Maggie
Oliver và tôi đang thưởng thức một ly rượu Yellow Tail và xem phim Grey’s Anatomy trên TV, thì có tiếng gõ cửa. Tôi nghĩ ngay đến một vài dấu hiệu báo động.
Lúc này là tối thứ sáu, và không một ai lại ghé thăm vào tối thứsáu. Những người gỗ cửa nhà bạn lúc 10:00 tối, chỉ có thể là một người bị hỏng xe tay giết người hàng loạt Cả hai đáp án trên Tôi đang mặc bộ đồ ngủ. Mà đây lại là bộ bị thủng dưới đáy, nên đồ lót của tôi lộ hết cảra.Tôi nhìn qua chú thỏ Oliver. “Đừng có nghe,” tôi nói, nhưng Oliver nhảy khỏi chân tôi và bắt đầu khịt khịt quanh cửa.
“Maggie? Bố biết con trong đó mà.”
“Bố ư?” Tôi lao khỏi ghế, và mở cửa cho ông vào. “Chẳng phải giờ này bố ở buổi phụng vụ sao?”
Ông cởi áo khoác và treo nó trên cái giá cổ điển mà mẹ đã tặng tôi nhân dịp sinh nhật lâu lắm rồi, thứ mà tôi rất ghét, nhưng lại là thứ mà mỗi lần đến nhà mẹ đều lục tìm xem cho bằng được, rồi reo lên, “Ôi, Maggie, mẹ rất mừng vì con vẫn còn giữ cái này!”
Bố tôi nói nhanh, “Bố chỉ lo những phần quan trọng trong buổi phụng vụ. Mẹ con giờ đang tiếp chuyện Carol, bố phải về nhà trước mẹ con mới được.”
Carol là ca trưởng trong cộng đoàn của bố tôi, một người phụ nữ với chất giọng mạnh, vững, và tuyệt đối êm dịu, khiến tôi nghĩ đến chuyện ngủ gật gà trong ánh nắng chói chang mùa hạ. Khi không hát hò, thì bà sưu tập ống bọc ngón tay khâu vá. Bà đến tận những hội chợ xa tận Seattle để mua chúng, và còn gọi một thầu khoán biến bức tường rộng 12 mét của mình thành từng ô nhỏ xíu để trưng bày chúng. Mẹ nói là bà có đến hơn năm ngàn cái. Tôi lại không nghĩ bà có đến năm ngàn cái gì khác, ngoại trừ năm ngàn calorie mỗi ngày.
Bố bước vào phòng khách và liếc nhìn TV. “Bố mong sao cô gái mảnh mai đó sẽ bỏ McDreamy.”
“Bố cũng xem phim này nữa à?”
“Mẹ con xem. Còn bố thì bị nhiễm.” Ông ngồi xuống ghế, còn tôi thì miên man nghĩ chuyện tôi và mẹ thực sự chẳng có được điểm chung nào cả.
“Bố thích người bạn linh mục của con,” bố tôi nói.
“Anh ấy không phải bạn con. Chúng con làm việc chung với nhau.”
“Bố vẫn có thể thích anh ấy chứ?”
Tôi nhún vai. “Con cảm giác bố không đi cả quãng đường đến đây để nói với con là cha Michael tuyệt vời đến thế nào.”
“Ừ, một phần là thế. Làm sao mà con đưa ông ấy đến nhà mình tối nay vậy?”
“Tại sao?” Tôi xù lông lên. “Mẹ có phàn nàn gì à?”
“Con thôi nghĩ về chuyện mẹ con đi nào.” Bố tôi thở dài. “Bố đang hỏi con một câu.”
“Cha Michael vừa có một ngày khó khăn. Đứng về phía Shay thật không dễ gì cho cha.”
Bố tôi nhìn tôi thận trọng. “Còn con thì sao?”
“Bố đã bảo con hỏi Shay xem anh ta muốn gì,” tôi nói. “Anh ta không muốn cứu mạng sống mình. Anh ta muốn cái chết của mình có ý nghĩa.”
Bố tôi gật đầu. “Nhiều người Do Thái nghĩ rằng bạn không thể hiến nội tạng, bởi nó vi phạm luật Do Thái, con không được cắt xẻo cơ thể người khác sau khi họ chết, con phải chôn cất sớm nhất có thể. Nhưng pikkuah nefesh hay mạng người là trên hết thì còn cao hơn luật này. Pikkuah nefesh nói rằng trách nhiệm cứu mạng thì hơn tất cả mọi sự. Hay nói cách khác, một người Do Thái cần phải phá vỡ luật lệ nếu như việc đó cứu được một mạng sống.”
“Vậy là được giết người để cứu mạng một người khác?” Tôi hỏi.
“Phải, Thiên Chúa không ngốc. Ngài đặt ra những hạn định. Nhưng nếu có bất kỳ pikkuah nefesh nào trên thế giới…”
“Không kém phần tôn giáo…”
“… Thì việc con không thể ngăn cản được việc hành hình, ít nhất cũng được cân bằng khi con sẽ cứu được một mạng sống khác.”
“Bố ơi, như thế thì sao nào? Giết một tội phạm, một người mà xã hội không còn muốn thấy, để cho một bé gái được sống, liệu có ổn không? Sẽ ra sao nếu như không có một bé gái cần trái tim đó? Nếu như đây là một tội phạm khác thì sao? Hay nếu như Shay không muốn chết để hiến nội tạng của mình? Nếu như đó là con thì sao?”
“Thiên Chúa cấm việc đó,” bố tôi nói.
“Đó là về từ ngữ mà thôi.”
“Đây là luân lý đạo đức. Con đang làm việc thiện.”
“Bằng cách làm việc ác.”
Bố tôi lắc đầu. “Còn có một điều nữa về pikkuah nefesh… nó tẩy sạch vết nhơ tội lỗi. Con không thể cảm thấy ăn năn vì đã vi phạm luật lệ, bởi về mặt đạo đức, con buộc phải ăn năn.”
“Thấy chưa, đây là điểm mà bố nhầm rồi. Con có thể cảm thấy ăn năn. Bởi chuyện bố và con đang nói không phải là về việc bỏ giữ chay trong lễ Yom Kippur vì bố bất ngờ bị bệnh… mà là đang nói về cái chết của một con người.”
“Và cứu cuộc sống của con.”
Tôi ngước mắt lên. “Cuộc sống của Claire chứ.”
“Một viên đá trúng hai con chim,” bố tôi nói. “Có lẽ nó không rõ ràng lắm trong trường hợp của con, Maggie à. Nhưng việc kiện cáo này, nó thổi bùng con. Nó cho con một điều gì đó để hướng tới.” Ông nhìn quanh nhà tôi, căn nhà cho một người ở, với bát bỏng ngô trên bàn, chiếc chuồng thỏ.
Tôi cho rằng trong đời từng có lúc tôi nghĩ đến bộ váy cưới, người chồng, con cái, và những chuyến xe không đơn độc. Nhưng rồi một lúc nào đó trên đường đời, tôi đã thôi không còn hi vọng gì nữa. Tôi đã quen sống một mình, để dành nửa phần súp cho bữa tối hôm sau, chỉ thay bao gối phía bên giường tôi nằm. Tôi đã trở nên quá thoải mái với bản thân, quá đến độ bất kỳ ai khác cũng phải cảm thấy khó chịu.
Hóa ra, giả vờ lại đỡ nhọc công hơn hi vọng.
Một trong những lý do tôi yêu bố mẹ mình, và cũng ghét họ nữa, là họ vẫn nghĩ rằng tôi hoàn toàn có một cơ hội. Họ chỉ mong muốn tôi được hạnh phúc, họ không thấy có khả năng nào để tôi có thể hạnh phúc khi thui thủi một mình được. Nghĩa là, họ thấy tôi ngờ nghệch, và tôi đúng là như vậy.
Tôi thấy nước mắt đang chảy tràn. “Con mệt mỏi,” tôi nói. “Bố nên đi bây giờ đi.”
“Maggie…”
Khi ông vươn tay tới, tôi rụt lại. “Chúc bố ngủ ngon.”
Tôi bấm loạn xạ các nút trên điều khiển TV, đến khi nó tắt ngóm. Oliver chui ra từ dưới bàn để xem có chuyện gì, tôi bồng nó lên. Có lẽ đây là lý do vì sao tôi chọn dành thời gian rỗi với một chú thỏ, bởi nó chẳng cho tôi những lời khuyên tôi không muốn. “Bố quên mất một điểm nhỏ,” tôi nói. “Pikkuah nefesh chẳng áp dụng cho một người vô thần.”
Bố tôi ngưng lại khi đang lấy áo khoác của mình từ chiếc móc áo xấu xí nhất thế giới, ông vắt nó lên tay và bước về phía tôi. “Bố biết chuyện này có vẻ lạ với một giáo sĩ, nhưng với bố, chuyện con tin tưởng điều gì không thành vấn đề, Mags à, miễn sao con tin vào chính mình cũng nhiều như bố tin con vậy.” Ông đặt tay lên lưng Oliver. Ngón tay chúng tôi chạm nhau, nhưng tôi không ngước nhìn lên bố. “Và đây không phải là lời nói suông.”
“Bố…”
Ông đưa tay lên ra dấu im lặng, rồi bước đến mở cửa. “Bố sẽ bảo mẹ mua cho con một bộ áo ngủ mới nhân ngày sinh nhật,” ông nói khi đứng bên ngưỡng cửa. “Bộ đồ của con có lỗ thủng dưới đáy rồi.”