← Quay lại trang sách

Chương 14

Jo và Gabe an vị trên ghế xếp trong lúc Ursa nướng kẹo dẻo. Anh im lặng nhìn ngọn lửa bằng ánh mắt tâm trạng.

Ursa cũng không tíu tít như trước, sự hoạt ngôn của con bé tiêu biến trước thái độ im lặng của anh.

“Ngày mai chị Lacey sẽ rời đi à?” Jo lên tiếng hỏi.

“Giờ tôi khỏe lại rồi, có lẽ chị ấy sẽ rời đi,” anh trả lời, mắt vẫn dán chặt vào ngọn lửa.

“Chị ấy sống ở đâu?”

“Saint Louis.”

“Vậy thì tốt.”

Anh nhìn cô thắc mắc. “Tại sao?”

“Vì lái xe không quá xa.”

“Nếu xa hơn thì đã tốt.”

“Vì chị ấy đến thăm nhiều quá à?”

“Nhưng không phải là vì chị ấy muốn. Chị ấy chỉ đến khi mẹ tôi gọi và yêu cầu chị ấy ghé qua.”

“Mẹ anh có thường xuyên làm thế không?”

“Nếu tôi nằm ngủ quá lâu, mẹ tôi sẽ gọi chị Lacey. Nếu tôi im lặng, bà cũng gọi. Nếu tôi không làm phần việc buổi sáng, bà ấy cũng gọi nốt.”

“Tại sao?”

“Vì mẹ sợ tôi lại bị lần nữa.” Anh liếc về phía Ursa để xem con bé có hiểu ý mình nói hay không. “Bà ấy sợ tôi sẽ không chăm sóc bà và đám gia súc gia cầm.”

“Chuyện đó đã từng xảy ra bao giờ chưa?”

Anh hừ mũi. “Tôi cũng không biết.”

“Ý anh là sao?”

“Tôi chưa bao giờ có cơ hội xem liệu mình có khiến mọi chuyện trở nên tệ hại như vậy hay không. Chị Lacey luôn đến trước khi mọi thứ bung bét.”

“Và rồi anh suy sụp vì anh có thể sẽ làm thế và họ cũng nghĩ điều đó sẽ xảy ra?”

Ánh mắt anh lấp lánh nhưng không chỉ do ánh lửa phản chiếu. “Chính xác!”

“Tệ thật! Mà có một người như chị Lacey ở xung quanh, ai mà chẳng suy sụp chứ. Chị ấy thậm chí còn có vẻ bực mình khi anh khỏe lại nữa kìa.”

“Ừ. Chị ấy luôn chì chiết mỗi lần phải đến đây khi tôi suy sụp, nhưng thực tế, tôi nghĩ chị ấy thích công việc này. Nó cho phép chị ấy thể hiện bản thân mình.”

“Đó là lý do chị Lacey không để chúng tôi gặp anh. Chị ấy thấy việc anh có bạn là một yếu tố đe dọa.”

“Chứ làm gì còn ai cho tôi lý do để lết xác ra khỏi giường nữa… Nhưng cô đã làm vậy, và tôi cảm ơn cô rất nhiều vì điều đó.”

“Anh hãy cảm ơn Ursa ấy. Tôi nhát cáy nên chẳng dám làm gì.”

“Ursa, cảm ơn con đã vững cây súng bảo vệ hòa bình. À mà con không được dùng súng nhỉ…”

Jo và Ursa phá lên cười.

Trông Gabe có vẻ tươi tỉnh hơn, và có khi anh ta cũng khỏe hơn thật, vì anh nướng hai viên kẹo dẻo rồi ăn hết sạch. Nhưng mọi chuyện rồi đâu cũng sẽ vào đấy khi anh trở về căn nhà với bầu không khí ngột ngạt kia. “Chị anh có nói gì lúc anh đến đây không?” Jo hỏi khi Ursa chạy theo một con đom đóm.

“Cô có thể tưởng tượng được mà.” Anh vứt que xiên kẹo dẻo vào lửa. “À mà có lẽ cô không tưởng tượng nổi đâu, vì cô là một người có đầu óc bình thường.”

“Chị ấy đã nói gì thế?”

Anh liếc về phía Ursa để đảm bảo con bé không nghe thấy. “Đầu tiên, chị ấy chửi như tát nước vào mặt tôi vì đã mua quần áo cho Ursa. Mẹ tôi đã kể với chị ấy lúc ba chúng ta vào nhà kho. Thấy tôi cứ mặc kệ, chị ấy càng mạnh miệng hơn, cho đến lúc tôi điên tiết lên, lần nào cũng thế. Chị ấy nói khéo tôi sẽ bị cảnh sát buộc tội ấu dâm nếu tiếp tục để Ursa đến nông trại. Tôi hỏi chị ấy rằng liệu đó có phải là lời đe dọa không thì chị ấy bảo cũng có thể. Chị ấy còn nói việc tôi bế con bé lên tay rất kỳ cục.”

“Kinh khủng quá!”

“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy thật sự tồi tệ. Và chị ấy nhạo báng tôi với cô, xem ra chị tôi tưởng hai chúng ta đang dính líu vào một mối quan hệ gì đấy.”

Vậy là Jo đã đoán đúng về điều này. “Khốn nạn hết sức! Chị ấy nên vui nếu như chị ấy nghĩ anh tìm được người yêu mới phải.”

“Hạnh phúc của tôi chỉ khiến chị Lacey thêm khốn khổ và ngược lại. Chị ấy căm ghét tôi từ lúc tôi còn trong bụng mẹ kìa.”

“Anh biết chị ấy nói gì với tôi không?”

“Nói gì cơ?” Anh thận trọng hỏi. Xem ra anh không tin tưởng bất cứ lời nào được thốt ra từ miệng của chính chị gái mình.

“Chị ấy bảo hai ta nên đường ai nấy đi kể từ giờ, đừng để đến mai này sau khi tôi thực hiện nghiên cứu xong.”

“Khốn kiếp!” Anh chửi thề, ánh mắt chĩa về phía nhà mình.

“Anh không cần bận tâm. Tôi hiểu tình hình lúc đó mà. Chỉ là tôi nghĩ anh cũng nên biết chuyện đó thôi.”

Anh thăm dò ánh mắt của Jo. “Chị ấy còn nói gì khác không?”

“Đại ý chỉ vậy thôi.”

Đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cô, tựa hồ đang tìm kiếm sự thật sau câu trả lời đó.

“Chứ anh nghĩ chị ấy nói gì nữa?”

Anh nhìn xuống bàn tay mình, chà xát hai lòng bàn tay vào đầu gối. “Chị ấy và mẹ tôi nghĩ cô là nguyên nhân khiến tôi rơi vào suy sụp - vì trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi đang ở bên cạnh cô.”

Lúc anh mới lặn sủi tăm, cô cũng mơ hồ nghi ngờ điều đó, nhưng cô không dám hỏi anh liệu có đúng hay không. Không khéo câu hỏi ấy sẽ dẫn đến việc tại sao cô lại đột ngột trở mặt vào cái đêm họ ngắm thiên hà. Cô chưa bao giờ nói ra việc phẫu thuật đã thay đổi cách cô nhìn nhận về cơ thể mình ra sao. Chỉ khi nào vò võ một mình, cô mới ghé thăm chốn tiêu điều ấy.

Gabe quay mặt sang nhìn cô. “Chị ấy không có quyền nói với cô những lời ấy. Tôi rất xin lỗi khi chị ấy đã kéo cô vào mớ bòng bong của nhà tôi.”

“Không sao cả. Tôi cũng xin lỗi khi đã gọi chị ấy là đồ khốn nạn. Tôi đáng lý ra không nên nói như thế.”

“Tại sao lại không chứ?” Anh khum hai tay lên miệng và hét toáng, “Chị là đồ khốn!” về phía khu đất nhà mình.

“Dễ gì mà nghe được!”

“Cũng chẳng biết được. Chúng ta có thể nghe thấy những tiếng ầm ĩ giữa mấy căn nhà mà. Tôi dám chắc cô nghe thấy tiếng bò nhà tôi.”

“Có.”

“Ý tôi là chị Lacey.”

“Thôi, dừng lại được rồi đấy. Chúng ta nên thông cảm với chị ấy một chút. Những người cay nghiệt như chị ấy thường có uẩn khúc gì đó. Chị anh có ly hôn hay trải qua điều gì tương tự không?”

“Không, nhưng cô nói đúng về việc chị ấy cay nghiệt. Lúc nào chị cũng cố sống cố chết để đạt được sự công nhận của bố tôi, và chị ấy ghét tận xương tủy việc ông khoe tôi thông minh ra sao lúc tôi còn bé. Để làm bố hài lòng, chị ấy quyết định theo học ngành Ngôn ngữ Anh và cố gắng trở thành một nhà văn, nhưng thất bại. Khoảng thời gian ấy, chị Lacey vô cùng quá quắt. Chị ấy không ngừng kiếm chuyện chọc giận tôi cho đến khi tôi không chịu nổi nữa. Chị ấy rất thích khiến tôi mất mặt trước bố mẹ, nhất là với bố tôi.”

“Điển hình của cảnh nồi da xáo thịt nhỉ?”

“Điển hình cho một người phụ nữ tuổi đôi mươi chơi trò chơi với một đứa nhóc để có thể dễ dàng đánh bại và rủa xả rằng nó ngu ngốc à? Hoặc so sánh đứa em mới sinh của mình với cóc và gọi nó là Chàng Cóc mãi cho đến khi trưởng thành? Ở bên cạnh chị ấy, tôi cảm thấy mình là sinh vật đáng tởm và ngu ngốc nhất quả đất.”

“Kinh khủng quá! Tôi rất tiếc về chuyện đó.”

“Cô không cần phải cảm thấy như thế đâu. Tôi đã vượt qua được chuyện đó lâu rồi,” anh trả lời với giọng điệu cay đắng, trái ngược hẳn với tuyên bố anh vừa thốt ra. “Tôi đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng chị ấy một ngày nào đó sẽ yêu thương tôi, kể từ ngày chị ấy bỏ tôi lại giữa rừng. Lúc đó, tôi đang hái hoa để tặng mẹ, và chị ấy cứ thế bỏ đi. Tôi vẫn nhớ như in mình đã hoảng loạn đến nhường nào.”

“Năm đó anh bao nhiêu tuổi?”

“Năm tuổi. Mẹ tôi mất cả tiếng đồng hồ mới tìm ra tôi. Trước đó, mẹ tôi bảo chị Lacey đưa tôi vào rừng đi dạo trong lúc mẹ làm thơ. Chị ấy đã nói dối, nói với mẹ tôi rằng tôi tự tiện đi lung tung. Và chị ấy ra rả nói nếu tôi thông minh hơn thì đã tìm được đường về nhà rồi.”

“Trời ơi, tôi mong chị ấy không có con.”

“Chị ấy có hai cậu con trai, nhưng chiều quá sinh hư. Hai đứa nó đang là sinh viên.”

“Chị anh có làm việc gì không?”

“Chị ấy vẫn viết lách trong lúc ở nhà trông con, nhưng sách viết ra không có tiếng tăm gì. Chị ấy luôn dằn vặt rằng mình đã làm bố thất vọng. Nhưng đáng lý ra, chị ấy không nên lựa chọn một ngành chỉ cốt để bố tôi hài lòng, nhất là khi chị ấy nhận ra mình không hề có tài viết lách.”

Ursa quay lại khi bọn họ đang nói dở câu chuyện. “Cô chú đang bàn về bác Lacey ạ?”

“Ừ,” Jo đáp.

“Sao lúc nãy con ở bên kia, chú lại hét toáng lên vậy?” Con bé hỏi Gabe.

“Chú đùa ấy mà.”

“Con lại tưởng bác Lacey đến và bắt chú về nhà chứ.”

“Bác ấy không bắt chú được đâu,” anh đáp.

“Chú có ở lại đây không?”

“Chắc chú sắp về. Hẳn là hai cô cháu mệt lử rồi.”

“Chú ở lại đi mà!” Ursa nằn nì. “Nếu chú về, họ sẽ giam giữ chú như tù nhân cho xem. Và lần này, họ chắc chắn sẽ khóa cửa và bọn con không thể giải cứu chú được nữa đâu.”

“Tình hình không nghiêm trọng như thế mà,” anh trấn an.

“Con xin chú đấy. Cô Jo cũng muốn chú ở lại mà. Cô Jo ơi, cô nói chú ấy đừng về đi!”

“Có lẽ anh không nên về thì hơn,” Jo nói. “Để cho chị gái của anh biết rằng anh vẫn có cuộc sống của riêng mình. Mẹ anh cũng cần hiểu điều đó. Tại sao bác ấy không sống với chị Lacey ở Saint Louis để anh cũng được sống cho bản thân mình chứ? Hoặc có thể thuê người giúp việc để phụ bà mà. Ai bỏ phiếu bầu anh chức chăm mẹ đến mãn kiếp vậy? Anh còn quá trẻ, không đáng phải chịu gánh nặng ấy.”

Gabe nhìn cô chằm chằm.

“Tôi xin lỗi,” cô vội vàng. “Tôi có xu hướng nghĩ gì nói đấy khi đang bực bội.”

“Cô không cần phải xin lỗi đâu. Tất cả những gì cô nói đều đúng cả.”

“Vậy anh hãy dạy cho họ một bài học và ngủ lại đây trên ghế sô pha đi. Ursa có thể vào ngủ với tôi nếu con bé chịu.”

“Dạ, tất nhiên con chịu chứ!” Ursa reo lên, vung tay vào không trung. “Và ngày mai chú Gabe có thể đi với cô cháu mình đến Summers Creek! Nơi ấy tuyệt nhất quả đất! Nó là một khu rừng ma thuật!”

“Chú chưa thấy khu rừng ma thuật bao giờ,” anh nói.

“Diệu kỳ lắm đấy,” Jo gật gù.