Chương 6
Chớp lóe sáng ở quầng mây xa xa phía Nam. “Mong rằng đó chỉ là sét nhiệt,” Jo lo lắng. “Em không muốn lỡ thêm ngày nào ở khu thực địa này nữa.”
“Lâu lâu em nghỉ ngơi đi cho khỏe,” thầy Shaw căn dặn.
Lại là về căn bệnh của cô. Cả bốn người họ đều hỏi han cô cảm thấy như thế nào. Carly và Leah đề nghị cô tuyển trợ lý thực địa để đỡ đần công việc nghiên cứu. Họ thậm chí còn không cho cô xếp mấy miếng thịt lên vỉ. Em cứ ngồi đi, Joanna. Bọn anh sẽ nấu bữa tối trong lúc em nghỉ ngơi.
“Để em đi đóng cửa xe cho chắc ăn,” Jo nói, rời khỏi đám lửa.
“Em vào nhà lấy bia. Có ai muốn uống không?” Giọng Tanner vang lên sau lưng cô.
“Thầy không, cảm ơn em,” thầy Shaw nói.
“Mình không nhé,” Carly đáp.
“Mình cũng uống nốt chai này thôi,” Leah trả lời.
Ursa đang bắt đom đóm bỏ vào cái lọ mà Jo đưa cho cô bé ban nãy. Khi thấy cô rời khỏi nhóm người đang tụ tập thành vòng tròn quanh bếp lửa, con bé lẽo đẽo đi theo từ đằng xa. Jo để nó ăn tối cùng mọi người và lắng nghe cả nhóm chuyện trò quanh đống lửa, nhưng chẳng chóng thì chày, Jo cũng phải đưa cô nhóc đi chỗ khác. Chưa gì cô đã phải đánh trống lảng trước những câu hỏi về việc tại sao con bé lại lảng vảng quanh căn nhà. Chẳng nói đâu xa, mới mười lăm phút trước, thầy Shaw vừa thắc mắc, “Không phải đã đến giờ cô bé kia nên về nhà rồi hay sao?”
Jo ngồi trong chiếc xe tối thui đậu ngoài đường lái, nổ máy, đóng cửa sổ mà cô vẫn để mở từ ban chiều trong lúc ba chân bốn cẳng chạy về giải cứu những vị khách của cô khỏi móng vuốt của Gấu Nhỏ. Con chó nhỏ bình tĩnh ngay lập tức sau khi thấy Jo và Ursa xuất hiện, nhưng cô phải giải thích với thầy Shaw rằng nó là một con chó hoang và nhất quyết không chịu rời khỏi đây. “Chắc là do em đã cho nó ăn, thế là giờ em chết dí với nó rồi đấy,” thầy Shaw nói đầy vẻ trách cứ.
Giá mà thầy biết sự thật phía sau.
“Xe tốt đấy,” giọng Tanner vang lên từ trong bóng tối.
Hắn ta đã uống ít nhất sáu chai bia, đủ để có thể trơn tru già mồm nói những điều mà Jo biết hắn sẽ nói. Cô khóa cửa xe lúc khuôn mặt điển trai của Tanner hiện ra từ sau bóng tối, được chiếu sáng bởi ánh đèn ngoài hiên. “Đúng thế,” Jo đáp. “Nó là chiếc xe đầu tiên còn mới mà em từng sở hữu. Nhưng thành thật mà nói, em thấy chạy chiếc Chevy cũ của mình ở đây thì sẽ tốt hơn. Những con đường rải sỏi của vùng này hành chiếc xe lên bờ xuống ruộng rồi.”
Tanner đặt tay lên mui chiếc xe Honda SUV bóng loáng màu đỏ. “Ngày trước nó là xe của mẹ em à?”
“Mẹ cứ khăng khăng bắt em nhận, mà anh trai em cũng không muốn dùng.”
“Cô Jo ơi, con bắt được thêm một con bọ phát sáng nữa này. Giờ con có bốn con rồi,” Ursa cất giọng từ dưới bóng cây hồ đào.
“Nhưng lát con phải thả chúng đi đấy,” Jo dặn.
“Con sẽ thả ạ,” con bé ngoan ngoãn.
“Cô bé đáng yêu quá,” Tanner nhận xét. “Bố mẹ con bé không lo lắng khi nó ở ngoài đường trễ như vậy à?”
“Em nghĩ tình hình nhà con bé hơi đáng ngại,” Jo nói.
“Tệ vậy?”
“Ừ.”
“Jo…”
Cô khoanh hai tay trước ngực và chờ đợi. Tanner tiến lại gần, đường nét khuôn mặt hắn mờ đi do bóng cây hắt xuống, khoảng cách gần cùng nét mặt vô chừng khiến màn đêm ẩm ướt chẳng khác nào một buổi xưng tội ở nhà thờ.
“Anh xin lỗi vì đã không đi Chicago để gặp em,” anh ta lên tiếng. “Nhưng anh cứ tưởng…”
“Tưởng gì?”
“Anh tưởng em không muốn anh gặp em trong bộ dạng ấy.”
“Bộ dạng gì?”
“Thì em biết mà… bệnh tật. Tóc rụng hết và những thứ khác nữa.” Thấy cô lặng thinh, hắn xoay cổ răng rắc hết bên này đến bên kia, một cử chỉ thường thấy khi gã đang căng thẳng. “Anh sai rồi sao?”
“Anh nói đúng. Em không muốn gặp ai cả.” Nếu trong suốt hai năm qua cô đã học được điều gì, thì đó là cuộc sống này đã đủ khó khăn rồi, chẳng cần phải thêm những thù hằn vặt vãnh.
Hắn tu bia ừng ực như để xua đi chút cảm xúc tội lỗi cuối cùng. “Em muốn uống không?” Gã hỏi, chìa chai bia ra cho cô. “Để anh đi lấy cho em nhé?”
“Không cần đâu.”
Gã lại tu một hơi rõ dài từ chai bia của mình. “Với lại, nhìn em tuyệt lắm.”
“Tuyệt với một người sống sót sau ung thư ư?”
“Thì chỉ là anh thấy tuyệt vời thôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Em có tính tái tạo lại ngực sau khi sức khỏe đã ổn định hơn không?”
“Sức khỏe của em giờ tốt hơn nhiều rồi.”
“Nhưng có lẽ vẫn sẽ phải đợi ít lâu đúng không…?”
Jo buông tay khỏi ngực. “Em muốn cứ thế này. Sau khi được trải nghiệm một bộ ngực không vướng víu giống như cánh mày râu, em không muốn trở lại như xưa nữa.”
Hắn khẽ nhếch mép cười, cho rằng câu nói hài hước của cô đầy cay độc. “Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, anh có thể hiểu tại sao em muốn như vậy. Nhưng ít nhất, mẹ em cũng đã được chẩn đoán kịp thời để rồi cứu được em.” Hắn nghiêng đầu trái phải để bẻ khớp cổ. “Ý anh là…”
“Em biết ý anh là gì, và anh nói đúng. Bản thân mẹ em cũng nói thế mà. Chẳng ai lại đi chụp ảnh nhũ hoa của mình ở tuổi hai mươi tư cả. Nếu mẹ em không ngã bệnh và phát hiện mình có đột biến gen thì có lẽ em cũng đã không biết mình mắc căn bệnh ung thư cho đến khi quá muộn.”
“Anh hy vọng em sẽ không thấy phiền khi anh biết chuyện, nhưng anh nghe bảo bác sĩ đã cắt bỏ toàn bộ.”
“Các y bác sĩ không cắt bỏ hết. Em vẫn giữ tử cung mà. Em khá chắc họ để lại nguyên vẹn bộ não cho em nữa.”
Lần này, hắn không cười. “Lý ra em nên chờ thêm một thời gian nữa hẵng quyết định.”
Có lẽ, hắn đang trình bày lại với cô những ý kiến mà giáo sư và các nghiên cứu sinh khác trao đổi với nhau trong hai năm cô vắng mặt. “Bà ngoại em và chị em đều qua đời trước tuổi bốn mươi lăm vì ung thư buồng trứng,” cô nói. “Em không muốn bình chân như vại, đợi quả bom nổ chậm ấy nổ tung.”
“Em không giữ lại trứng hay gì sao?”
“Để làm gì? Để em có thể truyền nỗi thống khổ này cho con gái em chắc?”
“Anh hiểu ý em mà. Nhưng còn hoóc-môn các thứ thì sao?”
“Sao là sao?”
“Không phải nếu không có buồng trứng thì em sẽ bước vào thời kỳ mãn kinh sao?”
Chắc chắn, hắn ta đã bàn ra tán vào về quyết định của cô đối với căn bệnh của mình. Cô dám cá hắn chưa lần nào thốt lên từ mãn kinh trước khi cô bị chẩn đoán ung thư. “Em đang điều trị thay thế hoóc-môn,” Jo nói.
“Việc này vẫn khiến em cảm thấy bình thường chứ?”
Cô cho rằng việc cô đá vào bộ hạ của hắn thì sẽ là không được bình thường cho lắm. Thay vào đó, cô chỉ trả lời, “Ừ, em thấy tuyệt lắm.”
Hắn ta gật đầu, đoạn đưa chai bia lên môi, nốc cạn. “Em biết cái cô diễn viên” - hắn cố nặn óc nhớ lại tên cô ta nhưng tế bào não của hắn có lẽ đã ngâm bia quá lâu - “cô này cũng bị đột biến gen, thế là cô ta cắt hết. Sau đấy, cô ấy đi phẫu thuật tái tạo, và nghe đâu giờ cô ta có… đẹp lắm… em biết đấy…”
“Cô ta có bộ ngực đẹp vì cô ta không thiếu tiền nên thích làm gì với cơ thể mình cũng được. Với cả, cô ta không bị ung thư. Cô diễn viên ấy vẫn giữ được nhũ hoa, phần da và cơ của cô ta chưa bị tác động.”
Hắn gom đủ can đảm nhìn vào ngực cô. “Nhưng em không nghĩ một ngày nào đó em sẽ…”
“Không hề! Anh thôi đi! Tôi hài lòng với vẻ ngoài hiện tại của mình, và anh cũng nên như vậy đi. Anh hiểu điều đó không, Tanner? Liệu anh có thể xem tôi là một con người trọn vẹn nữa hay không?”
“Chết tiệt… Jo, anh xin lỗi…”
“Anh nên quay lại chỗ Carly đi. Và hai người có thể thôi cái trò giả vờ như mình không quen nhau để thương hại tôi rồi đấy. Vì tôi không mướn điều đó.” Jo quay lưng bước đi, tiến về khoảng không tối đến tê người, tiếng dế và châu chấu vang lên réc réc. Cô cảm thấy mình như thể đang bị gây mê, màn đêm ngày càng sâu hơn, thăm thẳm theo từng bước chân cô. Khi bước ra ngoài, cô dừng lại cạnh con suối. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
“Cô Jo ơi?”
Cô quay lại. Dưới ánh trăng huyền ảo, đứa bé gái nhìn giống hệt một tiểu yêu tinh, khuôn mặt nhợt nhạt của nó hằn bóng cây rừng.
“Cô có ổn không?” Con bé hỏi.
“Tất nhiên rồi,” Jo đáp.
“Con nghĩ cô đang nói dối.”
Tiếng Gấu Nhỏ bì bõm trong suối phủ lấp khoảng không im lặng giữa hai người.
“Ursa, con phải…”
“Con biết rồi. Giờ con phải đi,” cô bé ngắt lời cô.
“Con về nhà à?”
Con bé vặn nắp hộp và giơ chiếc hộp thủy tinh lên trên không. Lần lượt, từng con đom đóm tìm về với tự do, tựa hồ một chòm sao đang nở rộng trong khu rừng tối. Con bé đậy nắp lại và trả Jo cái lọ. “Đi thôi, Gấu Nhỏ,” con bé gọi con chó.
Jo dõi theo bóng đứa bé và chú chó đi lên con dốc dẫn ra đường. “Con đi đâu thế?”
“Con đi đến nơi cô muốn con đi,” nó đáp.