽ chẳng thể lưu thông trong cơ thể.

“Sau đây, không phải ghi chép của Lão, mà là phỏng đoán của bản thân cháu. Nhưng cháu nghĩ cũng không khác sự thật là bao.”

Rikiga rướn người qua như muốn nói mau cho chú biết đi. Ngược lại, Inukashi lùi ra, mặt méo xệch như ngửi phải thứ mùi hôi thối ngoài sức tưởng tượng.

“Nhà cầm quyền của NO.6 có lẽ đã dùng các biện pháp khoa học để thử nghiệm ấp trứng của Elyurias thông qua ‘Giường của thần’ mà họ cướp được, nhưng đã thất bại. Họ không chịu thừa nhận một thứ không có cơ sở khoa học rằng nếu không có người hát dâng thì không thể duy trì được ‘Giường của thần’. Qua vô số lần thất bại, họ đã phát hiện nơi thích hợp nhất cho việc trứng nở và phát triển là não của con người.”

“Não á?” Rikiga chỉ vào đầu mình.

“Vâng, không phải bò, không phải lợn, cũng không phải khỉ. Nếu sử dụng não người, trứng của Elyurias có thể nở được. Có thể khẳng định, một trong những quả trứng đó nở ra sẽ trở thành ong chúa mới, một Elyurias mới.”

“Làm sao làm được chuyện đó?”

“Họ đã bí mật cấy trứng vào cơ thể của rất nhiều cư dân. Giống như ong sẽ đẻ trứng vào bên trong cơ thể vật chủ qua ống dẫn trứng, trong mỗi đợt kiểm tra sức khỏe định kì, họ sẽ lấy cớ tiêm chích để cấy trứng vào cơ thể cư dân.

“Chuyện đó dễ như trở bàn tay. Họ chọn ra những cư dân khác nhau về giới tính, độ tuổi, vóc dáng, môi trường sống để làm mẫu. Cháu chính là một trong các vật chủ. Lão cũng bị chọn làm vật chủ. Nhưng dường như ý chí của Elyurias đã ảnh hưởng đến quá trình trứng nở. Ấu trùng lột xác thất bại nên cháu và Lão thoát chết. Trường hợp lột xác thành công, vật chủ chắc chắn sẽ tử vong. Vì vậy, trứng của Elyurias tương tự một công cụ ám sát. Tầng lớp cầm quyền của NO.6 muốn sở hữu Elyurias bằng mọi giá, cố sức khống chế bà hành động theo ý họ. Có lẽ, họ cũng linh cảm được rằng, một ngày nào đó NO.6 sẽ tan tác. Sự thống trị độc tài của thiểu số, cho dù được ngụy trang tinh vi đến mức nào, một ngày kia cũng sẽ lộ tẩy. Chính vì vậy, họ khao khát sức mạnh có thể khống chế hoàn toàn con người. Họ muốn trở thành kẻ thống trị duy nhất và tuyệt đối, giống như ong chúa vậy.”

“Cơ sở nghiên cứu tối tân được xây ở Trại Cải tạo là để nghiên cứu con ong kia?”

“Vâng, họ chưa nắm bắt được điều kiện để ấu trùng của Elyurias lột xác thành công. Cháu nghĩ dù con người có nóng lòng thế nào, đó cũng là câu đố không có lời giải. Để giải mã bí ẩn, họ đã xây dựng cơ sở nghiên cứu đó. ở đó… có vô số não người, nằm trong những cái trụ trong suốt, dùng để cấy trứng.”

Hình ảnh kia lại hiện về.

Hình ảnh những bộ não được chứa trong trụ, hình ảnh Safu đứng lọt thỏm giữa đám trụ lại hiện về.

“Thì ra là thế.” Rikiga sờ cằm. “Nếu là Trại Cải tạo thì muốn bao nhiêu não người cũng có.”

“Buồn nôn quá…”

Intkashi sờ lên ngực. Nó thực sự thấy buồn nôn, mặt cắt không còn giọt máu. Nó đã quăng luôn cái bánh đang cầm trong tay.

“Khi bụng lép kẹp, tôi từng ăn cỏ dại ven đường và sâu bướm không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy tởm đến mức này. Cái gì gọi là ‘Thì ra là thế? Cái gì chứ? Thế ra mấy cuộc săn người trước đây là để lấy một lượng lớn não người ư?”

“Đúng vậy. Có lẽ họ muốn sử dụng bộ não của những người sống sót dưới điều kiện khắc nghiệt kia để làm thí nghiệm. Họ muốn có những bộ não trải qua nhiều tác động khác nhau như áp lực lớn, ý chí sinh tồn, sợ hãi và hưng phấn.”

“Tôi… thực sự buồn nôn quá…” Inukashi vùi mặt vào lưng chú chó vừa ghé sát tới, khịt khịt mũi. “Lũ chó này… tốt gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần so với con người. Shion, thật may mắn khi tôi có chó bầu bạn thay vì con người. Nói thật lòng đấy.”

“Ừm.”

Chắc là thế đấy, Inukashi. Chó tốt hơn con người cả trăm lần, nghìn lần, vạn lần.

Inukashi khẽ hắt hơi. Nó khịt mũi.

“Rồi, sao đây? Nezumi. Mày thực sự là hậu duệ còn sót lại của đám Người Rừng kia hả?”

Nezumi ngẩng đầu lên. Không biết có phải nhờ sự chữa trị của Aria không mà má nó hồng hào hẳn lên. Trông không còn giống một con búp bê tinh xảo nữa, mà là một con người tràn đầy sức sống.

“Đúng thế.”

“Mày đã sống sót trong cuộc thảm sát Mao sao? Xem ra mày may mắn từ lúc còn là một tên nhóc.”

“Chắc vậy.”

Nezumi nhìn về phía Shion. Cậu đón nhận ánh mắt nó. Sau một thoáng do dự, Nezumi bất đầu nói.

“Khi đó tôi vẫn còn quá nhỏ, thành thật mà nói, tôi chẳng nhớ gì về vùng đất Mao cả. Tôi chỉ nhớ có một bà lão đã cõng tôi trên lưng và chạy trối chết khỏi ngọn lửa. Cho đến bây giờ tôi cũng không rõ bà là ruột thịt của tôi hay chỉ là người xa lạ. Bà cứu tôi và nuôi tôi khôn lớn. Chúng tôi trốn khỏi khu rừng, và sống quanh khu vực mà ngày nay được gọi là West Block.”

Giọng Nezumi thản nhiên, dường như không chứa bất kì cảm xúc nào.

“Bà đã dạy tôi rất nhiều điều. Người tìm ra căn phòng ngày xưa từng là kho sách và lấy đó làm chỗ ở cũng là bà. Tôi lớn lên trong căn phòng đó, ngày qua ngày nghe bà kể chuyện về tộc Người Rừng. Mấy nhóc này…”

Nezumi búng ngón tay. Ba chú chuột nhắt vừa kêu vừa chạy tới.

“Chúng sinh ra ở căn phòng đó. Là sinh vật có trí tuệ và tình cảm. Bố mẹ và ông bà của chúng cũng thế. Hình như những sinh vật thế này rất hay tụ tập quanh Người Rừng. Lũ nhóc và Elyurias… ừm, chúng tôi không gọi ngài bằng cái tên đó, chỉ tôn xưng là Thần Rừng. Vì tôi còn quá nhỏ nên cũng chẳng hiểu Thần Rừng là cái gì. Tôi được dạy rằng chỉ có tộc Người Rừng chúng tôi mới có thể kết nối, giao tiếp với lũ nhóc này cùng Thần Rừng. Tuy nhiên, lũ nhóc lại nhanh chóng kết thân với Shion, thậm chí rất vui sướng khi được đặt tên. Lũ chuột cống dưới tầng hầm cũng thế. Nói thật, tôi khá kinh ngạc đó.”

“Nghe mày nói mới thấy, chó của tao cũng vậy. Chúng cứ bám riết lấy Shion, thậm chí không sủa lấy một tiếng.”

Nezumi cười, “Cậu đúng là một ẩn số, Shion. Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã thấy thế rồi. Cậu thực sự rất bí ẩn.”

“Từ cái đêm dông bão đó à?”

“Đúng thế. Quay lại chủ đề nào. Khi tôi lên mười tuổi, trạm kiểm soát chuyên dụng của Trại Cải tạo hoàn thành, thị trưởng quyết định tới thị sát. Bà tôi nói đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng để báo thù, bà sống cho tới giờ chỉ vì mục đích này thôi.

“Nhưng, một thằng nhóc mười tuổi và một bà lão chỉ là tép riu với bọn vệ sĩ. Bà giấu một con dao trong người và tiếp cận thị trưởng nhưng đã bị bắn chết ngay tức khắc, tôi thì bị bắt, bị vứt xuống tầng hầm của Trại Cải tạo cùng với các nạn nhân của cuộc săn người. Có lẽ không chết đã là một phép màu rồi. Tôi điên cuồng trèo qua bức tường đá, vất vả lắm mới đến được hang động kia. Và, tôi đã gặp Lão. Phải nói đúng là kì tích.

“Lão dạy cho tôi nhiều kiến thức hơn cả bà. Khi tôi 12 tuổi, ông ta bảo tôi phải ra khỏi thế giới dưới lòng đất, hướng tới thế giới mới. Khi đó, dù căm ghét giới cầm quyền NO.6 nhưng dường như Lão vẫn có thể liên lạc với họ. Thỉnh thoảng, NO.6 sẽ chuyển thức ăn và đồ dùng sinh hoạt tối thiểu tới để chúng tôi sinh tồn. Có lẽ, chúng vẫn còn chút lương tâm với Lão, người từng là cộng sự của mình.

“Nhờ đường dây liên lạc đó, Lão đề nghị chuyển tôi tới Giọt Trăng để điều tra về hậu duệ còn sống sót của tộc Người Rừng. Thị trưởng đã đồng ý. Có lẽ khi đó nghiên cứu về Thần Rừng đang gặp bế tắc, nên chỉ cần một tia hi vọng mong manh là chúng liền nhảy bổ vào. Vào ngày tôi bị đưa đi, Lão trao tận tay tôi một con dao đặc chế không phản ứng với máy dò kim loại, bảo tôi hãy tìm đường sống cho chính mình. Nếu bị đưa đến Giọt Trăng, tôi sẽ xong đời, rất có thể sẽ bị đưa lên bàn giải phẫu.

“Trước khi tới Giọt Trăng, tôi đã bỏ trốn. Đó là cách duy nhất để tôi sống sót. Chuyện về sau có lẽ tôi không cần kể chi tiết nữa. Tôi đã trốn thoát, nhờ có cậu.”

Nezumi nhìn lên trần nhà, thở ra một hơi dài.

“Trước đây tôi cũng đã nói, trong đêm dông bão kia, cậu mở toang cửa sổ, cho tôi vào nhà, đích thực là một kì tích. Đối với tôi, có khi cậu còn vượt trên cả Thần Rừng. Tôi luôn nghe thấy có ai đó nói với mình rằng phải sống, không được từ bỏ, phải sống. Nếu không có cậu, chắc hẳn tôi đã không thể sống sót qua đêm đó. Shion, chỉ có cậu cứu rỗi tôi, lần này cũng vậy.”

Nezumi từ từ đứng dậy.

“Kết thúc truyền glucose. Kết thúc.” Aria im lìm lùi lại, như một cô gái lễ độ.

“Cậu đã nhặt cái mạng của tôi về.”

“Như nhau cả thôi. Nếu không có cậu, tôi cũng không thể sống tiếp.” Shion cũng đứng dậy.

“Này, đừng giỡn mặt tao! Chúng mày, nếu cảm thấy biết ơn, thì phải là với bọn tao mới đúng chứ! Phải không, ông chú?”

“Đúng thế, tao cũng đang định nói thế đấy. Eve, khoản nợ ân tình này tương đối lớn đó. Tốt hơn hết là mày nên chuẩn bị đi!”

Inukashi và Rikiga cùng gật đầu với nhau.

“Úi chà! Ăn ý ghê nhỉ!” Nezumi quấn tấm áo choàng vào, nhếch mép cười khinh bỉ. “Nhân tiện về nợ ân tình, tôi sẽ rất biết ơn nếu hai người đưa tôi đến gần Giọt Trăng đấy.”

“Nhất định phải đi ư?”

“Nhất định phải đi.” Shion đáp. “Không đi không được. Người có thể ngăn được Elyurias chỉ có mình Nezumi thôi.”

“Đừng đánh giá tôi cao quá. Bài hát của tôi có tác dụng hay không vẫn chưa thể biết được đâu.”

“Nếu là bài hát của cậu, chắc chắn sẽ có tác dụng. Khi ở trong thùng xe trên đường tới Trại Cải tạo, mọi người vẫn khao khát được nghe cậu hát.”

Rikiga khoanh tay lại. Đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi chớp liên hồi.

“Tại sao, Eve? Không phải mày đã quyết định quan sát mọi thứ từ ghế khán giả rồi sao? Chẳng phải mày muốn cười ngạo nghễ nhìn cảnh NO.6 sụp đổ hay sao?”

“Tôi đã định như thế. Nhưng bản năng chết tiệt của một diễn viên thôi thúc tôi lên sân khấu và đắm mình trong ánh đèn rực rỡ. Quả nhiên ghế khán giả không dành cho tôi.”

“Mày huyên thuyên cái gì đấy? Trả lời đàng hoàng đi! Mày căm hận NO.6 lắm kia mà? Cứ đứng chờ nó tự sụp đổ, và cười ngạo nghễ vào phút cuối cùng chẳng tốt hơn sao?”

Gương mặt Nezumi chợt méo xệch, rất chân thật, không hề giống đóng kịch chút nào.

“Nếu có thể, tôi cũng muốn làm như vậy. Nhưng Lão nói với tôi, những đứa trẻ bên trong bức tường có tội gì? Nếu khoanh tay đứng nhìn chúng chết đi thì khác nào đồ tể, sát nhân.”

Nó thở dài. Gương mặt lại trở nên bình thản.

“Ông chú, tôi căm ghét NO.6. Tôi đã luôn chờ đợi nó sụp đổ. Khát khao đó vô cùng cháy bỏng, đến mức tôi cảm thấy để đạt được mục đích đó, hai tay tôi nhuốm đầy máu cũng không sao. Ngay cả bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy. Nhưng tôi cũng căm ghét việc giết hại trẻ con. Tôi là người sống sót sau vụ thảm sát Mao, cho nên tôi không muốn đứng cùng hàng ngũ với bọn sát nhân, không muốn mình giống NO.6.”

Rikiga im lặng. Sau khi thở dài não nề, ông lấy chìa khóa xe ra.

“Inukashi, mày thì sao?”

“Tôi đi. Còn cách nào khác sao? Tôi có một em bé ở nhà, nên tôi hiểu những gì Nezumi nói. Chậc, lại có ngày tôi đồng tình với tên này cơ đấy, chắc tôi cũng già lẩm cẩm mất rồi…”

“A, Inukashi, em bé mà cậu nói, chẳng lẽ là đứa bé tôi giao cho cậu sao?”

“Im ngay! Đó là em bé của tôi. Không liên quan gì đến cậu! Thật là, bây giờ mới nhớ ra, đúng là một tên bạc bẽo. Cho dù cậu quỳ xuống van xin, tôi cũng không cho cậu gặp nó đâu!”

Inukashi nhặt sạch sẽ thức ăn còn thừa, thè lưỡi chọc tức Shion.

Khu vực xung quanh Giọt Trăng hỗn loạn đến cực điểm. Quân đội xả súng vào đám đông, rất nhiều người mất mạng. Đồng thời, trong số bọn lính cũng có vô số kẻ ngã xuống, già đi rồi tắt thở.

Bọn lính hét lên sợ hãi. Những kẻ buông súng tháo chạy đều bị sĩ quan cấp cao bắn vào lưng.

“Tuân theo mệnh lệnh! Ngăn cản lũ bạo động! Đánh tan tác chúng!”

“Không được. Chúng tôi không muốn chết!”

“Đừng hòng chạy trốn! Đào ngũ là tội chết!”

Tay sĩ quan cấp cao đang quát tháo ấy đột nhiên cong người, ngã xuống. Máu phun ra từ trán. Không biết do dính tên bay đạn lạc hay bị ai đó bắn. Khi hắn còn đang co giật thì những tên lính khác đã giẫm lên hắn rồi ù té chạy.

Quần chúng tràn vào bên trong Giọt Trăng.

Cùng lúc đó, các trạm kiểm soát lần lượt phát nổ, lửa bốc nghi ngút. Bức tường hợp kim đặc biệt xuất hiện những vết nứt rồi đổ ập xuống. Trại Cải tạo chìm trong biển khói đen, đã hư hại quá nửa.

Những cảnh tượng ấy lần lượt hiện lên trên màn hình cỡ lớn được lắp đặt tại quảng trường.

“Shion, chuyện gì thế kia? Tại sao hình ảnh như vậy lại được phát tán? Chẳng lẽ NO.6 muốn cho mọi người chiêm ngưỡng giây phút cuối đời của mình ư?”

Inukashi rùng mình, hỏi.

“Những hình ảnh đó có lẽ được truyền từ các máy quay giám sát rải rác trong thành phố. Đáng lẽ chúng phải được truyền tới phòng quản lý của Cục Trị an, nhưng giờ lại truyền tới màn hình công cộng, có lẽ chức năng kiểm soát của hệ thống máy tính đã hỏng hoàn toàn rồi.”

“Chuyện đó, quả nhiên…” <