← Quay lại trang sách

Chương 22

“Cô Jo ơi?”

Ursa đứng bên cạnh, trên người vẫn mặc đồ ngủ theo bộ. Jo nhấc điện thoại lên xem. Chín giờ mười sáu phút!

“Cô bệnh ạ?” Cô bé hỏi.

“Không,” Jo đáp. “Con vừa dậy à?”

“Dạ.”

“Chắc con cũng mệt như cô.”

“Chú Gabe đâu rồi ạ?”

“Chú ấy ở nhà.”

“Chú ấy bảo sẽ ở lại kia mà?”

“Không được con ạ. Chú ấy phải lo chuyện gia đình của mình nữa. Con biết mẹ chú ấy bị bệnh mà.”

“Vậy hôm nay mình có gặp chú ấy không ạ?”

“Cô không biết nữa.” Jo tỉnh dậy, pha cà phê và làm đồ ăn sáng. Đến mười giờ hai mươi, hai cô cháu mới bước ra khỏi nhà. Cô giảm tốc chiếc Honda khi trông thấy Gabe đứng giữa Đường Turkey Creek. Anh mang găng tay, cầm đồ cào bằng kim loại, quần áo mướt mồ hôi. Anh ngước nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy hai cô cháu. Jo dừng xe, đôi mắt cô như bị hút vào con đường trắng đến choáng ngợp dẫn vào khu đất nhà anh, bao đất bụi, ổ gà và ổ voi giờ đã được phủ bằng một lớp sỏi trắng mới dày cui. Cô hạ cửa sổ.

“Nay em bắt đầu công việc trễ thế?” Anh hỏi, thở hồng hộc, đưa tay áo lên lau mồ hôi rịn trên lông mày. “Anh cứ tưởng em đi rồi.”

“Em cần ngủ thêm một lát.”

“Anh hiểu cảm giác đó.” Anh hất cằm về phía con đường. “Em thấy sao?”

“Anh đã làm tất tần tật điều này trong cả buổi sáng à?”

“Người giao hàng cũng đã phụ giúp anh một tay. Anh cào đường và tỉa bớt cây.”

“Anh cần thêm tấm biển Cấm Vào thì mới đúng điệu cải thiện.”

“Hoặc một tấm biển Chào Mừng,” anh đáp, thoáng liếc vào mắt cô. Anh hướng ánh nhìn của mình về phía Ursa ở ghế sau. “Xin chào chú thỏ con chạy trốn, con khỏe chứ?”

“Khỏe ạ,” Ursa đáp. “Con rất thích đường vào nhà chú.”

“Vậy khi nào con đi thử nhé.”

“Mình có thể dùng bữa với chú Gabe tối nay không ạ?” Ursa hỏi Jo.

Jo và Gabe nhìn nhau. “Anh xin lỗi vì đã bỏ đi,” anh mở lời và chúi người lại gần hơn về phía cô.

“Em cũng xin lỗi vì đã lỡ lời.”

“Đừng nói vậy.” Anh lùi lại và đặt tay chống lên cán cào. “Thế buổi tối sao đây?”

“Bọn em sẽ về trễ vì em phải hoàn thành cho kịp tiến độ công việc.”

“Vậy anh sẽ ăn sơ với mẹ.” Thấy Jo không đả động gì, anh tiếp tục lùi xa hơn. “Nói cho anh biết nếu em muốn nhé. Thôi, em đi đi.”

Jo gật đầu và đánh xe đi. Hai cô cháu làm việc ở rìa sông North Fork và Jessie Branch. Tiếp đến, họ chuyển qua Summers Creek, nhưng khi đến nơi, chưa gì cơn dông chiều đã khiến bầu trời phía Tây tối mù. “Y như ngày cô cháu mình đến đây cùng với chú Gabe,” Ursa nhận xét.

“Đúng thật. Người ta bảo sét không đánh cùng chỗ hai lần, nhưng cẩn tắc vô áy náy.” Nói đoạn, Jo lái xe ra khỏi mương.

“Mình đi đâu vậy ạ?”

“Về nhà thôi. Cơn dông nhìn đáng sợ quá.”

Cơn dông ập đến trên đường khi họ lái xe về Nhà Kinney. Jo phải tấp vào lề vì không tài nào nhìn thấy đường đi trong cơn mưa như trút nước. Ursa thì khoái chí ra mặt. Trong lúc chờ đợi mưa ngớt, Jo dạy con bé đếm giây giữa chớp và tiếng sấm để ước lượng trung tâm cơn dông cách đây bao xa.

Họ về đến Đường Turkey Creek lúc năm giờ kém mười lăm, đúng lúc trời quang mây tạnh trở lại. Xe vừa trờ tới đất nhà Nash thì Ursa đã năn nỉ ỉ ôi cô. “Tối nay mình có ăn với chú Gabe không ạ? Chú ấy bảo mình báo lại mà.”

Jo dừng xe và cân nhắc sự mời gọi của mặt đường trải sỏi sáng lóa. Thông điệp anh gửi đi rất rõ ràng. Nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn khuya mới rạch ròi như thế. Và nếu cô dấn sâu hơn, chí ít cô phải thấy rõ con đường. Cô quay xe chạy vào con đường dẫn đến nhà Nash.

“Yay!” Ursa reo lên.

Thời gian chạy xe vào nhà anh giảm xuống còn chưa tới một nửa so với con đường lỗ chỗ ổ gà ngày trước. “Con cúi xuống đi,” Jo nhắc nhở Ursa trước khi dừng cạnh xe tải của Gabe.

“Sao vậy ạ?” Ursa hỏi.

“Con biết lý do tại sao mà. Cô không muốn bà Katherine nhìn thấy con. Bà ấy mà mách với bác Lacey thì hỏng chuyện.”

Ursa cúi người xuống dưới cửa sổ.

“Năm phút nữa cô quay lại,” Jo nói.

“Lâu vậy ạ?”

“Cứ cúi người xuống đi.”

Cô bước lên bậc tam cấp ở hiên và gõ cửa. Người mở cửa là Gabe, mùi bò đút lò thơm lừng xộc ra từ bên trong ngôi nhà. Anh lại mặc chiếc tạp dề màu hồng. “Em hôn đầu bếp được không nhỉ?” Cô lên tiếng. Anh mỉm cười nhưng vẫn liếc ra sau lưng đầy lo lắng trước khi để cô khẽ trao một nụ hôn lên môi.

“Anh đoán cơn dông khiến em phải về sớm đúng không?” Anh hỏi.

Jo gật đầu. “Bọn em vừa đến Summers Creek thì dông ập tới.”

“Hèn chi.”

“Anh ăn chưa?” Cô hỏi.

“Anh đang nấu bữa tối, nhưng anh sẽ qua sau khi nấu xong.”

“Nghe được đấy. Anh có thích cá dũa nướng không? Tối nay em tính làm cho Ursa ăn thử.”

“Anh thích cá dũa nướng lắm.”

“Mẹ anh đang ở trong bếp à?”

“Ừ, sao thế?”

“Em muốn chào bác ấy một tiếng ấy mà.”

“Thôi không cần đâu,” anh đáp, đứng chắn ngang cửa.

Cô đẩy anh ra và bước vào nhà. Mẹ anh đang ngồi ở bàn bếp, bà nở nụ cười khi thấy Jo. “Chào cô Katherine. Cô khỏe không ạ?” Jo lên tiếng.

“Cô ổn,” bà đáp. Bà quan sát bộ quần áo lao động và mái tóc rối bời của Jo. “Công việc nghiên cứu chim của cháu ra sao rồi?”

“Cũng tốt ạ. Anh Gabe có kể với cô hôm nọ anh ấy đi cùng cháu không? Anh ấy còn tìm được một tổ chim đấy.”

“Thật sao?” Bà ngạc nhiên đáp, nhìn thẳng vào mắt Gabe.

Gabe né người khi Jo tiến về phía anh, nhưng cô đã kịp chộp quanh hông anh trước khi anh rụt đi.

Đôi mắt xanh trong của bà Katherine quắc lên.

“Tối nay cô cho cháu mượn anh ấy được không ạ?” Jo hỏi. “Cháu muốn mời anh ấy qua nhà ăn tối.”

“Ồ… Được chứ… Thế thì hay quá,” bà đáp.

Jo hôn lên gò má lởm chởm râu của Gabe. “Khoảng sáu giờ anh qua được không?”

“Được,” anh trả lời đầy căng thẳng, ý thức được mẹ mình đang săm soi từng nhất cử nhất động của Jo. Khi cô buông tay, anh chạy vụt đến bên bếp lò và ra vẻ bản thân đang bù đầu với cái nồi đang sôi.

“Cháu còn một yêu cầu nữa,” Jo nói tiếp, “và cháu hy vọng cô không thấy cháu được nước lấn tới.”

Gabe xoay người, nét mặt hoảng hốt.

“Gabe kể với cháu cô làm thơ…”

“Trời đất, sao con lại làm thế?” Bà nói với Gabe.

“Cháu luôn mong là mình sẽ có dịp được đọc,” Jo khẩn khoản. “Cô có thể cho cháu mượn hai cuốn sách của cô được không ạ?”

Đôi tay của bà Katherine càng run lẩy bẩy, chừng như đang bực bội. “Cô nghĩ chắc nó nói quá rồi.”

“Với tư cách là một nhà sinh vật học, cháu không có bất kỳ thiên kiến gì hết. Cháu chỉ đơn giản là thích đọc những áng thơ văn được đâm chồi nảy lộc từ nơi này. Cô có bao giờ viết về thiên nhiên phía Nam Illinois chưa ạ?”

“Có,” bà đáp. “Trong thơ của cô có một vài loài chim. Cô cũng làm thơ về tổ chim mình tìm ra nữa.”

“Tổ chim gì ạ?”

“Chim sáo đá ngực vàng.”

“Cháu cũng thích chim sáo đá. Mới tháng trước, cháu vừa tìm được tổ của chúng.”

“Chà, tuyệt quá nhỉ!” Nói đoạn bà quay sang Gabe, “Con biết mẹ để sách ở đâu mà, đúng không? Lấy cho cô ấy mượn mỗi tựa một cuốn nhé.”

Sau khi anh rời khỏi căn bếp, bà Katherine hỏi cô, “Cô bé hay đến đây thế nào rồi?”

“Thỉnh thoảng con bé vẫn đến chơi ạ,” Jo đáp.

Một lúc sau; Gabe trở lại và đưa Jo hai cuốn sách bìa mềm, một cuốn mang tên Tạo vật rì rầm, cuốn còn lại mang tên Hồn ma của Hope. Anh nhìn Jo để xem cô phản ứng ra sao trước tựa sách thứ hai. “Cảm ơn anh,” cô đáp.

“Cháu cứ giữ luôn nhé,” bà Katherine nói. “Không ai thèm chúng đâu, nhất là cô.”

“Chà, cháu đoán chúng ta luôn là người phê bình bản thân gay gắt nhất. Chắc em nên để anh trở lại nấu bữa tối trước khi món đó bị khét. Chúc cô buổi tối vui vẻ, cô Katherine.”

“Cháu cũng vậy nhé,” bà đáp.

Gabe tiễn cô ra cửa. “Anh biết em đang làm gì đấy nhé, em tinh vi quá!” Anh nói sau khi họ đã ra ngoài.

“Em làm gì cơ?”

“Biến mẹ anh thành đồng minh của em.”

“Nếu đây là một sàn đấu boxing thì hai tay đấu là ai?”

Anh cân nhắc. “Anh bảo này, anh không chắc nữa, vì em cũng cáo già y như mẹ anh.”

“Sao đàn ông cứ hay gọi những người phụ nữ thông minh là cáo già nhỉ?”

“Ừ rồi, em thông minh y như mẹ anh.”

Cô hôn anh. “Để dành những lời tán hươu tán vượn này cho lát nữa nhé!”