Chương 27
Họ giống nhau như tạc. Chiều cao của cả hai cũng xấp xỉ.
Giáo sư Kinney cũng có đôi mắt xanh nhưng sáng màu hơn một chút. Tóc ông bạc trắng, dài như Gabe, ông vắt sang phải, còn anh vắt sang trái. Giáo sư Kinney ốm hơn Gabe, nhưng cơ thể vẫn rắn rỏi so với cái tuổi bảy mươi ba của ông.
“Thầy gần như không nhận ra con khi không có bộ râu,” ông nói.
Gabe hiểu sắc thái mỉa mai trong lời nhận xét đó, nhưng anh chẳng nói gì.
Để sự im lặng bớt ngột ngạt, ông quay sang Jo. “Rất vui được gặp em, Jo. Nghiên cứu của em sao rồi?”
“Rất tốt ạ,” cô đáp.
“Nghe vậy thầy cũng mừng. Thầy hy vọng điều hòa trong phòng khách không khiến em đau đầu. Thầy có cần phải thay nó không?”
“Không sao ạ. Em cũng không dùng nhiều.”
“Thầy thấy em gặp hàng xóm rồi nhỉ?” Ông nói và liếc về phía Gabe.
“Dạ vâng,” Jo đáp.
“Mình đi thôi,” Gabe nói với Jo như thể ông Kinney không hề đứng đó. Thái độ khinh miệt của anh rõ như ban ngày, ngay cả Giáo sư Kinney cũng sượng trân, dù hẳn ông chẳng còn lạ gì điều đó. Nhưng thay vì nhún nhường và quay lại văn phòng, ông lên tiếng, “Gabe…”
Gabe lưỡng lự nhìn ông.
“Ta muốn nói chuyện với con” - ông chỉ tay về cánh cửa để ngỏ dưới sảnh - “trong văn phòng.” Ông ôn tồn nói thêm, “Nếu du di thì vẫn xem là văn phòng được. Ta nghỉ hưu rồi nên trường chỉ cấp cho ta cái xó nhà thôi. Thậm chí thỉnh thoảng, lao công còn để nhầm chổi vào đấy cơ mà.”
Jo nhoẻn cười nhưng Gabe vẫn mặt lạnh.
Giáo sư Kinney vẫn nhìn Gabe. “Cô Lynne đợt này khó qua khỏi. Chắc chỉ còn một tháng.”
“Con rất tiếc,” mãi đến đây Gabe mới lên tiếng.
Ông gật đầu. “Con vào văn phòng của ta nhé? Ta cần nói chuyện với con.”
“Có vẻ hai người cần không gian riêng,” Jo lên tiếng. “Con sẽ qua ngân hàng trong lúc hai người nói chuyện. Gặp em ngoài băng ghế đằng trước sau khi anh xong việc nhé,” cô nói với Gabe.
“Vậy thì tốt quá,” vị giáo sư nói.
Cô vội bước đi trước khi Gabe kịp từ chối. “Anh cứ thoải mái thời gian,” cô quay đầu nói qua vai.
Cô cứ nơm nớp Gabe sẽ xuất hiện trở lại bên cạnh cô, nhưng cô ra đến bên ngoài mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Tìm xe xong, cô lái đến ngân hàng, dù tâm trí chỉ canh cánh chuyện giữa Gabe và Giáo sư Kinney.
Sau khi xong việc ở ngân hàng, cô lái xe trở về Sảnh Morrill. Không thấy Gabe trên băng ghế. Hoặc anh đã bỏ của chạy lấy người và quên béng địa điểm hẹn, hoặc anh vẫn đang nói chuyện với Giáo sư Kinney. Cô ngồi trên băng ghế đợi anh. Được chừng mười lăm phút, cô lôi điện thoại ra xem.
Đã bốn mươi phút trôi qua, càng lúc cô càng nóng ruột. Biết đâu Gabe trong phút áp lực đã chạy đi thì sao? Cô cân nhắc việc mình có nên vào văn phòng thầy Kinney để kiểm tra xem anh còn ở trong đó hay không, nhưng làm phiền họ như thế thì kỳ cục và vô duyên quá. Cô cũng xem xét đến việc gọi cho Tabby hỏi thử anh đã về nhà chưa, nhưng cô biết làm thế nào để giải thích với bạn mình cuộc gọi như vậy.
Chừng mười phút sau, Gabe bước ra từ Sảnh Morrill, người anh loạng choạng.
Jo tiến lại gần nhưng anh vẫn đi tiếp. “Anh ổn chứ?”
“Ừ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Bọn anh đã nói chuyện về tất cả.” Anh vẫn đi, nhưng thất thần vô định.
Cô buộc phải để anh tự mình trở về thực tại. Cô lặng thinh cả quãng đường. Khi họ bước đến khoảng sân thênh thang, anh dừng chân và nhìn thật lung, tựa hồ đến lúc này, anh mới nhận ra mình ở đâu. Rồi anh lại cất bước, nhanh hơn, như thể đang vội đến một nơi nào đó đã định. Anh dừng ở cái cây gần nhất, khuỵu gối xuống đất, dưới bóng râm sum sê. Anh nằm vật ra bãi cỏ, mu bàn tay áp chặt lên hai mắt. Jo ngồi xuống bên cạnh và xoa ngực anh.
“Em nói đúng,” anh nói, tay vẫn đè chặt lên mắt. “Bố anh, ông Arthur, biết tất cả nhưng vẫn để mọi chuyện xảy ra.”
Jo chực thốt lên Em rất tiếc, nhưng lời nói ấy bây giờ thật vô nghĩa.
Anh buông tay khỏi mắt và nhìn cô. “Bố anh vui vì thầy George có thể cho mẹ anh một đứa con trai. Bản thân ông ấy cũng vui khi có cậu con trai như anh. Bố anh bị bất lực. Chị Lacey là một trong những lần hiếm hoi ông có thể hành sự.”
Anh lại lấy mu bàn tay che chắt. “Gan của cô Lynne hỏng rồi. Trong suốt thời gian qua, anh không hề biết cô ấy nghiện rượu. Khi còn bé, anh cứ tưởng khuôn mặt vô cảm và sự im lặng của cô ấy là dấu hiệu chứng tỏ cô ấy ngờ nghệch và tẻ nhạt như thế nào. Nhưng có lẽ chỉ là cô ấy đang say mà thôi.”
“Thầy ấy đã giữ bí mật chuyện này,” Jo nói. “Em chỉ nghe tin đồn vợ thầy bị bệnh mà thôi.”
Tay anh vẫn che mắt. “Em biết thầy ấy hỏi anh điều gì không?”
“Điều gì?”
“Thầy ấy muốn cưới mẹ anh sau khi cô Lynne mất. Thầy ấy hỏi sự cho phép của anh.”
Jo không ngờ lại có chuyện nhu vậy. Cô đoán đó là lý do thầy Kinney nhất nhất muốn nói chuyện với Gabe. “Anh trả lời thế nào?”
Anh buông tay khỏi mắt và nhìn cô. “Em đưa anh đi ngang qua văn phòng với hy vọng chuyện này xảy ra ư?”
“Không! Em còn chẳng biết đó là văn phòng của thầy ấy. Em mới chỉ nói chuyện với thầy ấy hai lần thôi, và lần nào cũng ở văn phòng chính.”
“Thầy ấy kể với anh rằng thầy chuyển sang văn phòng nhỏ hơn vào hai năm trước. Ông phải nghỉ hưu sớm hơn dự định để chăm sóc cô Lynne.”
“Hai năm trước, em đang chữa trị ung thư. Khi em rời trường, văn phòng vẫn ở trong khoa Côn trùng học.”
Gabe gật đầu, thông suốt việc Jo không tìm cách gài cho hai người gặp mặt.
“Thầy ấy có biết mẹ anh mắc bệnh Parkinson không?” Cô hỏi.
“Có, và thầy ấy vẫn muốn cưới bà.” Anh nhỏm dậy và nhìn cô. “Em khóc à?”
“Em đang cố kìm đây.”
“Sao vậy?”
“Vì em thấy chuyện tình ấy nên thơ quá. Đẹp nhưng thật buồn. Có lẽ cô Lynne biết thầy George không yêu cô, nên cô mới chìm trong men rượu như vậy.”
“Đó là lý do chẳng có gì nên thơ ở đây cả. Sự ích kỷ của họ đã phá nát cuộc đời người khác.”
Tình yêu của họ thay đổi số phận. Đó là điều Jo trân trọng.
“Thầy ấy kể với anh những chuyện đã xảy ra,” Gabe kể. “Ông hay đến Rừng Shawnee cùng với lớp sinh học của mình, và đã giới thiệu cho bố anh khu đất. Một dạo cuối tuần năm cuối, thầy George, cô Lynne và bố mẹ anh đi cắm trại cùng nhau. Anh cá em không thể đoán được điều gì đã xảy ra…”
“Thầy George và cô Katherine đã nảy sinh tình cảm.”
“Ừ, nhưng họ không làm gì cả. Thầy George và bố anh là bạn bè rất thân thiết dù hai người họ theo học chương trình tiến sĩ khác nhau, đến nỗi còn làm phù rể trong đám cưới người kia. Thậm chí sau khi hai gia đình bắt đầu qua lại, thầy George và mẹ anh cũng đã giữ khoảng cách, hoặc ít nhất đó là những gì theo như ông ấy kể.”
“Thầy ấy nói dối làm gì khi sự đã rồi chứ?”
“Ừ, cũng đúng.”
“Vậy họ đến với nhau từ khi nào?”
“Sau khi bố anh mua khu đất ở phía Nam Illinois. Lúc mảnh đất bên cạnh được treo bán, ông đang làm việc trong căn nhà gỗ. Bố anh đã cân nhắc mua, nhưng rồi mẹ anh gợi ý hỏi vợ chồng thầy George xem họ có hứng thú không. Như vậy, hai người họ có thể ở bên nhau khi đến đây nghỉ dưỡng.”
“Động cơ hơi mờ ám.”
“Em cũng thấy vậy đúng không?” Anh hỏi một cách đầy mỉa mai.
“Thầy Arthur phát hiện ra vụ việc từ khi nào thế?”
“Từ khi mẹ anh có thai. Ông ấy biết ngay cái thai trong bụng mẹ anh không phải của mình vì đã nhiều năm rồi họ chưa chăn gối. Khi mẹ anh có thai được bốn tháng, bà yêu cầu ông Arthur và thầy George ngồi xuống ba mặt một lời về hành động của họ trong tương lai.”
“Rồi, em thấy thích cô Katherine hơn rồi đấy. Điều cô làm tuyệt quá.”
“Họ quyết định không ly hôn. Và thống nhất không để cô Lynne biết chuyện vì chứng nghiện rượu khiến cô dễ tổn thương. Đến tận bây giờ, thầy George vẫn chưa bao giờ kể với vợ và hai người con gái của mình về chuyện đó.”
“Họ không để ý thấy rằng anh và thầy ấy giống nhau như tạc sao?”
“Anh nghĩ cô Lynne lo chuyện bản thân đã đủ điên đầu rồi, còn hai chị con gái nhà Kinney thì anh ít khi gặp lắm. Lúc anh sinh ra, họ tầm tuổi chị Lacey.”
“Và rõ ràng là họ cũng quyết định không nói gì với anh.”
“Đó là một trong hai điều kiện của bố Arthur: anh sẽ được nuôi dạy dưới tư cách là con trai ông, còn thầy George và mẹ anh không được phép quan hệ trên đất của ông ấy.”
“Đó là lý do tại sao họ gặp nhau ở trong rừng.”
“Phải. Khu mộ nằm trên đất nhà Kinney, chỉ cách vài mét tính từ rìa đất nhà Nash. Hèn gì họ lôi việc gặp nhau ở đấy ra làm trò đùa.”
“Có thật anh nghĩ đó là trò đùa không?” Cô chất vấn. “Mẹ anh là một người phụ nữ dạt dào tình cảm, đọc thơ của cô em cảm nhận được như vậy. Hẳn cô biết thầy Arthur tổn thương đến nhường nào.”
“Ừ, chắc chắn là biết,” anh trả lời đầy cay đắng, “nhưng chí ít ông ấy cũng đã nhận được giải khuyến khích nhỉ? Ông ấy có anh.”
Anh giật một mảng cỏ rồi ném xuống đất. “Em có biết thầy George nói gì không? Ông ấy nói ông muốn trở thành một người bố thật sự của anh.”
“Anh đáp lại như thế nào?”
“Anh không nói gì cả, vì điều đó thật nực cười. Ông ấy bảo con gái mình sẽ không bao giờ biết chuyện. Thế thì thật sự ở chỗ nào chứ?”
“Tại sao anh lại ghét thầy ấy đến vậy trong khi anh đã biết toàn bộ câu chuyện chứ? Rõ ràng thầy George và mẹ anh đã sống với những người mà mình không yêu chỉ để đối phương cảm thấy vui vẻ. Có lẽ họ đã nhận ra mình không nên làm thế, nhưng lúc ấy, họ đã có con, mà ly hôn thì những đứa trẻ mới là người chịu thiệt thòi nhiều nhất. Họ đã cố gắng bên nhau và cẩn trọng làm tổn thương ít người nhất có thể. Anh không thấy vẻ đẹp trong sự hy sinh của họ, trong sức mạnh của tình yêu trường tồn sau bao năm tháng kia sao?”
“Nếu đó là bố mẹ em, em sẽ hiểu,” anh đáp.
“Phải, em sẽ hiểu. Nếu bố mẹ em còn trên đời, em sẽ để họ được yêu bất cứ ai họ muốn.”
Anh nhổ thêm cỏ rồi vo tròn trong lòng bàn tay.
“Mình phải đi thôi,” cô đổi chủ đề. “Mình để Ursa ở chỗ Tabby lâu quá rồi.”
Anh đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không nghe thấy lời cô. “Lúc anh chuẩn bị rời đi, thầy George bảo không biết ông trời run rủi thế nào mà để anh đi ngang cửa văn phòng ông hôm nay. Ông kể lúc chúng mình đi ngang qua, ông đang nghĩ đến anh.” Anh gạt cỏ khỏi tay rồi nhìn cô. “Em biết anh đang nghĩ gì không? Anh đang nghĩ về hạt quark của Ursa. Từ khi con bé xuất hiện, những chuyện xảy ra có chút gì đó thật kỳ lạ.”