← Quay lại trang sách

Michael

Chỉ có bảy người tham dự thánh lễ sáng thứ hai, và tôi là một trong số đó. Tôi không làm lễ, bởi hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Nên cha Walter chủ tế với một phó tế tên là Paul O’Hurley. Tôi chỉ tham gia trong phần đọc kinh Lạy cha và chúc bình an, và tôi nhận ra đây là những khoảnh khắc mà Shay đã bỏ lỡ, những lúc mọi người đến với nhau để mừng kính Chúa. Bạn có thể tìm được Ngài trên hành trình thiêng liêng của riêng mình, nhưng đó là một hành trình đơn độc hơn. Đến nhà thờ cho bạn cảm giác như mình được chuẩn y, như một gia đình nơi mọi người biết những lỗi lầm của bạn, và dù thế vẫn sẵn sàng chào đón bạn trở về.

Khá lâu sau khi cha Walter kết thúc thánh lễ và chào tạm biệt cộng đoàn, tôi vẫn còn ngồi trên hàng ghế nhà thờ. Tôi miên man theo những cây nến, nhìn lưỡi lửa của chúng ve vẩy như thể đang bàn tán xôn xao. “Tôi không nghĩ sẽ được gặp cha ngày hôm nay, khi còn có buổi phán quyết và đủ chuyện khác nữa,” cha Walter vừa nói vừa bước lại phía tôi.

“Vâng,” tôi nói. “Có lẽ đó là lý do vì sao con cần đến đây.”

Cha Walter ngập ngừng nói. “Cha biết đó, Mikey, cha không còn ngốc nghếch nữa.”

Tôi cảm giác da gà đang nổi cả lên. “Không ư?”

“Cha không cần phải bối rối vì đã bị khủng hoảng đức tin,” cha Walter nói. “Con người là thế.”

Tôi gật đầu, không dám trả lời. Tôi không bị khủng hoảng đức tin, tôi chỉ không nghĩ rằng cha Walter đúng đắn trong đức tin của mình hơn Shay đâu.

Cha Walter cúi xuống, thắp một cây nến, thì thầm cầu nguyện. “Cha biết tôi thấy sao không? Luôn luôn có chuyện xấu. Nhưng điều kinh ngạc là, ánh sáng chiến thắng bóng tối, luôn luôn là thế. Anh đưa một cây nến vào bóng tối, nhưng không thể đưa bóng tối vào ánh sáng được.” Cả hai chúng tôi nhìn ngọn lửa vươn cao, hít lấy không khí rồi no nê thỏa mãn cháy đều đều. “Từ quan điểm của tôi, tôi cho rằng chúng ta có thể chọn ở trong bóng tối, hay có thể thắp lên một ngọn nến. Và với tôi, Chúa Kitô là ngọn nến đó.”

Tôi nhìn thẳng cha Walter. “Nhưng không chỉ có nến, phải không nào? Còn có đèn chớp, đèn huỳnh quang, và lửa hội…”

“Chúa Kitô nói rằng có nhiều người khác làm phép lạ nhân danh Ngài,” cha Walter đồng ý. “Tôi chưa từng nói rằng không thể có hàng ngàn điểm sáng ngoài kia, tôi chỉ nghĩ rằng Chúa Jesus là người thắp lên ngọn lửa.” Cha mỉm cười. “Tôi không thể hiểu rõ tại sao cha lại quá ngạc nhiên khi cha nghĩ rằng Chúa đã lộ diện, Mikey à. Ý tôi là, có lúc nào Ngài không ở đây đâu?”

Cha Walter bắt đầu đi ngược về cửa nhà thờ, và tôi sóng bước với cha.

“Cha có thời gian dùng bữa trưa với tôi trong vài tuần tới chứ?”

“Không thể,” tôi nói, cười hết cỡ. “Lúc đó con bận làm phép an táng mất rồi.” Đây là một câu nói đùa giữa các linh mục, bởi bạn không thể lên lịch bất kỳ chuyện gì khi mà kế hoạch của bạn sẽ bị thay đổi tùy theo sự sống và cái chết của giáo dân.

Ngoại trừ lần này, tôi nhận ra đó không phải là nói đùa. Trong vài ngày nữa, tôi sẽ chủ trì nghi thức an táng cho Shay.

Cha Walter nhìn tôi. “Chúc may mắn, Mike. Tôi sẽ cầu nguyện cho.”

Đột nhiên, tôi nhớ lại những từ La Tinh kết hợp để tạo nên từ “tôn giáo” là re + ligere. Tôi luôn luôn cho rằng chúng có nghĩa là tái liên kết. Chỉ đến khi học chủng viện, tôi mới biết nghĩa đúng của nó là ràng buộc.

Lúc đó, tôi không thấy chúng có gì khác biệt.

Khi vừa đặt chân đến nhà thờ St. Catherine, tôi được giao nhiệm vụ đón nhận một trái tim. Là trái tim của thánh Jean Marie Baptiste Vianney, vị linh mục người Pháp, qua đời năm 1859, thọ 73 tuổi. Bốn mươi lăm năm sau, khi người ta khai quật thi thể ngài lên, thì thấy trái tim đã không bị mục rữa. Giáo xứ chúng tôi được chọn làm địa điểm tôn kính trái tim thánh tích này tại Hoa Kỳ. Hàng ngàn người Công giáo từ vùng Đông Bắc sẽ đến để kính viếng trái tim này.

Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã rất căng thẳng, và tự hỏi tại sao tôi phải cố gắng để đi qua hàng rào cảnh sát và thanh chắn khi mà tôi trở thành linh mục để được gần Chúa hơn. Tôi nhìn hàng đoàn người Công giáo ùa đến nhà thờ bé nhỏ này, và làm rối tung lịch cử hành thánh lễ và xưng tội.

Nhưng sau khi người đã đi, cửa đã khóa, tôi nhìn chăm chăm vào hòm kính có trái tim gắn chặt bên trong. Với tôi, điều kỳ diệu thực sự là những sự kiện nối tiếp đã đưa thánh tích cổ này băng qua đại dương để cho người dân ở đây tôn kính. Thời điểm là tất cả. Xét cho cùng, nếu họ không đào thi thể thánh nhân lên, thì sẽ chẳng bao giờ biết được về trái tim này, chứ chưa nói đến chuyện cho người khác biết. Một phép lạ chỉ là một phép lạ khi có ai đó chứng kiến, và khi câu chuyện được kể lại cho một người khác.

Trước mặt tôi, Maggie đang ngồi với Shay, lưng cô thẳng như quân bài, bờm tóc của cô được búi lại sau cổ. Shay có vẻ trầm lặng, cựa quậy trong bồn chồn. Tôi nhìn xuống bì thư trên đùi mình. Maggie đã đưa nó cho tôi, nói rằng đây là một tác phẩm của Lucius DuFresne, người đã chết hồi cuối tuần. Còn có một mảnh giấy ghi chú:

June đã từ chối nhận trái tim. Chưa nói cho Shay.

Nếu chúng tôi thắng được vụ này, thì làm sao báo tin cho Shay khi mà chúng tôi vẫn không thể cho anh điều mà anh mong muốn tột cùng?

“Tất cả đứng dậy,” một viên cảnh sát xướng lên.

Maggie ngoái lại nhìn tôi mỉm cười tự tin, và tất cả mọi người nhất loạt đứng dậy khi thẩm phán Haig bước vào.

Không khí quá yên lặng đến nỗi tôi có thể nghe được tiếng rung của thiết bị thu hình khi thẩm phán bắt đầu mở lời. “Đây là vụ án độc nhất vô nhị trong lịch sử New Hampshire, và có lẽ là vụ độc nhất vô nhị trong hệ thống tòa án liên bang. Đạo luật Sử dụng Đất đai của Cá nhân và Cơ sở Tôn giáo bảo vệ chắc chắn tự do tôn giáo của một người bị giam trong một cơ sở nhà nước, như anh Bourne đây, nhưng như thế không có nghĩa là người đó có thể đơn giản tuyên bố bất kỳ niềm tin nào của mình đủ cấu thành một tôn giáo. Ví dụ như, thử tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một phạm nhân chịu án tử hình tuyên bố rằng, chiếu theo giáo lý tôn giáo của mình, anh ta phải chết vì tuổi già. Do đó, khi cần bằng quyền tôn giáo của các phạm nhân với lợi ích bắt buộc của chính quyền tiểu bang, suy tư của tòa không chỉ là về chi phí tiền bạc, hay thậm chí là vấn đề an ninh của các phạm nhân khác.”

Thẩm phán xiết hai bàn tay với nhau. “Vấn đề là… trong đất nước này, chúng ta không có lề lối cho chính quyền định nghĩa tôn giáo, hay ngược lại. Và điều này dẫn đến một bế tắc, trừ phi chúng ta có thể phát triển một phép thử để xác định tôn giáo thực sự là gì. Vậy nên chúng ta sẽ làm thế nào đây? Vâng, tất cả những gì chúng ta cần phải làm là về mặt lịch sử. Tiến sĩ Fletcher đã đưa ra những điểm tương đồng giữa phái Ngộ đạo và niềm tin của Bourne. Tuy nhiên, phái Ngộ đạo không phải là một tôn giáo lớn mạnh trong môi trường thế giới ngày nay, thậm chí còn không tồn tại trong thế giới ngày nay. Dù cho tôi không xem mình là chuyên gia về lịch sử Kitô giáo như tiến sĩ Fletcher, nhưng với tôi, dường như liên kết hệ thống niềm tin của một phạm nhân đơn lẻ ở trong nhà tù tiểu bang New Hampshire với một giáo phái đã thất truyền từ gần hai ngàn năm nay, là một quãng đường quá dài.”

Maggie đưa tay qua những song gỗ ngăn giữa hàng ghế đầu của những người dự khán với bàn của nguyên đơn. Tôi đọc ngay mảnh giấy cô đang kẹp giữa mấy ngón tay. Chúng ta tiêu rồi.

“Một lần nữa,” thẩm phán Haig tiếp lời, “một vài nhận định của Bourne về linh đạo và thiêng liêng dường như vô cùng quen thuộc. Bourne tin vào một Thiên Chúa duy nhất. Bourne nghĩ rằng ơn cứu độ có liên kết với thực hành tôn giáo. Bourne cảm thấy một phần giao ước giữa Thiên Chúa và con người, cần có hi sinh cá nhân. Tất cả những điều này là các khái niệm quen thuộc với một người Mỹ bình thường đang hành đạo theo một trong các tôn giáo lớn.”

Thẩm phán hắng giọng. “Một trong những lý do khiến tôn giáo không can hệ trong chuyện tòa án, là bởi tôn giáo là một sự mưu cầu vô cùng riêng tư. Nhưng, nghịch lý thay, vài lời Bourne đã nói, lại tương hợp với tòa án này.”

Thẩm phán Haig quay qua Shay. “Tôi không có đạo. Tôi đã không đi dự phụng vụ nhiều năm nay. Nhưng tôi tin Chúa. Việc thực hành tôn giáo của tôi, có thể nói là, không thực hành. Cá nhân tôi cảm thấy, khi dành ngày cuối tuần để cắt cỏ cho một người hàng xóm cao tuổi, hay leo lên một ngọn núi và kinh ngạc trước vẻ đẹp của mảnh đất mà chúng ta đang sống, cũng đáng giá như khi hát những bài tụng ca hay đi lễ. Nói cách khác, tôi nghĩ rằng mọi người đều tìm thấy nhà thờ riêng của mình, và không phải nhà thờ nào cũng có bốn bức tường. Nhưng cách tôi chọn để thể hiện đức tin của mình, không có nghĩa tôi không biết gì về tôn giáo chính thức. Thật sự là, những gì tôi đã học khi còn là chàng trai trẻ chuẩn bị cho lễ trưởng

thành bar mitzvah, vẫn còn vang vọng trong tôi lúc này.”

Tôi há hốc miệng. Thẩm phán Haig là người Do Thái?

“Có một nguyên tắc trong thần nghiệm Do Thái, gọi là tikkun olam, nghĩa là, sửa chữa thế giới, theo nghĩa đen. Đây là ý niệm rằng Thiên Chúa tạo thành thế giới bằng cách chứa ánh sáng thần linh trong những chiếc bình, một số bị vỡ nát, và tung tán khắp nơi. Công việc của nhân loại là giúp Thiên Chúa tìm ra và giải phóng những mảnh ánh sáng này, bằng cách làm việc thiện. Mỗi khi chúng ta làm thế, Thiên Chúa trở nên hoàn hảo hơn, và chúng ta trở nên giống Chúa hơn.

Theo những gì tôi hiểu, Chúa Jesus đã hứa cho những kẻ tin vào Ngài được vào Nước Thiên đàng, và thúc giục họ hãy chuẩn bị cho mình bằng tình yêu thương và lòng nhân đạo. Bồ tát trong Phật giáo hứa sẽ chờ được giải phóng cho đến nào tất cả những người chịu đau khổ được giải phóng trước đã. Và có vẻ như, ngay cả phái Ngộ đạo xa xưa này cũng nghĩ rằng có một tia lửa thần thiêng trong mỗi chúng ta. Với tôi, dù cho bạn nhận mình theo tôn giáo nào đi chăng nữa, thì những hành động nhân ái chính là những viên đá xây để làm cho thế giới trở nên một nơi tốt đẹp hơn, chính là để chúng ta trở nên những con người tốt đẹp hơn trong thế giới đó. Và với tôi, điều này có vẻ là lý do vì sao Bourne muốn hiến tặng trái tim mình.”

Có thật là chẳng thành vấn đề khi bạn tin những lời Chúa Jesus nói trong Kinh thánh hay trong Phúc âm theo Thomas? Có thật là chẳng thành vấn đề khi bạn tìm Thiên Chúa trong một nhà thờ đã được thánh hiến hay trong một nhà tù, hay là ngay trong chính bản thân mình không? Có lẽ là không. Có lẽ vấn đề chỉ là, đừng phán xét người khác vì họ chọn một con đường khác để đi tìm ý nghĩa cuộc đời mình.

“Tôi thấy chiếu theo Đạo luật Sử dụng Đất đai của Cá nhân và Cơ sở Tôn giáo năm 2000, khi tin rằng mình phải hiến tặng nội tạng trong giờ chết, là Shay Bourne có một niềm tin tôn giáo đủ sức thuyết phục và có giá trị,” thẩm phán Haig tuyên bố. “Tôi còn thấy rằng kế hoạch của tiểu bang New Hampshire muốn hành hình Bourne bằng cách tiêm thuốc độc, là một gánh nặng đối với khả năng thực hành tôn giáo của anh, và do đó, phải thay thế bằng một phuơng thức hành hình khác, chẳng hạn như treo cổ, sao cho có thể tiến hành được về mặt y khoa.

Tòa tạm hoãn, và tôi muốn các bên liên quan họp bàn thảo trong phòng làm việc của tôi.”

Phía dự khán bùng nổ những tiếng náo động, còn các phóng viên thì cố gắng chộp lấy vài lời của các luật sư trước khi họ đến gặp thẩm phán. Có vài bà khóc lóc, những sinh viên vung nắm đấm ăn mừng, và ở phía cuối phòng, có người đã cất tiếng hát thánh vịnh. Maggie chồm người qua thanh chắn để ôm lấy tôi, rồi nhanh chóng ôm lấy Shay. “Tôi phải đi đây,” cô nói, và để lại tôi cùng Shay đứng nhìn nhau.

“Tốt,” anh nói. “Thế là tốt.”

Tôi gật đầu và nghiêng người về phía anh. Tôi chưa từng ôm Shay trước đây, và bây giờ tôi quá sốc khi thấy trái tim của anh đập quá mạnh, làn da anh quá ấm áp. “Cha phải gọi cho cô ấy,” anh nói. “Cha phải báo cho cô bé.”

Làm sao tôi có thể giải thích với anh là Claire Nealon không muốn trái tim của anh?

“Tôi sẽ báo,” tôi nói dối, những lời nói dội lên má của anh, hệt như cái hôn của Judas.