← Quay lại trang sách

Chương 25

Tuần đầu tháng Bảy qua đi, Jo bước vào thế giới đầy mộng tưởng. Cô hoàn toàn buông mình vào lốc xoáy của Ursa, vòng xoáy tinh tú không thể đong đếm bằng thời gian mà Gabe đặt tên là Tổ Chim Vô Tận. Không gì có thể phương hại đến ba người họ trong vòng xoáy tình yêu vô tận ấy. Cả quá khứ, lẫn tương lai. Jo không kiểm tra các trang web đăng tin trẻ em mất tích, và cô đoán Gabe cũng vậy.

Nhưng ngay đến thiên hà cũng không trường tồn mãi mãi. Cú rung lắc đầu tiên trong vũ trụ của họ bắt đầu bằng cuộc gọi từ Tabby. Một người bạn của cô ấy đang hẹn hò với một anh chàng người Anh, và anh này chuẩn bị sang Mỹ thăm bạn gái. Cặp đôi đó muốn ở căn hộ của Jo và Tabby và sẵn sàng trả tiền thuê tháng cuối cùng. Tin này tốt đấy, khổ nỗi đồ đạc của Jo vẫn còn trong căn hộ. Vài tuần trước, Tabby đã bắt đầu chuyển sang nhà mới. Jo dự tính chuyển sau khi kỳ thực địa xong xuôi, nhưng giờ cô sẽ phải nghỉ một ngày.

Cô hoàn thành công việc sớm để gặp Gabe ở quầy bán trứng vào mỗi tối thứ hai của anh. Anh nở nụ cười tươi dưới tán dù xanh khi thấy cô dừng xe phía sau xe tải. “Nay em xong sớm thế,” anh lên tiếng chào. “Bỗng dưng muốn ăn ốp lết à?”

“Bỗng dưng muốn ăn anh thì có,” cô trả lời, vươn người qua thùng trứng để hôn anh.

“Chú biết gì không?” Ursa lên tiếng. “Ngày mai, con và cô Jo sẽ đi Champaign-Urbana và chú cũng sẽ đi cùng!”

“Từ từ đã,” Jo nói. “Cô đã bảo mình phải hỏi ý kiến chú ấy mà.”

Tia lấp lánh trong mắt anh chợt tắt. “Em đến đấy làm gì?”

“Em phải dọn đồ đạc ra khỏi chỗ ở cũ. Bọn em tìm được người thuê rồi.”

“Họ chuyển vào ngay à?”

“Họ chuyển vào rồi, và em không thích người khác đụng chạm vào đồ đạc của mình.”

“Công việc thực địa bị nhỡ một ngày có sao không?”

“Một ngày thì không hề hấn gì. Em không còn nhiều tổ chim phải theo dõi như cách đây vài tuần nữa.”

“Nhưng em cất công lên tận đó chỉ để chuyển vài thứ đồ thôi sao? Tabby không phụ được à?”

“Em không thể làm phiền bạn mình như vậy được. Nhiều đồ chứ không ít. Anh có thể giúp em một tay không?”

Anh chà tay lên má như thể trên mặt mình vẫn còn bộ râu.

“Em cũng muốn dẫn anh đi loanh quanh trên đấy.”

“Chú có thể gặp cô Tabby và thăm căn nhà siêu xinh,” Ursa thêm vào, nhún nhảy.

Jo không lý giải được những gì mình nhìn thấy trong mắt anh, nhưng cô có dự cảm không lành.

“Mình bàn sau được không?” Anh đề nghị.

“Được. Mấy giờ anh qua?”

“Chắc tầm tám giờ.”

Jo không lấy làm bất ngờ khi đã tám giờ mà anh chưa đến. Tầm chín giờ, anh mới xuất hiện. Khi Ursa đã ngủ say, hai người ngồi trên sô pha ngoài hiên để tâm sự như thường lệ. “Anh đã nghĩ về chuyện đi cùng bọn em ngày mai chưa?” Jo đề cập.

“Rồi,” anh đáp.

“Là anh có đồng ý hay không?”

“Anh không thể để mẹ anh một mình cả ngày được.”

“Đó là lý do em muốn bàn với anh từ sớm, để anh có thời gian gọi cho chị Lacey.”

“Anh tưởng bọn mình thống nhất là chị Lacey không nên đến đây?”

“Mình không để chị ấy gặp Ursa là được mà.”

“Giờ mới gọi chị ấy thì trễ quá rồi.”

“Anh chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện đó đúng không?”

Anh nhìn ra cánh rừng tối đen bên ngoài cửa chắn.

“Mình phải tìm cách làm thế nào để sau khi em chuyển lên trên ấy, anh vẫn là một phần trong cuộc sống của em.”

“Anh biết mà,” anh trầm ngâm. “Chuyện này không chỉ là chuyển dăm ba chiếc hộp.”

“Chứ là gì?”

“Em muốn anh chuyển lên ở với em.”

“Em biết anh không thể làm vậy. Em không yêu cầu anh bỏ mẹ mình và nông trại. Em chỉ mong anh nghĩ ra cách để mình vẫn tiếp tục ở bên nhau.”

Anh xoay người về phía cô. “Có thật em muốn điều đó không?”

“Những gì chúng mình có không phải thứ nhan nhản hằng ngày. Thậm chí em nghĩ chắc cả đời, em cũng chẳng bao giờ được trải nghiệm lần thứ hai.”

“Anh hiểu. Anh cũng cảm thấy như thế.”

“Vậy thì mình phải hành động để gìn giữ nó.” Cô siết chặt tay anh. “Anh cố gắng thử xem.”

“Nếu em nghĩ anh đi mà được việc thì anh sẽ đi.”

“Được chứ. Em không thể lúc nào cũng đến nông trại thăm anh. Anh phải sẵn sàng đối mặt với thế giới.”

Anh gật đầu một cách đầy căng thẳng.

“Ngày mai ai sẽ chăm sóc mẹ anh?” Cô hỏi.

“Để anh đi gọi chị Lacey.”

“Đã chín rưỡi rồi.”

“Không thành vấn đề đâu. Chị ấy chắc chắn sẽ đến nếu mẹ anh yêu cầu.”

“Thế anh sẽ nhờ mẹ anh gọi à?”

“Anh chưa biết.” Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha. “Để anh về nhà nói chuyện với mẹ đã. Nhưng anh biết bà sẽ muốn anh lên đó với em.”

Jo cũng nhỏm dậy bên cạnh anh. “Vì cô thương anh.”

“Ừ.” Anh hôn lên má cô và bước ra cửa.

“Làm sao em biết liệu anh có đi không?” Jo gọi với theo.

“Anh sẽ đi. Chị Lacey sẽ đến đây.”