← Quay lại trang sách

Chương 10

Jo để cho Ursa ngủ đến năm giờ sáng mới đánh thức vì đêm qua con bé thức khuya quá. “Hôm nay con đi cùng cô được không ạ?” Ursa hỏi lúc hai cô cháu ăn ngũ cốc Raisin Bran cho bữa sáng.

“Sao thế?”

“Con muốn xem cô làm gì ấy mà.”

“Con đã thấy rồi đấy chứ.”

“Con muốn thấy nhiều khung cảnh nằm sâu trong rừng hơn nữa kìa. Hôm nay cô có đi vào đó không ạ?”

“Có.”

“Cô cho con đi chung với!”

“Không vui như lúc con đi dạo trong nông trại chú Gabe đâu.”

“Có, sẽ vui mà.”

“Nếu con không thích, cô cũng không đưa con trở lại được đâu nhé. Con sẽ phải ở với cô cả ngày.”

“Con hứa sẽ không ghét bỏ.”

Jo thấy cũng chẳng mất mát gì, thêm nữa, có người nói chuyện kể cũng vui. “Chúng ta phải báo với chú Gabe, vì chú vẫn tưởng con sẽ đến.”

“Dạ được ạ,” Ursa nói.

“Nhưng cô không có số điện thoại di động của chú ấy.”

“Vậy mình phải đến tận nơi để báo thôi. Thậm chí, con còn không biết chú ấy có điện thoại hay không nữa.”

Jo làm hai chiếc bánh kẹp, gói thêm nước cùng chút đồ ăn vặt. Cô đưa Ursa đi thay quần dài và áo thun dài tay, vốn được Gabe mua cho cô bé ở sân bán đồ giảm giá. Sau khi Ursa mang đôi giày thể thao màu tím mà nó quý như vàng, Jo chỉ cô bé cách nhét quần vào trong tất và sơ vin để phòng bọ ve chui vào quần áo.

Trước khi khóa cửa, Ursa đổ đầy ụ thức ăn vào tô của Gấu Nhỏ. Jo đành chấp thuận mua thứ này khi cô đồng ý “đợi một thời gian” cùng Ursa. Sáng nào cũng vậy, hai cô cháu cho chú chó ăn ở cánh cửa bên hông nhà để nó xao nhãng không phát hiện hai người bọn họ đang lái xe xuống Đường Turkey Creek.

Jo dừng chiếc Honda ngay trước con đường lồi lõm đầy ổ gà của Gabe, đủ loại côn trùng đêm vo ve trước đèn xe. “Cô ghét con đường này kinh khủng. Nó khiến chiếc xe của cô nát bươm.”

Ursa tháo dây an toàn. “Vậy cô cứ đợi ở đây nhé. Đằng nào cô cũng đâu biết làm sao để tìm ra chú ấy đâu.” Con bé nhảy khỏi xe và chạy biến xuống con đường tối thui phía trước. Chừng vài phút sau, nó trở lại, thở phì phà phì phò và trèo vào trong xe.

“Chú ấy bảo thế nào?”

“Chú ấy bảo được ạ.”

“Thế thôi à?”

“Chú ấy đang bận.”

“Bận gì thế?”

“Sửa cổng chuồng heo ạ. Nhưng chú ấy trông có vẻ giận thì phải,” con bé đế thêm, đoạn thắt dây an toàn.

“Sao con lại nói thế?”

“Thì bình thường chú ấy rất vui vẻ khi gặp con vào buổi sáng, nhưng ban nãy thì không. Cô có nghĩ chú ấy muốn con ở bên cạnh chú ấy thay vì đi với cô không ạ?”

“Cô chỉ nghĩ đơn giản là chú ấy bận sửa cổng thôi.”

Nhưng thật ra mọi chuyện không chỉ có thế. Lúc này đây, khi đã bình tâm và suy nghĩ thấu đáo, Jo tua lại cảnh đêm hôm trước trong đầu để rồi nhận ra mình đã hiểu lầm hành động của Gabe. Nếu anh mắc chứng lo âu xã hội, không thể có chuyện anh muốn chung chăn gối với một người phụ nữ xa lạ. Khéo có khi anh còn chẳng muốn hôn cô. Có lẽ, Jo sợ hãi vì cô cảm thấy đồng bệnh tương lân với anh - lần đầu tiên cô có cảm giác này kể từ sau khi phẫu thuật. Cô đã bắn tín hiệu lung tung cho anh, và còn tệ hơn, có khi anh lại nghĩ cô khước từ vì những lời anh tâm sự về căn bệnh trầm cảm của mình. Nếu cô mở lòng với một người đàn ông về việc mình mắc ung thư và đột nhiên bị người ta tạt cho gáo nước lạnh như vậy, hẳn cô cũng sẽ cảm thấy tổn thương.

“Khốn thật,” Jo lầm bầm nói.

“Sao vậy ạ?” Ursa hỏi.

“Không có gì.”

Hai cô cháu bắt đầu từ North Fork Creek, địa điểm xa nhất trong các khu thực địa nằm ở “vùng rìa tự nhiên” của cô. Như thường lệ, Ursa không hề tỏ ra nao núng trước những chông gai khi bước vào môi trường mới. Bất kể cây cối ở ven con suối có rậm rạp, ướt át và tua tủa đến đâu, con bé cũng không mở miệng than vãn dù chỉ một lời. Đến cả đám muỗi và bọ ve đáng ghét bò vào quần áo cũng không làm nó nhụt chí.

Jo giải thích cho cô bé ba mục tiêu: kiểm tra các tổ chim cô đã tìm thấy, tìm tổ chim mới và tải dữ liệu từ camera quay tổ chim về laptop. Cô chỉ cho Ursa cách tìm tổ chim từ việc quan sát sự chuyển động của chim và lắng nghe tiếng hót cảnh báo, bởi đó là tín hiệu chúng bảo vệ chiếc tổ của mình ở gần đó. Ursa ngay lập tức phân biệt được sự khác nhau giữa tiếng hót cảnh báo và tiếng hót bình thường, thậm chí thỉnh thoảng còn tự đi tìm kiếm khi nghe thấy tiếng chim.

Sau North Fork Creek, họ di chuyển đến khu thực địa Jessie Branch, rồi tiếp đến là Summers Creek, địa điểm có phong cảnh đẹp nhất trong số các khu thực địa của Jo. Cả ngày, Ursa không tìm ra tổ chim mới nào, nhưng con bé được thấy rất nhiều trứng và chim non. Cô nhóc cũng lẹ mắt phát hiện ra hai mẹ con nhà hươu, bắt được một con ếch da báo, chiêm ngưỡng cảnh chim ruồi hút mật từ nhụy hoa hồng y và bơi cùng đàn cá tuế trong hồ nước cạnh suối cho mát người.

Hồ nước là địa điểm nghỉ ngơi ưa thích của Jo. Trong lúc Ursa chơi đùa dưới nước, cô mở điện thoại và phát hiện có ba tin nhắn từ Tabby. Tin nhắn đầu tiên được gửi lúc chín giờ rưỡi sáng: “Trời đất ơi, căn nhà hoa mẫu đơn và diên vĩ đang cho thuê.”

Tin nhắn thứ hai đến lúc một giờ mười lăm phút. “Tôi đã nói chuyện với chủ nhà rồi. Có nhiều người quan tâm lắm đấy. Chắc sẽ được thuê ngay thôi.”

Tin nhắn thứ ba, gửi ngay sau đó một phút: “Trả lời tin nhắn xem đồ quỷ! Xách mông bà tới đây!”

Ngày trước, Jo và Tabby sống chung với nhau trong một căn hộ thuê suốt mấy năm trời, nhưng kể từ lúc Jo quay lại chương trình học lên tiến sĩ sau khi hoàn thành việc điều trị ung thư, hai người bọn họ quyết định sẽ thuê một căn nhà, một nơi thực sự có cây cối xung quanh. Căn nhà hoa mẫu đơn và diên vĩ nằm trên lộ trình chạy bộ ở Urbana của hai người kể từ năm đầu đại học. Căn nhà có địa thế lý tưởng, tọa lạc trong khu dân cư xưa cũ, phía đông trường đại học, được gọi với cái tên “đường bang”.

“Bà có thể chốt được không?” Jo nhắn.

Tin nhắn được gửi đến sau khoảng hai mươi giây. Tabby đang cầm điện thoại, cô ấy nhắn lại ngay: “Chủ nhà nói cần cả hai đứa ký hợp đồng. Đang vội cho thuê. Người nhà ở Maine bị bệnh nên cô ấy sắp sửa chuyển tới đó.”

Jo chẳng lạ gì những tai bay vạ gió từ trên trời rơi xuống.

Tabby nhắn tiếp, “Bà làm ơn tới đi! Tôi thích mê căn nhà này! Bà phải nhìn bên trong cơ! Và cả sân sau nữa, trời ơi!”

Tranh thủ lúc có sóng, Jo kiểm tra thời tiết ngày hôm sau: bảy mươi phần trăm khả năng có mưa. Xem ra đằng nào thời gian mà cô có thể đi thực địa cũng chẳng bõ bèn gì.

“Tầm trưa mai tôi đến nơi. Nói cô ấy giữ nhà nhé.”

Tabby nhắn lại ngay, “Để tôi cố gắng. Gặp nhau ở đó nhé. Yêu bà!” Cô gửi cho Jo biểu tượng cảm xúc một con khỉ đặt tay lên miệng và một đôi môi, tức nụ hôn “từ mồm khỉ” của Tabby.

Jo để điện thoại vào ba lô và nhìn Ursa tìm cách dùng tay không bắt cá. “Con phải dùng lưới cơ,” cô nói vọng với con bé.

“Cô có không ạ?”

“Cô thấy có một cái ở Nhà Kinney. Có lẽ hôm nào đấy chúng ta mang nó đến Turkey Creek để xem có bắt được gì không nhé.”

“Con cũng muốn vậy! Có một con cá rất đẹp trong hồ, nhưng con không tài nào lại gần để nhìn kỹ được.”

“Con lên bờ được rồi đấy. Cô muốn con hong khô người trước khi mình quay trở lại xe.”

Ursa lội bì bõm trong làn nước ngập đến ngực, băng qua lòng suối cạn đến chỗ những tảng đá rong rêu lúc trưa hai cô cháu ngồi dùng bữa. Trên mũi và má con bé dính bùn. Lúc tầm tuổi con bé, Jo cũng giống y như thế này, một chú chim sâm cầm nhỏ, như cách mà bố hay gọi yêu cô.

“Giờ mình đi đâu ạ?” Ursa hỏi.

“Đáng tiếc là phần hay ho nhất đã qua rồi. Giờ mình sẽ kiểm tra và tìm tổ chim cạnh cánh đồng ngô cho đến tối.”

“Vậy cũng vui mà.”

“Sẽ nóng lắm đấy. May mà con tắm sơ cho mát người rồi.”

“Sao cô không xuống tắm ạ?”

“Để người ướt thì khó xử lý giấy tờ dữ liệu lắm.”

Chợt nhác thấy viên đá hay ho, Ursa liền nhặt nó lên.

“Ursa… Ngày mai cô phải quay lại nơi cô sống.”

Con bé ngừng tìm đá và nhìn thẳng vào cô. “Nơi mang tên Champaign-Urbana ạ?”

“Ừ.”

“Con đi cùng cô được không?”

Đưa con gái của gia đình người khác đi xa là một hành động sai lầm trên rất nhiều phương diện. Nhưng Ursa không thể ở với Gabe vì có khả năng quá giờ con bé được phép chơi trên nông trại nhà anh thì cô mới về tới nhà. Mẹ của Gabe đã bắt đầu sinh nghi và hỏi tới hỏi lui về Ursa, cũng như lý do tại sao hôm nào nó cũng lang thang trong nông trại của họ.

“Được không ạ?”

“Con có chắc là con có muốn đi cùng cô không?” Jo hỏi.

“Có ạ!”

“Sẽ chán lắm đấy. Cô chỉ đi xem nhà thôi.”

“Tại sao ạ?”

“Vì có thể cô sẽ thuê ở đấy. Bạn của cô và cô muốn chuyển ra khỏi chung cư đang ở khi hợp đồng thuê hết hạn vào tháng Tám.”

“Đó là một căn nhà thật sự ạ?”

“Phải, và nó tuyệt vời ở điểm đấy. Thậm chí còn có xích đu trên hiên nhà nữa kìa.”

Ursa quay đi, ném lia lịa những viên đá vừa nhặt được xuống hồ. “Con không muốn cô rời đến căn nhà ấy.”

“Cô biết con không muốn, nhưng cô phải rời khỏi nơi này sau khi hoàn thành công việc thực địa của mình. Đó là lý do con cần phải nói với cô nguyên nhân tại sao con bỏ nhà đi. Cô cháu mình sẽ cùng tìm ra phương án giải quyết trước khi cô đi.”

Ursa mặt đối mặt với cô. “Con đã nói cô lý do con rời nhà rồi kia mà.”

“Phải chi con tin tưởng cô thì tốt biết bao.”

“Con tin cô, nhưng việc đó chẳng thay đổi được bất cứ điều gì cả.”

“Không thay đổi điều gì là sao? Con nói cô nghe xem.”

“Đằng nào thì lúc cô rời khỏi đây, con cũng không còn ở chốn này nữa rồi. Lúc đó chắc là con đã thấy đủ năm điều kỳ diệu.”