June
Khi mang thai Claire, tôi bị chẩn đoán mắc chứng tiểu đường trong thai kỳ. Tôi vẫn không tin đây là sự thật, bởi một tiếng trước khi xét nghiệm tôi đã đưa Elizabeth đến tiệm McDonald’s và uống hết phần nước cam Hi-C của bé, vốn đủ để cho bất kỳ ai bị say đường. Tuy nhiên, khi bác sĩ sản khoa báo cho tôi biết kết quả xét nghiệm, tôi đã làm những gì cần phải làm. Tôi lao vào một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt khiến cho bụng tôi lúc nào cũng thấy đói, lấy máu hai lần một tuần, và mỗi lần đến khám thai tôi đều nín thở hồi hộp.
Còn mặt tươi sáng của chuyện này là gì? Tôi được siêu âm vô số lần. Các bà mẹ khác xem hình thai nhi 24 tuần tuổi rồi thôi, còn tôi thì luôn có hình ảnh cập nhật liên tục. Nó trở thành chuyện thường đến nỗi Kurt không đến các buổi khám thai hàng tuần nữa. Anh ở nhà chăm sóc Elizabeth, còn tôi đến bệnh viện. Và lại kéo áo lên, để máy dò quanh bụng, chiếu lên hình một bàn chân, một khuỷu tay, phần mũi nhô lên của đứa con sắp chào đời. Nhưng rồi, đến tháng thứ tám, những hình ảnh không chỉ là khung xương như bạn thấy lúc tuần thứ 20 nữa. Bây giờ bạn có thể thấy được tóc, đầu ngón tay cái, đường cong gò má của bé. Bé trông quá thật trên màn hình máy siêu âm, đến nỗi nhiều lúc tôi quên mất sinh linh dễ thương này vẫn còn trong bụng mình.
“Không lâu nữa đâu,” kỹ thuật viên vừa lau gel khỏi bụng tôi bằng khăn ấm vừa nói.
“Nói thì dễ mà,” tôi bảo cô. “Chị không phải chạy quanh với một bé bảy tuổi trong khi đang mang thai đến tháng thứ tám.”
“Tôi cũng từng biết rồi đấy,” cô vừa nói, vừa đưa tôi hình chụp khuôn mặt của bé.
Khi nhìn vào tấm hình, tôi nín thở, sao mà bé giống Kurt đến thế, hoàn toàn không có chút gì giống tôi hay Elizabeth. Bé có đôi mắt to, lúm đồng tiền, cằm sắc sảo. Tôi cho tấm hình vào ví để khoe với Kurt, rồi lên xe về nhà.
Nhiều xe hơi đang đỗ lại dọc con đường đến nhà tôi. Tôi cho là do công trình, họ đang trải lại nhựa đường ở quanh khu vực này. Chúng tôi dừng xe theo hàng, ngồi rỗi, nghe radio. Sau năm phút, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Hôm nay Kurt có phiên trực, và anh đã ăn bữa trưa sớm để tôi có thể đi siêu âm mà không cần phải đưa Elizabeth theo. Nếu tôi không về nhà sớm thì anh sẽ trễ giờ vào ca trực.
“Tạ ơn Chúa,” tôi nói, khi dòng xe bắt đầu nhích dần lên. Nhưng khi đến gần nhà hơn, tôi thấy các biển báo đặt quanh khu nhà của mình, và xe cảnh sát đỗ lại dọc đường. Tim tôi nhói lên, cảm giác như khi thấy một tên lửa đang lao đến vậy.
Roger, một cảnh sát tôi có biết sơ, đang điều khiển giao thông. Tôi hạ cửa kính xuống. “Tôi sống ở đây,” tôi nói. “Tôi kết hôn với Kurt Nea…”
Trước khi tôi nói hết câu, khuôn mặt anh tái nhợt, và thế là tôi biết có chuyện gì đó đã xảy đến. Tôi đã nhìn thấy gương mặt Kurt hệt như thế khi anh cho tôi biết chồng trước của mình đã thiệt mạng trong vụ tai nạn.
Tôi giật phăng dây an toàn, và lao ra khỏi xe, vội vã nhưng lóng ngóng với bụng bầu của mình. “Bé ở đâu rồi?” Tôi kêu lên, xe tôi vẫn còn đang nổ máy. “Elizabeth đâu rồi?”
“June,” Roger vừa nói vừa vòng tay ôm chặt tôi. “Sao cô không đi với tôi?”
Anh dẫn tôi đi vào con đường nhà tôi, và đập vào mắt là những gì mà từ góc khuất bên kia đường tôi đã không thấy được.
Ánh chớp lòe của đèn hiệu cảnh sát nhấp nháy đông đảo như lễ hội. Tiếng còi hú của xe cứu thương. Cửa vào nhà tôi mở toang. Một viên cảnh sát giữ chú chó trong tay, và khi Dudley thấy tôi, nó bắt đầu sủa như điên.
“Elizabeth!” Tôi kêu lên, giật tay khỏi Roger, chạy nhanh hết sức có thể. “Elizabeth!”
Một người lao đến chặn tôi lại. Là cảnh sát trưởng Irv. “June,” ông nhẹ nhàng nói. “Theo tôi nào.”
Tôi cố gắng giật ra khỏi tay ông, cào cấu, đấm đá, nài van. Tôi nghĩ nếu tôi gây chuyện, thì sẽ khỏi phải nghe những gì ông sắp nói. “Elizabeth!” Tôi nói khẽ.
“June à, bé bị bắn.”
Tôi chờ để nghe ông nói tiếp “nhưng bé sẽ ổn thôi.” Nhưng ông lại không nói gì nữa.
Ông lắc đầu. Về sau tôi nhớ là ông đã khóc. “Tôi muốn gặp bé,” tôi khóc nấc.
“Còn một chuyện nữa,” Irv nói, và ngay lúc đó tôi thấy một nhóm nhân viên cấp cứu đang đưa Kurt ra trên băng-ca. Gương mặt anh tái nhợt, không còn giọt máu. Dường như toàn bộ máu đã đổ quanh tấm băng quanh bụng anh.
Tôi lao đến cầm tay Kurt, và anh quay qua tôi, đôi mắt lặng đi. “Anh xin lỗi,” anh nghẹn ngào nói. “Anh xin lỗi.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi hét lên, quẫn trí. “Xin lỗi vì chuyện gì?
Chuyện gì xảy ra với bé!”
“Xin lỗi bà,” một nhân viên cấp cứu nói, “chúng tôi phải đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Một nhân viên khác kéo tôi lùi lại. Tôi đứng sững xem họ lấy Kurt khỏi tay tôi.
Khi Irv đưa tôi đến bên một chiếc xe cứu thương khác, và ông nói. Những lời nói như từng viên gạch rắn chắc, chất lớp này lên lớp khác, ngăn cách cuộc sống của tôi thành hai. Cuộc đời tôi từng biết và cuộc đời tôi buộc phải sống tiếp. Những lời của ông cứ đứt đoạn, “Kurt đã bảo chúng tôi… thấy gã thợ mộc đang xâm hại Elizabeth… giao tranh… súng đã nổ… Elizabeth đứng ngay làn đạn.”
Mỗi khi bé quanh quẩn bên căn bếp nhỏ lúc tôi đang nấu ăn, tôi thường bảo bé, Elizabeth, con đang cản đường mẹ đấy.
Elizabeth, bố của con và mẹ đang cố nói chuyện.
Elizabeth, không phải bây giờ.
Không bao giờ.
Khi Irv đưa tôi đến chiếc xe cứu thương thứ hai, chân tôi không còn chút cảm giác nào. “Đây là mẹ của bé,” ông nói với một nhân viên cứu thương. Một hình hài bé nhỏ được phủ dưới lớp vải dày màu xám, đang nằm trên chiếc băng-ca ngay giữa xe cứu thương. Tôi vươn tới, run rẩy, và kéo tấm vải ra. Ngay khi thấy Elizabeth, gối tôi khuỵu xuống. Nếu không có Irv, tôi đã ngã rồi.
Trông bé hệt như đang ngủ. Bàn tay bé vắt qua cơ thể, đôi má ửng hồng.
Họ nhầm rồi, chỉ có thế thôi.
Tôi nghiêng người xuống, chạm vào khuôn mặt bé. Da bé vẫn còn ấm. “Elizabeth,” tôi thì thầm, hệt như lúc tôi thức bé dậy đi học. “Elizabeth, đến giờ thức dậy rồi.”
Nhưng bé không nhúc nhích, bé không nghe thấy tôi. Tôi lao xuống, ôm lấy bé vào lòng. Máu loang đỏ trên ngực bé. Tôi cố ôm bé sát hơn nữa, nhưng không thể, bởi vướng đứa bé trong bụng. “Đừng đi,” tôi thầm thì. “Xin con đừng đi.”
Irv chạm vào vai tôi, và nói, “June, cô có thể đi với họ nếu cô muốn, nhưng phải đặt cô bé xuống.”
Tôi không hiểu vì sao họ lại quá vội vã đưa bé đến bệnh viện, về sau mới biết rằng chỉ có bác sĩ mới có thể tuyên bố Elizabeth đã chết, dù cho rõ ràng đã là thế rồi.
Các nhân viên cấp cứu nhẹ nhàng giữ chặt Elizabeth vào băng ca, và dành cho tôi một chỗ bên cạnh bé. “Đợi đã,” tôi nói, và lấy một cái kẹp trên tóc mình. “Bé không thích tóc đâm vào mắt,” tôi nói trong tiếng nấc, và kẹp tóc lại cho Elizabeth. Tôi đặt tay trên trán bé một lát, cầu nguyện.
Trên chuyến xe vô tận ấy, tôi nhìn xuống áo mình. Nó thấm đẫm máu. Nhưng chiếc áo không phải điều duy nhất bị thay đổi vĩnh viễn. Không có gì ngạc nhiên khi một tháng sau, khi tôi sinh Claire, bé không có nét gì giống bố mình như lúc tôi xem trong hình chụp siêu âm, mà lại giống như tạc với người chị gái bé sẽ không bao giờ được gặp.