← Quay lại trang sách

Chương 2 7

Yuko ôm chặt lấy cơ thể mình, mở to mắt nhìn tôi.

Em chỉ mặc có đồ lót, vì lạnh, làn da trắng trẻo nổi hết cả da gà.

Một ngày tháng Sáu, cơn mưa lạnh rả rích rơi như những sợi tơ bạc mảnh mai.

“Nhanh lên, xin anh đấy.”

Tôi đang khoanh tay, nhìn em chằm chằm không chớp mắt.

“Anh thế này, đúng là hạ cấp quá đấy mà.”

“Không, đây chỉ là quan sát đơn thuần, không có ý gì khác.” Tôi vừa nói, vừa hạ cánh tay xuống, bước về phía em, “có vẻ như chẳng thay đổi gì cả.”

Tôi bắt đầu đo từ phần eo của Yuko. Vì đã làm hàng ngày nên động tác hết sức thuần thục.

Yuko ghi lại những con số tôi đọc lên vào sổ ghi chép, sắc mặt sa sầm.

“Vẫn nhỏ đi.”

“Vậy hả?”

Tôi đón lấy cuốn sổ trên tay em.

“Tuy rằng mỗi ngày đều có tăng giảm, nhưng so với một tháng trước, có thể nhận thấy rõ ràng, các số đo đã nhỏ đi rồi.”

“Đúng là vậy.”

Em kéo quần bò, nhặt áo sơ mi ở dưới chân lên.

“Anh giúp em đo chiều cao thêm lần nữa.”

Em bước vào bếp, đứng dựa lưng vào chạn bát. Vì là căn hộ đi thuê, không thể làm bẩn tường hoặc cột nhà, chúng tôi bèn khắc dấu lên bề mặt ngang của chạn bát để ghi lại chiều cao.

“1 mét 57,2.”

Nghe tôi nói, Yuko thở dài một tiếng nặng nề.

“Gần như xấp xỉ bằng chiều cao của em năm mười tám tuổi...”

Câu nói vô ý này của Yuko, không ngờ lại tương đồng với suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu tôi.

“Phải rồi, có thứ gì giúp em nhớ lại các số đo hồi ấy không nhỉ?”

Yuko nhìn vào không trung, ngẫm nghĩ một lúc.

“Chắc là có, hồi em tập thể dục nhịp điệu, hình như có ghi chép trong sổ tập luyện.” Em nói đoạn, đi vào phòng trong.

Một lúc sau, em cầm mấy quyển vở quay trở lại.

“Ở trong này,” em nói, mở quyển vở ra, cho tôi xem một trang trong đó, “đây là ghi chép hồi tháng Chín năm em mười tám tuổi.”

“Đúng là 1 mét 57,2.”

“Đúng thế.”

“Các số đo khác thì sao?”

“Đều giống hệt, thật khiến người ta sởn tóc gáy.”

Chính xác, mặc dù có sai lệch vài mm, nhưng tất cả các số đo gần như là đồng nhất.

“Quả đúng thế.” Tôi nhủ thầm trong bụng.

Ảo giác mà tôi cảm thấy hôm ở công viên.

“Cũng có nghĩa là, Yuko à, giờ em đã trở lại thời điểm mười tám tuổi.”

Dường như không hiểu tôi nói gì, em nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.

“Nghĩa là, em không đơn thuần chỉ thấp đi, vóc dáng gầy đi, mà là đang đi ngược lại quá trình trưởng thành.”

“Em đang nhỏ đi?”

“Anh nghĩ là thế.”

Tôi nắm tay em, dẫn tới trước tủ quần áo.

“Em xem, người gầy đi, nhưng mặt lại phính ra, đây chính là Yuko hồi học cấp ba đấy.”

Khi phụ nữ gần hai mươi, khuôn mặt bắt đầu biến đổi, cơ hồ như muốn quẳng đi dấu vết của thời thiếu nữ: má không còn đầy đặn nữa, đường nét chiếc cằm trở nên góc cạnh rõ ràng. Gương mặt Yuko cũng trải qua quá trình ấy giống như những thiếu nữ khác, để trở thành gương mặt của phụ nữ trưởng thành. Nhưng lúc này ở trong gương, không phải là người trưởng thành cũng không phải là thiếu nữ, mà là một cô gái ở trong thời kỳ không thể gọi tên.

Yuko giống như trông thấy cô em gái song sinh xa cách năm năm nay mới trùng phùng, nhìn chằm chằm vào gương bằng ánh mắt vừa nhiệt thành, vừa kỳ lạ.

Kế đó, em trịnh trọng nói, như thể cha xứ đang đọc lời Chúa dạy:

“Đúng vậy, đây đúng là em năm mười tám tuổi, nhưng mà, tại sao nhỉ?”

Tôi cũng không có đáp án chính xác. Mặc dù vậy, tôi vẫn nghĩ cách tìm kiếm một lời giải thích hợp lý trong kho kiến thức.

“Có lẽ... do ảnh hưởng của hormone.”

“Hormone?”

“Ừ, có thể là tác dụng phụ của hormone tăng trưởng.”

Tất nhiên, đây chỉ là tôi tùy tiện nói bừa, nhưng tôi cũng muốn giải thích sự việc xảy ra với em từ góc độ hiện thực.

Có điều, lúc này, chúng tôi đã lờ mờ nhìn thấy những đường nét của sự thực. Sự kiện này, bảo là nằm trong phạm trù của thế giới thần thoại thì đúng hơn là thuộc về lĩnh vực bệnh lý học. Đây không phải là bí ẩn của cơ thể, mà là một hiện tượng nào đó có liên quan đến bí ẩn của thời gian.

Mặc dù thế, tôi vẫn muốn tóm chặt lấy cái đuôi của thế giới hiện thực, kiên trì cho rằng đây là một loại bệnh, vì vậy đã thuyết phục Yuko hẵng còn do dự mấy hôm nữa cùng đi bệnh viện.

“Trước khi tới bệnh viện, hôm nay, em muốn anh đi với em tới một chỗ.” Yuko nói.

“Được, đi đâu vậy?”

“Mua đồ.”

Tôi gật đầu. “Mua gì?”

Yuko hơi do dự rồi khẽ nói: “Em muốn mua áo ngực, đồ của em giờ đều to quá rồi, cảm giác rất không thật.”

Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh bầu vú nhỏ nhắn của Yuko đung đưa trong căn phòng quá rộng.

“Thế chắc là khó chịu lắm nhỉ?”

“Đúng thế, nhưng mà đàn ông các anh khó mà hiểu được.”

Vậy là, chúng tôi đến trung tâm mua sắm ở ngoài thị trấn, mua hai chiếc áo ngực và một chiếc váy cỡ số 7.

Thứ Sáu, chúng tôi đi xe điện đến bệnh viện Đa khoa ở thị trấn bên cạnh.

Hai bên đường từ ga vào bệnh viện là hàng cây bạch dương tựa như lính gác, buông xuống con đường dành cho người đi bộ những cái bóng nặng nề.

Tôi nhìn xuống Yuko đang đi bên cạnh, cảm thấy vóc người em lùn đi thấy rõ, điều này khiến tôi hơi sốc.

Trên đầu em, ở những chỗ tóc đen rẽ ra, có thể trông thấy làn da đầu nhợt nhạt, trước đây, tôi chưa bao giờ chú ý đến màu sắc này.

“Yuko, sau mười tám tuổi, em lại cao lên nữa đúng không?”

“Vâng ạ, vì em thuộc loại dậy thì muộn, thậm chí tốt nghiệp đại học xong em vẫn còn cao thêm chút nữa.”

Đúng thế, em đúng là một thiếu nữ trưởng thành muộn. Mùa xuân năm mười lăm tuổi, em vẫn thiếu những thứ mà tuổi đó lẽ ra nên có, trông như thể một cô bé vào nhầm lớp học vậy.

“Hồi mới lên cấp ba, em cao tầm nào nhỉ?”

“Hình như chỉ 1 mét 52 hay 53 gì đấy.”

Tôi lục tìm hình ảnh của Yuko thời đó trong kho ký ức. Có điều, khi ấy em lúc nào cũng ngồi trên ghế quay lưng lại phía tôi, rất khó nhớ ra được rốt cuộc em cao chừng nào.”

“Bé thế thôi à?”

“Vâng, thế thôi ạ.”

“Không hiểu sao, anh thấy hơi khó tin.”

“Anh Inoue, hồi đó anh đã cao như bây giờ rồi à?”

“Đúng vậy, tốt nghiệp cấp hai là anh đã cao 1 mét 77 rồi, từ đó trở đi không thay đổi gì. Anh khác với em, thuộc loại dậy thì sớm.”

“Chậc, nếu thế thì hồi chúng ta gặp nhau, chênh lệch những 25 phân, muốn hôn nhau chắc hẳn là rất khó khăn đấy.”

“Có lẽ thế. Nhưng mà, anh không tưởng tượng nổi.”

“Tưởng tượng gì cơ?”

“Cảnh chúng ta hôn nhau hồi mười lăm tuổi ấy.”

“Ừ, đúng thế. Nhưng mà, hình như hơi bị thiệt thòi rồi.”

“Thiệt thòi?”

“Em nhớ, lần đầu tiên chúng ta hôn nhau là hồi mười tám tuổi nhỉ? Nhưng mà, hồi mười lăm tuổi, chắc chắn có nụ hôn mà chỉ tuổi ấy mới có được thôi.”

Tôi tưởng tượng xem nụ hôn năm mười lăm tuổi rốt cuộc là như thế nào.

Hẳn là phải khác với nụ hôn năm mười tám tuổi, tràn trề nghiêm túc, dốc cạn sức lực, thiếu tự nhiên đến đáng thương.

“Đúng thế, chúng mình khó khăn lắm mới gặp được nhau, hồi ấy đúng ra nên hôn nhau một lần.”

Hôn nhau với Yuko năm mười lăm tuổi, điều này có sức hấp dẫn không thể tin nổi với tôi.

8

Đến bệnh viện, đầu tiên chúng tôi phải tới quầy lễ tân để xem sẽ khám ở khoa nào.

Sàn nhà và tường bệnh viện lát bằng loại gạch kiểu mới mài bóng loáng, trông như đại sảnh của khách sạn làm chúng tôi quên mất nơi này là bệnh viện.

“Cảm giác chỗ này chẳng liên quan gì đến cái chết với cả bệnh tật ấy.”

Hai chúng tôi ngồi trên bộ sô pha giả da, nhìn mấy tấm biển treo trên bảng hướng dẫn: khoa Tiêu hóa, khoa Ngoại, khoa Hô hấp, khoa Phụ sản, khoa Tim mạch, khoa Thần kinh, khoa Gây mê, khoa Nội 1, khoa Nội 2, khoa Nội 3…

Chúng tôi dùng phép loại trừ, gạt sang bên những khoa trông có vẻ không liên quan lắm, còn lại khoa Phụ sản và khoa Nội. Nhắc đến hormone, cảm giác chắc là thuộc về khoa Phụ sản, còn khoa Nội, hình như khoa này xử lý tất cả các phản ứng hóa học xảy ra trong cơ thể người, kể cả vấn đề hormone.

“Sao giờ?”

“Thế này thì…”

“Anh thấy chắc chắn nhất là khám khoa Nội.”

“Thế thì đi khám khoa Nội đi.” Yuko mặt cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía trước, khẽ gật đầu.

Tôi đăng ký xong, cầm thẻ số quay lại bên cạnh em.

“Số 215.” Tôi đưa thẻ số cho Yuko.

“Tức đây là số người đăng ký khám khoa Nội ngày hôm nay, tính đến lúc này à?”

“Anh nghĩ thế.”

“Đông thật đấy.”

Tôi gật đầu. “Đúng vậy, thế giới này đầy rẫy bệnh tật.”

“Vậy sao?”

“Đúng thế, vì số lượng bệnh tật còn nhiều hơn số người ấy chứ.”

“Có chuyện này thật ạ?”

“Có mà, thế có nghĩa là, một số người đã bị viêm kết mạc rồi lại còn bị bệnh viêm tai giữa giày vò nữa.”

“Thế…thế chắc là khổ sở lắm.”

“Chắc vậy đấy.”

Nói thì nói thế, nhưng người trong phòng đợi quả thực đông đến phát ngán. Phòng đợi rộng đủ để chơi bóng rổ, nhưng toàn bộ ghế dài kê ở đó đều đã chật kín những người thân thể không khỏe mạnh.

Một tiếng sau, tôi hạ giọng cằn nhằn với Yuko bên cạnh.

“Chẳng hiểu sao, đợi ở đây anh cứ liên tưởng tới nước Nga thời chế độ cũ ấy.”

“Tại sao?”

“Để có được đồ ăn và quần áo, người Nga phải xếp thành hàng thật là dài, kiên nhẫn chờ đợi đến lượt mình.”

“Thế ạ?”

“Ừ, tính toán ra thì trung bình người Nga phí một nửa cuộc đời vào việc ‘chờ đợi’.”

“Anh đang đùa em phải không?”

“Không, sự thật đấy.”

Một lúc sau, Yuko nói: “Nhưng mà, chúng ta cũng chẳng kém.”

“Ý em là sao?”

“Chẳng phải chúng ta cũng phí phần lớn cuộc đời cho việc chờ đợi sao?”

“Ví dụ như là đợi đứa con chưa ra đời?”

“Vâng, chính là ý này.”

Lại mười phút nữa trôi qua. Nhìn số hiệu trên màn hình điện tử, rốt cuộc hai chúng tôi cũng qua được khoảng giữa.

“Bôn sê vích…”

“Gì cơ ạ?”

“Không có gì, bôn sê vích là gì nhỉ? Vừa nãy nói đến nước Nga, trong đầu anh cứ hiện ra cái chữ này.”

“Không rõ lắm, có phải là tên của chính đảng không? Lenin, Cách mạng tháng Mười… hình như là chuyện xảy ra thời kỳ ấy.”

Hừm.

“Môn Lịch sử thế giới của chúng ta có phải chỉ học đến cách mạng Pháp thôi không nhỉ? Những chuyện sau đó em chỉ nhớ loáng thoáng.”

“Đúng vậy, thầy giáo dạy môn Lịch sử thế giới ấy… cái ông già toàn lạc đề, lúc giảng bài chẳng hiểu thế nào mà giảng thành khái luận văn học thời Trung cổ. Ông ấy tên là gì ấy nhỉ?”

Yuko mỉm cười thích thú.

“Em vẫn còn nhớ, nhưng mà không nói cho anh biết đâu, anh tự đi mà nghĩ.”

“Thật quá đáng…”

“Đây là muốn tốt cho anh thôi, anh cũng không muốn mắc bệnh đãng trí ngay từ bây giờ chứ?”

Tôi vội lục tìm trong ký ức, tựa như mò mẫm tìm chiếc cúc áo rơi xuống gầm tủ lạnh.

“À, hình như tên thầy ấy gợi đến một loại bệnh nào đó.”

Nghe tôi nói thế, thoạt đầu Yuko hình như không hiểu lắm. Nghĩ ngợi một lúc em mới hiểu ra ý của tôi, liền cười tít cả mắt lại, cái mũi chun chun.

“Đúng thế thật, nhưng mà liên tưởng kiểu này thật chẳng ra làm sao cả, thầy giáo đáng thương quá đi mất.”

“Vậy à?”

“Vâng.”

Tôi nhìn vào khoảng không, lại lần theo ký ức.

“Phải rồi, hình như là có dính dáng với một loại bệnh truyền nhiễm, là gì ấy nhỉ? Toàn bị mọi người đem ra làm trò cười.”

Ngay sau đó, cái tên ấy đột nhiên lóe lên.

“Kuramiya, thầy Kuramiya.”

“Đúng rồi.”

Đám bạn cùng lớp phát hiện ra, tên của ông thầy đã bốn năm chục tuổi này hơi giống với “bệnh truyền nhiễm vi khuẩn chlamydia”, suốt ngày đem ra làm trò đùa với nhau.

“Nghe nói thầy Kuramiya mắc vi khuẩn chlamydia.”

Đúng là chẳng ra làm sao cả, thầy giáo bị đem ra làm trò cười ấy cũng rất đáng thương.

Tôi trầm ngâm giây lát về cuộc đời người đàn ông phải nhờ liên tưởng đến một loại bệnh tình dục người ta mới nhớ nổi tên ấy rồi nói với Yuko:

“Đúng rồi, thầy giáo đó có khá nhiều khuyết điểm, như là không thể giảng lịch sử thế giới sau thế kỷ 19 chẳng hạn, nhưng anh nghĩ thầy ấy là người tốt.”

“Em cũng nghĩ thế.”

9

Đợi hai tiếng ba mươi lăm phút, màn hình điện tử rốt cuộc cũng xuất hiện số 215.

“Tính sao giờ? Anh cũng vào cùng nhé?”

“Không cần, không sao đâu, em đi một mình.”

“Có nói rõ được không?”

“Được.” Yuko đứng dậy khỏi ghế, đi vào phòng khám treo biển “Khoa Nội 1”. Còn lại một mình, tôi lấy một quyển Tập san Độc giả cực kỳ cũ trên giá để tạp chí bên cạnh băng ghế, bắt đầu đọc câu chuyện bên trong, đó là câu chuyện về chú chim cánh cụt hoàng đế bị lạc cha mẹ.

Tôi mới đọc được vài trang, Yuko đã quay lại.

“Nhanh thế, khám xong rồi à?”

Yuko lắc đầu.

“Bây giờ đi xét nghiệm, lấy nước tiểu trước, sau đó đến phòng xét nghiệm máu lấy máu, rồi sang phòng chụp X-quang chụp phim xem xương có gì khác thường không.”

“Bác sĩ bảo sao?”

“Ờ thì, hình như nói rất nhiều, nhưng em không hiểu cho lắm. Bảo là tuyến giáp thế nọ thế kia, tuyến yên và SHT thế này thế nọ…”

“Vậy phải đợi kết quả xét nghiệm à?”

“Vâng, em đi nhé.”

“Ừ.”

Yuko lắc lư cái cốc giấy trên tay, nhìn tôi mỉm cười rồi biến mất trong nhà vệ sinh nữ.

Hôm ấy, chúng tôi không nhận được kết luận nào, thứ Sáu tuần sau mới có kết quả xét nghiệm, mọi việc đều bị đùn lại đến lúc ấy.

10

“Kết quả xét nghiệm đều âm tính cả.”

Bác sĩ nhìn mặt tôi, mỉm cười.

“Sức khỏe chị nhà không có gì bất bình thường cả.”

Vị bác sĩ ấy có gương mặt cân đối, rất đẹp trai, khiến anh ta trông chẳng hề giống một vị bác sĩ, mà giống như một diễn viên được hâm mộ số 1 đang diễn kịch vậy, ấn tượng này mãi không sao thay đổi được. Vì vậy, những lời tuôn ra từ miệng anh ta, nghe như thể đang đọc thuộc kịch bản, thiếu đi cảm giác chân thực.

“Các số đo của chị nhỏ hơn…” Bác sĩ chuyển ánh mắt sang phía Yuko, “chị có giảm béo quá độ không?”

Yuko không thể hiện cảm xúc gì, khe khẽ lắc đầu.

“Tôi không.”

“Vậy sao?” Bác sĩ gật đầu thật mạnh, “gần đây môi trường sống có gì thay đổi không?”

“Từ mùa xuân năm nay, lượng công việc tăng thêm.”

“Công việc của chị là…”

“Huấn luyện viên múa.”

“Phải rồi, phải rồi, tôi nhớ ra rồi.”

Bác sĩ viết gì đó lên bệnh án, rồi lại ngẩng đầu nhìn chúng tôi, sau đó, anh ta hướng lòng bàn tay phải lên trên, điệu bộ như muốn nâng thứ gì đó.

Một động tác hết sức Hollywood.

“Chuyện là thế này, có thể dùng công thức năng lượng thu nạp và tiêu hao để giải thích, đây không phải là bệnh.”

“Bác sĩ, nhưng trường hợp của cô ấy, ngay cả chiều cao cũng thay đổi.” Tôi nói.

“Về chuyện này, tôi nghĩ có thể giải thích bằng rất nhiều cách.”

Bác sĩ đặt ngón giữa tay trái lên trên thái dương, hơi nghiêng cổ: “Chiều cao của người ta mỗi ngày đều thay đổi, ngay số đo buổi sáng sớm và chập tối đã khác nhau rồi, tuổi tác hoặc vận động quá độ cũng có khả năng làm cho khoảng cách giữa các đốt sống thu nhỏ lại. Nếu là phái nữ, tóc búi lên hoặc xõa xuống cũng khiến chiều cao có khác biệt nhất định, phải vậy không?”

Sớm đã đoán được là anh ta sẽ nói như thế, ngay từ đầu chúng tôi đã không hy vọng điều gì.

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi thúc giục Yuko đứng dậy.

“Nếu không yên tâm, anh chị điền số đo hàng ngày vào bảng này, một tháng sau quay lại đây.” Bác sĩ nói, lấy trong hộp công văn trên bàn ra một tờ giấy, đưa cho tôi.

“Tôi biết rồi, vậy đi nhé.” Tôi nhận tờ giấy, gấp lại rồi bỏ vào túi áo.

Tôi cứ nghĩ là nên bắt tay chào tạm biệt nhưng tất nhiên, chúng tôi không làm thế mà rời khỏi phòng khám.

“Anh cứ thấy tay bác sĩ này chẳng thuyết phục gì cả.”

Nghe tôi nói thế, Yuko bật cười khúc khích: “Em có cảm giác kiểu như vừa ăn khoai tây chiên vừa xem ti vi ấy.”

“Đúng thế, chính là cái cảm giác này, xem ra đẹp trai quá cũng sẽ tạo thành trở ngại trong công việc...”

“Nhưng mà, đối với một số kiểu phụ nữ, vẻ ngoài đẹp trai, ngược lại, có hiệu quả rất lớn đó.” Yuko nói.

“Thật à?”

“Vâng.”

“Yuko, em cũng thấy thế à?”

Em nhìn tôi, vẻ mặt như thể đang nói: Anh hẳn là phải biết chứ.

“Vì vậy, những phụ nữ ấy và em là ở hai vùng đối cực.” Em lại kèm thêm một câu. “Vả lại, sở thích của em thuộc về nhóm thiểu số.”

“Người được nhóm thiểu số chọn trúng chính là anh phải không?”

“Vì anh rất đặc biệt.”

Em vừa nói vừa đá hòn sỏi nhỏ trên đường dành cho người đi bộ lên. Đây là thói quen của Yuko lúc đi bộ, vì vậy tất cả giầy da của em đều bị sờn mũi.

“Nhưng mà, anh Inoue này, hồi cấp ba có nhiều cô thích anh mà.”

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, tôi không khỏi ngạc nhiên.

“Hơi khó tin, có ai tỏ bày gì với anh đâu.”

“Vì hầu hết những cô đó là các thiếu nữ nhu mì, chỉ biết tơ tưởng trong lòng, phần còn lại là nhờ ông trời.”

“Nhưng mà, thế chẳng phải là tình duyên rất khó thành hay sao?”

“Đúng thế, có lẽ là vậy. Trên đời này đâu đâu cũng có những người yêu đơn phương, số đó nhiều hơn những cặp tình nhân có thể ở bên nhau nhiều lắm.”

“Đúng vậy, trên đời này toàn là yêu đơn phương. Ngoài ra, những cặp nam nữ ở bên nhau vì thỏa hiệp và tính toán cũng nhiều hơn những kẻ yêu đơn phương nhiều lắm.”

“Thế ạ?”

“Không rõ lắm, anh chưa đếm, chỉ nói thế thôi.”

“Ồ.” Yuko khẽ lẩm bẩm, lại đá bay một viên sỏi nhỏ.

11

Sau mùa hè, Yuko không còn là cô gái trưởng thành nữa.

Chiều cao của em chỉ còn 1 mét 54, bầu ngực còn nhỏ hơn nữa, eo nhỏ như eo thiếu nhi vậy.

Sự thay đổi của gương mặt là khó tin nhất, dung mạo em tựa hồ như trở lại vẻ mặt của thiếu nữ mười sáu tuổi. Đem tấm ảnh chụp bằng máy chụp lấy ngay hồi nhà trường tổ chức đi tham quan mùa thu năm lớp 11 ra so, Yuko đang mỉm cười trong ảnh và Yuko đang đá viên sỏi nhỏ trước mặt gần như không khác gì nhau, cùng lắm là chỉ chênh nhau ba, bốn ngày tuổi. Yuko là một phụ nữ 23 tuổi, chỉ có thể nhìn ra sự thực này qua cử chỉ, lời nói phản ánh thế giới nội tâm của em mà thôi.

“Hôm nay, sếp gọi em đến nói chuyện.”

Chúng tôi đi dạo mát bên bờ kè của con kênh phía sau căn hộ, lũ đom đóm trông như những chiếc đèn trang trí rẻ tiền, nhấp nháy tỏa sáng yếu ớt.

“Anh ta bảo gì?”

Ánh mắt tôi nhìn theo viên sỏi nhỏ bị em đá văng lên, từ từ biến mất nơi cuối quầng sáng của ngọn đèn đường.

“Anh ta bảo dạo này em gầy đi nhiều, ấn tượng thay đổi hẳn, hỏi em là sức khỏe có vấn đề gì không.”

“Ấn tượng thay đổi hẳn.” Là người chứng kiến một loạt những biến đổi trên cơ thể Yuko, tôi cảm thấy đây là cách nói giảm nói tránh. Nếu chọn từ thích hợp thì phải là: hệt như đã biến thành một người khác.

“Nếu em đột ngột nghỉ việc, sẽ rất khó tìm người thay thế em làm huấn luyện viên múa ngay. Vì vậy, sếp rất lo lắng là đến lúc đó không có ai đứng lớp.”

“Sau đó thì sao, em trả lời thế nào?” Tôi hỏi.

“Tạm thời em bảo với anh ta là, em không sao, chỉ là nhịp sống có hơi thay đổi, vì vậy mới gầy đi, chẳng qua...” Yuko tiếp lời: “Hình như đã tới giới hạn rồi.”

Câu này nghe như một tiếng thở dài nặng nề, tựa hồ như em muốn tuyên bố một quyết định mang tính bước ngoặt nào đó.

“Giới hạn?”

Yuko lặng lẽ gật đầu.

“Đồng nghiệp và các hội viên câu lạc bộ thấy em trở nên thấp nhỏ thế này đều cảm thấy không thể nào tin nổi.”

“Đúng thế, thấp đi đến cả 7cm, ai chả thấy lạ.”

“Đấy, nói thế nào nhỉ, em cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình. Chỉ cần em có mặt, bầu không khí dường như lập tức đông đặc lại ấy.”

Giống như đổ tinh bột vào làn nước trong suốt, không gian trong vắt tức thì tràn đầy nghi hoặc và tò mò.

“Sau này có lẽ em sẽ còn khiến mọi người hoảng loạn hơn, bản thân em cũng sẽ buồn khổ hơn.”

“Yuko?”

“Vâng. Vì vậy, trước khi sự thay đổi này dừng lại, em định sẽ xin nghỉ việc, nghỉ ngơi một thời gian.”

“Một thời gian” rốt cuộc là đến bao giờ?

Lúc này, tôi lại nhớ đến câu hỏi bấy lâu nay vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Tại sao Yuko lại thành ra như vậy? Cuối cùng rồi em sẽ thế nào?

“Không khéo, sẽ chẳng có ngày em trở lại vị trí ấy nữa.” Yuko lại nói.

Tôi vốn muốn nói “không có chuyện đó đâu”, nhưng con người tôi là vậy, trong lòng không thực sự nghĩ như thế thì miệng sẽ chẳng thể nào nói ra được, chỉ đành lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống dưới chân.

“Tại sao lại thế này nhỉ...”

Câu nói nghe như tiếng thở dài cảm thán tại sao cứ lái xe đi chơi thì trời lại đổ mưa, nhưng đó chính là khoảnh khắc Yuko bộc lộ nỗi khổ sở kìm nén trong lòng suốt cả một thời gian dài.

Nghĩ đến nỗi khổ sở của Yuko, tôi lại càng thấy thương em hơn.

“Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng dù thế nào, anh nghĩ hiện tượng kỳ lạ này sẽ không tiếp diễn mãi đâu.” Tôi vừa nói, vừa hy vọng những gì mình nói là sự thật.

“Vậy ư?”

“Ừ. Chẳng bao lâu nữa, hiện tượng trẻ lại này sẽ hết thôi.”

“Vâng, thật như vậy thì tốt quá.” Yuko thấp giọng lẩm bẩm, lại đá văng một hòn sỏi nhỏ ở ven đường, hòn sỏi bay xuống con kênh, phát ra một tiếng “tõm” khe khẽ.

“Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, em sẽ thế nào nhỉ?” Yuko hỏi.

Tôi cảm thấy đây là một câu hỏi cố ý làm khó người nghe. Em thật sự muốn nhận được câu trả lời từ tôi sao? Tôi chẳng muốn trả lời, mà cũng không muốn nghĩ nữa.

“Em biến thành trẻ mười tuổi, biến thành trẻ năm tuổi, biến thành trẻ sơ sinh, sau đó...”

Tôi giả bộ không nghe thấy em nói gì, định tiếp tục đi về phía trước, nhưng đột nhiên nhận ra, Yuko đang nắm chặt vạt áo mình, thân hình cúi gằm run run.

“Đừng đi...”

Tôi chầm chậm quay người lại, nắm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn run rẩy của em.

Em buông vạt áo đang nắm chặt ra, nhào vào lòng tôi.

“Cho dù kết cục xấu nhất đang chờ đợi em phía trước, anh cũng nhất định phải ở bên em đến thời khắc cuối cùng nhé, xin anh đấy.”

Tôi khom người, áp trán mình vào trán em.

Đúng vậy. Tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Bởi lẽ, chuyện này xảy ra với Yuko của tôi, chứ không phải ai khác.

“Em không định đi khám bác sĩ nữa à?” Tôi hỏi.

Trán tôi cảm nhận được Yuko gật đầu.

“Anh biết rồi, vậy thì một mình anh sẽ chăm sóc em, cho dù kết cục nào đang chờ chúng ta đi chăng nữa.”

Nước mắt em chảy trên mặt tôi, rơi xuống.

“Dù thế nào, em cũng luôn là vợ anh.”

“Em cảm ơn.” Yuko thì thào.