← Quay lại trang sách

Chương 9 50

Một thời gian dài sau đó, khi tôi hỏi mục sư Birdman tường tận về tình huống lúc đó, ông từng nói thế này:

“Đến giờ tôi vẫn không hiểu cho lắm, người có thỏa ước với em trai tôi rốt cuộc có phải Thượng Đế hay không? Đó có lẽ là một người khác. Bởi tôi nghĩ, Thượng Đế chắc hẳn sẽ không đòi hỏi người ta phải đánh đổi bằng điều gì đó.”

“Nghe xong câu chuyện của mục sư Birdman, em mới thấy thì ra là thế.” Yuko nói.

“Gì cơ?”

“Lời hứa.”

“Lời hứa? Lời hứa gì cơ?”

“Không thể nói, bí mật, nếu nói cho người khác biết sẽ hỏng bét.”

“Liên quan đến mục sư Birdman à?”

Yuko lắc đầu. “Không, liên quan đến em.”

Em ho khe khẽ, đôi mắt ươn ướt ngước ra phía ngoài cửa sổ.

“Một bí mật.”

Lời em nói nghe thương cảm hơn mọi lần trước đó, khiến tôi vô cùng bất an.

51

Tháng ngày chầm chậm dịch chuyển, cuộc sống thường nhật của chúng tôi trôi qua một cách bình yên.

Mùa hè năm nay nhiệt độ không cao lắm, đến cuối tháng Bảy có lúc trời vẫn se se lạnh liên tiếp mấy ngày liền. Tôi rất lo cho sức khỏe của Yuko, nhưng so với mùa đông, tình trạng của em có vẻ ổn định hơn nhiều. Thực tế, Yuko đã chẳng ăn nổi thứ gì nữa, dù không bị cảm em cũng nằm trên giường suốt cả ngày. Chỉ cần tôi rời khỏi nhà, em liền cảm thấy hết sức bất an. Tôi ở văn phòng về nhà, có lúc còn trông thấy em ngủ thiếp đi mà mắt vẫn còn ngân ngấn nước.

Để em khỏi cô quạnh, tôi mua điện thoại di động, còn lưu số di động vào bộ nhớ điện thoại ở nhà, cài đặt sẵn mọi thứ cho em, chỉ cần ấn một nút là gọi được cho tôi ngay. (Đối với một cô bé “năm tuổi” như em, ấn hết chuỗi số điện thoại di động dài thượt mà không sai số nào đòi hỏi nỗ lực rất lớn.)

Tôi nói với Yuko, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng gọi điện trong giờ làm việc, vì vậy em luôn gọi vào di động của tôi trong thời gian nghỉ trưa.

“Anh Satoshi à? Anh đang làm gì thế?”

“Anh đang ăn cơm hộp.”

“Thế ạ?”

“Còn Yuko? Em đang làm gì?”

“Chẳng làm gì cả, em đang đợi anh về.”

“Em này.”

“Dạ?”

“Nếu em cứ thế, thời gian sẽ càng lúc càng dài. Em đọc sách, xem chương trình ẩm thực trên ti vi, hoặc làm chuyện gì khác cũng được, như thế anh sẽ rất nhanh về với em.”

“Em chẳng muốn làm gì cả. Satoshi ơi…”

“Gì thế em?”

“Em buồn lắm, mau về nhà đi.”

“Được rồi, nhưng anh phải làm việc đến chiều tối cơ. Đây là quy định.”

“Thế ạ?”

“Đúng thế. Em kiên nhẫn được không?”

“Nhưng mà… em buồn quá.”

“Ừ. Anh biết rồi, nhưng mà vẫn phải cố chịu một lúc nữa.”

“… Vâng ạ.”

Vậy là, hàng ngày cứ đến buổi trưa, chúng tôi lại lặp lại những cuộc đối thoại giống hệt nhau, tựa hồ như cả thế gian này chỉ còn lại có hai người. Sau khi dập máy, tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.

Lần nào Fujisawa Kumi cũng nhìn tôi, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Yuko đã nói, cứ như là thần giao cách cảm vậy.

Đúng là thế thật. Vả lại, đây còn là sự giao cảm thân mật chỉ có thể thực hiện trong thế giới khép kín, điện thoại di động của tôi chỉ kết nối với mình Yuko. Tôi còn nghĩ, nếu trên đời này chỉ có hai thuật sĩ thần giao cách cảm, đến một ngày nọ khi hai người gặp nhau, hẳn là họ cũng có cảm giác như vậy.

52

Tôi quyết định gửi Yuko đến nhà trẻ tư nhân. Tôi không yên tâm để em ở nhà một mình, vả lại, nếu em lãng phí hết thời gian vào việc chờ đợi thì thật quá đáng tiếc. Tuy rằng con người luôn sống trong một khoảng thời gian hữu hạn, nhưng thời gian còn lại của em thực sự quá ngắn ngủi.

Gửi vợ mình đến nhà trẻ, điều này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào? Tôi cũng từng suy nghĩ một thời gian. Làm như vậy có lẽ sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của em, nếu vậy, có khả năng tôi sẽ từ bỏ kế hoạch này.

Có điều, nỗi lo của tôi hình như là thừa thãi. Tôi nghĩ, nếu em nói ghét đến nhà trẻ, đó chỉ là do sự bất an đối với những nơi mình chưa biết đến thường thấy ở một cô bé năm tuổi mà thôi, hoặc là do sợ tiếp xúc với người lạ. Song, em không hề tỏ ra bất an, ngược lại còn vui vẻ nhận lời đi nhà trẻ.

Tối hôm trước, tôi quyết định cắt tóc cho Yuko. Chăm chút vẻ ngoài một chút cũng là lễ tiết tối thiểu khi đi gặp người lạ.

Tôi trải báo phủ kín sàn nhà, đặt một chiếc ghế lên giữa, để Yuko ngồi vào. Sau khi tháo bím tóc của em ra, tôi phát hiện tóc Yuko dài đến ngang lưng rồi. Mặc dù những bộ phận khác của em đều phát triển ngược chiều, nhưng riêng tóc thì vẫn không ngừng dài ra, điều này khiến tôi cảm thấy hơi lạ. Tôi thận trọng cắt tóc em từng chút từng chút một, cắt phần tóc phía sau đến bờ vai, tóc mái phía trước thì tỉa đều đặn phía trên lông mày. Tôi vốn không phải thợ chuyên nghiệp, thêm vào đó là Yuko lại bị ngứa, ngọ nguậy mấy lần, do đó cũng không thể nói là cắt đẹp được, nhưng cảm giác đã sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều. Hình như em cũng rất hài lòng, đi tới trước gương soi đi soi lại mấy lần.

Trước khi bắt đầu bị thu nhỏ lại, Yuko thường cắt tóc cho tôi. Hồi ấy chúng tôi chẳng có tiền, vả lại, mỗi ngày đi làm tôi cùng lắm cũng chỉ gặp hai ba người, vì vậy cảm thấy không cần thiết phải đi tiệm cắt tóc.

“Tóc anh cứ xoăn tít lại, cắt tóc cho anh giống như là cầm dao chặt củi đi trong bụi rậm ấy.” Lần nào em cũng nói thế.

“Tệ thế cơ à?”

“Kiểu như đốt nương làm rẫy bên bờ sông Amazon ấy.”

“Nhưng mà…”

“Gì cơ ạ?”

“Cơ thể con người ta đều do những đường cong tạo thành, tóc cũng có thể xoăn chứ. Nếu chỉ có mỗi tóc thẳng tuột, ngược lại còn cảm thấy không tự nhiên ấy.”

“Lý do gì lạ quá, người khác chẳng ai nghĩ thế đâu.”

“Vậy à?”

“Vâng ạ. Thế nhưng, anh thích tóc em đúng không?”

“Thích chứ.”

“Kể cả thẳng đến mức không tự nhiên?”

“Dĩ nhiên.”

“Cảm ơn anh. Em cũng thích tóc xoăn của anh.”

Gần đây, tôi thường quên mất rằng bọn tôi từng có những tháng ngày như thế.

Hôm đầu tiên đi nhà trẻ, chúng tôi cuống cuồng làm hết mọi việc cần làm trong buổi sáng, ra khỏi nhà sớm hơn bình thường mười lăm phút. Tôi đặt Yuko lên ghế sau xe đạp, phóng đến nhà trẻ trước cửa ga.

“Sao hả? Có lo lắng gì không?”

“Không, không có gì đâu.”

“Em có hòa hợp được với lũ trẻ con khác không?”

“Được. Vì em rất thích trẻ con mà.”

Có đôi lúc, em cũng nói chuyện giống như một phụ nữ trưởng thành. Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài và hành vi, em chỉ là một cô bé con, nhưng những mảnh ký ức đã khiến em có một nhân cách kép kỳ lạ.

Đến trước tòa nhà, tôi dắt tay Yuko leo lên cầu thang bộ bên cạnh thang máy. Tay em mát lạnh, từ những ngón tay nắm chặt có thể cảm nhận được em căng thẳng thế nào.

“Yuko à.” Tôi nói.

“Dạ anh?”

“Tan làm, anh sẽ đến đón em ngay.”

“Vâng.”

“Trước lúc ấy, em cứ chơi vui vẻ ở đây nhé, sẽ quen được rất nhiều bạn đấy.”

“Vâng ạ.”

Thế nhưng, những ngón tay em vẫn cứ túm chặt lấy tay tôi.

Khi đến nhà trẻ, tôi trao Yuko cho cô bảo mẫu ra đón. Cô còn rất trẻ, đem lại cho người đối diện một cảm giác thoải mái. Vừa thấy tôi, gương mặt cô liền hiện ra vẻ như thể đang suy đoán gì đó, rồi lập tức chuyển thành nụ cười.

“Ông bố này trẻ quá.”

Tôi không nói gì, chỉ cười cười với cô.

“À, phải rồi, con gái anh tên là…”

“Yuko.” Yuko nói.

“Yuko, tên nghe hay quá.”

“Cảm ơn ạ.”

Tôi lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, lén nhìn trộm Yuko, thầm lo rằng cuộc đối thoại kiểu như vậy sẽ khiến em tổn thương. Thế nhưng,Yuko chỉ chăm chú nhìn lũ trẻ con đang chơi trong nhà, mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Mấy hôm trước đã nghe anh nói về tình hình cụ thể rồi, còn gì cần bổ sung nữa không ạ?”

Tôi ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói: “Một khoảng thời gian dài trở lại đây cháu luôn sống một mình, không quen tiếp xúc với người khác, vì vậy đừng bắt cháu phải tham gia vào nhóm ngay, tốt nhất là từ từ để một thời gian rồi mới cho cháu nó hòa nhập.”

“Tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ chú ý, còn gì nữa không ạ?”

“À, phải rồi, trong mắt người khác, đôi lúc con bé có những hành động kỳ quặc. Có điều, tôi hy vọng các cô đừng để ý, vì tình trạng của cháu rất đặc biệt. Tôi nghĩ, có lẽ cháu rất khác những bạn bè đồng trang lứa.”

“Tình trạng đặc biệt?”

“Vâng, hết sức đặc biệt.”

“Đó là…”

Rằng cô ấy đã hai mươi bốn tuổi rồi, có khi còn lớn hơn cô đấy… Câu nói này đã ra đến cửa miệng, nhưng rốt cuộc tôi chỉ nở một nụ cười mập mờ, không nói gì cả.

Sau giây lát im lặng, tôi nói tiếp: “Vậy xin nhờ cô.” Rồi đi ra cửa.

“Satoshi…”

Vọng qua tiếng cười đùa lảnh lót của lũ trẻ, giọng nói lí nhí của Yuko lọt vào tai tôi. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi phát hiện em đang đứng giữa căn phòng, ngượng ngùng vẫy tay với mình. Lũ trẻ con chạy qua chạy lại xung quanh em, còn em chỉ bẽn lẽn cười, nói với tôi:

“Đi đường cẩn thận.”

“Ừ, đi nhé.”

Tôi mở cửa, bước ra bên ngoài lớp học, lại ngoảnh đầu nhìn thêm lần nữa, tìm kiếm bóng dáng Yuko qua cánh cửa sắp đóng sập vào ấy. Em đứng ngây ra giữa lũ trẻ con, nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi giơ tay phải lên, những ngón tay đan vào nhau ra hiệu cho em. Yuko khẽ gật đầu, lại nói gì đấy với tôi, nhưng âm thanh đã bị tiếng ồn của lũ trẻ nhấn chìm, tan biến không còn tăm tích. Sau đó, cửa đóng lại, chỉ còn lại không gian tĩnh lặng. Yuko dõi mắt nhìn theo tôi đi ra, trông dường như còn cô độc hơn cả lúc ở nhà một mình.

53

Yuko không nói nhiều về cuộc sống ở nhà trẻ nhưng tôi nghĩ em và đám trẻ con cũng khá hòa hợp. Lúc ở nhà, cuộc sống của hai đứa cũng không thay đổi gì đặc biệt, tuần đầu tiên cứ vậy mà bình lặng trôi qua.

Cuối tuần, chúng tôi lại đến công viên tự nhiên, đi trên con đường nhỏ trên cao chạy quanh khu đầm lầy trong rừng. Yuko mặc bộ váy liền thân màu trắng và đôi xăng đan hồng tôi mua cho em. Nhìn bộ dạng em lúc này, chẳng hiểu cớ gì, tôi bỗng nhớ tới bóng lưng em khi gặp nhau lần đầu.

Chiếc áo lót trắng thấp thoáng dưới lần áo sơ mi.

Đó dường như là cảnh tượng đã xảy ra từ rất rất lâu rồi, tưởng chừng như nhìn thấy từ tận kiếp trước.

54

Hôm ấy, trước khi hết giờ làm đột nhiên có khách gọi tôi đi, kết quả là tôi đến nhà trẻ đón muộn hơn bình thường bốn mươi phút. Nghĩ đến Yuko có thể cảm thấy bất an, tôi tự nhiên rảo chân bước nhanh hơn. Tàu vừa vào ga, tôi nôn nóng đợi cửa toa mở ra, rồi lập tức xông ào ra sân, chạy tới chỗ soát vé, lao vút lên cầu thang của tòa nhà có nhà trẻ trong đó. Lúc tôi thở hổn hển mở cửa ra, phát hiện thấy Yuko ở ngay cửa.

“Yuko.”

Em lập tức chạy đến bên cạnh tôi, vùi mặt áp chặt vào bụng tôi.

“Anh đến muộn quá…”

“Xin lỗi.”

Trong lớp vẫn còn mấy đứa trẻ, bọn chúng chỉ liếc nhìn một cái lúc tôi vào cửa, rồi lại lập tức quay về thế giới của riêng mình. Lũ trẻ ấy cũng đang đợi người lớn trong nhà đến đón.

Có lẽ, bắt đầu từ giờ hẹn, Yuko đã luôn đứng trước cửa đợi tôi đến.

“Anh xin lỗi.” Tôi lặp lại lần nữa.

“Ừ. Chúng mình mau về nhà đi.”

Từ dưới bụng tôi khẽ vang lên tiếng nói ú ớ của em. Tôi chào cô giáo trực ban một tiếng, rồi dẫn Yuko đi ra. Hai tay em cứ ôm rịt lấy người tôi, mặt dán chặt vào bụng. Đến chỗ cầu thang, tôi nói:

“Được rồi, buông tay ra nhé. Nếu cứ ôm anh chặt thế này, mình không xuống được cầu thang đâu.”

Em bất động một lúc, rồi từ từ buông cánh tay ra, rời khỏi người tôi. Nhưng em không đi tiếp, mà cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn xi măng.

“Yuko?”

Bấy giờ tôi mới chú ý, nước mắt đang chảy từ cặp mắt to tròn của em rơi tí tách xuống sàn.

Tôi đưa tay rờ thử vào bụng mình, quả nhiên áo sơ mi đã ướt sũng nước mắt. Nãy giờ em vẫn cố nhịn không khóc lên thành tiếng. Tôi vuốt nhẹ lên vai em, Yuko lập tức nhào vào lòng tôi, khóc toáng lên.

“Satoshi, anh Satoshi…”

“Ừ.”

“Em lo lắm, sợ xảy ra chuyện gì, em lo lắm, em cô đơn lắm.”

Tôi cúi người xuống, vòng cánh tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của Yuko, chầm chậm vuốt lưng em.

“Em nghĩ, mình không được khóc, vì vậy cứ nhịn mãi. Em sợ khóc sẽ bị nhà trẻ đuổi về, sẽ phiền phức cho anh, thế nên cứ nhịn mãi.”

Tôi vốn định nói: sẽ không sao đâu, đừng để ý mấy chuyện đó. Song những lời ấy bị chặn lại bởi một khối nóng bừng phình lên trong cổ họng, không có nơi để trào ra.

“Lần sau em sẽ cố gắng nhịn, kiên nhẫn chờ anh, vì vậy…” Yuko vừa khóc thút thít, vừa không ngừng nói “xin lỗi”.

55

Về tới nhà, có lẽ vì đã vững dạ, Yuko lập tức ngủ thiếp đi, hai má đỏ hồng, hơi thở hình như cũng rất gấp gáp. Tôi lo em lại phát sốt nữa, liền đưa tay sờ lên trán em, quả nhiên thấy rất nóng. Tôi nhìn đồng hồ, xác nhận thời gian này ở nhà trẻ vẫn còn người, liền cầm điện thoại lên. Người nghe điện chính là cô gái trẻ quen thuộc kia.

“Con gái tôi… bị sốt, có thể mai sẽ phải xin nghỉ một ngày.” Tôi nói.

“Vậy ạ? Tôi thấy Yuko hình như nhiều tâm sự nặng nề lắm, cứ đứng mãi ở trước cửa. Satoshi mà cô bé nói, chính là anh phải không ạ, cô bé nói Satoshi sẽ đến đón ngay bây giờ đây. Chắc là kiểu sốt làm nũng thôi. Có thể là do cảm xúc kích động quá gây phát sốt…”

“Vậy ạ?”

Tôi quyết định nói với cô chuyện mình vẫn nghĩ ngợi suốt trên đường từ nhà trẻ về nhà.

“Chuyện là, khi nào thu xếp xong công việc, tôi định sẽ ở cùng Yuko một thời gian, kể cả ban ngày… Từ giờ đến lúc đó, tôi muốn gửi Yuko đến nhà trẻ, tuy tôi và cô cũng chỉ vừa mới quen biết, nhưng mà…”

“A, ra là vậy ạ.”

“Vâng.”

Cô dường như rất thông cảm, nói: “Làm vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho Yuko. Có điều, liệu anh có quá mệt mỏi không ạ?”

Ngay sau đó, cô lại nói tiếp:

“Ở lớp, Yuko trông rất buồn. Tôi có mời mọc thế nào, cô bé cũng không chịu hòa nhập với những đứa trẻ khác, lúc nào cũng một mình bên cửa sổ ngước nhìn trời. Chắc là đang nhớ bố.”

“Yuko ấy ạ?”

“Vâng. Thỉnh thoảng cô bé cũng nói chuyện dăm câu với tôi, hầu như lần nào cũng bắt đầu bằng ‘Satoshi thế này thế kia’, làm tôi có cảm giác như cô bé đang nói về người yêu mình vậy.”

Thấy tôi vẫn im lặng, cô nói tiếp: “Nếu cứ như vậy mãi, đến lúc cô bé lấy chồng sẽ mệt lắm. Hay là, anh định cả đời không cho cô bé rời xa mình?”

“Đúng vậy, vì đó là vợ tôi mà.” Tôi đáp.

Cô bảo mẫu như nghe thấy một câu nói đùa hiếm thấy từ một người nghiêm túc, trong điện thoại vẳng ra tiếng cười không được tự nhiên cho lắm.

Từ lúc nộp đơn xin nghỉ việc lên văn phòng đến lúc hoàn toàn thoát thân khỏi công việc, tổng cộng mất hơn hai tuần. Vì còn phải tuyển người mới, bàn giao công việc, dù gì thì gì cũng phải mất chừng ấy thời gian. Trong khoảng thời gian này, Yuko vẫn đi nhà trẻ như trước.

Khi tôi bảo Yuko mình muốn nghỉ việc, em như thể muốn bật khóc ngay lập tức, hỏi tôi: “Có phải vì em nên anh mới nghỉ việc không?”

“Không, anh muốn lúc nào cũng ở bên cạnh Yuko, thế nên mới nghỉ việc.” Vừa dứt lời, Yuko đã ôm chầm lấy tôi.

“Vui quá đi mất, cảm ơn anh.”

Em nói xong, áp gò má mềm mại lên cổ tôi.

Tôi không nói dối.

Thời gian còn lại của chúng tôi sợ rằng không nhiều nữa. Tình cảm dù ở bên nhau cả trăm năm cũng cảm thấy không đủ ấy, làm sao có thể dốc trọn lên em bây giờ? Cho dù hai mươi bốn tiếng lúc nào cũng ở bên nhau vẫn không đủ.

“Nhưng mà, tiền ăn của chúng mình tính sao đây ạ?”

Một lúc sau, Yuko lo lắng hỏi tôi.

“Yuko, có lẽ em quên rồi, nhờ nỗ lực của hai đứa mình, chúng mình đã có một số tiền tiết kiệm nhất định, vì vậy không sao cả đâu.”

Tôi tự nói tiếp với mình: Vả lại, em gần như chẳng ăn gì nữa rồi, tiền ăn của chúng mình thực sự là rất ít.

Vậy là, chúng tôi bắt đầu dính chặt như hình với bóng. Giả sử hai người bị một sợi dây vô hình buộc vào nhau, chắc rằng sợi dây ấy cũng chỉ dài mấy mét là cùng. Ban ngày, chúng tôi đến những nơi thân thuộc, tối đến lại ôm nhau ngủ. Những vuốt ve không còn dục tính, mang đến cho tôi một thứ cảm giác hưng phấn mang tính aufheben[8].

Nói đàn ông và đàn bà làm tình là ở trong trạng thái thân mật nhất chẳng qua chỉ là một ảo tưởng. Bởi lẽ từ “thân mật” này không phải dùng để chỉ quan hệ thể xác, mà là sự phát triển của thế giới nội tâm.

Chúng tôi cũng thường đến nhà máy bỏ hoang.

Chẳng rõ chỗ đó vốn sản xuất thứ gì nữa, nhưng trên khoảng đất trống um tùm cỏ ba lá ấy, chỉ cần đi tìm là sẽ có thể thấy vô số đinh ốc. Những đinh ốc làm bằng đồng hoặc đồng thau giống như văn vật đại biểu cho niên đại nào đó, thậm chí còn cảm nhận được ý vị nào đó bên trong chúng nữa. Tôi và Yuko mang đầy túi đinh ốc nhặt được về nhà, sau đó đổ vào chai thủy tinh miệng rộng.

Đã có mười sáu chai xếp hàng trên giá sách.

Rốt cuộc có thể lên đến bao nhiêu chai đây? Có thuật toán để tính ra được đáp án, nhưng tôi luôn cố không nghĩ đến nó.

Yuko vừa nhìn những chiếc chai đựng đinh ốc đặt giữa đống đĩa CD của Joe Satriani và chồng tiểu thuyết của Paul Auster, vừa nói: “Trông cứ như mẫu vật ý nhỉ.”

“Đúng thế, kiểu như hóa thạch của thứ gì đó.”

Có một thứ được gọi là hóa thạch tiêu chuẩn, chỉ hóa thạch đại biểu cho một thời đại nào đó, ví dụ đại biểu Đại Cổ sinh là sâu ba lá, đại biểu cho Đại Trung sinh là hoa cúc đá. Giả sử như vậy, thế thì những đinh ốc ở mé ngoài cùng bên phải chính là hóa thạch tiêu chuẩn đại biểu cho thời kỳ Yuko mười bốn tuổi, ngoài cùng bên tay trái thể hiện thời kỳ em biến thành năm tuổi.

Dẫu sau, thời gian cũng đang trôi đi, cho dù theo chiều hướng nào chăng nữa.

56

Những đêm không ngủ được, tôi thường kể chuyện ngày xưa cho Yuko nghe.

“Satoshi ngủ rồi à?”

“Chưa, vẫn thức. Sao thế em?”

“Em không ngủ được.”

“Ừ?”

“Em sợ, lỡ cứ thế này ngủ đi sẽ không gặp lại anh được nữa.”

Tôi đưa ngón tay trỏ gạt mái tóc ướt mồ hôi trên trán em.

“Không sao mà, anh sẽ luôn ở đây. Khi trời sáng, lại có một ngày giống như hôm nay đang chờ đợi chúng mình.”

“Vâng…”

Trong bóng tối, hiện ra một gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn. Em nhắm nghiền mắt, nói với tôi: “Nhưng mà… anh Satoshi, dù anh ở đây, có lẽ em sẽ không ở đây nữa, có thể sẽ bị đưa đến nơi nào khác.”

“Ai sẽ đưa Yuko đi chứ?”

Em vẫn nhắm mắt, lắc đầu.

“Em không biết…”

“Không sao đâu, anh sẽ túm chặt lấy em.”

“Vâng.”

Bóng tối và tĩnh lặng bao vây chúng tôi.

Tôi có cảm giác mình như một người chết, nằm trong quan tài bị vùi sâu dưới lòng đất, nhưng lại là một bộ thi hài hạnh phúc, cùng người mình yêu tay nắm chặt tay mơ giấc mơ tiền kiếp.

“Yuko, trước khi ngủ, có muốn anh kể cho chuyện gì đó không?”

“Vâng, anh kể đi ạ, xin anh đấy.”

“Để anh nghĩ đã, vậy thì, kể chuyện hồi chúng mình mới gặp nhau nhé. Em còn nhớ không?”

“Chỉ nhớ một chút thôi, một chút xíu.”

“Vậy sao? Thế để anh kể cho em chuyện này nhé.”

Có thể anh chưa bao giờ kể với em nhưng hồi đó, có khoảng thời gian anh từng bị một cô bé thu hút, bị thu hút một cách dè dặt, mơ hồ.

Vừa nhập học anh liền gia nhập đội điền kinh. Phòng của đội điền kinh ở tầng hai của nhà thể thao, từ đó có thể quan sát rõ ràng các đội thể dục đang tập luyện. Trước mặt là đội múa ba lê và đội cầu lông, mé đối diện là đội bóng bàn và đội thể dục nhịp điệu.

Trong đội thể dục nhịp điệu, có một cô bé đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của anh.

Cô ấy nhảy rất cao.

Cao hơn tất cả những người khác.

Kiểu như không có cân nặng ấy (thực tế là cô ấy rất mảnh mai).

Động tác nhảy choãi chân thật quá tuyệt diệu, trông như thể chú chim ruồi đang lơ lửng giữa không trung vậy.

Đúng thế, Yuko, đó chính là em.

Nhưng anh lại không ý thức được điều này, vì em mà anh thấy trong lớp học, bóng lưng lúc nào cũng cứng đờ không tự nhiên, chẳng bao giờ trùng khớp với hình ảnh cô gái nhảy nhót giữa không trung kia cả. Em trong lớp học, giống như một cô nàng theo chủ nghĩa giáo điều có thể chép tay lại cuốn Tư bản luận vào sổ vậy. Tóm lại là một học sinh chăm chỉ đến độ khiến người ta thấy ghét.

Về sau, khi anh nói chuyện này với em, em trả lời là:

“Theo em thấy, anh mới là người lập dị vì anh chẳng có ý thức tập thể gì cả, chỉ biết sống theo nguyên tắc của mình. Anh chẳng bao giờ học tiết đầu tiên cả, đến chiều thì chẳng biết từ lúc nào đã biến mất khỏi lớp học rồi.”

Đúng thế đấy, khoảng cách giữa hai chúng mình lớn như vậy đó. Vào cái thuở ban đầu ấy.

Tất nhiên, em trong lớp học không phải là không có sức hấp dẫn. Anh thích nhìn chăm chú vào lưng em, đường cong kéo từ cổ xuống cằm của em trông đẹp đẽ vô cùng, dường như bao hàm một vẻ đẹp mang tính cổ điển hay tính số học nào đó. Cực kỳ đẹp, thật đấy.

Nhưng ngoài điều đó ra, anh chẳng nghĩ gì khác, vì người hấp dẫn anh là cô gái ở trong nhà thể thao kia cơ.

Bắt đầu từ bao giờ anh nhận ra, hai người vốn là cùng một cô bé nhỉ? Cảm giác như hẹn hò giấu mặt vậy. Thường hay có chuyện như vậy: hai người lạ bị sắp đặt gặp nhau, để rồi sau mới phát hiện ra đối phương thực ra chính là người bên cạnh mình.

Điều này, khiến anh cảm thấy hết sức mới lạ, từ đó trở đi, anh càng bị em thu hút mạnh mẽ hơn.

“Gì ạ?”

“À, đã buồn ngủ rồi nhỉ.”

“Thế tối nay kể đến đây thôi nhé.”

57

Nói tới đây, còn một chuyện nữa.

Chuyện xảy ra vào mùa xuân hồi chúng mình mới lên lớp 11. Sau khi tập xong ở đội điền kinh, anh chợt phát hiện ra mình bỏ quên đồ, liền quay lại lớp học trước khi về nhà. Trong lớp lúc ấy còn một học sinh nam.

Tên cậu ta là gì thì anh đã quên rồi, chỉ nhớ mọi người đều gọi cậu ta là Hippo, có lẽ là bắt nguồn từ âm tiết của chữ “Hippopocrates”[9] hoặc “Hypochondria”[10]. Mà cũng có thể là “Hypocrisy”.

Hippo biết anh vào nhưng giả vờ như không biết, tiếp tục chuyên tâm làm việc mình đang dang dở. Cậu ta gác chân lên mặt bàn, nghiêng ghế, dùng bút chì vẽ gì đó vào cuốn vở A3 trên tay. Anh chẳng quan tâm lắm, lấy đồ xong rồi định ra khỏi lớp ngay, không ngờ lại bị Hippo gọi giật lại.

“Inoue, cậu xem tranh này vẽ thế nào?”

Anh bước tới trước bàn của cậu ta, liếc nhìn cuốn vở.

Trong tranh chính là Yuko đấy. Em mặc đồng phục, đang chăm chú nhìn gì đó, bên cặp môi mỏng mím chặt hơi lộ ra chiếc răng khểnh bên phải… cả thói quen của em hồi ấy cậu ta cũng vẽ giống như in.

“Vẽ khá thật đấy, đây là Igarashi à?” Anh nói.

“À, đúng đấy, chính là cô ấy. Còn nữa đó, cậu muốn xem không?”

Cậu ta lật quyển vở, hình ảnh em lần lượt xuất hiện.

Em đang cười.

Em đang vênh mặt lên.

Em đang âu sầu.

“Tại sao lại vẽ Igarashi?” Anh hỏi Hippo.

“Thế còn phải nói à?” Hippo khoa trương áp tay vào ngực, chầm chậm nói, “Vì tớ thích cô ấy.”

Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng anh bỗng đau nhói lên. Nói thế nào nhỉ? Kiểu như lời tỏ tình của mình mà lại được thốt ra từ miệng cậu ta ấy. Mất mặt quá, anh liền rời mắt khỏi cậu ta, cảm giác như mình vừa trúng bẫy, hơi tưng tức.

Anh cố gắng không bộc lộ cảm xúc, làm bộ hờ hững nói: “Ra là thế, chẳng trách trong tranh có thể cảm nhận được cả tình yêu của cậu.”

Anh nói với cậu ta một câu khách sáo kiểu mấy nhà bình luận hay nói, ít nhiều cũng có chút châm chọc, nhưng Hippo lại chẳng nghĩ được sâu xa, ra sức gật mạnh đầu.

“Thế đã… tỏ tình với cô ấy chưa?”

Anh không kìm được, hỏi. Nhưng lúc ấy anh cũng không hiểu sao mình lại hỏi như thế nữa, anh chẳng khi nào nhìn rõ được nội tâm mình.

Hippo trả lời là: “Chưa, vả lại cả đời này tớ cũng không định bày tỏ với cô ấy đâu. Vì người có thể ở bên Igarashi không phải là tớ, tớ chỉ là một vai phụ ở bên cạnh dõi theo mà thôi.”

“Sao cậu biết?” Anh hỏi, nhưng Hippo chỉ nở một nụ cười tinh quái, cứ lải nhà lải nhải những câu nói mập mờ. Anh chỉ coi như gió thoảng bên tai, có mỗi câu cuối cùng là in sâu vào óc anh rõ mồn một.

“Inoue, đáng lẽ cậu phải biết câu trả lời chứ.”

Này, em nghĩ thế nào? Hippo rốt cuộc là người thế nào nhỉ? Như thể cậu ta thấy trước được mối quan hệ của hai chúng mình ấy. Không lâu sau cậu ta đã chuyển sang học trường khác. Đúng là một người kỳ lạ.

Hồi xưa em từng bảo Hippo là “thần Cupid không nói thẳng”, chẳng lẽ đúng là vậy thật? Đúng thật, qua chuyện này, ý thức về sự tồn tại của em trong anh càng mạnh mẽ hơn, chẳng bao lâu sau thì chúng ta đã ở bên nhau.

Nhưng mà, anh cũng từng nghĩ thế này. Có lẽ hai chúng mình đều không nhận ra, rằng trên người chúng mình có những ký hiệu nhận biết mà người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng. Có lẽ tấm thẻ bằng đồng thau trên cổ đã khắc rõ tên của đối phương: thẻ của anh thì khắc chữ Yuko, còn thẻ của em thì khắc chữ Satoshi. Vì vậy, Hippo không phải là ngoại lệ đặc biệt gì, những người xung quanh hầu như ai cũng đều có thể dự đoán được tương lai của chúng ta.

Có lẽ, mọi người đều nói sau lưng chúng ta thế này: “Igarashi Yuko? À, đừng theo đuổi cô ấy thì hơn, vì cô ấy sắp sửa lấy cái cậu Inoue kia rồi đấy. Đúng vậy, tôi tình cờ gặp hai người ở công viên mà.”

Này, dần dần em cũng bắt đầu nghĩ thế phải không?