← Quay lại trang sách

Chương 29

Ursa muốn ngủ ở giường của Jo nhưng cô không đồng ý.

Con bé chỉ mới ngủ trong phòng cô hai lần: lần đầu vào đêm Gabe qua ngủ lại và lần con bé bị thương ở đầu. Jo phải cẩn trọng về việc ngủ riêng giường, nhất là khi cô tính đến chuyện đăng ký làm mẹ nuôi của cô bé. Người đời có thể dị nghị nếu cô ngủ chung với Ursa. Không khéo họ sẽ hỏi con bé những câu chối tai về mối quan hệ giữa hai cô cháu.

Sau khi Ursa thay bộ đồ ngủ Hello Kitty và đánh răng, Jo tắt hết đèn, chỉ để một ngọn ngoài căn bếp và đắp chăn cho Ursa ngủ trên ghế sô pha. Cô hôn lên má con bé. “Mơ đẹp nhé, Gấu Lớn!”

“Chú Gabe có qua không ạ?”

“Chắc là không. Chú ấy có vẻ mệt. Cả ba chúng ta đều đuối mà.”

“Ước gì chú ấy ở đây.”

Jo đứng dậy. “Con ngủ đi. Mai mình sẽ dậy trễ hơn một chút vì hôm nay thức khuya quá.”

Khi Jo bước đi, Ursa lên tiếng, “Cô để cửa phòng mở nhé.”

“Được.”

“Con qua ngủ với cô được không ạ?”

“Con biết luật lệ mà. Ngủ đi.” Jo ước giá mà mình có thể đồng ý. Cô chưa bao giờ thấy Ursa sợ đi ngủ, thậm chí ngay cả lúc mới đến đây. Có lẽ bức tranh người ngoài hành tinh với hàm răng to tướng mới khiến nó sợ hãi. Tâm trạng con bé chùng hẳn xuống kể từ lúc nó vẽ bức tranh ấy.

Tiếng điều hòa ro ro nhanh chóng đưa Jo chìm vào giấc ngủ. Nhưng chỉ vài tiếng sau, Gấu Nhỏ khiến cô tỉnh giấc. Cô nhìn điện thoại di động. Mới hai giờ mười phút, đã quá trễ nên hẳn nó không sủa để đón Gabe. Có lẽ nó sủa gấu mèo hay hươu nai gì đấy. Điều hòa đang ngắt, Jo ước gì nó sớm bật lại để át đi tiếng sủa.

Đột nhiên, Gấu Nhỏ ầm ĩ hẳn, tiếng sủa của nó gấp gáp đến độ nó chẳng buồn lấy hơi. Khéo nó đánh thức Ursa mất, mà có khi con bé dậy rồi cũng nên. Jo buộc phải rời giường để nạt con chó.

Cô dừng chân ngay lối ra phòng khách. Ursa đang đứng chôn chân ngay cạnh cửa, mắt nhìn cô nhưng người đờ ra. Mặt con bé xanh xao đầy ma mị dưới ngọn đèn ngoài bếp, và mắt nó trông như hai hố đen. Lúc này, trông con bé chẳng khác nào một tiểu yêu tinh.

“Cô Jo…” Ursa thều thào.

Jo mặc kệ tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. “Con vào ngủ đi,” cô nói. “Chắc bên ngoài có con chó sói đồng cỏ nào đó. Để cô cho Gấu Nhỏ vào hiên.”

Khi Jo bước đến cửa chính, Ursa chạy ngay ra cửa và dang hai tay chặn cửa. “Cô đừng ra ngoài!”

“Sao vậy?”

Con bé nấc lên trong cổ họng. “Đám người xấu! Đám người xấu đến rồi!”

Cơ thể Jo lạnh toát. “Đám người xấu nào vậy?”

Cô bé bắt đầu nức nở. “Con xin lỗi! Lý ra con phải nói với cô! Họ sẽ giết cả cô nữa! Con xin lỗi! Con xin lỗi!”

Gấu Nhỏ ngừng sủa chừng mười giây rồi lại sủa tiếp, lần này tiếng sủa gần nhà hơn. Jo chộp lấy vai của Ursa. “Ngừng khóc và kể với cô tình hình đi. Là người đàn ông trong nhà hàng đó sao?”

“Dạ! Nhưng không phải hắn ta!”

“Cô chẳng hiểu gì cả!” Jo khẽ rung vai con bé, cố thu được thông tin gì đó rõ ràng hơn. “Con nói cô nghe có chuyện gì! Cô phải biết!”

Hai tiếng súng vang lên, Gấu Nhỏ rít lên đầy kinh hãi.

“Gấu Nhỏ!” Ursa hét lên. “Gấu…”

Jo lấy tay bịt miệng con bé. “Im nào!” Cô ra hiệu.

Tiếng ăng ẳng của Gấu Nhỏ mãi không dứt. Thêm một tiếng súng vang lên, và chú chó im bặt. Ursa gần như đổ rạp người, hổn hển khóc. Jo đặt tay lên má con bé để thu hút sự chú ý của nó. “Có bao nhiêu người? Con có biết không?”

“Con… đoán là hai. Trong chiếc xe đó. Nhưng con không chắc! Chúng giết Gấu Nhỏ rồi!”

“Chiếc xe theo chúng ta từ Effingham phải không?”

Ursa gật đầu, cả người run lên từng chặp vì khóc nấc.

“Con ngừng khóc đi! Cô xin con! Nếu chúng nghe thấy, chúng sẽ phát hiện ra cô cháu mình ở trong này mất!”

Ursa nuốt tiếng khóc, sự im lặng cho Jo cơ hội tập trung. Trong phần não còn hoạt động bên cạnh bản năng sống sót, cô lờ mờ hiểu những kẻ này liên quan đến quá khứ của Ursa. Nhưng cô không nghĩ được gì khác ngoài sự thôi thúc muốn bảo vệ con bé. Những kẻ này có thể bắn vào nhà bất cứ lúc nào. Gọi cho 911 và mô tả địa điểm thâm sơn cùng cốc của họ ngốn quá nhiều thời gian. Cô hy vọng Gabe nghe thấy tiếng súng nổ và gọi cảnh sát, nhưng không đảm bảo anh có thể làm vậy.

Để vào được nhà, đám người kia sẽ phải đi qua cửa chính hoặc cửa gỗ bên hông. Căn nhà cũ được xây lên bằng các khối bê tông trộn xỉ than, cửa sổ nằm ở nửa trên bức tường, quá cao nên không dễ gì đột nhập từ bên ngoài. Jo kéo Ursa tránh xa khỏi cánh cửa chính, phòng trường hợp đạn xuyên qua. Cô đứng ở cửa phòng ngủ, cố gắng suy tính. Đám người này chắc chắn biết mấy phát súng đã khiến người trong nhà tỉnh giấc. Gấu Nhỏ đã ngăn chặn được cuộc tấn công bất ngờ. Giờ bọn chúng sẽ thận trọng hơn vì chúng cho rằng Gabe vẫn đang ở với hai cô cháu vì chúng không nhìn thấy Jo thả anh xuống xe. Chúng cũng sẽ nghĩ đến trường hợp Gabe và Jo đều sở hữu súng.

Nhưng nếu trong nhà không có động tĩnh gì càng lâu, chúng sẽ càng bạo hơn. Chúng biết con mồi của mình mắc kẹt bên trong và sẽ xộc vào. Jo và Ursa buộc phải đi qua cửa sổ, nhưng nếu làm vậy, họ phải chạy ra giữa không gian trống trước khi kịp trốn vào trong rừng. Hai ngọn đèn trên hiên đủ sáng để đám người kia trông thấy và ngắm bắn.

Câu hát trong bài hát của Nirvana mà Gabe bật trên máy hát ở nhà hàng pizza chạy qua đầu Jo. Bóng đêm sẽ ít nguy hiểm hơn. “Ngồi xuống và ở nguyên đây nhé,” cô thì thầm với Ursa. Con bé ngoan ngoãn làm theo, rạp người xuống sàn. Jo rón rén vào nhà bếp và nhanh chóng tắt đèn lò sưởi. Cô lom khom trong bóng tối, đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra. Có khi chúng sẽ chột dạ khi thấy đèn trong nhà chợt tắt. Chúng sẽ tưởng tượng bên trong có người thủ súng phục kích sẵn.

Cô bò về chỗ Ursa với con dao nắm chặt trong tay. “Đứng dậy thật khẽ nào,” Jo thì thầm, kéo bàn tay lạnh ngắt và đầy mồ hôi của con bé. Ursa đứng dậy, người lảo đảo. Dù việc đến gần cửa sổ rất nguy hiểm nhưng Jo phải chuẩn bị sẵn lối tẩu thoát. Phần dưới cửa sổ phòng ngủ của cô đã bị điều hòa chắn. Vậy nên cửa sổ trong phòng ngủ còn lại sẽ là lựa chọn ưu việt hơn, vì nó nằm ở mặt tối của căn nhà. Khi đám người xộc vào, Jo và Ursa sẽ trèo qua cửa sổ và chạy vào rừng.

Kế hoạch này nghe có vẻ hợp lý. Nó sẽ thành công. Trừ khi có nhiều hơn hai người đang bao vây ngôi nhà. Nhưng nếu số lượng đông hơn hai, hẳn chúng đã xộc vào tấn công từ lâu rồi.

Jo kéo Ursa vào phòng ngủ còn trống và đẩy cửa sổ lên nhưng bị kẹt. Độ ẩm mùa hè đã khiến khung cửa nở ra. Cô vận hết sức bình sinh để kéo, và mãi khung cửa gỗ mới nhúc nhích. Điều hòa chạy ù ù trở lại, và cô hy vọng nó át được tiếng động.

Jo dùng dao cắt tấm chắn. “Nếu chúng xộc vào, con nhảy ngay ra ngoài cửa sổ và băng rừng chạy đến nhà chú Gabe nhé,” Jo thì thầm dặn vào tai Ursa. “Đừng đi lối đường mà băng rừng ấy. Nếu nghi ngờ có người bám theo thì phải trốn ngay. Ngoài kia trời tối thui, chúng sẽ không bao giờ tìm thấy con.” Khi Jo chuẩn bị quay đi, Ursa chộp lấy tay cô. “Để cô đi lấy điện thoại và giày cho con,” cô giải thích nhưng vẫn phải giật tay con bé ra.

Bò vào phòng mình, cô lần mò trên sàn tìm điện thoại. Lúc tìm thấy, cô gạt chốt khóa rồi đóng cửa lại. Sau khi lấy đôi giày của Ursa trong phòng khách, cô quay lại phòng ngủ, đóng cửa và gạt chốt. Giờ bọn chúng sẽ phải phá thêm hai cánh cửa bị khóa nữa. Như vậy, Jo và Ursa sẽ câu thêm được chút thời gian để chạy vào rừng mà không bị phát hiện.

Jo mang giày thể thao tím vào đôi chân trần lạnh cóng của Ursa và run rẩy cột lại. Cô nhận ra đã quên lấy giày cho mình, nhưng giờ quay lại thì quá rủi ro.

Cô đẩy Ursa lên bức tường cạnh cửa sổ để ngỏ. Chỉ mấy phút trôi qua kể từ lúc tiếng súng vang lên, vậy mà cô cảm giác như cả tiếng đồng hồ. Dù có nghe thấy, Gabe cũng không thể chạy qua đây nhanh đến thế. Cô ấn 911 trên điện thoại nhưng không thể kết nối. Cô di chuyển đến chỗ khác trong phòng và gọi lại. Cô nhìn điện thoại tìm cách kết nối, thần kinh căng lên như dây đàn qua từng giây bị lãng phí.

Có kẻ đạp mạnh vào cửa chính. Jo nhảy dựng lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

“Cô Jo!” Ursa thảng thốt kêu lên.

Jo đặt điện thoại lên sàn và ôm chặt con bé. “Không sao đâu. Cứ làm như lời cô nói. Ở trong rừng cho đến khi tới nhà chú Gabe. Nếu con không tìm được nhà chú ấy, hãy cứ chạy thật xa và trốn đi. Khi nào an toàn, cô chú sẽ đi tìm con.” Gã đàn ông liên tục đạp vào cửa chính. Âm thanh đáng sợ càng lúc càng âm vang khi đến cánh cửa bên hông cũng vang lên tiếng đạp. Mặc dù Jo đã nắm được vị trí của hai gã này, nhưng cô chưa thể thả Ursa đi ngay. Gã đứng ở cửa sau có thể phát hiện con bé chạy trốn. Jo nâng Ursa lên và để nó tựa lên bệ cửa sổ. Cánh cửa đang bể dần ra. Jo và Ursa nép sát vào nhau, tim đập loạn. Một trong hai gã có thể xộc vào bất cứ lúc nào. Jo hy vọng nếu có thì đó là gã từ cửa sau.

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên. Gã ở cửa trước đang dùng súng bắn vỡ ổ khóa. Hắn ta lại nã đạn. Gần như cùng lúc, ổ khóa cửa nhà bếp cũng chào thua bằng tiếng gỗ răng rắc. Jo thả Ursa xuống đất, nhưng con bé chỉ biết sững người, kinh hãi nhìn Jo. “Chạy đi!” Jo thì thầm. “Nhanh lên! Cô sẽ theo ngay!”

Ursa ba chân bốn cẳng chạy về phía Tây khu rừng. Lúc lồm cồm bò ra khỏi cửa sổ, Jo nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô trên Đường Turkey Creek. Cô đáp xuống đất và chạy tức tốc về phía khu rừng trong lúc xe tải của Gabe phóng như bay khiến sỏi đất trên đường bắn lên tung tóe. Anh bắn một phát súng chỉ thiên để thu hút sự chú ý của đám người có súng khỏi căn nhà.

Thời điểm không thể nào tồi tệ hơn với Jo. Cô đang lồ lộ ngoài trời. Nhưng ít nhất, Ursa đã chạy vào rừng.

Sau khi dừng xe bên cạnh chiếc Honda của Jo, Gabe nhảy ra ngoài và cúi người, lấy chiếc xe làm chỗ nấp.

“Chú Gabe! Cẩn thận!” Ursa hét lên.

“Đừng! Quay lại đi!” Jo la lớn khi thấy Ursa nhào ra từ hàng cây.

Vừa chạy, Jo vừa nghe thấy tiếng chân thình thịch sau lưng mình. Súng bắn đùng đoàng. Người đàn ông ở cửa sau đang nã đạn vào Ursa. Hoặc có thể là vào Jo. Gabe cố tìm cách bắn trả lại để bảo vệ Ursa lúc con bé chạy, nhưng gã đàn ông ở cửa trước lại đang bắn anh.

Jo chạy qua bão đạn. Tiếng súng nã liên hồi quanh cô. Cô khuỵu ngã, phần đùi sau chân trái nóng rẫy. Cô không tài nào cử động nổi, hãi hùng khi thấy mình bị đạn găm. Gã vừa bắn cô đang hùng hục chạy sang ngang.

Hắn đang nhắm đến Ursa. Jo bật dậy, đau đớn tựa hồ biến mất, nhưng bên chân bị thương không cho phép cô chạy nhanh như mong muốn. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô thấy Ursa chạy về phía xe tải của Gabe. Khi con bé chạy gần đến nơi thì một gã nổ súng. Ursa ngã xuống. Jo khựng lại, đưa tay lên che miệng để ngăn bản thân mình không hét lên. Nhưng gã đàn ông đó thừa biết sự hiện diện của cô. Gã quay lại, họng súng nhắm thẳng vào cô.

Gabe gầm lên một tiếng thịnh nộ, rồi nổ súng. Anh sừng sững đứng đó, hoàn toàn thu hút sự chú ý của gã đàn ông nọ khỏi Jo. Hắn ta quay người bắn trả, nhưng loạng choạng lùi lại rồi nấp xuống đất trước khi nã thêm hai phát.

Gabe vẫn đứng đó. “Nằm xuống!” Anh hét lên.

Jo nằm bẹp xuống đất và nhìn anh chạy đến chỗ gã đàn ông kia. Anh cướp súng của hắn rồi khám soát người. Phát hiện thêm vũ khí, anh tịch thu luôn.

“Có bao nhiêu người?” Anh hỏi Jo.

“Em nghĩ là hai. Ursa bị thương à?”

“Ừ, nhưng đừng nhỏm dậy!” Anh nhanh chóng nhào đến chỗ Ursa, đạn đã được lên nòng sẵn.

Jo thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh nói chuyện với Ursa. Chắc là con bé vẫn ổn. Gabe rời khỏi chỗ Ursa và chạy đến chỗ Jo. “Em bị thương à?”

“Chỉ chút ít thôi. Ursa sao rồi?”

Anh không trả lời cô.

“Trả lời em đi!”

“Tệ lắm.”

“Trời ơi!” Cô bật dậy, lê bên chân trái bị thương của mình đến chỗ Ursa. “Cúi xuống thấp thôi!” Anh nói, rồi chạy theo cô. “Anh đã giết cả hai người bọn chúng, nhưng nhỡ đâu vẫn còn thì sao?”

Jo rạp người xuống bên cạnh Ursa, Gabe khuỵu gối kề bên, quan sát xung quanh xem còn kẻ tấn công nào khác không. Ursa đang nằm ngửa. Chẳng cần đèn pin, Jo cũng thừa biết con bé bị thương ở đâu. Dưới ánh sao mờ ảo, cô trông thấy vết loang tối màu đang thấm qua bộ đồ ngủ Hello Kitty. Con bé dính một viên đạn bên bụng phải. Tuy còn thở song con bé đang rất hoảng loạn. Cơ thể nó run lên, đôi mắt chằm chằm dán vào Jo nhưng chừng như không nhìn thấy cô. “Xe cứu thương có đến không?”

“Chị Lacey đã gọi 911 lúc bọn anh nghe những tiếng nổ đầu.”

“Khéo có khi họ không điều xe cứu thương đến mất!”

“Chị ấy nghe thấy tiếng súng ngay từ đầu. Họ sẽ cho xe cứu thương đến thôi,” anh trả lời với nét mặt đầy âu lo. Để súng xuống, anh lấy điện thoại gọi cho Lacey. “Cảnh sát sắp đến chưa chị?” Anh hỏi. “Cứu thương cái gì? Không phải em. Ursa bị thương nặng lắm.” Sau đó anh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp. “Phải, cô bé ấy đấy.” Anh lắng nghe vài giây rồi cúp máy.

“Chị Lacey gọi hai lần rồi,” anh thông báo. “Lần đầu tiên, chị ấy gọi yêu cầu cảnh sát đến. Sau khi nghe thấy hai bên nã súng, chị ấy gọi lại và yêu cầu họ cho càng nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương đến càng tốt.”

“Nhỡ đâu họ không đến kịp thì sao?” Jo nức nở.

“Họ sẽ đến mà.”

“Ai mà tìm được con đường này chứ!”

“Viên cảnh sát trưởng biết nơi này. Chị Lacey bảo chị ấy sẽ gọi thêm lần nữa để báo rằng Ursa bị thương.” Anh cởi áo thun. “Em lấy áo đè lên vết thương đi. Đè chặt vào nhưng chú ý đừng làm đau con bé.” Nói đoạn anh chộp lấy khẩu súng.

Jo đè chiếc áo lên vết thương bê bết máu của Ursa, nhưng không biết nên điều chỉnh lực thế nào cho vừa. “Nhỡ đạn xuyên qua người con bé luôn thì sao?”

“Có thể lắm,” anh đáp. “Hắn ta bắn ở cự ly gần quá.”

Ép lực lên vết thương phía trước, Jo luồn tay xuống bên phải người Ursa. Cô cảm thấy máu túa ra sau lưng cô bé. Viên đạn bắn từ một trong hai phía. Cô cởi áo thun của mình và nhét xuống dưới người Ursa, đè lên cả hai vết thương. “Con sẽ ổn thôi, bé bọ cưng của cô,” cô nói, hôn lên má cô bé. “Phải ở lại với cô chú nhé? Nhất định phải cố gắng ở lại với cô chú đấy!”

Ursa vẫn tỉnh, mắt nhìn Jo không khớp. “C-cô đừng khóc,” nó nói mà răng va vào nhau lộp cộp. “Cô Jo… đừng khóc!”

“Cô không làm được,” Jo đáp. “Cô xin lỗi, nhưng cô không làm được.”

Ursa nhìn sâu vào mắt cô. “Cô k-khóc vì cô thương con phải không?”

“Ừ! Cô thương con nhiều lắm!”

Ursa mỉm cười. “Thế là được rồi… điều kỳ diệu thứ năm. Đó là điều con muốn… muốn n-nhất, và con l-làm được rồi.”

Jo giàn giụa nước mắt, và lệ ứa ra từ khóe mắt Ursa.

“Cô Jo…”

“Sao?”

“Nếu con chết, cô đừng buồn. Vì đó k-không phải con,” cô bé nói.

“Con sẽ không chết đâu!”

“Con biết. Đã đến lúc con phải về nhà rồi. Con đã thấy đủ năm điều kỳ diệu. Cô đừng buồn khi điều đó xảy ra.”

“Con phải ở lại đây! Cô muốn làm mẹ nuôi của con và nhận nuôi con. Cô đang tính bàn với con mà…”

“Thật ạ?” Mắt con bé sáng lên. Con bé lại trở lại là Ursa của ngày thường, lúc nào cũng vui tươi.

“Con sẽ đến sống với cô Tabby và cô trong căn nhà xinh đẹp kia. Con có thích không?”

“Có ạ… nhưng buồn quá. Có lẽ… có lẽ đã đến lúc con phải về với những vì sao rồi.”

“Họ đến rồi!” Gabe nói.

Jo nghe thấy tiếng còi cảnh sát văng vẳng từ phía xa. Nhưng âm thanh còn xa lắm. Chợt Ursa nhắm mắt lại.

“Ursa?” Jo nói. “Ursa, ở lại với cô!”

“Sao…” Ursa thì thầm. “Cô Jo ơi… Con thấy nhiều sao quá!”

“Ursa, đừng! Ở lại với cô đi!” Cô tìm cách ép chặt lên vết thương của Ursa, nhưng tay cô xụi lơ không còn chút sức lực. Chân cô khuỵu xuống. Cô ngã nhào, lưng đập xuống đất. Cô cũng thấy cơ man nào là sao. Chòm sao gấu gì đấy ở đâu nhỉ? Chòm Ursa Major ở đâu? Là ngôi sao nào?

Gabe bế cô lên. “Jo! Em chảy nhiều máu quá! Quần em sũng máu rồi!”

Anh nói đúng. Kể từ lúc bị gã kia bắn, cô đã phải vận sức giữ cho đầu óc mình không mụ đi. Cô nhắm nghiền mắt, để bóng tối trờ tới. Cô sẽ đi tìm Ursa. Cô sẽ tìm con bé, cho dù phải lặn lội lên tít trời cao và tự tay đưa con bé trở lại từ những vì sao đó.