← Quay lại trang sách

Michael

Trước khi có thể đi vào một nhà tù, bạn phải bỏ hết những thứ làm nên con người bạn. Cởi giày, cởi thắt lưng. Lấy ví ra, tháo đồng hồ, tháo huy hiệu thánh. Móc tiền lẻ trong túi, cả điện thoại, thậm chí là thánh giá trên ve áo. Đưa bằng lái xe cho một viên chức mặc đồng phục, đổi lại bạn trở thành một trong những con người vô danh đi vào một nơi mà cư dân ở đó không được phép đi ra.

“Cha à?” một quản giáo hỏi. “Cha ổn chứ?”

Tôi cố mỉm cười và gật đầu, cố hình dung những gì kẻ này đang nghĩ: một người cứng cỏi đang dao động khi nghĩ đến chuyện vào nhà tù đây mà. Chắc rồi, dù cho tôi lái một chiếc Triumph Trophy, tình nguyện làm việc với một băng đảng thanh niên, và phá vỡ khuôn mẫu một linh mục bất kỳ dịp nào có thể, nhưng ở đây, trong nơi này là con người mà tôi đã bỏ phiếu quyết định chấm hết cuộc đời anh ta.

Thế vẫn chưa đủ.

Từ khi tôi tuyên khấn và xin Chúa giúp tôi đền bù những gì tôi đã làm với một con người, một việc mà tôi không thể làm với người khác, tôi đã biết thế nào cũng có một ngày việc này xảy đến. Tôi biết cuối cùng tôi cũng sẽ đối diện với Shay Bourne.

Anh ta có nhận ra tôi?

Tôi có nhận ra anh ta?

Tôi bước qua máy dò kim loại, nín thở như thể tôi có thứ gì đó phải giấu giếm vậy. Và tôi cho là đúng thế thật, nhưng những bí mật của tôi không khiến máy kêu báo động. Tôi bắt đầu mang lại thắt lưng, cột lại dây đôi giày thể thao Converse. Tay tôi vẫn còn run. “Cha Michael?” Tôi liếc ngang và thấy một quản giáo khác đang chờ mình. “Giám đốc Coyne chờ gặp cha.”

“Vâng.” Tôi theo viên quản giáo qua những hành lang xám xịt u ám. Khi đi ngang qua các phạm nhân, quản giáo xoay ngang người để lấy mình làm cái khiên chắn giữa tôi và họ.

Tôi được đưa đến một văn phòng điều hành nhìn xuống sân trong của nhà tù tiểu bang. Một hàng dài các tù nhân đang đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Phía sau họ là hai hàng rào kẽm gai.

“Chào cha.”

Giám đốc nhà tù là một người rắn chắc với mái tóc bạc, đang chìa tay ra kèm vẻ mặt tựa như nở nụ cười.

“Giám đốc Coyne. Hân hạnh được gặp ông.”

Ông dẫn tôi đến văn phòng riêng của mình, một không gian thoáng đãng và hiện đại đến bất ngờ, lại không có bàn làm việc, chỉ có một chiếc bàn dài bằng thép đầy giấy tờ trên đó. Ngay khi vừa ngồi xuống, ông đã mở một thanh kẹo cao su. “Cai thuốc,” ông giải thích. “Vợ buộc tôi phải bỏ thuốc, và thành thật mà nói, thà tôi chặt tay trái đi còn hơn.” Ông mở ra một tập hồ sơ có đánh số bên gáy. Như mọi người khác, ở đây Shay Bourne cũng không còn tên của mình. “Tôi mừng vì cha đến. Lúc này chúng tôi đang thiếu cha tuyên úy.”

Nhà tù có một cha tuyên úy làm việc trọn thời gian, một linh mục Tân giáo đã bay đi Úc để gặp mặt người cha đang hấp hối. Thế nghĩa là nếu như phạm nhân muốn được nói chuyện với một giáo sĩ, thì phải gọi các cha ở địa phương.

“Đó là hân hạnh của tôi,” tôi nói dối, và trong đầu xác định phải lần một chuỗi để đền tội.

Ông đẩy tập hồ sơ về phía tôi. “Shay Bourne, cha biết hắn ta à?”

Tôi ngập ngừng. “Ai chẳng biết?”

“Đúng, tin tức thật là một con Đ**, xin lỗi vì tiếng Đ** của tôi. Với đủ sự chú ý thế này, tôi không làm việc được. Đỉnh điểm là việc tên phạm nhân này muốn hiến nội tạng sau khi bị hành hình.”

“Công giáo ủng hộ việc hiến tạng, với điều kiện người đó đã chết não và không còn tự thở nữa,” tôi nói, dù cho có vẻ đó là câu trả lời chẳng liên quan.

Coyne lấy một tờ giấy mềm, nhăn mặt, rồi nhổ kẹo vào đó. “Vâng, được, tôi hiểu. Đó là về chuyện lập trường. Nhưng thực tế của tình huống hiện nay là gã này đã gần hết giờ. Hắn bị kết tội giết người, giết hai người. Cha nghĩ bỗng nhiên hắn có tâm thức nhân đạo à… hay khả năng cao hơn là hắn đang cố thu hút sự cảm thông của mọi người để ngăn cản việc hành hình?”

“Có lẽ anh ta chỉ muốn có được điều gì đó tốt đẹp từ cái chết của mình…”

“Tiêm thuốc độc là để khiến trái tim của phạm nhân ngừng đập,” Coyne thẳng thừng cho biết.

Đầu năm nay, tôi đã giúp cho một giáo dân khi bà đưa ra quyết định hiến nội tạng con trai mình sau khi cậu đã chết não vì tai nạn xe máy. Bác sĩ giải thích, chết não khác với chết tim. Con trai của bà đằng nào cũng chết, anh không thể nào có khả năng tỉnh lại như những người đang hôn mê, nhưng nhờ máy thở nên tim anh vẫn còn đập. Nếu tim chết, thì các nội tạng không thể sống để dùng cho cấy ghép.

Tôi ngồi lùi lại. “Giám đốc Coyne, tôi nghĩ là phạm nhân Shay Bourne đã yêu cầu một người cố vấn thiêng liêng…”

“Có. Và chúng tôi muốn cha khuyên anh ta bỏ cái ý tưởng điên rồ đó đi.” Giám đốc thở dài, nói tiếp. “Cha xem, tôi biết là cha sẽ nghĩ thế nào. Nhưng Shay sắp bị tiểu bang hành hình. Đó là sự thật. Hoặc việc này bị biến thành một màn trình diễn… hoặc có thể thực hiện nó một cách cẩn trọng.” Ông nhìn chằm vào tôi. “Chúng ta đã thống nhất rõ ràng những gì cha cần phải làm chưa nào?” “Thế thôi,” tôi nói khẽ.

Tôi đã từng để mình bị người khác dắt mũi, bởi lúc đó tôi cho rằng họ biết rõ hơn tôi. Jim, một người trong bồi thẩm đoàn năm ấy, đã dùng câu “mắt đền mắt” trong Bài giảng trên núi của Chúa Jesus để thuyết phục tôi rằng báo oán một cái chết bằng cái chết là lẽ công bằng. Nhưng bây giờ, tôi hiểu rằng Jim đã nói bậy, thực ra Chúa Jesus nói điều ngược lại, Ngài chỉ trích những ai để hình phạt đồng hóa với tội ác.

Tôi không bao giờ để Giám đốc Coyne chỉ bảo tôi phải khuyên nhủ Shay Bourne thế nào.

Ngay lúc đó, tôi nghĩ nếu Shay không nhận ra tôi, thì tôi sẽ nói với anh là tôi đã gặp anh rồi. Đây không phải là vì sự cứu rỗi cho tôi, mà là cho anh. Và ngay cả khi tôi đã bị dùng làm công cụ để hủy hoại mạng sống anh, thì bây giờ, công việc của tôi là cứu rỗi anh.

“Tôi muốn gặp Shay,” tôi nói.

Giám đốc gật đầu. “Tôi đoán vậy.” Ông đứng dậy và dẫn tôi về lại văn phòng điều hành, chúng tôi rẽ một lần và đến phòng điều khiển được đóng chặt bằng hai cánh cửa song sắt kép. Giám đốc vẫy tay và một quản giáo bên trong mở cửa sắt thứ nhất bằng điều khiển cầm tay. Chúng tôi bước vào khoảng giữa, ngay lúc đó cánh cửa vừa mở tự động đóng lại.

Cảm giác lúc này hệt như bị giam.

Trước khi tôi kịp hốt hoảng, cánh cửa bên trong đã mở, và chúng tôi cùng bước vào một hành lang khác. “Cha chưa bao giờ đến đây à?” giám đốc hỏi.

“Chưa.”

“Rồi cha sẽ quen thôi.”

Tôi nhìn quanh những khối tường sắt, lối đi cũng bằng sắt, mà nói, “Tôi không chắc.”

Chúng tôi bước qua một cánh cửa bằng vật liệu chống lửa, trên đó gắn bảng TẦNG I. “Đây là nơi chúng tôi giam những phạm nhân ngoan cố nhất,” Coyne nói. “Tôi không thể hứa là họ sẽ cư xử đàng hoàng nhất đâu.”

Ở giữa phòng là một bàn điều khiển. Một quản giáo trẻ ngồi đó, xem màn hình của máy quay mắt cong bao khắp tầng. Ở đây thật yên lặng, hay có lẽ cánh cửa đã khiến bên trong được cách âm.

Tôi bước đến cửa và hé mình vào trong. Có một hốc tắm trống sát ngay bên, rồi đến tám buồng giam. Tôi không thể thấy khuôn mặt của các phạm nhân, và không chắc ai là Shay. “Đây là cha Michael,” giám đốc nói. “Cha đến để nói chuyện với phạm nhân Shay.” Ông tiến tới một cái thùng rồi lấy đưa cho tôi một áo giáp và kính bảo vệ, như thể tôi sắp vào chiến trường chứ không phải dãy giam tử tù.

“Cha không thể vào đó nếu không mang đủ trang bị cần có,” giám đốc Coyne nói.

“Đi vào sao?”

“Vâng, cha nghĩ cha sẽ gặp phạm nhân Shay ở đâu, thưa cha? Quán cả phê Starbucks chăng?”

Tôi cứ nghĩ sẽ có kiểu như một cái… phòng, tôi đoán thế. Hay là trong nhà nguyện. “Tôi sẽ ở lại một mình với anh ta? Trong buồng giam à?”

“Ôi, không,” giám đốc nói. “Cha đứng ngoài hành lang và nói qua cửa.” Lấy một hơi thật sâu, tôi choàng áo khoác ra ngoài bộ áo của mình, và mang kính vào. Rồi tôi đọc nhanh một lời nguyện ngắn và gật đầu ra hiệu.

“Mở cửa,” giám đốc Coyne nói với quản giáo trẻ.

“Vâng thưa sếp,” anh ta nói, rõ ràng là đang bối rối trước sự hiện diện của Coyne. Anh nhìn xuống bảng điều khiển trước mặt với vô số đèn và nút bấm, rồi ấn một nút gần tay trái, chỉ để nhận ra ngay phút chót, đó là chọn lựa sai lầm. Cửa tám buồng giam đồng loạt mở ra.

“Lạy Chúa tôi,” cậu bé nói, đôi mắt tròn ngơ ngác, còn giám đốc đẩy tôi ra và lao đến bắt đầu ấn một loạt cần gạt và nút trên bảng điều khiển.

“Đưa ông ta ra ngoài,” giám đốc hét lên, hất hàm về phía tôi. Giọng ông vang lên trên loa phóng thanh. “Nhiều phạm nhân được thả ra ở tầng I, cần quản giáo hỗ trợ ngay lập tức.”

Tôi đứng đó, căng mắt nhìn các phạm nhân ngoi ra từ buồng giam từng người một như thứ chất độc phát tác. Và rồi… ừ thì… địa ngục xổng chuồng.