Chương 26
Gabe ngắm nhìn thị trấn Mount Vernon lướt qua bên ngoài cửa xe. Từ lúc họ rời đi đến giờ, anh khá kiệm lời, nhưng Jo nghĩ tốt nhất cứ mặc anh im lặng. Có lẽ, anh đã có chút lời ra tiếng vào với chị Lacey. Chị gái anh lái xe từ Saint Louis xuống đây vào lúc sáu giờ sáng.
Jo liếc vào gương chiếu hậu. Ursa vẫn đang tô màu bức tranh tặng Tabby vẽ con mèo mướp mà cô bé đặt tên là Caesar. Nó bảo để vẽ hết sọc trên người chú mèo mướp này sẽ tốn rất nhiều thời gian. Nhưng Jo dám chắc vào tay con bé, gạo sẽ xay ra cám.
Gabe chùi tay lên chiếc quần jean.
“Anh ổn chứ?” Jo hỏi.
“Ừ,” anh đáp.
“Chắc Xa lộ Liên tiểu bang 57 gợi cho anh nhiều kỷ niệm lắm.”
“Chính xác.”
“Kỷ niệm đẹp chứ?”
“Cũng hên xui.”
Cô để anh chìm trong suy tư của chính mình.
Họ đi ngang Salem, Farina và Watson, và càng lái xe trong im lặng, Jo càng cảm thấy tội lỗi khi đã kéo anh ra khỏi lãnh thổ quen thuộc của mình. Nhưng cô phải biết được thế nào là vượt quá giới hạn đối với anh. Cô đã dành quá nhiều tình cảm vào đây. Và nếu chuyến đi này chứng tỏ anh không thể chịu đựng nổi thế giới bên ngoài, thì dù lòng đau như cắt, cô cũng đành dứt áo ra đi.
Khi họ đến địa phận Effingham, nơi Jo thường dừng để đổ xăng cho rẻ và mua kẹo Necco, Gabe có vẻ tươi tỉnh hẳn. “Gia đình anh từng ăn pizza ở một nhà hàng rất ngon ở đây.”
“Có gần đường cao tốc không?”
“Không, xa hơn một chút.”
“Sao gia đình anh biết nhà hàng ấy?”
“Bố anh chúa ghét ăn ở các nhà hàng theo chuỗi. Ông ấy sành ăn và hay thưởng thức nhà hàng địa phương, nhất là ở các thị trấn nhỏ. Thậm chí, ông ấy còn nghiên cứu để tìm ra các địa điểm đậm chất riêng của vùng. Anh từng ăn ở những tiệm bánh kỳ lạ và những nhà hàng xưa cũ trên khắp bang này.”
“Bố anh thú vị quá!”
“Ông mà còn sống, em sẽ thích mê cho mà xem.”
Cô đợi anh nói thêm, nhưng anh lại tiếp tục chìm trong trầm mặc. Cô nhìn vào gương chiếu hậu xem Ursa thế nào thì thấy con bé đã thiếp đi, một việc khá hiếm hoi với bộ não lúc nào cũng hoạt động của nó. “Khung cảnh chán đến độ Ursa ngủ thiếp đi rồi kìa,” cô nói. “Ấy là nếu mình có thể gọi những cánh đồng ngô và đậu nành là khung cảnh.”
“Nếu lâu rồi chưa ngắm thì nó vẫn thơ mộng,” anh đáp. “Anh sống trong rừng nên không có nhiều dịp được nhìn lên bầu trời. Vậy nên ban đầu, anh cảm thấy hơi lúng túng.”
Anh từng kể mình mắc chứng sợ không gian rộng. Có lẽ đó là lý do khiến anh kiệm lời đến thế. Cô cố gắng khơi chuyện thêm vài lần nhưng sau khi không nhận thấy phản hồi tích cực từ anh, thành thử cô đành từ bỏ.
Họ đến Urbana tầm trưa, đúng theo dự định. Kế hoạch là gặp Tabby ở căn hộ cũ rồi chất đồ đạc của Jo lên chiếc VW và chiếc Honda. Jo hy vọng họ chỉ cần đi trong một chuyến là xong, vì di chuyển lên xuống cầu thang của căn hộ tít trên tầng ba đã đủ khiến công cuộc chuyển đồ tốn khá nhiều thời gian.
Khi Jo thấy tòa nhà mình và Tabby từng ở từ năm hai đại học, cô không khỏi phấn khởi vì rốt cuộc, mình đã có thể chuyển đi. Tòa nhà này chỉ được cái gần trường, chứ vẻ ngoài xấu xí cùng khu vực xung quanh lúc nào cũng đông như mắc cửi này chẳng giống một tổ ấm để thư giãn mà Jo luôn mơ ước từ sau khi phẫu thuật chút nào.
“Nhìn kìa, đó là xe của cô Tabby!” Ursa reo lên.
“Chắc cô ấy đang ở trên tầng,” Jo nói. Cô vòng tay quanh eo Gabe và hôn lên má anh khi họ bước đến cầu thang. “Anh đói chưa?”
“Chưa,” anh đáp.
“Nhưng con thì đói rồi,” Ursa oai oái.
“Vậy mình ăn bánh mì kẹp ở nhà với cô Tabby nhé!”
Ursa hăm hở bước hai bước một lên cầu thang. Họ leo lên tầng ba rồi bước ra ban công căn hộ 307. Jo gõ cửa chứ không dùng chìa, sợ người thuê mới đang ở bên trong. Tabby ra mở cửa, trên người mặc chiếc áo ba lỗ đăng ten màu xanh hở bụng, quần rằn ri cũng màu xanh được xắn lên và mang giày Converse đỏ rách. “Jojo! Bà xinh quá!” Tabby nói, vòng tay ôm chầm lấy Jo.
“Cảm ơn. Bà cũng thế. Tôi thích màu tóc mới này đấy,” cô nhận xét sau khi nhìn thấy mái tóc mới màu xanh nhạt của Tabby.
Tabby không tài nào rời mắt khỏi Gabe để chào Ursa. Jo không kể mình dẫn Gabe và Ursa đi theo, hay chuyện cô đang quen anh. Mọi chuyện cứ như mớ bòng bong, giải thích thì khó, nhất là khi tình hình xoay quanh Ursa. Không ai ở thế giới ngoài kia, ngay cả cô bạn thân nhất của Jo, có thể hiểu nổi. Thêm nữa, nếu phải giải trình về cuộc sống của cô ở căn nhà gỗ trong rừng, bị ép phải tìm ra một lý do để bảo vệ nó, vẻ đẹp mỏng manh của cuộc sống trong rừng ấy chắc chắn sẽ bị phá hủy.
“Ursa, cô bé ngoài hành tinh yêu quý của cô,” Tabby reo lên, đoạn cúi xuống để ôm cô bé. “Con khỏe không, bạn hiền?”
“Khỏe ạ,” Ursa đáp. “Con có một bức tranh tặng cô để trong xe.”
“Con đúng là số dách đấy! Hôm nay, con cũng mặc màu của cô cháu mình này.” Tabby đập tay với Ursa vì chiếc áo thun màu tím mà con bé đang mặc.
“Tabby, đây là anh Gabe Nash,” Jo giới thiệu. “Gabe, đây là Tabby Roberti.”
Gabe nở nụ cười gượng gạo và bắt tay với Tabby.
“Ấy khoan… Gabe?” Tabby lên tiếng. “Là người trong bức tranh của Ursa đúng không?”
“Ừ, trừ bộ râu,” Jo nói.
“Bọn con cạo đó!” Ursa khoe.
“Ai cạo cơ?” Tabby hỏi.
“Cô Jo và con ạ. Nhưng con chỉ phụ thôi. Con không được dùng dao cạo.”
Tabby không tài nào giấu được vẻ kinh ngạc. Hoặc có lẽ đó là sự tổn thương. Nếu Jo thân thiết với một anh chàng đến độ cạo râu cho anh ta, lý ra Tabby phải biết. Và hẳn việc Ursa cùng tham gia cạo râu nghe rất kỳ cục.
“Mình bắt đầu thôi,” Jo nói. “Chưa gì đã nóng nực rồi.”
“Mọi người vào trong ngồi điều hòa cho mát đã,” Tabby đề nghị. Cô lùi lại và đẩy họ vào trong. “Có ai muốn uống nước không? Không còn thứ gì khác vì mọi đồ đạc trong tủ lạnh đều thuộc về người thuê mới.”
“Họ có ở đây không?” Jo hỏi.
“Họ ra ngoài để mình có không gian rồi.”
“Bà có chắc họ biết giữ gìn nơi này không? Nếu họ gây hư hỏng gì thì mình sẽ là người phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Tôi tin cô bạn ấy mà. Tôi không quen anh người yêu của cô ấy, nhưng anh ta có vẻ cũng ra dáng đàn ông nước Anh, lịch sự tử tế.” Tabby nói những từ cuối bằng giọng Anh đặc nghẹt khiến Ursa phá lên cười.
“Họ đã trả tiền nhà chưa?” Jo hỏi.
“Tiền trao cháo múc,” Tabby đáp. “Anh có muốn dùng nhà vệ sinh không?” Cô hỏi Gabe. “Em muốn xì xầm to nhỏ với Jo về anh sau lưng anh.”
Anh cười, nụ cười đầu tiên trong ngày. “Nhà vệ sinh ở đâu thế?”
“Cánh cửa đầu tiên bên trái hành lang.”
Ngay sau khi cánh cửa nhà vệ sinh được đóng lại, Tabby tuôn nguyên một tràng, “Đồ quỷ! Sao lúc nào bà cũng vớ được các anh soái ca thế? Sao bà không kể với tôi?”
“Tôi không chắc mọi chuyện sẽ đi đến đâu.”
Cô nhướn mày, thúc giục Jo kể thêm. “Thế mọi chuyện đã đi đến đâu rồi?”
“Hai cô chú yêu nhau rồi ạ,” Ursa trả lời thay. “Con chính là người khiến chuyện này xảy ra đấy.”
“Bằng sức mạnh của người ngoài hành tinh,” Jo nháy mắt.
“Chính xác!” Ursa reo lên.
“Tôi không quan tâm ai làm nó xảy ra. Có thật là thế không?” Tabby thì thầm.
Jo nhìn về hướng nhà vệ sinh. “Bà biết lúc này tôi không thể kể chuyện đó mà.”
“Ừ,” Tabby nhún nhường. Đoạn cô chộp lấy cổ áo Jo. “Nhưng mai mốt tôi sẽ bắt bà khai hết với tôi. Bà nghe không?”
“Tôi biết rồi, thưa cô nương.”
Tabby buông cổ áo Jo ra và ôm chầm lấy bạn mình. “Tôi mừng cho bà quá, Jo ơi!”
Cửa phòng tắm mở ra.
“Anh chàng này có biết chơi đàn banjo [25] không?” Tabby thì thầm vào tai Jo.
“Thôi đi chị!” Jo bước ngang qua bạn mình và dẫn Gabe vào phòng ngủ của cô. Cô chất đống quần áo lôi ra từ tủ và nhờ anh mang xuống xe. Jo cũng ôm một đống đồ và theo sau anh trước khi Tabby kịp tóm cổ cô rồi lại hỏi han thêm gì đó.
Cả bốn người cùng bắt tay vào làm nên trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, đồ đạc của Jo đã được chất xong xuôi lên hai chiếc xe. Họ lái xe đến nhà mới, Jo dẫn Gabe đi một vòng tham quan, trong lúc Tabby cùng Ursa làm bánh mì kẹp và pha nước chanh. Cuối cùng, cô dẫn anh ra sân sau.
Anh ấp một bông huệ đỏ trong lòng bàn tay. “Nơi này hợp với em quá!”
“Một ngày nào đó, em cũng muốn được ở trong rừng như anh. Nhưng nếu phải sống trong thị trấn thì cũng không đến nỗi quá tệ.”
“Em muốn sống trong rừng à?” Anh hỏi.
“Tất nhiên rồi. Hoặc núi hồ gì đấy. Em muốn thiên nhiên ở ngay bên ngoài cửa.”
“Đó là cách con người nên sống.” Nhìn sang căn nhà bên cạnh, anh nói tiếp, “Chứ không phải sống trên đầu nhau như vậy.”
Cô áp mình vào người anh, vòng tay ôm quanh cổ anh. “Em tưởng anh thích khi chúng mình nằm trên nhau.”
Anh lo lắng nhìn về phía cửa sau.
“Tabby biết mà,” cô nói. “Với cả có gì phải giấu chứ?”
“Anh không biết. Anh đang cố làm quen dần với mọi thứ.”
Cô vẫn vòng tay ôm cổ anh. “Anh đang tập làm quen với việc tin tưởng bọn em.”
“Có lẽ là thế.”
Cô trao anh nụ hôn. “Em phải tin tưởng mọi thứ. Em không muốn hối hận nếu…” Ngôn từ tắc tị trong họng. Cô chưa bao giờ dám nói thành lời.
“Nếu gì?”
“Nếu căn bệnh ung thư quay trở lại.”
Cơ thể anh khựng lại. “Có khả năng đó không?”
“Luôn có khả năng đó, nhưng tiên lượng tốt. Bác sĩ sẽ phát hiện ra bệnh sớm.”
Anh ôm cô chặt đến phát đau. Nhưng cảm giác ấy vô cùng dễ chịu.
“Này mấy con hà ơi!” Tabby gọi với từ hàng hiên. “Bữa trưa đến rồi.”
Trong lúc Gabe bước vào nhà vệ sinh rửa tay, Jo tranh thủ kéo Tabby ra phòng khách. “Đừng hỏi anh ấy nhiều quá nhé,” cô thì thầm dặn. “Có một số chuyện anh ấy không muốn nhắc đến.”
“Ví dụ? Như vụ giết người bằng rìu anh ấy gây ra tháng trước à?”
“Anh ấy đã trải qua một số chuyện không vui. Nên bà nói chuyện xã giao thôi.”
“Nhiều chuyện không vui hơn cả bà luôn sao?”
“Kiểu không vui khác.”
“Trời ơi! Đôi lứa xứng đôi quá.”
“Ừ, thật lạ khi chúng tôi tìm ra nhau nhỉ?”
Tabby ôm chầm lấy cô. “Tôi sẽ chỉ bàn đến chuyện thời tiết và chính trị. Ấy khoan… anh ấy theo phe tự do hay phe bảo thủ?”
“Bà biết gì không, cái đấy tôi chịu.”
“Gì cơ? Đó là điều tôi phải biết đầu tiên!”
“Chúng tôi chưa bao giờ nói đến vấn đề đó cả,” Jo đáp.
“Ôi thần linh ơi. Chuyện chăn gối hòa hợp đến thế cơ à?”
“Suỵt!” Jo quay vào nhà, nhẹ nhõm khi thấy Gabe đang đứng trong bếp cùng Ursa. Bức tranh cô bé vẽ con mèo mướp, tất nhiên là đẹp xuất sắc, đã được đính lên tủ lạnh bằng miếng nam châm thú y ghi dòng chữ Đừng để chó mèo đi hoang mà hãy triệt sản!
Trong lúc ăn trưa, Tabby chỉ hỏi Gabe một vài câu hỏi vô thưởng vô phạt như Anh sống ở phía Nam Illinois lâu chưa? Rồi lái cuộc nói chuyện sang chủ đề chính trị, và họ phát hiện Gabe thiên về góc nhìn của phe tự do hơn. Jo có thể dung hòa chuyện đó.
Họ chất đồ đạc lên xe xong xuôi vào khoảng ba giờ chiều. Jo không có thời gian dỡ đồ xuống vì cô có dăm ba công chuyện lặt vặt bên trường đại học. Cô đành xếp tạm mọi thứ lên sàn và lên chiếc giường mà bà Frances Ivey để lại. Tabby đã để trống lịch cả ngày cho việc dọn nhà, và cô bạn nhất nhất gợi ý Jo dẫn Gabe đi thăm quan trường đại học mà không mang Ursa theo. “Cô bé ngoài hành tinh này và tôi sẽ làm mấy trò mà con gái hay làm,” cô nói.
“Cô Tabby sẽ sơn móng cho con đó,” con bé hào hứng. “Bọn con sẽ sơn màu tím.”
“Con có chắc mình muốn ở đây không?” Jo hỏi lại.
“Có chứ ạ!”
Jo ước giá mà cô và Gabe có thể dạo bộ tới trường đại học qua khu đường quốc gia, nhưng cô phải đến văn phòng sinh học và tới ngân hàng trên Đường Green trước khi chúng đóng cửa. Trong lúc lái xe ra, Gabe lên tiếng, “Lần cuối cùng anh đến đây là khi còn nhỏ, nhưng đường phố vẫn không khác nhiều lắm. Anh nghĩ thầy George Kinney sống trong khu này thì phải.”
“Cũng có thể,” Jo đáp. “Một số sinh viên gọi khu đường quốc gia này là Giáo Sư Xập Xệ mà.”
“Anh có nhớ điều đó. Hai lần đến đây, lần nào bố anh cũng lôi ra đùa.”
“Lại để đâm chọt thầy George sao?”
“Chứ còn gì nữa!”
Cô đậu xe gần Sảnh Morrill, nơi tọa lạc văn phòng Động vật học. Cô phải nộp bài làm của mình cho các lớp mùa thu, nhưng trước nhất, cô muốn dẫn Gabe đi thăm sân trong của trường. Cô nắm tay anh khi họ bước vào khoảng sân hình chữ nhật rộng thênh thang, bốn bề là những tòa nhà dạn dày sương gió. “Ngôi trường đẹp quá!” Anh thốt lên.
“Đây là mini Union, trung tâm sinh viên,” cô giới thiệu, chỉ tay về phía Bắc. “Tòa nhà mái vòm to lớn phía Nam kia là Hội Trường Foellinger.”
Họ bước đi trên một con đường chéo. Đang là giữa hè nên chẳng trách sân trong vắng tanh. Vài sinh viên đang nằm thư giãn trên bãi cỏ, và xa xa phía Nam, một anh chàng cởi trần đang ném đĩa với chú chó.
“Khung cảnh này làm anh nhớ tới sân trong của Đại học Chicago quá.”
“Em chưa được đến đó lần nào.”
“Nó đẹp lắm!”
“Anh có bao giờ nghĩ đến việc quay lại trường đại học không?”
“Không.”
“Sao anh trả lời nhanh thế?”
“Nhanh thì sao chứ?”
“Vì chôn vùi trí tuệ nhanh nhạy của anh trong rừng là một tội ác, y như việc anh che giấu khuôn mặt của mình sau bộ râu vậy.”
Anh dừng bước, quay sang mặt đối mặt với cô. “Biết ngay mà, đây mới là lý do em đưa anh đến nơi này.”
“Đây là thế giới của em, Gabe ạ. Nếu anh tìm được cách bước vào, mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
“Em bảo em muốn sống trong rừng kia mà.”
“Em phải cố gắng rất nhiều năm mới lấy được bằng và kiếm được một công việc ở trường đại học.”
Anh ngồi xuống băng ghế và đưa tay ôm đầu. “Chuyện này là bất khả. Tại sao chúng mình lại bắt đầu kia chứ?”
“Cảm xúc cứ thế cuốn em đi.”
Anh ngước lên nhìn cô. “Anh cũng thế. Em có biết em thu hút anh ngay từ lần đầu tiên em mua trứng không?”
“Anh vẫn tỏ ra bình thường mà.”
“Em không biết anh say sưa nhìn theo em thế nào khi em quay đi đâu.”
“Ý anh là nhìn vòng ba của em ấy hả?”
Anh mỉm cười.
Cô kéo tay anh đứng dậy. “May mà anh thích vòng ba chứ không phải vòng một.”
“Anh thích vòng ba sao?”
“Ừ, như cái tên trong Giấc Mộng Đêm Hè [26] ấy.”
“Nick Bottom.”
Cô kéo anh đi xuôi theo con đường. “Đi thôi, chàng Nick. Thiếp có việc phải làm.”
Bước vào Sảnh Morrill, họ đi cầu thang bộ lên văn phòng ở tầng năm. Cô bảo Gabe chờ ở ngoài sảnh để anh không phải nói chuyện xã giao với thư ký trong lúc cô thực hiện các công việc liên quan đến giấy tờ. “Xong, đi ngân hàng thôi,” cô nói khi rời khỏi văn phòng.
Gabe dợm bước xuống lối cầu thang họ đi lên ban nãy thì Jo bèn ngăn lại. “Không, lối này,” cô chỉ về lối cầu thang phía Đông. “Mình đi hướng này cho gần bãi đậu xe.” Họ bước dọc theo hành lang dài, ngang qua cánh cửa các văn phòng. Đa phần giáo sư và sinh viên sinh học đều không có mặt ở trường vì họ bận thực hiện nghiên cứu hè.
“Đi ngân hàng xong mình về luôn à?” Gabe hỏi.
“Anh đấu tranh được thì may ra.”
“Là sao?”
“Ursa quyết tâm phải ăn bữa tối cùng Tabby trong nhà hàng con bé thích. Thế có được không?”
“Cũng được.”
Cô ôm lấy tay anh. “Một tiệm pizza rất bình thường thôi.”
“Gabe?” Giọng một người đàn ông vang lên phía sau.
Họ quay lại, buông tay nhau ra. Giáo sư George Kinney đang đứng trước một văn phòng để ngỏ. Ông tiến lại chỗ họ, khuôn mặt đầy bối rối, nhưng miệng vẫn nở nụ cười, ánh nhìn dán chặt vào Gabe. “Ta tưởng mình đang nằm mơ khi thấy con đi ngang qua.” Ông dừng chân trước mặt anh. Khung cảnh tựa hồ tấm gương kỳ dị của thời gian, khi người đàn ông già trông thấy khuôn mặt của mình thời trẻ, còn anh thanh niên trẻ đang đối diện với tương lai của chính mình.