June
Họ nói Chúa không cho bạn những gì hơn sức bạn chịu nổi, nhưng như thế là đặt ra một câu hỏi còn quan trọng hơn: tại sao lúc đầu Chúa lại để bạn phải chịu đau khổ?
“Không bình luận,” tôi nói vào điện thoại, và dập ống nghe to đến nỗi Claire đang ngồi chơi iPod trên ghế băng, bật dậy và chú ý. Tôi luồn tay xuống bàn giật bay sợi dây để không còn phải nghe tiếng chuông điện thoại nữa.
Họ đã gọi suốt buổi sáng, họ cắm lều bên ngoài nhà tôi.
Cảm giác thế nào khi biết có những người biểu tình bên ngoài nhà tù hi vọng giải thoát cho kẻ đã giết hại con và chồng mình?
Cô có nghĩ yêu cầu của Shay Bourne muốn hiến tạng chỉ là một cách để che đậy cho những gì hắn đã làm không?
Trong đầu tôi nghĩ rằng Shay Bourne chẳng thể làm hay nói gì mà vực dậy được sinh mạng của Elizabeth và Kurt. Tôi đã mắt thấy tai nghe tài dối trá của hắn và hậu quả của nó. Những gì đang diễn ra chỉ là một trò lố quần chúng muốn làm cho mọi người thấy thương hại hắn, bởi sau một thập kỷ, có còn ai nhớ thương cho một cảnh sát, cho em bé nữa không?
Có tôi đây.
Có nhiều người nói rằng án tử hình không công bằng bởi mất quá nhiều thời gian để hành hình một con người. Rằng thật vô nhân đạo khi phải chờ đến mười một năm hoặc hơn để nhận lấy hình phạt. Rằng ít nhất với Elizabeth và Kurt, cái chết đến rất nhanh.
Để tôi nói cho bạn nghe cái sai của kiểu lý luận này, đó là nó cho rằng Elizabeth và Kurt là những nạn nhân duy nhất. Họ không kể đến tôi, không kể đến Claire. Và tôi có thể hứa với bạn rằng mỗi một ngày trong suốt mười một năm qua, tôi đều nghĩ về những gì tôi đã mất vì tay Shay Bourne. Tôi đã thấy trước cái chết cho hắn.
Tôi nghe có tiếng từ phòng khách và nhận ra là Claire đang mở TV. Một tấm ảnh mờ sạn của Shay Bourne chiếm hết màn hình. Đây cũng là tấm ảnh đăng trên các báo, dù cho Claire chẳng bao giờ thấy chúng, bởi tôi đã ném chúng đi ngay lập tức. Bây giờ tóc của Shay đã cắt ngắn, có nếp nhăn quanh miệng và chân chim nơi đuôi mắt, nhưng dù vậy trông hắn vẫn chẳng có gì khác.
“Là ông ấy phải không?” Claire hỏi.
Lạy Chúa, thật phức tạp? Bé đọc hàng phụ đề dưới tấm ảnh.
“Phải.” Tôi bước tới TV để che tầm nhìn của bé và tắt TV. Claire ngước lên nhìn tôi. “Con nhớ ông ấy,” bé nói.
Tôi thở dài. “Con yêu, lúc đó con còn chưa sinh ra.”
Bé mở khăn len trên ghế bành và quấn nó quanh vai, như thể đột nhiên bé thấy ớn lạnh vậy. “Con nhớ ông ấy,” Claire lặp lại.