Maggie
Tôi háo hức muốn cho mẹ tôi biết là Thẩm phán Haig không phải người Công giáo, mà là một người Do Thái, như ông Alexander của mẹ vậy. Chắc chắn chuyện này sẽ khiến mẹ thêm cảm hứng để cho tôi một bài diễn văn về chuyện thế nào theo thời gian và bền tâm vững chí, tôi cũng có thể trở thành một thẩm phán. Tôi phải thừa nhận là mình thích cách điều hành phiên tòa của ông, không chỉ bởi ông đã ưu ái cho thân chủ tôi đâu. Những lời của ông đầy suy tư, không thành kiến, hoàn toàn khác với những gì tôi đã tưởng.
“Được rồi,” thẩm phán Haig nói, “bây giờ không có máy quay, chúng ta bỏ qua mấy chuyện vặt vãnh đi. Tất cả chúng ta đều biết mục đích của vụ này không phải là về tôn giáo, dù cho cô đã tìm được một cái bệ pháp lý khá là vững để đưa khiếu nại của mình lên đấy, cô Bloom.”
Miệng tôi mở ra, rồi đóng lại, cứ lắp bắp không thành lời. Quá suy tư và công tâm, đường lối của thẩm phán Haig có vẻ như là một dạng linh đạo chỉ biểu lộ khi có người xứng đáng để chứng kiến.
“Thưa ngài, tôi tin tưởng chắc chắn về những quyền tự do tôn giáo của…”
“Tôi chắc là cô tin,” ngài thẩm phán cắt lời. “Nhưng bỏ qua mấy chuyện vẽ vời đi, để chúng ta có thể vào việc nào.” Ông quay sang Gordon Greenleaf. “Tiểu bang có thực sự muốn kháng cáo chuyện này vì một trăm hai mươi đô không vậy?”
“Có lẽ là không, thưa thẩm phán, nhưng tôi vẫn phải kiểm tra lại xem sao.”
“Vậy thì gọi điện đi,” thẩm phán Haig nói, “bởi có một gia đình ngoài kia xứng đáng được biết chuyện gì đang diễn ra, và lúc nào sẽ xảy đến.
Anh chị rõ chưa?”
“Vâng, thưa thẩm phán,” cả hai chúng tôi đáp ngay.
Tôi để mặc Gordon đứng trên hành lang, bận rộn với cái điện thoại, còn mình đi xuống lầu để đến buồng giam tạm gặp Shay. Càng bước, tôi càng đi chậm dần. Bạn sẽ nói gì đây với một con người mà bạn vừa đặt điều khoản cho cái chết đã có hạn định của anh?
Anh đang nằm trên giường sắt trong buồng giam, quay mặt vào tường.
“Shay,” tôi nói, “anh ổn chứ?”
Anh quay về phía tôi, cười hớn hở. “Cô làm được rồi.”
Tôi nuốt nước bọt. “Ừ. Tôi nghĩ là thế.” Nếu tôi đã kiếm được cho thân chủ của mình phán quyết mà anh ta mong muốn, vậy tại sao tôi lại cảm thấy như bủn rủn tay chân thế này?
“Cô đã báo cho cô ấy chưa?”
Anh đang nói về June Nealon, hay Claire Nealon, thế nghĩa là cha Michael đã không đủ gan để nói cho Shay biết sự thật.
Tôi kéo một cái ghế, và ngồi bên buồng giam. “Sáng nay, tôi vừa nói chuyện với June,” tôi nói. “Cô ấy nói là Claire sẽ không nhận trái tim của anh.”
“Nhưng bác sĩ bảo là tôi tương thích.”
“Không phải là cô ấy không thể, Shay à,” tôi nói khẽ. “Mà là cô ấy không muốn.”
“Tôi đã làm mọi việc cô muốn!” Shay kêu lên. “Tôi đã làm theo lời cô!”
“Tôi biết,” tôi nói. “Nhưng, nói lại thì, như thế không phải là chấm hết. Chúng ta có thể tìm xem những bằng chứng còn sót lại từ hiện trường vụ án, và…”
“Tôi không nói chuyện với cô,” Shay bảo. “Và tôi không muốn cô làm gì cho tôi cả. Tôi không muốn xem xét lại bằng chứng đó. Tôi phải bảo cô biết bao nhiêu lần nữa đây?”
Tôi gật đầu. “Tôi rất tiếc. Chỉ là… thật khó cho tôi khi được lợi từ mong muốn được chết của anh.”
Shay nhìn tôi. “Không ai bảo cô phải làm thế,” anh nói thẳng thừng. Mà anh đúng. Shay đã không yêu cầu tôi nhận vụ này, là tôi từ trời rơi xuống như một thiên thần và thuyết phục anh rằng những việc tôi muốn làm có thể giúp anh đạt được điều anh mong muốn. Và tôi đã đúng, tôi đã khiến công chúng chú ý đến bản chất của các vụ án tử hình, tôi đã bảo đảm quyền của anh để anh được treo cổ. Chỉ là tôi chưa nhận ra rằng, chiến thắng này có cảm giác như thất bại vậy.
“Thẩm phán… Ông ấy cho anh có thể hiến tặng nội tạng của mình… sau lúc đó. Và ngay cả khi Claire Nealon không muốn nó, thì vẫn có hàng ngàn người ở đất nước này đang trông chờ.”
Shay nằm xuống giường. “Làm sao cũng được,” anh lẩm bẩm. “Chẳng thành vấn đề nữa rồi.”
“Tôi rất tiếc, Shay à. Tôi ước giá mà mình biết vì sao cô ấy lại đổi ý.”
Shay nhắm mắt lại. “Tôi ước cô biết cách để đổi ngược nó lại.”
MichaelCác linh mục đã quen với chuyện cái chết, nhưng như thế không có nghĩa là mọi chuyện dễ dàng hơn với họ. Ngay cả khi thẩm phán ra phán quyết cho phép treo cổ, như thế vẫn có nghĩa là phải viết sẵn di chúc cho rồi. Tuyên bố cho đi một cơ thể tùy nghi sử dụng.
Khi đang đứng trong phòng đợi của nhà tù, trình giấy tờ của tôi để được vào gặp Shay, tôi nghe thấy náo động phía bên ngoài, chuyện này chẳng có gì mới, đám đông sẽ còn đông đặc hơn nhiều, trong ngày Shay bị hành hình. “Ông không hiểu chuyện rồi,” một phụ nữ đang van nài. “Tôi phải gặp cậu ấy.
“Lấy số đi, cô à,” viên quản giáo nói.
Tôi nhìn qua cửa sổ mở, cố gắng xem gương mặt của cô gái này. Cô bịt mặt bằng khăn choàng đen, trang phục kín từ cổ chân đến cổ tay. Tôi lao ra cửa trước và đứng ngay sau lằn ranh sống của các quản giáo. “Grace?”
Cô ngước mắt lên, nước mắt giàn giụa. “Họ không cho tôi vào. Tôi phải gặp anh ấy.”
Tôi đưa tay ra ngoài hàng rào quản giáo, và kéo cô vào. “Cô ấy đi với tôi.”
“Cô ta không nằm trong danh sách khách vào thăm Bourne.”
“Đó là bởi,” tôi nói, “bây giờ chúng tôi mới đến gặp giám đốc.”
Tôi không biết phải làm thế nào để đưa một người chưa được xem xét nhân thân vào nhà tù, nhưng tôi biết là luật được nới lỏng cho các phạm nhân chịu án tử hình. Và nếu không được thế, thì tôi sẵn sàng làm những gì phải làm để thuyết phục giám đốc nhà tù.
Hóa ra, giám đốc Coyne dễ tính hơn tôi tưởng. Ông nhìn giấy tờ của Grace, gọi một cuộc đến văn phòng luật sư của tiểu bang, rồi cho tôi một thỏa thuận. Tôi không thể đưa Grace vào tầng I, nhưng ông sẵn sàng đưa Shay đến phòng hội nghị luật sư - thân chủ, miễn sao là anh vẫn trong tình trạng bị còng. “Tôi không để cha làm thế này lần nữa đâu,” ông cảnh báo, nhưng cũng chẳng thành vấn đề nữa. Chúng tôi đều biết Shay không còn thời gian.
Đôi tay Grace run run, khi cô lấy đồ ra khỏi túi để đi qua máy dò kim loại, chúng tôi im lặng theo viên quản giáo đến phòng hội, nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Grace nói ngay. “Tôi đã muốn đến tòa án. Tôi thậm chí đã đến đó rồi. Nhưng không thể bước ra được khỏi xe.” Cô nhìn tôi. “Nếu anh ấy không muốn gặp tôi thì sao?”
“Tôi không biết lúc này tâm trạng anh ấy thế nào nữa,” tôi thành thật cho biết. “Anh ấy đã thắng phiên tòa, nhưng mẹ của người nhận tim lại không muốn anh ấy làm người hiến tim nữa. Tôi không chắc luật sư của anh ấy đã cho biết hay chưa. Nếu anh ấy không chịu gặp cô, đó có thể là lý do.”
Chưa đầy vài phút, hai quản giáo đã đưa Shay vào phòng. Anh trông có vẻ khá ổn, bàn tay nắm chặt. Anh nhìn mặt tôi, rồi quay qua, có vẻ như tưởng sẽ thấy Maggie. Có lẽ anh đã được báo cho biết là có hai người đến thăm, và nghĩ là một trong hai chúng tôi đã có cách để June đổi ý.
Nhưng khi nhìn thấy em gái mình, Shay chết lặng. “Gracie? Là em sao?”
Grace bước tới một bước. “Shay. Em rất tiếc. Em rất, rất tiếc.”
“Đừng khóc,” Shay thầm thì. Anh đưa tay lên để chạm vào em mình, nhưng tay bị còng, nên chỉ làm cho đầu anh lắc mạnh. “Em lớn rồi mà.”
“Lần cuối em gặp anh, em chỉ mới mười lăm tuổi.”
Shay nở một nụ cười sầu não. “Phải. Anh ra khỏi trại cải huấn, và em chẳng muốn dính dáng gì đến người anh tồi tệ của mình nữa. Anh nghĩ em đã nói chính xác rằng, ‘Biến đi’.”
“Đó là bởi em đã không… em không…” cô khóc nấc. “Em không muốn anh chết.”
“Anh phải làm vậy, Gracie à, để chỉnh đốn mọi chuyện… Anh ổn với chuyện này mà.”
“Nhưng em thì không.” Cô ngước mắt nhìn Shay. “Em muốn kể cho ai đó, Shay à.”
Anh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu. “Được rồi,” Shay nói. “Nhưng chỉ một người thôi, và anh sẽ chọn. Và,” anh nói thêm, “Anh phải làm việc này.” Anh đưa tay nắm lấy đuôi chiếc khăn choàng quanh mặt Grace, đang nằm ngang tầm tay bị còng của mình. Anh giật mạnh, cho đến khi chiếc khăn rơi xuống sàn nhà giữa hai ngườí.
Grace đưa cả hai tay lên để che mặt. Nhưng Shay vươn tay lên xa hết sức có thể, những ngón tay của anh đan lấy ngón tay Grace. Da của cô lỗ chỗ và nhăn nheo, có vài nơi còn lõm sâu thành xoáy.
Shay đưa ngón tay cái lên những lỗ da nhăn nheo đáng ra phải là lông mày, là đôi môi, như trong ký ức của anh. Cái nhìn của anh quá đỗi chân thành, dạt dào tình cảm, đến nỗi tôi thấy mình như đang vi phạm không gian thiêng liêng của hai người. Tôi đã từng thấy chuyện thế này, chỉ là không thể xác định được lúc nào và ở đâu.
Rồi tôi bỗng nhớ ra. Bức họa Đức Mẹ. Shay đang nhìn em gái mình với cái nhìn y hệt Đức Mẹ nhìn Chúa Jesus, trong mọi bức họa, mọi tượng điêu khắc, một mối liên hệ không phải được viết nên từ những gì hai người từng có, mà là từ những gì định mệnh buộc hai người phải mất đi.