Maggie
“Bình thường, tôi sẽ không gọi cô đến đây vào ngày Chúa nhật,” giám đốc nhà tù Coyne nói với tôi, “nhưng tôi muốn cô biết…” ông ta đóng cửa văn phòng để nói riêng với tôi. “Lucius DuFresne vừa chết tối qua.”
Tôi ngồi sụp sâu trong chiếc ghế đối diện bàn của ông. “Sao lại thế được?”
“Viêm phổi liên quan đến AIDS.”
“Shay có biết không?”
Giám đốc Coyne lắc đầu. “Chúng tôi nghĩ đó không phải là hành động thích hợp nhất vào thời điểm hiện tại.”
Tất nhiên, ý của ông là Shay ở trong buồng giám sát vì anh đã tự đập đầu vào tường, vậy nên họ không cần phải khiến anh có thêm lý do để đau buồn. “Anh ta có thể nghe được chuyện này từ một ai đó.”
“Đúng là thế,” tôi nói. “Tôi không ngăn được tiếng đồn.”
Tôi nhớ lại những phóng viên đã tô vẽ rất huy hoàng cho việc Lucius được chữa lành. Vậy nên biến cố này sẽ đảo ngược tình cảm dư luận với Shay. Nếu anh không phải là Đấng Thiên sai, thì theo tình trạng ban đầu, anh chỉ là một kẻ sát nhân. Tôi nhìn ông giám đốc. “Vậy ông yêu cầu tôi đến đây là để tôi báo tin dữ này cho anh ta.”
“Đó là việc cô tự nhận đấy, cô Bloom. Còn tôi yêu cầu cô đến đây để đưa cái này.” Ông ta đưa tay vào hộc bàn, lấy ra một bì thư. “Đây là vật dụng riêng của Lucius.”
Ngoài bì thư, có ghi người nhận là cha Michael và tôi, được viết tay bằng nét chữ run run nguệch ngoạc. “Cái gì thế?” “Tôi chưa mở ra,” ông giám đốc nói.
Tôi khui bì thư và cho tay vào trong. Lúc đầu tôi nghĩ đây là một tạp chí quảng cáo hội họa, bởi chi tiết rất tỉ mỉ. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, hóa ra là một tờ giấy vẽ, với chất liệu không phải sơn dầu, mà có vẻ như màu nước và bút bi.
Đây là bản sao bức họa Biến hình của Raphael, chuyện tôi may mắn được biết nhờ từng tham gia một lớp lịch sử hội họa, chỉ bởi đã phải lòng một trợ giảng trong lớp, một chàng cao lớn, nhợt nhạt, với má cao như dốc núi, lúc nào cũng mặc đồ đen, hút thuốc lá thơm, và viết những câu của Nietzsche trên mu bàn tay. Dù cho không thực sự quan tâm về hội họa thế kỷ XVI, tôi vẫn kiếm được điểm A để gây ấn tượng với anh, và tất cả mọi nỗ lực chỉ để khám phá ra được rằng anh đã có tình yêu đời mình, và người đó lại tên là Henry.
Bức họa Biến hình được cho là tác phẩm cuối cùng của Raphael. Nó vẫn chưa hoàn tất và được một trong các học trò của ông hoàn thiện. Phần trên của bức họa cho thấy Chúa Jesus đang bay trên núi Tabor cùng với ông Moses và ông Elijah. Phần dưới là họa lại một cậu bé bị quỷ ám, đang chờ Chúa Jesus chữa lành cho mình, xung quanh là các Tông đồ và những môn đệ khác.
Phiên bản này của Lucius giống y hệt bức họa mà tôi đã thấy chiếu trên slide ở bán nguyệt giảng đường. Nhưng khi bạn nhìn gần hơn thì không còn thế nữa. Tôi thấy gương mặt tôi thế chỗ của ông Moses. Và cha Michael đứng thay chỗ ông Elijah. Cậu bé bị quỷ ám, lại mang gương mặt tự họa của chính Lucius. Và Shay trong bộ áo chùng trắng đang bay trên núi Tabor, mặt hướng lên trời.
Tôi cẩn thận cho bức họa vào lại trong bì thư, và ngước lên nhìn giám đốc Coyne. “Tôi muốn gặp thân chủ mình,” tôi nói.
Shay bước vào phòng hội. “Cô đã có phán quyết chưa?”
“Vẫn chưa. Phải đến cuối tuần kia.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Shay, tôi có tin xấu. Lucius vừa chết tối qua.”
Gương mặt Shay tối sầm lại. “Lucius?”
“Tôi rất tiếc.”
“Anh ấy đã… khá hơn mà.”
“Tôi cho là thực sự không phải vậy. Chỉ là có vẻ như thế thôi,” tôi nói. “Tôi biết anh nghĩ là anh đã giúp cho anh ấy. Tôi biết anh muốn giúp cho anh ấy. Nhưng Shay, anh không thể làm được. Anh ấy đã sắp chết ngay từ lúc gặp anh rồi.”
“Như tôi vậy,” Shay nói.
Anh gục mặt xuống bàn, như thể bị bàn tay tang thương đẩy chúi, và bắt đầu khóc. Và tôi nhận ra đó là cũng là cảm xúc của mình. Bởi khi thẳng thắn nhìn nhận, điểm khác biệt giữa Shay và mọi người khác trên thế giới này, không thể nào bằng điểm chung giữa tất cả chúng ta. Có lẽ tóc tôi được chải chuốt, và tôi có thể nói năng lưu loát. Có lẽ tôi không bị kết tội giết người. Nhưng nếu ai đó bảo tôi rằng người bạn duy nhất mà tôi có trên đời này đã ra đi, thì tôi cũng sẽ khuỵu gối, sẽ khóc lóc.
“Shay,” tôi nói, bối rối, vươn đến bên anh. Làm sao lại không thể nào tìm ra nổi một từ để an ủi trong những lúc thế này cơ chứ?
“Đừng chạm vào tôi,” Shay gầm lên, đôi mắt long sòng sọc. Tôi lùi lại ngay lúc anh vung tay vào tôi, và nắm đấm của anh lao xuyên qua tấm kính đôi ngăn giữa chúng tôi với viên quản giáo đang giám sát. “Anh ấy không đáng phải chết,” Shay hét lên. Bàn tay anh đổ máu xuống bộ áo tù. Cả đạo quân các quản giáo lao đến, để cứu tôi và bắt giữ Shay, rồi lôi anh đến bệnh xá để khâu và băng bó. Và nó như thể muốn nói rằng Shay không phải là thần thánh vô địch.
Có lần hồi học trung học, trong một buổi học về tính dục, cô giáo của chúng tôi đã thảo luận về một sự thật đau đớn rằng một vài người trong chúng tôi sẽ không trưởng thành cùng tiến độ với các bạn cùng lớp. Đây không phải là bài mà một người như tôi cần phải học, khi mà vòng eo của tôi còn lớn hơn vòng ngực của cô giáo. Hay một người như Cheryl Otenski, đã ra kinh nguyệt ngay trước mặt toàn bộ các bạn lớp sáu, khi cô lỡ mặc quần trắng trong buổi học ngày hôm đó. Cô giáo gọi những người này là “đóa hoa nở muộn,” và nó nghe gần giống như họ của tôi, khiến tôi bị lôi vào đủ chuyện giễu cợt suốt cả tuần đó.
Tôi bảo với mẹ là mình bị dịch hạch và không chịu ra khỏi giường suốt ba ngày. Hầu hết thời gian tôi trốn trong chăn mà ước ao mình có phép màu để bỏ qua mười hay mười lăm năm cuộc đời để đến thẳng giai đoạn tôi nghĩ là sẽ dễ chịu hơn cho mình.
Sau khi gặp Shay, tôi cũng rơi vào một cám dỗ muốn làm như thế. Nếu như tôi ở lỳ trên giường khi thẩm phán tuyên phán quyết, thì bên nguyên đơn có bị mặc định thua kiện không nhỉ?
Thay vì lái xe về nhà, tôi lại đang đi theo hướng ngược lại, và rẽ vào lối phòng cấp cứu của bệnh viện. Tôi cảm thấy như thể mình bị đang bị biến chứng thần kinh, và như thế tôi cần được chăm sóc y tế. Nhưng tôi cũng không nghĩ có bác sĩ nào có thể chữa sự hoài nghi của một người đang chuẩn bị hiểu được mọi chuyện. Lâu nay tôi tin mình tách biệt về mặt cảm xúc với thân chủ của mình, nhưng bây giờ tôi không thể. Tôi tự bảo mình rằng, chuyện này không phải vấn đề về án tử hình ở Hoa Kỳ. Không phải về sự nghiệp luật sư của mình. Mà là về một con người ngồi bên cạnh tôi, một người mà tôi vẫn còn nhớ được mùi, là dầu gội đầu Head&Shoulders và xà phòng công nghiệp mùi hăng. Đó là một người mà tôi đã quen giọng nói, một giọng thô ráp như giấy mài, từng chữ nói ra như phải lật từng viên đá. Và người đó sẽ chết, không lâu nữa sẽ chết. Tôi không biết rõ Shay Bourne, nhưng như thế không có nghĩa là anh không để lại một vết tích sâu hoắm trong đời tôi khi anh thoát ly cuộc đời mình.
“Tôi cần gặp bác sĩ Gallagher,” tôi báo cho cô y tá tiếp tân. “Tôi là một người…”
Gì nhỉ?
Bạn?
Bạn gái?
Người theo đuổi?
Trước khi cô y tá kịp từ chối, tôi đã thấy Christian đang cùng với một bác sĩ khác đi xuống sảnh. Anh để ý thấy tôi, và trước khi tôi kịp quyết định có đến với anh không, thì anh đã đi về phía tôi. “Có chuyện gì vậy, bé yêu?”
Ngoại trừ bố, không một ai từng gọi tôi ngọt ngào như vậy. Vì lý do này, và vì cả tá lý do khác nữa, tôi bật khóc.
Christian ôm tôi trong vòng tay. “Theo anh,” anh nói, và cầm tay dẫn tôi đi vào một phòng chờ gia đình đang trống.
“Thống đốc đã bác bỏ yêu cầu hoãn thi hành án của Shay,” tôi nói. “Và bạn thân nhất của Shay vừa chết, em là người phải báo cho anh ấy. Và anh ấy sẽ chết, Christian à, bởi anh ấy không cho em tìm kiếm bằng chứng mới để gỡ tội cho mình.” Tôi rụt người lại khỏi tay Christian, lấy tay áo lau mắt. “Làm sao anh làm được? Làm sao anh qua được chuyện thế này?” “Bệnh nhân đầu tiên của anh bị chết,” Christian nói, “là một bà bảy mươi sáu tuổi, đến bệnh viện than phiền bị đau ở bụng sau khi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng ở London. Nửa giờ sau khi được phẫu thuật, bà bị biến chứng, và anh không thể nào giữ được bà.” Anh nhìn vào mắt tôi. “Khi anh đến gặp gia đình bà để nói chuyện với ông chồng, ông cứ nhìn chằm chằm anh suốt. Cuối cùng, anh hỏi ông ấy có muốn hỏi gì không, và ông ấy nói rằng ông đã đưa vợ đi ăn tối để kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của họ.” Christian lắc đầu. “Đêm đó, anh ngồi bên bà trong nhà xác. Thật ngốc, anh biết, nhưng lúc đó anh nghĩ rằng trong ngày kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới, người ta không đáng phải qua đêm một mình.”
Nếu tôi chưa từng choáng váng trước vẻ quyến rũ điển trai của anh, hay cách anh gọi gầm xe là giày và mui xe là mũ, thì chỉ cần chuyện anh mới kể lúc này đã đủ khiến tôi hoàn toàn bị chinh phục rồi.
“Vấn đề là thế,” Christian nói. “Dù đã trải qua chuyện này bao nhiêu lần, em vẫn không dễ dàng chấp nhận nó hơn chút nào. Và nếu em dễ dàng chấp nhận được, thì, anh cho rằng nó nghĩa là em đã mất đi một phần quan trọng căn bản trong con người của mình rồi.” Anh cầm lấy tay tôi. “Hãy để anh là bác sĩ dự khán trong buổi hành hình.”
“Anh không thể,” tôi nói như cái máy. Giết một con người là vi phạm lời thề Hippocrates, các bác sĩ làm việc này được Bộ Cải huấn bí mật liên hệ và toàn bộ mọi chuyện được giữ kín hoàn toàn. Khi nghiên cứu các vụ hành hình khác cho vụ án của Shay, tôi không bao giờ thấy nhắc đến tên của bác sĩ, ngay cả trên giấy chứng tử cũng không có.
“Cứ để anh lo,” Christian nói.
Tôi cảm thấy nước mắt nóng hổi đang rơi trên má mình. “Anh sẽ làm thế vì Shay sao?”
Anh nghiêng người tới, hôn nhẹ tôi. “Anh làm thế vì em.”
Nếu phải đưa vụ này ra tòa, thì tôi cần trình bày những điểm sau cho bồi thẩm đoàn.
Christian đã đề nghị là anh sẽ ghé qua nhà tôi sau ca trực, chỉ đểbảo đảm tôi không bị tan ra thành từng mảnh. Anh là người mang đến chai Penfolds. Sẽ vô cùng thô lỗ khi từ chối không uống một ly. Mà có lẽ là haihay ba ly, không biết chừng. Tôi thực sự không thể xác định được quan hệ nhân quả giữaviệc chúng tôi hôn nhau trên ghế bành với chuyện nằm dài trên thảm với bàn tay anh dưới lớp áo tôi, và tôi lại đang lo lắng về việc mình có đang mặc áo lót còn lớn hơn một cỡ so với các bà mụ hay không. Các phụ nữ khác, những người quan hệ với đàn ông hơn mộtlần trong nhiều năm ấy, có lẽ phải có một loạt đồ lót cho những lúc như thế này, như mẹ tôi có một loạt đồ sứ dùng cho ngày Sabbath vậy. Tôi thực sự thấy đau đầu khi vừa nghĩ về tình dục mà lại vừanghĩ đến mẹ tôi.Có lẽ các chi tiết trên không quan trọng cho bằng kết quả, tôi có một người đàn ông trên giường mình, ngay lúc này, đang chờ đợi tôi. Khi không có quần áo, anh còn đẹp hơn gấp bội. Còn tôi thì sao?
Khóa mình trong phòng tắm, đờ người ra vì nghĩ rằng anh sẽ thấy thân thể gớm ghiếc, trắng bệch, với vòng eo con cá của mình, nên tôi chẳng dám mở cửa.
Tôi không để anh biết chuyện mình đang nghĩ, nên tôi gỡ bỏ lông mi giả và nói ấp úng vài lời về chuyện thay đồ. Tôi chắc là Christian cho rằng ý tôi là đang cởi đến đồ lót. Còn tôi, lại đang khao khát một kỹ xảo hình ảnh để biến thành Heidi Klum.
Lấy hết can đảm, tôi mở khuy áo và tuột chiếc quần jeans khỏi người. Tôi đang đứng trước gương, chỉ còn hai mảnh trên mình, như đang mặc bikini. Christian thấy hàng trăm cơ thể mỗi ngày, tôi tự nhủ thế. Cơ thể của mày không thể tệ hơn mấy người đó được.
Nhưng. Đây này, đây là gợn mỡ như miếng pho mai mà tôi thường tránh phải nhìn thấy bằng cách thay đồ trong bóng tối. Đây là một hay hai phân mỡ tôi có thể kéo ra, và thường giấu nó dưới lưng quần. Còn cặp mông của tôi, đủ lớn để xây cả thuộc địa ấy, nên lúc nào tôi cũng ngụy trang cho nó bằng quần màu đen. Nếu thấy bộ khung cổ điển này của tôi, chắc Christian sẽ vắt chân lên cổ mà chạy mất.
Qua cánh cửa buồng tắm, anh đang gọi khẽ. “Maggie?” Christian nói.
“Trong đó, em ổn cả chứ?”
“Em ổn!” Chỉ là em mập mà thôi.
“Em có ra không vậy?”
Tôi không dám trả lời. Tôi đang nhìn lưng quần của mình. Số quần là 12, nhưng là ăn gian, bởi nhãn hàng này đã hạ chỉ số để những người mặc quần số 14 như tôi có thể cảm thấy khá hơn khi cầm nó. Nhưng, chẳng phải Marilyn Monroe mặc đồ cỡ 14 hay sao? Hoặc cỡ 14 này thực ra từng là cỡ số 8, nghĩa là xét một cách tương đối, có thể xem tôi ngang ngửa với một ngôi sao hạng khá thời thập niên 1940?
Ừ, thì thế. Tôi cũng ngang ngửa với một ngôi sao đang lên trong năm 2008 này ấy chứ.
Đột nhiên, tôi nghe tiếng cào cửa. Không thể là Oliver, tôi đã cho nó vào lồng khi nó cứ đi ngửi quanh đầu chúng tôi, lúc cả hai đang nằm trên tấm thảm tận hưởng thời khắc tưởng như vô tận ấy. Trước sự kinh hoàng của tôi, quả đấm cửa nảy lên và bắt đầu xoay.
Tôi chộp lấy cái áo choàng tắm màu đỏ rách nát đang treo nơi cửa và quấn lấy mình vừa kịp lúc cánh cửa mở toang. Christian đứng đó, cầm một móc áo bằng sắt đã bị vặn thẳng.
“Anh còn mở được khóa nữa ư?” Tôi nói.
Christian cười hết cỡ. “Anh mổ nội soi qua những lỗ bằng nút áo mà,” anh giải thích. “Cái này không khác gì lắm.”
Anh quàng tay quanh người tôi, và chúng tôi nhìn nhau trong gương. “Anh không thể bảo em là về lại giường đi, bởi em còn chưa ở đó nữa mà.” Cằm anh chà vào vai tôi. “Maggie,” anh thầm thì, và lúc đó, anh nhận ra tôi đang khoác áo choàng tắm.
Đôi mắt Christian sáng lên, và tay anh luồn ngay vào thắt lưng của tôi. Ngay lập tức, tôi cố đẩy anh ra. “Làm ơn. Đừng.”
Bàn tay của anh bật ra, và anh lùi lại một bước. Không khí trong gian phòng bé nhỏ này đột nhiên lạnh như băng. “Anh xin lỗi,” Christian nói, với giọng rất chuẩn mực. “Anh hẳn đã hiểu lầm…”
“Không!” Tôi khóc, nhìn thẳng vào anh. “Anh không hiểu nhầm gì cả. Em muốn. Em muốn anh. Em chỉ sợ là… là… anh không muốn em.”
“Em đùa à? Anh muốn em từ khi anh đã không có cơ hội khám bệnh ruột thừa cho em.”
“Tại sao?”
“Bởi em thông minh. Và mãnh liệt. Và vui tính. Và rất xinh đẹp.”
Tôi cười gượng. “Em gần như đã tin anh rồi, cho đến câu cuối cùng.”
Christian chớp mắt ngạc nhiên. “Em thực sự nghĩ mình không như thế ư?” Quá nhanh, trước khi tôi kịp ngăn lại, anh đã kéo áo choàng cùng với áo trong của tôi xuống tận khuỷu tay. Vậy là tay tôi đã bị khóa chặt, và tôi đứng trước anh trên người chỉ còn đồ lót. “Nhìn em xem, Maggie,” anh nói. “Lạy Chúa tôi.”
Tôi không dám nhìn mình trong gương, nên tôi đành nhìn Christian. Anh không săm soi bộ ngực chảy xệ, hay vòng eo quá khổ, hay cặp đùi to mập dính sát vào nhau. Anh chỉ chăm chăm nhìn tôi, và bàn tay anh bắt đầu di chuyển.
“Để anh cho em xem anh thấy gì khi nhìn em nhé,” Christian nói khẽ. Những ngón tay anh ấm áp lướt trên người tôi, khi anh đưa tôi vào phòng ngủ, khi chúng lần theo những đường cong cơ thể tôi như một cung đường, như một kỳ quan. Và lúc đó, tôi không còn lo lắng chuyện cái bụng, hay lo anh có thể thấy thân thể tôi dưới ánh trăng. Thay vào đó, khi không còn lăn tăn về mình nữa, tôi chỉ để ý đến sự hòa hợp trọn vẹn giữa tôi với anh, chỉ nghĩ về hai chúng tôi.
Tuyệt.
Tôi thức dậy khi ánh mặt trời rọi vào giường như những lát dao mổ, và từng thớ thịt của tôi rã rời như vừa tập bài ba môn phối hợp vậy. Đêm qua có thể được xem là một buổi tập, và tôi xin nói thật, đó là bài tập thể dục hằng ngày đầu tiên mà tôi nghĩ đến.
Tôi đưa tay qua phía Christian. Nhưng từ trong nhà tắm, tôi vừa nghe tiếng tắt vòi. Cửa mở, và anh ló đầu vào. Trên người anh chỉ quấn khăn tắm. “Chào,” anh nói. “Anh hi vọng anh không làm em….”
“À. Em, cũng, hi vọng thế…” Christian cau mày, bối rối, và tôi nhận ra là anh nói một đường, mình nói một nẻo. “Để em xem,” tôi nói. “Theo quê quán của anh, thế không phải nghĩa là làm cho một cô gái có bầu sao?”
“Ôi không, quỷ thần ơi! Em biết mà, chỉ là làm em thức giấc thôi.”
Tôi ngả người và bắt đầu cười lớn, còn anh ngồi xuống bên cạnh tôi, chiếc khăn tắm đang tuột dần xuống. “Nhưng bởi anh đã thức em dậy,” anh nói và nghiêng tới hôn tôi, “có lẽ anh nên thử để tay anh thức tỉnh em…”
Tôi còn chưa đánh răng, tóc tai như ổ quạ, chưa nói đến một buổi phán quyết cần phải tham dự, nhưng tôi vẫn choàng tay quanh cổ Christian, và hôn anh. Đúng ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo lên.
“Quái quỷ,” Christian càu nhàu, và anh đưa tay qua phía bên kia giường, nơi anh xếp quần áo mình gọn gàng ở đó, với giấy tờ và điện thoại đặt trên cùng. “Không phải của anh,” anh nói, nhưng đến lúc đó, tôi đã quấn chiếc khăn tắm anh vừa để lại và ra phòng khách lấy điện thoại của mình.
“Cô Bloom?” giọng một phụ nữ. “Đây là June Nealon.”
“June,” tôi nói, nghiêm túc ngay lập tức. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Ổn,” cô nói, rồi lại, “Không. Chúa ơi. Tôi không thể trả lời nổi câu này.” Một khắc thinh lặng trôi qua. “Tôi không thể nhận nó,” June nói yếu ớt.
“Tôi không thể hình dung nổi bao nhiêu khó khăn chị phải chịu khi chờ đợi chuyện này,” tôi nói, và đúng là tôi không hình dung nổi thật. “Nhưng đến trưa, chúng ta sẽ biết chắc chắn mọi chuyện thế nào.”
“Tôi không thể nhận nó,” June lặp lại. “Trao nó cho người khác đi.” Rồi cô gác máy, để lại tôi với trái tim của Shay.