← Quay lại trang sách

Chương 24

Ngày hôm sau, Gabe cũng ghé nhà cô ăn tối, và cả hôm sau nữa cũng vậy. Sau khi Ursa ngủ say, anh và cô quấn quít trong vòng tay của nhau trên hiên nhà, dưới ánh sáng của hai cây nến trụ mà Ursa đã tìm thấy vào bữa ăn đầu tiên mà ba người họ ăn cùng với nhau. Tính đến lúc này, tháo gỡ nút thắt tình cảm không giúp họ giải quyết được tình hình của Ursa. Có chăng, họ lại càng mông lung hơn. Ba từ cảnh sát trưởng không còn nằm trong từ điển của hai người nữa. Họ cũng không nhắc gì đến tương lai của Ursa, cũng chẳng đả động gì đến điều họ sẽ làm sau khi Jo rời đi. Chìm trong mối tình đầu, Gabe cố tận hưởng cuộc sống như Ursa, vô âu vô lo trong một hiện tại vô hạn, tách rời khỏi quá khứ và tương lai.

Jo để anh nuôi mộng và cũng để Ursa vô tư lự. Làm việc quần quật mười hai tiếng một ngày, cô không còn thời gian và tâm trí để nghĩ đến chuyện mất đi hai người bọn họ. Về đến nhà, cô đã mệt rã rời, chẳng còn gì sung sướng hơn việc được vỗ về bên Gabe và Ursa trong bong bóng lấp lánh của họ.

Đêm thứ ba Gabe qua nhà, sau khi Ursa ngủ, Jo mang tập thơ Hồn ma của Hope, cuốn sách thứ hai mà bà Katherine xuất bản, ra hiên. Cô mới đọc xong vào buổi sáng. Gabe nhăn mặt khi thấy cô cầm cuốn sách trong tay.

“Mình đọc vài bài thơ cho vui đi,” cô đề nghị. “Anh bảo anh chưa đọc cuốn này bao giờ còn gì.”

“Em thừa biết lý do tại sao anh không đọc nó mà.”

“Có một số bài thơ viết về anh đấy. Em nghĩ anh nên đọc thử.”

Anh thả cuốn sách xuống sàn. “Chúng mình sẽ không lãng phí thời gian quý báu để ngồi bình luận về cảnh tan đàn xẻ nghé của gia đình anh đâu.” Anh kéo cô xuống ghế sô pha và hôn vồ vập.

“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh,” cô kiên nhẫn. “Quan trọng là yêu thương vun đắp có nhiều hay không.” Cô nhặt cuốn sách lên. “Mẹ anh rất can đảm khi bộc lộ yêu thương trong những bài thơ này. Nếu anh không đọc thì để em. Một vài bài thôi mà.”

Anh tựa lưng vào nệm, khuôn mặt cau có như sắp phải nghe màn quảng cáo bất động sản nghỉ dưỡng. Có hai bài thơ viết về Gabe lúc nhỏ. Những chi tiết mà bà Katherine nhắc đến con của người tình mang tính ẩn dụ nhưng rất dễ hiểu, nhất là khi Jo nắm được sự tình đằng sau. Tình mẫu tử thể hiện trong những bài thơ của bà da diết đến mức Jo hoen lệ. Bài thơ mang tên cuốn sách “Hồn Ma Của Hope” viết về những nuối tiếc của bà Katherine khi gia đình mình mỗi người mỗi ngả.

Đến lúc Jo đọc xong bài thơ thứ tư, vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt trên khuôn mặt Gabe đã biến mất. Thậm chí, anh phải chật vật lắm mới kìm được nước mắt.

“Em nghĩ cô viết bài thơ này sau khi biết anh đã phát hiện ra chuyện của cô và thầy George,” Jo nói. “Mẹ anh biết mình đã khiến mọi sự trở nên bung bét và đẩy anh xa cách với bố mình hơn.”

“Ông ấy không phải bố anh.”

“Thầy ấy là bố ruột của anh, và anh là con của thầy ấy. Họ đều yêu thương anh, Gabe ạ. Từ tất cả những gì anh kể với em về tuổi thơ của anh, em dám chắc cả thầy Arthur, cô Katherine và thầy George đều nhất mực thương yêu anh. Cả ba người họ đều khuyến khích đam mê và tài năng của anh nhiều nhất có thể, chỉ có những ông bố bà mẹ tốt mới làm vậy thôi.”

“Đúng là họ khuyến khích anh,” anh đáp. “Nhưng rồi anh cũng trở thành một kẻ ăn hại năm lên mười hai tuổi, sau khi biết sự thật. Họ cứ tưởng nguyên nhân là do anh dậy thì, và chẳng ai biết làm cách nào để giải quyết vấn đề ấy cả.”

Jo đặt sách xuống, xoa nhẹ cánh tay anh.

“Tất nhiên, sau đó, họ quy nguyên nhân là do anh mắc bệnh tâm lý.”

“Anh nói như thể anh không nghĩ mình còn bệnh ấy nhỉ?”

“Anh cảm thấy tốt hơn nhiều khi có em bên cạnh. Chẳng biết có chóng vánh không nữa, em nghĩ sao?”

“Em không biết.”

“Hôm nay chị Lacey mới gọi anh.”

“Chi vậy?”

“Chị ấy cảm thấy lo khi không nghe được bất cứ tin tức gì từ mẹ anh. Anh nghĩ mẹ anh không muốn cho chị ấy biết chuyện của chúng mình vì sợ chị Lacey sẽ đến phá cho hôi. Đêm nào cũng như đêm nào, thiếu điều mẹ đẩy anh ra khỏi cửa để qua nhà em đấy.”

“Em cho rằng người phụ nữ yêu trong khu mộ hẳn phải là một người vô cùng lãng mạn.”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Tình yêu không có tội, Gabe ạ.”

“Bà ấy đã nên nghĩa phu thê với bố anh, ông Arthur Nash. Lý ra bà ấy phải thú nhận tất cả, chứ không phải cắm sừng chồng mình, rồi dan díu với người bạn thân nhất của ông ấy.”

“Như vậy thì sao chứ? Đó là người bạn thân nhất của thầy ấy cơ mà. Có bao giờ anh nghĩ thầy Arthur chấp nhận việc này không?”

“Em đùa anh à?”

“Chế độ đa hôn thật ra rất phổ biến trong thế giới động vật, và nó cũng phổ biến trong cuộc sống của con người hơn ta nghĩ nhiều.”

“Những hành vi như giết con non hay hiếp dâm cũng thế. Em có muốn tung hô cả những điều như vậy không?”

Jo nhìn xuống tập thơ trong tay. Hồn ma của Hope. Hope Lovett, qua đời ở tuổi mười tám vào một đêm đông lạnh lẽo năm 1899. Cô gái này đã bao giờ nếm trải mùi vị của tình yêu chưa? Đã bao giờ làm tình chưa? Ở thời xưa, nếu cô ấy chưa được gả cho ai thì có lẽ câu trả lời là chưa. Khác với nhiều nhà thơ phái mạnh trong lịch sử, Jo chẳng thấy có gì lãng mạn khi một cô gái trẻ mất đi mà vẫn còn trinh nguyên. Cả nam lẫn nữ đều vậy.

Cô để cuốn sách sang một bên và nhấc hai cây nến lên. “Đi thôi,” cô lên tiếng.

“Mình đi đâu thế?”

Cô đưa anh vào nhà. Họ đi ngang qua Ursa đang say ngủ và bước vào phòng Jo. Cô đặt một cây đèn cầy lên sàn, cây còn lại để trên chiếc bàn ở đầu giường. Cô khóa cánh cửa sau lưng Gabe.

Anh vẫn lừng khừng gần cửa. “Mình tính làm gì vậy? Anh không biết liệu anh…”

“Anh cứ thoải mái đi,” cô nói. “Mình chỉ nằm xuống thôi mà.” Cô cởi quần đùi và ngồi bắt tréo chân, trên người mặc độc chiếc quần lót hồng và áo lót trắng. Cô ngước mắt nhìn anh. Tuy chưa bao giờ thấy cô như vậy, nhưng anh vẫn chôn chân tại chỗ.

Cô duỗi người ra. “Lại đây nào, em có cắn anh đâu chứ. Trừ khi anh muốn.”

Anh mỉm cười, ngắm nhìn những đường nét trên cơ thể cô. Cô vỗ tay xuống phần nệm ý muốn anh ngồi xuống.

Anh cởi giày.

“Cả quần nữa,” cô nói.

“Anh khá chắc rằng mình đang bị gạ,” anh đáp.

“Anh biết em mệt đến mức nào sau một ngày làm việc thực địa mà. Khéo em ngủ quên mất.”

“Ấy, còn lâu mới được nhé.” Anh vội cởi quần jean. Sau khi Gabe đã tựa lưng vào nệm, cô vòng tay ôm lấy anh. “Vẫn giận em à?”

“Có bao giờ anh giận em đâu?”

Cô ngả lên người anh. “Vậy anh chứng minh đi.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi, rồi lên cổ cô. Jo thích cách anh bày tỏ tình yêu. Tình trường anh không nhiều nên anh ham thích khám phá và chú ý đến từng tiểu tiết. Những vết tàn nhang trên vai cô khiến anh thích thú. Anh soi chúng thật kĩ dưới ánh đèn cầy, đưa ngón tay nối các vết lại với nhau. “Nhìn chúng như những vì sao trong chòm Bắc Đẩu vậy.”

Cô chưa bao giờ ham muốn một người đàn ông nhiều đến thế. Trải qua bao cuộc phẫu thuật, cô chẳng thay đổi bất cứ điều gì, ngoại trừ một thứ. Cô ý thức sâu sắc tình yêu đong đầy mình dành cho anh, một điều kỳ diệu mà cơ thể và tâm trí cô từng xem là chuyện hết sức hiển nhiên.

Cô cởi áo thun, quần lót anh đang mặc và áp mình lên cơ thể ấm nóng của anh.

Anh vòng tay ôm lấy cô. “Anh biết em định làm gì đấy nhé!”

Cô hôn lên cổ anh. “Thế anh nói xem em định làm gì nào?”

“Em định cho anh thấy tình dục tuyệt vời ra sao, để anh tha thứ cho mẹ anh và thầy George.”

Cô ngồi dậy, một chân vắt ngang bụng anh, đoạn cúi xuống nhìn anh. “Mình có thể tiếp tục mà không để mẹ anh và thầy George tham gia vào câu chuyện được không?” Trước khi anh kịp trả lời, cô liền đứng dậy, cởi nốt chiếc quần con và lại ngồi xuống. “Anh nghĩ sao?”

“Hai người ấy biến mất rồi… hoàn toàn biến mất khỏi câu chuyện.” Anh nhỏm dậy và kéo cô vào lòng. “Em có định cởi nốt áo không?”

“Em nghĩ em vẫn mặc thì anh đỡ khó xử.”

Anh đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô. “Anh muốn em là chính con người em. Em hiểu chứ?”

Cô để anh kéo áo lót qua đầu.

“Hoàn mỹ trong từng đường nét,” anh nói. “Em là người con gái hoàn hảo nhất mà anh từng biết.” Anh khẽ đặt đôi tay ấm áp và thô ráp của mình lên những vết sẹo trên ngực cô. “Vùng này có nhạy cảm không? Anh chạm vào được chứ?”

“Không sao, anh không ngại là được.”

Anh đưa tay lên, lần ngón trỏ theo vết sẹo gần tim cô. Jo không thấy bất cứ ánh nhìn thương hại hay đau buồn nào trong mắt anh. Anh vẽ thành đường như ban nãy, khi nối những vì sao trên vai cô, một cách nâng niu. Tựa hồ anh muốn biết và muốn khám phá từng bí mật trên cơ thể cô.

Anh khẽ đưa ngón tay ấm áp của mình đến vết sẹo bên phải.

“Bằng cách nào đó, những vết sẹo này đưa chúng mình lại gần nhau,” cô thủ thỉ.

Anh nhìn vào mắt cô. “Vết sẹo của anh cũng thế. Và liệu có điều gì tuyệt hơn không?”

“Không có.” Cô nhẹ nhàng áp anh xuống nệm. “Hoặc có thể trừ điều này…”