← Quay lại trang sách

Michael

“Tại sao?” June Nealon hỏi. Giọng cô ấy bị quện lại trong hoen gỉ và đau buồn, hai bàn tay đặt trên đùi bóp chặt. “Tại sao mày lại làm thế?” Cô ấy ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Shay. “Tao để mày vào nhà tao. Tao cho mày một công việc. Tao tin tưởng mày. Và mày, mày lấy đi mọi thứ tao có.”

Miệng Shay mấp máy không thành lời. Anh ta lắc lư từ bên này sang bên kia trong cái hộp nhỏ hẹp, có khi đập trán vào thành hộp. Đôi mắt Shay run rẩy, khi cố gắng để sắp xếp những lời phải nói. “Tôi có thể sửa chữa nó,” cuối cùng anh ta cũng thốt ra.

“Mày không thể sửa chữa được bất kỳ chuyện gì,” June nói giọng dữ dội.

“Con gái nhỏ kia của chị…”

June gồng người lên. “Mày đừng có nói về bé. Đừng có hé môi tên bé ra. Chỉ cần nói với tao. Tao đã chờ đợi mười một năm để nghe lời này. Nói đi, vì sao mày làm thế.”

Shay nhắm nghiền mắt, mồ hôi lấm tấm trên lông mày. Anh ta đang thì thầm, một lời nguyện để yên lòng mình, hay cũng có thể là để yên lòng June. Tôi nghiêng người tới để nghe, nhưng tiếng động từ nhà bếp đã lấp hết những lời của Shay. Rồi khi cái thứ gì đó đang kêu xèo xèo được lấy ra khỏi bếp, tất cả chúng tôi đều nghe tiếng Shay, nói to và rõ ràng: “Thà cô bé chết đi còn hơn.”

June chết lặng. Gương mặt cô tái mét đến nỗi tôi sợ cô sẽ ngất đi mất, và tôi đứng dậy để phòng khi nó xảy ra thật. Rồi máu chảy cuộn lên hai má cô nóng bừng. “Đồ khốn,” cô nói và chạy ra ngoài.

Maggie kéo áo tôi. “Đi đi,” cô nói lớn.

Tôi theo June đi ngang qua hai viên quản giáo rồi qua phòng chờ. Cô lao qua cánh cửa đôi và đi vào bãi đỗ xe mà không thèm lấy bằng lái ở chốt kiểm soát, không trả lại thẻ khách thăm tù. Tôi chắc chắn cô thà đến Sở Giao thông để trả tiền lấy một giấy phép mới còn hơn đặt chân đến nhà tù này lần nữa. “June,” tôi gọi to. “Làm ơn. Đợi đã.”

Cuối cùng tôi cũng bắt kịp June khi cô vừa đến bên xe của mình, một chiếc Ford Taurus với dải băng chống thấm bọc quanh cái cản sau đuôi. Cô đang khóc nấc đến nỗi không thể cho được chìa khóa vào ổ.

“Để tôi giúp.” Tôi mở và giữ cửa xe cho June, để cô có thể ngồi vào, nhưng cô lại đứng yên. “June, tôi rất tiếc…”

“Làm sao hắn ta có thể nói thế? Claire chỉ là một bé gái thôi mà. Một cô bé xinh đẹp, thông minh, hoàn hảo.”

Tôi ôm cô trong cánh tay và để cô khóc trên vai mình. Về sau, cô sẽ hối tiếc vì đã làm thế, sẽ cảm nhận được là tôi đang vận dụng để tác động lên hoàn cảnh. Nhưng lúc này, tôi ôm cô cho đến khi cô lấy lại được hơi thở.

Sự cứu chuộc không liên quan gì mấy với toàn thể, ngược lại mang đậm tính cá nhân hơn. Chúa Jesus hẳn sẽ tha thứ cho Shay, nhưng sẽ được gì nếu như Shay không tha thứ cho chính mình? Chính xung lực đó đã khiến anh ta trao đi trái tim mình, cũng chính xung lực đó khiến tôi giúp anh bởi nó sẽ xóa bỏ lá phiếu chấp thuận tử hình anh lúc ban đầu. Chúng ta không thể xóa đi những sai lầm của mình, vậy nên chúng ta làm những chuyện khác bằng hết sức có thể, và cố gắng làm gì đó để ngơi chú tâm về chúng.

“Tôi ước sao mình có thể gặp con gái cô,” tôi nói thật nhẹ nhàng.

June bật ra khỏi tay tôi. “Tôi cũng mong cha có thể làm thế.”

“Tôi không yêu cầu cô đến đây để lại làm cô bị tổn thương, Shay thực sự muốn sửa đổi. Anh ta biết cái chết của mình có thể là một điều tốt đẹp trong đời.” Tôi nhìn dãy dây thép gai cuộn tròn chạy dọc trên hàng rào nhà tù, một mão gai cho con người muốn trở nên đấng cứu độ. “Anh ta đã lấy đi cả gia đình cô,” tôi nói. “Nếu như không có vấn đề gì khác, hãy để anh ta giúp cô giữ lại Claire.”

June lao mình vào trong xe. Cô lại khóc, và vừa khóc vừa lái xe xiêu vẹo ra khỏi bãi. Tôi nhìn thấy cô dừng lại ở lối ra của nhà tù, đèn tín hiệu chớp nháy.

Rồi, đột nhiên, đèn thắng xe bật lên. Cô cho số lùi, và dừng xe ngay sát người tôi, chỉ còn cách vài phân. June hạ cửa sổ xe bên phía tay lái xuống. “Tôi sẽ lấy trái tim của hắn ta,” June nói, giọng chắc nịch. “Tôi sẽ lấy nó, và tôi sẽ xem tên khốn nạn đó chết, và chúng tôi vẫn chưa xong chuyện đâu.”

Quá choáng váng khi đột nhiên cô lại đổi ý nhanh như thế, tôi vội vã gật đầu. Đứng sững người, tôi nhìn June lái xe đi khỏi, đèn đuôi xe nhấp nháy như đôi mắt của quỷ.