← Quay lại trang sách

Maggie

Có nhiều lý do khiến tôi yêu Oliver, nhưng trước hết và trên hết là bởi mẹ tôi không chịu nổi Oliver. Nó là đống rác, mẹ tôi luôn nói thế mỗi khi đến thăm. Nó thật tiêu cực. Nếu bỏ nó, con có thể tìm được ai đó kia mà.

Ai đó kia là một bác sĩ, như bác sĩ gây mê ở Dartmouth - Hitchcock mà mẹ từng gán ghép cho tôi, cái tên đã hỏi tôi xem liệu tôi có nghĩ luật cấm tải phim heo con nít là một sự vi phạm quyền con người hay không. Hay là con trai của ca đoàn trưởng, tên đã sống đồng tính như vợ chồng suốt năm năm nhưng không cho bố mẹ biết. Ai đó là một đối tác trẻ tuổi trong hãng kế toán lo thuế cho bố tôi, kẻ ngay trong ngày hẹn hò đầu tiên và cũng là duy nhất, đã hỏi tôi liệu có phải tôi mập ú từ bé đến giờ hay không.

Ngược lại, Oliver biết đúng những gì tôi cần, và lúc nào tôi cần. Đó là lý do vì sao trong đêm Oliver đã cặm cụi cắn đứt dây đồng hồ báo thức của tôi, và ngay phút tôi bước lên cân sáng hôm đó, Oliver nhảy ra từ dưới gầm giường đứng chồng lên chân tôi để tôi không thể nhìn thấy số cân.

“Làm tốt lắm,” tôi nhảy xuống, cố gắng không để ý những con số đỏ hiện ra trước khi chúng biến mất. Chắc chắn lý do có con số bảy trên mặt cân, là bởi Oliver cũng đè lên đó. Ngoài ra, nếu lỡ như tôi định viết ra bản khiếu nại chính thức về bất kỳ chuyện gì thế này, tôi sẽ nói rằng (a) cỡ 14 không thực sự lớn như thế, (b) cỡ 14 ở Mỹ là cỡ 16 ở Luân Đôn, nên có thể nói tôi sẽ thon hơn nếu như được sinh ra là người Anh, và (c) cân nặng không thành vấn đề miễn sao bạn khỏe mạnh.

Được thôi, cũng có lẽ tôi đã không tập thể dục đủ. Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ tập,

Hay tôi sẽ bảo mẹ tôi, nữ hoàng vóc dáng, rằng tôi sẽ tập khi tất cả những người mà tôi làm việc cật lực vì họ được giải thoát dứt khoát tuyệt đối. Tôi bảo mẹ (và với tất cả những ai khác biết nghe) rằng tất cả lý do có Liên hiệp Tự do Dân sự Mỹ là để giúp mọi người có một lập trường, một tư thế. Thật không may, mẹ tôi chỉ nhìn nhận được vài tư thế là thế chim câu, thế chiến binh, và đủ mọi thế chính khác của yoga.

Tôi tròng vào người chiếc quần jeans, phải thú thật là chiếc quần duy nhất mà tôi không giặt thường xuyên bởi máy sấy luôn làm nó co lại đủ để tôi phải đau khổ mất nửa ngày trước khi nó giãn ra cho tôi thở nổi. Tôi lấy một áo nịt ngực, cái duy nhất không làm hằn ngấn mỡ, rồi quay về phía

Oliver. “Thế nào?”

Oliver nghiêng tai trái, thế nghĩa là “Tại sao phải bận tâm, bởi nó sẽ khuất hết sau bộ áo spa mà?”

Như thường lệ, Oliver đúng, ừ thì, hơi khó để che giấu những khuyết điểm khi bạn chẳng mặc gì.

Oliver theo tôi đến bếp, và chúng tôi đổ đầy hai tô thức ăn của thỏ (theo kiểu nói của Oliver, còn với tôi là Special K). Rồi Oliver nhảy vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh chuồng để ngủ ngày.

Tôi đặt tên chú thỏ của mình theo tên của Oliver Wendell Holmes Jr. Thẩm phán Tòa án Tối cao nổi tiếng là Kẻ Biệt giáo Vĩ đại. Ông từng nói rằng, “Ngay cả một con chó cũng biết sự khác nhau giữa bị đá và bị ngáng chân.” Thỏ cũng vậy. Và đó cũng là điều tôi cần nơi các thân chủ của mình.

“Đừng làm điều gì chị không làm nhé,” tôi cảnh cáo Oliver. “Bao gồm việc nhai chân ghế nữa.”

Tôi lấy chìa khóa và đi ra chiếc Prius của mình. Tôi đã dùng gần hết khoản tiết kiệm năm ngoái cho chiếc xe nửa vời này, thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao những nhà sản xuất xe hơi lại bán được mấy dòng xe cao cấp nếu như bạn là một người mua có lương thức xã hội tương đối. Nó chẳng có hệ thống dẫn động bốn bánh, thật là điều nhức nhối trong mùa đông ở New Hampshire này, nhưng tôi thấy để cứu tầng ozone thì thỉnh thoảng trượt ra khỏi đường cái cũng đáng.

Cách đây bảy năm, bố mẹ tôi đã dọn đến Lynley, một phố cách Concord 41 cây số về phía đông, khi bố tôi nhận chức giáo sĩ ở Đền thờ Beth Or. Hóa ra chẳng có Đền thờ Beth Or nào, cộng đoàn cải cách của ông tổ chức các buổi phụng vụ đêm thứ sáu tại căng-tin một trường trung học, bởi đền thờ đã bị đốt trụi. Mọi người hi vọng sẽ gây được quỹ để xây một đền thờ mới, nhưng bố tôi đã đánh giá quá cao tầm vóc của cộng đoàn nông thôn New Hampshire, và dù ông có trấn an tôi là họ sắp mua được đất ở đâu đó, nhưng tôi không chắc chuyện này sẽ sớm xảy ra. Dù gì đi nữa, đến lúc này, cộng đoàn của ông đã quen với các bài đọc kinh Torah thường hay bị ngắt quãng đều đặn bởi những tiếng hò reo của đám đông đang xem thi đấu bóng rổ ở sân thể thao phía dưới.

Người quyên góp thường niên nhiều nhất cho quỹ xây đền thờ của bố tôi là Chutzpah, một trung tâm tịnh dưỡng cho trí óc, thân thể và linh hồn ngay giữa lòng Lynley, của mẹ tôi. Mặc dù khách hàng của bà là những người không thuộc giáo đường, nhưng danh tiếng truyền miệng về bà lan khắp các chị em đền thờ, và nhiều mạnh thường quân xa xôi tận New York và Connecticut, thậm chí là Maryland, đã tìm đến nơi đây để nghỉ dưỡng và tái hồi sinh lực. Mẹ tôi dùng muối từ Biển Chết cho phòng tắm. Công thức Spa của bà theo đúng luật kosher của Do Thái. Và bà từng viết bài trên tạp chí Boston, New York Times, và Luxury SpaFinder.

Mỗi ngày thứ bảy đầu tháng, tôi đều đến spa để được massage hay làm mặt, làm chân miễn phí. Vấn đề là sau đó, tôi phải chịu đựng suốt bữa ăn trưa với mẹ mình. Chúng tôi làm thế đã thành lệ. Trong lúc dùng trà chanh dây đá, chúng tôi đã tua xong phần “Tại sao con không gọi điện.” Món salad là phần “Chắc mẹ chết mất trước khi được làm bà ngoại.” Và thật hợp khi món khai vị là lúc bàn về cân nặng của tôi. Không cần phải nói, chúng tôi chẳng bao giờ kéo được đến món tráng miệng.

Trung tâm Chutzpah toàn màu trắng. Không chỉ trắng, mà còn trắng đáng sợ, tôi sợ màu trắng đến nghẹt thở, thảm trắng, nền đá trắng, áo choàng trắng, dép trắng. Tôi chẳng biết mẹ tôi làm cách nào để giữ nơi này được sạch sẽ, bởi khi tôi lớn lên, nhà cửa lúc nào cũng lộn xộn một cách dễ chịu.

Bố tôi nói rằng có Đức Chúa, dù cho với tôi có vẻ bồi thẩm đoàn vẫn còn phải tranh luận về chuyện này. Không cần phải nói tôi mừng đến thế nào khi phép lạ xảy ra, là lúc tôi đến bàn tiếp tân và được biết mẹ tôi không thể ăn trưa với tôi vì cuộc hẹn phút chót với một người bán sỉ hoa lan. “Nhưng bà nói cô vẫn nên dùng trị liệu,” lễ tân bảo tôi. “DeeDee sẽ là trị liệu viên, và tủ để đồ của cô là số 220.”

Tôi nhận áo choàng và dép lê cô đưa qua. Ngăn tủ 220 nằm chung dãy với năm mươi cái khác, và có vài bà trung niên thon gọn đang thay áo yoga. Tôi lánh qua một dãy tủ khác, mừng thay nó còn trống, rồi thay đồ của mình. Nếu có ai phàn nàn việc tôi dùng ngăn tủ 664 thay vì 220, thì tôi cũng không nghĩ mẹ sẽ từ mặt tôi vì chuyện này. Tôi bấm mã khóa của mình, 2358 đại diện cho LHTD, rồi hít một hơi lấy can đảm, và cố gắng không liếc vào gương khi đi ngang.

Tôi không thích mấy vẻ ngoài của mình. Tôi có đường cong, nhưng không may, chúng đều nằm sai chỗ. Tóc tôi là một mớ bòng bong xoăn đen, có thể rất gợi cảm nếu như tôi không cố gắng hết sức để chúng khỏi xoăn tít. Tôi từng đọc thấy những stylist cho show của Oprah sẽ làm thẳng tóc cho các vị khách có cái đầu như tôi, bởi tóc xoăn khiến người ta nặng thêm năm cân khi lên hình. Nghĩa là ngay đầu tóc cũng phản bội, khiến tôi trông bự hơn cân nặng thật. Mắt của tôi khá được, bình thường chúng có màu bùn và trở màu xanh nếu tôi thấy thích làm đẹp, nhưng trên hết, chúng thể hiện được phần mà tôi tự hào về mình, là sự thông minh. Có lẽ tôi chẳng bao giờ chen chân nổi lên ảnh bìa tạp chí, nhưng tôi là một cô gái có thể cuốn phăng tất cả.

Vấn đề là, bạn chẳng bao giờ nghe thấy ai nói, “Ồ, tia bộ não của em này xem nào.”

Bố tôi luôn khiến tôi thấy mình đặc biệt, nhưng tôi chẳng thể nhìn mẹ mình mà không tự vấn tại sao tôi không thừa hưởng được vòng eo thon thả và mái tóc mượt mà của bà. Lúc còn nhỏ, tôi chỉ muốn được giống như bà, còn khi lớn lên, tôi chẳng cố làm gì nữa.

Thở một hơi dài thườn thượt, tôi đi vào vùng xoáy, một ốc đảo trắng bao quanh bởi những chiếc ghế băng liễu gai trắng với các bà áo trắng chờ những trị liệu viên cũng trắng từ đầu đến chân gọi tên mình.

DeeDee xuất hiện trong chiếc áo khoác không tì vết, mỉm cười với tôi. “Chị hẳn là Maggie. Chị trông hệt như mẹ chị mô tả.”

Tôi chẳng mắc miếng bả này đâu. “Hân hạnh được gặp cô.” Tôi chưa bao giờ hiểu được cái giao thức này, bạn mở lời chào rồi ngay lập tức cởi áo choàng để một người hoàn toàn xa lạ đặt tay trên người bạn… và bạn lại trả tiền cho đặc ân này. Chỉ tôi cảm thấy thế, hay là giữa trị liệu spa và mại dâm có nhiều điểm chung nhỉ?

“Chị có muốn bài trị liệu đắp phủ toàn thân Bài ca của Salomon?”

“Tôi thà đi làm răng còn hơn.”

DeeDee toét miệng cười. “Mẹ chị cũng bảo là thế nào chị cũng nói tương tự như thế.”

Nếu bạn chưa từng thử một bài đắp phủ toàn thân, thì tôi nói cho hay, nó là một cảm nghiệm độc nhất vô nhị. Bạn nằm trên một chiếc bàn êm ái, phủ một lớp chăn Saran lớn và người thì khỏa thân hoàn toàn. Hoàn toàn, khỏa thân hết. Chắc chắn, trị liệu viên có đặt một chiếc khăn vuông mỏng như khói trên vùng nhạy cảm của bạn lúc cô ấy xoa khắp người bạn, và khuôn mặt cô lạnh tanh không bao giờ để lộ cho bạn biết liệu cô ta có cân đo hết khối thân thể bạn bằng lòng bàn tay hay không, nhưng bạn vẫn thấy đau lòng về cơ thể mình nếu như có ai đó cảm nhận trực tiếp cơ thể này cùng với bạn.

Tôi buộc mình nhắm mắt lại và nhớ lại lần được tắm dưới vòi sen Vichy bởi bàn tay một người làm cho tôi cảm thấy mình như nữ hoàng, chứ không phải kiểu người tàn tật trong bệnh viện.

“Này, DeeDee,” tôi hỏi. “Cô đã làm việc này bao lâu rồi?”

Cô mở một khăn tắm, và căng ra như tấm màn khi tôi quay người lại.

“Em đã làm việc spa được sáu năm rồi, nhưng chỉ vừa mới vào làm ở đây.”

“Cô hẳn phải giỏi,” tôi nói. “Mẹ tôi không chịu nổi dân nghiệp dư.”

DeeDee nhún vai. “Em thích gặp những người mới.”

Tôi cũng thích những người mới, nhưng là khi họ mặc đủ áo quần kia.

“Chị làm nghề gì thế?” DeeDee hỏi.

“Mẹ tôi không kể cô nghe à?”

“Không… bà ấy chỉ nói…” Bỗng nhiên cô ngưng lại, im lặng.

“Bà ấy nói gì.”

“Bà ấy, ừm, bảo em làm thêm cho chị bài đắp tảo biển.”

“Ý cô là bà ấy bảo tôi cần gấp đôi trị liệu.”

“Bà ấy không…”

“Bà ấy có dùng từ ‘múp’ không?” Tôi hỏi. Khi DeeDee không trả lời, rất khôn ngoan khi làm thế, tôi đành chớp mắt nhìn lên ánh sáng mờ mờ trên trần nhà, lắng nghe vài nốt nhạc piano của Yanni, rồi thở dài. “Tôi là một luật sư của Liên hiệp Tự do Dân sự Mỹ.”

“Thật sao?” Tay của DeeDee vẫn còn trên chân tôi. “Có bao giờ chị nhận những vụ, kiểu như miễn phí?”

“Đó là tất cả những gì tôi làm.”

“Thế thì chị hẳn phải biết tử tù… Shay Bourne? Em đã viết thư cho ông ta từ mười năm nay, từ khi em học lớp tám, lúc đầu là một phần bài tập của lớp nghiên cứu xã hội. Kháng cáo mới nhất của ông đã bị Tòa án Tối cao bác bỏ.”

“Tôi biết. Tôi đã lập hồ sơ cho ông ta.”

Đôi mắt DeeDee mở to. “Vậy chị là luật sư của ông ấy?”

“Ừ thì… không.” Tôi không sống ở New Hampshire lúc Shay Bourne bị tuyên án, nhưng công việc của Liên hiệp Tự do Dân sự Mỹ là lập hồ sơ bạn tòa amicus cho các tử tù. Amicus là tiếng La Tinh, nghĩa là bạn của tòa án, khi bạn có lập trường về một vụ án, nhưng không thực sự can dự vào vụ án, thì tòa có thể để bạn lên tiếng hợp luật về những cảm nghĩ của bạn nếu nó có lợi cho tiến trình đưa ra quyết định. Các hồ sơ bạn tòa của tôi nhắm vào việc thể hiện án tử hình thật đáng ghê tởm, xem nó là một hình phạt tàn ác và bất bình thường, là vi hiến. Tôi khá chắc là thẩm phán đã xem qua công trình của tôi và nhanh chóng gạt nó đi.

“Chị có thể làm gì khác để giúp ông ấy không?” DeeDee hỏi.

Sự thật là, nếu như kháng cáo mới nhất của Shay Bourne bị Tòa án Tối cao bác bỏ, thì chẳng có luật sư nào cứu nổi anh ta lúc này đâu.

“Tôi nói này,” vậy mà tôi vẫn hứa. “Tôi sẽ nghiên cứu.”

DeeDee mỉm cười và phủ những tấm chăn nhiệt lên người tôi đến khi tôi cứng đơ như sáp. Rồi cô ngồi xuống phía sau và luồn ngón tay vào tóc tôi. Khi cô xoa bóp đầu, mắt tôi nhắm chặt.

“Họ nói nó không đau,” DeeDee nói khẽ. “Tiêm thuốc độc đó.”

Họ, là định chế, là các nhà lập pháp, những người xoa dịu tội lỗi của mình bằng những hành động hùng hồn. “Đó là bởi chưa từng có ai sống lại để nói khác đi.” Tôi nghĩ về việc Shay Bourne được báo tin về cái chết đang lơ lửng trên đầu. Tôi nghĩ về việc nằm trên một chiếc bàn như thế này, bị chìm sâu vào giấc ngủ.

Đột nhiên, tôi không thở được. Những chiếc chăn quá nóng, kem trên người tôi quá dày. Tôi muốn thoát khỏi những lớp phủ này, và bắt đầu vật vã tìm cách thoát ra.

“Ôi chao,” DeeDee nói. “Đợi một lát thôi, để em giúp chị.” Cô kéo, lột mấy lớp phủ, rồi đưa tôi một khăn tắm. “Mẹ chị không bảo em là chị bị hội chứng sợ giam hãm.”

Tôi ngồi dậy, hít lấy một hơi thật sâu. Tôi nghĩ, tất nhiên là mẹ tôi đã không nhắc. Bởi chính bà là người khiến tôi đến nghẹt thở mà.