Lucius
Đã chiều muộn, gần đến giờ thay ca, và tầng I tương đối yên lặng. Tôi ốm cả ngày, cứ ngủ chập chờn mụ mị vì cơn sốt. Calloway vốn thường chơi cờ với tôi, giờ đang chơi với Shay. “Quân Tượng đi A6,” Calloway gọi. Hắn là một tên kỳ thị chủng tộc mù quáng, nhưng cũng là tay chơi cờ giỏi nhất tôi từng gặp.
Suốt ngày, Người Dơi Chim ở yên trong túi áo Calloway, một cục nhỏ xíu chẳng hơn gì gói kẹo Starburst. Có lúc nó leo lên vai hắn và mổ vào vết sẹo trên da đầu. Lúc khác, Calloway giữ con chim trong quyển sách Đối đầu đã được sửa thành một nơi giấu đồ kể từ chương sáu, một khoảng vuông cắt sâu qua quyển sách dày bằng lưỡi dao cạo thó được, và Calloway lót giấy mềm trong đó làm ổ cho Người Dơi Chim. Con chim ăn khoai tây nghiền mà Calloway đã đổi chác được bằng cuộn băng dính và dây xoắn, thậm chí là cả một chiếc chìa khóa còng tự làm nữa.
“Này,” Calloway nói. “Chúng ta chưa đặt cuộc cho ván này.”
Crash cười phá lên. “Ngay cả Shay cũng không đủ đần để cược với mày khi hắn đang thua.”
“Mày có cái gì mà tao muốn nào?” Calloway trầm ngâm.
“Trí khôn chăng?” Tôi đế vào. “Lương thực chăng?”
“Biến đi, thằng bóng.” Calloway nghĩ một lát. “Bánh chocolate hạnh nhân. Tao muốn cái bánh chocolate quái quỷ hạnh nhân.”
Đến lúc này, cái bánh đã được hai ngày rồi. Tôi ngờ là Calloway cũng chẳng thể nuốt nổi nó. Hầu như những gì mà hắn thưởng thức được, đó là cảm giác chiếm được nó từ Shay.
“Được,” Shay nói. “Mã đi G6.”
Tôi ngồi dậy trên giường. “Được ư? Shay, hắn đang hù anh đó.”
“Này Lucius, mày đau bệnh không chơi nổi, nhưng vẫn cứ chĩa mũi vào chuyện người khác đang nói được à?” Calloway phàn nàn. “Đây là chuyện giữa tao và thằng Shay.”
“Thế nếu tôi thắng thì sao?” Shay hỏi. “Tôi có được gì?”
Calloway cười phá lên. “Chuyện đó sẽ không xảy ra.”
“Con chim.”
“Tao sẽ không đưa cho mày Người Dơi…” “Vậy thì tôi sẽ không đưa anh cái bánh.” Một khắc thinh lặng trôi qua.
“Được,” Calloway nói. “Mày thắng, mày lấy con chim. Nhưng nếu mày không thắng, bởi quân Tượng của tao đang đi nước D3. Xem như mày chính thức tiêu đời rồi.”
“Hậu đi H7,” Shay trả lời. “Chiếu bí.”
“Cái gì?” Calloway hét lên. Tôi kiểm lại bàn cờ tưởng tượng trong đầu mình, quân hậu của Shay đội lên từ lòng đất với quân mã làm bình phong. Calloway chẳng còn biết trốn đâu nữa.
Ngay lúc đó, cửa tầng I mở, hai quản giáo mang áo giáp và mũ sắt đi vào. Họ đến buồng của Calloway và đem hắn ra hành lang, còng hắn vào thanh thép treo cao trên tường.
Chẳng gì tệ hơn là bị lục soát buồng, ở đây, tất cả những gì chúng tôi có là cả kho tàng của chúng tôi, và dò xét vào đó là một sự xâm phạm riêng tư nghiêm trọng. Chưa cần nói đến việc khi họ soát phòng, bạn có thể bị mất đi những kho tàng quý nhất, là thuốc phiện hoặc rượu, hoặc chocolate, hoặc đồ vẽ, hay đầu nhọn bòn từ kẹp giấy để hâm cà phê.
Họ ập đến với đèn pin và gương dài cầm tay, làm việc rất có hệ thống. Họ kiểm tra từng vết trên tường, những lỗ thông hơi, các mối hàn. Họ lăn những bịch khử mùi đủ kiểu để bảo đảm không có thứ gì giấu trong đó. Họ lắc những hộp bột phấn để nghe xem có gì bên trong. Họ ngửi những lọ dầu gội, mở bì thư, và lôi các lá thư ra. Họ lật tung ga trải giường và lấy tay kiểm khắp nệm, tìm kiếm những vết may vết rách.
Trong lúc đó, bạn buộc phải giương mắt nhìn.
Tôi không thể thấy được chuyện gì đang diễn ra ở phòng của Calloway, nhưng tôi khá rõ mọi chuyện dựa vào phản ứng trên mặt hắn. Hắn liếc mắt khi họ kiểm tra chăn để tìm những mối chỉ lạ, hắn căng quai hàm khi một chiếc tem thư bị lột ra để lộ nhựa ma túy đen phía sau. Nhưng khi họ xét đến giá sách, Calloway bắt đầu nao núng. Tôi nhìn vào túi áo hắn và biết rằng Người Dơi Chim hẳn đang ở đâu đó trong phòng.
Một trong hai quản giáo cầm lấy quyển Đối đầu, lần giở trang sách, đập vào gáy, rồi ném quyển sách vào tường. “Cái gì đây?” quản giáo hỏi, không phải nói đến chú chim vừa bị quật vào tường, mà là về những khăn giấy mềm màu xanh rơi trên giày của hắn.
“Chẳng có gì,” Calloway nói, nhưng quản giáo chẳng thèm nghe làm gì. Viên quản giáo nhặt mấy tờ giấy lên, và khi chẳng tìm thấy gì lạ, anh ta tịch thu quyển sách có cái lỗ đục sẵn này.
Whitaker nói gì đó về báo cáo, nhưng Calloway chẳng thèm nghe. Tôi không thể nhớ nổi có bao giờ thấy hắn ủ ê đến thế. Ngay khi được thả lại vào buồng, hắn chạy đến góc tường nơi con chim bị quật vào.
Tiếng Calloway Reece nghe thật hoang dã, nhưng có lẽ đó luôn là tiếng kêu của một người trưởng thành không có trái tim, giờ lại bắt đầu biết khóc.
Có tiếng vỡ nát, rồi tiếng nghiến răng trèo trẹo. Một cơn cuồng nộ hủy hoại nổi lên khi Calloway cố gắng chống lại một chuyện không thể nào sửa đổi được. Cuối cùng, Calloway vùi mình xuống sàn nhà, ru con chim vừa chết. “Đồ chó chết. Đồ chó chết.”
“Calloway,” Shay chen ngang, “tôi muốn chiến lợi phẩm của mình.”
Đầu tôi ong lên. Chắc chắn Shay không ngu đến mức gây thù chuốc oán với Calloway.
“Cái gì?” Calloway thở gấp. “Mày vừa nói gì?” “Chiến lợi phẩm của tôi. Tôi đã thắng ván cờ.” “Không phải bây giờ,” tôi suỵt.
“Đúng, bây giờ,” Shay nói. “Thỏa thuận là thỏa thuận.” Ở đây, nói lời phải giữ lời, và Calloway với nhạy cảm của băng Huynh đệ Aryan, phải biết rõ điều này hơn ai khác. “Tốt hơn mày nên chắc là lúc nào cũng nấp sau mấy song sắt đó đi,” Calloway thề, “bởi ngay lúc có dịp, tao sẽ dập mày thảm đến nỗi mẹ mày cũng chẳng nhận ra đâu.” Nhưng ngay cả khi thề thốt đe dọa Shay, Calloway vẫn gói con chim chết trong giấy mềm và gắn cái bó nhỏ xíu đó vào đầu cần câu của hắn.
Khi con chim đến phòng tôi, tôi kéo nó vào qua khoảng hở phía dưới cửa buồng. Nó trông vẫn đỏ hỏn, đôi mắt khép chặt ánh xanh mờ. Một cánh bị giật ngược lui phía sau, cổ ngoặt sang một bên.
Shay đẩy cần của mình qua, với đầu kia níu lại bằng một chiếc lược tùy chỉnh. Tôi thấy bàn tay Shay nhẹ nhàng kéo lướt chú chim gói trong giấy mềm vào buồng giam của mình. Ánh sáng trên hành lang bỗng lập lòe chớp sáng.
Tôi thường hay hình dung xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Với đôi mắt nghệ sĩ, tôi thích họa lên cảnh Shay ngồi trong giường, khum khum lòng bàn tay quanh chú chim bé nhỏ. Tôi hình dung sự vuốt ve của một người yêu bạn rất nhiều, người đó không chịu nổi khi bạn ngủ vùi, và thức bạn dậy bằng bàn tay đặt trên trái tim bạn. Xét cho cùng, Shay làm cách nào hầu như không thành vấn đề. Điều quan trọng là kết quả, là chúng tôi ai cũng nghe thấy tiếng chiêm chiếp lanh lảnh của con chim, là Shay thả con chim vừa sống lại qua bên dưới cửa buồng vào hành lang, để nó nhảy từng bước chập chững về với bàn tay rộng mở chờ đón của Calloway.