June
Người ta bảo bạn sẽ vượt qua được nỗi đau, nhưng thực sự thì không, không bao giờ. Đã mười một năm rồi, và nó vẫn đau như ngày đầu tiên hôm ấy.
Khi nhìn thấy gương mặt của hắn ta, gương mặt lấp sau những thanh sắt, như một bức chân dung siêu thực của Picasso, thì mọi thứ lại ùa về. Gương mặt đó, gương mặt khốn nạn đó, là gương mặt cuối cùng mà Kurt và Elizabeth nhìn thấy.
Khi chuyện vừa mới xảy ra, tôi đã cố mặc cả với chính mình. Tôi nói rằng tôi có thể chịu được cái chết của họ, miễn sao… Miễn sao cái chết của hai người nhanh chóng và không đau đớn. Miễn sao Elizabeth được chết trong vòng tay của Kurt. Lúc đó, tôi đang lái xe, và tự nhủ rằng nếu đèn xanh bật lên trước khi tôi đến giao lộ, thì chắc chắn những chuyện tôi nghĩ là đúng. Tôi đã không thừa nhận rằng đôi khi tôi chạy chậm lại để ăn gian cho được điều tôi đang mong muốn.
Trong những tháng đầu tiên sau đó, lý do duy nhất tôi có thể lê mình ra khỏi giường, là bởi có một người đang cần tôi hơn cả chính bản thân tôi nữa. Bé Claire sơ sinh không có lựa chọn nào khác. Bé cần được cho ăn, cần được thay tã và được bồng ẵm. Bé giữ cho tôi đứng vững trong hiện tại, để tôi thả tay cho quá khứ trôi đi. Nhờ bé mà tôi cứu được cuộc đời mình. Có lẽ đó là lý do vì sao tôi quá quyết tâm muốn đền đáp lại cho bé.
Nhưng ngay cả khi có Claire để chăm sóc, cũng không bảo đảm cho tôi tránh được sa chân. Những chuyện nhỏ, rất nhỏ cũng có thể khiến tôi rơi tõm vào vòng xoáy, như khi gắn bảy ngọn nến cho bánh sinh nhật của Claire, tôi lại nghĩ đến Elizabeth, nghĩ rằng lúc này hẳn bé đã mười bốn tuổi rồi. Tôi mở một chiếc hộp trong nhà để xe và hít lấy hít để mùi thơm của những điếu cì-gà nhỏ mà Kurt thích hút. Tôi mở một hộp Vaseline và thấy dấu vân tay nhỏ xíu của Elizabeth vẫn còn trên nắp hộp. Tôi lấy một quyển sách từ giá, và một danh sách mua sắm rơi ra, trên đó vẫn còn nét chữ của Kurt viết ra: đinh bấm, sữa, muối khoáng.
Tôi muốn nói với Shay Bourne về tác động của tội ác này trên gia đình tôi, rằng nó đã xóa sạch gia đình tôi trong một thời gian. Tôi muốn cho hắn biết lúc Claire vừa lên bốn, đang ngồi trên cầu thang để nhìn chăm chú tấm ảnh của Elizabeth và hỏi tôi xem cô bé trông giống hệt mình này đang sống ở đâu. Tôi muốn hắn biết cảm giác thế nào khi phải đưa tay lần khắp cơ thể dưới lớp áo ngủ, chỉ để nhận ra rằng khi tự chạm vào mình, bản thân chẳng thể nào tự làm mình ngạc nhiên.
Tôi muốn cho hắn thấy cái chấm nơi căn phòng chính tay hắn xây, phòng em bé của Claire, nơi vẫn còn vết máu trên sàn mà tôi không cách nào chùi đi được. Tôi muốn cho hắn biết rằng, dù nhiều năm trước tôi đã trải thảm lại và biến nó thành phòng ngủ cho khách, nhưng tôi vẫn không cách nào bước ngang qua được, mà phải rón rén đi vòng quanh vết máu lấp dưới lớp thảm đó.
Tôi muốn cho hắn thấy những hóa đơn bệnh viện của Claire, đã nhanh chóng ngốn hết số tiền mà công ty bảo hiểm chi trả cho cái chết của Kurt. Tôi muốn hắn đi cùng tôi đến ngân hàng, vào cái ngày tôi đau đớn yêu cầu thanh lý quỹ học đại học của Elizabeth Nealon.
Tôi muốn cảm nhận cái khoảnh khắc Elizabeth đang ngồi trên chân tôi nghe tôi đọc sách, rồi bé nằm dài ngủ thiếp trên tay tôi. Tôi muốn được nghe tiếng Kurt gọi tôi là Đỏ hoe, màu tóc của tôi, rồi luồn ngón tay của anh trong đó khi chúng tôi cùng xem TV trong phòng ngủ. Tôi muốn được lột những đôi tất bẩn của Elizabeth sau khi bé vung vãi đất cát quanh nhà như cơn lốc, một chuyện mà bé từng bị tôi la rầy. Tôi những muốn được cãi nhau với Kurt về hạn mức hóa đơn thẻ MasterCard.
Nếu họ phải chết, tôi những muốn được biết trước, để có thể chắt chiu từng giây phút ở cùng nhau và biết cách để giữ lại chúng, dù cho có lẽ sẽ là hàng triệu hình ảnh để giữ gìn. Nếu họ phải chết, tôi ước sao mình có thể ở đó, được là khuôn mặt cuối cùng họ nhìn thấy, thay vì khuôn mặt của hắn.
Tôi muốn nguyền rủa Shay Bourne xuống địa ngục, bởi dù cho sau khi chết, hắn có trôi dạt đi đâu, thì cũng đừng bén mảng đến gần chồng và con gái của tôi.