← Quay lại trang sách

Lucius

Các cánh cửa đồng loạt mở ra, như tất cả đàn dây trong dàn nhạc cất lên và kỳ diệu thay đều lên đúng nốt cao ngay khi cần vỹ chạm vào. Lúc đó, tôi không xộc ra như những người khác. Tôi dừng lại một khắc, tê tái vì tự do.

Tôi nhanh tay nhét bức vẽ dưới nệm, và giấu mực vẽ trong đống quần áo bẩn. Tôi có thể nghe thấy tiếng giám đốc Coyne trên loa, đang gọi đội SWAT. Chuyện này từng xảy ra duy nhất một lần trước khi tôi vào tù, một nhân viên mới rối trí và hai buồng giam đồng loạt mở. Phạm nhân được sơ ý giải thoát liền lao ngay đến buồng của tên kia và đập đầu hắn vào thành bồn, một cú đánh đã chờ đợi suốt nhiều năm.

Crash là người đầu tiên ra khỏi buồng. Hắn chạy qua tôi với bàn tay nắm chặt cán dao, lao thẳng đến Joey Kunz, tên ấu dâm, một kẻ ai cũng xem là đáng trừng trị. Pogie và Texas theo sau như những con chó. “Tóm lấy hắn, các cậu bé,” Crash hò hét. “Cắt phăng nó đi thôi.”

Tiếng của Joey càng lúc càng kinh hoảng khi bị dồn vào góc. “Vì Chúa, xin ai đó giúp tôi!”

Có tiếng nắm đấm đập vào da thịt, rồi tiếng Calloway chửi thề. Hắn cũng đã vào trong buồng giam Joey rồi.

“Lucius? Tôi lắng nghe, một tiếng vang dài chậm rãi, như thể phát ra từ dưới nước, và tôi sực nhớ ra rằng Joey không phải kẻ duy nhất ở tầng này từng làm hại một đứa trẻ. Nếu Joey là nạn nhân đầu tiên của Crash, thì rất có thể Shay là người tiếp theo.

Bên ngoài nhà tù, người ta đang cầu nguyện cho Shay, trên TV nhiều học giả tôn giáo nói rằng những ai thờ phượng một Đấng Thiên sai giả mạo sẽ phải chịu hỏa ngục và đọa đày muôn kiếp. Tôi không biết có phải là thế hay không, nhưng nhờ anh mà tôi có lại được sức khỏe nguyên vẹn. Và có điều gì đó trong anh không hợp với chốn này, điều gì đó khiến bạn phải ngưng lại và nhìn lần nữa, như thể vừa đi ngang qua một nhánh lan mọc trên khu điêu tàn vậy.

“Ở yên chỗ của anh,” tôi gọi. “Shay, anh nghe tôi không?”

Nhưng không có tiếng trả lời. Tôi đứng nơi bậc cửa của mình, run rẩy. Tôi nhìn vào đường ranh vô hình giữa đây và đó, có và không, nếu và khi. Hít một hơi thật sâu, tôi bước chân ra ngoài.

Shay không ở trong buồng, anh đang chậm rãi bước đến buồng giam Joey. Qua cánh cửa tầng I, tôi có thể thấy các quản giáo đang mặc áo giáp, lấy khiên và mặt nạ. Có một người khác nữa, một linh mục mà tôi chưa từng gặp.

Tôi chộp lấy tay Shay và ngăn anh lại. Bỗng hơi ấm đó, hơi ấm cho lòng tôi thấy cả bầu trời khiến tôi gần như khuỵu gối. Ở đây, trong nhà tù, chúng tôi không chạm vào người khác, không được người khác chạm vào. Tôi có thể nắm lấy Shay, giữ chặt khuỷu tay vô tội của anh mãi mãi.

Nhưng Shay quay lại, và tôi nhớ ra luật bất thành văn trong tù: không được xâm phạm không gian của người khác. Tôi thả ra. “Ổn mà,” Shay nhẹ nhàng nói, và anh đi thêm bước nữa tiến đến buồng giam Joey.

Joey đang nằm sõng soài trên sàn, khóc lóc, quần đã bị kéo xuống. Đầu trẹo đi và máu tuôn từ mũi. Pogie giữ lấy một tay Joey, Texas giữ tay kia, Calloway thì dẫm lên hắn. Từ góc nhìn này, bọn họ không thấy các quản giáo đang di chuyển đến để trấn áp tất cả. “Mày có nghe về tổ chức Cứu Trẻ em chưa?” Crash vừa nói vừa vung lưỡi dao tự tạo của hắn. “Tao ở đây là để đóng góp.”

Ngay lúc đó, Shay hắt hơi.

“Lạy Chúa,” Crash nói theo thói quen.

Shay lấy tay áo chùi mũi. “Cảm ơn.”

Sự gián đoạn này khiến Crash mất đà hăng tiết. Hắn liếc nhìn đạo quân phía bên kia cánh cửa đang hét lên những khẩu lệnh mà chúng tôi không nghe được. Hắn lấy gót chân đảo quanh trên Joey đang run rẩy dán sát nền ximăng.

“Để nó đi,” Crash nói.

“Để nó…?” Calloway ú ớ.

“Mày nghe tao. Tất cả bọn mày. Về buồng.”

Pogie và Texas nghe lời, chúng luôn làm những gì Crash bảo. Calloway cũng rời đi dù chậm hơn một chút. “Tụi tao xong việc rồi,” Crash nói với Joey rồi cũng đi ra.

“Mày còn chờ cái quái gì nữa hả?” gặp tôi, hắn quát. Và tôi cũng gấp gáp về lại buồng, quên hết chuyện người khác, chỉ còn biết lo cho thân mình.

Tôi không biết chuyện gì khiến Crash thay đổi kế hoạch, có phải là hắn biết các quản giáo sẽ ập đến và trừng phạt hắn, hay là do cái hắt hơi đúng lúc của Shay, hay là do lời cầu Chúa trên môi một kẻ tội lỗi như hắn. Nhưng mười giây sau, khi đội SWAT ập đến, cả bảy người chúng tôi đều đang ngồi trong phòng dù cho cửa vẫn còn mở toang, như thể chúng tôi là thiên thần, như thể chẳng có gì phải giấu giếm.

Từ sân tập thể dục, tôi có thể thấy được một bông hoa. Đúng, tôi thực sự thấy hoa…

Tôi luồn ngón tay trên rìa giữa cửa sổ duy nhất và bờ tường xi măng, nhưng chỉ có thể lướt tay qua bông hoa trước khi bị ngã giật lại. Một bông bồ công anh, mà bạn dễ lầm tưởng là cỏ dại, nhưng có thể dùng nó làm salad hoặc nấu súp. Rễ của nó có thể sấy khô dùng để thay thế cà phê. Nước ép cây có thể dùng trị mụn cóc, hay làm thuốc đuổi muỗi. Tôi biết được mọi chuyện này từ mảnh giấy tạp chí Mother Earth News tôi dùng để quấn quanh kho tàng của mình, là cái cán,tăm bông Q-tips, và những chai thuốc nhỏ mắt Visine tôi chứa mực vẽ tự chế. Mỗi khi tôi lấy đồ vẽ ra, việc ngày nào cũng làm, tôi đều đọc bài báo này. Tôi cất kho tàng của mình bên trong khối gạch than dưới giường, lấy Metamucil và kem đánh răng trộn lại để lấp lên cho các quản giáo không nghi ngờ mỗi khi lục soát buồng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện này trước khi đến đây, nhưng bây giờ tôi ước giá mình biết thêm về nghề làm vườn. Tôi ước giá mà tôi dành thời gian học biết những gì làm cho cây cối lớn lên. Quái quỷ, nếu đã học, có thể tôi đã trồng được một cây dưa hấu ấy chứ. Có lẽ tôi đã có dây nho leo quanh chỗ này.

Adam có tay vườn tược. Tôi thường thấy anh ngoài vườn lúc bình minh, cắm rễ trong đất giữa những cây trường sinh và huyên thảo, cỏ dại sẽ thừa hưởng trái đất này, anh từng nói vậy.

Người hiền lành chứ, tôi chỉnh. Người hiền lành sẽ thừa hưởng trái đất.

Không thể nào, Adam nói và bật cười, cỏ dại sẽ bị họ nhổ bật mất.

Anh thường nói rằng nếu bạn nhổ một cây bồ công anh, thì hai cây sẽ mọc lên từ đó. Tôi cho rằng cây cỏ cũng như những kẻ trong nhà tù này. Đẩy một trong số chúng tôi ra khỏi đường phố, và sẽ có nhiều kẻ khác sẽ mọc lên nối gót hắn.

Với Crash bị biệt giam và Joey trong bệnh xá, tầng I thật im ắng lạ lùng. Vì chuyện Joey bị đập mà các đặc ân của chúng tôi bị tước hết, nên hôm nay không có chuyện tắm rửa hay tập thể dục gì cả. Shay thì đang đi bộ tại chỗ. Hồi sớm, anh có than phiền rằng răng anh đánh lập cập vì điều hòa đôi khi quá lạnh với anh, mà thường là những lúc anh kích động. “Lucius,” Shay nói. “Anh có thấy vị linh mục hôm nay không?”

“Ừ.”

“Anh có nghĩ ông đến vì tôi không?”

Tôi không muốn cho anh một hi vọng giả tạo. “Tôi không biết, Shay à. Có lẽ ai đó đang hấp hối ở một tầng khác và cần các nghi thức cuối cùng.”

“Người chết không sống và người sống không chết.”

Tôi cười vang. “Cảm ơn vì lời dạy, Yoda ạ.”

“Yoda là ai?”

Shay đang nói chuyện điên khùng, kiểu như Crash cách đây một năm khi hắn bắt đầu lột sơn chì từ những khối gạch than để ăn, với hi vọng nó có thể làm cho hắn phê.

“Ừ thì, nếu có thiên đàng, tôi cá là nó toàn hoa bồ công anh.” (Thực sự tôi nghĩ thiên đàng đầy những gã trông như Wentworth Miller trong phim Vượt Ngục, nhưng lúc này, tôi chỉ nói chuyện về phong cảnh thôi.)

“Thiên đàng không phải là một nơi chốn.”

“Tôi không nói là có bản đồ chỉ đường…”

“Nếu như nó ở trên trời, thì chim chóc hẳn sẽ đến đó trước anh. Nếu nó ở dưới biển, thì cá sẽ vào đầu tiên.” “Vậy nó ở đâu?” tôi hỏi.

“Nó ở bên trong anh,” Shay nói, “và cả bên ngoài nữa.”

Nếu Shay không ăn sơn chì, thì hẳn anh đã chế được thứ rượu mạnh nào đó mà tôi không biết. “Nếu đây là thiên đàng, thì tôi sẽ xin kiếu.”

“Anh không thể chờ đợi nó, bởi nó đã ở đây rồi.”

“Ừ, anh là người duy nhất trong chúng tôi có lăng kính màu hồng, tôi đoán vậy.”

Shay thinh lặng một hồi. “Lucius,” cuối cùng anh cũng hỏi. “Tại sao Crash lại lao đến xử Joey thay vì tôi?”

Tôi chẳng biết nữa. Crash là một tên sát nhân, và tôi chẳng chút nghi ngờ là hắn có thể và sẽ giết người lần nữa nếu có dịp. Chiếu theo quy tắc đạo lý của Crash, thì cả Joey và Shay đều phạm tội ngang nhau, cả hai đều làm hại trẻ con. Có lẽ Crash thấy Joey dễ giết hơn. Có lẽ Shay được tôn trọng phần nào nhờ các phép lạ. Có lẽ đơn giản là do hên xui.

Mà cũng có lẽ Crash nghĩ rằng ở Shay có gì đó đặc biệt.

“Anh ta chẳng khác gì Joey…” Shay nói.

“Có dấu hiệu nhỏ xíu nào không đấy? Đừng để Crash nghe thấy anh nói thế.”

“… và chúng ta không khác gì Crash,” anh kết lời. “Anh chẳng biết điều gì khiến anh làm những việc mà Crash đã làm, cũng như anh chẳng biết điều gì khiến anh giết Adam, cho đến khi chuyện đó xảy ra.”

Tôi nén một hơi thật sâu. Trong tù, không một ai nói về tội ác của kẻ khác, ngay cả khi trong lòng tin rằng hắn có tội. Nhưng tôi đã giết Adam, chính bàn tay tôi cầm súng, và máu của anh vương vãi trên áo tôi. Với tôi, vấn đề không phải là những gì tôi đã làm, mà là tại sao.

“Thật ổn khi không biết một chuyện nào đó,” Shay nói. “Như thế làm cho chúng ta nên con người.”

Dù cho ngài triết gia phòng bên có nghĩ gì chăng nữa, thì tôi vẫn chắc chắn rằng tôi đã được yêu, từng được, và đã yêu lại. Rằng người ta có thể tìm được hi vọng như cách cỏ dại ngoi lên. Rằng tổng kết cuộc đời một con người không phải là lúc hắn rối loạn, mà là chi tiết những gì đẩy hắn đến đó.

Và chúng ta lầm ở điểm này.

Tôi nhắm mắt lại, chán ngán những chuyện bí ẩn, và kinh ngạc thay, những gì hiện lên trong đầu tôi toàn là bồ công anh, như thể chúng được vẽ lên cánh đồng trong trí tưởng, hàng trăm ngàn mặt trời đua nở. Và tôi nhớ lại một điều nữa làm cho chúng ta nên con người, là đức tin, khí giới duy nhất trong kho binh khí để chiến đấu với hoài nghi.