June
Tim ngưng đập, Code Blue[6], viên y tá kêu lên.
Và một loạt các bác sĩ, y tá lao vào phòng Claire.
Một người bắt đầu ấn ngực bé.
Tôi không thấy mạch.
Chúng ta cần máy thở.
Bắt đầu hô hấp nhân tạo. Có thể truyền tĩnh mạch… Nhịp tim thế nào rồi?
Cần phải sốc điện… Cho miếng dán vào… Sạc đến 200jun.
Sẵn sàng… sốc!
Tiếp tục hô hấp nhân tạo… Không thấy mạch.
Dùng Adrenaline. Lidocaine. Bicarb.
Kiểm tra mạch…
Bác sĩ Wu lao vào phòng. “Đưa bà mẹ ra khỏi đây,” ông nói, và một y tá nắm vai tôi.
“Cô cần đi với tôi,” bà nói, và tôi gật đầu, mà chân chẳng muốn nhúc nhích. Có người lại sốc điện Claire lần nữa. Bé bị giật nảy tung người lên, khi tôi đang bị lôi ra ngoài hành lang.
Tôi ở đó khi Claire bị bất động, tôi đã chạy đến bàn y tá kêu cứu. Và bây giờ tôi được ngồi đây với bé, khi bé đã ổn định, khi trái tim trầy trụa biến dạng của bé đã đập trở lại. Claire nằm trong chiếc giường gắn đầy máy móc, và tôi chăm chăm nhìn vào màn hình, vào đồ thị nhịp tim của bé, như thể nếu tôi không chớp mắt thì chúng tôi sẽ được bình an.
Claire rên rỉ, quay đầu qua bên này bên kia. Máy đo nhịp tim chiếu xuống da bé thành một màu xanh kỳ dị.
“Con yêu,” tôi nói, nghiêng người lại sát bé. “Đừng cố nói chuyện. Con vẫn còn đang gắn ống thở.”
Đôi mắt bé mở to, nài nỉ tôi và ra dấu cầm viết.
Tôi đưa cho bé tấm bảng mà bác sĩ Wu đã cho tôi. Cho đến khi đủ khỏe để tháo ống thở, thì bé phải giao tiếp bằng cách này. Bé viết yếu ớt và đứt quãng. CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?
“Trái tim của con,” tôi nói, nhấp nháy mắt để ngăn mình đừng khóc.
“Nó không khỏe lắm.” MẸ, LÀM GÌ ĐI.
“Bất cứ điều gì, con yêu à.” ĐỂ CON ĐI.
Tôi nhìn xuống, không chạm vào bé nữa.
Claire khoanh tròn những chữ đó lần nữa, và bây giờ thì tôi hiểu.
Đột nhiên tôi nhớ lại Kurt từng bảo rằng, em chỉ có thể cứu một người muốn được cứu, nếu không, em cũng sẽ bị kéo chung xuống hố. Tôi nhìn Claire, nhưng bé đã ngủ, tấm bảng vẫn còn trong tay.
Nước mắt chảy nóng hổi trên má tôi, rơi xuống tấm chăn bệnh viện. “Claire ơi… Mẹ xin lỗi,” tôi thầm thì.
Và tôi xin lỗi.
Vì những gì tôi đã làm.
Vì những gì tôi biết tôi phải làm.
LuciusMỗi khi ho, ruột gan tôi lại lộn ngược cả lên. Tôi có thể cảm nhận những đường gân nổi vằn vện trên da, và cơn sốt gần như sôi sục trong đầu. Bây giờ mà cho mấy viên kẹo đá vào lưỡi tôi, thì chúng sẽ tan hết trước cả khi tôi kịp nuốt. Và tức cười là bây giờ tôi lại nhớ đến cái thí nghiệm tương tự thế này hồi học môn hóa ở trường trung học. Thăng hoa là từ để diễn tả hành động biến thành một sự gì đó mà bạn chưa từng nghĩ mình có thể như thế.
Căn phòng sáng trắng đến nỗi mắt tôi đau nhức. Đôi tay ngài như con chim ruồi hay con bướm, ngài nói Luicius ở lại với chúng ta, nhưng tiếng ngài mỗi lúc mỗi xa dần và tôi chỉ có thể cảm nhận ngài đang hiện diện chứ không được chạm đến đôi tay chim ruồi ngón tay cánh bướm của ngài.
Họ nói về ánh sáng trắng và đường hầm, và một phần trong tôi kỳ vọng sẽ thấy, ôi thôi tôi nói thẳng ra là, thấy Shay, nhưng hóa ra không phải như thế. Mà là ngài, và ngài đang đưa tay ra, vươn đến tôi. Ngài giống hệt như những gì tôi nhớ, với làn da màu cà phê, đôi mắt gỗ mun bóng ngả nghiêng dài và má lúm đồng tiền quá sâu vì nước mắt, khiến tôi thấy mình quá đỗi ngu xuẩn. Làm sao mà tôi lại không biết đó là ngài, làm sao tôi lại không biết mình thấy Chúa mỗi khi nhìn vào gương mặt người mình yêu.
Tôi đã mong đợi ngài sẽ nói rất nhiều điều. Ta yêu ngươi. Ta nhớ ngươi. Nhưng ngài chỉ cười với tôi qua hàm răng trắng với những chiếc răng khểnh, và nói rằng, Ta tha thứ cho ngươi, Lucius, ta tha thứ cho ngươi.
Tay ngài giáng xuống truyền vào tôi luồng điện xuyên qua người, nhưng không thể lấy được trái tim tôi, bởi nó đã thuộc về một người khác mất rồi. Ngài xòe những ngón tay ra, xòe bàn tay, một ngôi sao, một đèn hiệu và tôi theo Ngài. Tôi đang đến, tôi đang đến.
Đợi tôi với.