← Quay lại trang sách

Maggie

Nghe những gì Shay Bourne đã kể cho vị linh mục, tôi không thực sự kinh ngạc.

Không, điều khiến tôi kinh ngạc là cách cha Michael nhiệt thành tin vào chuyện này, con cá mắc câu.

“Bây giờ vấn đề không phải là bảo vệ quyền của Shay nữa,” cha Michael nói. “Cũng không phải là để anh ấy chết theo cách mình muốn. Mà chúng ta đang nói về một con người vô tội sắp bị giết.”

Chúng tôi đã đi vào phòng khác, và Christian thì ngồi phía góc kia của sofa, vờ như đang giải sudoku trong tờ báo, nhưng thực ra là lắng nghe hết mọi lời chúng tôi nói. Anh là người đã đợi tôi bên ngoài tòa án, và rủ tôi về nhà tôi. Tôi hoàn toàn mong muốn chọc vỡ cái bong bóng công chính sốt sắng của cha Michael, và bắt đầu trở lại chuyện chúng tôi đang làm trước khi cha đến. Là lúc tôi đang nằm ngả ra, còn Christian đưa tay trên bụng tôi, chỉ cho tôi chỗ mà anh sẽ xẻ để lấy túi mật. Và tôi thấy túi mật thật có vẻ thú vị hơn bạn tưởng đấy.

“Anh ta là một kẻ giết người đã bị kết án,” tôi nói. “Họ là những kẻ học nói dối trước khi biết đi.”

“Có lẽ anh ấy không bao giờ đáng bị kết án,” cha Michael nói.

“Chính cha ở trong bồi thẩm đoàn kết luận anh ta có tội!”

Christian ngẩng mặt lên. “Thật ư?”

“Chào đón đến cuộc sống của tôi đấy,” tôi nói. “Cha à, cha ngồi đó suốt những ngày xem xét bằng chứng. Cha tận mắt thấy các chứng cứ.”

“Tôi biết. Nhưng đó là trước khi anh ấy kể cho tôi chuyện bắt gặp Kurt. Gã đã xâm hại con gái riêng của vợ, và khẩu súng cướp cò liên tiếp khi anh ấy đang cố gắng giật nó khỏi tay Kurt.”

Christian nghiêng người tới. “À. Như thế khiến anh ta có vẻ anh hùng nhỉ?”

“Không phải khi anh ấy lỡ tay giết chết cô bé mình cố gắng giải cứu,” tôi nói. “Mà tại sao, anh ta lại không cho luật sư biện hộ của mình biết thông tin này?”

“Anh ấy nói rằng, anh đã cố, nhưng luật sư nghĩ rằng chuyện đó chẳng ích gì.”

“À, ra thế đấy,” tôi nói. “Như thế chẳng phải quá rõ rồi hay sao?”

“Maggie, cô biết Shay. Anh ấy không như một cậu bé Mỹ sáng sủa. Hơn nữa, cảnh sát lại thấy anh ta với một khẩu súng còn bốc khói, một cảnh sát và một cô bé nằm chết ngay trước mặt. Ngay cả khi anh nói sự thật, thì có ai thèm nghe nào? Ai dễ bị quy là kẻ ấu dâm hơn, viên cảnh sát anh hùng và một người cha gia đình tuyệt vời… hay một người lang thang không rõ gốc gác đang làm việc trong nhà? Shay bị kết tội trước cả khi anh bước vào phòng xử án.”

“Tại sao anh ta lại nhận hình phạt cho tội ác của một kẻ khác?” Tôi lập luận. “Tại sao anh ta không kể với ai khác, với bất kỳ ai, trong suốt mười một năm?”

Cha Michael lắc đầu. “Tôi không biết câu trả lời. Nhưng tôi muốn giữ cho anh ấy sống đủ lâu để tìm cho ra nó.” Cha Michael nhìn tôi. “Cô là người nói rằng hệ thống pháp luật không phải lúc nào cũng được thi hành cho tất cả mọi người. Đây là một tai nạn. Ngộ sát, chứ không phải giết người.”

Christian bỗng chen vào, “Xin cứ chỉnh nếu tôi nói sai nhé. Nhưng không thể kết án tử hình cho tội ngộ sát được phải không?”

Tôi thở dài rồi hỏi, “Chúng ta có bất kỳ bằng chứng mới nào không?” Cha suy nghĩ một phút. “Anh ấy chỉ bảo tôi thế.” “Chúng ta có bằng chứng không,” tôi lặp lại.

Cha Michael ngước mặt lên. “Có máy quay an ninh bên ngoài buồng giám sát. Hẳn phải có video ghi hình chứ?”

“Nó chỉ là video ghi lại anh ta kể một câu chuyện,” tôi giải thích. “Chỉ khác đi, nếu như cha nói với tôi… là có tinh dịch để chúng ta có thể dò đến

Kurt Nealon…”

“Cô là luật sư của Liên hiệp Tự do Dân sự Mỹ. Cô hẳn phải làm được gì đó…”

“Về mặt pháp lý, chúng ta chẳng thể làm được gì. Chúng ta không thể nào mở lại vụ này, trừ phi có được một bằng chứng pháp lý đủ lớn.” “Gọi cho thống đốc thì sao?” Christian gợi ý.

Chúng tôi đồng loạt quay về phía anh.

“Ờ, chẳng phải chúng ta xem thấy chuyện này trên TV mãi sao? Trong tiểu thuyết của John Grisham nữa.”

“Tại sao anh biết nhiều về hệ thống pháp lý Hoa Kỳ như thế?” tôi hỏi.

Anh nhún vai. “Anh từng phải lòng một cô gái học luật ở Los Angeles.”

Tôi thở dài và đi về phía bàn ăn. Túi xách của tôi nằm dài trên bàn như con trùng. Tôi đưa tay vào túi, lấy điện thoại, ấn gọi một số. “Nói đi, phải là chuyện tốt đấy,” sếp của tôi càu nhàu ở đầu dây bên kia.

“Xin lỗi, Rufus. Tôi biết là đã trễ…”

“Đừng lượn lờ nữa.”

“Tôi cần gọi cho Flynn, thay mặt Shay Bourne,” tôi nói.

“Flynn? Là thống đốc Mark Flynn? Tại sao cô muốn lãng phí lời kháng án cuối cùng trước khi sắp có phán quyết từ Haig?”

“Cố vấn thiêng liêng của Shay Bourne đang có ấn tượng là anh ta đã bị kết án oan.” Tôi nhìn lên và thấy cả Christian lẫn cha Michael đều theo dõi tôi chăm chú.

“Chúng ta có bất kỳ bằng chứng mới nào không?”

Tôi nhắm mắt lại. “À. Không. Nhưng đây là chuyện thực sự quan trọng, Rufus à.”

Một lát sau, tôi gác máy và bấm nút mà tôi đã ghi lại trên tờ giấy ăn trong tay cha Michael. “Đây là số của thống đốc. Gọi ông ta đi.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì,” tôi nói. “Ông ta là người Công giáo.”

“Em phải đi đây,” tôi nói với Christian. “Thống đốc muốn chúng em đến văn phòng của ông ngay lập tức.”

“Giá mà mỗi lần bị các cô gái cho leo cây thế này, anh đều được một bảng thì phải biết,” anh nói.

Rồi anh hôn tôi, như thể là chuyện bình thường nhất trên đời vậy.

Mà được rồi, tôi nói thật, chỉ là hôn phớt mà thôi. Một nụ hôn trong những phim phù hợp mọi lứa tuổi ấy. Và nó lại diễn ra trước mặt vị linh mục. Nhưng, nụ hôn hoàn toàn tự nhiên, như thể Christian và tôi đang hôn nhau khi cả thế giới đứng yên bất động chỉ còn hai chúng tôi vậy.

Thế mà mọi chuyện lại xấu đi từ đây. “Vậy,” tôi nói. “Có lẽ chúng ta sẽ lại gặp nhau vào ngày mai?”

“Anh hẹn gặp em trong bốn mươi tám giờ nữa,” anh nói.

“Thứ hai ư?” Nhưng thứ hai là ngày tôi phải đến tòa.

“Ừ,” Christian nói. “Anh sẽ gọi.”

Tôi gặp cha Michael ở tòa nhà tiểu bang, bởi tôi muốn cha về lại nhà và ăn mặc ra dáng linh mục nhất có thể. Chiếc quần jeans và áo sơ mi thường cha mặc khi đến nhà tôi, sẽ chẳng kiếm được ân huệ nào. Bây giờ, khi đang chờ cha ở bãi đỗ xe, tôi cố lướt lại những lời cuối cùng giữa tôi và Christian… rồi bắt đầu hoang mang. Mọi người đều biết khi một chàng trai nói là họ sẽ gọi, thực ra nghĩa là anh ta sẽ không, tất cả những gì anh muốn là một lối thoát mau lẹ. Có lẽ nụ hôn là điềm báo cho những gì anh nói. Có lẽ hơi thở tôi hôi mùi tỏi. Có lẽ anh vừa dành đủ thời gian bên tôi để biết rằng tôi không phải là những gì anh muốn.

Đến lúc cha Michael lái xe vào bãi, tôi đã quyết định là nếu Shay Bourne làm mất đi mối quan hệ đầu tiên của tôi từ thời người Do Thái đi vào hoang mạc, thì chính tay tôi sẽ hành hình anh ta.

Tôi ngạc nhiên khi Rufus muốn tôi tự mình đến gặp thống đốc Flynn, tôi càng ngạc nhiên hơn khi ông nghĩ rằng cha Michael nên là người đứng ra trình bày. Nhưng Flynn không phải là người gốc New England, ông ta là người miền nam, và có vẻ thích sự thân mật hơn là nghi thức long trọng. Ngài thống đốc chắc sẽ chờ cô đến xin hoãn hành hình sau phiên tòa đấy, Rufus đã đùa thế. Vậy nên gặp riêng ông ta là khôn ngoan nhất. Rufus cho rằng thay vì để một luật sư đứng ra, có lẽ một người trong bộ áo chùng thì hợp lý hơn. Và đúng là, trong vòng hai phút nói chuyện, cha Michael đã biết thống đốc Flynn từng nghe cha giảng trong thánh lễ Giáng Sinh năm ngoái tại nhà thờ St. Catherine.

Chúng tôi được một bảo vệ đưa vào tòa nhà tiểu bang, phải qua máy dò kim loại, rồi mới được hộ tống đến văn phòng thống đốc. Sau giờ làm việc, nơi này trông thật quái lạ, tiếng gót giày chúng tôi kêu như súng nổ mỗi khi bước nhanh. Đến đầu cầu thang, tôi quay qua cha Michael. “Đừng có làm gì kích động,” tôi nói thầm. “Chúng ta chỉ có một phát đạn duy nhất này.”

Thống đốc đang ngồi bên bàn làm việc. “Vào đây,” ông vừa nói vừa đứng dậy. “Rất vui được gặp lại cha, cha Michael.”

“Xin cảm ơn,” vị linh mục trả lời. “Tôi rất vui khi ông còn nhớ tôi.”

“Này, cha đã có một bài giảng mà tôi không phải ngủ gật, có thể nói cha là của hiếm trong hàng giáo sĩ đấy. Cha cũng điều hành giới trẻ ở nhà thờ St. Catherine phải không? Bạn học cũ của tôi có một đứa con, gặp vấn đề từ một năm trước, rồi nó bắt đầu sinh hoạt với cha. Joe Cacciatone?”

“Joey,” cha Michael nói. “Một đứa trẻ ngoan.”

Thống đốc quay về phía tôi. “Và cô hẳn là…?”

“Maggie Bloom,” tôi nói, và chìa tay ra. “Luật sư của Shay Bourne.” Tôi chưa từng được đến gần ngài thống đốc như thế này. Dù chẳng liên quan gì, nhưng tôi chợt nghĩ, ông ta trông cao hơn trong TV.

“À, phải rồi.” “Shay Bourne khét tiếng.”

“Nếu ông là một người Công giáo hành đạo,” cha Michael nói với thống đốc, “làm sao ông lại chấp nhận cuộc hành hình?”

Tôi nháy mắt ra dấu với cha. Chẳng phải tôi đã bảo cha là đừng nói gì kích động hay sao chứ?

“Tôi làm việc của mình,” thống đốc nói. “Có nhiều chuyện mà tôi không đồng ý theo ý kiến riêng, nhưng tôi phải thực hiện theo chức trách.”

“Ngay cả khi người sắp bị giết là một người vô tội sao?”

Ánh mắt thống đốc thay đổi, lập tức trở nên sắc sảo. “Đó không phải là phán quyết của tòa án, cha à.”

“Đến nói chuyện với anh ta,” cha Michael nói. “Ở nhà tù, cách năm phút lái xe thôi. Đến lắng nghe anh ta, rồi nói cho tôi biết anh ta có đáng chết hay không.”

“Thống đốc Flynn,” tôi xen vào, cuối cùng cũng mở miệng được. “Trong một… lần xưng tội, Shay Bourne đã có những lời ngụ ý rằng có nhiều tình tiết trong vụ án của anh ta đã không được tiết lộ, rằng người chết là do tai nạn khi anh Bourne thực ra đang cố bảo vệ Elizabeth Nealon khỏi bị bố dượng xâm hại tình dục. Chúng tôi cảm thấy cần hoãn hành hình, để có thời gian thu thập bằng chứng về sự vô tội của anh Bourne.”

Gương mặt thống đốc tái mét. “Tôi nghĩ linh mục không được tiết lộ bí mật tòa giải tội.”

“Chúng tôi buộc lòng phải làm thế, hoặc là phạm luật hoặc để một mạng sống một con người gặp nguy hiểm. Và như thế là chuẩn y cả hai điểm.”

Thống đốc khoanh tay lại, đột nhiên lạnh nhạt. “Tôi cảm kích bận tâm của các vị, cả về mặt tôn giáo lẫn chính trị. Tôi sẽ xem xét cẩn thận yêu cầu của các vị.”

Tôi biết câu này nghĩa là mời ra về, nên tôi gật đầu và đứng lên. Cha Michael nhìn tôi, rồi cũng nhấc chân lên. Chúng tôi lại bắt tay thống đốc, rồi mò mẫm đường ra khỏi văn phòng. Chúng tôi không nói gì cho đến khi ra khỏi tòa nhà, đứng dưới bầu trời rộng mở với muôn vì sao.

“Vậy,” cha Michael nói. “Tôi đoán thế nghĩa là không.”

“Nghĩa là chúng ta phải đợi xem sao. Cũng có nghĩa là không.” Tôi đút tay vào túi áo khoác. “Vậy là. Cả buổi tối của tôi đã tan tành mây khói, tôi muốn gọi nó là một đêm…”

“Cô không tin anh ấy vô tội, phải không?” Cha Michael nói.

Tôi thở dài. “Không hẳn.”

“Vậy tại sao cô sẵn sàng chiến đấu dữ dội đến thế vì anh ấy?”

“Ngày 25 tháng mười hai, lúc tôi còn nhỏ, tôi tỉnh dậy và nó chỉ là một ngày như mọi ngày. Ngày Chúa Nhật Phục Sinh, chỉ có mỗi gia đình tôi trong rạp phim. Lý do tôi chiến đấu quá dữ dội vì Shay là bởi tôi biết cảm giác khi những điều anh tin khiến anh mang cảm giác như một kẻ ngoài cuộc.”

“Tôi… Tôi không có ý…”

“Tôi biết cha mà?” Tôi nói, cười gượng. “Người ở trên đỉnh không bao giờ thấy được những hình thù dưới đáy cột. Gặp lại cha vào thứ hai.”

Tôi có thể cảm nhận cha Michael nhìn theo khi tôi đi ra xe. Cái nhìn của cha, tôi có cảm giác nó như chiếc áo ánh sáng, như đôi cánh thiên thần mà tôi không bao giờ tin.

Sáng thứ hai, tại phiên tòa, thân chủ của tôi trông như vừa bị bánh xe tải cán qua. Không biết sao, khi đang cố gắng khiến tôi cứu sống mạng anh ta, cha Michael đã quên nói đến chuyện Shay đã bước vào giai đoạn tự hủy hoại bản thân. Gương mặt anh rách nát và bầm tím, đôi tay bị còng chặt vào thắt lưng cũng xây sát. “Anh trông như đống rác ấy,” tôi phàn nàn với Shay.

“Tôi sẽ trông còn tệ hơn sau khi bị treo cổ,” anh khe khẽ đáp lại.

“Chúng ta cần nói chuyện, về những gì anh đã nói với cha Michael…” Nhưng trước khi tôi nói thêm được gì, thẩm phán đã gọi Gordon Greenleaf đứng lên nói lời biện hộ cuối cùng của mình.

Greenleaf nặng nề đứng dậy. “Thưa ngài, vụ án này đích thực là một sự lãng phí thời gian tòa án và tiền bạc của tiểu bang. Shay Bourne là một kẻ giết hai mạng người đã bị kết án. Anh ta đã phạm tội ác đáng ghê tởm nhất trong lịch sử tiểu bang New Hampshire.”

Tôi liếc qua Shay. Nếu những gì anh nói là thật, nếu anh đã thấy Elizabeth bị xâm hại, thì tội ác giết hai mạng người sẽ trở thành ngộ sát và tự vệ. Xét nghiệm DNA chưa thịnh hành vào thời điểm anh bị kết án, liệu có thể còn mảnh vải thảm hay ghế bành nào có thể giúp chứng minh cho anh được không?

“Anh ta đã bòn rút dùng hết mọi phương tiện pháp lý ở mọi cấp độ,” Greenleaf nói tiếp. “Từ cấp tiểu bang, kháng án cấp một, Tòa án tối cao, và bây giờ anh ta đang tuyệt vọng cố gắng kéo dài mạng sống mình bằng một việc tố tụng giả mạo nói rằng anh ta tin vào một tôn giáo giả mạo. Anh ta muốn Tiểu bang New Hampshire và những người đóng thuế trong tiểu bang mua cho anh ta một giá treo cổ đặc biệt để anh ta có thể hiến tặng trái tim cho gia đình nạn nhân, những người đột nhiên được anh ta chiếu cố. Chắc chắn anh ta chẳng có chút tình cảm gì cho họ trong cái ngày anh ta sát hại Kurt và Elizabeth Nealon.”

Tất nhiên, hầu như không thể nào còn bằng chứng. Đến lúc này, ngay cả chiếc quần lót được tìm thấy trong túi của Shay cũng đã bị tiêu hủy hay trả lại cho June Nealon. Trong tâm trí các công tố viên, đây là vụ án đã khép lại từ 11 năm trước. Và mọi nhân chứng đều đã chết, ngoại trừ Shay.

“Đúng, có một luật bảo vệ tự do tôn giáo cho các phạm nhân,” Greenleaf nói tiếp. “Nó tồn tại để các phạm nhân Do Thái có thể mang mũ kippah trong tù, và người Hồi giáo có thể ăn chay trong lễ Ramadan, ủy viên cải huấn luôn cho phép các hoạt động tôn giáo phù hợp với luật pháp liên bang. Còn con người này, người đã làm náo loạn trong phòng xử án, người không thể kiểm soát cảm xúc của mình, người thậm chí không thể nói ra được tên của tôn giáo mà mình theo. Nếu nói rằng người này đáng được hành hình một cách đặc biệt để làm theo luật pháp liên bang, thì thật hoàn toàn không thích đáng, và không đúng ý nghĩa hệ thống công lý của chúng ta.”

Ngay khi Greenleaf vừa ngồi xuống, một nhân viên chấp hành tòa chuyền một mảnh giấy cho tôi. Tôi liếc nhìn nó và hít một hơi thật sâu.

“Cô Bloom?” thẩm phán phải nhắc nhở tôi là đã đến phiên biện hộ cuối cùng của mình rồi.

“Một trăm hai mươi đô,” tôi mở lời. “Bạn biết bạn có thể làm gì với một trăm hai mươi đô chứ? Bạn có thể mua một đôi giày Stuart Weitzman bán giảm giá. Bạn có thể mua hai vé xem trận của đội Bruins. Bạn có thể nuôi ăn cho một gia đình chết đói ở châu Phi. Bạn có thể trả tiền cước điện thoại một tháng. Hay bạn có thể giúp một con người đạt được ơn cứu độ… và cứu sống một đứa trẻ đang hấp hối.”

Tôi đứng dậy nói tiếp. “Shay Bourne không xin được tự do. Anh ấy không xin đảo ngược bản án. Anh ấy chỉ đơn giản xin được chết sao cho phù hợp với niềm tin tôn giáo của mình. Và nếu Hoa Kỳ không còn bảo vệ điều gì nữa, thì quốc gia này vẫn bảo vệ quyền thực hành tôn giáo, ngay cả khi bạn chết trong một nhà tù tiểu bang.”

Tôi bắt đầu bước về phía những người dự khán. “Mọi người vẫn ồ ạt đổ về quốc gia này là bởi sự tự do tôn giáo. Họ biết rằng, ở Hoa Kỳ, sẽ không ai bảo bạn rằng Thiên Chúa buộc phải như thế này hay thế kia. Không ai bảo bạn rằng chỉ có một niềm tin đúng đắn, và những gì bạn tin là sai lầm. Những người đến Hoa Kỳ muốn được tự do nói về tôn giáo, được đặt những câu hỏi. Những quyền này là nền tảng của Hoa Kỳ từ bốn trăm năm trước, và vẫn là nền tảng cho quốc gia ngày nay. Đây là lý do vì sao, ở đất nước này, Maddona có thể biểu diễn trên một cây thánh giá, và quyển Mật mã Da Vinci là sách bán chạy hàng đầu. Đây là lý do vì sao, ngay cả sau vụ 11-9, tự do tôn giáo càng nở rộ ở Hoa Kỳ.”

Quay mặt về phía thẩm phán, tôi dùng hết mọi nước cờ còn lại. “Thưa ngài thẩm phán, chúng tôi không xin ngài phá bỏ bức tường phân chia giáo hội và nhà nước, bằng cách ra phán quyết có lợi cho Shay Bourne. Chúng tôi chỉ muốn pháp luật được thực thi, một luật pháp hứa cho Shay Bourne quyền thực hành tôn giáo ngay cả trong nhà tù tiểu bang, trừ phi có lý do thuyết phục về mặt chính quyền không cho phép làm như thế. Và lý do duy nhất về mặt chính quyền mà tiểu bang đưa ra được ở đây, chỉ là một trăm hai mươi đô, và khoảng thời gian vài tháng.” Tôi bước về ghế của mình. “Làm sao mà các vị lại đem cân đo giữa mạng sống và linh hồn với khoảng thời gian hai tháng và một trăm hai mươi đô?”

Khi thẩm phán về lại phòng để xem xét đưa ra phán quyết cuối cùng, hai viên cảnh sát đến để áp giải Shay đi. “Maggie?” anh vừa đứng dậy vừa nói. “Cảm ơn.”

“Các anh,” tôi nói với hai cảnh sát, “có thể cho tôi gặp anh ta một phút trong buồng giam được không?”

“Nhanh thôi nhé,” một người trả lời, và tôi gật đầu.

“Cô nghĩ thế nào?” Cha Michael nói, vẫn còn ngồi ở hàng ghế dự khán sau lưng tôi. “Anh ấy có cơ hội nào không?”

Tôi đút tay vào túi, tìm mảnh giấy mà viên chấp hành tòa đã đưa cho tôi, và chuyền cho cha Michael. “Cha nên hi vọng thế đi,” tôi nói. “Thống đốc đã bác bỏ yêu cầu hoãn thi hành án.”

Lúc tôi đến buồng giam, Shay đang nằm trên giường sắt, tay che mắt. “Shay,” tôi gọi, đứng ngay sát song sắt. “Cha Michael đã đến nói chuyện với tôi. Về những chuyện hôm xảy ra án mạng.”

“Nó chẳng thành vấn đề.”

“Nó có thành vấn đề đấy,” tôi khẩn thiết nói. “Thống đốc đã bác yêu cầu hoãn thi hành án, nghĩa là chúng ta phải đương đầu với một chuyện cực kỳ khó khăn rồi đây. Thời nay, người ta thường dùng bằng chứng DNA để đảo ngược các phán quyết xử tử hình. Trong phiên tòa, có nói về việc xâm hại tình dục, phải không nào, trước khi bỏ qua cáo buộc này? Nếu như vẫn còn mẫu tinh dịch, chúng ta có thể xét nghiệm xem nó có khớp với Kurt… Shay à, tôi chỉ cần anh cho tôi biết chi tiết về những chuyện đã xảy ra, để tôi có thể đệ đơn kháng án.”

Shay đứng dậy, đi về phía tôi, để tay trên song sắt giữa hai chúng tôi.

“Tôi không thể.”

“Tại sao không?” Tôi lên giọng thách thức. “Anh đã nói dối khi bảo với cha Michael là mình vô tội sao?”

Anh ngước lên nhìn tôi, bằng đôi mắt nảy lửa. “Không.”

Tôi không thể nói được vì sao tôi lại tin anh ta. Có lẽ tôi ngây thơ, bởi chưa từng biện hộ cho tội phạm, có lẽ tôi chỉ cảm thấy rằng con người sắp phải chết này không có bao nhiêu điều để cố níu kéo. Nhưng khi Shay nhìn vào mắt tôi, tôi biết là anh đang nói sự thật, và việc hành hình một người vô tội còn khủng khiếp và hủy hoại hơn cả hành hình một người có tội. “Vậy,” tôi nói, trong đầu nghĩ miên man vô số khả năng có thể. “Anh nói với cha Michael rằng luật sư đầu tiên của anh đã không chịu lắng nghe anh, nhưng bây giờ, tôi đang nghe anh đây. Nói tôi nghe đi, Shay. Nói cho tôi chuyện gì tôi có thể dùng để thuyết phục thẩm phán là anh đã bị kết án oan. Rồi tôi sẽ soạn yêu cầu xét nghiệm DNA, anh chỉ việc ký…”

“Không.”

“Tôi không thể một mình làm được việc này.” Tôi tức điên lên. “Shay, chúng ta đang nói về chuyện đảo ngược lời kết án anh, anh có hiểu không? Về chuyện anh được ra khỏi nơi này, được tự do.”

“Tôi biết, Maggie à.”

“Vậy thay vì cố gắng, anh chỉ muốn chết vì một tội ác mà anh không làm hay sao? Anh thấy vậy mà được sao?”

Shay nhìn tôi và chậm rãi gật đầu. “Tôi đã bảo cô ngay ngày đầu gặp cô. Tôi không muốn cô cứu tôi. Mà chỉ muốn cô cứu trái tim tôi.”

Tôi quá choáng váng. “Tại sao?”

Shay cố gắng tìm từ để nói. “Đó vẫn là lỗi của tôi. Tôi cố gắng cứu bé, và đã không thể. Tôi đã không đến kịp lúc. Tôi chưa bao giờ thích Kurt Nealon, tôi cố gắng không ở cùng phòng với hắn ta khi làm việc, để không cảm nhận cái nhìn dò xét của hắn. Nhưng June, cô ấy thật tử tế. Cô ấy có mùi như táo đường, và cô làm cá ngừ cho tôi ăn tối, để tôi ngồi bên bàn ăn như thể tôi cũng thuộc về nơi đó, với cô ấy và bé Elizabeth. Sau khi Elizabeth… sau đó… quá đủ tồi tệ với June khi cô ấy không còn có họ nữa. Tôi không muốn cô ấy cũng mất đi cả quá khứ. Gia đình không phải là một chuyện, mà là một không gian,” Shay nói rất khẽ. “Là nơi lưu giữ mọi ký ức.”

Vậy nên anh nhận lấy tội ác của Kurt Nealon, để cho bà góa đau khổ tưởng nhớ anh ta với niềm tự hào, thay vì thù hận. Sẽ tồi tệ hơn cho June biết chừng nào, nếu như xét nghiệm DNA vẫn còn, nếu như chứng minh được Kurt là thủ phạm cưỡng hiếp Elizabeth.

“Maggie à, bây giờ, cô đi tìm bằng chứng, là cô đang xé toang trái tim cô ấy một lần nữa. Còn thế này… như thế này là xong.”

Tôi có thể cảm nhận cổ họng mình khô khốc, nắm tay đang xiết chặt ngăn dòng nước mắt. “Và nếu như một ngày nào đó June tìm ra sự thật? Và nhận ra rằng anh đã bị hành hình, dù cho anh vô tội?”

“Vậy thì,” Shay nói, nở một nụ cười rạng rỡ như mặt trời, “cô ấy sẽ nhớ đến tôi.”

Tôi dấn thân vào chuyện này với nhận thức rằng tôi và Shay muốn hai kết quả khác nhau. Tôi muốn mình có thể thuyết phục anh rằng đảo ngược bản án là một chuyện đáng vui mừng, dù cho việc anh còn sống sẽ đồng nghĩa phải gác lại việc hiến tạng. Nhưng Shay sẵn sàng chết, Shay muốn chết. Anh không chỉ đem tương lai đến cho Claire Nealon, mà cho cả mẹ cô bé nữa. Anh không cố gắng cứu thế giới như tôi. Mà chỉ cứu một mạng người, đây lý do vì sao anh có cơ hội chiến thắng thực sự.

Shay chạm vào tay tôi đang đặt trên song sắt. “Ổn mà, Maggie. Tôi chưa bao giờ làm được chuyện gì lớn lao. Tôi không thể chữa ung thư hay ngăn chặn trái đất nóng lên, hay giành giải Nobel. Tôi đã chẳng làm được gì trong đời, ngoại trừ việc làm tổn thương những người tôi yêu. Nhưng chết… Chết thì khác.”

“Là thế nào?”

“Họ sẽ thấy cuộc đời mình đáng để sống.”

Tôi biết là tôi sẽ bị ám ảnh bởi Shay Bourne suốt một thời gian dài, dù cho bản án của anh có xảy ra hay không. “Một người nghĩ như thế,” tôi nói, “thì không đáng bị hành hình. Làm ơn đi, Shay. Để tôi giúp anh. Anh không cần phải làm anh hùng đâu.”

“Maggie,” Shay nói. “Cả cô cũng vậy.”