← Quay lại trang sách

Chương 3 12

Sang tháng Chín, khi bầu trời dần trong xanh hơn, Yuko xin nghỉ công việc huấn luyện viên dạy múa đã làm suốt ba năm liên tiếp. Chuyện này khác với những vấn đề xuất hiện trước đó (chẳng hạn như áo ngực nhỏ đi một cỡ, tay không với được công tắc đèn), mà là một sự kiện mang ý nghĩa trọng đại, về cơ bản đã thu nhỏ thế giới của em lại một tầng.

Nếu em trở nên ủ dột thì cũng chẳng có gì lạ.

Bởi lẽ, em thực sự thích công việc ấy… khiêu vũ, truyền niềm vui của việc nhảy múa cho những người khác.

Có điều, ít nhất là ngoài mặt, em cư xử không có gì khác xưa. Không đi làm nữa, em bèn ở nhà cố kiếm việc khác làm, bù đắp sau khoảng thời gian nhàn rỗi.

Em trở nên hết sức nhiệt tình với việc bếp núc, đặc biệt thích làm những món ăn đòi hỏi nhiều thời gian và công sức, kết quả là, hầu như ngày nào chúng tôi cũng có một bữa tối long trọng, thịnh soạn. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi đã tăng thêm hai cân, nhưng việc ăn uống này đối với bản thân Yuko thì hình như không hiệu quả. Đồng thời, quần áo hiện tại của Yuko lần lượt không thể mặc được nữa, em cần trang phục mới, mà hầu như tất cả quần áo mới của em đều do em tự may lấy, việc này là cống hiến rất lớn cho khoản thu chi gia đình vốn không được sung túc lắm của chúng tôi. Trên phương diện nào đó, nó cũng chứng minh rằng thời gian là tiền bạc.

Nếu không có tiền thì dùng thời gian…

Hoặc có thể nói rằng: Nếu không có thời gian thì dùng tiền để giải quyết.

Tôi nghĩ, đại để chính là như vậy.

Yuko vẫn chuẩn bị cho đứa trẻ có thể chào đời trong tương lai. Em đã đan được ba đôi bít tất, giờ đang đan một bộ áo liền thân bằng len màu vàng chanh.

Thế nhưng, từ thời điểm đó, trong lòng tôi đã gợn lên một nỗi sợ.

Chiều cao của Yuko chỉ còn chừng một mét rưỡi, thể trọng chưa đến bốn mươi cân, vừa gầy vừa nhỏ, giống như hồi học lớp 9 vậy.

Để không vướng víu khi làm việc nhà, Yuko toàn tết tóc thành bím nhỏ, nhìn kiểu gì, em cũng giống như một cô bé học sinh cấp hai có phong thái già dặn khác thường. Tóm lại, nỗi sợ của tôi là trong trạng thái này, Yuko liệu có còn khả năng sinh nở nữa không? Giả sử ít lâu nữa, hiện tượng đảo ngược này dừng lại, việc Yuko mang thai và sinh con liệu có khiến cơ thể mẹ phải chịu gánh nặng quá lớn hay không?

Tôi từng đề cập nỗi lo lắng của mình với em.

Khi đó, chúng tôi vừa làm tình xong, Yuko nửa thức nửa ngủ, uể oải đáp: “Không lo đâu anh, ít nhất bây giờ vẫn chưa có vấn đề gì, tự em có thể cảm nhận được. Nếu đến lúc như anh nói, em sẽ cho anh biết.”

Tôi đặt tay lên phần ngực bằng phẳng của Yuko, bầu ngực chưa phát triển hết của em khiến tôi có cảm giác tội lỗi.

“Nói thực lòng, anh cứ cảm thấy mình không nên làm tình với em.”

Em bật cười khúc khích, đến nỗi cả người rung lên, chỉ có điều, hai bầu ngực kia lại chẳng có vẻ gì như đang cười cả.

“Chúng ta là vợ chồng cơ mà? Đừng nghĩ những chuyện đó. Em thích làm với anh mà, đừng tước đoạt niềm vui của người ta.”

“Anh biết rồi.” Tôi hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của Yuko.

Tôi thầm nhủ, nếu ngày nào đó việc này khiến cơ thể em phải chịu áp lực, thì buộc sẽ phải dừng lại. Vả lại, tôi cảm giác ngày đó cũng không còn xa nữa.

Tôi vươn tay, lần sờ chỗ bụng dưới của em. Lớp lông mu mềm mại cuốn lấy ngón tay tôi.

“Em có để ý thấy không? Chỗ này thưa đi rồi, cứ như tóc máu trẻ sơ sinh ấy.”

Yuko nằm ngửa, gật gật đầu.

“Thật không thể tin nổi, em rõ ràng là một phụ nữ trưởng thành hai mươi ba tuổi thế mà ngực chỉ to bằng cái bông phấn trang điểm, lông mu ở chỗ ấy thì phất phơ như hoa bồ công anh…”

Yuko đặt tay lên ngón tay đang rờ rẫm chỗ đó của tôi.

“Em cứ nghĩ mãi không biết rốt cuộc mình là người thế nào, người lớn hay là trẻ con?”

Phần bụng dưới của em run lên theo tiếng thở dài.

“Chuyện này thì, dù sao Yuko vẫn là Yuko, thế chẳng phải tốt lắm rồi sao?”

Tất nhiên, thế này không thể nào ổn được, nhưng em vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng, nếu anh nói thế…”

13

Mỗi ngày, tôi đều bị những cảm giác không thích ứng quấn lấy.

Bởi khi tôi tưởng mình đã quen rồi thì Yuko lại đã trở nên trẻ hơn, nhỏ nhắn hơn.

Em lúc này đã thuốc một lĩnh vực nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. Em còn nhỏ hơn cả lần đầu tiên tôi gặp nữa. Nhưng mà, điều này khiến mỗi ngày tôi đều có phát hiện mới.

Chẳng hạn như, tóc em dần biến thành màu hổ phách, làn da trở thành màu ngà voi hơi xanh xao, trông hơi giống người Bắc Âu.

Nghe em kể, hồi nhỏ chính vì mái tóc và màu da này mà em thường bị lũ trẻ con xung quanh bắt nạt.

Mỗi khi trông thấy cô bé gầy guộc có mái tóc hổ phách đó đeo tạp dề đứng trong bếp, tôi lại cảm thấy hết sức kỳ lạ. Cảnh tượng ấy trông vô cùng thiếu tự nhiên, tựa như tiết mục ẩm thực chuyên dành cho trẻ con trên kênh truyền hình giáo dục vậy.

Tất nhiên, cùng với đó là các thể loại vấn đề khác nhau.

Vấn đề quan trọng nhất là cố gắng không để những người khác trong khu chung cư phát hiện, may mà hàng xóm đa số là nam giới độc thân sống một mình, xác suất đụng mặt họ vào ban ngày là rất thấp. Nếu có lời đồn này nọ, bảo rằng có cô bé trông như học sinh cấp hai ra vào căn hộ của tôi thì sẽ cực kỳ phiền phức, không khéo tôi sẽ bị chủ nhà đuổi đi mất.

Lúc mua thực phẩm và đồ dùng hàng ngày, Yuko đều tránh mua ở tiệm nhỏ gần nhà mà ra trung tâm mua sắm trước cửa ga. Mặc dù giá ở đó đắt hơn, nhưng để tránh ánh mắt tò mò của các bà nội trợ thì cũng chẳng còn cách nào hơn. Kể cả vậy, em cũng tránh không ra ngoài vào ban ngày. Bộ dạng em trông như học sinh cấp hai, thời gian lẽ ra phải đi học lại lang thang ngoài phố, chỉ riêng việc này thôi cũng đã khiến người đi đường để ý đến rồi.

Đến chiều tối, khi trên phố toàn là học sinh, em mới trà trộn vào đám học sinh ấy nhanh chóng mua đồ cho xong, cẩn thận không gây chú ý cho người khác, rồi lẳng lặng lẻn trở về căn hộ.

Giống như cây trở về rừng vậy.

14

Chẳng mấy mà đã vào cuối thu, trước cửa ga, hàng cây bạch dương ven đường bắt đầu rụng xuống những chiếc lá vàng nhạt. Những chiếc lá ghi lại ký ức của mùa xuân và mùa hạ dần dần phủ kín mặt đường.

Dù không rõ rệt lắm, nhưng từ thời điểm này, cử chỉ và cách nói năng của Yuko bắt đầu có sự thay đổi.

Có điều, chuyện này cũng là lẽ đương nhiên thôi, khi cơ thể trẻ lại, tổ chức não bộ cũng sẽ trẻ lại theo. Thuyết nhị nguyên chủ trương tinh thần và thể xác tách rời nhau là ảo tưởng thời cổ đại. Trong thế giới hiện thực, tinh thần và thể xác gắn bó với nhau một cách hữu cơ, giống như hai con rắn quấn chặt lấy nhau vậy.

Dấu hiệu đầu tiên khiến tôi ý thức được điều này, là em không gọi tôi bằng “chồng” nữa.

Lúc trước tôi có nói, tùy theo tâm trạng khác nhau mà cách Yuko gọi tôi sẽ thay đổi. Giờ nghĩ lại, “chồng” có lẽ là cách xưng hô Yuko sử dụng khi tiềm thức của em nhận ra mình là vợ tôi. Tất nhiên, chúng tôi là vợ chồng, đồng thời cũng là tình nhân, là anh em, là bạn học. Mặc dù chậm rãi, nhưng tỷ trọng này bắt đầu nghiêng lệch về một hướng nào đó.

Càng lúc, em càng ỷ lại vào tôi.

Những khoảng khắc tôi có cảm giác này đã nhiều thêm.

Tôi còn có cảm giác, em không kiềm chế ham muốn của mình nữa, yêu cầu bắt đầu nhiều thêm. Đối với chuyện này, tôi không ngại, nhưng tôi sợ em sẽ còn tiếp tục thay đổi.

15

Một hôm, em nói với tôi: “Satoshi à…”

“Gì thế em?”

“Em có chuyện này muốn nhờ anh.”

Chúng tôi đang quấn chăn trên giường, xem chương trình ẩm thực trên tivi.

“Chuyện gì thế, đại tiểu thư?”

Yuko véo mạnh tai tôi một cái. Em ghét bị tôi gọi là đại tiểu thư.

“Anh biết rồi, anh biết rồi, có chuyện gì nào?”

“À thì…” Yuko ngập ngừng giây lát.

“Gì nào?”

“Satoshi, nếu anh không thấy khó chịu…”

“Gì?”

“Nhân lúc vẫn còn kịp…”

Nghe tới đây, tôi lập tức hiểu ra, đúng rồi, chúng tôi còn sót một chuyện cực kỳ quan trọng chưa làm.

“Ý em là hôn lễ phải không?”

Nghe tôi hỏi vậy, em khẽ gật đầu.

“Tranh thủ bây giờ vẫn còn miễn cưỡng mặc được váy cưới, em muốn cùng anh trao lời thề ước vĩnh viễn.”

Đây chẳng qua chỉ là hình thức… nói ra một câu như thế rất dễ dàng, nhưng mà, chắc chắn em không phải chỉ muốn một thứ hình thức. Tôi nghĩ, em đang hy vọng có thể khắc ghi mãi mãi trong tâm trí ký ức về việc mình từng tồn tại, và sự thực rằng chúng tôi là một cặp vợ chồng gắn bó thân thiết.

(Tất nhiên, em cũng muốn mặc váy cưới một lần, đó là giấc mơ của mọi cô thiếu nữ.)

Tôi nói: “Anh cũng luôn nghĩ về chuyện này, anh không thấy khó chịu một chút nào cả, mà còn cảm thấy nó rất có ý nghĩa nữa cơ.”

“Thật ạ?”

“Tất nhiên rồi.” Tôi gật đầu.

“Em vui quá, em cảm ơn anh.”

Kế đó, em nói: “Yêu anh quá nè” rồi hôn lên môi tôi một cái.

“Lại nữa rồi.” Tôi nghĩ.

Thế này cũng không giống phong cách của Yuko. “Em vui quá” và “Em cảm ơn anh” thì không vấn đề gì, nhưng “yêu anh quá nè” thì không giống như lời em nói, bình thường em cũng không hôn hít như vậy.

Tất nhiên, có thể nói là em quá vui nên mới làm vậy. Nhưng tôi vẫn có cảm giác em đã thay đổi, dần dần mất đi khả năng tự kiềm chế của người trưởng thành, đang từng bước quay lại thời thiếu nữ buông thả.

Tôi nhìn chằm chằm vào Yuko đang đắm chìm trong niềm vui, chợt cảm thấy lạ lẫm, như thể xỏ chân vào đôi giày da mới mua vậy.

16

Chúng tôi không theo đạo Cơ Đốc cũng không phải tín đồ của đạo Phật, vì vậy tổ chức hôn lễ ở đâu không phải là vấn đề tín ngưỡng, mà thuần túy chỉ là vì tiện lợi.

“Bình thường phải đặt trước một năm cơ mà nhỉ? Không thể đăng ký xong là tổ chức luôn được sao? Thượng Đế chắc không có nhiều thời gian như thế đâu.”

“Vậy sao?”

“Ừ.”

“Nhưng mà, nếu Thượng Đế biết tình cảnh của chúng ta, liệu ông ấy có dành riêng cho chúng ta một chút thời gian không nhỉ? Như là nhịn một bữa ăn trưa chẳng hạn…”

“Có thể không?”

“Chắc là có…”

Chuyện xảy ra với Yuko, vốn dĩ có thể nói là “sai sót của Thượng Đế”, đã vượt ra ngoài tầm trí tuệ của con người rồi. Cơ thể của một phụ nữ đi ngược lại dòng chảy thời gian, điều này chỉ có thể quy trách nhiệm cho một ai đó ở trên trời mà thôi. Nếu đúng thế thật, bọn họ nhét hôn lễ chúng tôi vào thời gian biểu của mình coi như bồi thường, chắc cũng không bị trừng phạt gì đâu… tạm thời không nói đến chuyện ai trừng phạt ai.

Tất nhiên, suy nghĩ về Thượng Đế chỉ là một tỉ dụ cũng có thể nói những cách khác nữa, ví như bảo đây là vận may bất ngờ, hoặc một cơ hội tốt vừa khéo gặp được, vân vân.

Trên thực tế, đúng là chúng tôi đã tổ chức hôn lễ theo một cách không thể tưởng tượng.

17

Cũng như bạn gắng sức chà xát tấm kính mờ thế nào cũng không thể nhìn thấy phía bên kia, đúng là có một số nỗ lực không thể nào đạt được kết quả…tất nhiên, bản thân người ấy thì không hề biết. Tôi tưởng tượng ra cảnh tượng mấy tỷ con người đang chăm chú chà xát cửa sổ của một tòa nhà kiến trúc khổng lồ. Hầu hết mọi người đều đang chà xát kính mờ nhưng trong đó cũng có những người đang chà xát kính trong suốt.

Đó là những người thành công.

Nhưng tỷ lệ cực kỳ nhỏ. Rất nhiều người đã không thể thực hiện được tâm nguyện của mình. Phần kính mà tôi đang chà xát có lẽ là thủy tinh mờ. Dẫu cho cầu nguyện thành khẩn thế nào, hiện tượng Yuko bé dần đi vẫn không hề dừng lại.

Điều này làm tôi rất đau lòng.